Editor: Vàng Anh
Chung Yến An không vui cau mày, tròng mắt màu mực hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén, "Lục tổng biết tôi?"
Lục Hành Châu nghiêng đầu sang một bên, năm ngón tay co lại thành nắm đấm chạm vào mũi, ho nhẹ hai tiếng, hoàn hồn lại nặn ra một nụ cười làm lành, lễ phép bắt tay với anh, "Lâm tiên sinh rất giống với một người bạn học của tôi, đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau."
Chung Yến An đã bình phục, ngoại trừ còn hơi gầy, trông không khác người bình thường là bao?!
Làm sao anh ta làm được như vậy?
Chẳng lẽ năm trước, anh ta giả bộ bị liệt?
Cái này căn bản không thể.
Đầu năm Sang Thiêm có hợp tác với công ty nhà anh, Chung Yến An chỉ còn bộ xương ngồi trên xe lăn, ốm yếu giống như lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, không thể làm giả dù chỉ một chút được.
Mấy năm nay anh đi quay phim, vì để làm tròn vai diễn nhất có thể, trước khi quay mỗi bộ phim anh sẽ đi thể nghiệm.
Trong bệnh viện khoa hồi phục chức năng, anh đã thấy qua vô số bệnh nhận bị liệt giống Chung Yến An, tất cả đều có những triệu chứng giống nhau.
Chung Yến An cũng không thể giả bộ lâu như thế được.
Tâm tư Lục Hành Châu thay đổi nhanh chóng, sống lưng không khỏi rịn một lớp mồ hôi lạnh. Dù có phải là giả bộ hay không thì hình như anh vừa làm hỏng chuyện của anh ta?
Anh không nên tới đây.
"Thì ra là như vậy, không may, tôi cũng vừa từ nước ngoài trở về." Thần sắc Chung Yến An nhàn nhạt, "Thật xin lỗi tôi không phải anh ta."
"Là ánh mắt của tôi không tốt, anh Lâm có thể tới xem phim là vinh hạnh của tôi, có điều Sở Ca phải đi một chuyến, phỏng vấn sắp bắt đầu rồi." Lục Hành Châu ra sức suy nghĩ.
Đêm kỉ niệm một trăm năm thành lập của Sang Thiêm, ông cụ Chung có nói Chung Yến An đi nước ngoài, chẳng lẽ anh ta đi chữa trị chân?
Toàn bộ Hải Thành không người nào là không biết, ông cụ Chung vì chữa trị cho anh ta đã tốn bao nhiêu tiền.
Nếu bác sĩ nước ngoài có thể chữa trị cho anh ta, sẽ không chờ nhiều năm như vậy.
Anh càng suy nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất kì lại, quyết định không suy nghĩ nữa.
"Vậy em đi trước, anh chờ em một lát." Sở Ca không thấy có chuyện gì không đúng, khóe môi cong lên nói một tiếng với Chung Yến An, đi xuống trước.
Ngoại trừ là một ảnh đế Lục Hành Châu còn là con trai thứ ba của nhà họ Lục, vòng xã giao của anh ta loại người nào cũng có thể có.
Vốn dĩ Lâm An cũng không phải người bình thường.
"Anh Lâm mời ngồi." Lục Hành Châu duy trì nụ cười, nói xong quay đâu đuổi theo Sở Ca.
Lúc trước anh ta cũng vì Sở Ca mà uy hiếp mình.
Rạp chiếu phim im lặng.
Chung Yến An ngồi trở về, cầm điện thoại lên chụp hình cho Sở Ca.
Bộ quần áo tối nay của cô là do anh chọn, phong cách tài sắc vẹn toàn, làm cho cô trong rất cao gầy, vô cùng thích hợp với cô.
"Cảm ơn quý khán giả và tất cả những anh em đồng nghiệp đến ủng hộ." Lục Hành Châu mỉm cười lên tiếng, "Không biết mọi người xem phim xong có gì muốn hỏi không."
Anh rất có lòng tin vào chất lượng của phim, đây cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác với Liễu Tùng Văn, nhưng dù gì cũng là bộ phim đầu tiên anh bỏ tiền ra để đầu tư, vẫn hơi thấp thỏm.
Tối nay ban giám đốc của rạp chiếu phim cũng tới không ít, còn tới bao nhiêu thì anh cũng không biết.
"Không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn biết phần hậu kì có phải do Mộc Hạp làm không? Hành Giả có cân nhắc hợp tác với Mộc Hạp để sản xuất phim hoạt hình D hay không?" Có phóng viên đặt câu hỏi.
Sở Ca nhìn sang người đó, rồi ánh mắt rơi trên người Lâm An đang ngồi trên khán đài, khóe môi vô thức cong lên.
《 Chu Tước 》 mới là phim cô diễn, hy vọng đến lúc công chiếu có thể cùng anh đến buổi công chiếu phim, cùng nhau xem phim, rồi cùng nhau ăn tết.
Sắp tới mùa xuân, cô muốn mua lại căn nhà hồi đầu năm, an tâm ở lại thế giới này.
Cô chưa bao giờ thích một người nào, cho đến khi gặp Lâm An.
Xuyên đến đây được mấy tháng, cũng là lần đầu tiên cô muốn ở lại, hoàn toàn hòa nhập với thế giới này.
Mất tập trung suốt buổi, nửa tiếng phỏng vấn hỏi đáp cũng nhanh chóng kết thúc.
Sở Ca không kịp đợi Lục Hành Châu nói lời kết, nhanh chân chạy đi lên khán đài kiếm Lâm An.
Vốn dĩ tối nay Tần Chuẩn cũng muốn tới, nhưng nhà trọ sắp xếp cho Đường An Nhiễm xảy ra một ít vấn đề nên không thể tới được.
May là anh ấy không tới.
Mới vừa rồi Lục Hành Châu lên khán đài tìm cô bị anh ấy thấy, sau này chắc mỗi ngày anh ấy đều cằn nhằn cô: Không phải là không thể nói chuyện yêu đương nhưng mà đặt sự nghiệp lên trước rồi yêu đương cũng đâu có muộn.
Không cần thấy anh ấy cô cũng có thể thuộc làu làu lời anh ấy nói.
Khán giả lần lượt rời chỗ đi ra ngoài, Sở Ca khó khăn lắm mới kiếm được Lâm An, không tránh khỏi than thở, "Chờ có chán không?"
"Khá tốt." Chung Yến An đứng lên, tự nhiên nói, "Đi ăn cơm, anh đã đặt chỗ rồi."
"Được, em đói đến không chịu được rồi." Sở Ca ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết sáng lên giống như được phủ một lớp ánh sáng, đôi môi nở một nụ cười rực rỡ, "Đợi nữa là em đói muốn xỉu."
Không biết anh đặt chỗ nào, sẽ là nhà hàng cao cấp hay quán ăn bình dân, cô rất mong chờ.
Chung Yến An nhìn vào mắt cô, khóe môi vô thức cong lên, giọng nói trầm thấp hấp dẫn nhưng rất dịu dàng, "Đói đến xỉu cũng có anh ở đây."
"Em không muốn leo lên hot search vì đói đến xỉu đâu." Sở Ca hờn dỗi nói một câu, đỏ mặt đi ra ngoài trước.
Chung Yến An cười một tiếng, thong thả đuổi theo cô.
Tôi nay trước khi tới anh đã dặn Hà Sâm chào hỏi một tiếng với giới truyền thông, bất kì ai chụp ảnh của anh và Sở Ca chung một khung hình đều không được phát tán ra ngoài.
Vì vậy không cần lo lắng hành tung của anh sẽ bị lộ.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, không ít phóng viên chờ ngoài của để phỏng vấn những người trong đoàn phim và diễn viên nam nữ chính.
Sở Ca nhìn sang bên kia, tự nhiên kéo Lâm An kế bên mình, nhanh chóng quay đầu quay lại, đi ra bằng một cửa khác để lấy xe.
Đi được nửa đường trợ lí gọi tới hỏi cô đang ở đâu, Sở Ca liếc nhìn người đang ông kế bên mình, thản nhiên nói dối. "Tài xế tới đón, chị về nhà trước, có chuyện gì sáng mai rồi nói."
"Không có chuyện gì, em ở cửa bên này không thấy chị đi ra nên hơi lo lắng." Trợ lí thở phào nhẹ nhõm.
"Em về đi, buổi tối nhớ nghỉ ngơi sớm, sáng mau chị tự lái xe đến phòng làm việc." Sở Ca nhanh nhẹn nói, "Nhớ nói với anh Chuẩn một tiếng giùm chị."
Trợ lí trả lời sau đó kết thúc cuộc nói chuyện.
Sở Ca cất điện thoại di động phát hiện Chung Yến An đang nhìn mình, trogn nháy mắt gò má nóng lên, "Trợ lí của em, vừa rồi thật xin lỗi để cho anh làm tài xế của em."
"Vô cùng tình nguyện." Chung Yến An hơi nhướng mày.
Trợ lý của cô là vệ sĩ do anh sắp xếp cho cô, sẽ không tiết lộ tung tích của cô cho Tần Chuẩn, cũng sẽ không giúp Tần Chuẩn giám sát cô.
Sở Ca nghe anh nói như vậy, nhiệt đọ hai bên má không khỏi nóng lên, tim loạn nhịp, giống như có hai con thỏ con đang nhảy loạn trong ngực cô.
Có tính là anh đang trêu ghẹo cô không?
Sở Ca giơ tay vuốt vuốt tóc, giả vờ như không nghe được ẩn ý mập mờ trong lời nói của anh, cúi đầu chạm chạm vào cửa xe.
Anh không nói rõ thì cô vẫn phải dè dặt một chút, không được nóng nảy rồi tỏ tình.
Cơm tối ăn ở một nhà hàng tư chỉ dành cho hội viên, rất gần Hoa Đình.
Nửa tiếng sau, xe đậu ngoài của nhà hàng.
Sở Ca từ cửa kiếng nhìn sang, vô thức nở một nụ cười trên môi. Thoạt nhìn nhà hàng này không phải hạng thấp, từ bên ngoài nhìn vào trông không giống một nhà hàng, không biết còn tưởng là con của nhà giàu nào mở để trưng.
Xuống xe, Sở Ca ngẩng đầu nhìn lướt qua bảng hiệu, trong lòng thầm kinh ngạc.
Giá thẻ hội viên của nhà hàng tư này không hề rẻ, mỗi năm sẽ thu phí ít nhất một trăm ngàn.
( NDT khoảng triệu VND)
Trong nguyễn tác, lúc Đường An Nhiễm và Thẩm Tiêu đính hôn, Thẩm Tiêu đã cầu hôn ở đây.
Thẩm Tiêu là chủ của nhà hàng này.
Lâm An thật biết chọn chỗ, chỉ mong tối nay Thẩm Tiêu đừng tới đây. Bên ngoài không công khai chuyện cô là vị hôn thê của Chung Yến An, chắc Thẩm Tiêu cũng không biết.
Nhưng giao tình của ông cụ Chung và ông nội của Thẩm Tiêu không cạn, không may để anh ta biết có người bên cạnh cô, dù không phải hẹn hò, chuyện này đến tai ông cụ cũng không tốt.
Hưởng thụ tài nguyên và cơ hội nhà họ Chung cho, nhưng lại không chú ý thận phận của mình, qua lại thân thiết với người đàn ông khác, quá giả tạo.
Thiết kế của quán rất cá tính, cánh cửa trông giống như một phiên bản thu nhỏ của Lưu Viên ở Tô Châu, khi bước vào thì hoàn toàn không thấy quy tắc thiết kế cổ trang, phong cách Trung Tây kết hợp.
(một khu vườn cổ điển nổi tiếng nằm tại đường Lưu Viên, thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Cùng với các khu vườn cổ điển khác ở Tô Châu nó đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới. Đây cũng là nơi lưu giữ hai di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO công nhận là Bình đàn (评弹) và Cổ cầm.)
(Trung Tây là Trung Quốc và Phương Tây.)
Phong cách tổng thể trông rất đẹp.
Đi theo người phục vụ đi vào sân bên trái đại sảnh, Sở Ca hoàn toàn yên tâm, cười nói, "Chỗ này không dễ vào, cũng không dễ gì tìm được."
"Trợ lí đề cử, cậu ấy thường xuyên đến." Thần sắc Chung Yến An như thường.
Nhà hàng là Hà Sâm đề của, thẻ hội viên của là của cậu ấy, cậu ấy nói nhà hàng này rất yên tĩnh sẽ không có người quấy rầy bọn họ.
"Mắt nhìn của trợ lí anh không tệ." Sở Ca nửa thật nửa giả khen anh, "Mắt nhìn của ông chủ cậu ấy càng tốt hơn."
Chung Yến An nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt ngập ý cười, môi cũng không ngừng cong lên.
Cô thích là được.
Ánh mắt ngập ý cười của anh không chút báo trước chạm vào mắt cô, cô không chút nghĩ ngợi lên tiếng, "Anh cười thật đẹp."
"Vậy sau này anh cười nhiều hơn." Tâm tình Chung Yến An vui mừng nhảy nhót như chim sẻ.
Sở Ca đỏ mặt gật đầu.
Anh không nói chuyện rõ ràng, còn cô thì lúc nào cũng không nhịn được muốn thổ lộ.
Ăn xong một bữa cơm vui vẻ, Sở Ca tưởng tượng rất nhiều lần nhưng vẫn không có cơ hội bày tỏ, cô hơi thất vọng cũng hơi tức giận.
Vào ngày công chiếu 《 Cuồng Tín 》, doanh thu phòng vé đã vượt mốc triệu trong ngày đầu tiên, hầu hết cưa dân mạng đều để lại bình luận khen.
( triệu NDT khoảng tỷ VND)
Phê bình cũng có, nhưng hầu hết họ đều nhân cơ hội để bày tỏ sự không hài lòng với Sở Ca.
Nhất là người hâm mộ của nữ chính và những diễn viên phụ khác.
Tuy nhiên những khán giả bình thường bẫn đồng tình với Sở Ca, nhà phê bình phim chuyên nghiệp đã thổi cô tới tận trời cô, bảo cô là cả linh hồn của bộ phim.
Sở Ca không bị ảnh hưởng chút nào, trở về dinh thự của nhà họ Chung thăm bố mẹ mấy ngày, sau khi tham gia đại tiệc ăn mừng phim 《 Cuồng Tín 》 đạt mốc tiền tỷ tại phòng vé, lập tức thu dọn đồ đạc và lên đoàn đi quay 《 Lưu Quang Kiếm 》.
Bộ này cần dùng hỗ trợ của hệ thống dây cáp, phân cảnh như thế rất nhiều
(Wire fu là một yếu tố hay phong cách của điện ảnh hành động Hồng Kông được sử dụng trong các cảnh đánh nhau. Nó là sự kết hợp của hai thuật ngữ: "wire work (lưới dây)" và "kung fu". Các hiệu ứng đặc biệt nâng cao khả năng võ thuật trong phim, đặc biệt là những hiệu ứng dùng dây để treo diễn viên ở những vị trí không thể thực hiện được.)
Sau khi vào mùa đông thỉnh thoảng cô phải quay cảnh dưới nước, mới một tháng mà cô đã giảm kg, toàn bộ thịt thà cô ăn trong thời gian trước đã mất hết.
Mỗi ngày Lâm An đều gửi tin nhắn cho cô vào khoảng thời gian cố định, biệt thự của anh cũng sửa sang gần xong.
Đoàn phim được nghỉ hai ngày trước lễ Giáng sinh, Sở Ca nhanh chóng chạy về thành phố.
Cô đến dinh thự nhà họ Chung ở lại một đêm để thăm bố mẹ, sáng sớm hôm sau cô trở về Hoa Đình, đi theo người giám sát của công ty thiết kế để kiếm tra biệt thự của Lâm An.
Tất cả đều dựa theo bản thiết kế của cô, tất cả vật dụng trang trí đều được mua dựa trên ý kiến của cô.
Sở Ca Ca từ dưới lầu nhìn lên tầng thượng, thoáng chốc bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề mà cô đã bỏ qua.
Cô là người đề nghị sửa sang lại, từ đầu tới cuối Lâm An không phản đối bất cứ cái gì.
Biệt thự sau khi làm xong hoàn toàn đều là ý tưởng của cô, khác nào căn nhà lý tưởng của cô.
Sự phát hiện này làm cho Sở Ca choáng váng.
Anh không có ý kiến gì, hay ban đầu đã có cảm tình với cô?
Khoảng thời gian này trừ việc bọn họ thường xuyên nhắn tin với nhau, Lâm An cũng thường xuyên đi thăm ban, mỗi lần đến không phải mang thức ăn thì cũng mang một món quà nhỏ cho cô.
Cô bánh ít đi bánh quy lại, cũng cho anh không ít đồ.
Trong mắt người ngoài, bọn họ không khác gì người yêu, nhưng ai cũng không thổ lộ rõ ràng.
Sau khi được người giám sát của công ty đưa cô đi xem xong, Sở Ca quay đầu nhìn Lâm An lại một hơn một chút, càng ngày trông anh càng bình thường, muốn nói chút gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ở chuyện khác cô luôn tự tin, duy chỉ trong chuyện tình cảm thì không.
Không phải sợ bị từ chối, mà sợ cô nói ra nhưng anh lại không có ý định đó, ở thế giới này cô chỉ có duy nhất một người bạn để tâm sự là anh nên cô không muốn mất đi.
Sở Ca thở dài trong lòng, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, lập tức nở nụ cười, "Sao, có hài lòng không."
"Vô cùng hài lòng, đi ăn cơm trước rồi quay lại xem, mùi còn nặng lắm." Chung Yến AN giấu khẩn trương, ánh mắt màu mực hiện lên ý cười, "Quên hỏi em có hẹn trước chưa?"
"Không có." Sở Ca cúi đầu đi xuống bậc thang, gió lạnh thổi qua, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh không đề cập tới, vậy cô coi như không biết.
kKhaorng thời gian quay phim này cô kết bạn rất nhiều, bên Lữ Xuân Lâm cũng giới thiệu cho cô một hạng mục thiết kế nhà hàng, hiện tại cô ấy đang vẽ bản vẽ thiết kế trong quá trình quay phim.
Không sao, năm sau đuổi kịp và có thể ghi danh vào giải thượng lớn.
Giữa nhiều người bạn mới như vậy, nhưng chỉ có ở trước mặt Lâm An cô mới không chút e dè nào, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Cô không muốn mất đi anh.
"Anh đi thi bằng lái rồi, có thể làm tài xế cho em." Chung Yến An theo sau, giọng tùy ý, "Có dám ngồi lên xe anh không?"
ANh không đến trường để học, mà để Hà Sâm dạy trực tiếp nửa tháng rồi đăng kí thi, đã lấy được giấy chứng nhận.
"Tại sao không dám?" Sở Ca quay đầu nhìn anh cười, "Em tin tưởng kĩ thuật của anh."
Chung Yến An "Ừ" một tiếng, mở khóa xe, vòng qua đầu xe mở cửa cho cô, "Mời."
Hôm nay không chỉ là kiểm tra tiến đọ sửa sang của biệt thự, hôm nay còn là sinh nhật tuổi của cô.
Anh đã chuẩn bị rất kĩ càng, tối nay sẽ tỏ tình với cô.
"Vậy em sẽ không khách khí." Sở Ca cười, khom người ngồi vào xe.
Cô rất muốn hỏi anh, anh xem mối quan hệ mập mờ của họ là cái gì.
Trước kia trong hiện thực, thấy bạn thân của mình vì yêu mà lo được lo mất, cô không ít lần cười bạn thân nhát gan, cuối cùng người lo được lo mất đổi ngược lại là cô.
Đến phiên cô mới biết, thích một người, sẽ siêu cấp thiếu tự tin.
Bất kể cô ở trước mặt người ngoài lợi hại như thế nào, thì ở trước mặt người mình thích, cô luôn hy vọng mình là duy nhất, là một người đặc biệt với người đó.
Hy vọng trong mắt anh chỉ có cô.
Sở Ca cúi đầu xuống, cố gắng giấu kĩ tâm tư của mình, chờ anh lên xe.
Chung Yến An đóng cửa xe, vòng qua đầu xe bên kia ngồi vào ghế lái, cẩn thận suy nghĩ rồi mới cài dây an toàn, nổ máy quay xe chạy ra ngoài.
Sở Ca tức cười nhìn dáng vẻ thận trọng đó của anh, đôi mắt cong cong, vui vẻ làm huấn luyện viên cho anh, nhắc nhỏ anh chú ý tránh chướng ngại vật.
Trong hiện thực, lần đầu tiên cô lái xe sau khi lấy được bằng lái cũng khẩn trương như vậy.
Bố cô còn khẩn trương hơn cả cô, sống lưng không dám buông lỏng.
"Vẫn chưa quen lắm." Chung Yến An cũng không nhịn được cười, "Lúc trước ở nước ngoài đều do tài xế lái xe, cộng thêm sau khi phẫu thuật vì bị liệt một thời gian rất lâu, cũng không có cơ hội đi học."
"Không sao, người mới đều có quá trình thích ứng, em cũng như vậy." Sở Ca nghiêng đầu nhìn anh đang càng ngày càng tốt lên, "Anh còn lợi hại hơn em rất nhiều."
Chung Yến An gật đầu, chuyên tâm lái xe.
Sở Ca thấy xe đã ra khỏi sân, cũng không nói chuyện nữa tránh làm cho anh phân tâm.
Nhà hàng ở trung tâm thành phố là nhà hàng đạt sao Mechelin, là nhà hàng đắt tiền nhất ở Hải Thành, cấp bậc cũng là cao nhất.
(sao Michelin được chia thành ba thứ bậc tương ứng với sao, sao và sao. Những nhà hàng được trao tặng đến sao thứ được xem là đỉnh cao của ẩm thực.)
Sở Ca hơi bất ngờ, cho là anh vì cảm ơn cô đã thiết kế biệt thự nên mới mời ăn, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lúc này là giờ cao điểm, không bị kẹt xe, nhưng xe cũng không ít.
Lúc bắt đầu anh có hơi khẩn trương, nhưng sau khi lên đường đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có tốc độ vẫn còn chậm.
Chạy trên đường gần một tiếng đồng hồ, hai người đến nhà hàng cũng đã gần tám giờ, toàn bộ Hải Thành chìm trong ánh đèn neon.
Đi lên thang máy, Tần Chuẩn gọi điện tới, vừa mở miệng đã hỏi có phải cô đang ở chung với Lâm An không.
Sở Ca không giải thích được, "Không thể ở chung sao?"
"Không phải, người hâm mộ và cư dân mạng săn lùng bạn trai của em, anh lo ông cụ thấy được thì mối quan hệ sẽ không tốt." Tần Chuẩn cười khổ, "Chị hai, chị kiềm chế lại một chút, đừng quên trong tay em vừa kí hai bộ phim với Mộc Hạp."
"Cảm ơn anh Chuẩn, em sẽ chú ý." Sở Ca cười khan, "Còn chuyện gì nữa không?"
"Chuẩn bị tuyên truyền 《 Chu Tước 》, anh đã xem phim rồi, em sẽ tại tiếng vang." Tần Chuẩn vui vẻ không thôi, "Người phát ngôn thì gần như hoàn thành, lát nữa anh soạn lại rồi gửi cho em xem. Ngoài ra, anh còn nhận một bộ đề tài nữ tội phạm cho Đường An Nhiễm, hai ngày sau sẽ xuất ngoại để quay."
Đề tài nữ tội phạm? Sở Ca giật mình, theo bản năng thốt lên, "Có phải phim tên là 《 Am Thờ Phật 》không?"
Trong nguyên tác, nhờ tác phẩm này mà Đường An Nhiễm đã được giải ảnh hậu tại giải thưởng quốc tế, bắt đầu con đường của một minh tinh nổi tiếng.
Cũng nhận phim đó trong thời gian này.
"Sao em biết?" Tần Chuẩn bật cười, "Đạo diễn của bộ phim này là một người mới vào nghề, mới về từ nước ngoài."
"Em nghe thầy Lữ nói, anh ấy nói rằng bên kia gửi kịch bản cho anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ nhận một vai." Sở Ca lảm nhảm, "Không có chuyện gì khác em cúp điện thoại đây, em còn chưa ăn cơm nữa."
Sở Ca dựa vào thành thang máy, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Trong nguyên tác đạo diện này vô cùng xuất sắc, bộ phim đầu tiên đã đoạt được danh hiệu đạo diễn xuất sắc nhất, bộ thứ hai đạt dianh thu cao nhất năm đó.
Mấu chốt là anh ta là bạn của Chung Yến An.
Hai người không gặp mặt, chỉ trao đổi qua mạng. Trở về nước phát triển vẫn nghe theo đề nghị của Chung Yến An, nói cách khác, rốt cuộc Đường An Nhiễm có quen biết với Chung Yến An không.
Cô chiếm thân phận vị hôn thê của anh ta, thấy như nào cũng không an toàn.
Vận may của nữ chính, quả nhiên rất khác biệt so với người khác.
Nếu không phải cô gặp ông cụ, chắc ngồi không rất lâu mới nhận được một bộ phim kế.
Mua nhà? Cũng phải để dành hai năm nữa mới mua được.
Sở Ca nhắm hai mắt, nhìn hình ảnh người đàn ông phản chiếu qua thành thang máy, lại nghĩ tới Chung Yến An.
Đã nửa năm rồi, sao anh ta vẫn chưa xuất hiện?
Luôn phải phập phồng lo sợ cuộc sống, thật khó khăn.