Ngày thứ hai, khởi đầu của một tuần mới, và trên tay tôi là kết quả bài thi lại.
Nhờ được Hasegawa kèm cặp, tôi đã vượt qua bài kiểm tra với kết quả khá tốt. Thật đáng ngạc nhiên.
Tôi phải báo cho Hasekawa biết mới được. Tiện thể cảm ơn cô ấy luôn.
“Ông nên tận dụng cơ hội này để hẹn hò với Hasekawa một bữa luôn đi.”
Vào giờ nghỉ trưa, tôi tình cờ gặp Koigasaki ở ngay cầu thang. Tôi báo cho nhỏ biết về kết quả bài kiểm tra của mình. Nhưng cái chính là muốn hỏi nhỏ cách đáp lễ Hasekawa.
Và đấy là câu trả lời của nhỏ.
“Bà nghĩ gì mà kêu tôi làm trò đó?”
Cách nhỏ nghĩ có vẻ luôn lệch tông với tôi thì phải.
“Đây không phải là một cơ hội tốt sao? Ông có thể nói kiểu như là 『Cám ơn nhiều nhé Hasegawa-san, nhờ cậu mà tớ mới qua được bài thi lại này! Tớ có thể đãi cậu một bữa xem như lời cảm ơn được chứ? Hay là cậu có chỗ nào muốn đến không!? 』’”
“Một buổi hẹn với cái cớ để cám ơn à… Hiểu rồi.”
“Đúng đó, vì ông cũng sắp đi làm thêm rồi nên chắc cũng dư dả chút đỉnh chứ nhỉ? Nhắc mới nhớ, ông có kiếm được việc không thế?”
“Yeaaah…. Mấy hôm trước, tôi xin vào một chỗ và được nhận rồi.”
Đúng thế. Mấy hôm trước tôi xin được việc làm thêm khi đang lướt điện thoại, rồi cùng ngày hôm đó bọn họ gọi lại báo rằng tôi có thể đến chỗ họ vào thứ bảy được không. Sau đấy, tôi đi phỏng vấn và được báo tin trúng tuyển vào ngày hôm qua.
“Nhanh quá nhỉ? Mà ông làm gì vậy?”
“Ở quán karaoke.”
Việc này có vẻ nhẹ nhàng hơn làm ở nhà hàng gia đình hay mấy chuỗi bán đồ ăn nhanh. Tôi cũng sẽ được rảnh tay khi quán không có khách và trên hết là được tia gái thoả thích..... Do vậy, với cái động lực thiếu trong sáng ấy, tôi sẽ làm nhân viên đứng quầy trong tiệm Karaoke gần nhà ga..
“Oh ~ Tốt quá rồi? Ông vừa có thể kiếm tiền mà cũng vừa có cái tiền đề để rủ cô ấy đi chơi rồi.”
“Còn bà thì sao? Vụ maid cafe ấy?”
“Tui tạch từ vòng gửi xe luôn.”
“Vòng gửi xe?!”
Cái gì mà vòng gửi xe chứ? Xin việc hay tuyển idol vậy?
Bình thường chỉ cần nộp lí lịch rồi tham gia phỏng vấn thôi mà nhỉ?
“Đầu tiên, phải nộp một tấm hình và thông
tin cá nhân, sau đó chỉ những người được nhận mới được phép tham gia phỏng vấn. Và khi tui nộp hình của mình, họ gửi mail rằng ‘Chỗ chúng tôi cần bạn phải nhuộm tóc đen để có thể làm việc ở đây. Bạn có thể chấp thuận không?’. Tui chẳng muốn nhuộm tóc đen đâu. Không đời nào. Nên tui trả lời là tui không thể, rồi họ trả lời rằng tui bị loại rồi!”
……….Thế cũng đâu hẳn là tạch nhỉ?
“Đó đâu phải vấn đề gì lớn nhỉ? Nhuộm tóc đen ấy……”
“Gì cơ, không đời nào nhé! Tóc đen không hề hợp với tui! Nếu làm thế trông tui sẽ xấu lắm!”
……Nhỏ nghĩ đổi kiểu tóc sẽ khiến khuôn mặt nhỏ biến dạng chắc.
“Azuki-chan qua được vòng đầu tiên, nhưng khi nghe tui bị loại, nhỏ cũng từ chối việc này luôn. Nhỏ nói muốn làm chung với tui nên giờ bọn tui đang xin làm ở một quán maid cafe khác.”
“Thế à…..”
“Ừmmm, thôi ngưng nói về tui đi! Đúng rồi, về buổi hẹn! Khi ông cảm ơn Hasegawa, nhớ rủ cô ấy đi chơi! Và đừng quên hỏi địa chỉ mail đấy.”
“Đừng nói mấy điều bất khả thi thế chứ! Tôi không làm nổi đâu! Haiz, đúng là sai lầm khi hỏi bà mà! Dù sao thì, tui chỉ nói cô ấy biết kết quả bài kiểm tra và cảm ơn thôi!”
“Gì chứ, mồ, ông đúng là vô dụng mà.”
Koigasaki, haiz, nhỏ luôn nghĩ ra mấy trò thánh thần làm còn không nổi mà.
Ngay lúc tôi chuẩn bị về phòng học, tôi thấy Hasegawa đang đi dọc hành lang hướng về lớp. Nếu cô ấy vào lớp rồi, thì tôi khó có thể nói chuyển với cổ trước mặt bao người, nên tôi phải gọi cô ấy trước khi chuyện đó xảy ra. Tôi sốc lại tinh thần và hướng về phía Hasekawa.
Tôi vô thức quay lưng lại thì thấy Koigasaki đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Rồi nhỏ gật đầu hai lần, ra hiệu “tới luôn đê”.
Không, không. Đừng có mà “tới luôn đê”. Tui không có gan rủ nhỏ đi hẹn hò đâu, hiểu chứ?
Ngay khi đứng trước mặt Hasekawa,cả người tôi bỗng đơ lại và không thốt ra được từ nào. Hasekawa thì nhìn tôi với vẻ khó hiểu nên tôi cố gắng lấy lại tinh thần và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Ha……Hasegawa!!”
Tôi cuối cùng cũng có thể nói bằng toàn bộ ý chí của mình. Nhưng nỗi lợi nói vẫn thể hiện rõ sự lo lắng.
Hasegawa nhìn chăm chú tôi với khuôn mặt vô cảm như mọi khi.
“Ah, x-xin lỗi vì đột nhiên gọi cậu như thế….”
Đã ba ngày kể từ lần cuối tôi nói chuyện với cô ấy. Mặc dù cũng đã khá quen với việc này, nhưng tôi vẫn cảm thấy lòng bồn chồn không yên.
“Ah, tớ đã có rồi, kết quả ấy, của bài kiểm tra lại. Tớ đã vượt qua mà không gặp khó khăn gì. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Tất cả là nhờ có cậu đó Hasegawa-san.”
Tôi nói liền một mạch.
“Thế à, chúc mừng nhé. Nhưng tớ thực sự chẳng làm gì nhiều….”
“Không phải đâu! Hoàn toàn là nhờ cậu hết đó. Không có cậu giúp là tớ lại rớt lần nữa rồi.”
“Không, thực sự không có gì hết….”
Không đời nào tôi có thể để cuộc nói chuyện này chấm dứt được!
“À-ừm, tiện thể thì, cậu đã xem cái DVD mà cậu mượn chưa!?”
Sực nhớ tới cái hôm mình cùng Hasegawa tới TSUTAYA để mượn mấy cái DVD, tôi liền nhắc tới nó để kéo dài câu chuyện.
“Rồi. Hôm qua tớ mới trả nó lại tiệm. Có một cái thùng ghi là “thùng hoàn trả” và tớ chỉ đặt nó vào đó. Tuy nhiên tớ không biết thế đã ổn chưa?”
“Ah, không sao đâu, miễn là cậu trả nó đúng hạn.”
“Tớ hiểu rồi, thế thì tốt….”
…….Chết dở, cuôc nói chuyện lại “gãy” rồi……
“Vậy tớ đi nha.”
“À-ờm, Đ-được thôi. Xin lỗi vì đã bất ngờ gọi cậu.”
Tôi chỉ có thể đứng yên nhìn Hasegawa dần đi vào lớp. Mà chỉ riêng việc cảm ơn cô ấy thôi đã khiến tim tôi muốn trốn ra ngoài rồi. Hẹn hò với cô ấy có lẽ chỉ là một giấc mơ thôi.
“Hasegawa-san!”
Ngay lúc đó, Koigasaki chợt gọi Hasegawa. Cô ấy liền dừng bước và quay về phía tiếng gọi.
“ Ờ thì, nếu cậu không phiền, Liệu chúng tớ có thể mời cậu đi đâu đó một bữa coi như lời cảm ơn của tụi mình vì cậu đã giúp tụi mình học được chứ??”
“Ể? Cảm ơn gì chứ?”
“Đúng rồi đó, nhờ cậu mà Kashiwada-san mới thoát kiếp học phụ đạo nên ổng rất muốn cám ơn cậu bằng bất cứ giá nào. Cả tớ nữa. Tớ cũng rất muốn được trả ơn cậu nè~.”
“Thật sự không cần thiết đâu mà….Tớ thật sự đâu làm được gì nhiều.”
Cố ý không để Hasegawa thấy, Koigasaki đá nhẹ vào chân tôi ra hiệu “nói gì đi chứ”.
“Ah, ờ-ờm, thì, chúng tớ rất muốn cảm ơn cậu đàng hoàng. Cậu không chỉ kèm cặp tớ hai lần mà còn dành thời gian làm ghi chú cho bọn tớ nữ....V-vậy nên nếu cậu không phiền thì có thể đi cùng bọn tớ chứ? Cậu có thể ăn bất cứ món gì, hay đi bất cứ nơi nào cũng được. Bọn tớ sẽ đãi cậu.”
Nói được rồi.
Tôi nghĩ mình đã dùng hết can đảm để dành cả đời mới nói được điều đó.
“Nó thực sự không phải chuyện gì to tát lắm đâu… Các cậu không cần thiết phải đãi tớ…”
“Không được. Tớ sẽ cảm thấy rất tệ nếu không trả ơn cậu!”
Tới mức này rồi thì tôi không thể dừng lại giữa chừng nữa. Nhưng liệu tôi có hơi ép cô ấy quá không nhỉ?
Liệu cô ấy có thấy sợ nếu bị ép quá? Tôi thực sự không biết nên dừng lại hay không!
“ Thế à? Nếu cậu đã nói thế thì…… Mình sẽ nhận lời vậy.”
Hasegawa mỉm cười.
Có thể cô ấy không thấy thoải mái khi bị ép đến vậy, nhưng nếu mỉm cười thì có nghĩa là cô ấy thực sự không quá bận tâm đâu nhỉ? Tôi nghĩ vậy.
“Tớ thấy hơi có lỗi khi làm phiền cậu….”
“Không hề có chuyện đó đâu mà!”
Tôi hẹn với Hasegawa cũng chỉ vì muốn được đi chơi cùng cô ấy. Nhưng cuối cùng lại khiến cô ấy cảm thấy bứt rức về nó.
“Vậy thì, Hasegawa-san, nếu cậu đã nghĩ ra được chổ mình muốn đi thì cứ nhắn tin cho Kashiwada nhé!”
Nhắn tin?
“Được thôi.”
Không thể tin tôi sắp được trao đổi địa chỉ mail với Hasegawa! Cơ mà, tôi lại để quên điện thoại trong lớp rồi. Giờ mà vô lấy thì lại qua mất giờ nghỉ trưa.
Tôi đành lấy một tờ giấy trong cuốn sổ tay rồi viết vội địa chỉ mail của mình lên đó, sau đó đưa cho Hasegawa.
“ Đây là địa chỉ mail của tớ, nên khi cậu quyết định được muốn đi đâu, cứ nhắn cho tớ nhé! Chúng ta có thể quyết định lịch trình qua tin nhắn”
“Được thôi.”
Hasegawa nhận tờ giấy với dòng chữ viết tay nguệch ngoạc của tôi trên đó.
Ahh, đúng cách tệ nhất để đưa đia chỉ mail cho cô ấy mà.
“Chuông cũng sắp reo rồi.”
“À ừ, xin lỗi nhé, vì đã tự dưng gọi cậu.”
Sau đó bọn tôi ai về chỗ nấy.
Nghĩ tới việc được đi chơi cùng Hasegawa. Tôi cảm thấy mình như đang ở trên mây vậy. Tất cả là nhờ Koigasaki-sama. Nếu không có nhỏ thì cuộc trò chuyện của tôi với Hasegawa đã kết thúc sau khi tôi nói cảm ơn rồi. Tận dụng lời thế vị trí ngồi hàng hai từ dưới đếm lên của tôi. Tôi lấy điện thoại ra và nhắn liền cho nhỏ.
‘Tới: Koigasaki Momo
Thật sự cảm ơn bà rất nhiều!’
….. sau khi gửi tin nhắn đi. Tôi chợt nghĩ. Tôi mới chỉ đưa Hasegawa địa chỉ mail của mình. Có khả năng rằng cô ấy sẽ không nhắn lại đúng chứ?
Nếu cô ấy thực sự không muốn đi chơi cùng tôi, thì điếu đó rất có thể sẽ xảy ra.
Vì đã lỡ “mặt dày” rồi, đáng lẽ tôi nên xin luôn địa chỉ mail của cô ấy. Giờ nghĩ lại thấy tiếc ghê!
Điện thoại trong ngăn bàn tôi bỗng rung lên. Tôi nhanh chóng lấy nó ra, tránh sự chú ý của giáo viên và bắt đầu mở khoá.
Là từ Hasegawa chăng? Không, Hasegawa rất hiếm khi nhắn tin trong giờ học. Tôi mở mục tin nhắn trong khi đang mơ mọng về cô ấy thì bỗng nhận được nguyên gáo nước lạnh vào mặt.
‘Người gửi: Koigasaki Momo’
Con nhỏ này.... ngồi gần sát hàng đầu mà vẫn gan gớm nhỉ.
‘Ông có thể vô dụng đến mức nào thế? ThIệT TìNh…tôi đã giúp ông đến mức đó rùi nha, tốt hơn hết ông NêN chuẩn bị thật tốt cho sự kiện cosplay sắp tới, Rõ ChƯa? Tiện thể nói luôn, tin nhắn của ông SặC MùI Ông GiÀ luôn đó…Trước khi nhắn tin với Hasegawa thì ông nên học cách chau chuốt lại TiN NhẮn của mình đi.’
Tin nhắn của tôi sặc mùi ông già….?
Ý nhỏ là gì nhỉ? Có lẽ là do tôi không dùng biểu cảm với Deco-mail chăng ….
Có khi nên bắt đầu nhắn tin theo phong cách hiện đại hơn vậy.
Được rồi, chắc là tôi nên đính kèm thêm mấy cái Deco-Mail hay biểu tượng vào tin nhắn của mình. À, có lẽ nên dùng cả chữ viết hoa và viết thường lẫn lộn nữa.
Mà thôi, con trai mà viết như thế thì có hơi bị.....
‘Tôi dùng thêm Deco-Mail vào tin nhắn có được không? Có lẽ là cái này(Deco-Mail 1). Hừm tôi vẫn chưa hiểu lắm (Deco-Mail 2).’
Mấy cái Deco-Mail mà Koigasaki dùng trong tin nhắn của nhỏ đều được tự động lưu lại trong điện thoại của tôi. Nên tôi cũng tận dụng luôn mấy cái nhỏ xài.
Cụ thể thì, tôi dùng một cái hình con mèo cười ở sau dấu chấm hỏi, và một con teddy mít ướt vào cuối câu “tôi vẫn chưa hiểu lắm”.
Và nhỏ trả lời ngay lập tức.
‘Mấy ông con trai… đặc biệt là mấy người trông nhạt nhẽo như ông mà xài Deco-Mail trông cứ ung thư thế nào ấy… Ngoài ra thì có một luật bất thành văn rằng dùng Deco-Mail = Từng nhắn tin với gái, nó là cờ tử đấy. Nên tốt nhất ông cứ dùng mấy cái biểu tượng có sẵn trong điện thoại ấy.’
A-à, tôi hiểu rồi….
Vì Deco-Mail vốn không có sẵn trong điện thoại như biểu tượng bình thường. Muốn dùng Deco-Mail thì hoặc là phải lưu nó từ tin nhắn của người khác, hoặc là phải tải chúng về (từ một nguồn nào đó mà tôi không tài nào biết nổi). Và cơ bản thì hầu hết đám con trai đều không dùng Deco-Mail. Nói đúng hơn thì chẳng đứa con trai nào muốn tải chúng về cả. Nên nếu một đứa con trai mà lại có Deco-Mail trong máy thì có nghĩa là thằng đó được nhận tin nhắn từ gái.
Và có nghĩa là thằng đó thường xuyên nhắn tin với gái.
Tất nhiên, trong trường hợp của tôi thì chỉ có nhỏ Koigasaki nhắn cho tôi.
Sau đó, vì sợ bị phát hiện, tôi tắt điện thoại tồi nhét vào trong cặp.
Tôi tự nhủ rằng sẽ chỉ dùng biểu tượng thường để nhắn cho Hasegawa và nhất quyết không dùng cái Deco-Mail nào.
Nhưng trước hết phải đợi Hasegawa nhắn cho tôi cái đã….
Tiết tiếp theo là môn học tự chọn.
Tôi chọn mỹ thuật trong khi thằng bạn thân cùng lớp của tôi, Kiritani, thì chọn âm nhạc, và vì thế chúng tôi đường thằng nào thằng nấy đi. Tôi lủi thủi bước một mình đến phòng vẽ, tay cầm cuốn sổ phác hoạ và dụng cụ.
“Hôm nay, cả lớp sẽ học vẽ chân dung.”
Là nhưng gì giáo viên nói khi chúng tôi vào tiết.
“Tất cả sẽ được chia thành từng cặp một.”
Những gì giáo viên nói thật khắc nghiệt quá mà. Thật tình mà nói trong cái lớp tự chọn này tôi chả thể nói chuyện với ai cả. Nghe có vẻ hơi nhục nhưng dù đã ba tháng từ lúc bắt đầu học, tôi vẫn chưa kết bạn được với ai trong cái lớp này. Nói cách khác, tôi hoàn toàn bị cô lập rồi!
“Dù nam hay nữ, ngồi xa hay gần, cùng hay khác lớp đều có thể bắt cặp với nhau được nhé~.”
Nghe giáo viên nói thế, mắt tôi lập tức hướng về phía cái bàn ngay trước bàn giáo viên.
Vị trí ngồi của Hasegawa.
Cô ấy có vẻ không có nhiều bạn trong lớp cho lắm nên tôi tự hỏi liệu trong lớp tự học này thì sao nhỉ?
Lớp tự học có nhiều học sinh từ nhiều lớp khác vào nên có lẽ cũng phải có vài người bạn của cô ấy chứ nhỉ?
Nhưng khi tôi nhìn Hasegawa thì chỉ thấy cô ấy ngồi đó. Ngẩn ngơ.
Không ai gọi cô ấy. Mà cũng chẳng thấy cô ấy gọi ai lại.
Đây hẳn là cơ hội nghìn năm có một để tiếp xúc với Hasegawa. Cả tôi và cô ấy đều chưa có cặp. Nhưng lúc này đây tôi không thể gom đủ can đảm để bước thêm dù chỉ một bước…..
“Mọi người đều đã vào cặp rồi chứ~? Không ai lẻ ra hết đúng không~?”
Nhìn xung quanh, mọi người đều đã xếp thành cặp.
Ai nấy đều đã tự do xếp cặp, chuyển chỗ ngồi theo ý thích và để lại Hasegawa đang ngồi một mình lẻ loi. Nhìn thấy cô ấy như thế, tôi bất giác đứng lên và cầm dụng cụ của mình rồi đi về phía cô ấy.
“Hasegawa nè, ừm, cậu vẫn chưa bắt cặp với ai đúng chứ…….?”
Tôi luôn nghĩ rằng Hasegawa luôn chỉ mang một khuôn mặt vô cảm. Nhưng lần này cô ấy lại tròn mắt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Kashiwada-kun….?”
“Ừm, tớ cũng chưa tìm được ai cùng cặp nên nếu cậu không phiền thì…. Cặp với tớ được chứ!?”
“T-thế sao?.....vậy được chứ?”
Hasegawa sững sờ nhìn tôi.
Kể cả khi cô ấy không nói đồng ý nhưng tôi sẽ coi cái nhìn đó là dấu hiệu cô ấy đã đồng ý vậy….
“Mọi người đã sắp xếp xong hết rồi chứ?”
Nghe giáo viên nói, cả tôi và Hasegawa lập tức quay về phía giáo viên.
“Được rồi, giờ thì chọn ra ai sẽ làm mẫu và bắt đầu vẽ. Hãy thử phác hoạ một số đường nét cơ bản trước
“Ah, Hasegawa-san nè, cậu vẽ trước đi!”
“…..vậy thì, tớ bắt đầu nhé.”
Nếu Hasegawa vẽ trước thì có nghĩa là tôi sẽ là người làm mẫu.....mà dù thế nào đi nữa thì tôi cũng có thể ngắm nhìn Hasegawa thoả thích. Cơ mà nó cũng đồng nghĩa với việc Hasegawa sẽ phải nhìn cái khuôn mặt chả có gì đặc sắc của tôi một lúc khá lâu đây. Thấy có lỗi với Hasegawa quá đi mất.
Những học sinh khác đang vừa vẽ vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ. Riêng tôi và Hasegawa lại chẳng hé môi dù chỉ một từ. Mà dù sao tôi cũng chả biết phải nói gì cũng như Hasegawa đang rất nghiêm túc với bài vẽ nên thành ra tôi không muốn làm phiền.
“Mọi người gần xong rồi chứ ?”
Giáo viên nói sau khi 15 phút đã trôi qua.
“Xong rồi….”
Chà, thật hiếm khi thấy Hasegawa mở lời trước đó.
Mà có khi cô ấy chỉ tự nhủ một mình chứ chả phải nói với tôi ấy chứ.
Tôi khá tò mò về bức vẽ của Hasegawa. Dù sao cô ấy cũng là một con người hoàn hảo trong cả học hành và thể thao kia mà. Có lẽ môn vẽ cũng không ngoại lệ. Có khi cô ấy vẽ tôi thành một tay ikemen luôn cũng nên. Ây dà, muốn được nhìn thấy bức vẽ của cô ấy quá nhưng đời nào tôi lại có gan dám hỏi.
“Nếu đã hoàn tất, hãy để bạn của mình xem bức vẽ đi nào.”
Nghe giáo viên nói thế, Hasegawa bỗng giật nảy mình.
Tôi gom hết can đảm và hỏi.
“Hasegawa-san, nếu cậu xong rồi thì cho tớ xem được chứ?”
“…….Mình có thực sự cần phải để cậu xem chứ….?”
“………eh?”
Biểu cảm của Hasegawa bỗng căng thẳng bất thường. Ủa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặc dù tôi khá vui khi thấy một biểu cảm khác của Hasegawa ngoài cái khuôn mặt vô cảm hay đôi khi chỉ cười mỉm của cô ấy. Tôi lại khá tò mò điều gì đã khiến cô ấy có cái biểu cảm như vậy.
“Erh, ý tớ không phải là không muốn cho cậu xem, chỉ là….Mình sợ sẽ làm cậu giận…….”
“Eh? Ý cậu là gì? Không đời nào mình sẽ giận đâu.”
Tôi cười thầm trong lòng. Không ngờ Hasekawa cũng có mặt nữ tính như vậy- ngại cho người khác xem cái mà cô ấy vẽ-. Dễ thương thật đó.
Cô ấy thở dài như thể đã từ bỏ cái gì đó, nhấc tập vẽ khỏi khung và đưa cho tôi trong khi vẫn quay mặt sau của bức vẽ về phía tôi.
“Xin lỗi…..”
Chả hiểu sao, cô ấy lại xin lỗi tôi.
“Ehh…….”
Tôi câm nín luôn sau khi nhìn thấy bức vẽ của Hasegawa.
.....Nó vượt qua mọi sự tưởng tượng của tôi, có khi là của bất kì ai luôn ấy.
Nói thật thì nó vượt qua định nghĩa của từ “tệ” rồi.
Không lẽ cô ấy nghĩ về tôi xấu thế này sao? Tôi thực sự khá buồn đấy.
À, có khi cái gương tôi xài mỗi ngày bị hỏng rồi, và đây mới là khuôn mặt thực sự của tôi.
Dù là như nào đi nữa thì nó cũng khiến tôi đau lòng quá.
“X-xin lỗi……tớ biết mà, tớ không nên để cậu thấy nó.”
Hasegawa lấy lại cuốn tập vẽ từ tay tôi.
Vãi thật, không lẽ mặt tôi trông gớm thế sao?
“Không cần thiết phải xin lỗi đâu! Tớ nghĩ bức vẽ có vẻ đẹp khá độc đáo đó chứ. Cậu đã vẽ được một số đặc điểm nhận dạng của khuôn mặt tớ nè......”
“Kashiwada-kun, xin đừng cố an ủi tớ như thế. Tớ tự biết mình vẽ xấu đến mức khiến người xem phát bực mà. Đã vậy hôm nay còn học vẽ chân dung nữa….Đáng lẽ tớ không nên bắt cặp với ai và tự vẽ mặt mình lên giấy.”
Hasegawa buồn chán nhìn vào bức tranh cô ấy vẽ với một biểu cảm tăm tối.
“K-không phải đâu! Tớ khá thích bức vẽ ấy chứ.”
Tôi bỗng phản ứng một cách dữ dội. Ấy chết, có khi cô ấy lại nghĩ tôi bị hâm ấy chứ.
“……….Kashiwada-kun, tớ đã luôn thắc mắc về điều này, nhưng có lẽ nào…….”
“Được rồi, tiếp theo, những ai đã làm mẫu trước đó, giờ hãy bắt đầu vẽ !”
Tiếng giáo viên át luôn cả tiếng của Hasegawa.
Có lẽ nào ......cái gì chứ!? Cô ấy muốn nói cái gì thế??
Tôi rất muốn biết nhưng không cách nào hỏi được. Tôi đành bắt đầu vẽ cô ấy.
Hasegawa nhìn thẳng về phía tôi với biểu cảm nghiêm túc. Tôi càng nhìn cô ấy, tôi càng phát hiện ra những nét đẹp mới từ khuôn mặt thanh tú của cô. Khuôn mặt đó giờ đây đang nhìn trực tiếp vào tôi khiến tay tôi không khỏi run rẩy. Tôi cố gắng hết sức để phác hoạ người con gái ấy.
Đa từng có hồi tôi rất thích vẽ manga. Nên bản thân khá tự tin rằng bức vẽ sẽ không quá tệ. Nhưng nó cũng sẽ không quá đẹp đâu. Vả lại tôi cũng chả có hứng thú gì lắm với vẽ chân dung.
“Tuyệt thật…….làm sao để tớ có thể vẽ đẹp như cậu chứ……”“Eeh!? Nhưng thế này đâu có đẹp lắm đâu!?”
Tuy nhiên, Hasegawa không có vẻ gì là đang tâng bốc tôi. Ánh mắt chân thành và đầy ấn tượng của cô đã chứng minh điều đó.
Kể cả Hasegawa, người được thiên phú từ sắc đẹp lẫn trí tuệ, xuất sắc trong cả học hành lẫn thể thao, cũng có điểm yếu là hội hoạ sao…..
Biết được khuyết điểm của cô ấy khiến tôi cảm thấy Hasegawa cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Cái cảm giác đồng cảm dần trào lên trong tôi. Cùng với đó là cảm giác có lỗi với cô gái đang nhìn chăm chú vào bức tranh với khuôn mặt nghiêm túc và đăm chiêu. Tôi thấy khá vui khi biết được rằng cô ấy cũng có điểm không hoàn hảo.