Tôi sẽ biến cậu thành Otaku, thế nên, hãy biến tôi thành Riajuu!

chương 04

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi gửi tin nhắn cho Suzuki rằng mình sẽ đi cosplay, ngay lập tức tôi nhận được tin nhắn hồi đáp chất đầy sự vui mừng của cậu ấy.

Chỉ có một điều là, tôi đã thuyết phục cậu ấy là sẽ không cosplay bất kì nhân vật đẹp mã nào hết, cụ thể tôi sẽ hoá trang nhân vật chính Masuaki (Pops), và cậu ấy sẽ là cộng sự của nhân vật chính, Jihn (hawt guy).

Hiện giờ, tôi đang ở trong phòng, cố tìm kiếm thông tin về bộ trang phục mình cần trên Internet, và một loạt các trang bán hàng trang phục cosplay online hiện ra.

10,000 yên cho bộ quần áo, 5,000 yên cho giày……

Mà vẫn phải đội tóc giả sao?

Tiền bạc của tôi thực sự đã eo hẹp lắm rồi. Tới lúc này, cảm giác hối hận vì đã dễ dàng đồng ý đi cosplay đang bắt đầu trào trực trong lòng tôi.

“Koigasaki, đến đây một xíu.”

Sau giờ học ngày hôm sau, tôi gọi Koigasaki ra ngoài.

“Eh, chuyện gì thế? Đi đâu vậy?”

“Phòng tin học.”

“Phòng tin học ~? Để làm gì…..”

Tôi buộc Koigasaki đi theo mình dù nhỏ cứ cằn nhằn suốt quãng đường.

Phòng tin học của trường tôi luôn mở cửa và cho phép mọi người sử dụng chúng sau giờ học.

May mắn thay, không có ai đang dùng phòng máy khi chúng tôi tới nơi, nên tôi thở phào nhẹ nhõm rồi bật một máy lên.

“Có điều này tôi muốn bà xem.”

Tôi ngay lập tức kết nối Internet và đi tới trang bán hàng cosplay, nơi mà tôi đã vào xem ngày hôm qua.

“Đây rồi, nhìn xem. Trang bán trang phục cosplay.”

“Heiyhy ~! Ông đã tìm nó à? Đôi khi cũng nhanh nhạy đấy~.”

“Nhìn kỹ đi, chỗ giá tiền ấy!”

“…...eh……”

Tất cả các trang phục được bày bán đều có giá hơn 10,000 yen mỗi bộ.

“Đùa nhau à…..? Sao đắt quá vậy? Không hiểu nổi! Với chừng ấy tiền thì tui đã có thể mua một bộ váy ở Liz hoặc McBee rồi!”

“Không chỉ có vậy đâu. Còn phải mua giày và phụ kiện riêng nữa, nên tình tổng lại chúng có thể tốn hơn 20.000 yen, đúng không?”

“20 ngàn ~!? Tui hiếm khi nào chịu chi như thể chỉ để mua quần áo đấy! Sao chúng lại đắt thế ~!?”

“Bà hiểu rồi, đúng chứ? Cosplay tốn rất nhiều tiền. Bây giờ thì sao?”

Kế hoạch của tôi là làm cho Koigasaki bỏ vụ cosplay.

Đương nhiên là tôi cũng muốn hỗ trợ Koigasaki trên hành trình tình yêu. Dù tôi không thích coplay lắm, nhưng cũng đang cân nhắc điều đó chỉ vì lợi ích của nhỏ thôi đấy thôi.

…..cho tới khi tôi nhìn thấy cái giá cho một bộ cosplay.

Tuy việc cân đo đong đếm chuyện tiền bạc trong tình cảm bạn bè là không nên, nhưng cũng không thể nào trách tôi được.

“C-chỉ là quá bất ngờ khi thấy giá của chúng tại chỗ này lại đắt đến thế, phải không? Bộ đồng phục trong LoveMinus mà tôi mua hồi đấy cũng chỉ có giá khoảng 5000 yen thôi à!”

“Eh….? Rẻ đến vậy sao…?”

“Yeah, tại trang bán hàng online ấy, nó nói điều gì đó như là ‘Gợi cảm dễ thương Love●nus-feel cosplay!’ đi kèm với ảnh một nhân vật bị che đi, dẫu tôi cũng đã xem qua những trang bán hàng cosplay khác, nhưng bộ đồ ở trang đó rẻ quá nên tôi mua nó ngay và luôn.”

……gợi cảm dễ thương? Kể cả khi đồng phục trong LoveMinus cũng không để lộ……Đừng có nói với tôi rằng thứ mà Koigasaki mua thực chất là dành cho những buổi cosplay ‘ban đêm’ nha…..Nếu nhỏ mà biết được, chắc nhỏ sẽ nổi khùng mất, nên tôi dẹp bỏ cái ý nghĩ nói rõ cho nhỏ hiểu ra khỏi đầu.

Vào lúc đó.

“Ah~ Momo-chan, vậy ra cậu ở đây ~! Khi tớ hỏi vài người trong lớp cậu, thì nghe được là cậu sẽ đến phòng tin học ~!”

Cánh cửa phòng mở ra, và Sakurai-san bước vào.

Cô ấy đang tiến tới chỗ Koigasaki với tâm thế rất vui vẻ, nhưng khuôn mặt của cô ấy bỗng đanh lại khi nhận ra tôi. Cái phản ứng gì vậy? Điều này không chỉ dừng lại ở mức buồn thôi đâu, nó làm tôi cảm thấy tổn thương đấy, cậu biết không?

“Oh, là Azuki-chan!”

“Eh, cậu đang tìm đồ cosplay à!? Tớ chỉ mới hỏi cậu vào ngày hôm qua thôi vậy mà bây giờ cậu đã đi tìm rồi sao….Momo-chan thật sự rất chủ động đấy, phải không? Tớ hạnh phúc lắm ~!”

Cảm động sâu sắc, Sakurai-san ôm chầm lấy Koigasaki. Này này, hai người đang tiếp xúc nhau nhiều quá đó…..ờ thì, dù gì nhìn hai cô gái đang ôm nhau như vậy cũng là một liều thuốc bổ mắt, nên thôi cứ để hai người họ tiếp tục vậy.

“Momo-chan, cậu đã quyết định mình sẽ cosplay nhân vật nào chưa!? Nếu rồi, thì tớ đây sẽ cosplay nhân vật nào đó hợp với cậu! Ah, trang này bán hàng cosplay à?.....Uwaah, trang phục ở đây không được đúng cho lắm, huh. Màu của bộ váy cũng không chính xác nữa. Đúng như tớ nghĩ, đồ từ mấy cửa hàng đúng là không tốt chút nào ~. Dù một số ở ngoài được làm khá công phu, nhưng chỗ này thì không ổn chút nào.”

Sakurai-san nhìn qua kho hàng hóa trong trang bán hàng, và, không hiểu tại sao, cô ấy bắt đầu lên tiếng chỉ trích.

Dù vậy, theo những gì tôi thấy, chúng không có vẻ gì là có nhiều khuyết điểm đến vậy.

“Vậy là cửa hàng này chỉ toàn có những trang phục kém chất lượng mặc dù giá bán thì cao đến tận trời sao?”

Trả lời cho câu hỏi của Koigasaki, Sakurai-san nói.

“Gía cao á? Không, so với những trang phục đúng chuẩn, thì tớ nghĩ rằng giá cả ở đây còn rẻ chán, phải không?”

“Ehh….thật sao!?”

Koigasaki hẳn là đã nhận một cú sốc từ những lời ấy. Hay lắm, lại một đòn chí mạng nữa.

“Ngoài trang phục ra, cậu còn phải mua nhiều thứ nữa như là tóc giả này. Mà Koigasaki, cậu có chừng ấy tiền không?”

“Uwuu….T-Tóc giả? Tớ có thể làm với tóc thật mà. Nếu tìm ra một nhân vật có kiểu tóc giống mình, thì tớ có thể cosplay bằng tóc thật của mình, đúng không?”

Koigasaki lớn tiếng nói với vẻ mặt lo lắng. Tóc thật à? Tôi hiểu rồi, đúng là cũng có cách đấy….Nếu cosplay bằng tóc thật, thì đúng là có thể tiết kiệm được chi phí.

“Tóc thật sao …..?”

Tuy nhiên, vào lúc đó, một giọng nói trầm mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ cho tới lúc này, vang lên trong phòng tin học.

Dĩ nhiên là, tôi không thể nào phát ra cái tông giọng đó được, và cả Koigasaki cũng không. Vậy người có thể là….

“Eh? A-Azuki-chan?”

“Đi cosplay mà dùng tóc thật thì đúng là quái-đản-hết-sức!”

Sakurai-san lên tiếng phản đối mạnh mẽ như thể đó là một điều cấm kỵ trong nghệ thuật cosplay vậy.

Trông thấy vậy chúng tôi lùi lại ra xa một chút vì phản ứng dữ dội của Sakurai-san làm cho cô ấy như đã biến thành một người khác vậy.

“Đối với cosplay 3D, có một số quan điểm cho rằng việc sử dụng tóc thật là hoàn toàn ổn, thậm chí nó có thể khiến cho bộ cospaly trở nên tự nhiên hơn vì thế sử dụng tóc thật dần dà được ưa chuộng, nhưng, khi nói đến cosplay 2D, đội tóc giả là điều bắt buộc!”

“Đùa à……. thật vậy sao?”

“Khoan, cosplay 3D là cái quái gì thế…..?”

“Cosplay 3D chú trọng tới việc cosplay những người nổi tiếng hoặc người thật! Như là các nhân vật trong các phim live action, kịch hoặc là các idol.”

“Heiyhy ~, vậy ra cũng có những loại này cơ à ~!”Tôi đã luôn nghĩ rằng, cosplay không giới hạn trong lĩnh vực manga, anime hay các thể loại 2D khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó bao hàm rộng đến thế này.“Erhmm, để lấy ví dụ thì….đây!”

Sakurai-san gõ lách cách cái máy tính trong chốc lát và hướng màn hình cho Koigasaki và tôi xem (nói đúng hơn là, chỉ cho mỗi Koigasaki xem thôi.)

Dòng chữ [Cộng đồng Cosplay CUTE] hiện lên trên màn hình, xem qua thì có vẻ như đây là một trang mạng xã hội. Có rất nhiều ảnh Cosplay thuộc mọi thể loại xuất hiện trên trang.

“Người này không hể đội tóc giả hay kính áp tròng màu, đúng không?”Sakurai-san nói trong khi chỉ tay vào một tấm ảnh.

Đúng thật, cô gái trong bức ảnh không hề đội tóc giả, và màu mắt của cô là màu đen. Nhưng cô ấy đang mặc một trang phục cosplay và có chút gì đó dễ thương.

“Bức kế tiếp là một người khác cosplay cùng một nhân vật.”

Tấm ảnh kế tiếp mà Sakurai-san cho chúng tôi xem là hình ảnh một cô gái khác đang mặc trang phục cosplay giống hệt người trước...Chỉ có điều, mặc dù cũng là cùng một nhân vật và cùng một trang phục đấy, nhưng cô gái này mang đến cho người xem một ấn tượng hoàn toàn khác.

Người đầu tiên chỉ đang mặc một trang phục cosplay thôi, trong khi cô gái này tỏa ra một thần sắc trông giống một nhân vật 2D hơn cho dù đó là nhân vật 3D.

“Với mái tóc giả và kính áp tròng màu, màn cosplay trông rất hoàn hảo. Hoàn toàn khác biệt, đúng không!?”

“Cậu nói đúng….một bộ tóc giả và kính áp tròng màu thực sự có thể tạo ra sự khác biệt lớn đến thế, huh…..”

“Nói đúng hơn là, thành công của nó dựa vào lớp trang điểm hoàn hảo và bộ lông mi giả cùng tông màu với mái tóc!? Thật tuyệt vời, hơn hẳn ca Gyaru!”Đúng như những gì Koigasaki chỉ ra, cô gái trong bức ảnh đã khéo léo trang điểm bằng cặp lông mi màu hồng, vốn cùng màu với màu tóc giả của cô.

“Dạo gần đây họ cũng có bày bán lông mi màu dành cho việc cosplay đấy.”Sakurai-san nói điều đó với dàng vẻ tự hào.

“Cậu có thể rút ra được kết luận từ đó, đúng không!? Chỉ với một bộ tóc giả và một vài cặp kính áp tròng màu mà đã có thể ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng việc cosplay!”

“Đồng ý! Nhưng chẳng phải kính áp tròng màu rất đắt hay sao? Tớ đã mua một cặp kính màu đen để làm cho mắt tớ trông lớn hơn, vậy mà chúng cũng đã khá là đắt đỏ rồi, theo như tớ nhớ được….”

Kính áp tròng đen mà nhỏ nói tới chắc là loại kính có đường viền đen có công dụng giúp cho mắt người đeo trông lớn hơn chăng, chắc vậy. Tôi nhớ là đã thấy chúng trên áp phích quảng cáo khi tôi đến mua kính áp tròng cho mình.“Ừm thì, tớ nghĩ chúng vào khoảng 5000 yen.”

“5000….nhân tiện thì, giá tiền bộ tóc giả cũng chẳng dễ thở, đúng không…..?”

“Cũng còn tùy, nhưng giá của chúng cũng dao động từ 4000 đến 8000 yen, tớ nghĩ vậy.”

Kính áp tròng màu và tóc giả….chúng tốn nhiều tiền đến thế cơ á? Chỉ riêng mỗi bộ đồ thôi cũng đã đắt đỏ lắm rồi…..

“Thật lòng mà nói thì ~…..đó có thể là vấn đề đấy….Gần đây tớ đã tiêu rất nhiều tiền rồi và tới giờ mẹ tớ vẫn chưa đưa tiền tiêu vặt nữa……”

Koigasaki đang cùng suy nghĩ giống tôi và bắt đầu lẩm bẩm một mình. Mọi thứ có vẻ đã trở lại tình trạng ban đầu, trước khi Sakurai-san bước vào phòng tin học. Đến cuối cùng thì, vấn đế nó nằm ở đó.

“Tiền à, huh ~ …..ah, vậy thì Momo-chan, tại sao cậu không đi làm bán thời gian ở tiệm maid cafe cùng tớ đi!?”

Mắt của Sakurai-san bỗng chốc trở nên lấp lánh khi cô ấy nắm lấy tay của Koigasaki.

“Maid cafe…..?” Koigasaki chớp mắt.

“Đúng vậy! Tớ luôn muốn được làm việc trong maid cafe! Nhưng tớ đã nghĩ rằng sẽ hơi đáng sợ khi làm ở đó một mình …..”

“Maid cafe, huh…..đồng ý là những chiếc váy xếp đó trông thật dễ thương, và tớ cũng muốn được mặc chúng ít là một lần, nhưng…..ở những nơi đó, chẳng phải cậu sẽ phải hành xử như một tiếp viên và trò chuyện rất nhiều với các khách hàng nam sao….? Khả năng giao tiếp với con trai của tớ không được tốt lắm….”

“Điều đó không đúng đâu ~! Tớ mới chỉ tới đó có một lần, nhưng nó cũng không khác gì quán cafe bình thường ngoại trừ các nhân viên mặc đồ hầu gái thôi à!”

“Thật vậy sao…..? Nhưng tớ chưa bao giờ đi làm bán thời gian trước đây cả. Tớ không biết liệu mình có làm được không….”

Khác hẳn với vẻ bề ngoài, Koigasaki thực chất là con gái của một người giàu có và có vẻ như nhỏ đã có một cuộc sống được bảo bọc khá kĩ càng. Tôi thực sự băn khoăn liệu nhỏ có thể thực sự làm việc bán thời gian được không ấy chứ.

“Sẽ ổn thôi mà! Momo-chan, nhìn cậu giống như người có khả năng đấy! Ngoài ra, vì cậu đang có hứng thú với Otaku, nên cậu có thể lấy thêm kiến thức khi đang làm việc ở đó, và trên hết là có thể dành dụm được chút tiền nữa! Một mũi tên trúng hai con chim rồi còn gì!”

…..ờ thì, đúng là thế thật, cả nhân viên lẫn khách hàng, phần lớn sẽ là các Otaku. Nhưng đó vẫn là một dấu hỏi lớn đối với tôi rằng liệu Koigaski, người vốn đã không hề giao tiếp tốt với đám con trai bình thường, có thể làm việc tại nơi như thế mà không hề có trở ngại nào chăng.

“Đ-Đúng vậy ha….”

“Đúng chứ, đúng chứ!? Vậy thì, sao chúng ta không tiến thêm bước nữa bằng cách ghé thăm vài quán maid cafe ở Akiba đi!? Tuy tớ rất hứng thú về chuyện làm việc ở maid cafe, nhưng tớ cũng chỉ mới tới đó có một lần thôi à. Thêm nữa, vì chúng ta sẽ làm việc đó sớm thôi, tớ muốn quan sát cách họ làm việc! Chúng ta có thể quyết định có nên làm ở đó không sau khi đã xem qua một lượt!”

“Yeah, nếu bây giờ chỉ ghé xem thôi thì được….”

Koigasaki làm bán thời gian tại maid cafe….cái sự tiến triển đang kinh ngạc gì thế này?

“Vậy thì đi thôiiii!”Sakurai-san kéo tay Koigasaki.Đó là một sự tiến triển rất khó hiểu, nhưng vì tôi không hề có cơ hội nào để ngăn bọn họ lại nên cũng không thể nào trách được.

“Tạm biệt…..”

Sau khi đã tiễn hai người họ, tôi sẽ đi về nhà một mình vậy.Nếu mọi thứ cứ tiếp tục với tốc độ như thế này, ngay cả khi tôi không làm gì khác cho Koigasaki, thì Sakurai-san cũng sẽ dạy nhỏ mọi thứ từ A đến Z về Otaku.

So sánh với một tên nhàm chán như tôi, loại người mà Koigasaki, nói chung cũng không thể giao tiếp tốt được vì lí do giới tính, thì có lẽ nhỏ sẽ vui hơn khi đi chơi với một cô gái khác như Sakurai-san.Vai trò của tôi đã gần như kết thúc, ấy là tôi nghĩ vậy…..

“Huuh!? Ông đang nói cái gì vậy!?”

“Ehh….!?”Tôi kinh ngạc thốt ra điều đó vì khi nhìn lên tôi có thể thấy Koigasaki đang nhìn mình với ánh mắt đầy phẫn nộ.“Điều gì khiến ông nghĩ rằng mình có thể bỏ về một mình vậy!? Mau đi cùng tụi tôi nào!”

“Ehh, t-tôi đi cùng với các cậu á!? Thật không!?.....khoan, không phải thế! Tại sao lại là tôi!”

Trong lúc bối rối, bản thân tôi còn không biết mình đang nói về cái gì nữa.

“Chẳng phải sẽ rất nguy hiểm cho hai cô gái chân yếu tay mềm như chúng tui đây trên đường đến tiệm maid cafe sao!? Ông là con trai mà, ít nhất cũng thể hiện bản lĩnh nam nhi đi chớ, mau mau xách cái mông lên mà đi cùng tụi tôi nào!”

Con trai, ít nhất cũng thể hiện bản lĩnh đàn ông…..vậy nói theo cách khác tôi không phải là con trai á? Hơn nữa, cả hai người trông không có vẻ gì là yếu đuối cả…..

“V-Vậy thì cũng không trách được nhỉ, nếu cậu đã nài nỉ như thế. Dù rằng tôi không muốn, nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ đi vậy.”“ Sao lại cười nham nhở thế kia? Tởm quá….”

“Không phải là tôi đang cườ…..”

Trước khi tôi kịp nói hết, tâm trí tôi đã kịp nhớ đến sự hiện diện của Sakurai-sanKhi tôi nhìn cô ấy, cổ cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt mang đậm sự chết chóc.Uwah, tại sao tên này lại đi cùng chứ? Đang đùa nhau đấy à? Trời đất, làm ơn đọc bầu khí giùm tôi cái, đồ cái tên nhây nhớt chết bằm, là những điều ánh mắt của cô ấy nói lên.

“Ah, có lẽ tôi không nên…”

“Vậy thì đi thôi nào Azuki-chan!”

“…..ah, yeah, đi thôi."

Và như vậy, tay trong tay, hai người bọn họ bắt đầu cất bước đi dọc hành làng.

Hai cô gái nắm tay nhau sao, này đây là hiện thực à…..? À mà, dù sao tôi cũng không thể bị làm phiền nữa, nên đành im lặng mà đi theo vậy.

Trên chặng đường từ ga gần trường nhất tới Akihabara, chúng tôi giết thời gian bằng mấy cuộc trò chuyện nhỏ giữa hai cô gái, thường kếr thúc bằng mấy tiếng như ‘eeks’ hay ‘yike’, thỉnh thoảng thì tôi cũng có chêm vào hay đáp lại vài câu.

Dù rằng bản thân đã bị đè bẹp bởi cái thực tại mang tên ‘khó mà có thể tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ’ và chính nó là lí do khiến tôi muốn bỏ về ngay lập tức, nhưng bằng cách nào đó, tôi có thể cảm thấy mình bắt đầu quen với cái nhóm ba người này.

“Wooww ~ là Akiba ~! Tớ = thấy nóng người rồi đấy ~!”

Khi chúng tôi đi ra khỏi cổng vào Phố Điện Tử của ga Akihabara, đôi mắt của Sakurai-san trở nên lấp lánh khi trông thấy quang cảnh ở nơi đây.

“Azuki-chan, cậu có biết chúng ta có thể tìm thấy một quán maid cafe ở đâu không?”

“Yeah, tớ biết! Hiện giờ, thì có hai quán mà tớ đang nhắm tới, nên cùng đi tới đó nào!”

“Cậu đã để mắt tới vài chỗ rồi à! Làm vậy đúng là giúp đẩy nhanh tiến độ thật đấy!”

Vài tháng trước, Suzuki và tôi cũng đã ghé vào một quán maid cafe rồi, những trong số những quán maid cafe ở Akihabara, nơi chúng tôi đến có thể nói là khá nổi tiếng.

Chúng tôi chơi game, trò chuyện, và còn ca hát rồi nhảy múa cùng với những cô hầu gái trên sân khấu nữa.Tôi tự hỏi rằng liệu có điều gì khác biệt trong các quán maid cafe mà Sakurai-san để mắt tới không.

Theo sự hướng dẫn của Sakurai-san, chúng tôi đến trước một tòa nhà đa cấp nằm ngay giữa trung tâm của một con đường mà nhìn trông như cái mê cung.

Đó là nơi tôi chưa đến bao giờ và chưa từng biết tới.Phải cảm ơn tấm biển của quán maid café khi ghi rằng [Maid café- căn phòng bí mật trên tầng áp mái], nhờ đó chúng tôi mới biết được vị trí của quán nằm ở đâu; thành thật mà nói, nếu không thì chắc chúng tôi phải rất vất vả mới có thể mò ra trong cái nơi thế này.

“Có một quán maid cafe ở đây á?”

“Nó nằm ở tầng ba đấy ~.”

Theo sau Sakurai-san, chúng tôi leo lên chiếc cầu thang hẹp và mở cánh cửa trên tầng ba.

“Chào mừng về nhà, chủ nhân và tiểu thư.”

Ngay khi mở cửa, ở đó, đã đứng sẵn một cô hầu gái.

Trang phục hầu gái được thiết kế sang trọng với tông màu đen làm chủ đạo, đi kèm với chiếc váy dài tới đầu gối và mái tóc đen được buộc thành búi, tất cả tạo nên một cô hầu gái toát ra vẻ thanh bình, tĩnh lặng.Cùng với nụ cười dễ mến, cách nói chuyện lịch sự, sang trọng, giống người trưởng thành.

Họ trông rất xinh đẹp với lối trang điểm không quá đậm.Như thể họ là những cô hầu gái đích thực vốn đang làm việc ở những dinh thự có lối kiến trúc phương Tây vậy.Thật lòng thì các cô ấy khác xa hình ảnh tôi có trong đầu về hầu gái trong các quán maid cafe.

Cụ thể thì họ đối lập hoàn toàn so với các cô hầu gái với mái tóc nâu lấp lánh mặc những chiếc váy ngắn mang lại cảm giác tân thời, thường hay phát tờ rơi hay các chương trình khuyến mãi dọc theo các con phố quanh Akihabara.

Dĩ nhiên, tôi không có nói bên nào tốt hơn cả; việc đó hoàn toàn phù thuộc vào sở thích cá nhân, nhưng nếu hỏi tôi thì tôi chắc sẽ thiên về các cô hầu gái đúng chuẩn mà cả nhóm đang thấy ở đây hơn.

“Cho phép tôi được dẫn mọi người đến chỗ ngồi.”

Cô hầu gái dẫn tôi đến chỗ ngồi. Khi tiến vào bên trong, cách bài trí trong cửa hàng càng khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa. Tuy cửa hàng khá nhỏ, nhưng kiểu bài trí trông rất tinh tế khiến cho nơi này cực kì giống một căn phòng trong biệt thự vậy. Nội thất và các vật trang trí nhỏ lẻ nhìn trông rất tinh xảo, làm cho tôi quên rằng đây vốn chỉ là một phần trong tòa nhà đa cấp này.

“Đây là lần đầu tiên các vị ‘trở về nhà’ tại ‘phòng áp mái’ đúng không ạ?” Cô ấy hỏi khi chúng tôi đã vào chỗ ngồi.

‘Đúng vậy,’ Sakurai-san trả lời.

Tôi tưởng rằng cô ấy đã từng đến đây rồi, vì dù gì đây cũng là nơi cô ấy để mắt đến mà, nhưng có vẻ đúng là lần đầu thật.

Cô hầu gái đưa chúng tôi bảng thực đơn. Ngay cả mỗi món trong đó cũng mang cái những cái tên phức tạp đến bất ngờ.Tôi thì đang thiếu thốn tiền bạc, nhưng dù gì cũng đã cất công tới đây nên tôi cũng phải nếm thử một món gì đó. Tôi gọi một ly cà phê cùng bánh ngọt. Koigasaki và Sakurai-san cũng lần lượt đưa ra lựa chọn cho mình.

“Tớ đã thấy nhiều bình luận tích cực về quán này trên Internet và đã luôn muốn tới đây ít nhất một lần ~!”Sakurai-san ngây ngất nói.

“Tớ khá bất ngờ khi thấy nơi này khác xa những gì tớ thấy lần trước trên TV đấy.”Koigsaki nói vậy khi đang ngó nghiêng xung quanh quán.

“Nó cũng khác hoàn toàn với quán maid cafe lần trước mà tớ tới luôn…..”

“Cửa hàng này lấy bối cảnh về các hầu gái đang đợi chủ nhân của mình trở về trên phòng áp mái. Tuy cậu không thể nói chuyện ngoài những việc quan trọng hay chơi trò chơi cùng họ, nhưng họ sẽ rất cẩn thận trong việc giữ vững những điều đã được tập luyện sẵn, và thậm chí nếu chú ý nghe họ nói, thì cậu cũng chỉ nghe mấy mẫu đối thoại đã được viết sẵn thôi, tớ nghe nói thế! Bầu không khí độc nhất ở đây, nơi mà cậu có thể tạm ra khỏi thực tại đang thực sự là một chủ đề rất hot hiện nay!”

Tôi hiểu rồi. Bằng cách nào đó, tôi có thể thấy làm thế nào nơi này lại có thể trở thành một chủ đề thảo luận rồi.Ngay lập tức, hình ảnh mà tôi nghĩ về maid cafe đã được thay đổi. Khác với những quán maid cafe ồn ào thường thấy, nơi này thì lại rất bình yên và đầm ấm.

“Xin lỗi vì đã để quý vị đợi lâu.”

Các món của chúng tôi đã đến.

“Ngay cả thức ăn ở đây cũng được chuẩn bị bởi hầu gái nốt!”

Sakurai-san nhẹ nhàng nói sau khi người hầu gái rời đi rồi xúc một muỗng đầy vào miệng.

“Ngon quá……”T

ôi cắn một miếng bánh và thật sự rất bất ngờ.Tôi cứ nghĩ rằng hầu gái là nhân tố chính chỉ để hút khách ở những nơi như thế này và họ sẽ không quá chú trọng vào các món ăn, cho nên tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy chúng ngon hơn rất nhiều so với những gì mình mong đợi.

“Quán này, thực sự rất tuyệt vời.”

Koigasaki khen ngợi hết lời. Có vẻ như nhỏ cũng có một ấn tượng tốt về quán maid cafe này.

“Chúng tôi rất mong quý vị quay trở về lần nữa”

Sau cùng, hình ảnh cuối cùng tại nơi đó là các cô hầu gái cúi đầu tạm biệt khi chúng tôi rời khỏi quán.

“Nếu là một cửa hàng như thế, tớ rất muốn thử được làm việc ở đó đấy ~!”- Koigasaki nói.

“Tớ biết mà!?”

Thật vậy, nếu ở trong quán đó, dù chỉ là cảm nhận thôi, thì Koigsaki cũng sẽ không cần phải dành nhiều thời gian nói chuyện với khách nam, mà nhỏ cũng cò thể hoàn thành được công việc ngay cả khi bản thân không giao tiếp tốt với người khác giới.

Đợi chút nào, tại sao tôi lại cần lo lắng nhiều cho nhỏ như thế nhỉ….

Thêm nữa, Koigasaki hình như không phù hợp với kiểu hầu gái truyền thông như thế. Nếu mà làm việc ở đó, nhỏ chắc chắn sẽ rất nổi bật……

“Tớ cũng để mắt tới một quán nữa, nó cũng ở gần đây thôi~! Chúng ta ghé qua chút được không?”

“Yeah, đi thôi!”

Nghe được câu trả lời của Koigasaki, Sakurai-san nhìn vào bản đồ trên điện thoại và bắt đầu dẫn chúng tôi đến cửa hàng đó.Sau năm phút đi bộ lòng vòng, chúng tôi dừng chân tại một tòa nha đa cấp khác.“Ah, nó đây rồi ~!”

“『Yandere Cafe, Bữa tối cuối cùng』…..khoan, cái tên kiểu gì thế này?"

Nằm ở cửa sổ tầng hai của toà nhà là một cái biển với dòng chữ mà tôi nghĩ là tên của quán và sau khi đọc nó xong, cái suy nghĩ chủ quán này đang có vấn đề về thần kinh cứ lởn vởn trong đầu tôi.

“Yandere là gì?”

Koigasaki hỏi chúng tôi với gương mặt ngây thơ vô số tội.

“Erhm, nói đơn giản thì đó là một nhân vật bệnh hoạn.”

'Nhứ thế lààààààà quááááá đơn giản rồi!' Là một người cuồng Yandere, tôi không thể nào bỏ qua lời giải thích của Sakurai-san được.

“Yandere là một trong những kiểu nhân vật cực kì phổ biến trong các game, manga, hay các loại truyền thông 2D khác, và được miêu tả là một nhân vật có cảm xúc yêu đương cực kì mãnh liệt. Theo tiến trình của cốt truyện, cô ấy có thể trở nên cuồng tình đến mức tâm thần phân liệt…”

“Tâm thần á? Một nhân vật như thế có thể trở nên phổ biến sao? Không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của mấy tên Otaku….” Một vết nhăn xuất hiên giữa hai lông mày của Koigasaki kèm với vẻ mặt không mấy thuyết phục.

“Nhưng Yandere café là cái quái gì? Có nghĩ gì hay không!? Mà ngay từ đầu, Yandere tốt nhất chỉ nên đặt trong thế giới 2D ….Thêm nữa, cứ tạm bỏ qua cái phần yandere, thì ‘Bữa tối cuối cùng là có ý gì’!? Liệu tớ có chết không!?”

“Từ những gì tớ thu tập được trên trang chủ của cửa hàng, cỏ vẻ như tất cả các nhân viên hầu gái ở đây đều là Yandere, nghe qua thì có vẻ thú vị đấy chớ……”

Thật kì lạ khi Sakurai-san đáp lại lời nhận xét của tôi.

“Dù gì thì, chúng ta sẽ biết khi vào trong, đúng không?”

Làm người tiên phong, Koigasaki đi vào bên trong cái cửa hàng mà nhìn từ ngoài vào cũng đủ dấy lên cả đống nghi ngờ.Chúng tôi lên cầu thang, xoay nắm cửa và đi vào.

“Chào mừng về nhà, các chủ nhân.”

Ngay lúc mở cửa, chúng tôi thấy một cô hầu gái đang đứng ở đó.

Đang nghĩ rằng một cô hầu gái ghê gớm nào đó sẽ xuất hiện vì nơi này được gọi là Yandere café, tôi đã đề cao cảnh giác, nhưng thay vào đó là lời chào mừng của một hầu gái xinh xắn, bình thường không có chút gì là đặc thù vốn có của một Yandere.

Họ khoác trên người bộ đồ hầu gái dễ thương đậm chất Gothic với rất nhiều diềm, đi kèm với kiểu váy trên gối. Tông màu chủ đạo của đồng phục là đỏ…liệu đó chỉ là sự trùng hợp hay nó còn mang một ý nghĩa nào đó xâu xa hơn nữa không….Cùng với nụ cười, cô hầu gái dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi.

Bên trong quán có hơi tối, cộng với lối trang trí bằng các đồ nội thất với hoạ tiết là hoa hồng và đầu lâu, kết hợp cùng bầu không khí Gothic phương Tây đã tạo nên một cảm giác ớn lạnh đến rợn người.

Chúng tôi mở thực đơn sau khi đã ngồi vào chỗ.Nhìn tổng quan thì, các món cũng không khác lắm so với các quán café bình thường, nhưng, đáng tiếc thay, vẫn có ba món không-nên-có hiện diện trong thực đơn.

『● Crystallization of a Maid's Love (Kem vani) :600 Yen ......tình yêu của nàng hầu gái thì cũng ngọt ngào như kem và thuần khiết như màu trằng của vani vậy.』

● Tears of a Maid's Love (Nước ép bười) 500 Yen...... cái này có lẽ là...... nước mắt của nàng hầu gái, người chứng kiến sự chung thủy của chủ nhân đối với người phụ nữ đó.』

『● Lifeblood of a Woman (Nước ép cà chua) 500 Yen

...... Chủ nhân à, ngài nghĩ người phụ nữ mà ngài yêu đã biến đi đâu vậy ạ? Uwufufufufuh......』

Đừng có nói với tôi rằng là chỉ với mấy cái món ăn vớ vẩn trong thực đơn và đồ nội thất tạo cảm giác kinh dị, họ nghĩ rằng họ có thể nói đây là một quán café Yandere nha?

Có hơi quá ảo tưởng nếu họ nghĩ họ có thể làm vừa lòng những tín đồ của Yandere chỉ với mấy thứ này.

“Này, dù tới bây giờ, tớ vẫn chưa hiểu được Yandere có nghĩa gì, nhưng để nói thì…..”

Koigasaki bất mãn lẩm bẩm

“Uhn….tiệm này bình thường hơn những gì tớ nghĩ….có hơi chút thất vọng.”

Sakurai-san nói với giọng nuối tiếc. Tôi tự hỏi rằng cậu ấy đang mong chờ cái quái gì sẽ diễn ra ở tiệm này chứ.

Tiếp theo đó, Kogasaki cho rằng nhỏ có thể hiểu được chút gì đó về Yandere nếu gọi một trong ba món tôi kể trên. Suy nghĩ như thế, Koigasaki đặt món 『Lifeblood of a Woman』 để rồi phàn nàn về cái giá 500 yen.

“Đúng như tớ nghĩ, tớ ghét nước ép cà chua…..”

“Vậy tại sao lúc đầu bà lại gọi nó!?”

Koigasaki nhấp món nước của nhỏ với vẻ mặt không hài lòng, trong khi Sakurai-san và tôi đang nhâm nhi cốc nước ngọt chúng tôi đã đặt. Khi Sakurai-san và Koigasaki bắt đầu nói chuyện, cô hầu gái gần chúng tôi nhất bỗng cất lời.

“Qúy ông và quý bà, bộ mọi người đang trên đường về nhà ạ?”

Kế đó, cô hầu gái đặt nhiều câu hỏi về trường học của cả nhóm, chúng tôi (đa phần là Sakurai-san và Kogasaki) trả lời với thái độ lịch thiệp.

Nụ cười của cô hầu gái đem lại một cảm giác tốt lành, và cuộc đối thoại cứ thế tiếp diễn.

Do lúc bước vào, cô hầu gái có nhắc chúng tôi rằng sau 30 phút sẽ có thê một khoảng phí phụ trợ. Thân là những học sinh cao trung không mấy dư dả tiền bạc nên sau khi hết thời gian, chúng tôi đứng khỏi chỗ ngồi và tiến đến quầy thu ngân.

“Cảm ơn vì đã ghé qua. Tổng tất cả là 1300 yen.”

Ngay khi chúng tôi vừa thanh toán xong,

“Ôi trời? Qúy ông và quý bà….”

Từ đằng sau, cô hầu gái người đã dành thời gian trò chuyện cùng chúng tôi lúc trước gọi chúng tôi.

“Ah, cảm ơn vì lúc nãy….”

Nghĩ rằng cô ấy chỉ đang gừi chúng tôi lời tạm biệt, tôi lịch sự đáp lời cô ấy.

“Quý vị đã chuẩn bị ra ngoài rồi sao?”

Nhân tiện thì, khi nói ‘ra ngoài’, ý cô ấy muốn nói là rời khỏi quán. Vì vốn dĩ các quán hầu gái sẽ được mặc định là ‘nhà’, nên chúng tôi sẽ được chào đón trở về khi vào quán và tiễn đi khi rời khỏi.

“Ah, đúng vậy…”

Vào khoảnh khắc tôi công nhận điều đó, vẻ mặt của cô hầu gái bỗng chốc thay đổi.

“Qúy khách tính đi đâu vậy!? Có phải quý khách sẽ đi tới một quán café hầu gái khác phải không!?”

“Eh, eeehh!?”

Cô hầu gái tiến lại gần chúng tôi với một cái nhìn đầy đe dọa. Trong một khắc, tôi không thể nắm được chuyện gì đang xảy ra.

“Lúc nãy, tôi cứ thắc mắc là tại sao hành động của quý vị có đôi chút kì lạ….”

Cô ấy lẩm bẩm với chính mình với một khuôn mặt cực kì khủng khiếp.

“Chuyện, chuyện gì đang diễn ra vậy!?”

Koigasaki giật mình, thậm chí còn trong trạng thái bối rối hơn tôi nữa.

“Ví đây là quán café Yandere, có lẽ cô ấy đang trong trạng thái Yandere rồi.”

Sakurai-san bình thản phân tích,

“Nếu các chủ nhân đã muốn tới nơi của lũ đàn bà đó đến như vậy, thì tôi sẽ…..các chủ nhân, rồi….bản thân tôi!”

“Eeeeeekkk!”

Kèm với những lời thoại mang đầy tính gây sốc như vậy, cô hầu gái rút trong túi ra, một thứ cũng sốc không kém….một con dao.

Nhìn thấy vậy, Koigasaki thét lên.

Tuy nhiên, nhìn sơ qua, tôi có thể chắc chắn rằng con dao đó chỉ là một món đồ chơi.

“Qúy ông, quý bà, xin nhanh chóng rời khỏi đây!”

Cô hầu gái ở quầy thu ngân bỗng dưng cũng nhảy vào cuộc diễn, và dùng thân mình chắn giữa chúng tôi và cô hầu gái Yandere kia.

“Đừng quan tâm tới nữ tì, mọi người nhanh chóng rời khỏi đây!”

“Ph-phải ha…..”

Chúng tôi nghe theo yêu cầu của cô ấy, và dù gì thì cũng đã thanh toán xong xuôi, nên chúng tôi chạy một mạch ra khỏi quán, xuống cầu thang rồi rời khỏi tòa nhà.

“Hà, hà……chuyện đó là sao thế!? Qúa điên rồ mà!”

“Có một trang thảo luận nói rằng cửa tiệm đó sẽ vào trạng thái Yandere, nên tớ tự hỏi liệu đó có phải nó không…..”

“Có lẽ đó là điều mà họ làm ngay sau khi khách hàng đã thanh toán hóa đơn chăng? Liệu đó có là lí do khi không nhìn thấy tiền mặt nằm trên bất cứ chiếc bàn nào cả….”

Phần Yandere bắt đầu khi các hầu gái bắt đầu trò chuyện thân mật với khách hàng à, huh…..

“Tớ thật sự không hiểu sao cái loại như thế lại có thể trở nên nổi tiếng với giới Otaku…..Bộ mấy cậu có vấn đề gì à? Cỏ phải Otaku là mấy tên khổ dâm không vậy?”

“Không, nó không giống vậy…..”Yandere vốn chỉ nên tồn tại trong thế giới 2D thôi, tôi nghĩ vậy, tôi im lặng xác nhận điều đó lần nữa với chính mình.

“Tớ không thể làm việc trong cái loại cửa hàng như thế!”

“Đúng thật, cậu cũng cần phải có khả năng diễn xuất nữa. Mà như thế thì cũng khá căng….”

Sakurai-san đồng ý với quan điểm của Koigasaki.

Vì cũng đã khá trễ, nên chúng tôi quyết định đi về nhà và cùng hướng về ga Akihabara. Koigasaki và Sakurai-san trò chuyện trong khi di chuyển, và có vẻ như họ quyết định là sẽ làm ở tiệm maid café đầu tiên chúng tôi đã ghé qua, tiệm mà có cái theme ‘căn phòng trên tầng áp mái’ ấy.

Đến phút cuối, tôi thất vọng vì đã không có một cuộc nói chuyện tự nhiên nào với Sakurai-san.

Có khi đến lúc cuối, từ nay về sau, tôi sẽ không thể nói chuyện tự nhiên với bất cứ cô gái nào ngoài Koigasaki......, Tôi bị nhấn chìm bời cái suy nghĩ tiêu cực đến thế đấy.

"Vậy thì, tam biệt ở đây nhé."

"Được thôi, Azuki-chan, mai gặp!"

Sakurai-san tan biến dần vào đám đông khi cô ấy hướng về chuyến tau của mình.

Koigasaki và tôi vì cùng chuyến nến đành đi cùng nhau về ga.

"......Tôi chắc là bị ghét ghê lắm."

Tôi thử hỏi Koigasaki khi chúng tôi đang trên thang cuốn.

"Eh?"

"Ý tôi là, bởi Sakurai-san ấy."

"Aah......"

Aah? Cái biểu cảm đó biểu hiện cho cái gì? Chẳng lẽ Koigasaki cũng nhận ra được điều đó?

Tàu của chúng tôi đến và cả hai cũng bước lên.

"Tôi đã làm gì sai sao!? Tôi không hề nghĩ ra mình đã làm gì cả...... Hay là do còn có một chuyện gì khác? Cô ấy ghét tôi bởi vì tôi là một tên Otaku đáng sợ chăng….”

"Azuki-chan, không có quan hệ tốt lắm với mấy tên Otaku nam.”

"...... eh?"

Những lời từ miệng Koigasaki vửa rồi không hề trong dự đoán

"Những thành viên nam trong câu lạc bô nghiên cứu manga của cậu ấy cứ nói oang oang nói về mấy thứ khiêu dâm trong những bộ manga và game ero ngay phòng câu lạc bộ. Thâm chí họ còn bày mấy thứ đó ra cho các thành viên nữ và rồi lại lấy nó ra làm chủ đề thảo luận. Ngoài Azuki-chan ra, thì các thành viên nữ còn lại đều sẽ hăng hái trả lời, có vẻ là vậy. Do Azuki-chan không thể làm như thế, cho nên cậu ấy đã có ác cảm đối với các thành viên nam cũng như một bức tường ngăn cách cô ấy với các thành viên nữ khác….và cậu ấy đã từng nói rằng mình không có chỗ trong câu lạc bộ đó.”

“Wow, không thể tin được…..”

Tôi lẩm bẩm điều đó.

“Eh?”

“Ý tôi là, chuyện đó thật quá sức tưởng tượng, phải không!? Cái đó là quấy rối tình dục rồi còn gì? Cho một cô gái xem mấy thứ đó rồi còn bàn chuyện về chúng….”

Về phần tôi, tôi không đời nào muốn cho một cô gái thấy những cuốn sách mát mẻ của tôi…..dù giới Otaku cũng muôn màu muôn vẻ.

Khi Koigasaki nghe thấy điều đó, vẻ mặt nhỏ có đôi chút bắt ngờ khi tiếp tục im lặng nhìn tôi.

“…..? Có chuyện gì vậy?”

“….ah, không có gì…..yeah, tôi đồng ý….”

Tôi đã cố gặng hỏi Koigasaki trong đầu nhỏ đang nghĩ gì, nhưng nhỏ ngó lơ những gì tôi nói. Khi tôi nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ thì tại khoé môi của cô nàng nhoẻn lên một nụ cười nhẹ mà bằng cách nào đó lại toả ra một cảm giác bình yên lạ thường.

Liệu tôi đã nói gì đó buồn cười chăng. Thật chẳng thể hiểu được đứa con gái này.

“D-Dù gì thì! Lý do là thế, chứ không phải là cậu ấy ghét ông hay là gì, được chứ?”

“Tất cả là do mấy tên trong câu lạc bộ nghiên cứu manga à, huh….”

Dù sao thì tôi cũng đã hiểu được thái độ của Sakurai-san từ đó tới giờ.

Tôi phân vân không biết liệu cô ấy có coi tôi giống mấy tên trong cậu lạc bộ của cổ không….

Lúc này thì, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cô ấy không ghét tôi theo quan điểm cá nhân.

“Nhân tiện thì, bà thật sự định làm ở quán maid café à?”

Tôi hỏi Koigasaki về một vấn đề khác đang luẩn quẩn trong đầu mình.

“Yeah, ở cửa tiệm đầu tiên chúng ta tới ngày hôm nay. Hơn nữa, bộ ông không muốn có một công việc bán thời gian à?”

Tôi, làm việc bán thời gian….? Đúng thật, tôi cũng đã nghĩ về vấn đề đó một lúc rồi.

Nếu tôi có một công việc, thì tôi sẽ có thêm tiền để chi tiêu cho các sở thích Otaku của mình cũng như là mấy bộ quần áo tốt hơn nữa.

Và, quan trọng hơn nữa, buổi cosplay đang nằm ngay trước mắt. Tôi chắc chắn cần có tiền cho vụ này.

“Có lẽ tôi cũng nên….kiếm một công việc bán thời gian, chắc vậy. Mà thật ra tôi muốn làm một game tester.

“Huh? Đó là gì thế?”

Tôi đã từng tiềm kiếm xung quanh cho một công việc bán thời gian, và với thời gian hiện giờ cái tên game tester hiện ngay lập tức hiện lên trong đầu.

“Đó là công việc cho phép chơi thử và kiểm tra các lỗi xuất hiện trong một tựa game trước khi nó được bày bán. Tôi có thể làm việc đó tại nhà mà hơn nữa tôi cũng rất yêu game, cho nên việc đó chắc chắn rất thích hợp.”

“Cái gì vậy? Bộ ông thực sự định chọn cái việc đấy á?”

“…..eh?”

Tâm trí tôi đông cứng tức khắc sau câu nói đó của Kogasaki.

“Tôi đã thu hết can đảm để làm việc ở maid café vì mục đích trở thành một Otaku, thế mà ông lại nhắm trở thành một game tester? Một công việc như thế sẽ không bao giờ có thể giúp ông tiến gần hơn mục tiêu trở thành một Riajuu đâu, nghe rõ chưa? Chọn một việc giống Riajuu coi nào, như là làm việc trong nhà hàng gia đình này hay ở tiệm thức ăn nhanh thì sao?”

Nhà hàng gia đình? Tiệm thức ăn nhanh?

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chúng….”

“Tại sao? Những công việc đó rõ ràng là có ích hơn mấy cái game testet, đúng chứ? Mà ông cũng có thể trò chuyện với mấy cô gái trong lúc làm việc nữa.”

Đúng thật.

Koigasaki đã chuẩn bị làm trong một tiệm maid café để có thể trở thành một Otaku, nhưng tôi thì lại muốn trở thành một game tester...... nếu tôi làm vậy thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

"Tôi hiểu rồi...... bà đúng! Tôi sẽ đi tìm một công việc giống Riajuu hơn!"

Tiện đó, qua việc đấy, tôi có thể trở nên thân thiết với những cô gái tại nơi làm việc, và chứng tỏ bản thân mình rằng tôi cũng có thể trò chuyện thân mật với cac cô gái khác ngoài Koigasaki!

Chuyến tàu của Koigasaki đã đến trạm và chúng tôi tạm biệt nhau ở đó.

Tôi rút điện thoại của mình ra sau khi nhỏ đã rời đi, nhanh chóng vào tuyển dụng và bắt đầu tìm kiếm.

Tuy nhiên, có vẻ như những nơi như nhà hàng gia đình hay tiệm thức ăn nhanh có thể sẽ rất bận rộn vào giờ cao điểm mà tôi lại không muốn thế chút nào,

Vào lúc đó, một thông báo tuyện dụng mới khiến tôi chú ý.

‘Nó đây rồi. Chắc chắn là nó! Địa điểm cũng gần ga từ nhà tôi tời trường, và học sinh cao trung cũng được sao!’

Ngay sau đó, tôi nhấn vào nút đăng kí.

Truyện Chữ Hay