Liz-san cứ thế đơ người nhìn tôi chằm chằm.
Có nên hỏi thêm một lần nữa không nhỉ.
Có vẻ cô ta không hiểu tôi vừa mới nói gì.
Nếu tóm tắt ngắn gọn nội dung bài luận văn của Liz-san hôm qua thì,『Không có người nào không đáng được sinh ra. Tất cả mọi người đều bình đẳng, phân biệt đối xử chỉ vì họ sử dụng được ma pháp hay không là sai trái. Nên phá vỡ bức tường ngăn cách và làm cho tất cả mọi người đều chung hoàn cảnh. Thật kì lạ khi cho rằng ai đó vượt trội hay kém cỏi』
Quả thực cái này nói không sai, mà cũng có phần đúng.
Chỉ có thể là thánh nữ.
Nhưng với cái này thì không thể trở thành người đứng đầu đất nước được.
“Em đang muốn nói gì vậy?”
Liz-san nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
“Tôi sẽ đổi cách hỏi. Liz-san phản đối việc quyết định xem ai đó vượt trội hay kém cỏi sao?”
“Phải, đương nhiên rồi”
“Vậy thì cô cũng nghĩ là học viện này thừa thãi à?”
“Nghĩa là sao?”
“Cho phép tôi nói ý kiến của mình trước. Tôi nghĩ chúng ta nên quyết định xem ai giỏi ai kém”
“Như vậy quá là kì quặc. Mỗi người đều có tài năng khác nhau. Không nên phân biệt ưu khuyết điểm của người khác.”
“Nói vậy thì ý Liz-san đang bảo địa vị của quốc vương điện hạ là không cần thiết sao?”
Tôi vừa dứt lời thì mọi ánh nhìn xung quanh trở nên sắc bén.
Những ánh mắt thù địch đầy ngoạn mục.
Đúng như tôi mong đợi!
“Cô đang lăng mạ quốc vương bệ hạ sao?”
Gayle-sama vừa lườm tôi vừa nói.
Ánh mắt đó giống hệt Johan-sama.
“Alicia-chan, chị nghĩ con người nên sống đúng với chính mình là tốt nhất”
Liz-san mỉm cười như thiên sứ với tôi.
Đám học sinh xung quanh bị nụ cười đó thôi thúc, đồng tình với ý kiến của Liz-san.
“Liz-sama nói đúng đó”
“Alicia-sama đúng là kiêu ngạo nhỉ”
“Cô ta đã lăng mạ quốc vương bệ hạ đó”
“Cô ta coi tất cả chúng ta là lũ ngốc à”
Tôi nghe thấy tiếng nói của đám học sinh xung quanh.
Đây chính là tình huống thường xảy ra với nữ phản diện!
Một diễn biến siêu tuyệt vời.
“Đừng có làm lệch vấn đề chính được không? Sống với chính bản thân tức là đang nói về hai vấn đề tính cá nhân và tính tập thể đó. Tôi đang muốn nói về việc có quyết định xem ai đó giỏi giang hoặc kém cỏi hay không.”
“Dù đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng chị không định phân biệt hơn kém gì cả”
“Lí do là vì mỗi người đều sở hữu năng lực khác nhau, chỉ thế thôi sao?”
“Phải, đúng thế”
Liz-san nhìn tôi với ánh mắt mạnh mẽ.
“Vậy cô cũng phản đối việc phân biệt hơn kém trong số những năng lực khác nhau sao?”
“Eh?”
Cái phản ứng giả nai kiểu gì vậy.
“Vốn dĩ ngay từ đầu, vì có sự phân biệt đó nên cô mới được vào học viện này đúng không?”
“Liz nỗ lực nên mới được vào đây!”
Eric-sama lên tiếng phản bác lại lời của tôi.
Tôi khẽ thở dài.
“Tôi biết thừa việc đó rồi. Nếu vậy thì những người ở ngôi làng nghèo cũng giống Liz-san, à không, nếu họ nỗ lực nhiều hơn Liz-san thì cũng có thể vào ngôi trường này đúng không?”
Eric-sama im bặt trước câu hỏi của tôi.
Lần đầu tiên tôi bị Eric-sama lườm đến mức đó.
Quả nhiên tôi đã trưởng thành với tư cách một nữ phản diện nhỉ.
“Địa vị, gia đình, ngoại hình, khả năng tài chính, năng lực, không có ai được ban cho cái gì một cách bình đẳng cả. Tuy nhiên, không được phép phân biệt đối xử. Vì thế nên tất cả mọi người nên được ban cho quyền lợi một cách công bằng… Sử dụng quyền đó như nào là tùy thuộc vào người đó”
“Vì thế nên phải phân biệt hơn kém sao?”
Liz-san nói với tôi như thể đã hiểu gì đó.
Ái chà, có khi nào cô ấy đã hiểu điều tôi muốn nói không.
“Liz! Đừng có nghe lời con nhãi đó”
Nam sinh ở bên cạnh xen vào.
Anh ta là ai vậy?
Lần đầu gặp mà gọi người ta là ‘con nhãi đó’, đúng là con người tồi tệ.
“Anh là người ở phe tán thành với ý kiến của Liz-san sao?”
“Ah, đúng đó!”
“Nếu vậy thì tôi sẽ hỏi anh. Anh định tạo ra một thế giới nơi không có sự phân biệt hơn kém bằng cách nào?”
Nam sinh đó tròn mắt ngạc nhiên.
Không thèm suy nghĩ gì luôn…
Học viện này toàn lũ ngốc sao?
“Đầu tiên chị định làm bức tường quanh ngôi làng nghèo biến mất”
Liz-san nhìn tôi, nói một cách dõng dạc.
Tôi hướng ánh nhìn sang chỗ Gill, thăm dò tình hình.
Em ấy đang nhìn Liz-san với vẻ mặt cạn lời như nhìn lũ ngốc.
…Tôi cũng cảm thấy như thế.
“Nếu làm vậy thì trật tự xã hội sẽ bị xáo trộn đó?”
“Nó khác với những điều mày nói lúc nãy còn gì!”
Tên nam sinh mới lúc nãy còn đang đứng thản nhiên bên cạnh, giờ hét lên quát tôi.
“Mày ư? Anh nghĩ anh là ai hả?”
Tôi dồn hết sức lườm tên nam sinh đó.
Tôi còn dùng ma pháp đặc biệt của mình gây áp lực lên anh ta.
Bầu không khí đột ngột trở nên nặng nề, đôi chân tên nam sinh kia run rẩy.
Tôi nghĩ hiện giờ mình là một cô gái vô cùng xấu xa đó.
Dù đã nghĩ rất nhiều lần rồi, nhưng nếu thế giới này có mạng thì tôi chắc chắn sẽ phát trực tiếp cho coi.
“Dừng lại!”
Liz-san hét lên.
Giọng nói đó làm bầu không khí dịu đi đôi chút.
Liz-san có ma lực mạnh hơn tôi nên đã dễ dàng phá vỡ áp lực tôi tạo ra nhỉ.
Thật đáng ghen tị, nữ chính!
“Alicia-chan muốn làm gì?”
Liz-san vừa nhăn mày vừa hỏi.
Tôi muốn thành nữ phản diện đó. Chính vì thế nên mới cố tình bắt nạt Liz-san ở nơi đông người thế này đây.
“Trước khi phá bỏ bức tường ở ngôi làng nghèo thì có cả núi việc cần phải làm đó”
“Chị nghĩ những người ở ngôi làng nghèo cũng mong muốn bức tường đó biến mất. Chỉ cần bức tường đó không còn thì sẽ trở nên hòa bình”
Đương nhiên những bất mãn từ trước đến giờ sẽ bùng nổ, mọi người sẽ nổi dậy biểu tình đó.
Liz-san nên đến xem tình hình ngôi làng đó lấy một lần.
Chắc chắn sẽ hiểu tình hình ở đó hiện giờ tồi tệ đến mức nào.
Dù không nhìn mặt Gill nhưng tôi vẫn tưởng tượng được em ấy đang có vẻ mặt như nào.
Tôi nghĩ nhất định em ấy đang vô cùng cạn lời, và nhìn với ánh mắt khinh miệt.
“Tôi cũng nghĩ thế!”
“Phải đó, Liz-sama mới đúng!”
“Cút khỏi đây! Đồ ác ma!”
“Liz mới đúng!”
“Nhanh chóng biến đi chỗ khác đi!”
“Buổi tiệc trà bị phá hủy mất rồi!”
Mọi người đồng thanh hét lên với tôi.
Đây gọi là sức mạnh đoàn kết hả, nhất trí đoàn kết!
Nó không hợp với tôi đâu.
Nhưng tôi đã phá hỏng buổi tiệc trà rất ngoạn mục!
Có cảm giác thành công xuất sắc.
Hơn nữa tôi bị gọi là ác ma!
Tuy được gọi là nữ phản diện thì tốt hơn, nhưng hôm nay tôi sẽ không ích kỉ mà tạm chấp nhận bị gọi là ác ma vậy.
Nói thật là tôi không rõ mình đã đạt được mục đích ban đầu hay chưa.
Từ bây giờ vẫn còn nhiều thời gian nên chắc sẽ ổn thôi nhỉ?
Ây da, lỡ chạm mắt với Duke-sama rồi.
Tôi cật lực truyền tín hiệu bằng mắt rằng tuyệt đối đừng có giúp tôi.
Có vẻ Duke-sama hiểu thấu tất cả.
“Vậy thôi tôi xin phép”
Tôi nói xong liền nâng váy lên và nhẹ nhàng cúi chào.
Quả nhiên nếu cứ thế này đi về thì không hay chút nào nhỉ…
Với tư cách là người giám sát Liz Cather, tôi nên nói gì đó với Liz-san thì hay hơn nhỉ.
“Tôi hỏi câu cuối cùng, Liz-san có tinh thần cạnh tranh không?”
Liz-san trợn tròn mắt khi nghe câu hỏi đột ngột của tôi.
Tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt xanh ngọc lục bảo ấy.
Đôi mắt đó luôn luôn tỏa sáng lấp lánh nhỉ.
Liz-san ngay lập tức nhìn tôi với nụ cười như thiên thần.
Cái nụ cười đó, tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ đến mà.
“Đối thủ chị luôn cạnh tranh là chính bản thân mình đó. Chị muốn bản thân mình hiện tại giỏi hơn bản thân mình của ngày xưa”
“Cô có suy nghĩ rất hay đó. …Tuy nhiên, đối thủ và tinh thần cạnh tranh sẽ có lúc làm cho con người phát triển hơn đó. Tóm lại là việc phân biệt hơn kém cũng làm cho con người trưởng thành hơn, đó là ý tôi muốn nói.”
Tôi mỉm cười nói, rồi rời khỏi vườn hồng cùng với Gill.
Với cái này thì mục đích hôm nay đã hoàn thành rồi nhỉ?
Liz-san thông minh nên chắc chắn sẽ hiểu điều tôi muốn nói.
Tôi bất giác nhoẻn miệng.
Thấy tôi cười toe toét, Gill có chút khó chịu, nhưng tôi không để ý đến việc đó.
Tại vì bây giờ tôi đang có tâm trạng vô cùng phấn khởi. Liệu ngày mai mọi người có gọi tôi là nữ phản diện không nhỉ.
Aah, quá hài lòng luôn.
Đêm nay có thể ngủ ngon rồi!
[note38077]