“Ông Will!”
“Ông già!”
Sau khi chợp mắt một lúc, tôi và Gill đến chỗ ông Will vào nửa đêm.
Tuy mới chợp mắt có một chút nhưng tôi đã ngủ rất ngon nên hôm nay có thể ở lại lâu được.
Trước nhà ông Will không còn người nào nằm ngủ nữa.
Có chuyện gì thế nhỉ. Tôi không nghĩ họ là những người biết nghe lí lẽ.
Có khi nào là do… Rebecca đã làm gì đó không?
“Alicia, Gill, đến rồi hả”
“Ali, Gill, chào buổi tối”
Rebecca đang dùng nạng nâng đỡ cơ thể, bước ra từ đằng sau ông Will.
Ái chà, có vẻ cô ấy đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi. Sắc mặt trông cũng khá hơn nhiều.
Tôi cứ nghĩ chân cổ còn đau cơ. Thật đầy nghị lực.
…Rebecca không ghen tị với Gill sao. Tuy cô ấy không thể hiện ra ngoài chút nào.
Mà quan trọng hơn, tôi cảm giác cô ấy đã tìm ra vai trò của bản thân mình ở nơi này rồi.
“Rebecca, cô đã xử lí đám người ở trước nhà ông Will sao?”
“Đại loại vậy”
Rebecca nói với vẻ hơi ngại ngùng.
Trong một ngày mà có thể làm được việc đó sao. Cô ấy cũng tương đối thông minh đó chứ?
“Cô đã làm cách nào vậy”
Gill đứng bên cạnh tôi, mở to mắt và hỏi Rebecca.
“Tôi đã làm như Ali nói, lắng nghe ý kiến người dân làng nhiều nhất có thể trong vòng một ngày”
“Chờ chút đã, Rebecca không bị ai tấn công sao?”
“Đúng hơn là mọi người sợ tôi ấy. Có lẽ là nhờ Ali đó”
“Ra là vậy. Lần đầu tiên dân làng nhìn thấy ma pháp mà”
“Đúng rồi. Vì thế nên mọi người nghĩ phía sau tôi có Ali nên đã răm rắp nghe lời”
Rebecca và Gill cứ thế nói chuyện mà không có tôi.
Ái chà, cái này không phải là tiến triển vô cùng tuyệt vời sao!
Boss đằng sau vị cứu tinh chính là tôi nhỉ?
“Và 80% ý kiến là họ muốn đứng lên nổi loạn. Trước khi được Ali cứu thì tôi cũng đã từng nghĩ như vậy”
Rebecca nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thế 20% còn lại thì sao?”
Gill nhăn mặt hỏi Rebecca.
Rebecca khẽ cười nhạo rồi mở miệng.
“Toàn là câu trả lời vớ vẩn của mấy gã điên ấy mà”
Nếu họ nổi loạn thì chắc chắn ngôi làng sẽ bị phá hủy.
Trước đây tôi đã nghĩ nếu sự bảo thủ của dân làng thể hiện ra mặt hình thức thì mọi thứ sẽ kết thúc.
“Giờ làm gì?”
Rebecca đợi mệnh lệnh tiếp theo của tôi. Phương pháp chống nổi loạn là… Tôi biết cách cải thiện ngôi làng này, nhưng không thể dễ dàng thay đổi ngay được.
“Nếu biến cảm xúc muốn nổi loạn của họ thành thứ khác thì sao?”
Gill dung tay xoa xoa cằm và nói.
“Ví dụ? Tôi nghĩ khá khó để biến sự bất mãn thành thứ khác đó”
“Đúng đó. Tôi nghĩ sự bất mãn của họ đối với quý tộc chúng tôi mạnh đến mức không đong đếm được. Tôi không biết khi nào mình sẽ bị dân làng sát hại nữa”
“Không, tôi nghĩ Ali ở đây rất được yêu mến. Hôm qua đã có người nói vậy”
Rebecca nói ngay lập tức.
Được yêu mến sao?
Nói thật là tôi không hề có ý nghĩ sẽ cải thiện ngôi làng nghèo đâu đấy?
Chỉ đơn giản là tôi ghét việc trật tự xã hội sẽ bị đảo lộn, và ghét sự phân biệt đối xử…
Tại sao tôi lại được yêu mến vậy?
“Trước giờ chưa từng có quý tộc nào đến ngôi làng này cả, và thực tế là cô đã cứu mạng tôi đúng không”
Rebecca như đọc được biểu cảm của tôi, rồi cô ấy nói với vẻ mặt dịu dàng.
Quả nhiên, mọi người có thể đọc được suy nghĩ người khác nhỉ.
Tại sao nữ chính lại không làm được nhỉ. Nó làm tôi phát bực.
Tôi muốn cô ta nhận ra rằng mình đang bị ghét.
Và cả vị hoàng tử ngu ngốc bị quyến rũ và rơi vào lưới tình nữa.
Tôi chịu đấy. Tại tôi chỉ thấy phiền phức thôi.
Chắc từ lúc sinh ra, tôi đã có cơ địa không ưa nổi nữ chính rồi nhỉ.
“Alicia? Chị sao thế?”
Gill dòm mặt tôi.
Ah, không được. Tôi lỡ suy nghĩ sang chuyện khác mất tiêu.
“Thật tệ khi chị được yêu mến. Phải mau tìm cách giảm thiện cảm thôi”
“Tuy đám người ở học viện ma pháp nói những lời đẹp đẽ là thế, nhưng thực tế lại căm ghét người dân ngôi làng nghèo như bọn em, nên nếu thiện cảm với Alicia tăng lên có khi lại là điểm cộng đối với nữ phản diện ấy chứ?”
Gill nói liến thoắng với vẻ mặt không cảm xúc.
Có khi đúng là vậy.
Nữ phản diện là người bị quý tộc ghét.
Và nếu tôi là boss ẩn đằng sau ngôi làng nghèo mà quý tộc căm ghét… đây chính là cơ hội hoàn hảo để tăng điểm cho nữ phản diện!
Vị cứu tinh là Rebecca. Tôi chỉ ra lệnh cho cô ấy thôi. Đây chính là khuôn mẫu lí tưởng.
“Nữ phản diện là gì?”
Rebecca nhìn chúng tôi với vẻ lạ lùng.
…Đây là bí mật tối cao nên không thể nói cho Rebecca biết được.
Một lúc nào đó tôi sẽ nói cho cô ấy biết, nhưng giờ nó vẫn là bí mật.
“Không có gì đâu”
Tôi mỉm cười thật tươi rồi nói với Rebecca.