Tôi sẽ biến cậu thành Otaku, thế nên, hãy biến tôi thành Riajuu!

chương 03

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào giờ tan trường ngày tiếp theo, ở lớp B bên cạnh.

Tôi đang nói chuyện với cậu bạn Otaku của mình học lớp đó, Suzuki Souta, crush của Koigasaki. Dù có nhìn cậu ấy dưới góc độ nào đi nữa, thì Suzuki đúng là một Riajuu rất ngầu, nhưng thực tế cậu ta là một Otaku thậm chí còn nặng đô hơn cả tôi nữa kìa.

Koigasaki đã nhờ tôi làm cầu nối giữa hai người, nhưng vì cậu ấy rất tốt và chúng tôi có cùng chung sở thích nên dù không có nhỏ ấy, tôi vẫn muốn làm bạn với cậu ta.

Chúng tôi xem qua quyển tạp chí anime mà cậu ấy mới mua ngày hôm trước ở hiệu sách. Chẳng còn ai ở lại phòng học sau giờ tan trường nên cả hai cho phép mình chìm đắm trong thế giới Otaku.

Dạo gần đây, mái tóc màu nâu của cậu ấy dần trở nên sáng màu hơn (Theo như lời cậu ấy nói thì lý do là “vì bây giờ là mùa hè mà”. Ngày hôm trước, Koigasaki cũng nói, “Hè rồi ~ Mình có nên đi nhuộm tóc màu sáng hơn không nhỉ ~”. Có vẻ như Riajuu nhuộm sáng tóc khi đến hè); cậu bạn yêu quý của tôi đã chải chuốt để trở nên ngầu hơn bao giờ hết.

Nhìn thấy khung cảnh cậu ấy đang ngồi đọc quyển tạp chí anime trông đẹp như tranh vẽ khiến tôi thấy bực bội. Không, tôi không bực vì khoảng cách giữa tôi và cậu ấy quá xa để có thể so sánh. Chỉ là tôi cảm thấy tội nghiệp cho cái vẻ ngoài cực kì tầm thường của mình.

Về phần tôi thì dạo gần đây, tôi không cố gắng nhiều trong việc trau chút bản thân lắm. À không, tôi vẫn tạo kiểu tóc và tỉa lông mày, nhưng tôi chẳng cảm thấy bản thân khá khẩm lên bao nhiêu cả.

Bên cạnh đó, có rất nhiều chuyện đã xảy ra cách đây không lâu và tôi không hề chú ý đến quần áo của mình chút nào. Thêm nữa, thẳng thắn mà nói, tôi còn không có tiền để mua những cuốn tạp chí thời trang, nói chi đến mấy bộ cánh mới. Aah, sao mình nghèo thế này chứ? Việc thiếu tiền đã trở thành một vấn để khá lớn rồi đấy.

“Trời…… 『Psychicals』chắc chắn là bộ anime tuyệt nhất mùa này, đúng không nào ~?”

Suzuki quay sang nói với tôi với một nụ cười trong sáng.

『Psychicals』 là một bộ anime bắt đầu lên sóng tháng bảy, và so với các series khác mùa này thì lượng đặt trước BD và DVD của nó hiện đang dẫn đầu bảng xếp hạng. Đó là một câu chuyện lấy bối cảnh ở tương lai gần, khi mà nhân vật chính là một nhà ngoại cảm trở thành siêu anh hùng, sử dụng sức mạnh của mình đế chiến đấu với các thế lực quỷ dữ, chung sức cùng với những nhân vật khác có cùng năng lực để chống lại kẻ thù. Nhân vật được xây dựng tốt và nội dung sâu sắc đã khiến bộ anime nổi tiếng với cả nam lẫn nữ.

“À, ừ. Rất thú vị.”

“Kasshii, giờ tớ đang rối lắm đây.”

“Về chuyện gì?”

“Tớ muốn cosplay Psychicals!”

“Cosplay!? Đột ngột vậy.”

Tôi có hơi ngạc nhiên trước lời tuyên bố đột ngột của Suzuki. Chỉ là tôi không thể tưởng tượng được hình ảnh một thằng con trai đang cosplay trong đầu.

“Chà, có vẻ cũng hợp cậu phết, như cộng sự của nhân vật chính ấy, Jihn.”

Jihn là một cậu trau trẻ và khá ưa nhìn, nên tôi nghĩ đây là sự lựa chọn không thể nào hoàn hảo hơn cho Suzuki.

“Không, người mà tớ muốn cosplay là nhân vật chính cơ, Masuaki ấy.”

Masuaki là nhân vật chính. Tuy chưa có thông báo chính thức nhưng trông anh ta có vẻ trưởng thành hơn. Mặc dù tính cách của anh ta thuộc dạng cool ngầu và nóng tính, tôi vẫn cảm thấy rằng Jihn đẹp trai sẽ hợp với Suzuki hơn.

“Ừ thì cậu bảnh trai mà, nhân vật nào cũng sẽ hợp với cậu thôi.”

“Đừng nói như thể đó là vấn đề của người khác như vậy chứ, Kasshii. Cùng tham gia đi! Cosplay Jihn với tớ nào!”

“Huuh!?”

Nghe lời đề nghị của Suzuki khiến tôi sặc món nước ép có ga trong chai nhựa mình đang uống.

“Khụ khụ khụ khụ.”

“Vào ngày 30 tháng này, ở TFT hay là toà nhà gì đó bên cạnh Big Sight có vẻ như sẽ tổ chức một sự kiện cosplay cực lớn tên Cosplay Expo. Chị tớ nói cho tớ biết đấy. Vẫn còn hơn ba tuần trước ngày 30 để chuẩn bị nên hãy cosplay cùng nhau nào!”

“Nếu mà tớ cosplay một nhân vật đẹp trai thì các Otaku nữ chắc chắn sẽ nổi giận……”

“Không không, tớ nghĩ hợp cậu lắm đấy chứ!”

Tôi cảm thấy bối rối bởi Suzuki trông rất nghiêm túc, không hề có chút hoài nghi nào trên khuôn mặt, hay tí gì là nịnh hót trong tông giọng cậu ấy cả.

“Uhmmm…… Tớ sẽ nghĩ đến chuyện đó khi nào tiết kiệm đủ tiền phẫu thuật thẩm mỹ……”

“Này! Tớ đang nghiêm túc đấy nhé!”

Sau đó Suzuki tiếp tục thuyết phục tôi, nhưng tôi chẳng để tâm tới chuyện đó nữa.

Tôi cosplay…… Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc đó. Hơn nữa, với cái bộ mặt này, thì nếu tôi cosplay một nhân vật ưa nhìn nào đấy nổi tiếng với phái nữ, tôi cũng chẳng thể nào phàn nàn được ngay cả khi bị đâm sau lưng lúc đang đi bộ một mình vào ban đêm.

“Ah, nhắc mới nhớ, Kasshii, cậu mua『Moe Kyun』tháng này chưa?”

“Aah, series yêu thích của tớ kết thúc vào số tháng trước rồi nên tớ không có mua. Vả lại tớ không có tiền.”

『Moe Kyun』mà Suzuki nhắc đến là tạp chí truyện tranh Moe hằng tháng. Dù đầy rẫy fan-service, nó vẫn là tạp chí Shounen manga hướng tới không chỉ người lớn mà là mọi lứa tuổi; Suzuki và tôi đều đọc quyển này nên cả hai có rất nhiều chủ đề để nói.

“Tớ cũng nghĩ vậy, nhỉ? 『Moe Kyun』dạo gần đây không thú vị lắm. Vẫn luôn là một loại manga duy nhất.”

“Tớ biết, tớ biết! Mấy thứ đại loại như một cô gái xinh ngoài hành tinh xinh đẹp bí ẩn đột nhiên xuất hiện bên cạnh nhân vật chính, rồi thêm cả bạn thuở nhỏ hay ghen tị nữa, đúng không?”

“Ừ, ừ! Nếu nó thú vị thì vẫn tốt thôi, nhưng tất cả đề tập trung vào yếu tố Moe và toàn phát triển theo hướng mấy bộ harem bình thường không à, đúng không~!”

Thật mệt mỏi với việc đọc mấy kiểu tình tiết ấy, nếu chúng không có mảng nào đó hay xuất sắc thì sẽ chẳng thú vị chút nào.

Giả dụ như là nét vẽ độc đáo, dàn nhân vật dễ thương hay là theo kiểu nào đó, cực kì gợi cảm chẳng hạn, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Ngay lúc đó, tiếng điện thoại vang lên.

“Ah, xin lỗi, là của tớ.”

Suzuki bắt máy. Có vẻ như cậu ấy nhận được một cuộc gọi.

“Alo? Vâng, ở trường…… huuuhh!? Không phải chứ, chuyện đó là không thể, eh…… không không! Aaaaaah…... Em biết rồi! Em biết rồi, em đi đây! Thôi được, em chỉ cần phải đi thôi chứ gì!?”

Giữa chừng cuộc gọi, Suzuki có vẻ như khá gắt gỏng rồi liền dập máy khi cuộc gọi kết thúc,

“Xin lỗi nha, Kasshii, chị hai triệu hồi tớ……”

Vì vài lí do nào đó, Suzuki bị ép phải nghe theo lời chị hai của cậu ấy.

Từ những gì mà tôi nhìn thấy, không biết có phải chị ấy nắm được điểm yếu hay gì đó của cậu ấy không.

“Aah, không sao. Cậu khổ thiệt ha.”

“Xin lỗi! Tớ sẽ đền bù cho cậu sau!”

Vừa nói, Suzuki vừa thu dọn đồ đạc, vẫy tay chào tôi rồi chạy vụt khỏi phòng học.

Sau đó tôi cũng quay về lớp để lấy đồ.

Tôi tự hỏi liệu một Bishoujo tuyệt vời từ hành tinh khác…… với màu tóc khó tin và màu mắt hết sức lạ lùng có đột nhiên rơi từ trên trời xuống vào một ngày nào đấy không nhỉ.

Hoặc gì đó thực tế hơn chút, chẳng hạn một ngày nào đó tôi đón một người chị xinh đẹp không cùng huyết thống, hoặc một cô bạn thuở nhỏ đáng yêu ghé thăm tôi sau mười năm xa cách.

Đã có một khoảng thời gian đau khổ kéo dài đến tận cấp hai, khi mà tôi vẫn nghiêm túc nghĩ đến những khả năng đó. Tuy nhiên, chẳng có chuyện gì kiểu vậy xảy ra với tôi trong mười lăm năm qua cả, và đâu đó trong thâm tâm, tôi biết rằng mấy chúng sẽ không bao giờ xảy ra.

Thế nên tôi phải vật lộn đầy khổ cực để trở thành một Riajuu sành điệu hơn nhằm kiếm một cô bạn gái dễ thương.

Nhưng, sự thật là ngay cả bây giờ, đâu đó xâu trong lòng tôi vẫn hi vọng những phép màu như thế sẽ xảy ra. Cũng đơn giản là vì tôi không thể ngăn cản những suy nghĩ như vậy xuất hiện.

Tôi quay trở lại lớp học, khoác balo lên vai và để ý thấy có tin nhắn đến khi kiểm tra điện thoại. Vì tôi ít khi nhận được tin nhắn, nên tôi nghĩ chắc lại là tin rác tự động, nhưng khi mở điện thoại, tôi thấy cái tên “Koigasaki Momo” hiển thị trên màn hình.

“Nhân tiện thì bài thi lại của ông thế nào? Nhờ có tui mà ông mới được Hasegawa-san dạy đấy nhé, nên nếu ông rớt thì tui không tha đâu...”

Tôi thắc mắc không biết có phải đây là cách nhỏ ấy quan tâm tôi không nữa.

Nếu tôi nhắm mắt bỏ qua những kí tự nhỏ tràn lan khắp nơi khiến tin nhắn trở nên khó đọc, và đống Deco-Mail; mấy thứ có thể rất khó chịu, tự động tải xuống data của điện thoại tôi, thì tôi rất cảm kích sự quan tâm của nhỏ.

Bài thi lại, huh…… Tôi đã cố gắng hết sức nhưng nói thật là tôi không chắc chắn lắm về kết quả.

“Chuyện đó khó nói lắm (´~`)"

Tôi trả lời thế thôi.

Chưa đầy một phút trôi qua tin hồi đấp đã tới. Với tốc độ trả lời như thế này, chắc chắn nhỏ là con nghiện nhắn tin điện thoại rồi.

“Biểu cảm gì ghê thế.”

Đó là những gì mà bà muốn nói đấy à!?

Tôi tưởng nhỏ sẽ gọi tôi là đồ dở hơi nếu tôi không thêm vào vài biểu tượng, nên tôi đã cố hết sức thêm vào một cái dù bình thường tôi còn chả đụng đến, và đây là những gì tôi nhận được à.

Tôi lập tức soạn tin nhắn trả lời.

Ngay lúc đó, chuyện đó xảy ra.

Kể từ khi tôi vào cấp ba, tôi đã ghé qua vài nơi cùng với một cô gái trên đường về nhà, bị giảng đạo bởi một cô gái, và đã bắt đầu nhắn tin với một cô gái.

Những việc tôi hoàn toàn không nghĩ đến khi còn học sơ trung.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi có lẽ gần tiến tới việc trở thành một Riajuu rồi.

Cho dù không có nàng Bishoujo nào xuất hiện từ một chiều không gian khác, tôi nghĩ bản thân vẫn có thể nắm lấy hạnh phúc của mình một ngày nào đó. Trong khi đang chìm đắm trong những suy nghĩ ấy, tôi đi xuống cầu thang và,

“Tr-Tránh raaaa!”

Tôi có thể nghe thấy tiếng hét của một cô gái ngay đằng sau.

Trước khi có thể quay lại hoặc né sang một bên, tôi cảm tấm lưng mình bị giáng một đòn mạnh.

Không thể chịu đựng được sức nặng, tôi trượt chân và ngã từ độ cao năm bậc của cầu thang.

“Đau quá……”

Tôi ngồi dậy, một cơn đau nhói ở lưng dưới, như thể tôi vừa bị thứ gì đó đụng trúng vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, thứ ngay lập tức xuất hiện trong tầm nhìn của tôi là……

Quần lót

Một cô gái mang…… quần lót chấm bi đang nằm bên cạnh tôi.

Do chiếc váy ngắn bị hất ngược lên, nên quần lót của cô ấy bị lộ ra rõ ràng.Gái 3D thực sự không mang quần nhỏ kẻ sọc, ha. Suy nghĩ đó lướt qua đầu tôi chỉ trong một chốc, nhưng tôi nhanh chóng gạt nó đi khi nhìn kĩ cô gái đó.

Cô ấy có mái tóc màu bạc.

Nếu cô ấy có mái tóc vàng thì tôi còn có thể hiểu được. Dù không chắc lắm nhưng vẫn có khả năng một học sinh chị đại nhuộm tóc vàng.

Nhưng đó là màu bạc. Một màu tóc mà con người không thể có.

Và cả quần áo của cô ta nữa. Cô ấy mặc bộ đồng phục giống quân đội màu trắng, nhưng ở dưới lại mang váy ngắn. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một kiểu ăn mặc kỳ cục như vậy trong thế giới 3D này.

Và nếu còn thứ gì có thể thêm vào nữa thì đó là gương mặt cô ta.

Một khuôn mặt tuyệt đẹp với các đường nét hài hoà đến nỗi có thể làm bạn loá mắt và ngưng thở.

Làn da cô ấy đẹp tuyệt trần với mái tóc mượt mà. Cô ta có cặp lông mi dài, sóng mũi cao. Một cơ thể mảnh khảnh với phần ngực vừa phải, kèm theo đôi chân thon dài thò ra từ chiếc quẩn lót chấm bi. Ngay cả khi là Bishoujo đi chăng nữa thì thân hình của cô ấy quá tuyệt vời.

“Có người rơi từ trên trời xuống thiệt nè……”

Tôi vô thức lầm bẩm.

“Một nàng Bishoujo từ đâu trên trời rớt xuống ---!”

Sự kiện không bao giờ có thể xảy ra mà tôi vừa mới nghĩ tới lúc nãy đã trở thành hiện thực.

Cho dù tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cô nàng Bishoujo đang nằm trước mặt tôi chẳng hề giống cư dân của thế giới này chút nào.

“Hn……”

Có lẽ là do tiếng hét to của tôi lúc nãy, cô nàng mở mắt ra.

Rồi ngồi dậy và nhìn tôi.

Ngoại hình của cô càng khiến tôi ngạc nhiên hơn. Đôi mắt to tròn làm cho vẻ đẹp của cô ấy tăng thêm một bậc, và trên hết…… chúng có màu đỏ.

"K-Kyaaaaaaaaaaaaaa...........!"

Chắc là cô ấy chỉ đang phản ứng như một người từ thế giời 2D hay gì đó. Khi cổ nhận ra quần lót của mình lộ hết ra ngoài, cô ấy hét to và kéo váy xuống để che lại.

“E-Erm!”

Lơ luôn việc tôi đang cố gắng bắt chuyện, cô ấy vội vàng thu dọn những thứ tôi vung vãi từ cặp sách và thứ gì đó trông giống như bộ đồng phục rồi chạy biến đi trong chớp mắt.

“Cậu là người ngoài hành tinh à? Hay từ thế giới nào khác? Cậu có hiểu được ngôn ngữ Trái Đất không?”

Miệng tôi tự động nói những điều mà chính tôi còn không thể hiểu nổi, mắt vừa nhìn cô ấy bỏ đi trong khi mông vẫn còn dính chặt dưới đất.

--- khoan đã, ngay từ đầu cô ấy đã nói “Tránh ra” bằng tiếng Nhật……

Và cô ấy còn nhặt chiếc cặp và bộ đồng phục của trường này nữa. Cô ấy là học sinh trường này à?

Dù vẫn còn bối rối, tôi vẫn đứng dậy và để ý thấy thứ gì đó đang nằm trên sàn trước mặt mình.

Tôi nhặt lên và nhận ra đó là một cuốn sổ tay học sinh.

Có phải nó là của Bishoujo hồi nãy không nhỉ……?

Tôi nghĩ đằng nào thì mình cũng chỉ cần trả lại cho chính chủ vào ngày mai là được, sau đó liền cất quyển sổ vào trong cặp.

Vào giờ tan trường ngày tiếp theo, đúng lúc tôi chuẩn bị tới lớp của chủ quyển sổ tay học sinh để trả lại nó,

“Kashiwada, tui muốn ông đi tới đây với tui!”

Koigasaki đến tận chỗ tôi ngồi.

“Ehh? Chờ chút đã……”

Tôi thầm nghĩ chắc là chuyện gì liên quan đến Suzuki rồi; tôi cuống cuồng khoác cặp lên vai, rời lớp học và đi theo Koigasaki. Suy cho cùng thì con nhỏ này rất hiếm khi nói chuyện với tôi trừ phi có dính tới Suzuki.

“Eh, gì? Ông có chuyện cần làm à?”

Koigasaki đột ngột dừng lại rồi nhìn về phía tôi với khuôn mặt trông có vẻ khá khó chịu.

Aah, nếu tôi mà kháng cự chắc sẽ rắc rối lắm đây. Có lẽ ngày mai trả quyển sổ tay cũng được. Chủ quyển sổ à, làm ơn thứ lỗi cho tôi nhé.

“Không hẳn. Vậy thì, chúng ta đang đi đâu đấy?”

“Tui đã nghĩ về chuyện đó rồi. Lí do mà tui không thấy mấy cái anime và manga Otaku tui mượn ông nó hay ho chỗ nào.”

Koigasaki bất ngờ lên tiếng khi chúng tôi đi dọc hành lang.

“Này, đừng nói mấy chủ đề đó ở đây.”

Tôi vội vàng nhìn khắp nơi. Có rất nhiều học sinh đang đi xung quanh. Tôi ước gì cô ta biết cân nhắc hơn về tình trạng Otaku ngầm của tôi.

“Eh, aah, ông sợ người ta biết à? Ồ, ừ, phải rồi ha, tui hiểu rồi! Bởi vì ông là con trai, và đống ani…… những thứ mà ông đề xuất cho tui là những cái mà ông thấy thú vị từ góc nhìn của một thằng con trai chứ gì? Vấn đề nằm ở chỗ đó đấy. Những thứ mà con gái cảm thấy thú vị rất khác so với những thứ mà con trai thấy, đúng không? Mấy cô gái trong trò chơi và anime ông giới thiệu đều thuộc kiểu Moe và rất hiếm khi tồn tại ngoài đời, hết cô này tới cô khác người thay nhau lộ quần lót, hay mấy người đi phiêu lưu đánh đấm kẻ thù này nọ…… chẳng có cái nào tui thấy hấp dẫn cả!”

“Ờ thì, có lẽ là vậy……”

Tôi giới thiệu rất nhiều thứ mà Suzuki thích, nhưng cậu ấy thích mấy thứ thường rất nổi tiếng với bọn con trai, và có lẽ vì vậy mà Koigasaki không thấy nó thú vị.

“Bởi vậy tui đã suy nghĩ về chuyện này rồi, tui cũng muốn có một người bạn nữ là Otaku!”

Đứa con gái này toàn nghĩ tới mấy chuyện điên khùng.

“Nếu bà kết bạn với một nữ Otaku thì đúng là bà sẽ được đề xuất mấy thứ phổ biến với con gái nhưng mà…… Tôi không nghĩ bà sẽ trở thành Fujoshi…… Tớ đoán Otomege sẽ hợp hơn vì bà thích Shoujo manga mà.”

Tôi đã từng một lần xem thử Otomege, một dạng trò chơi hẹn hò nhắm tới đối tượng là phái nữ mà em gái tôi đang chơi, có những nội dung tình cảm mộng mơ hấp dẫn các cô gái. Coi bộ nó khá giống với Shoujo manga.

Vì Koigasaki là tuýp con gái lãng mạn thích Shoujo manga nên có lẽ nhỏ sẽ thích thể loại trò chơi đó,

“Đó là cái gì thế, Otomege, phải không?”

“Đừng cứ nói mấy thuật ngữ Otaku ở ngoài bừa bãi vậy.”

“Không phải ông là người tự nhắc đến nó bừa bãi à?”

“Eh, aah…… nhưng mà cho dù bà có thích Otomege đi nữa thì vẫn sẽ chẳng có gì chung để nói chuyện với Suzuki đâu…… Suzuki thích mấy thứ nổi nổi với con trai cơ…… Mà nhắc mới nhớ, bà định đi đâu đấy?”

Koigasaki không hề dừng lại lúc đang nói chuyện. Giờ tôi mới nhớ, lúc đầu nhỏ có nói chuyện gì đại loại như, “Tớ muốn ông đi với tui đến chỗ này.”

“Tới nơi rồi.”

Koigasaki dừng trước cửa một lớp học nào đó.

Có một tấm bảng trên cửa ghi 『CLB Nghiên cứu Manga』.

“Nghiên cứu Manga ~ !?”

“Tui có thể kiếm được một nữ Otaku ở đây!”

“Không vui chút nào đâu! Nếu tôi gia nhập câu lạc bộ thì…… Bí mật Otaku của tôi sẽ lộ ra mất! Tôi không tham gia đâu!”

Tôi hạ thấp giọng khi nói đến phần “Otaku” và bắt đầu từ chối.

“Tui chưa quyết định sẽ gia nhập hay không mà. Tui chỉ tới để nhìn thử thôi!”

Đúng lúc Koigasaki vừa chuẩn bị gõ cửa,

Chúng tôi nghe thấy giọng nói truyền từ trong phòng và rướn tai lên nghe.

“Không, tớ thật sự thấy cô ấy mà! Một cô nàng dễ thương với mái tóc bạc, mang quân phục màu trắng trong phòng này!”

Tóc bạc, quân phục trắng……?

Tất cả đặc điểm đều trùng khớp với Bishoujo rơi từ trên trời xuống hôm qua.

“Đang mơ ngủ à? Làm gì có chuyện một cô gái như thế tồn tại ngoài đời.”

“Không, tớ thấy cổ rõ ràng mà! Ngay lúc tở mở cửa phòng, cô nàng đó rất bất ngờ, vội vã cầm đôi giày chạy mất nữa!”

Đúng lúc đó, cửa chợt mở và một người bước ra.

“Ahh, xin lỗi.”

Người vừa mở cửa đột ngột và đi ra từ phòng câu lạc bộ nghiên cứu manga xin lỗi vì làm chúng tôi giật mình. Đó là một cô gái chỉnh chu với mái tóc đen cột thành hai búi…… gương mặt của cô trông có vẻ quen quen……

“Aah!”

Trước khi tôi kịp mở miệng nói gì thì cô gái ấy đã nhìn tôi và kêu lên.

“Cậu, là người hôm qua……”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt biến sắc.

“Ahh, tớ nhớ ra rồi. Đây là sổ tay học sinh của cậu!”

Tôi tìm quyển sổ tay học sinh hôm qua tôi nhặt được trong túi và đưa nó cho cô nữ sinh kia. Cô ấy chính là người trên tấm ảnh.

“Lớp D năm nhất, Sakurai Azuki”

Bức ảnh trên quyển sổ là gương mặt của một nữ sinh trông thật giản dị, chân thật và bình thường.

“Ờm, xin lỗi, nhưng tớ muốn hỏi cậu điền này, nên phiền cậu đi với tớ chút nhé?”

“Eh, tớ á?’

Cô gái nhìn tôi đầy lo lắng.

Cô ấy nhanh chóng bước đi và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo. Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Koigasaki đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy bực bội.

Cô ấy dừng lại ở chân cầu thang, nhìn xung quanh để xem có ai ở đó không và từ từ cất giọng.

“T-Tớ xin lỗi về ngày hôm qua……! Tớ đã đụng vào cậu và thậm chí còn không xin lỗi……”

Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu tôi.

“Hôm qua…… về chuyện gì cơ?”

“Ehh, cậu không nhớ à!? Hay là cậu đập đầu rồi mất trí nhớ ……”

Cô nàng nhìn tôi đầy lo lắng. Tóc mái của cổ che mất một phần gương mặt, nhưng nếu nhìn gần thì đường nét lại rất ưa nhìn. Còn có cảm giác như một ấn tượng khác hẳn với khuôn mặt trong bức ảnh. Có thứ gì đó cứ làm tôi băn khoăn, hình như tôi đã thấy cô ấy ở đâu đó……

“…… ehh, không lẽ…… cậu chính là Bishoujo ngoài hành tinh rơi từ trên trời xuống đó hả!?”

Phải rồi, cô ấy trông rất giống Bishoujo tóc bạc bí ẩn mặc đồng phục quân đội. Tất nhiên, Bishoujo ngày hôm qua trông đẹp hơn nhiều, nhưng đúng là đặc điểm trên gương mặt họ có nhiều nét tương đồng.

“Ngoài hành tinh……? Cậu đang nói cái gì vậy……”

Đột nhiên, cô ấy lùi lại với vẻ mặt đầy bối rối. Chết, có vẻ cô ấy bị doạ sợ rồi. Ngay lúc đó, tôi để ý thấy một thứ vô cùng bắt mắt.

Ngực cô ấy rất lớn.

Gương mặt cùng với bộ đồng phục thì trông bình thường và chất phác, nhưng nếu nhìn kĩ hơn thì vòng một của cô ấy khá phát triển.

Một cô gái sở hữu bộ ngực như thế không phải là cảnh tượng dễ thấy ở ngoài đời. Thẳng thắn mà nói, nếu nhắc tới Koigasaki, nhìn sơ qua bộ đồng phục thì tôi có thể suy ra rằng nhỏ gần như phẳng lì.

Bộ ngực to đáng nhớ mà tôi thấy gần đây nhất…… có lẽ là của Bishoujo tóc bạc ngày hôm qua.

“Bishoujo ngày hôm qua là - là cậu!”

Không hiểu sao tôi nhận ra ngay trong tích tắc chỉ bằng việc nhìn cỡ ngực của cô ấy; chịu thôi vì tôi là fan của BB mà.

“Eh, giờ cậu mới nhận ra à……!?”

Cô nữ sinh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Thì do cô ấy trông khác so với hôm qua quá còn gì. Tuy thân hình và khuôn mặt không khác biệt lắm, nhưng hôm qua, tôi có ấn tượng rằng cô ấy có vẻ đẹp khó ai sánh bằng, còn hôm nay, gương mặt cổ giống

kiểu, “nếu nhìn kĩ thì cô ấy cũng đáng yêu phết”.

“Nhưng quần áo cậu chẳng giống hôm qua gì cả……”

“Aah…… là bởi vì lúc đấy tớ đang cosplay, vì lý do……”

“Đang cosplay!?”

“Làm ơn đừng nói lớn như vậy!”

Cô ấy ngó ngang ngó dọc vài lần.

Hiểu rồi, hoá ra là đang cosplay. Nghe hợp lí hơn đấy. Nếu suy nghĩ kĩ càng thì ngoài cosplay ra, không đời nào lại tồn tại một cô gái tóc bạc mang quân phục được……

“Vậy còn tóc và mắt……”

“Tất nhiên là tớ đội tóc giả và đeo kính áp tròng màu rồi.”

H-Hiểu rồi……. Có lý đấy. Nếu không phải thế thì ở ngoài đời một cô nàng với ngoại hình kiểu đấy chắc chắn sẽ thành tâm điểm……

Ngày hôm qua, tôi rất phấn khích khi nghĩ tới một Bishoujo ngoài Trái Đất rơi từ trên trời xuống, và có lẽ lúc đấy tôi đã hơi hưng phấn quá đà.

Do cú sốc cực mạnh, có thể là thế, tôi chẳng thấy gì ngoài một siêu mỹ nữ, nhưng thật ra nếu nhìn kĩ hơn, tôi có lẽ sẽ chỉ thấy cô ấy ở mức “nếu nhìn gần thì cô ấy cũng đáng yêu phết” thôi, tôi vừa nghĩ vừa đánh giá cô nàng trước mặt. Ấn tượng hôm qua đơn giản là quá khác biệt.

“Vậy thì tại sao cậu lại cosplay kiểu đấy trong trường……?”

Tôi thắc mắc, cho dù chỉ mới gặp mặt, nhưng bằng cách nào đấy, có thể do cô ấy cũng là Otaku, nên tôi cũng dễ bắt chuyện với cổ.

“…… Thực ra tớ đang tự cosplay trong phòng nghiên cứu manga……”

“Haah…… vậy tại sao cậu lại……”

“Bởi vì hôm qua không có hoạt động câu lạc bộ, nên tớ nghĩ không ai sẽ đến…… rồi tớ nghĩ tới việc tự chụp cho mình vài tấm bằng máy ảnh hẹn giờ…… nhưng không hiểu vì sao mà các thành viên khác lại đến đây, thế là tớ hoảng hốt và chạy trốn…… Aah, trời ạ, tớ đúng là tên ngốc mà, ngốc thật sự…… tại sao lại làm vậy chứ……”

Vậy là mấy thanh niên trong phòng nghiên cứu manga lúc nãy đang nói đến chuyện này.

Cô ấy bỗng dưng tự chui vào thế giới riêng và bắt đầu tự trách móc mình, thành ra tôi chẳng biết trả lời thế nào. Hơn nữa, tại sao cổ lại sự dụng kính ngữ khi cả hai đứa đều bằng tuổi chứ.

“Xin cậu đừng kể với ai những gì cậu thấy hôm qua! Tớ đang cố gắng giữ bí mật sở thích cosplay của mình với cả bạn bè lẫn thành viên câu lạc bộ.”

“Eh, haah……”

Dù tôi không hiểu rõ lắm về cosplay, nhưng chẳng phải bình thường thì người ta sẽ cosplay chung với nhóm bạn Otaku của mình chứ nhỉ? Đúng là kỳ quặc khi giữ bí mật chuyện đó với bạn bè.

“Chỉ vậy thôi. Xin lỗi vì sự đường đột này. Tớ đã bắt cô gái đi với cậu phải chờ rồi…… cậu nên quay la……”

Cô ấy vừa định bảo ‘cậu nên quay lại’ thì một gương mặt thân quen chồm ra từ trên cầu thang.

“Koigasaki!”

“Không phải tui tới để nghe lén đâu nhé! Do hai người nói chuyện lâu quá nên tui nghĩ mình nên đi về, lúc xuống cầu thang thì bắt gặp hai người…….Chỉ vô tình nghe thấy một chút thôi…… Ah, tớ không phải loại người thích kể lể lung tung đâu được chưa!?”

Koigasaki cuống cuồng thanh minh với cô gái kia với vẻ đầy ngượng ngùng.

“Còn việc tham gia câu lạc bộ nghiên cứu manga thì sao?”

“Nhìn qua cửa sổ thì toàn thấy mấy thằng con trai nên tớ bỏ cuộc rồi.”

“Gì……”

Đúng là nhỏ mà, mong chờ gì ở Koigasaki khi mà cổ không giỏi xử lý với con trai chứ nhưng……

“Dễ……”

“Eh?”

Cô gái kia…… ờm, Sakurai, nhỉ? Sakurai-san có vẻ đang lẩm bẩm điều gì. Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu tôi và Koigasaki.

“Dễ thươnggggggggggggg!”

“Ehh……?”

Tôi không thể tin vào tai mình. Có phải tiếng hét vừa rồi thật sự thốt ra từ cùng một người mà lúc nãy còn kiềm giọng và hầu như chỉ thầm khi nói chuyện không?

“Ban nãy tớ không có nhìn kĩ, nhưng……. không phải cậu rất đẹp sao! Đẹp đến nỗi thật khó để mà nghĩ rằng cậu là người của thế giới 3D này đấy!”

Sakurai-san đến gần Koigasaki đầy thích thú, đôi mắt toả sáng lấp lánh.

“Eh, ờm, chuyện đó……”

Tôi cứ tưởng Koigasaki phát hoảng, nhưng ngược với dự đoán của tôi, nhỏ trông khá vui và hơi bẽn lẽn một chút vì lời khen.

“Lúc nãy cậu có nhắc đến chuyện tìm hiểu về câu lạc bộ nghiên cứu manga phải không, bộ cậu đang phân vân không biết có nên vào không à?”

Sakurai-san cứ liên tục dùng kính ngữ khi nói chuyện với tôi, nhưng với Koigasaki cô ấy lại chuyển sang cách nói bình thường.

“Ừ, tớ đang nghĩ tới chuyện kết bạn với một nữ Otaku nên tới đây để xem qua câu lạc bộ nghiên cứu manga. Cậu là thành viên à?”

“Ừ, tớ là thành viên, nhưng dạo gần đây tớ hiếm khi hoạt động câu lạc bộ …… Hầu hết thành viên đều là con trai, mặc dù vẫn có thành viên nữ nhưng thỉnh thoảng họ mới xuất hiện. …… cậu muốn tìm bạn Otaku, vậy nghĩa là cậu cũng là Otaku? Trông cậu không có vẻ như vậy lắm!”

“Tớ chưa trở thành một Otaku thực thụ nhưng tớ khá hứng thú và muốn trở nên như vậy. Nên tớ nghĩ rằng nếu tớ có một người bạn nữ là Otaku, tớ có thể nhận vài lời khuyên nên thích những gì, nhưng bây giờ khá thất vọng khi biết câu lạc bộ nghiên cứu manga toàn là nam……”

“Tớ hiểu rồi! Vậy nếu cậu thấy ổn, thì tớ có thể cho cậu lời khuyên về nhiều thứ!”

“Thật ư!? Nghiêm túc chứ!? Như vậy thì tốt quá ~! Tớ là Koigasaki Momo ở lớp A năm nhất! Cậu có thể gọi tớ là Momo!”

“Tớ là Sakurai Azuki ở lớp D năm nhất! Rất vui được biết cậu, Momo-chan!”

Vì vài lí do nào đó mà hai người họ phấn khích cả lên và bắt đầu nói chuyện không ngừng với nhau. Tôi ở đây mà? Hay là họ quên tôi luôn rồi? Có lơ thì cũng có giới hạn chứ.

“Mà cậu biết không, Momo-chan, cậu thật sự rất dễ thương đó! Moe lắm cơ~! Là một nữ Otaku thích Bishoujo, tớ đang rất hào hứng đây!”

Sakurai-san thích thú chiêm ngưỡng Koigasaki, tôi có nghe nói rằng có rất nhiều nữ Otaku yêu Bishoujo. Có vẻ là đúng.

Trước khi tôi kịp để ý thì Koigasaki và Sakurai-san đã trao đổi thông tin liên lạc.

“Ô, cậu cũng đã trao đổi liên lạc với Kashiwada chứ?”

Koigasaki vừa nói xong, nét mặt của Sakurai-san cứng đờ trong chốc lát.

“Ah, chưa…… Tớ chưa nhỉ?”

Tôi nhận được đầy đủ thông điệp “Dù tớ không muốn lắm” từ ngôn ngữ cơ thể của Sakurai-san. Thế nhưng tôi biết phải làm sao giờ? Nếu tôi trả lời “Nếu không muốn thì cậu không cần phải ép mình làm gì”, nghe như thể tôi đang châm chọc vậy. Khoan đã, cô ấy vừa mới chuyển sang dùng kính ngữ với tôi nữa à?

Không còn lựa chọn nào khác, cả Sakurai-san và tôi miễn cưỡng trao đổi số điện thoại. Aah, tôi đoán chắc cô ấy sẽ xoá ngay khi về nhà……“Kashiwada cũng khá là hiểu biết về mấy vấn đề Otaku đấy. Tớ nghĩ hai người sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau lắm ~”

Koigasaki thong thả nói.

“Uuhn…… Tớ không biết có được không nữa, Tớ không rõ lắm về mấy thứ nổi tiếng với bọn con trai……”

Cô ấy rất nhanh chóng triển khai trường A.T

Tôi có thể dễ dàng nhận ra rằng cô ấy muốn thành bạn với Koigasaki, nhưng với tôi thì không….

“Ô đúng rồi, này Momo-chan, hãy cùng nhau cosplay lần tới đi ~!”

“C-cosplay!?”

“Ừ, tớ nghĩ bộ nào cũng hợp với cậu hết!”

Ngay khi chủ đề liên quan tới tôi vừa kết thúc, hai người họ ngay lập tức tiếp tục cậu chuyện còn giang dở.

“Ah…… Tớ mới nhớ ra mình có việc gấp cần làm nên tớ phải đi đây……”

Tôi không thể chịu nổi nữa.

“Eh, Kashiwada, ông chuẩn bị đi à?”

“Ờ, gặp sau nha.”

Tôi cười lấy lệ, đưa tay vẫy vẫy cho hợp và rời khỏi nơi đó.

*

Tôi tới nhà ga địa phương, nhìn điện thoại và thấy một tin nhắn từ Koigasaki.

“Azuki-chan mời tớ đến cosplay ở sự kiện cosplay tổ chức ở Odaiba ngày 30 tháng này. Ông có biết sự kiện đó là gì không?”

"........................"

Tôi ngạc nhiên lắm. Xét đến địa điểm và ngày tháng thì đây chẳng phải là sự kiện cosplay hôm qua Suzuki mới nhắc đến à? Qủa là sự trùng hợp đúng thời điểm.

Azuki-chan chắc là Sakurai-san nhỉ, tôi nghĩ vậy. Đó là tên của cổ à? Tôi không nhớ nổi.

Tuy nhiên, chỉ bởi vì sự kiện đó tổ chức ở Odaiba đâu nhất thiết là nó cùng một sự kiện chứ. Có khi có tới hai sự kiện xảy ra cùng ngày ở Odaiba.

Vì tôi thuộc kiểu người nhắn tin với tốc độ rùa bò nên tôi gọi thẳng cho nhỏ.

“Alo, Kashiwada? Có chuyện gì hả?”

“Về sự kiện mà bà cosplay ấy, có phải là ở toà nhà TFT hay gì đó cạnh Big Sight không?”

“Ah ~ đúng, đúng. Azuki-chan có nhắc đến gì như vậy á. Sao nào?”

“Aah, chuyện là tôi cũng được Suzuki mời. Cậu ấy muốn tớ cosplay cùng ở sự kiện cosplay tổ chức ở TFT ngày 30 tháng này.”

“Ehh!? Suzuki-kun mời!

Vừa mới nhắc đến tên của Suzuki, tông giọng nhỏ liền cao lên một tông. Người gì dễ đoán ghê.

“Ông được Suzuki-kun mời cosplay…… nghĩa là ông sẽ cosplay chung với Suzuki-kun hả!?”

“Không, tôi chưa quyết định có đi hay không nữa……”

“Vậy tức là tui có thể giả vờ tình cờ đi dự sự kiện và gặp Suzuki-kun!?”

Cô ta chả nghe tôi nói gì cả.

“Chết, tui hào hứng quá!”

“Nhắc mới nhớ……. Lần trước bà không làm được nhỉ?”

Khoảng hai tháng trước, Suzuki được bạn nhờ giúp đỡ tại sự kiện ‘Độc nhất’, và Koigasaki đã lên kế hoạch để giả vờ tình cờ gặp Suzuki và thậm chí còn cosplay nhân vật mà Suzuki thích. Kết quả là, chà, mọi thứ đều kết thúc trước khi cổ kịp bắt chuyện với ông ấy.

“Lần này tớ sẽ tham gia với tư cách là cosplayer đi cùng, và tui nghĩ sẽ dễ để nói chuyện với cậu ấy hơn lần trước! Tui chắn chắn sẽ không để lịch sử lặp lại! Nhất định phải nói với cậu ấy!”

“Vậy sao không để Suzuki biết bà cũng cosplay, rồi cả bốn đứa có thể cùng nhau dự sự kiện. Không phải vậy dễ hơn à……”

“Ehh!? Nếu chúng ta làm vậy và bị từ chối thì mọi chuyện sẽ kết thúc liền luôn! Và ấn tượng của Suzuki về tui cũng không tốt lám……”

Đ-Đúng ha……

Vả lại Suzuki cũng đã nói rõ ràng, “Hãy cosplay cùng nhau (chỉ hai người thôi) và chơi vui nào”……

“Với lại, Azuki-chan……”

“Eh?”

Koigasaki hình như muốn nói gì đó, nhưng khi tôi hối cô ấy tiếp tục, cổ lại chẳng nói điều gì cả.

“Thôi thì cứ đi và làm theo kế hoạch ‘giả vờ tình cờ chạm mặt nhau tại nơi đó’ đi! Tui quyết định rồi! Tui sẽ cosplay một nhân vật mà Suzuki-kun thích và lần này, tui chắc chắn sẽ nói chuyện với cậu ấy! Ông chắc chắn phải nói cho tui biết cậu ấy thích nhân vật nào ! Và cũng đảm bảo là sẽ bao che đàng hoàng cho tui ngày đó đấy!”

“Này, khoan đã. Bà cho rằng tôi sẽ cosplay cùng với Suzuki à!?”

“Chứ gì nữa. Không phải chúng ta có thoả thuận là sẽ hợp tác với nhau rồi à? Hơn nữa, ông nghĩ nhờ ai mà ông được Hasegawa-san dạy học cho chứ!”

Uwu…… Mỗi khi nhỏ lôi chuyện đó ra, tôi chẳng còn lựa chọn nào bắt buộc làm theo.

“…… kuh, tôi biết rồi.”

Thế là lần đầu tiên trong đời, tôi thử đi cosplay.

*Chú thích:

1. Moe: ‘Moe’ là một thuật ngữ Otaku không có định nghĩa nhất định. Nó thường nghĩa là “đáng yêu”, “gây hứng thú” hay thậm chí là “dùng cho việc “tự xử””.

2. Kí tự nhỏ (Japanese lowercase): Trong cách viết của người Nhật, những kí tự nhỏ thường là những kí tự có kích cỡ nhỏ bằng một phần tư kích thước một kí tự bình thường trong cách viết tay, nhưng thường bẳng một nửa kích thước một kí tự bình thường ở phông điện tử. Bỏ qua một loạt đa dạng cách dùng cho những kí tự trên để tránh chú thích quá dài, Koigasaki đang dùng những kí tự nhỏ cho mọi nguyên âm mở rộng (Không hề cần thiết hay thậm chí không đúng về mặt phát âm theo lý thuyết), ví dụ như そういえば trở thành そぅいえば, và どうだった thành どぅだった, vv.vv.

3. Deco-Mail : Decoration Mail

4. Trường A.T hay A.T Field: (Viết tắt của “Absolute Terror Field”) là rào chắn một trường lực gần như bất khả xâm phạm, đây là nơi các Angels và các Evangelions được tạo ra. Xem thử Evangelion nếu bạn không hiểu.

Truyện Chữ Hay