Editor: Vàng Anh
Đảo mắt một ngày đã trôi qua.
Sở Ca đến dinh thự của nhà họ Chung hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ và ông cụ, rồi trở lại trang viên hoàn thành xong những phân cảnh còn lại, hơn mười ngày trôi qua.
Cuối tháng , tuyên truyền 《 Cuồng Tín 》 đã bước vào giai đoạn cuối cùng, toàn bộ phân đoạn trong 《 Chu Tước 》 của cô cũng đã hoàn thành.
Bên Hành Giả đã công bố lịch công chiếu, Tần Chuẩn lại thảo luận với cô về hai vị trí người ngôn không tệ, cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi quay một đoạn quảng cáo ngắn và một đoạn quảng cáo cứng.
(quảng cáo cứng (quảng cáo trực tiếp) là loại quảng cáo trực tiếp, đơn thuần, hoàn toàn là một quảng cáo. Loại quảng cáo này cung cấp cho người xem thông tin về sản phẩm một cách trực tiếp.)
"Anh có được danh sách trang phục của vai chính và của các vai nữ quan trọng, em có muốn xem một chút không." Tần Chuẩn gõ cửa phòng làm việc của cô, tự ý kéo ghế ra ngồi, "Tránh khỏi bị đụng hàng với người khác."
Thân phận hiện tại của cô là thiên kim của nhà họ Chung.
Một số thương hiệu đã gửi mấy bộ trong bộ sưu tập của họ, nhưng hết lần này tới lần khác cô không vừa ý một bô nào.
"Có thể mặc tùy ý một chút không?" Sở Ca nhức đầu, "Anh Chuẩn, anh cũng biết thân phận thật sự của em như thế nào, như vậy không tốt."
Tham dự hoạt động của nhà họ Chung có thể mặc quần áo cao cấp, dù sao cũng liên quan tới mặt mũi của nhà họ Chung.
Còn những hoạt động khác thì không cần thiết.
Một khi Chung Yến An trở lại, cô sẽ lập tức biến thành cô bé lọ lem bị phá vỡ lời nguyền trở về nguyên hình.
"Anh nghe nói các nhãn hiệu lớn khác cũng có cung cấp quần áo cho em, những bộ em không mặc anh cho người khác thuê rồi." Tần Chuẩn cũng không biết phải là sao, "Mặt mũi của Lục Hành Châu không hề tầm thường, một mình đã có hơn mười khách mời, còn có đại diễn Liễu là bạn thân."
Sở Ca nhếch mép, nhàm chán lấy điện thoại ra chơi.
Tại sao không thể muốn mặc cái gì thì mặc?
Suy nghĩ một hồi vẫn không thông, cô mở khóa gửi tin nhắn cho Lâm An: Anh cảm thấy em nên mặc lễ phục của nhãn hiệu nào để tham gia buổi công chiếu?
Cô không phải nữ chính, cô chỉ là một vai phụ với phân đoạn chỉ vỏn vẹn hai mươi phút.
Nếu cô mặc lễ phục theo mùa của một nhãn hàng cao cấp thì diễn viên chính và những khách mời khác sẽ nghĩ như thế nào?
Không thể ỷ vào thân phận của mình mà khinh thường những khách mời khác được, sau này cô vẫn phải lăn lộn trong cái giới này.
Sau nửa phút, Lâm An trả lời: Em mặc cái gì cũng được, ở Hải Thành có không ít nhà thiết kế độc lập, chắc sẽ không đụng hàng.
Ánh mắt Sở Ca sáng lên, nhanh chóng trả lời anh: Cảm ơn, anh đã giúp em giải quyết một phiền toái rất lớn.
Đặt may của nhà thiết kế độc lập, thì sẽ không cần lo lắng truyền thông viết loạn nữa.
Không phải cô không có tiền mua những bộ lễ phục theo mùa mà là cô không muốn mặc.
Sở Ca khóa màn hình lại, cười chúm chím nhìn Tần Chuẩn, "Vẫn còn hai ngày, anh nhờ thợ trang điểm liên lạc với nhà thiết kế độc lạp ở Hải Thành, em muốn đặt may."
Tần Chuẩn sững sốt, hiểu ra thì không khỏi trố mắt nhìn cô, "Em đang yêu?"
Mang theo cô mấy năm nay, chưa bao giờ thấy cô cười như vậy.
"Anh thấy giống như vậy sao?" Sở Ca dựa ra phía sau một chút, ôm lấy cánh tay trừng mắt, "Em mới quay xong 《 Chu Tước 》 đâu ra thời gian để yêu đương."
Tần Chuẩn suy nghĩ một chút cũng phải, không hỏi nữa.
Bây giờ cô không phải là không thể yêu đương, mà là... nếu chuyện này truyền ra, bên nhà họ Chung không biết sẽ có phản ứng gì.
Anh luôn cảm thấy ông cụ Chung đối xử với cô rất tốt, mục đích là muốn tuyển con dâu cho Chung Yến An đang bị liệt.
"Anh lập tức đi sắp xếp, hai ngày nay em phải nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó trang điểm sẽ dễ hơn." Tần Chuẩn vừa nói vừa đứng lên, suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Đúng rồi, Đường An Nhiễm bị hủy hợp đồng, cô ấy liên lạc với anh nói muốn ký hợp đồng với phòng làm việc của chúng ta."
Sao Lục Hành Châu không kí với cô ấy?
Cô không muốn để một trái bom bên cạnh mình, không chừng lúc nào cũng có thể nổ.
Nhưng nếu suy xét kĩ càng lại thì cô muốn kí, Đường An Nhiễm cũng là nữ chính, vận may chắc chắn không kém cô. Kí với cô ấy, tương đương với việc kiếm được một cây ATM, hình như cũng không tệ?
"Đúng vậy, cô ấy vừa mới chấm dứt hợp đồng được mấy ngày, hơn một tháng nay hầu như không có công việc gì." Tần Chuẩn buông tay, "Không phải anh đồng tình với cô ấy, nhưng cảm thấy điều kiện của cô ấy không tệ, ngoại hình cũng xem như có duyên, rất có tiềm năng được nổi tiếng."
"Vậy thì kí." Sở Ca sảng khoái đồng ý.
Dẫn Đường An Nhiễm tới phòng làm việc của mình, cho dù cô ấy có gặp Chung Yến An hay không thì dù gì cô cũng là người tốt đang giúp người đang gặp nạn.
Phòng làm việc của bọn họ sẽ không chèn ép cô ấy, ép cô ấy làm những chuyện bản thân không thích.
"Vậy được. Dựa theo những gì chúng ta thương lượng trước, tất cả những nghệ sĩ kí hợp đồng với chúng ta sẽ chia thù lao theo tỉ lệ bốn sáu, chúng ta bốn cô ấy sáu, thời hạn hợp đồng là năm năm, hủy hợp đồng trước thời hạn không cần phải trả tiền bồi thường, chỉ cần trong thời gian đó phải tùy trường hợp mà trở lại hỗ trợ công ty."
Ban đầu anh cũng cảm thấy Sở Ca sẽ rất nổi tiếng.
Sự thật chứng mình, anh không nhìn lầm.
"Được." Sở Ca không có ý kiến.
Sáng sớm nay đã thương lượng xong chuyện hợp đồng với Tần Chuẩn, dựa theo đó mà kí. Cô cũng đã bị hủy hợp đồng, lúc ấy nếu không trùng hợp có quan hệ với nhà họ Chung, thì cô vẫn còn phải cày rất lâu.
"Đi." Tần Chuẩn khoát tay, mở cửa đi ra ngoài.
Sở Ca cắn môi dưới, cầm điện thoại lên mở khóa.
Lâm An gửi một tin nhắn tới: Anh muốn có một vé xem phim.
Sở Ca chớp mắt, cười khúc khích trả lời: Được, buổi chiều em về rồi đưa cho anh, tối nay không có công việc.
Nguyên chủ là người diễn 《 Cuồng Tín 》, vậy cũng có thể coi là cô và anh xem phim cùng nhau.
Đã có mấy bản giới thiệu được tung ra, nhưng cô vẫn chưa được xem bản trọn vẹn.
Tuy nhiên mấy bài báo gần đây đăng tin, 《 Cuồng Tín 》 là một sự đổi mới của Lục Hành Châu, hiệu quả bùng nổ, tình tiết lôi cuốn gây cấn.
Loại báo lá cải nhắm mắt viết tâng bốc lên như vầy, cô cũng có thể viết được thậm chí là nhiều hơn.
Chất lượng như thế nào, sau khi xem mới biết được.
Bận bịu đến giờ trua mới trở về, Sở Ca gọi điện thoại cho Lâm An trước, biết anh đang ở nhà, cô đậu xe ngay cửa chưa kịp chạy hết vào sân đã đi đến nhà bên cạnh để đưa vé xem phim.
"Có muốn ăn tối cùng nhau không, tối nay dì chuẩn bị hơi nhiều." Chung Yến An mong đợi.
Cô nói giờ trưa sẽ qua, anh đã kêu dì làm thêm hai món nữa.
"Được." Sở Ca mừng rỡ, đưa vé xem phim cho anh, hơi ngượng ngùng, "Hai vé, chỗ ngồi kế nhau, lúc đó chúng ta cùng nhau soát vé, em đi hết thảm đỏ sẽ đến tìm anh ngay."
Chung Yến An đè nén kích động nhận lấy, cẩn thận cất vào, "Không thành vấn đề."
Buổi công chiếu nhiều người như vậy, cô không ngại sao?
"Phân cảnh của em không nặng, tiêu điểm của buổi công chiếu cũng không phải là em, chuồn ra cũng không ai chú ý." Sở Ca cười ha ha.
Chung Yến An mỉm cười.
Cô không quan tâm là được rồi. Lỡ như Lục Hành Châu nhìn thấy, anh cũng có thể làm cho anh ta tạm thời im miệng.
Hai ngày sau, buổi công chiếu phim 《 Cuồng Tín 》 được tổ chức tại rạp chiếu phim Sâm Mậu của cao ốc Mộc Hạp.
Sở Ca ngồi trên chiếc xe BMW do Hành Giả sắp xếp, cách cửa kiếng xe có thể nhìn được thảm đỏ bên ngoài.
Những dịp như thế này đều là nơi để các nữ diễn viên so kè nhan sắc, ai cũng muốn mình là người đẹp nhất trên thảm đỏ.
Sau khi khách mời đi hết mới tới đoàn phim đi vào.
Sở Ca ngồi trong xe chờ nửa tiếng, cuối cùng cũng nhận được thông báo xuống xe.
Mở cửa đi xuống, nữ chính bí ẩn bị giấu từ đầu phim tới bây giờ mới được lộ diện, mặc một chiếc váy trắng như váy cưới bước xuống từ xe khác.
Sở Ca không biết cô ấy, nhưng trong nguyên tác có nói cô ấy là một nữ phụ độc ác tạo kịch tích cho kịch bản, nhờ vào 《 Cuồng Tín 》 mà một bước lên trời đồng thời bởi vì thầm mếm Lục Hành Châu dẫn tới hận Đường An Nhiễm.
Cô gái này tầm hai mười tuổi, nhan sắc có độ nhận diện vô cùng cao.
Không phải cùng một kiểu như Đường An Nhiễm, nhan sắc của cô ấy rất sắc sảo, một nét đẹp lạnh lùng.
Sở Ca dời mắt, nhìn ra phía sau lưng cô ấy.
Lục Hành Châu bước xuống xe, mặc bộ âu phục được may thủ công màu đen, ôm sát dáng người cao ngất thẳng tắp của anh ta. Vì tuyên truyền nên tóc đã chỉnh sửa một chút, nhan sắc vốn dĩ đã rất đẹp trai, bây giờ lại có thêm mấy phần mạnh mẽ.
Anh ta đi đến kế bên nữ chính, trên môi nở một nụ cười khóe léo, cánh tay tao nhã làm động tác mời.
Sở Ca đảo mắt, chờ những người khác trên xe bước xuông hết rồi cô mới bước xuống theo.
Cô mặc một bộ jumpsuit sọc trắng với áo sơ mi lộ một bên vai, lộ ra bả vai trắng như tuyết, thiết kế đơn giản cũng không kém phần độc đáo, phần hông nịt một dây nọt da màu đen đính kim cương giả.
Đôi giày trên chân là giày cao gót màu đen với kiểu dáng đơn giản.
Thứ quý giá duy nhất là bộ trang sức đá aquamarine hoàn chỉnh.
(đá aquamarine hay ngọc xanh biển, ngọc berin cái tên của chúng bắt nguồn từ chữ Latin được kết hợp bởi chữ "aqua" – nước, và "mare" – biển. Loại đá quý này được tìm thấy vào khoảng năm trước Công Nguyên với các loại bùa trên chiếc xe ngựa của thần Poseidon hay trong các lăng mộ của người Ai Cập cổ đại. Do đó, đá Aquamarine là một loại ngọc được sử dụng từ rất sớm.)
Lâm An đã kêu người đưa tới cho cô đeo, giá trị... hơn mười triệu.
(mười triệu NDT khoảng . tỷ)
"Sở Ca." Lục Hành Châu thấy cô, mắt sáng lên, "Đã lâu không gặp."
Kết thúc huấn luyện cô đến đoàn phim của Trương Nam ngay, vẫn luôn ở trong đoàn phim không thấy công khai xuất hiện lần nào. Lần cuối thấy cô là ở lễ kỉ năm một trăm năm thành lập của Sang Thiêm, đã qua gần tháng.
"Đã lâu không gặp." Sở Ca mỉm cười gật đầu.
"Cuối tháng 《 Lưu Quang Kiếm 》 sẽ khai máy, nhớ chừa lịch trình ra." Lục Hành Châu cũng cười, "Gần đây có khỏe không."
"Vô cùng tốt, tôi sẽ nhớ chừa lịch trình." Sở Ca lễ phép trả lời anh.
Lục Hành Châu thấy cô vẫn không muốn kết bạn với anh, không khỏi cười khổ.
Dời mắt sang chỗ khác, anh ta vô tình liếc thấy món trang sức trên cổ cô mắt giựt một cái.
Đây là... bộ trang sức đá aquamarine của Chung Yến An? Rốt cuộc Chung Yến An ở nước ngoài hay ở trong nước, bọn họ thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào?
Thao anh biết, Sở Ca dọn ra khỏi Hạnh Lâm thì không trở về lần nào nữa, sang biệt thự số cũng vô ích, chỉ có quản gia và mất người giúp việc ở đó.
Lục Hành Châu cắn môi dưới, quyết định không suy nghĩ chuyện này nữa.
Chung Yến An đồng ý hỗ trợ thêm kinh phí cho 《 Cuồng Tín 》, chuyện hợp tác sau này vẫn có thể bàn bạc tiếp, điều kiện tiên quyết là anh phải cách xa Sở Ca.
"Đi thôi." Liễu Tùng Văn là người cuối cùng xuống xe, thấy mọi người đứng ngẩn người tại chỗ chờ, không khỏi bật cười, "Không đi nữa à, phim sắp chiếu rồi."
Mọi người cũng cười lên, cùng đi thảm đỏ.
Liễu Tùng Văn đi lên phía trước mấy bước, phát hiện hình như Sở Ca không quen biết ai hết, không thể làm gì khác hơn là dừng lại chờ cô, "Sở Ca cô đi với tôi."
Những nữ diễn viên khác có nam diễn viên đi cùng, chỉ có một mình cô như lạc đàn.
"Được." Sở Ca cười khác lên khuỷu tay của ông.
Triệu Tuyền nghe vậy quay sang nhìn bọn họ, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, trong lòng cảm thấy ghen tị và hâm mộ.
Nghe nói Trần Linh Nguyệt bởi vì tham gia chương trình thực tế chung với Sở Ca, cô ấy đã nhận được hợp đồng đóng phim cho lần trở lại đầu tiên, còn là vai diễn khá nặng kí.
Nếu ban đầu cô không đề phòng Sở Ca, mà làm bạn cùng với cô ấy, nói không chừng người kí hợp đồng đó sẽ là cô.
Vòng tròn này rất thực tế.
Bị người khác đạp lên người, một khi đã xoay mình thì chắc chắn sẽ đạp trở lại.
Triệu Tuyền càng nghĩ càng rầu, nụ cười trên mặt cũng hơi cứng ngắc.
Đoàn người đi vào rạp chiếu phim, Liễu Tùng Văn phát biểu đơn giản sau đó tất cả người của đoàn phim ngồi vào chỗ của mình, yên tĩnh ngồi xem phim.
Sở Ca ngồi lại chỗ ngồi mà Hành Giả đã sắp xếp mà ngồi kế bên Lâm An.
Khi ánh đèn mờ đi, cô ấy đưa tay lên che miệng, thấp giọng nói nhỏ: "Không cho phép nói tới kĩ thuật diễn."
Đây là bộ phim cuối cùng của nguyên chủ, cũng là bộ phim quan trọng nhất. Cô không muốn nghe bất kì lời phê bình nào, nhất là lời của người quen.
"Em diễn cái gì cũng tốt." Chung Yến An quay đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp hiện lên ý cười, "Người nào chê là người không biết thưởng thức."
Sở Ca đỏ mặt, tim đập loạn lên, "Anh nghĩ như vậy?"
Người diễn là nguyên chủ, nhưng anh lại khen cô.
"Vẫn luôn nghĩ như vậy." Giọng Chung Yến An hạ thấp, chỉ có hai người có thể nghe được, "Xuất phát từ trái tim."
Sở Ca "Ừ" một tiếng, khóe môi cong lên đeo kính D vào.
Mở đầu phim, bên trong rạp hoàn toàn im lặng.
Sau khi chiếu xong phần mở đầu, Lục Hành Châu theo bản năng nghiêng đầu sang nhìn Sở Ca.
Để tỏ thành ý với cô, phân đoạn của Sở Ca được tăng lên đến bốn mươi phút, gần như toàn bộ phân cảnh cô quay đều được chiếu lên.
Liễu Tùng Văn vì báo cáo kết quả, để cho không có nhiều cảnh lãng mạn, đã cắt không ít phân cảnh của diễn viên khác, chỉ cân nhắc giữ lại một số phân cảnh là đầu mối quan trọng.
Nhưng chất lượng phim so với bản đầu tiên lại càng chấn động hơn.
Sở Ca không phải là vai chính nhưng là linh hồn của cả bộ phim.
Lục Hành Châu dừng suy nghĩ lại, phát hiện Sở Ca không ngồi ở chỗ đó, nhất thời có dự cảm không tốt.
Cô sẽ không chuồn đi mất chứ?
Lát nữa có cuộc phỏng vấn của phóng viên, cô chạy đi như vậy, cũng quá không nể mặt mũi của anh rồi.
Lục Hành Châu cầm điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi cất vào, nghiêng người nhỏ giọng nói với Liễu Tùng Văn, "Anh có thấy Sở Ca ở đâu không?"
Liễu Tùng Văn liếc anh một cái, buồn cười lắc đầu, "Vị trí ở giữa hàng thứ ."
Lục Hành Châu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Sở Ca đang ngồi cùng với một người đàn ông, không thấy rõ được mặt mũi tuổi tác của người đàn ông đó, nhưng chắc chắn không phải là người đại diện.
Anh nhíu mày, nhìn một hồi.
Người đàn ông này trông rất quen thuộc, giống như Chung Yến An?
Mặc dù số lần Chung Yến An công khai tham dự các hoạt động không nhiều, nhưng anh vẫn có thể nhận ra anh ta.
Không phải anh ta đang ở nước ngoài sao?
Lối đi không có xe lăn, cũng không có nghe tin người hâm mộ nào xin được ngồi vào hàng ghế đặc biệt, anh ta vào bằng cách nào?
Lục Hành Châu dời mắt, mím môi suy nghĩ, quyết định chờ sau khi phim chiếu xong sẽ đích thân đi chào hỏi.
Chung Yến An ở chung một chỗ với Sở Ca... hơn nữa hai chân của anh ta đã hồi phục như cũ, cũng chỉ có mấy tháng, điều này sao có thể xảy ra được chứ?
Biết rằng anh ta đã bị liệt năm trời.
Coi nhưu cso thể hồi phục nhưng không thể nào chỉ trong vòng mấy tháng, lại có thể khôi phục được như vậy.
Lục Hành Châu vì phát hiện ra chuyện này, nên đã phân tâm suốt quá trình coi phim, không chú ý tới phản ứng của người hâm mộ và nhà phê bình phim như thế nào, đôi lúc xem phim còn không chú ý.
Nhịp phim dồn dập gây cấn không ngừng gia tăng, hai thiếu niên xuất hiện trong phần mở đầu của bộ phim đã đi theo những hướng khác nhau trong cuộc sống.
Lần đầu tiên Sở Ca xem phim, từ đầu phim đã đem lại cho cô cảm giác căng thẳng, rất nhanh cô đã nhập tâm xem, tâm trạng cũng buông lỏng hay căng thẳng theo từng tình tiết của phim.
Bộ phim hành động hồi hộp của Liễu Tùng Văn, hết đợt này đến đợt khác hồi hộp, liên tục đảo ngược, phủ định rồi ngược lại.
Phim đã chiếu được một nửa mà không ai dám đi vệ sinh.
Sở Ca cũng xem thấy xuất thần, rất nể phục nguyên chủ cũng đau lòng cho cô ấy.
Nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hướng đi của thế giới này sẽ hoàn toàn khác với nguyên tác, cô ấy thực sự có khả năng trở nên nổi tiếng.
Đáng tiếc, không có nếu như.
mưới phút chiếu phim đã kết thúc, trước khi bật đèn, Lục Hành Châu bỏ lại Liễu Tùng Văn đứung dậy đi về phía Sở Ca.
Lúc này Sở Ca cũng đứng lên, thấy anh ta tới, hơi kinh ngạc.
Chung Yến An cũng nhìn thấy Lục Hành Châu, mày kiếm của anh lặng lẽ cau lại.
"Thầy Lục?" Sở Ca chào hỏi trước, "Anh kiếm tôi?"
"Chào anh, tôi họ Lâm, là bạn của Sở Ca đến ủng hộ cô ấy." Chung Yến An đứng lên, hờ hững đưa tay ra, "Có nghe cô ấy nhắc tới anh."
Một đống lời trong bụng Lục Hành Châu bị mắc kẹt lại trong họng, trợn mắt há mồm nhìn Chung Yến An, "Anh Lâm?"
Anh chỉ vào cái người dù có biến thành tro anh cũng nhận ra này, còn tự giới thiệu, anh ra họ Lâm?!