Tôi Muốn Chinh Phục Nàng Chủ Tịch Ủy Ban Kỷ Luật Bất Khả Xâm Phạm!

bắt đầu công việc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuần sau đó, tôi ngay lập tức bắt đầu công việc của một Ủy viên Kỷ luật.

Nhiệm vụ đầu tiên tôi phải làm là công tác sao đỏ. Mặc dù dậy sớm không khó lắm vì tôi chỉ mất năm phút để đến trường, nhưng cơn buồn ngủ vẫn đeo bám, phần là vì tôi phải dậy vào một khung giờ không quen thuộc.

"Chào buổi sáng.”

"Chào buổi sáng, Hayama-senpai.”

Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là cùng Hayama-senpai thực hiện công tác sao đỏ và cùng Kanzaki-senpai tuần tra khuôn viên trường sau khi tan học.

Tôi rất phấn khích khi nghĩ về việc được làm việc với Hayama-senpai hôm nay.

"Đeo băng tay vào.”

Senpai đã đưa cho tôi chiếc băng tay của Ủy ban Kỷ luật.

Khi tôi mới nhập học, tôi không hề ngờ rằng mình sẽ phải đeo nó để làm nhiệm vụ sao đỏ.

Nhưng khi tôi đeo nó lên, nó nhắc cho tôi nhớ rằng mình giờ là một Ủy viên Kỷ luật.

"Ủy viên Kỷ luật phải là tấm gương cho các học sinh. Hãy chào đón họ với phẩm cách và lòng tự hào. Cẩn thận với tóc tai, quần áo, phụ kiện, vân vân. Vì các em còn học năm nhất, sẽ có lúc có người không nghe lời các em. Lúc đó hãy gọi chị.”

"Vâng.”

Tôi vỗ tay lên má mình, cố gắng để không trông ngái ngủ.

Giờ đã là một ủy viên, ít ra tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, nếu không tôi sẽ mất đi uy tín.

Nhưng khá buồn cười khi nghĩ rằng một người như tôi lại là tấm gương cho học sinh noi theo.

Hayama-senpai đang đứng cách tôi một quãng ngắn.

"Chào buổi sáng.”

Tôi chào hỏi các học sinh khi họ bước qua cổng trường.

Ngạc nhiên thay, họ đều chào hỏi lại tôi. Nhiều học sinh cư xử rất hòa nhã.

Và đó cũng là một trong những buổi sáng quá yên bình, khi không có ai vi phạm nội quy.

"Mirai-! Chào buổi sáng-!”

"Chào buổi sáng. Cậu làm việc chăm chỉ cả buổi sáng rồi nhỉ.”

Micchi và Kanoe cũng tới trường. Tôi cũng vui vui khi thấy người quen như thế này.

Hội Học sinh có vẻ cũng có tổ chức công tác sao đỏ, nhưng họ chỉ thỉnh thoảng mới tổ chức, còn hôm nay thì không. Dù Ủy ban Kỷ luật thực hiện nhiệm vụ sao đỏ thường xuyên, họ lại không làm vậy mỗi ngày.

Lí do cho sự ngẫu nhiên này là nếu đặt công tác sao đỏ vào một ngày cố định, học sinh sẽ chỉ mặc đồ tuân thủ nội quy vào ngày hôm đó.

"Cô gái đằng kia là ai vậy? Đáng yêu quá.”

"Chắc là học sinh mới.”

"Cô ấy ở lớp nào vậy?”

Đây đó, tôi nghe được nhiều giọng nói xì xào về mình.

Tôi không thấy tệ khi là chủ đề tán gẫu bởi người cùng giới. Hồi cấp hai, vẻ ngoài của tôi là nguồn cơn của sự ghen tỵ tới từ những học sinh khác.

Tôi muốn tạo ấn tượng tốt, nên tôi tiếp tục chào đón họ bằng nụ cười rạng rỡ hơn bất kỳ ai. Em đang làm hết sức đây, Hayama-senpai!

Ngay sau đó, tôi để ý thấy một nhóm khoảng mười học sinh đang nhìn mình. Màu cà vạt của họ không đồng đều, nhưng có vẻ phần lớn là học sinh năm nhất và năm hai.

Khi tôi nhìn về phía họ, thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi nhận ra rằng họ không nhìn tôi, mà nhìn Hayama-senpai. Họ nhìn Senpai chằm chằm với biểu cảm khát khao. Thỉnh thoảng họ lại xôn xao lên, thì thầm vào tai nhau. Nó quá rõ ràng và nổi bật.

Nó là thứ được gọi là "bạn nối khố" nhỉ. Cứ mỗi cô gái lại có một cô bạn tháp tùng.

Tôi ngạc nhiên trước cảnh tượng trước đây chỉ thấy trong manga diễn ra ngay trước mắt. Thực sự có người hành xử như thế này sao.

Tôi cũng thấy Hayama-senpai ngầu và xinh đẹp, nhưng họ lại quá nổi bật và tôi tự hỏi liệu chị ấy có thấy phiền.

Tôi nhìn sang Hayama-senpai và chị ấy có vẻ không quá để tâm.

"Senpai nổi tiếng thật đó. Nhóm kia đang nhìn chị kìa."

"Chuyện thường ngày ấy mà."

"Chị không phiền ạ?"

"Chỉ cần họ không cản trở công việc thì không sao."

"Công việc thật sự là tất cả với chị nhỉ."

Tôi tự hỏi động lực của chị ấy từ đâu ra.

Động lực của tôi tới từ Hayama-senpai, nhưng tôi không biết liệu mình có thể tìm được lí do để thực sự thấy gắn bó với công việc này hay không. Với suy nghĩ đó, tôi trở lại vị trí và tiếp tục nhiệm vụ.

"Còn năm phút nữa là đến giờ sinh hoạt buổi sáng, em có thể nghỉ sớm và đến lớp được rồi."

"Em hiểu. Chị đã vất vả rồi. Em xin phép vậy."

Tôi cởi băng tay ra và tới phòng học.

Hayama-senpai khó nhằn thật. Chị ấy đúng là tuyệt nhất.

Trong buổi họp ủy ban kỷ luật, tôi có loáng thoáng thấy một chút tính cách của chị, nhưng ngoài ra chị không để lộ bất cứ một kẽ hở nào, cũng không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài công việc, và tôi chỉ moi được chút ít thông tin về sở thích đọc sách. Nhờ danh tiếng là một người hoàn hảo, chị có nhiều người hâm mộ trong học viện, và cũng không ít người ghét.

Ngoài ngoại hình có được từ khi sinh ra của mình, tôi không có tài năng nổi bật nào để người ta phải nhớ tên biết mặt.

Do nội quy nhà trường cấm quan hệ nam nữ, chị ấy có vẻ không có hứng thú với chuyện tình cảm. Thêm nữa, tôi còn có cùng giới tính với chị.

Với chị ấy, có lẽ tôi chỉ là một "hậu bối hơi xấc xược trong ủy ban kỷ luật" không hơn không kém.

Vì bối cảnh là trường nữ sinh, việc tán tỉnh người đồng giới có lẽ sẽ dễ hơn là ở trường có cả nam lẫn nữ.

Thay vì bỏ cuộc, tôi quyết định tìm mọi cách rút ngắn khoảng cách…

***

Sau khi tan trường.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi tuần nhé? Em đã đeo băng tay chưa?"

"Em đeo rồi."

"Được lắm. Với tư cách là thư ký ủy ban, chị rất vui khi có một hậu bối đáng tin cậy như em."

Tôi đi quanh trường với một Kanzaki-senpai đang mỉm cười tươi tắn. Mục đích của việc này là đảm bảo những học sinh không sinh hoạt câu lạc bộ tuân thủ thời gian tan trường.

Không như Hayama-senpai, Kanzaki-senpai rất dễ gần. Tôi có cảm giác như mình đang đi dạo cùng tiền bối hơn là đang tuần tra khu vực.

"Điều gì khiến em quyết định tham gia Ủy ban Kỷ luật vậy, Shimizu-san?"

"Năm nay em muốn tự thử thách bản thân ạ."

"Heh, chị đoán thế có nghĩa là năm sau em sẽ thôi không làm nữa nhỉ."

"Vâng. Em biết em không thực sự hợp với những việc thế này."

"Haha, em muốn đánh bóng học bạ à?"

"…Vâng, đúng rồi ạ. Còn Kanzaki-senpai, làm sao chị lại trở thành Ủy viên Kỷ luật vậy ạ?"

Thực ra tôi chỉ muốn tiếp cận Hayama-senpai, nhưng tôi sợ nếu nói thật sẽ làm chị ấy đánh giá, nên tôi quyết định cứ nói mình muốn làm đẹp học bạ.

Kanzaki-senpai thẳng thắn quá mức và trông không giống một Ủy viên Kỷ luật chút nào, nên tôi tò mò muốn biết sao chị ấy lại xung phong làm việc này.

"Chị thường bị người ta cười khi kể chuyện này, nhưng mà do lớp chị không ai tình nguyện, nên chị phải chơi oẳn tù tì và đã thua. Đáng ra chị định làm hết một năm rồi thôi, nhưng rồi lại được tiến cử làm thư ký, nên là hết mất đường lui."

"Nói 'không' cũng khó thật, nhỉ? Nhưng mà hẳn chị phải làm việc hiệu quả lắm, Kanzaki-senpai. Nếu không thì em cá là chị sẽ không được bầu."

"Em thấy đấy, chị có tính cách khá thoải mái nên cũng cân bằng được với Chủ tịch. Việc Reika làm chủ tịch là gần như chắc chắn đó."

"Cân bằng… có phải ý chị lhư thế khi chị bảo chị chịu trách nhiệm thưởng phạt không?"

"Đúng- đúng. Kể từ năm nhất, Reika đã như vậy rồi, và bầu không khí trong ủy ban thường hay trở nên nặng nề. Vậy nên chị có suy nghĩ xem mình có thể xử lí nó thế nào và cũng hành động nhiều. Có vẻ điều này có kết quả tốt."

"Chắc chắn là em có cảm nhận được bầu không khí thay đổi khi Kanzaki-senpai nói. Chị tinh ý thật đó."

"Nếu em thực sự muốn tham gia vào ủy ban kỷ luật, chị muốn em được tận hưởng công việc của mình. Có thể sẽ có người như chị, bị bắt tham gia vì chơi oẳn tù tì thua. Kể cả một học sinh năm nhất cũng không thể nào sống sót được dưới trướng một "chính quyền" đáng sợ như thế này."

"Hayama-senpai là kẻ nghiện công việc đúng không? Em nghĩ rằng chị ấy nghiêm túc quá mức…"

"Đúng đó. Chị mới nhập học năm cấp ba thôi, nên chị cũng không biết Reika cấp hai như thế nào. Chị không nghĩ cô ấy là người xấu chỉ vì không thể hiện nhiều cảm xúc, và chị muốn mọi người đều hiểu điều đó."

Kanzaki-senpai đã làm việc cùng Hayama-senpai suốt một năm. Tôi nghĩ rằng chị ấy sẽ hiểu Hayama-senpai hơn là tôi, và có lẽ sẽ biết cách ứng phó với chị ấy.

"Nhìn Kanzaki-senpai chọc Hayama-senpai thú vị lắm."

"Sau lần đó cô ấy cáu lắm. Một hậu bối gọi cô ấy là Rapper-senpai. Chị còn bật cười và cô ấy cáu còn kinh hơn."

Tôi khá chắc tôi chính là người gọi chị ấy là Rapper-senpai…

"Nếu Kanzaki-senpai không chỉ ra là lời chị ấy vần, em nghĩ không ai khác dám đâu."

"Chị đã dẫm phải bãi mìn, nhỉ? À, nhân tiện, cứ gọi thẳng tên chị nếu em thích. Thêm nữa, cứ nói chuyện với chị như bạn bè thôi."

"Chị thoải mái đến thế với em dù là Ủy viên Kỷ luật có được không vậy? Nói chuyện mà không có kính ngữ thì hơi khó, nhưng ít ra em cũng có thể gọi chị là… Em sẽ gọi chị là Chinatsu-senpai."

"Học sinh năm nhất nào cũng bảo vậy nhỉ? Được rồi, vậy chị sẽ gọi em là Mirai nhé."

"Vâng. Cứ gọi em thế nào cũng được ạ."

Chúng tôi sẽ sớm đi hết một vòng sân trường. Cuộc đi tuần của tôi và Chinatsu-senpai sắp kết thúc.

"Chị đoán là chúng ta sắp xong rồi nhỉ. Nếu có ai còn ở trường, cứ bảo họ về đi. Công việc cũng dễ mà, đúng không? Nếu có ai cứng đầu không chịu về, bảo họ là em sẽ công bố điểm của họ trước toàn trường, và gần như chắc chắn là họ sẽ chịu đi thôi."

"Chờ đ-… Thế là lạm quyền mà!"

Ủy ban Kỷ luật và Hội Học sinh có thể kiểm tra danh sách học sinh và thông tin cá nhân của họ như bảng điểm, kết quả đánh giá thể chất, thông tin các câu lạc bộ và ủy ban mà học sinh có tham gia.

Tình cờ thay, việc tổng hợp bảng tổng sắp những học sinh đạt điểm cao trong bài kiểm tra giữa và cuối kỳ cũng như dán chúng lên lối vào là việc của Hội học sinh.

Sau một vòng đi tuần, tôi tháo băng tay ra.

"Làm tốt lắm. Chị về luôn đây nhé:"

"Em còn đồ để trong phòng học. Chị cứ về trước đi ạ."

"Rõ rồi. Vậy thì, gặp em ngày mai nhé."

Tôi quay lại lớp học và lấy điện thoại tôi đã tắt nguồn để trong hộc bàn vào trong túi. Việc dùng điện thoại trong khuôn viên trường bị nghiêm cấm. Tôi không thực sự cần đem điện thoại đến trường, vì nhà tôi chỉ cách trường năm phút đi bộ, nhưng tôi thấy an tâm hơn khi đem nó theo. Tôi mong là nếu tôi có lén xem một chút trong nhà vệ sinh thì cũng không sao. Tôi chắc là mọi người ai cũng lén dùng thôi. Nhưng vì tôi là ủy viên kỷ luật, nên tôi không nói với ai cả.

Bên ngoài, trời đã xẩm tối.

Đột nhiên thấy tò mò, tôi leo cầu thang lên tầng hai và thấy phòng Ủy ban Kỷ luật vẫn sáng đèn.

Khi tôi mở cửa, tôi thấy Hayama-senpai đang đọc tài liệu.

"…Có chuyện gì à?"

"Dạ không, em thấy đèn bật thôi."

"Đáng ra hôm nay em phải đi tuần mà. Chinatsu đâu rồi?"

"Bọn em đi tuần xong rồi. Chị ấy vừa về."

"…Cô ấy bỏ cấp dưới lại trường một mình à."

"Không, em chỉ để quên đồ trong phòng học thôi, nên không phải lỗi chị ấy."

Làm ơn đừng hỏi em quên gì.

"Chị hiểu rồi. Nếu em cũng xong việc rồi thì về luôn đi."

"Vâng. Chị không về ạ, Hayama-senpai?"

"Chị vẫn còn việc chưa xong."

"Em giúp được không?"

"Không cần đâu. Về đi."

"Ôi, không… Tệ thế. Em là cấp dưới mà, chị nên dựa vào em một chút đi chứ."

"Một người chưa làm được gì thì chị dựa vào thế nào chứ? Nếu em về nhà đọc quyển Sổ tay Ủy viên Kỷ luật thì tốt hơn nhiều."

"Vậy ạ… Thế em về vậy. Cảm ơn chị vì đã làm việc chăm chỉ nhé."

"Không có gì."

Senpai kiên quyết muốn đuổi tôi về. Tôi ước tôi đã có thể diễn đạt khác đi. Nó thực sự trái ngược với sự tốt bụng của Chinatsu-senpai.

Tôi đang cố hết sức để trở nên gần gũi hơn với chị ấy, nhưng có vẻ như điều đó đang phản tác dụng. Tôi không biết phải làm gì cả.

Sau khi về, tôi hoàn thành hết việc nhà và đang nằm trên giường khi nhận được một cuộc gọi. Người gọi là Micchi.

"A lô. Sao thế?"

"Mirai-! Chúng mình cùng có nhiệm vụ sao đỏ ngày mai, nhưng mà tớ không biết có trùng nhau không nhỉ?"

"Một vài học sinh năm nhất và tiền bối khác sẽ làm ngày mai, còn tớ thì không."

"Thế à, tiếc nhỉ… Nếu chúng mình làm cùng nhau thì tốt biết mấy, nhưng mà… công tác sao đỏ hôm trước với Hayama-senpai thế nào? Dậy sớm có khó lắm không?"

"Nhà tớ cũng gần trường, nên cũng không khổ lắm. Công tác sao đỏ cũng không có gì quá khó khăn cả."

"…Mirai. Cậu sao thế?"

"Ể, sao cơ?"

"Hmm, tớ đoán do cuộc gọi. Tớ chỉ có cảm giác khang khác."

Tôi có hơi chán nản khi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa tôi và Hayama-senpai. Đó là lần đầu tiên tôi thất bại nặng nề đến vậy. Micchi đã nhìn thấu tôi.

"Có lẽ Hayama-senpai không ưa tớ."

"Ể, tại sao?"

"Chị ấy không tốt với tớ lắm."

"Chẳng phải chị ấy luôn lạnh lùng thế à?"

"Tớ cũng biết thế, nhưng… Tớ không biết phải nói thế nào…"

"Tớ có tin vui cho cậu đấy, Mirai. Để tớ kể cho cái này."

"Cái gì cơ?"

"Onee-chan bảo tớ là Hayama-senpai hỏi chị ấy có chấp thuận vòng đeo tay hay chân để che thương tật được không."

"Ể, khi nào thế?"

"Tớ mới nghe thôi. Chắc chắn chuyện này là vì cậu rồi, Mirai, đúng chứ? Nếu chị ấy thực sự ghét Mirai, tớ không nghĩ chị ấy sẽ làm vậy đâu."

"Nó vừa cho tớ ý chí sống đấy."

"Đừng chết chứ! Nhưng tớ vui là cậu vui lên rồi. Còn bây giờ, Onee-chan bảo chị ấy sẽ hỏi hiệu trưởng chuyện băng tay."

"Thật à? Cám ơn nhé. Gửi lời hỏi thăm của tớ cho Hội trưởng Shizuku nhé."

"Okay! Thôi, nhà tớ chuẩn bị ăn tối rồi, nên tớ phải đi đây. Mai gặp nhé."

"Chúc may mắn với việc dậy sớm nhé!"

Hayama-senpai có quan tâm đến vấn đề băng tay của tôi.

Có lẽ Chinatsu-senpai đúng, chị ấy không phải người xấu. Tôi sẽ không nhụt chí đâu!

Truyện Chữ Hay