“Điều kiện cuộc sống đầy đủ, phong phú, có mối quan hệ tốt với mọi người, năng lực hiếm có… Vì Liz-san được trời ban nên có thể dễ dàng nói những điều đó”
“Hồi mới nhập học Liz bị bắt nạt, nhưng Liz không hề trả đũa lại mọi người.”
Eric-sama nói bằng giọng trầm ngay tức khắc.
Có vẻ như lời nói của tôi đã chọc giận Eric-sama rồi nhỉ.
“Đó là do có môi trường may mắn đúng chứ?”
“Tính cách của Liz đã thay đổi trái tim mọi người”
Anh ta đã gia nhập đạo Liz rồi hay sao vậy.
Tôi biết Eric-sama là người hăng hái, nhiệt huyết, một khi đã vùi đầu vào việc gì đó thì sẽ mải mê làm đến cùng. Nhưng không ngờ là anh ta lại say mê Liz-san đến mức này.
“Đám học sinh ở học viện ma pháp tuy có thối nát nhưng vẫn là quý tộc. Do họ vẫn được giáo dục ở mức độ nào đó”
“Cô muốn nói gì?”
“Tôi nghĩ họ sẽ không làm những việc hèn hạ đánh mất phẩm giá đâu”
“Những người ở thị trấn cũng rất tốt bụng đó”
Liz-san nhìn tôi với ánh mắt như muốn chống đối.
“Tôi đang nói đến những nơi còn nghèo hơn nữa cơ. Cho dù bị bắt nạt thì cũng không có ai giúp đỡ, những nơi như vậy thì sao?”
“Nghĩa là sao?”
Liz-san nhìn tôi với vẻ nghi ngờ khó hiểu.
Cô ta vẫn chưa hiểu là thế giới này không phải chỉ có mỗi người lương thiện.
“Hận thù phải thì phải trả thù. Trong sự hận thù đó còn có cả sự đố kị, ganh ghét. Những đứa trẻ vô tội trong ngôi làng nghèo sẽ nghĩ như nào nếu nhìn thấy chúng ta, cô có hiểu điều đó không?”
Tôi nói như đang chế giễu họ.
Nếu được thì tôi không muốn lấy ngôi làng nghèo ra làm ví dụ trước mặt Gill.
Ánh mắt Gill nhìn tôi như muốn nói em không sao đâu.
“Ali có hoàn cảnh may mắn nhất mà tại sao lại có thể nói những điều đó? Tại sao em lại không nhận ra việc dùng hận thù để trả thù là vô nghĩa. Người dân ngôi làng nghèo cũng vậy, chỉ cần dạy họ không được dùng hận thù để trả thù là được. Tại sao em lại không hiểu được cái việc đơn giản đó”
Lần đầu tiên anh Alan mở miệng nói.
Ánh mắt anh ấy không chỉ dừng lại ở sự bất mãn mà tràn đầy ý thù địch với tôi.
Nếu có thể dễ dàng làm được điều đó thì vương quốc này đã trở nên tốt đẹp rồi.
Anh Alan hoàn toàn không hiểu tình trạng ngôi làng nghèo nên mới có thể nói ra những điều đó.
Ah, thật là!
Tôi phát bực với nhà phát hành otome game này rồi đó.
Tại sao họ không thiết kế nhân vật thông minh hơn chút chứ.
Họ chỉ suy nghĩ rồi thiết kế nhân vật nữ chính được các chàng trai vây quanh, tận hưởng dàn harem của mình.
“Trước mắt thì đám Ali-chan dính rất nhiều máu nên hãy làm sạch đã nhỉ. Dù gì cũng là con gái mà”
Curtis-sama nói với giọng tươi sáng như muốn phá vỡ bầu không khí gay gắt này.
…Tôi không hiểu những điều Curtis-sama đang suy nghĩ.
Luôn hòa giải[note38659], là một người tốt, nhưng tôi không thể đọc nổi nội tâm ngài ấy… Tôi vừa nhớ ra điều anh Henry nói trước đây. Có khi lòng dạ lại thật sự đen tối chăng.
Curtis-sama mỉm cười rồi búng ngón tay tách một phát.
Một thứ lấp lánh màu xanh lục tươi sáng bao trùm toàn bộ thân tôi.
Đám máu bắn vào chúng tôi đã hoàn toàn biến mất.
“Thế còn việc kiểm tra bệnh nhiễm trùng thì sao”
“Không sao đâu. Tất cả máu của người khác đã được loại bỏ hết rồi”
Curtis-sama nói như át đi mấy lời Gill lẩm bẩm.
…Có cả ma pháp như vậy à.
Tôi cũng muốn học, nhưng chắc nó là đặc tính riêng chỉ có ở lục ma pháp nhỉ.
Tại vì từ trước đến giờ tôi chưa thấy ma pháp nào như vậy.
“Răng Alicia không lành lại sao?”
Gill nhìn tôi chằm chằm, lông mày biến thành chữ bát (八).
Ái chà, thật vui khi được Gill quan tâm. Trong khi Gill mới là người chịu khổ nhiều hơn.
“Thứ đã rơi mất sẽ không mọc lại được đâuuuuu”
Tôi đang nói thì bay vào không trung.
Duke-sama lại nâng tôi lên một cách nhẹ nhàng.
Mùi hương của Duke-sama bao trùm lấy tôi.
…Mùi đặc trưng của cơ thể lại là mùi thơm, thật là bất công mà.
Tôi hiện giờ chắc chắn rất bốc mùi.
“Xin hãy thả em ra”
Duke-sama hoàn toàn phớt lờ lời tôi nói.
Đám Liz-san kinh ngạc nhìn chúng tôi đến nỗi không thốt nên lời.
Nhắc mới nhớ Liz-san… thích Duke-sama phải không nhỉ?
“Nhanh chóng trở về và tĩnh dưỡng đi”
Duke-sama nói với giọng nghiêm túc.
Gill cũng bị anh Henry vác lên.
Hình như Gill đã chấp nhận việc đó.
Nhưng một nữ phản diện như tôi lại bị ai đó vác lên như này thì thật là…
“Quả nhiên là em ghét như này. Em tự đi được mà”
“Ở yên đó cho đến khi tới xe ngựa”
Mong muốn của tôi bị xóa bỏ trong chốc lát.
Cả Gill và anh Henry đều nhìn hành động của chúng tôi và cười nhăn nhở.
Nó sẽ gây hiểu lầm kì lạ nên làm ơn hãy dừng lại đi.
“Alicia cứ tự do nói và hành động như mình muốn. Tuy nhiên những việc gây nguy hiểm đến tính mạng thì không được”
Giọng nói đó của Duke-sama nghiêm túc đến mức tôi chưa nghe bao giờ.
Tuy không biết vẻ mặt ngài ấy trông như nào khi nói câu đó, nhưng tôi biết ngài ấy vô cùng quan tâm đến tôi.
…Duke-sama quả nhiên thích tôi như một đối tượng yêu đương sao.
Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dần dần tăng lên.
Ah, tiếng tim đập ồn ào quá đi.
Duke-sama sẽ nghe thấy mất.
Tôi cố gắng bình tĩnh, lấy lại tinh thần.
Dù vậy vẫn nghe thấy.
…Không phải tiếng tim tôi, mà là Duke-sama?
“Duke đúng là bao dung nhỉ”
“Không, anh nghĩ tính chiếm hữu khá cao đó. Tuy là không thể hiện ra ngoài thôi”
“Nhưng Alicia khá là được chiều chuộng mà”
“Về cơ bản Duke không thể hiện cảm xúc ngoài mặt. Mà, tuy là trước mặt Ali thì lại có nhiều vẻ mặt khác nhau”
Gill và anh Henry đang nói gì đó với nhau, nhưng tôi không thể nghe được gì.
“Trước đây tôi đã nói rồi đúng không. Cô sẽ không bao giờ vượt qua được cô ấy đâu”
Curtis-sama thì thầm vào tai Liz như không cho ai nghe thấy.[note38664]