Editor: Vàng Anh
Chung Yến An cong môi, khẽ gật đầu, "Lúc bọn họ liên lạc với anh, anh có trực giác em đang ở đoàn phim này, không phải tối hôm qua em nói, hôm nay quay xong sẽ có một ngày nghỉ sao."
Từ khi cô bắt đầu vào đoàn anh đã chờ để được đến thăm ban.
Nhưng cô lại không nói gì hết.
Không còn cách nào khác, anh không thể làm gì khác hơn là uy hiếp Trương Nam, nếu dám đi tỉnh khác để quay ngoại cảnh thì sẽ không đầu tư kinh phí.
Yêu cầu ngoại cảnh của Trương Nam, trùng hợp là phù hợp với trang viên của anh nên anh đồng ý để bọn họ tới quay phim.
Vì để tạo bất ngờ cho cô, anh đã chuẩn bị kem và đồ uống giải khát từ sớm, anh sợ cô cảm thấy anh quá nhiệt tình sẽ làm cô sợ hãi nên đã đợi rất lâu ngoài cửa rồi mới vào.
"Tôi nói cái gì anh cũng nhớ sao?" Gò má Sở Ca hơi nóng lên, cùi đầu nhìn thùng giữ nhiệt trong tay anh, "Đây là mang cho tôi?"
"Dự báo thời tiết nói nhiệt độ hôm nay sẽ rất cao, trang viên này chưa từng có người ở, điều hòa trung tâm cũng hơi cũ kỹ, nên anh muốn mang đồ uống giải khát cho em." Chung Yến An nghiêm túc giải thích, "Dù sao cũng tiện đường."
Sở Ca cười, nghiêng đầu nhìn lỗ tai anh đỏ lên, trái tim mềm nhũn ra, "Cảm ơn anh."
Không phải anh tiện đường, mà anh đã chuẩn bị kĩ càng rồi mới tới.
"Không sao, em giúp anh thiết kế biệt thự miễn phí, anh chỉ là bánh ít đi bánh qui lại." Yếu hầu Chung Yến An lên xuống, dừng lại ở ngoài cửa căn phòng trên tầng , "Đây là căn phòng mát nhất trong cả tòa nhà."
Sở Ca nhướng mày, "Mở cửa đi, tôi nóng sắp tan ra rồi."
Bây giờ đã là tháng chín, nhiệt độ vẫn còn nóng kinh khủng, điều hòa trung tâm trong tòa nhà thực sự không đủ mạnh, sau khi lên lầu một lúc như vậy, cô đã đổ mồ hôi.
Chung Yến An đưa tay vặn mở khóa cửa, ra dáng một quý ông mời cô đi vào.
Sở Ca vừa vừa bước vào đã cảm thấy một làn gió mát, cô vui vẻ ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ, quay đầu cười nhìn Chung Yến An đã xách thùng giữ nhiệt, "Anh mập lên một chút."
Bình thường gửi tin nhắn anh rất ít khi gửi hình, cô cũng không có thói quen gọi video cho anh, vừa rồi ở dưới lầu, cô thật sự rất kinh ngạc.
Anh còn chưa khôi phục lại dáng vẻ khỏe mạnh như người bình thường đã đẹp trai như vậy rồi, đến khi khỏe mạnh lại, chắc chắn là siêu cấp đẹp trai.
"Tăng năm kg, chuyên gia dinh dưỡng nói vẫn chưa đủ, còn phải tăng thêm mười kg mới đủ cân nặng như người bình thường." Chung Yến An ngồi xuống bên cạnh cô, "Gần đây hiệu quả rèn luyện rất tốt, phải tiếp tục duy trì."
"Cố lên!" Sở Ca hoạt bát cười với anh, đưa tay cầm lấy thùng giữ nhiệt mở ra.
Trong thùng có kem, nước ô mai, còn có một phần bánh đậu xanh trông rất ngon.
(toan mai thang (nước ô mai) là một loại đồ uống truyền thống của Trung Quốc được làm từ mận hun khói, đường đá và các thành phần khác như osmanthus ngọt.)
"Cảm ơn." Cô nuốt nước miếng một cái, cầm kem ra lấy muỗng ra, múc một miếng rồi đưa hết vào miệng, "Tôi giảm hơn , kg, cần nặng hiện tại của tôi đã dưới kg."
Trong khoảng thời gian đóng phim này, trợ lí giống như một cái máy không cảm xúc, ngày nào cũng nhìn chằm chằm cô không cho cô ăn những món dễ béo, không lành mạnh.
Cô trộm cơm hộp để ăn cũng bị không cho, một ngụm cũng không được.
"Khổ cực như vậy?" Chung Yến An nhíu mày, "Lần trước nói với em suy nghĩ vài hạng mục bên anh, đối phương là kiến trúc sư nổi tiếng, trước mắt vẫn chưa tìm được nhà thiết kế thích hợp."
"Chuyện này sau này phải nói, bây giờ tôi phải... cố gắng làm việc." Sở Ca lại múc một muỗng kem đưa vào miệng, hơi chột dạ.
May là cô kịp thời thắng lại chưa nói rằng cô muốn mua nhà.
Tài chính và gia thế của anh chắc không tệ, trước mặt anh nói muốn kiếm tiền để mua nhà khác nào đang ám chỉ muốn anh mua nhà cho mình.
Hơn nữa sẽ bị bại lộ sự thật là cô chẳng có phân lượng nào trong nhà họ Chung.
Biệt thự ở Hoa Đình, cô cũng chỉ là ở tạm trong thời gian ngắn.
Chờ Chung Yến An trở lại cô sẽ dọn đi.
Trước lúc này cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền, mua cho bản thân và bố mẹ một căn nhà.
Không có nhà của riêng mình, cô vĩnh viễn không có cảm giác an toàn.
"Không sao, hiện tại anh ấy chỉ đang nghiên cứu thị trường. Ước tính sau Tết Nguyên Đán sẽ đánh giá xong rồi mới có thể quyết định ở lại hay không." Chung Yến An kiên nhẫn giải thích, "Anh ấy là một người bạn rất thân của anh, em có thể cân nhắc từ từ."
Lúc nào cô muốn hợp tác, chính là lúc 'bạn' của anh hoàn thành đánh giá.
"Được, kem ngon thật, nhưng mà ăn xong rồi tôi có cảm giác thật tội lỗi." Sở Ca vừa nói vừa ăn, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Chung Yến An nhìn dáng vẻ miệng thì muốn dừng nhưng tay vẫn cứ múc ăn của cô, ánh mắt màu mực hiện lên ý cười.
Cô rất thú vị.
Sở Ca ăn kem xong, nghỉ ngơi một chút rồi ăn bánh đậu xanh, cuối cùng mới uống nước ô mai.
Thoải mái uống nước ô mai lành lạnh xuống bụng, cảm giác hạnh phúc trong đáy mắt như đang trào dâng, mũi cũng vô thức hơi chua xót.
Trong hiện thực, mùa hè hàng năm mẹ cũng sẽ nấu nước ô mai cho cô, ủ đó lành lạnh đợi cô về nhà là có thể uống ngày.
Sau khi anh trai đi du học để lấy bằng tiến sĩ, điều anh nhớ nhất là nước ô mai mẹ nấu.
"Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, điều hòa trung tâm ở tầng dưới đang được sửa chữa, bây giờ phòng của em rất nóng tạm thời không thể ngủ được." Chung Yến An thấy mắt cô rưng rưng, thần kinh vô thức căng thẳng, "Điều hòa ở đây là độc lập, có phòng nghỉ."
Có phải anh đã làm gì khiến cô nhớ lại chuyện đau buồn không?
"Không đi, anh ở lại tán gẫu với tôi một chút." Sở Ca ngã xuống, tựa vào một đầu của ghế sô pha, ánh mắt ánh lên ý cười, "Vừa rồi uống nước ô mai, tôi nhớ đến mẹ ruột của mình."
"Bố mẹ anh đã sớm không còn trên trần thế này nữa." Chung Yến An buông lỏng một chút, dựa lưng vào ghế nhìn ra cửa sổ, "Anh có thể nhớ lại, nhưng đều là kí ức không tốt."
Năm đó anh có cơ hội tránh xảy ra tai nạn, chỉ là lúc đó quá nhỏ không phản ứng kịp.
"Hóa ra chúng ta đều bị lạc lõng giữa thế giới này." Sở Ca kinh ngạc cười khổ, "Tôi rất nhớ họ."
Thế giới này không chỉ không có bố mẹ, không có bạn bè, cả sự nghiệp cô cũng không có.
Cô phải làm lại tất cả, tất cả mọi thứ, chăm chỉ làm lại một lần nữa.
Chung Yến An nhắm mắt lại, giọng nói trầm ấm mang theo một nỗi buồn mang mác, "Anh cũng vậy."
Trong suốt chín năm sau vụ tai nạn xảy ra, bố và anh rất ít khi gặp nhau, và lần cuối anh được gặp ông ấy là một thi thể. Sau mười lăm năm, anh sống trong dằn vặt, tự trách cùng với nỗi oán hận trong lòng, ý chí muốn sống của anh cũng đã bị hao mòn.
Nếu không phải cô xuất hiện, có thể anh đã rời khỏi thế giới này, chứ không phải ngồi ở đây và đang sống thật tốt.
"Vậy từ nay về sau chúng ta cùng nhớ họ." Sở Ca nói rất nhanh, giọng nói cũng rất nhẹ, nói xong tim đập như sấm đứng lên, bước tới cửa sổ, "Anh đã lên kế hoạch cho ai thiết kế trang viên này chưa, hay vẫn chưa nghĩ tới?"
Chung Yến An đang chìm trong ưu tư, không chú ý tới câu trước đó của cô, nghe vậy khóe môi cong lên, "Vậy em giúp anh lên kế hoạch sao?"
"Anh cần em sẽ giúp anh làm." Sở Ca thở dài, ánh mắt ảm đạn rũ ruống.
Là cô ám chỉ chưa rõ ràng sao?
Hình như anh không có phản ứng gì nhiều. Rõ ràng những chuyện anh làm ở đây đều biểu hiện anh thích cô, tại sao nghe được ám chỉ của cô, lại thờ ơ như vậy?
"Cần." Chung Yến An cũng đứng dậy đi qua, "Coi như báo đáp, anh mời em ăn cơm."
Mời cả đời.
"Cứ quyết định như vậy, khi trở về anh đưa sơ đồ mặt bằng cho em, khi nào có thời gian em sẽ giúp anh quy hoạch lại." Sở Ca mừng rỡ, tự nhủ không nên vội vàng.
Thời gian bọn họ quen nhau chưa đủ lâu, anh ấy dè dặt là chuyện bình thường.
Dù sao xét về mặt tài chính hay gia thế bọn họ đều không cùng một đẳng cấp.
Chung Yến An ở trang viện đợi đến tối, chờ Sở Ca quay xong một phân cảnh khác, sau đó cùng cô trở về thành phố.
Sở Ca mệt mỏi đến lơ mơ, lên xe lập tức ngồi lệch sang một bên ghế chìm vào giấc ngủ.
Chung Yến An dựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn cô khuất trong bóng tối đến không thèm chớp mắt dù chỉ một cái, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để không nổi giận.
Nhưng là vừa nghĩ tới nam diễn viên đó lén hôn cô, anh lại muốn nắm đầu Trương Nam tới, bỏ cái bộ phim này luôn.
Đã không bị từ chối rồi, hôn cái gì mà hôn.
Một lát sau, anh thật sự không thể khống chế được, cầm điện thoại lên gửi một câu hỏi ẩn danh lên mạng: Cô gái tôi thích bị người khác hôn trộm, làm sao để hết tức giận.
Gửi đi được một phút được có mười mấy câu trả lời.
Chỉ có một câu trả lời đáng khen là: Cô gái có thích bạn không? Hay có phải bạn gái của bạn không? Cô gái không thích bạn cũng không phải bạn gái của bạn, lỡ cô ấy cũng thích người hôn trộm cô ấy thì sao, có phải bạn muốn chết tại chỗ luôn không?
Chung Yến An nhìn chằm chằm câu trả lời kia một hồi, sau đó xóa câu hỏi, quay đầu tiếp tục ngắm Sở Ca.
Hình như anh không có tư cách để tức giận.
Tỏ tình... Chuyện này tuyệt đối không thể hỏi Hà Sâm. Nếu cậu ta có kinh nghiệm cũng sẽ không đưa nhà, xe, trả vô số cách khoản tiền cho người ta rồi bị đá.
Sở Ca mệt mỏi vô cùng, xe về đến cửa nhà nửa tiếng sau cô mới tỉnh lại.
Cô tỉnh táo mở mặt ra, vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía bên cạnh.
Trong xe không có mở đèn, chỉ có đèn đường mờ ảo chiếu vào, ánh sáng mơ hồ soi từng nét rõ ràng khuôn mặt gầy gò của người đàn ông.
Cũng không biết anh ngủ từ lúc nào, điện thoại trên tay tắt âm, màn hình điện thoại lên tục sáng lên khi có người gọi tới.
Sở ca nghiêng người qua, khóe môi cong lên lẳng lặng nhìn anh chốc lát, cười ra tiếng kêu anh dậy, "Lâm An."
May là tài xế cũng ở trên xe, cửa xe mở ra một khe hở.
Nếu không bọn họ ngủ quên trên xe như vầy, tối nay chắc sẽ có một tin tức sốt dẻo —— Sở Ca và một người đàn ông lạ cùng nhau ngủ say trên xe, cả hai đều bị ngộ độc khí carbonic dẫn đến tử vong.
"Tiên sinh đã không được nghỉ ngơi hai ngày nay, nên có thể ngủ hơi sâu." Tài xế nhẹ giọng lên tiếng nhắc nhở.
"Vâng." Sở Ca lên tiếng, đưa tay lên vỗ nhẹ bả vai của người đàn ông, "Lâm An."
"Hở..." Chung Yến An mệt mỏi mở mắt ra, thấy mặt mũi Sở Ca, ngồi thừ người một lúc mới chớp mắt một cái, tỉnh táo lại từ từ ngồi dậy, "Thấy em ngủ nên không nỡ đánh thức em, có đói bụng không?"
"Một chút, chúng ta qua tiệm mì bên ngoài khu nhà đi, không muốn đi quá xa." Sở Ca ngáp một cái, gò má hồng hồng nghiêng đầu mở cửa ra, "Đi ra ngoài một chút không? Thả lỏng tinh thần."
Anh quan tâm cô như vậy, cô lại thích anh thêm một chút.
"Được." Chung Yến An vừa nói, mở cửa đi xuống.
Đã hơn giờ tối.
Sau mùa thu, trời về đêm mát mẻ hơn, không còn oi bức như ban ngày, gió thổi qua cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Chung Yến An đi kế bên Sở Ca, không biết vô tình hay cố ý cứ nhìn chằm chằm cô.
Trước khi gặp cô, anh đã nhiều lần tưởng tượng, khi anh có thể thoải mái đứng lên đi lại, sẽ gặp cô gái như thế nào để hai người họ có thể thoải mái tản bộ cùng nhau.
Tay trong tay giống như bố mẹ vậy, cũng không cần nói chuyện gì, chỉ cần bước cùng nhau.
Sau khi gặp cô, mỗi ngày anh đều suy nghĩ, lúc nào anh mới có thể đứng bên cạnh cô, ngăn cản những ánh mắt trộm nhìn cô.
Cuối cùng ngày này cũng đến, anh lại không tự tin.
Cô ưu tú thông minh như vậy, bất kể anh có làm gì, thì trong mắt người khác cô vẫn rất đặc biệt.
Anh thì quá u ám, không xứng với cô.
"Mùi vị của tiệm mì ngoài cửa cũng không tệ, để em gọi món." Sở Ca ngáp một cái, quay đầu nhìn anh cười, "Tối nay em ăn khuya, sáng sớm ngày mai phải vận động một tiếng mới có thể hao hết năng lượng."
"Anh đi với em." Chung Yến An không chút nghĩ ngội, "Anh cũng phải tăng cơ."
Sở Ca chớp chớp mắt, cười chúm chím gật đầu.
Như vậy, sáng sớm ngày mai là có thể thấy anh, còn có thể tập luyện cùng nhau.
Trước khi vào đoàn, cô có sắp xếp người tới định kì để quét dọn nhà cửa, chắc nhà không đến nổi bẩn.
"Buổi sáng cùng nhau chạy bộ, có một hồ nhân tạo phía sau hành lang dài của khu nhà, trồng rất nhiều hoa hồng và cẩm tú cầu, chắc lúc đó đã mở cửa." Sở Ca chủ động đề nghị, "Em gọi anh, tập xong rồi anh cũng có thể xem tiến độ thi công của nhà anh."
"Được." Sắc mặt Chung Yến An giãn ra.
Bây giờ anh vẫn phải kiểm soát cường độ tập thể dục, nhưng chạy chậm hai mươi phút vẫn không có vấn đề gì.
Màn đêm dịu dàng, gió hiu hiu mát.
Ánh mắt Sở Ca nhìn anh trong chốc lát, tim đập loạn đến mức không phân biệt được phương hướng.
Hình như cô càng ngày càng thích anh?
Ăn xong về đến cửa nhà, đôi mắt Sở Ca cong cong vẫy tay với anh, "Anh phải dậy sớm, đúng giờ em gọi cho anh."
Chung Yến An gật đầu, đưa mắt nhìn cô đi vào cửa, đứng lại một hồi mởi trở về biệt thự số .
Sở Ca đi qua sân mở cửa vào nhà, tim vẫn còn đập hơi nhanh.
Lên lầu tắm xong nằm xuống, điện thoại có tin nhắn gửi tới. Cô mở khóa liếc nhìn, thấy Lâm An gửi tin ngủ ngon, khóe môi vô thức cong lên, trả lời tin nhắn của anh: Ngủ ngon.
Cô thích từ từ từng bước mới đến hẹn hò như vậy.
Tính cách của Lâm An cũng rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng tán gẫu có bất đồng ý kiến, nhưng anh ấy không ép cô phải tiếp nhận quan điểm của anh ấy.
Chỉ là không biết anh thích cô hay chỉ muốn mập mờ?
Lúc ở trang viên, cô cảm thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng, chỉ còn thiếu một câu anh có muốn hẹn hò với em không thôi.
Trong hiện thực cô chưa bao giờ hẹn hò với bạn trai, cũng chưa từng thầm mến ai hết, không biết làm sao để biểu đạt với người đàn ông mình thích, mà khi bị từ chối không bị xấu hổ.
Sở Ca suy nghĩ ngổng ngang một hồi rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.
Màn đêm yên tĩnh.
Căn phòng ở phía nam của tầng hai của biệt thự số còn để đèn sáng trưng.
Chung Yến An đứng một hồi, rồi lại ngồi xuống một hồi, nhíu mày nhìn mấy bộ quần áo thể thao để trên giường.
Màu đen thì quá tối, sẽ làm cho da của anh vô cùng thiếu sức sống.
Màu xám thì tạm chấp nhận được.
Anh phiền não đứng nhìn mười phút, cầm hai bộ màu đen lên bỏ lại trong tủ quần áo, giữ lại bộ màu xám.
Từ khi khôi phục sức khỏe tới nay, anh đêu tập thể dục ở nhà chứ không đi ra ngoài.
Trong khu nhà có không ít người quen, anh lo lắng Sở Ca sẽ chê anh trông thiếu sức sống, cũng lo lắng gặp phải người quen, bị Sở Ca biết được thân phận của mình.
Nằm xuống giường suy nghĩ một hồi, anh nhìn thời gian buộc mình nhắm mắt lại ngủ.
Sớm muộn gì cô cũng biết được thân phận của anh, cứ gạt cô hoài như vậy cũng không phải là cách.
Tới đâu hay tới đó.
Vừa chìm vào giấc ngủ thì trời đã hừng sáng, Sở Ca còn chưa gọi tới thì Chung Yến An đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Anh bò dậy, sửa soạn xong xuôi, nhanh chóng xuống lầu chờ Sở Ca gọi.
"Tiên sinh, sao hôm nay dậy sớm vậy?" Dì mới cửa đi ra thấy anh, giật mình, "Bây giờ chuẩn bị bữa sáng luôn hả?"
Đến chăm sóc cậu ấy lâu như vậy, lầm đầu tiên thấy cậu dậy sớm.
Lúc qua bà qua thì đã dậy, chỉ là đúng giờ mới xuống lầu.
"Cứ làm như bình thường." Chung Yến An nhàn nhạt trả lời, nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần.
Chắc Sở Ca vẫn chưa dậy.
"Được rồi." Dì thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm như vậy, chợ vẫn chưa bày đồ ra bán.
Cách một vườn hoa nhỏ, biệt thự số vẫn luôn im lặng, hơn giờ bên kia mới có tiếng chuông điện thoại truyền tới.
Tim Chung Yến An đập nhanh hơn, vô thức nắm chặt tay lại.
giờ kém, điện thoại được kết nối. Yếu hầu liên tục lên xuống, nhanh chóng kết nối, "Chào."
"Đi ra đi, em đang ở ngoài cửa." Giọng nói ngập ý cười của Sở Ca truyền vào tai, "Trời hơi lạnh, anh nhớ mặc thêm áo khoác, lát nữa nóng lên rồi hãy cởi ra."
"Được." Chung Yến An đứng lên, cầm áo khoác đã chuẩn bị mặc vào, cúp điện thoại mở cửa đi ra ngoài.
Sở Ca mặc một chiếc áo thể thao dài tay màu trắng với quần đùi cùng màu, đôi chân dài thẳng tắp, đôi chân trắng nõn như phát sáng.
Chung Yến An che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, giả vờ thản nhiên nhấc chân đi về phía cô, "Em dẫn đường."
"Vâng." Mặt Sở Ca vui vẻ, dẫn anh đi về phía hành lang dài bên phải, "Đi một vòng bên này có thể tiện đường về đến cửa nhà, sau khi em chuyển tới đây trừ mấy ngày mưa thì ngày nào em cũng chạy hướng này."
Chạy rất nhiều lần, nhưng không gặp Thẩm Tiêu dù chỉ một lần thiếu chút nữa cô nghi ngờ nguyên tác gạt người, ngược lại cô gặp Thường Dã mấy lần.
Có điều Thường Dã không thấy cô.
"Sau này anh cũng thường xuyên chạy." Chung Yến An toát mồ hôi hột, cố gắng đuổi theo tiết tấu của cô.
Sau khi hồi phục anh chưa từng chạy, tốc độ không thể quá nhanh so với đi bộ được.
"Em không quay phim sẽ hẹn anh." Sở Ca chú ý thấy anh phải gắng hết sức, từ từ giảm tốc độ xuống chờ anh, "Tuần sau em không có nhiều cảnh, chỉ có tuyên truyền《 Cuồng Tín 》, có khá nhiều thời gian rảnh.
"Ừ." Chung Yến An phát hiện cô cố ý đi chậm lại chờ an, tim lại đập loạn lên.
Anh chưa từng gặp cô gái tinh tế như cô.
Cũng có thể lúc trước anh ít khi đi ra ngoài, nhưng cho dù có gặp được, các cô gái đó cũng không thể bằng Sở Ca.
Chỉ có Sở Ca, mới khiến anh muốn ở bên cô lâu dài, chỉ có Sở Ca, là người mang anh ra ngoài tiếp xúc với thế giới hỗn độn này.
Mặt trời chưa lên tới đỉnh, làn gió ban mai thổi qua những ngọn cây, những chiếc lá đang rơi rụng xuống mặt đất.
Nhân viên vệ sinh của khu nhà đang dọn dẹp vỉa hè, người dân trong khu nhà lần lượt ra ngoài tập thể dục buổi sáng, một tầng sương mỏng bao phủ khắp khu nhà, một ngày mới tươi sáng lại đến.
Chung Yến An cố gắng đi theo tiết tấu của Sở Ca, mồ hôi trên trán rơi như mưa.
Cảm giác đau đớn biến mất đã lâu bỗng ấp tới, mặc dù không nghiêm trọng như trước, nhưng vẫn rất khó chịu.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn người dân đang tập thể dục buổi sáng trên vỉa hè, cắn răng kiên trì.
Lần đầu tiên chạy bộ cùng với Sở Ca, anh không muốn bị hủy bỏ giữa đường.
"Nghỉ ngơi một lát, khoảng thời gian này em vẫn luôn ở đoàn phim không chạy bộ nên giờ em thấy hơi mệt rồi." Sở Ca dừng lại mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh, "Qua hồ cá bên kia đi, ở đó có nhiều cá chép Koi."
Chung Yến An âm thầm thở ra một hơi, cùng cô đi tới hồ cá bên kia.
"Cho." Sở Ca lấy trong túi áo khoác một túi thức ăn cho cá đưa anh, hoạt bát chớp mắt, "Ném một viên sẽ có một đàn tới, vô cùng thú vị."
Chung Yến An nhận lấy, đáy mắt hiện lên ý cười, "Cá sẽ mập."
"Mập thì sẽ rất đẹp, nhất lúc lúc ghi hình." Sở Ca cười ra tiếng, "Anh cũng phải mập một chút, bây giờ vẫn còn quá gầy, trông rất mỏng."
Chắc là ốm do bệnh.
Vẻ ngoài của anh vô cùng phù hợp với phần lớn tạo hình cổ trang, nhất là hình tượng nhân vật phản diện hung ác nham hiểm nhưng lại xinh đẹp.
Nếu không phải anh có thể đi được, lại từ nước ngoài trở về không được bao lâu, tính cách cũng rất tốt, thì cô thật sự nghi ngờ anh chính là Chung Yến An.
Trong nguyên tác, trước khi ra sân tác giả luôn miêu tả anh ta có một vẻ ngoài khó chịu.
Anh ta đẹp và gầy, từ đầu tới cuối chỉ cười duy nhất một lần với Đường An Nhiễm, khiến cho người khác không nhớ được cũng khó.
Lâm An không nói nhiều, nhưng không có nghĩa là không nói cười vui vẻ.
Lúc anh cười không giướng với những người khác, biểu cảm trên mặt thay đổi không nhiều, phải cẩn thận nhìn vào đôi mắt sâu hun hút, xinh đẹp của anh thì mới cảm nhận được.
Sở Ca nghĩ như vậy, lại lấy ra một túi thức ăn cho cá nữa nhìn anh, "Em đã chuẩn bị đầy đủ."
Anh vừa mới hồi phục lại như cũ chưa được bao lâu, không thể vận động bên ngoài lâu như cô được.
Nói thẳng ra là cô lo anh sẽ bị thương, nên mới suy nghĩ ra biện pháp như vậy.
Anh đã bị bệnh một thời giân lâu, nên có thể nhạy cảm hơn so với người bình thường một chút.
"Cá chép Koi trong hồ thật hạnh phúc, sáng sớm như vật đã có người cho ăn." Chung Yến An đùa giỡn nói một câu, thấp giọng nói, "Cảm ơn."
Cảm ơn cô đã để tâm suy nghĩ cho anh nhiều như vậy.
"Không có gì." Nụ cười trên mặt Sở Ca càng tươi, "Thật ra anh có thể nói trực tiếp với em, lời mời là em đưa ra, nên em sẽ phối hợp với anh."
"Lần sau." Trên mặt Chung Yến An cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp, vô thức cao giọng hơn.
Gò má Sở Ca nóng lên không ngừng, bước đi nhanh hơn, tìm một chỗ bên hồ cá ngồi xuống.
Chung Yến An cũng ngồi xuống, học dáng vẻ của cô cầm túi thức ăn cho cá rải một chút xíu xuống hồ.
Cá chép Koi trong hồ chen chúc lao tới, mặt nước yên tĩnh nhanh chóng sùng sục như sôi lên, mặt nước dâng lên rõ ràng.
Sở Ca nhìn hồ cá, khóe miệng vui thích cong lên.
Chung Yến An nhìn cô, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Ở chung với cô dù chỉ một giây cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc như đang mơ.
Hai người chuyên chú cho cá ăn, không chú ý tới Thẩm Tiêu đang từ vỉa hè bên kia đi qua.
Thẩm Tiêu thấy được Sở Ca, vốn dĩ muốn dừng lại chào hỏi, thì phát hiện có người đàn ông ngồi kế bên cô, còn có vẻ rất thân thiết nên bỏ ý định đó.
Nói không chừng người đó là bạn trai của cô.
Rốt cuộc tình cảm của ông cụ Chung đối với cô là như thế nào anh cũng không thể qua loa suy đoán được nhưng cũng không hy vọng Sở Ca sẽ gả cho Chung Yến An.
Cô xứng đáng có người tốt hơn.
Thẩm Tiêu đi vòng qua hồ cá bên kia nhìn sang, người đàn ông ngồi kế bên Sở Ca trông rất gầy, giống như mới qua cơn bạo bệnh.
Anh ta cúi đầu nên không thấy rõ mặt mũi, nhưng không ngồi xe lăn, không phải Chung Yến An.
Nụ cười của Sở Ca vui vẻ hạnh phúc, khoảng cách xa như vậy cũng cảm nhận được cô đang rất vui.
Thẩm Tiêu cười cười, tiếp tục đi chạy bộ buổi sáng.
Không phải Chung Yến An là được.