[Tụi tôi vừa nhận được việc tại một quán café khác. Ông có biết tiệm “My Home không”?]
Vào sáng sớm ngày thứ bảy, Koigasaki nhắn với tôi như thế. Lúc đầu, tôi đã mong rằng nó là từ Hasegawa, vì cô ấy chưa gửi tôi bất kì điều gì kể từ khi trao đổi thông tin liên lạc cả, và điều này khiến tôi khá buồn.
Tôi đọc bức mail của Koigasaki một lần nữa. Họ được tuyển vào My Home sao, quán maid café đó á? Làm sao không biết nó được, khi mà tôi đã từng đến đấy một lần chứ? Cái hồi tôi đi cùng Suzuki đến Akihabara. Cậu ấy đã lôi tôi đến quán maid café nổi tiếng nhất cả khu. Và hai người họ đều trúng tuyển vào đấy cơ à?.... À thì, cả Koigasaki và Sakurai đều là những cô gái xinh đẹp, nên chắc họ đều vượt qua mọi tiêu chuẩn về ngoại hình ấy mà.
[He~ Tôi đã từng tới đấy rồi. Bà bắt đầu làm luôn chưa?] Tôi nhắn lại,
[Tụi tôi phải trải qua khóa huấn luyện ngày hôm nay. Họ sẽ không để cho chúng tôi làm việc khi chưa vượt qua nó đâu.] – Tin hồi đáp đến ngay sau đấy.
Tuy vậy, nếu tôi nhớ không lầm thì, trong khi làm việc với vị trí hầu gái trong quán café đó, thì họ phải giao tiếp với khách nam, và thậm chí còn phải nhảy và hát trên sân khấu nữa kìa. Câu hỏi đặt ra ở đây là – liệu Koigasaki có thể làm được bất kì điều gì trong số chúng không? Thêm nữa, nhỏ có biết mấy chuyện đó khi nhận việc không vậy? Tuy tôi cảm thấy lo lẳng cho nhỏ, nhưng nói thẳng là tôi cũng chả hơn gì.
Ngày hôm qua, tôi bắt đầu làm việc ở quán karaoke. Hôm nay tôi cũng phải tới đấy và làm từ một giờ chiều cho tới mười giờ đêm, nhưng, thành thật mà nói thì, tôi không thích nơi đấy chút nào, dù rằng bản thân chưa từng đặt chân tới đó. Ở đó có một đàn anh năm ba, thuộc tuýp người tôi ghét – Riajuu. Anh ta đúng là có hướng dẫn tôi một lần, nhưng nếu tôi muốn được nhắc lại thì anh ta lại cau có mặt mày. Nghĩ đúng rồi đó, anh ta coi tôi không khác gì một mớ phiền phức.
Lúc tôi ở đấy, còn có ba người nữa; chung quy lại, ngoài tôi ra thì có hai nam và hai nữ, bọn họ hoặc là học sinh cao trung hoặc là sinh viên. Và lẽ dĩ nhiên, tất cả đều đậm chất Riajuu, và tôi thì bị cho ra rìa. Thảo nào họ không muốn kết bạn với tôi.
Tôi chuẩn bị cho bữa làm thêm một cách buồn bã, hi vọng rằng sẽ có thêm thành viên khác vào ngày hôm nay. Nhưng cái niềm hi vọng ấy không bao giờ thành sự thực. Vẫn là tên senpai bóng bẩy – đáng kinh, từng chỉ dẫn tôi gần đây. Nhân tiện thì tên anh ta là Kato.
“Nếu rảnh, đọc cái này đi.” – anh ta nói thế rồi đưa tôi một cái gì đó trông cứ như sổ tay. Whoa, khinh thường đến vậy luôn. Ngày hôm đấy anh ta chỉ tôi cách mang đồ uống và lau bàn sau khi khách hàng đã ra về. Hôm nay, tôi có thể cảm nhận thấy bầu khí ‘không-có-hỏi-hiếc-gì-hết’ và lơ đễnh thường thấy, dù rằng có vài điểm tôi vẫn chưa hiểu được. Tôi đã nghĩ mình sẽ hỏi một senpai khác, tuy vậy hôm đấy lại là ngày thứ bảy, và khách khứa đông đến nỗi ngay cả một tay mơ mới vào làm như tôi đây cũng phải di chuyển bưng bê đồ ăn thức uống liên tục. Tôi phạm phải vài lỗi rồi bị Kato cũng như mấy senpai khác quở trách. Và khi ca làm kết thúc, cả cơ thể lẫn tinh thần của tôi đều rất mệt mỏi. Sau đấy tôi trở về nhà.
Tới nhà, tôi thấy em gái của mình Akari đang ngồi chơi game, và mẹ thì đã đi ngủ. Tôi để ý rằng Akari chỉ mặc độc một chiếc áo phông của con bé, không hề có bóng dáng chiếc quần dài đâu.
Hiện giờ, con bé mặc chiếc áo phông của mẹ hoặc của ai đấy như là thường phục, dù vậy, nhỏ em tôi lại khá điệu đà vào năm ngoái. Nhiều năm về trước, lúc ở nhà con bé chỉ mặc mỗi đồ lót, nhưng kể từ khi bị mẹ bảo rằng “Con gái con đứa không biết xấu hổ à!” thì nó bắt đầu mặc mấy thứ đồ sành điệu từ mùa hè. Còn tôi lúc đấy thì cũng chung số phận khi đang đi long nhong trong bộ đồ lót, “con cho chúng ta xem cái gì thế!”
“Mà, đồ ăn của anh đâu?” Tôi thấy bất ngờ khi không có gì ở trên bàn. Cả nhà phải biết rằng ở chỗ làm đâu có bao ăn đâu.
“Tự đi mà hâm nóng cà ri đi. Còn nữa, chắc vẫn còn cơm ở trong nồi đấy.” – Akari nói, mặt vẫn đăm đăm vào màn hình.
“Thật sao? Oh, anh mệt quá.” – Tôi đói và muốn ăn chút cà ri, nhưng dọn cơm ăn với cái cơ thể kiệt quệ này ấy à, tôi không nghĩ vậy. Nên sau đó tôi nhảy chồm lên ghế sofa, và với đống cảm giác ấy thì tôi sẽ chìm vào giấc ngủ sau vài phút thôi.
“Naoki, mệt đến độ không hâm nổi đồ ăn của chính mình luôn à?! Cái độ lười biếng của anh đã đạt tới cảnh giới nào thế?
Mà ngay từ đầu ông anh đừng có đi chơi đến tối mịt thế này chứ!”
“Bộ mẹ không nói với em à? Anh đang làm việc ở quán karaoke.”
“Làm việc!? Anh!?” – Akari quay mặt sang chỗ tôi và tôi có thể nhìn thấy nét sửng sốt in trên gương mặt con bé.
“Tại sao gồng mình đến thế? Làm việc là một thứ quá sức với anh! Naoki chỉ nên là một tên Otaku ngốc nghếch, kinh tởm thôi!”
Con bé đang chế giễu tôi đấy à? Sao cũng được, đằng nào tôi cũng chẳng còn sức để cãi lại nữa.
“Tại sao anh lại ngủ hả? Đó rõ ràng là lỗi của anh khi gắng sức đi làm đấy!”
Oh, im cái miệng giùm cái…
Tôi đã mắt nhắm mắt mở khi ném mình lên sofa rồi, nên dù có muốn, tôi cũng không thể nghe được Akari đã nói gì.
“Naoki là đồ ngốc!”
“Đau!” – Akari ngồi đè lên tôi, nảy lên nảy xuống.“Em đang làm cái gì vậy hả?!” Tôi tỉnh hẳn và chuẩn bị nổi giận với Akari. Nhưng….Cơm cà ri và chút đồ uống đang ở sẵn trên bàn.
“Gì thế này? Em làm đấy à?”
“Naoki, anh không nên ngủ với cái bụng rỗng tuếch. Hơn nữa, bộ anh không thấy có lỗi với mẹ đã cất công nấu bữa tối sao?”
“Thật sao? Cảm ơn em, Akari.”
Akari không nhìn tôi, nên tôi bắt đầu ngồi vào bàn thưởng thức món cà ri. Sau đấy, Akari chơi xong game của con bé rồi bước về phòng ngủ với vẻ bực tức ra mặt. Thế mà cứ tưởng lúc đầu con em mình đang tử tế với tôi ấy chứ….Tôi không tài nào hiểu nổi đứa em gái đang tuổi mới lớn này.
*
Ngày hôm sau, chủ nhật, tôi đi đến phố điện tử, Akihabara, để tìm mục đích sử dụng cho số tiền tôi nhận được từ việc làm. Tôi đi loanh quanh khu Tora no Ana và Animate. Tiền lương vẫn chưa đến, và vì tôi có rất nhiều kế hoạch cho chúng, nên tôi quyết rằng sẽ không mua bất kì thứ gì trừ phi bản thân rất muốn có nó, điều đó đồng nghĩa là ngân sách hiện giờ chỉ có hơn 5000 yen một chút. Tôi đành đứng nhìn mấy món hàng qua tấm gương trước cửa, mà thú thật, chỉ đứng nhìn mà chả mua món nào thì cũng không có gì là thích thú.
Kế đó tôi nhận thấy rằng hôm nay nóng như sa mạc và cổ họng thì khô khốc hết cả, nên tôi nghĩ mình nên đi tìm vài quán café. Đầu tiên, tôi tính vào tiệm McD, nhưng khi trông thấy hàng chờ dài dằng dặc thì thà bỏ cuộc còn hơn. Kế đó, tôi nhớ rằng có một tiệm Mos Burger ở phía bên kia đường, do vậy tôi băng qua dãy kẻ trắng hướng thẳng đến Mos. Tuy nhiên, ở đó cũng đang có rất nhiều khách. Nếu như mua một cái gì đó mà mất thời gian đến vậy, thì, chả biết tới bao giờ mới có ghế trống.
Tôi có thể mua nước ở máy bán hàng tự động, nhưng đôi chân lại đang biểu tình muốn nghỉ ngơi. Vì thế, tôi nhớ đến quán café nơi Koigasaki nhận được việc. Nhỏ không nói với tôi khi nào chính thức được vào làm, nhưng nhỏ chắc đang phải trải qua khóa huân luyện để có đủ khả năng phù hợp với vị trí đó, nên tôi nghĩ rằng hôm nay vẫn chưa tới ca của nhỏ. Quán café ấy tương đối gần với nơi tôi đang đứng hiện giờ, và tôi có cảm tưởng rằng bất kì quán café hay nhà hàng bình thường nào mà tôi đạt chân vào thì đều đông khách hết rồi. Dù rằng tình trạng ấy cũng có thể diễn ra ở một quán maid café, nhưng chắc cũng không đến nỗi nào, vì vậy tôi tiến bước đến My Home.
Tôi dùng thang máy đi lên tầng cao hơn, và tuy rất đông khách, một cô hầu gái vẫn dẫn tôi đến một bàn trống. Không bàn tới việc đây là lần đầu tiên tôi vào quán café này một mình, tôi vẫn cảm thấy hơi bồn chồn.
“Chủ nhân, hôm nay ngài muốn gọi gì?” – lời của một nàng hầu gái dễ thương với mái tóc nâu và lớp trang điểm hoàn hảo, tôi gọi món rẻ nhất là nước cam. Tất cả hầu gái ở đây đều mặc váy ngắn có ren, bọn họ đều rất dễ thương và trẻ trung. Có vẻ như là tiệm này tuyển hầu gái dựa theo tiêu chí vẻ ngoài.
Trong lúc đợi thực đơn tới, tôi tranh thủ nhìn xung quanh. Một số hầu gái đang nói chuyện với khách hàng, một số khác lại đang chơi game Black beard, số nữa thì đang chụp ảnh cùng nhau.
Giờ tôi đã có bảng thực đơn, tôi có thể thấy game và chụp ảnh được ghi chú trong đấy. À thì, chuyện đó cũng nằm trong dự đoán mà.
“Dọn món này lên nhé.” – lời của một anh chàng trong bộ com-lê trông giống như nhân viên ấy nói với các hầu gái. Dường như, món ăn đã sẵn sàng và một hầu gái phải mang nó đi. Ngay sau đấy, một cô tiến đến quầy và đem thức ăn đi. Rõ ràng hôm nay rất đông khách: các hầu gái đi qua lại không phút nào ngơi nghỉ. Và cuối cùng thì, món tôi gọi đã đến.
Tôi thấy rất bất ngờ khi nhìn thấy cô hầu gái đang bước đến. Đó là Sakurai.
“Kashiwada-kun? Sao cậu lại ở đây?...”
Sakurai để lại trong tôi một ấn tượng mới. Trang phục của cô ấy dường như đã được chỉnh sửa để cho vừa với vòng một phát triển của cổ. Chúng khiến tôi chú ý đến, nhưng mà tôi đã vượt qua cơn cám dỗ ấy. Thêm nữa, tuy nó không quan trọng lắm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gọi tôi bằng họ đấy.
“Vậy hôm nay là ca làm của cậu à, Sakurai. Vô tình tôi có công chuyện ở Akiba, nên mới đến đây vào thời điểm này.
“Vậy là cậu đến đây để xem coi Momo-chan như thế nào à….” – Sakurai nói, vẫn không hạ cảnh giác.
“K-không! Hơn nữa, tớ cứ nghĩ rằng họ sẽ không cho các cậu làm cho đến khi kì huấn luyện kết thúc, nên tớ mới không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây.”
“Cả tôi lẫn Momo-chan đều vượt qua tất cả các bài kiểm tra ngày hôm qua, nên chúng tôi bắt đầu làm việc vào hôm nay luôn.”
“Ngay trong lần đầu á? Tuyệt thật đấy.”
“Không, thực ra nó khá đơn giản, nên cả khóa huấn luyện chỉ kéo dài khoảng một giờ. Còn Momo-chan thì ở đằng kia.”
“Eh? Koigasaki đang làm việc sao?”
Sakurai chỉ tay về phòng bếp, và tôi trông thấy một khuôn mặt thân quen ở đó. Bộ đồ hầu gái hợp với Koigasaki hơn tất cả những người khác. Và dường như nhỏ đang được hướng dẫn bởi một hầu gái làm lâu hơn cô.
“Azuki-sa-an! Đến dọn món này nhé!” – một nhân viên gọi tên của Sakurai. Này, bộ cậu dùng tên thật mà làm việc ở đây sao?
Main nói thế vì hình như bên Nhật có một số trường cấm học sinh đi làm thêm. Nên muốn đi đa phần phải khai man tuổi hoặc tên, chắc vậy.
“Em tới liền đây!.... Okay, tôi đi đây.” – Sakurai hằn giọng nói thế rồi rời đi. Tôi thì ngồi đó, uống nước cam và tiếp tục quan sát Koigasaki. Kế đó, hầu gái trưởng nói với nhỏ điều gì đó, tôi đoán là liên quan đến công việc.Tiếp theo, nhỏ cầm một khay thức ăn và mang nó đến cho khách hàng; anh ta hỏi nhỏ vài điều, nhưng như thường lệ, Koigasaki trở nên căng thẳng tột độ đến mức tôi có thể thấy rõ từ khoảng cách này. Rồi nhỏ gật đầu với vị khách ấy và rời khỏi đó. Sau đấy, một cô hầu gái gọi nhỏ lại, và cả hai biến mất sau cánh cửa phòng nhân viên. Nhỏ có quay người lại trong một khoảng khắc và chừng đấy cũng đủ để ánh mắt của chúng tôi gặp nhau.
Sau một hồi, Koigasaki một mình rời khỏi phòng, sắc mặt trông rất phiền muộn. Tôi cứ nghĩ rằng nhỏ sẽ mang một khay khác ra, nhưng thay vào đấy nhỏ bắt đầu phụ giúp ở trong bếp. Khi hạn 30 phút sắp đến, tôi hướng thẳng đến quầy thu ngân để tránh bị tính thêm phí. Liếc nhìn nhà bếp một lần nữa, đó lần thứ hai chúng tôi thấy nhau. Cả hai không nói với nhau một lời nào. Rồi tôi thanh toán hóa đơn của mình và rời khỏi tiệm café.
Do tôi không tính mua gì ở Akiba nữa, nên tôi định sẽ về nhà, nhưng khi đang ở ga tôi bộng nhận được một tin nhắn.
[Từ: Koigasaki Momo. Nội dung: Ông đang ở đâu thế? Nếu ông vẫn còn ở Akiba, thì có thể đợi tôi được không?] – có vẻ nhỏ giờ đang trong giờ nghỉ, vì như thế mới có thể nhắn tin được chứ.
[Tôi đang ở ga Akiba], - tôi nhắn lại, và ngay sau đấy một email khác đến.
[Tôi vừa mới tan ca làm. Ông có thể đến tiệm Mitsubado chuyên bán đồ cosplay và quần áo cũ vào ba giờ rưỡi được không?]
Chả phải lúc này là ba giờ rồi sao? Chừng ấy thời gian rất tốt cho viêc đi loanh quanh Akiba đấy. Ngoài ra, tôi phải đi mua đồ cosplay, nên rõ ràng đây đúng là cơ hội tốt. Dù gì thì tôi cũng không có biết phải mua chúng ở đâu cả, thêm nữa tiệm đó chuyên bán quần áo cũ, nên giá cả ở đấy chắc chắn sẽ rẻ hơn. Tôi có thể tìm được bộ mà mình cần ở đấy rồi mua nó sau khi lãnh lương.
Lẽ đương nhiên, tôi chưa bao giờ đến tiệm Cosplay Mitsubado cả, nên tôi không tài nào biết được nó nằm ở đâu.
[Nó ở đâu vậy? Chúng ta không gặp nhau trước quán My Home được à?]
[Không bao giờ! Nêu tối đi chung với một tên con trai nào ở Akiba, thì tôi sẽ bị đuổi việc đấy!]
Khắt khe nhỉ? Mà khoan, bộ họ không cấm nếu như bà đến tiệm cosplay đó với tôi à? Mà, tốt thôi. Dùng điện thoại của mình, tôi thấy tiệm Mitsubado ấy tương đối gần quán My Home.
Khi Koigasaki đến, tôi đã đứng đợi ở một nơi cách Mitsubado năm phút đi bộ….Tuy vậy, Sakurai đi theo sau nhỏ ấy, cho nên tôi bất giác thở dài một tiếng.
“Chúng ta đến rồi! Đi xem mấy bộ cosplay nào!”
“Ah, được rồi.”
Tôi nghĩ là có hơi trễ, nhưng tôi cảm thấy có gì đó có chút kì kì. Tại sao Koigasaki lại mời tôi đi tới tiệm cosplay? Nhỏ có thể vừa đi tìm đồ vừa hét lên kya-kya chỉ với Sakurai thôi cũng được mà.
“Azuki-chan nói tiệm này cho phép thử đồ đấy! Chẳng phải rất tuyệt sao?”
“Ah, ừm.” – Tôi gật đầu và chúng tôi bước vào trong.
“Momo-chan, cậu cosplay nhân vật này sẽ hợp đấy! Tựa game này cũng rất thú vị, nên chút nữa tớ cho cậu mượn nhé.”
Sakurai-san đề nghị với Kogiasaki một bộ cosplay về nhân vật nữ chính trong một game mô phỏng hẹn hò. Rõ ràng, bối cảnh của nó nằm ở một thế giới ảo miền viễn tây, và trang phục của nữ chính là một bộ váy liền mảnh giản dị, nên nó chắc chắn nó sẽ hợp với nhỏ rồi.
“Wow, đẹp quá!”
“Này, đây là trang phục từ bộ Prince of Dance này!” – Sakurai hớn hở nói và chạy tới đó. Oh, nó từ bộ anime phổ biến cho phái nữ mà…
“Kashiwada, ở đây có thứ gì từ anime mà Suzuki-kun thích không?” – Koigasaki hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Oh, tôi hiểu rồi, vậy ra đó là lí do sao nhỏ gọi tôi đến. Vì nhỏ muốn mặc bộ cosplay một nhân vật mà Suzuki sẽ thích. Sử dụng tốt thỏa thuận của chúng ta cho mình đấy. Mà dù gì thì tôi cũng đã nhờ nhỏ giúp tôi trong vụ của Hasegawa nhiều rồi, thế thì, sau vụ này, chúng ta hòa.
“Từ những bộ mới nhất thì, để xem nào….Đây Bishojo Squadron Cuties - 5." - Tôi ngay lập tức tìm thấy trang phục cosplay của bộ anime mà Suzuki thích và lấy nó ra. Đó là một bộ anime được phát sóng mỗi sáng chủ nhật; kể về năm cô bé tiểu học có sức mạnh biến đổi để chiến đấu chống lại kẻ thù. Suzuki rất thích loli, nên anime này đảm bảo nằm trong danh sách ưa thích của cậu ấy.
"Mm-hmm." – Koigasaki nhìn hồi lâu vào nó, nhăn mày. Chắc là, nhỏ bị bộ đồ này làm cho bối rối: phần váy ngắn đáng kể kèm theo đấy là phần bụng hoàn toàn để hở.
“Nhân tiện thì, nhân vật ưa thích của Suzuki….” – Tôi tìm thấy một bức ảnh thông qua điện thoại và cho Koigasaki thấy. Có năm màu tượng trưng cho mỗi cô gái: đỏ, hồng, trắng, xanh, đen. Người mà Suzuki thích là cô bé mặc đồ màu hồng, là người trẻ nhất trong nhóm chiến binh, có tính cách em gái, vốn dĩ là học sinh lớp bốn, là Momozono Ririna Cutie Pink. Tiện đây nói thêm, mỗi tên nhân vật sẽ ảnh hưởng đến màu sắc sau khi biến hình.
“He~ E…Em sẽ thử bộ này.” – Koigasaki nói với nhân viên cửa hàng. Nhỏ có thể mặc quần áo hở hang, miễn là vì Suzuki ư…
“Eh? Momo-chan, cậu thật sự muốn thử bộ đấy sao – Sakurai ngạc nhiên hỏi.
“Ừ-ừm.”
“Ừm, nó sẽ hợp với cậu đấy, nhưng mà…” Sakurai lộ rõ nét bất bình trên mặt. Koigasaki bước vào phòng thay đồ. Còn Sakurai đứng chờ chung với tôi với tâm trạng không thoải mái.
“Kashiwada-kun, có phải cậu đã để nghị bộ đồ đó cho Momo-chan?” – Sakurai hỏi với tông giọng như muốn buộc tội tôi.
“À ừm, đúng vậy, nhưng mặt khác, tớ đã không làm thế…”
Này, nếu nói thế thì có khác gì là tôi đang bắt nhỏ ấy mặc bộ đồ đó đâu ta? Vào lúc ấy, Koigasaki mở tấm rèm ra.
“Trông tớ thế nào vậy? Không quá cứng nhắc chứ?”
Trang phục của Momozono hợp với Koigasaki đến ngạc nhiên. Có lẽ là vì thường phục của cổ cũng thuộc cỡ nhỏ. Koigasaki có cùng kiểu tóc với Cutie Pink, và biến đổi từ một Gyaru thành điều gì đó, thứ sẽ khiến một Otaku nhảy lên trong vui sướng.
“Momo-chan, cậu thật xinh đẹp!” – Sakurai-san nói thế rồi ôm chầm lấy nhỏ
“Nếu như Momo-chan cosplay Cutie – 5, mình cũng sẽ làm cùng luôn! Nhưng có lẽ nó sẽ hơi quá sức với mình.”
“Sao cậu lại nghĩ như vậy? Cùng nhau làm nào!”
Nếu như Sakurai sẽ cosplay một nhân vật trong Cutie – 5, thì ắt hẳn đó phải là Black Cutie Kurose Reika. Cô ấy là một học sinh lớp sáu với phong cách rất hợp với một học sinh cao trung, và là nhân vật duy nhất ăn bận mát mẻ trong nhóm Cutie.
“Tuy thế, bộ trang phục đó có hơi mắc …” Koigasaki nói thế khi nhìn thấy nhãn giá tiền đính trên váy. Nó là hàng cũ, nhưng có giá tới 10,000 yen. Tôi nghĩ nó là một bộ được làm khá tốt, và giá lúc còn mới thì….tôi có thể mường tượng ra.
“Kashiwada, ở đây còn bộ nào khác không?”
"Ehm…"
Tôi nhìn quanh cửa tiệm để tìm xem có bộ trang phục của nhân vật mà Suzuki ưa thích không. Sakurai-san quan sát tôi với một ánh nhìn trông rất nghiêm trọng. Cô ấy chắc không thể hiểu được tại sao tôi lại tìm đồ cosplay cho Koigasaki. Hơn nữa bản thân tôi cũng không biết liệu Koigasaki có nói với Sakurai-san về chuyện Suzuki chưa, do vậy tôi không thể hé môi được gì ở đây.
“Wow, cả mấy bộ này cũng được bán ở đây cơ à…”
Thứ tiếp theo tôi chú ý đến là trang phục từ “Don’t you prefer kindergarteners?". Cốt truyện kể về những cô bé còn đang ở tuổi mẫu giáo bỗng dưng lớn nhanh thành những thiếu nữ 16 tuổi, do vậy họ dễ dàng cởi phăng đồ trước mặt nam chính, hay đi tắm cùng anh ta, một bộ anime hài hước pha rất, rất nhiều cảnh ecchi. Suzuki thích những bé loli, nhưng bộ anime này thì thu hút cậu ấy bởi sự bất cân xứng giữa tâm trí loli và cơ thể trưởng thành của nữ chính.
Nói mới nhớ, từ lúc đầu, bối cảnh là những năm tuổi mẫu giáo, nên nữ chính lúc 16 tuổi lúc nào cũng mặc đồng phục nhà trẻ cả, và tôi không nghĩ sẽ có ai cosplay chúng đâu,
“C-cái gì thế?....” Koigasaki đứng trơ như phỗng khi nhìn thấy bộ trang phục nhà trẻ ấy. Mà, dĩ nhiên, tùy vào cách nhìn, thì đó là trang phục mẫu giáo, nhưng theo cỡ người lớn.
“À ừm, cậu ấy cũng thích bộ này, nhưng đừng cố ép bản thân….”
“Tôi nghĩ rằng nó có thể sẽ đẹp nếu mình thử mặc nó…Um.” – Koigasaki lẩm bẩm với khuôn mặt tái xanh, và biến mất sau tấm rèm phòng thay đồ cùng với bộ đồ cosplay. Đúng là một cô gái can đảm.
“Sao rồi, Momo-chan? Cậu có mặc được nó không?”
“Ừm, mình mặc được, tuy vậy….Cái này thì làm khó mình quá…Không, không đời nào!”
“Eh? Tớ sẽ mở rèm khi cậu sẵn sàng nhé…” – Sakurai-san nói thế rồi kéo tấm rèm trước cả khi Koigasaki có thể trả lời.
"….." – Koigasaki xấu hổ, mắt dán xuống đất, đang đứng trước chúng tôi trên người mặc bộ đồ nhà trẻ ấy. À thì, tôi cho rằng bộ này chắc cũng ổn. Nhỏ trông rât xinh. Mà có vẻ Koigasaki đều trông như vậy dù mặc cái gì đi nữa.
“Cái này thì quá lắm! Tớ không nên mặc cái bộ đồ này!”
“Đừng nói thế, nó hợp với cậu đến độ mình muốn liếm láp khắp người cậu thôi! – Sakurai-san nói thế khi tấm rèm nhanh chóng được kéo lại. Này, bình luận vừa rồi rõ ràng là không bình thường chút nào đâu nhé. Bộ cô ấy có vấn đề à, cô gái đấy?
“Tuy thế, tớ cũng không có đủ can đảm để mặc cái này tới buổi sự kiện đâu. Kashiwada, còn cái nào khác không?”
“Cái khác á? À, ừm…” – Tôi lấy ra một bộ nữa
“Cái này thì sao?” – Tôi nói rồi ngượng ngịu đưa nó cho Koigasaki. Bạn hỏi sao lại “ngượng ngịu” á? Dĩ nhiên là, trang phục này còn xấu hổ hơn bộ nhà trẻ lúc nãy nữa kìa. Bộ đồ này là từ “Variant Princesss”, một game chiến đấu. Dù vậy, tất cả các nhân vật điều là nữ, và điều quan trọng nhất, hết thảy bọn họ đều mặc những bộ chiến phục cực kì thiếu vải.
Nhân vật loli mà Suzuki thích, bận một bộ y tá màu trắng tuyền đầy gợi cảm với phần nửa trên bị cắt xén đúng ngay chỗ không ai muốn nói tới, để lộ ra nửa dưới phần ngực. Bên dưới là sự kết hợp của một chiếc váy siêu ngắn và đôi tất chân trắng. Niềm yêu mến của fan đúng là không có giới hạn.
Koigasaki cầm lấy bộ đồ và sắc mặt của nhỏ trắng bệch cả ra.
“C-c-c-c-c-c-c-cái….Cái này á…! Không đời nào tôi mặc thứ này! Ô-ô-ô-ô-ông nghĩ ông là ai hả!?” – Koigasaki đỏ mặt nói rồi đưa lại tôi.
“Bà là người hỏi mà, phải không?”
Tôi nhận thấy rằng Kogiasaki đang nhìn tôi với vẻ khinh bỉ tuyệt đối hiện rõ trong mắt nhỏ. Không! Tôi đâu có muốn Koigasaki mặc cái này! Tại sao chuyện này lại xảy ra?
“Còn cái nào khác không?”
“Chúng ta đã xem phần lớn chúng rồi ở đây rồi!”
Koigasaki trỏ nên buồn bã sau khi nghe thấy điều ấy. Trong lúc chờ Koigasaki thay trang phục nhà trẻ sang bộ váy thường nhật của nhỏ, tôi cảm thấy cái nhìn chằm chằm lạnh sống lưng của Sakurai.
“K-Kashiwada-kun, cậu đang giúp Momo tìm ra bộ trang phục hợp với cậu ấy….Cô ấy nhờ cậu à?”
“Không, nhưng cậu thấy đấy….nhỏ muốn trở thành một Otaku, nhưng nhỏ lại chả biết nhân vật nào cả, nên tớ mới phải chỉ cho nhỏ.” Tôi đã mệt mỏi lắm rồi và từng nghiêm túc nghĩ rằng nên nói về Suzuki, nhưng nếu như Sakurai-san, một người có niềm đam mê với cosplay, biết được rằng sự hứng thú của Koigasaki với cosplay là chỉ để kết bạn với một tên con trai, một động cơ không hề trong sáng, thì tôi nghĩ rằng ấn tượng của cô ấy sẽ không còn tốt như lúc này đâu. Do vậy, tôi quyết định không hé môi chuyện về Suzuki.
“Tôi hiểu rồi….” – Sakurai-san nói thế với vẻ mặt không hài lòng rồi đăm đăm nhìn về phòng thay đồ. Sau một lúc, Kogiasaki bước ra.
“Tớ đây! Xin lỗi vì đã để cậu đợi, Azuki-chan. Nếu như có bộ nào cậu muốn thử thì…”
“Không, chỉ với việc nhìn cậu cosplay hôm nay thôi cũng làm tớ no mắt rồi đấy, Momo-chan.” Cái bộ mặt không bằng lòng lúc nói chuyện với tôi biến đâu mất rồi?
“Chúng ta đã thử hết bộ này đến bộ khác, vậy mà rốt cuộc chẳng chọn được cái nào…” – Koigasaki buồn rầu lẩm bẩm.
“Tiện đây, tôi có một đề nghị nữa cho bà này. Có một vocaloid mới tên Hibine Ruru, hiện là nhân vật nổi tiếng nhất đấy (Kể cả với Suzuki). Dù vậy, đây là một nhân vật chỉ mới ra mắt, nên rất có thể sẽ không có trang phục cosplay nào đâu.”
Hibine Ruru là một vocaloid 12 tuổi, đặc trưng bởi chất giọng trẻ trung. Cả các tranh minh họa cũng rất dễ thương, khiến nhiều người dán mác chúng là “just for lolicons”.
“Momo-chan, nếu như cậu tính cosplay Hibine Ruru, thì tớ có bộ trang phục của Rika, chị gái cô ấy đấy, do vậy chúng ta sẽ hợp với nhau lắm.”
“Thật sao? À thì, Hibine Ruru là kiểu nhân vật thế nào vậy?”
Tôi giải thích tất cả những gì mình biết về Hibine Ruru và đồng thời dò tìm những hình ảnh về cô ấy trên mạng.
“Cô ấy là người dễ thương nhất trong số họ đấy!”
Lẽ dĩ nhiên là, chiếc váy ngắn của Hibine Ruru không thiếu vải tới mức lộ da thịt, và các bên phái nữ rất có thể thấy trang phục của cô ấy trông rất bắt mắt.
“Nhưng nếu như nó vẫn chưa được bày bán, thì việc này không có ý nghĩa gì hết.” – Koigasaki ủ rũ nói.
“Nếu vẫn chưa có, thì chúng ta có thể tự mình làm nó mà! Tớ nghĩ bộ này tương đối dễ làm! Hơn nữa, số đo là chính xác những gì chúng ta cần! Momo-chan, sao chúng ta không làm nó đi? Dĩ nhiên là tớ sẽ giúp cậu!”
“Hah? Tự tay làm sao? Nghe có vẻ vui đấy! Tớ đã luôn muốn tự tay may một bộ trang phục cho mình.”
Tự thân vận động à? Nhỏ có chắc là mình làm được một việc gian khổ thế không?
“Nhưng, chẳng phải nó quá phức tạp sao?” – Koigaski có cũng nghĩ như vậy.
“Nếu như cậu đã quen rồi thì không hề. Tớ sẽ phụ cậu mà.”
“Thật sao? Azuki-chan, bộ cậu đã từng may trang phục rồi ư?”
“Phải, gần như tất cả đồ của tớ đều là hàng tự làm hết đó. Mấy bộ từ cửa hàng đôi khi chẳng vừa với mình. Hơn nữa, nếu cậu tiếp tục làm thì sẽ thấy nó ngày càng thú vị hơn đó.”
Không vừa sao? Ý cậu là phần ngực ấy à? Có phải do mấy bộ trang phục đó không có cửa solo với vòng một đầy đặn của cậu chăng?
“Có nghĩa, phải chăng bộ quân phục lúc đó cũng là do cậu làm à?” – Tôi vô thức nói.
“Eh? Ah…Yeah….Nhưng tôi muốn cậu quên vụ đó đi…” – Sakurai bình tĩnh nói và ngượng ngịu quay mặt đi. Thêm nữa, giọng cô ấy chỉ lớn bằng nửa lúc nói chuyện với Koigasaki. Tôi thấy bị tổn thương bởi cách hành xử ấy đấy, nhưng có lẽ là do cô ấy nhớ rằng tôi đã trông thấy quần nhỏ của mình. Chợt nhận ra điều đó, nên tôi cũng đành bẽn lẹn nhìn sang chỗ khác.
“Điều đấy thật tuyệt! Vậy thì tớ cũng sẽ may cho mình luôn!”
“Thật sao? Lần tới, đến nhà tớ nhé, chúng ta sẽ cùng nhau làm nó!”
Oh, các cô gái đang có quãng thời gian tốt đẹp. Cuối cùng, Kogasaki quyết định may trang phục của Hibine Ruru, và Sakurai-san sẽ cosplay Megurine Rika[note22250] . Tôi thì chọn cosplay anh hùng chính trong Phi Kickers, nhưng ở đó không có bán bộ nào cả, nên tôi sẽ tìm ở chỗ khác vậy.
“Được rồi, cùng đi mua tóc giả và vải nào!” – Sakurai đề nghị khi chúng tôi bước ra khỏi tiệm cosplay. Cô ấy có vẻ đang có tâm trạng rất tốt.
“Chúng được bán ở đâu vậy?”
“Chúng ta có thể mua tóc giả ở ngay tai Akiba này, nhưng tớ thường mua mấy thứ này ở Nippori, tớ thích các mẫu tóc giả của họ. Tới Nippori cùng nhau không?”
“Đương nhiên rồi! Nó có gần Akiba không?”
Eh, vậy họ sẽ đến Nippori sau vụ này ư…Tôi đang nghĩ khi Koigasaki đột ngột quay mặt về phía tôi.
“Kashiwada-kun, đến nhà ga bằng đường khác đi. Họ sẽ tức giận với tôi nếu họ thấy chúng ta đi cùng nhau đấy.”
"Eh?"
Oh, tôi hiểu rồi. Hầu gái trong quán café đó bị cấm đi chung với con trai ở Akiba. Mà này, sao bà lại nghiêm túc tuân theo cái luật đó vậy?
“Còn nữa, ông tính làm gì sau khi chuyện này kết thúc?” –Koigasaki hỏi. Tôi bắt đầu nghĩ về nó rồi cảm thấy buồn. Phải rồi, tôi đã nói cho nhỏ biết các nhân vật mà Suzuki thích, nên giờ thì tôi rảnh rồi. Nhỏ đã nhờ tôi giúp như ý nhỏ muốn.
“Tôi nghĩ mình sẽ về nhà.”
Đằng nào tôi cũng là kì đà cản mũi thôi, và rõ ràng là Sakurai-san không hề muốn tôi đi theo.
“Ông đã mua tóc giả chưa? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mua lấy một bộ vào hôm nay?”
“Chắc vậy….”
Có chút buồn khi chỉ đi mua mỗi bộ tóc giả, và có khi nhờ ai đó chỉ đường đến cửa tiệm ấy có khi còn tốt hơn đấy. Tôi thấy rằng chẳng tự nhiên tí nào khi cả ba người tụi tôi đến đấy, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi cũng đi.”
“Trước hết, tụi tôi sẽ đến ga Nippori!” – Koigasaki và Sakurai-san tách khỏi tôi. Khi mà tôi không còn trông thấy họ nữa, thì tôi cũng tiến bước đến nhà gà ấy. Ga Nippori là ga thứ tư từ Akiba trên tuyến Yamanote. Chúng tôi đã đồng ý sẽ gặp nhau tại cửa Nam, nên tôi đi ra bằng lối ấy. Sakurai-san và Koigasaki đã chờ sẵn ở đấy rồi.
“Okay! Chúng ta đi đâu giờ, Azuki-chan?”
“À thì….Bắt đầu từ tiệm gần nhất nhé, tiệm Maple.”
Do vậy chúng tôi quyết định đi đến tiệm Maple đó. Cuốc bộ được một lúc, chung tôi thấy bảng hiệu của nó và vào trong.
“Wah, tuyệt thật!”- Koigasaki thốt ra như thế khi nhìn xung quanh cửa tiệm. Các bộ tóc giả được đính trên tường: Có loại tóc ngắn, loại tóc dài, với nhiều kiểu dáng và màu sắc phong phú. Chung quy lại, nơi này là một mỏ tóc giả.
“Tớ muốn đội cái này với đồ hằng ngày quá.” – Koigasaki nói thể lúc đang cầm bộ tóc giả màu nâu dài chấm vai.
“Tớ đã từng một lần muốn để thử tóc kiểu này rồi, nhưng tớ thích mái tóc dài của mình hơn…Tớ nghĩ rằng, cái này sẽ ổn với mình đấy.”
“Momo-chan, kiểu tóc chấm vai chắc sẽ hợp với cậu đấy!”
“Thật chứ? Oh, mà nó chắc cũng hợp với cậu luôn đó! Sao cậu không thử đội nó lên xem?”
Hai người họ lại chìm sâu vào thế giới riêng của mình nữa rồi.
“Này, chẳng phải chúng ta ở đây là để tìm bộ tóc giả hợp với mấy nhân vật sao?”
Tôi cố nói một cái gì đó.
“Oh, đúng ha!”
“Nếu như cậu cho nhân viên một tấm ảnh hay tên của nhân vật, thì họ sẽ tìm xem có bộ nào hợp không!”
“Mọi người đang tìm gì sao?”
Một người bán hàng gọi chúng tôi rất đúng lúc, và Koigasaki cho anh ấy xem tấm ảnh của Hibine Ruru. Với nó, người bán hàng nhanh chóng tiến đến một khu khác của cửa hàng.
“Chúng tôi có nhiều màu khác nhau với kiểu tóc này, chẳng hạn như đây; ngoài ra màu của nó có hơi sáng hơn so với màu tóc trong bức ảnh, nhưng theo ý kiến của tôi thì nó vẫn sẽ rất hợp.”
Nhân vật của Koigasaki có mái tóc thiên thanh, một màu sắc khó có thể diễn tả bằng lời được. Do vậy, người bán hàng đem ra cho chúng tôi ba bộ tóc khác nhau.
“Màu thật đẹp!”
“Yeah, bộ này có màu giống với nhân vật nhất nè.”
Nhỏ lấy nó ra khỏi chiếc túi đựng, rồi hai cô gái đứng đó quan sát nó, và cuối cùng, Koigasaki chọn mua bộ tóc giả ấy.
“Kashiwada, ông có mua món nào luôn không?”
“Eh? Kashiwada, cậu cũng cosplay sao?” – Sakurai-san hỏi với vẻ mặt căng thẳng. Có phải cô ấy đang nói rằng cổ chỉ muốn cosplay với mình Koigasaki thôi và nói tôi hãy để bọn họ yên không?
“À thì, tớ dự định sẽ coplay cùng một người bạn.” Nếu như tôi nói rằng mình sẽ đến cùng một buổi sự kiện cosplay với Koigasaki và Sakurai-san thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, do vậy, tôi quyết bỏ qua nó.
“Oh, tôi hiểu rồi.” – Sakurai-san đáp với vẻ thoải mái ra mặt. Này, tôi có thể đọc được nét mặt của cậu đấy. Vậy là cậu cảm thấy thanh thản vì biết rằng tôi sẽ không cosplay cùng Koigasaki à?
“Kiểu tóc giả mà bạn muốn tìm là gì?”- Nhân viên bán hàng hỏi.
“À thì, là kiểu tóc nâu với phần tóc gáy khá dài và hai bên hơi xoăn…”
“Cậu có biết tên nhân vật không?”
“Nhân vật chính trong Phi Kickers, tên anh ta là…”
“Oh, Masuaki! Thế cậu nghĩ bộ này thế nào?” – anh nhân viên mang đến hai bộ tóc trùng với những miêu tả của tôi.
“Cảm ơn vì đã mua hàng! Tổng tiền là 3,800 yen.”
Đúng là một phí tổn đáng kể trước khi tôi lãnh lương mà. Nhìn vào trong ví sau khi đã thanh toán, tôi giờ chỉ còn chưa đến 2000 yen. Thật đáng buồn. Chỉ còn bốn ngày nữa thôi, khi đến ngày 21 tháng này, mình sẽ nhận được tiền lương, - Tôi nói với chính mình như thế.
Bước ra khỏi cửa hàng tóc giả, Sakurai-san nói rằng địa điểm tiếp theo là tiệm “Tomato”.
“Tomato? Là gì vậy?”
“Cửa hàng bán vải rẻ! Tớ thường hay mua vải cho mấy bộ đồ của tớ ở đấy!”
Dưới lời đề nghị thứ hai của Sakurai-san, chúng tôi hướng đến tiệm “Tomato” và đến đó chỉ sau năm phút đi bộ. Bên trong cửa hàng, là vô số các loại vải khác nhau.
“Tớ nghĩ là, loại vải này rất thích hợp cho trang phục của Hibine Ruru đấy, Momo-chan. Nhìn này, chỉ 200 yen cho một mét vải thôi!”
“He….Vậy là rẻ? Hay đắt nhỉ?”
“Dĩ nhiên là rẻ rồi! Chúng ta cần bao nhiêu ta…Không có tay áo này, váy ngắn, tớ nghĩ tụi mình không cần nhiều lắm đâu, nhưng mà tớ lại không muốn ít qua rồi đâm ra lại thiếu.” – Sakurai-san nói với đôi mắt lấp lánh.
“Nhưng loại vải bên này lại lộng lẫy hơn, giống y chang trong tấm ảnh.” Chỉ với việc nhìn đống vải thôi mà cô ấy lại trông có vẻ rất vui. Thêm nữa, giờ cổ nói rất nhiều và trỏ chuyện liên hồi với Koigasaki. Tôi ấn tượng bởi niềm đam mê mà Sakurai dành cho cosplay. Tôi thì cũng đang nhìn vào đống vải, đầu thì đang miên man nghĩ về việc làm sao họ có thể làm ra những bộ đồ như thế từ những thước vải mỏng thế này?
“Kashiwada, tôi chọn vải cho mình rồi, còn ông thì sao?” – Koigasaki nói với tôi khi đang giữ lấy cả cuộn vải bằng hai tay.
“Tôi không tí ý định sẽ tự làm trang phục cho mình đâu, và tôi cũng chả thích mấy cái việc nữ công gia chánh này.”
Hơn nữa, Koigasaki có Sakurai-san; một tay may đồ cosplay lão luyện giúp đỡ, nhưng tôi dám chắc rằng cô ấy sẽ không đời nào giúp tôi đâu. Đồng nghĩ với việc tự thân tôi may lấy cho mình một trang phục là chuyện viển vông. Tôi sẽ phải mua lấy một bộ, dù gì thì cũng phải tốn tiền mà.
“Okay. Tôi sẽ đi mua nó vậy.”
Sakurai-san cũng đã chọn được vải cho mình, và giữ nó bằng cả hai tay.
“Khoan đã, Momo-chan, câu phải mua ren và ruy băng cho phần tay áo!”
“Oh, được thôi!” – và hai người họ biến mất vào bên trong cửa hàng. Tôi giả vờ rằng mình đang nhìn ngắm mấy loại vải trong khi đang đi loanh quanh tiệm. Cái ý nghĩ mình phải mua một bộ đồ đắt tiền chết dẫm làm tôi buồn thối ruột.
Sau một hồi, Kogiasaki đã mua sắm xong và chúng tôi rời khỏi cửa hàng.
“Hôm nay chúng ta đa mua gần như tất cả mọi thứ! Chỉ còn thiếu mỗi bộ kính áp tròng màu thôi.”
“Chúng được bán ở đâu vậy?”
“Cậu nên đến tiệm khám mắt để lấy lời khuyên. Không đùa đâu đấy. Chúng ta có thể cùng nhau mua chúng vào lần tới!”
“Okay, dẫn tớ tới đó nhé!”
Nhân vật của tôi có màu mắt là đen, nên cũng không cần phải mua kính áp tròng để làm gì. Cả bộ đồ lần tóc giả đều khiến tôi tốn không ít tiền, và trên hết chắc tôi sẽ sầu đới vô bờ bến nếu như phải đi mua thêm bộ kính áp trong đấy
“Oh, trễ thế này rồi sao!” – Sakurai-san ngạc nhiên sau khi nhìn đồng hồ.
“Azuki-chan, giờ giới nghiêm của cậu sớm đến vậy sao?”
“Không, Thunder Nine sắp được chiếu rồi!”
Thunder Nine, huh….Cơ bản thì, đó là một bộ anime bóng chày dành cho lứa tuổi thiếu nhi và rất được mến chuộng bởi cánh nữ giới….Nói đơn giản thì, bô anime này rất nổi tiếng với giới Fujoshi. Nó được chiếu vào chiều tối chủ nhật…Vậy có nghĩa là, Sakurai-san cũng là một fujoshi sao?
“Tệ thật! Phải nhanh lên thôi! Tớ chưa bao giờ bỏ lỡ một tập nào cả!
“Không sao đâu, cậu cứ về nha đi.”
“Okay, mình xin lỗi. Vậy thì, tạm biệt!”
Sakurai-san nói “Hẹn gặp cậu vào ngày mai” với Koigasaki (và chỉ với mình nhỏ thôi) và chạy về phía nhà ga.
“Bà tốt với Sakurai-san quá nhể.” – Tôi phàn nàn sau khi chúng tôi không còn nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa. Tôi có cảm tưởng rằng cách mà nhỏ hành xử với mình hoàn toàn khác biệt.
“Eh? Tôi luôn đối xử với bạn cùng giới với mình như vậy mà.”
“Vậy là bà chỉ đối xử bất công với mình tôi thôi chứ gì?”
“Huh? Có chắc là tôi đối xử bất công với ông không?”
“Dĩ nhiên rồi! Lúc nào mà chả thế!” Sao nhỏ lại chối bỏ nó vậy trời?
“À thì…. Khi so sánh với người khác, có lẽ là tôi quên không đối đãi tử tế với ông.” –Koigasaki nói sau khi mất một lúc suy nghĩ về thái độ của mình, tôi mong thế.
“Tôi có thấy một cụm từ là ‘tsundere’ trong bộ manga mà ông cho tôi mượn hồi bữa, về một cô gái hành xử thô lỗ với người lạ nhưng lại rất quan tâm đến người con trai trong lòng mình.”
Nhỏ tự dưng lại nói cái gì vậy? Mà ngay từ đầu, đó cũng chả phải là định nghĩa cho một tsundere.
“Tôi nghĩ mình ngược lại với tsundere….eh…là một deretsun? Như là, đối xử tốt với người lạ.”
“Cái gì vậy? Thật là đau mắt khi thấy ai đó cố giải thích tính cách của chính mình.”
Này, chờ một chút. Dựa theo cách định nghĩa đó của nhỏ, thì Koigasaki đối xử tốt với người lạ và….thô lỗ với người mà nhỏ yêu…
“Phải đó, tôi tỏ ra rụt rè và đối tốt với người chả quen biết, rồi tôi….Oh, khoan! Dừng lại! Quên nó đi! Tôi sai ngay từ đầu rồi.”
Phải, chính xác đấy. Nếu như Koigasaki là một deretsun vốn hòa thuận với tất cả mọi người nhưng lại chỉ ghét mình tôi ra mặt, thì có nghĩa là nhỏ đang yêu tôi. Chuyện này hoàn toàn là không thể nào, và Koigasaki vừa mới nhận ra sự thật đấy.
“Khỏi lo, điều bà nói thì gần như xàm xí hết một nửa rồi.”
“Huh!? Sao tôi lại không lo về nó cơ chứ? Mà sao ông thô lỗ vậy? Sao lại quá đáng với chỉ mình tôi thế? Chả phải ông đang cố tỏ ra thân mật với Azuki-chan sao!”
“Đó là vì cô ấy rõ ràng đang ghét tôi.”
Và tôi xác nhận điều ấy một lần nữa vào ngày hôm nay.
“Chẳng phải tôi nói rồi sao, không thể nào mà cậu ấy ghét ông được?”
Nhỏ đang cô an ủi tôi đấy à?
“Nóng quá! Tui khát rồi! Ta đi đâu đó được không?”
“Uh, tôi cũng nghĩ thế.”
Có một quán McD gần đấy, nên chúng tôi tiến về đó. Dù vậy, tôi chỉ định tới một quán café nào đấy rẻ rẻ thôi.
Chúng tôi đặt món và vào chỗ ngồi, mặt đối mặt. Đây là lần thứ hai tôi đi cùng với Koigasaki đến quán café, và tôi hiện giờ không bồn chồn như hồi đó nữa.
“Nhân tiện thì, cái Thunder gì đó mà Azuki-chan nhắc đến là gì vậy? Cậu ấy đang vội nên tôi không hỏi được.”
“Thunder Nine ấy à? Là một bô anime về bóng chày dành cho thiếu nhi.”
“Cho thiếu nhi? Và Azuki-chan thích nó ư?”
“Bộ anime đó cũng rất nổi trong cộng đồng fujoshi.” –Tôi nói, không biết Koigasaki có biết đến cum từ này hay không, nhưng nhỏ ngập ngừng hỏi khi nghe thấy nó.“Fujoshi? Không phải nó dùng để chỉ những người con gái thích đồng tính nam à?”
“Ừm. Vậy là bà có biết.”
Tôi không hề giải thích cụm từ ấy cho Koigasaki.
“Tôi có mượn Azuki-chan một cuốn manga, và cô ấy nói rằng nó rất được ưa chuộng trong giới fujoshi. Nó rất thú vị, nhưng nó không có cái gì liên quan đến mấy cái quan hệ đồng tính cả, và fujoshi nghĩa là những người phụ nữ thích những thứ đồng tính ư? Tôi không hiểu lắm.”
Nhỏ rõ ràng là một người bình dân đến mức tầm thường! Nhỏ nói “fujoshi” và “đồng tính” cứ như không vậy. Tôi từng nghĩ rằng nữ chính sẽ đến với nam chính khi mà tôi mới bắt đầu đọc cuốn manga ấy, nhưng fujoshi-fan lại ước rằng nam chính sẽ tay trong tay với nam phản diện khi kết thúc cậu chuyện. Thú thực tôi không hiểu nổi luôn ấy.
“Nhắc mới nhớ, Sakurai-san cho bà mượn manga nào vậy?”
Koigasaki nói đến ba bộ, và tất cả chúng đều là fujoshi manga.
“Tui không nghĩ rằng đó là loại manga mà Suzuki-kun sẽ thích.”
“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi còn gì.”
Khi Koigasaki nói rằng nhỏ muốn có những người bạn Otaku, để đề phòng, tôi đã cảnh báo nhỏ rằng lời khuyên từ phái nữ sẽ không ăn nhập với sở thích của Suzuki đâu. Tuy vậy, rõ ràng là nhỏ không hề nghe theo lời tôi dặn.
“Có vẻ như tôi đang đi lòng vòng rồi, huh….Dù gì thì, tôi cũng đã thành bạn với Azuki-chan rồi, nên sau cùng đây là một điều tốt.” – Koigasaki nói với vẻ thất vọng trên mặt. Rồi đột nhiên, nhỏ có vẻ nhớ ra được điều gì đó.
“Oh, tiện đây, tại sao ông lại đến quán café ngày hôm nay thế? Tôi giật mình luôn ấy!”
“Tôi vô tình có chút chuyện ở Akiba thôi, và hôm nay là chủ nhật nên chả có quán café nào khác là vắng khách cả. Thêm nữa, tôi nào có biết là bà có ca vào ngày hôm nay đâu chứ. Chẳng phải là bà hoàn thành khóa huấn luyện quá nhanh sao?”
“Khóa huấn luyện của tụi tôi…À thì, nó dễ ấy mà, vì không cần phải phục vụ khách hàng. Công việc trong nhà bếp là một thứ gì đó mà tôi sẽ gọi là “a kitchen fairy", ngoài ra còn có vài công việc khác nữa. Về phần việc của tụi tôi là lấy đơn đặt món và mang thức ăn tới chỗ khách hàng, thêm việc tính tiền nữa. Cả tôi và Azuki-chan đều nhớ hết những gì cần thiết mà một senpai khác đã chỉ dạy trong vòng một giờ.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi lại thấy bà bị giáo huấn cả ngày hôm nay cơ mà” – Tôi nói rồi, hối hận ngay sau đấy vì đó có thể là một điều mà tôi không nên hỏi, nhưng đã quá muộn rồi. Koigasaki trong chốc lát đã tối tăm mặt mày.
“Vậy sau cùng ông đúng là có thấy chuyện đấy.”
“Không phải là tôi cố tình soi bà đâu. Chỉ vô tình để ý thôi à.” Tôi không hề muốn nhỏ biết rằng nhỏ luôn trong tầm mắt của tôi suốt quãng thời gian ấy.
“Phải, ông đúng rồi đó! Họ đã cảnh cáo tôi rất nhiều lần, và rồi tôi còn bị chửi xéo sau lưng nữa kìa. Kế đến, tôi bị thay ra khỏi ca trực và vào làm việc ở trong bếp. Họ nói đây là lần đầu tiên có một cô hầu gái bị chuyển vào bếp đó.”
Qúa đáng thật, cô hầu gái dẫn Koigasaki vào trong phòng nhân viên ấy, chửi rủa nhỏ ư…
“Nhưng tại sao? Không phải bà nhớ hết những gì trong buổi huấn luyện sao? Họ giận dữ vì cái gì mới được?”
“Vì tôi không có nói chuyện nhiều với khách.”
"Eh?"
Tôi nhận thấy Koigasaki sắp sửa bật khóc.
“Tôi nhận công việc đó mà không biết rằng mình phải giao tiếp nhiều với khách đến như thế. Azuki-chan và tôi thấy một tờ tuyển hầu gái, và chúng tôi chấp nhận nó vì họ trả lương cao cùng với bộ đồng phục dễ thương, chứ chúng tôi chưa bao giờ ghé vào quán cafe đó bao giờ cả. Tôi cứ nghĩ rằng công việc chỉ giống kiểu làm bồi bàn hệt như quán café mà tụi tôi đã vào cũng với ông hồi trước ấy.”
“Còn ở đó thì hoàn toàn khác.”
“Chính xác. Senpai và quản lý nói rằng nói chuyện với khách và tạo cho họ một quãng thời gian vui vẻ là một trong những nhiệm vụ của hầu gái. Tôi được bảo phải tiếp cận với một vị khách, nhưng tôi không làm được; và ngay cả khi một người trong số họ cất tiếng, thì tôi lại quá run đến mức không đáp lại được gì. Thật là kinh khủng.”
Tôi đã nghi ngờ việc Koigasaki, người vốn rất tệ khoảng giao tiếp với con trai, lại đi làm hầu gái, và tôi đã đúng. Tôi định nói rằng nhỏ cần phải suy nghĩ nhiều hơn, nhưng tôi cũng chẳng hơn gì nhỏ. Tôi bắt đầu làm việc trong quán karaoke với ý nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nói chuyện với một vài cô gái, và giờ thì tiệm karaoke ấy là nơi đáng chán nhất với tôi hiện giờ. Coi bộ cả Koigasaki lẫn tôi đều đang ở chung một con thuyền.
“Và còn nữa! Hiện giờ thì, tui chưa được chọn nên tui sẽ tạm thời yên ổn trong một khoảng thời gian, nhưng tôi sẽ phải chơi game với khách hàng hoặc chụp ảnh lấy liền với họ. Tui có cảm giác điều đấy rõ ràng là quá sức đối với tui.”
“Và đây là tâm trạng của bà sau ngày đầu tiên…Bà có thể tiếp tục công việc này không?”
“Tôi sẽ tiếp tục những gì mà tôi có thể, vì dù gì đó cũng là tôi đã quyết định làm việc ở đó mà. Hơn nữa, Azuki-chan cũng giúp đỡ tui.” – Koigasaki nói với vẻ mặt đã tái xanh cứ như người chết. Tuy vậy, tôi có thể khen ngợi tinh thần ấy của nhỏ ấy.
“Mà tiện thể nói luôn, có một chuyện tôi cần phải nói với bà.” – Tôi đột nhiên nhớ ra và chuyển chủ đề.
“Eh? Có chuyện gì?”
“Bà có nói với Sakurai-san là bà đi cosplay chỉ là để kết thân với Suzuki không? Hay chuyện bà nhắm trở thành một otaku vì cậu ấy không?”
“Eh? Ngay từ đầu tôi không có nói về Suzuki gì hết á.”
“Tôi nghĩ rằng bà không nói với cô ấy luôn thì hơn. Đặc biệt là cái khúc bà đang vật lộn với việc cosplay để làm bạn với Suzuki đấy.”
“Tại sao?”
“Tại sao, bà hỏi vậy á? Sakurai-san là một người rất đam mê cosplay. Cô ấy sẽ không vui khi nghe thấy lí do của bà đâu.”
“…” – Kogiaskai bắt đầu suy nghĩ về chuyện gì đó.
“Còn một chuyện nữa tôi đã nghĩ đến khi bà đi cosplay Love Minus ấy. Những người cosplay nhân vật mà họ không thích hay không có tí kiến thức nào về nhân vật ấy, thương không được nhận những ánh mắt tôn trọng của những người thực sự yêu cosplay. Vì vậy, nếu như bà phải nói chuyện một cosplayer khác tại sự kiện, bà không nên thừa nhận rằng mình không hề biết nhân vật của mình. Tốt nhất là ít nhất bà nên tìm hiểu về nhân vật của mình vào một khoảng thời gian thích hợp đi. Mà trước hết, cosplay là một cách để người ta tận hưởng nhân vật hay một tác phẩm mà họ ưa thích. Và từ đó bà sẽ có một chủ đề chung để trò chuyện với Suzuki khi gặp cậu ấy ở đó.”
Koigasaki lại bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó. Nhỏ có thể cãi lại lời khuyên của tôi, nên tôi phải chuẩn bị tinh thần. Tuy nhiên…
“Phải ha.” – câu trả lời đầy bất ngờ của Koigsaki đi kèm với vẻ nghiêm túc trên mặt nhỏ.
“Nhân vật mà tôi sẽ cosplay là gì? Từ một game nào đó à?”
“Không! Chẳng phải tôi đã giải thích lúc trước rồi sao?”
“Oh! Là một Android!”
“Không! Là một Vocaloid! Một phần mềm PC tổng hợp giọng hát và vũ điệu. Ít nhất cũng tìm tên và mô tả về nó trên net đi, trời ạ! Và còn nữa, nếu bà có thời gian, nhớ xem vocaloid của bà trên Nico, từ đó nắm được tính cách cũng như giọng nói của cô ấy.”
“Nico là gì?”
“Nico Nico Douga, một trang video streaming. Tìm nó trên google khi về nhà đi!”
Tôi đoán là nhỏ chả biết tí tì ti gì về nhân vật của mình.
“Nhân đây luôn, tôi cũng có một câu hỏi dành cho ông. Đã quyết định đi đâu với Hasegawa-san chưa?”
“Chưa.”
Nhỏ nhớ cái điều mà tôi muốn quên đi. Hôm này sẽ là trọn một tuần kể từ khi tôi đưa địa chỉ e-mail cho Hasegawa, và tôi vẫn chưa nhận được dù chỉ là một tin nhắn từ cô ấy. Do vậy, tôi không thể quyết dịnh bất kì điều gì cả. Hơn thế, đó có nghĩa là chúng tôi sẽ không đi đâu hết; cụ thể hơn nữa là cô ấy không muốn đi cùng tôi.
“Một câu hỏi không liên quan, nhưng…”
“Cái gì?”
“Gỉa sử rằng có một cậu trai nào đó gửi email cho bà, và nói rằng hãy nhắn lại cho cậu ta vào một ngày khác. Câu hỏi đặt ra là tại sao bà không nhắn lại cho cậu ta?”
“Lẽ dĩ nhiên là tôi không muốn. Hoặc là tôi không có hứng thú hoặc là tôi không thích với cậu ta.”
“Đúng như tôi nghĩ!!!” – Tôi ôm chặt lấy đầu mình mà sau này mới biết phản ứng đó có hơi quá.
“Vậy là không có tin nhắn nào từ Hasegawa-san sao? Cũng khoảng một tuần rồi còn gì…”
“Tôi nói rồi, không có gì hết trơn…”
“Tôi nghĩ là lỗi của ông khi đưa một cô gái email của mình. Cái thể loại cây cỏ gì mà lại chờ email từ một cô gái nhỉ?”
Cây cỏ? Có phải nhỏ đang nói tôi là kiểu con trai ăn cỏ phải không?
“Nghe tôi nè. Hai ngày nữa, ông phải xin email của cô ấy sau giờ học.”
“Làm sao mà tôi có thể làm thế với một cô gái ghét tôi đến mức không thèm nhắn tin cho tôi luôn chứ?”
“Đảm bảo là ông không bị ghét đâu. Cô ấy có lẽ chỉ quên ông thôi.”
“Cũng chả khá hơn! Thêm nữa, cô ấy có thể sẽ nghĩ tôi là một tên phiền phức, vì tôi đã đưa cổ địa chỉ của mình rồi mà giờ còn hỏi xin mail của cổ nữa.”
“Ổn thôi mà. Đó là điều mà mấy tay con trai ăn thịt, vốn đang giả vờ làm dân ăn cỏ hay làm đấy! Kiểu con trai bắp cải cuộn là xu hướng của thời nay đấy!”
Lại cái gì nữa đây? Một cái bắp cải cuộn nghĩa là miếng thịt nằm trong lá á. Oh, mình hiểu rồi.
“Okay, được rồi. Hai ngày nữa, tôi sẽ hỏi xem coi liệu cô ấy quyết định muốn đi đâu chưa, và cùng lúc đấy nếu có thể tôi sẽ hỏi xin địa chỉ mail của cổ.
“Bỏ cái phần ‘nếu có thể’ đi. Ông sẽ hỏi.”
Này, tôi sẽ không thể nào nói chuyện với cô ấy nữa nếu cổ từ chối tôi ngay tại đấy đâu đó! Dao gần đây tụi tôi mới nói với nhau được chút ít thôi à.
Rồi sau đó có vẻ như đã gần đến giờ giới nghiêm của Koigasaki nên chúng tôi rời quán café và về nhà.
*
Ngày mai sẽ là Ngày Đại Dương (Tổ chức vào thứ 2 của tuần thứ 3 trong tháng 7), trường cho nghỉ học. Tôi không có việc vào ngày hôm đấy, nên tôi dành cả ngày nằm ừ ra chơi game. Ngày hôm sau, Thứ ba, tôi sẽ nói chuyện với Hasegawa, theo như lời hướng dẫn của Koigasaki.
Tuy nhiên, ngày hôm đấy kết thúc trong khi não tôi vẫn còn đang loạn cả lên. Sau đó, tôi bắt đầu nghĩ, nếu như tôi nói với cổ nhắn tin với mình khi cô ấy đã lựa chọn là sẽ đi đâu và cho tới giờ vẫn không có tin hồi đáp, thì rất có thể cô ấy vẫn chưa ra quyết định. Điều đó có nghĩa là, nếu bây giờ tôi hỏi cô ấy về vụ đó, thì nó trông cứ như là một mệnh lệnh ý. Ngày hôm đó kết thúc khi tôi đang nghĩ theo hướng này.
Hôm nay tôi đã quyết là sẽ hỏi cô ấy, nhưng thay vào đấy Kiritani lại đến bắt chuyện với tôi, và khi tôi nhìn lại về chỗ ngồi của Hasegawa, cô ấy đã đi mất. Buồn thật, nhưng tôi cũng không làm được gì cả. Kiritani đến câu lạc bộ bóng chày của mình, còn tôi thì đi thay giày và hướng về phía cổng.
Chuyện này xảy ra trên con đường từ trường tới nhà ga. Tôi thấy bóng dáng của một người rất dỗi quen thuộc ở phía trước. Đó là Hasegawa. Qủa là một sự trùng hợp hiếm có khi nhìn thấy cô ấy ở đây. Cổ hiện đang vuốt ve một con mèo hoang.
“Hasegawa?” –Tôi thu hết can đảm và tiến lại gần cô ấy. Hasegawa quay mặt sang tôi không nói một lời nào.
“Một con mèo sao? Dễ thương nhỉ.”
Một con mèo mun nhỏ đang ngồi yên khi Hasegawa vuốt ve nó. À thì, mèo thì dễ thương mà, nhưng mà Hasegawa còn dễ thương hơn gấp bội lần khi đang làm điều này. Có phải điều ấy có nghĩa là Hasegawa thích mèo không? Tuy nó không hợp với tính cách lạnh lùng của cô ấy lắm. Dẫu vậy, con mèo đã chạy biến đi ngay khi tôi tiến lại gần.
“Oh, tớ xin lỗi.”
“Không có gì đâu.”
Hasegawa điềm tĩnh trả lời. Thông thường thì, trong trường hợp này, cô ấy có thể nổi giận, nhưng đây là cách cổ hay nói thường ngày. Nên tôi kết luận rằng, Hasegawa không cảm thấy tức giận.
“Cậu có phiền không nếu chúng ta đi cùng nhau đến ga? – Tôi nghĩ rằng nó sẽ hơi kì khi chúng tôi tách nhau đi, nên tôi để nghị như vậy.
“Okay.”
Tôi thở phào khi nhìn thấy cô ấy đồng ý. Đây là lần thứ hai tôi đi cùng Hasegawa ra khỏi trường (dù chỉ là đi đến trạm ga). Ra khỏi trường cùng cô gái mà mình thích là một trong những ước mơ của tôi khi còn học sơ trung, nên có thể nói rằng một trong số chúng đã thành sự thật rồi. Tuy vậy, tôi không thể hạnh phúc chỉ với chừng này được. Mục tiêu tối thượng của tôi là được hẹn hò với Hasegawa. Và đây là cuộc chiến của tôi.
“Này, cậu đã quyết định nơi để đi chưa? À thì, cũng ổn thôi khi cậu vẫn đang nghĩ…” – Tôi hỏi điều đã khiến mình bận tâm nhất từ đó tới giờ, bằng cách sử dụng hết động lực mời cô ấy đi chung.
“Về chuyện đó…Có thực sự ổn không khi để tớ quyết định?”
“Ừm, đương nhiên rồi!”
“Nhưng Koigasaki-san sẽ đi cùng chúng ta mà, phải không? Có lẽ sẽ hợp lý hơn khi hỏi ý kiến cô ấy?”
“Không hề. Lần này, tớ và Koigasaki muốn bảy tỏ sự biết ơn của chúng mình, nên mọi sự đều theo ý của cậu, thật đấy!” – Vì quá lo lắng nên tôi nói có hơi lớn tiếng.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ, chúng ta sẽ đi bất cứ đâu.”
“Vậy thì…Odaiba - Đúng vậy, có một công viên với cửa hướng ra biển…Thật không may là tớ không nhớ tên của nó…”
“Một công viên với cửa hướng ra biển sao? Tớ rõ rồi!”
Tôi sẽ tra nó trên mang khi về nhà. Hasegawa muốn đến Odaiba…Không ngờ luôn đấy. Khi nghe cái tên ấy, tôi không thể hình dung được một Comiket hay một nơi mà những riajuu sẽ đến.
“Tớ luôn nghĩ về một chuyện khá lạ…”
“Eh!?” – Tôi bị bất ngờ khi Hasegawa bắt chuyện với tôi.
“Kashiwada-kun, sao cậu lại nói chuyện với tớ?”
“Eh?”. Hasegawa hỏi với vẻ mặt rất nghiêm nghị, mắt dán chặt vào tôi. Mái tóc đen dài của cô ấy bay phấp phới trong gió. Còn tôi thì hiện đang bối rối bởi câu hỏi đầy bất ngờ ấy. Làm sao có thể lường trước việc cô ấy hỏi lí do của việc đấy được cơ chứ? Tôi không hề có kĩ năng mà mấy người riajuu sở hữu để có thể nói rằng tôi muốn làm bạn với cô ấy, vì nếu làm thế cái sự thực tôi thích Hasegawa sẽ gần như bị lộ tẩy.
“Cậu làm thế vì tớ lúc nào cũng ở một mình sao?” – Hasegawa nói với một biểu cảm như thể cổ sắp biến mất vậy. Điểu đó cũng làm cho tôi thấy bất ngờ. Bộ cô ấy nghĩ rằng tôi nói chuyện với cổ chỉ vì thương hại sao?
“K-không hề!”- Tôi lớn tiếng phản bác khiến Hasegawa giật nảy mình. Nếu như tôi đang chối bỏ nó, thì tôi phải nói cho cổ biết lí do thật sự. Liệu tôi có nên nói lên cảm xúc thật lòng của mình ngay bây giờ không? À thì, cũng khá rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi tỏ tình ngay tại đây mà.
“Cậu biết không, mình…” –Tôi thu hết can đảm trong mình.
“Tớ đã thấy cậu trước lễ khai giảng.”
“Lễ khai giảng?”
“Phải. Lúc đó cậu đang đi đằng trước tớ. Sau đấy, một cô bé tiểu học bị ngã gẫn chỗ cậu, và cậu đã đỡ cô bé dậy, đúng chứ? Nụ cười xinh xắn ấy của cậu đã in sâu vào trong trí nhớ của tớ…Tuy nhiên, bầu khí xung quanh cậu khi ở trường lúc nào cũng trầm tĩnh và lạnh lùng; nó khác hoàn toàn so với lần đầu tớ trông thấy cậu. Nên điều đó làm tớ chú ý, cậu là con người như thế nào? Và cứ thế…”
Wow-wow, này, dừng lại! Chẳng phải tôi nói quá nhiều rồi sao? Cô ấy có thể nhận ra cảm xúc của tôi từ vụ này không? Không phải lời tôi nói trông giống lời tỏ tình lắm sao? Tôi chỉ tính nói sự thật thôi chứ không phải tỏ tình.
“…Mình hiểu rồi.” – Hasegawa đáp với vẻ mặt trầm lặng thường ngày. Và, vậy thôi à? Tôi nói nhiều đến mức mình còn thấy xấu hổ nữa là, và cậu trả lời của cô ấy vẫn ngắn gọn như mọi khi sao.
“Trước đây tớ đã nghĩ về chuyện này rồi, nhưng…Cậu đúng là một người kì lạ đấy, Kashiwada-kun.”
“Eh?” Cậu vừa nói, kì lạ á? Bộ cậu nghĩ tớ đã nói gì đó khác người sao? Đưa mắt nhìn Hasegawa, tôi nhìn thấy nụ cười bình thản của cô ấy. Tim của tôi rơi mất một nhịp.
“Phải đấy, đó là cách khá lạ để chú ý đến tớ đấy. Ngay từ đầu, tất cả những người nói chuyện với tớ đều kì lạ cả. Tớ là một người không khéo ăn nói, giữa tớ và những người bạn luôn gặp vấn đề trong khâu giao tiếp. Đó là lí do tớ nghĩ cậu rất kì lạ khi đến nói chuyện với một con người như tớ đây.”
“Tớ không nghĩ thế! Tớ dám chắc có rất nhiều người muốn nói chuyện với cậu.”
Thực chất, nhiều người trong lớp đều nói về Hasegawa, mọi người đều rất hứng thú với cô ấy và tôi nghĩ rằng họ sẽ rất muốn được trò chuyện cùng cổ. Tuy vậy, họ coi Hasegawa là một đóa hoa trên núi cao, nơi họ không bao giờ chạm tới được, nên không ai có đủ can đảm để làm điều đó cả.
Mắt của Hasegawa mở to, dường như cô ấy đang rất bất ngờ trước câu nói của tôi.
“Vậy thì, tớ có thể hỏi cậu một điều không?”
“Được thôi.” Hasegawa bình tĩnh đáp.
“Sao cậu lại trở thành lớp trưởng?” Tôi luôn luôn thắc mắc. Cô ấy không phải loại người muốn mình trở nên đặc biệt, cũng như không muốn ghi điểm với nhà trường. Vậy thì, tại sao cô ấy lại chấp nhận một trách nhiệm phiền hà đến vậy? Mà thực chất, cũng đâu ai ép đâu.
“…Bởi vì là một lớp trường phải làm nhiều thứ vào các giờ nghỉ và sau giờ học.”
“Huh? Rồi sao?” Đấy không phải là lí do.
“Những học sinh bình thường sẽ nói chuyện với bạn của mình và đi sinh hoạt câu lạc bộ sau khi tan trường và trong các giờ nghỉ, nhưng tớ lại không có ý định vào bất kì cậu lạc bộ nào, và rất hay rảnh vào những thời điểm ấy.
“Eh? Cậu rảnh vào những giờ nghỉ á?”
“Phải, tớ đã vậy từ lâu rồi, và tớ nghĩ rằng sẽ không có gì thay đổi khi tớ lên cao trung.”
Có nghĩa là cô ấy chưa bao giờ có bạn? Nói thẳng ra thì chuyện này không vui vẻ gì.
“Đó là lúc do tớ nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như tớ nhận trách nhiệm đó. Đằng nào cũng không có ai muốn trở thành lớp trưởng cả, và tớ đã cũng đã làm chức vụ ấy hồi còn học sơ trung nên thành ra cũng quen rồi.”
“Có nghĩa là cậu trở thành lớp trường vì lợi ích của cả lớp sao?”
“Tớ không tốt đến thế đâu.”
Đúng như tôi nghĩ, cô ấy là một người tốt. Không, còn tốt hơn những gì tôi từng nghĩ nữa. Tôi đã đúng về cô ấy. Cô ấy tốt, nhưng vì sự lạnh lùng nên các thành viên khác trong lớp hiểu nhầm cô ấy. Sẽ thật tốt biết bao khi không có những hiểu lầm tai hại như vậy. Tôi ước gì mình có năng lực đế có thể hóa giải nó.
“Oh, tớ nhớ rồi.” – Hasegawa đột nhiên nói và lấy thứ gì đó từ ví của cô ấy. Cái mảnh giấy rách rưới và bẩn bẩn gì thế này? Mà sao có chút quen quen nhỉ…
“Đây là địa chỉ email cậu đưa cho tớ. Tớ đã nhắn tin cho cậu rồi, nhưng nó lại báo lỗi.”
“Sao cơ…?!”
Đúng vậy. Đây là mảnh giấy tôi xé từ cuốn tập của mình có ghi địa chỉ mail do chính tay tôi viết.
“Để tớ xem nào…” Tôi lấy mảnh giấy và thử kiểm tra địa chỉ mail của mình.
Cái gì thế này, thiếu mất một chữ rồi. Hasegawa đã cố gửi mail cho tôi, nhưng lại không được vì lỗi của tôi. Thâm tâm tôi đang cảm thấy mình rất hạnh phúc.
“Tớ xin lỗi, tớ đã ghi sai chỗ này!”
Tôi rút cây bút bi từ ngực áo ra và sửa lại nó.
“Nhận tiện thì…Cậu có phiền không nếu…nếu…nếu…nếu chúng ta trao đổi…địa chỉ mail? À- À thì, cũng không tốt khi cứ bắt cậu gửi mail cho tớ như thế…”- Tôi cứng sững người và chỉ dựa vào cơ thể mình để hỏi địa chỉ mail của Hasegawa.
"Okay."
Được sự chấp thuận của cô ấy, chúng tôi bắt đầu trao đổi với nhau để nhận lấy địa chỉ mail của Hasegawa mà tôi đã chờ đợi từ lâu. Tôi rất hạnh phúc sau khi quá trình truyền tin thông qua tia hồng ngoại kết thúc.
“Vậy thì tạm biệt, tớ đến tàu điện ngầm đây.”
Tôi chợt nhận ra rằng chúng tôi đã đến nhà ga.
“Oh, uh! Hẹn cậu ngày mai!”
“Ừm, hẹn cậu ngày mai.” –Hasegawa đáp và bước đi. Tôi dõi theo bóng dáng của Hasegawa cho tới khi cô ấy biến mất khỏi tầm mắt của mình, và rồi tôi nhìn vào điện thoại của mình một lần nữa. Mở danh bạ ra, và nhìn cái tên, “Hasegawa Midori”. Thật khó có thể tin được. Tôi đã có được địa chỉ mail của cô ấy! Tay của tôi run lên từng hồi.
Tôi sẽ nhớ mãi cuộc nói chuyện với Hasegawa vào ngày hôm nay.