Anh Albert sững sờ nhìn tôi.
“Nếu như anh nói là không muốn giết người, vậy tại sao lại đeo thứ đó bên mình?”
“Thứ đó?”
Anh Albert tỏ vẻ khó hiểu.
Với một người yêu quý tinh thần hiệp sĩ như anh Albert thì việc thanh kiếm bị sỉ nhục là điều khó chịu nhất.
“Thanh kiếm đó dùng để làm gì?”
“Để bảo vệ những người quan trọng”
“Vậy dù cho những người quan trọng bị sát hại, anh Albert có thề được rằng mình sẽ không dùng thanh kiếm đó để giết người không?”
“Hận thù chỉ sinh ra hận thù mà thôi”
Trước khi anh Albert kịp nói gì đó thì Liz-san đã chen ngang.
Liz-san chen ngang càng làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Hận thù chỉ sinh ra hận thù, hận thù chỉ biến thành một chuỗi liên tiếp chăng.
Cái đó cũng đúng theo nghĩa nào đó, nhưng quả nhiên tùy thời điểm mà phải dùng chính hận thù để trả hận là điều cần thiết chứ nhỉ?
Cái này đúng là suy nghĩ của nữ phản diện mà.
Suy nghĩ của tôi dần giống với nữ phản diện rồi đó.
“Tha thứ cũng là điều cần thiết”
Trong giây lát tôi đã không hiểu được lời Liz-san nói.
Cô ta đang nói cái gì thế nhỉ.
Khuôn mặt trong sáng thánh thiện như thiên thần với những lời lẽ đó… quả nhiên là không thể ưa nổi mà.
“Cho dù cả gia đình bị giết thì cũng không làm gì sao?”
“…Ngay cả như vậy thì chị cũng sẽ không cướp đi tính mạng người khác. Dù lí do có là gì đi chăng nữa.”
“Lời lẽ hoa mỹ đó nhỉ”
“Vậy mà cô đã có ý định giết Alicia còn gì”
Gill đột nhiên cất tiếng nói.
Bình thường em ấy sẽ không nói gì mà…
Tôi nhìn về phía Gill.
Gill lườm Liz-san với ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Dù biết đó là Gill nhưng tôi vẫn lạnh hết sống lưng.
“Người có ý định giết phải là Alicia mới đúng”
Gayle-sama vừa nói vừa nhìn Gill với ánh mắt coi thường.
Đúng là điều đó không sai, nhưng mấy gã đó có ý định giết trước đấy chứ.
Sau đó, thực tế là tôi đã suýt bị giết.
“Đúng là mấy kẻ chẳng thấy gì hết nhỉ”
Gill nói xen lẫn tiếng thở dài.
Tôi đã nghĩ rằng Gayle-sama thông minh nên chỉ cần nói chuyện thì sẽ hiểu… nhưng nếu bị Liz-san tẩy não thì vô vọng rồi.
“Bọn họ chẳng cầm gì hết. Nhưng Alicia-chan lại dùng rìu định giết họ mà không chút thương tiếc gì, đúng không”
Liz-san nhìn chúng tôi với ánh mắt mạnh mẽ.
Quả nhiên câu này phải do người giám sát Liz Cather nói mới đúng chứ nhỉ.
“Mấy gã đó đã định giết chúng tôi, còn người cầm rìu định giết tôi cũng mang theo con dao nhỏ trong người. Hơn nữa, nó vốn dĩ là âm mưu của fan của cô”
Liz-san trợn mắt trước lời nói của tôi.
Nhìn bao lần cũng vẫn thấy đẹp, đôi mắt xanh ngọc lục bảo ấy.
“Đó là do lỗi của hắn ta, Liz không làm gì xấu cả”
Eric-sama lớn giọng.
Không phải việc đó đâu, tôi muốn truyền đạt việc mấy gã đó có ý định giết tôi cơ mà.
Câu chuyện của tôi hoàn toàn không thể truyền đạt đến họ nhỉ.
“Quả đúng như Liz-san nói, không dùng hận thù để trả thù, thay vào đó dùng năng lượng hận thù ấy tiến về phía trước có lẽ sẽ sáng suốt hơn.”
Tôi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng Liz-san.
Tôi phải đường đường chính chính hơn bất kì ai. Để Liz-san hiểu được lời tôi nói.
Tại tôi là nữ phản diện, đồng thời cũng là người giám sát Liz Cather mà.
“Tuy nhiên, hãy nhìn vào hiện thực xem. Người có thể làm được điều đó chỉ có Liz-san thôi”
Tôi nhếch mép như đang cười một cách giễu cợt.