Tôi Muốn Chinh Phục Nàng Chủ Tịch Ủy Ban Kỷ Luật Bất Khả Xâm Phạm!

họp ủy ban kỷ luật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau giờ học hôm nay sẽ có một cuộc họp của Ủy ban Kỷ luật.

Căn phòng học trống bên cạnh phòng Hội Học sinh là nơi làm việc của các Ủy viên Kỷ luật, với tên thường gọi là "Phòng Kỷ luật". Các ủy viên sẽ tập hợp ở đó để họp mặt trực tiếp, trình bày ngắn gọn công việc của mình, và vạch ra định hướng cho các hoạt động tương lai.

Vì mỗi khối có năm lớp, có mười học sinh Ủy ban đang học năm hai và năm ba. Cộng thêm năm thành viên năm nhất, tính cả tôi, là có mười lăm người cả thảy.

Các học sinh năm ba sẽ nghỉ vào cuối tháng Năm để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Nhiệm kỳ ủy viên kỷ luật bình thường kéo dài một năm, nhưng nhiệm kỳ cho các thành viên năm hai sẽ dài hơn một chút, một năm hai tháng, vì họ phải tiếp tục công việc tới năm ba, sau khi đã lên lớp.

Các học sinh cuối cấp sẽ sớm nghỉ, và, tất cả mười học sinh năm nhất và hai sẽ làm việc cùng nhau kể từ tháng Sáu.

Vì học sinh năm ba sẽ mãn nhiệm sớm, các vị trí Chủ tịch Hội Học sinh và Chủ tịch Ủy ban kỷ luật sẽ được đảm nhiệm bởi học sinh năm hai. Những chức vụ này được bầu ra vào cuối mùa đông năm nhất từ những ứng viên được tiến cử bởi chủ tịch, phó chủ tịch, và những thành viên khác, tức là chính Hayama-senpai cũng được tiến cử để trở thành Chủ tịch Ủy ban vào mùa đông năm nhất của chị ấy.

Nếu được bầu làm chủ tịch hoặc phó chủ tịch, bạn cố nhiên sẽ phải tham gia ủy ban thêm một năm nữa. Tất nhiên, bạn cũng có thể từ chối.

Nếu tôi được bầu, tôi dự định sẽ từ chối. Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ được tiến cử. Nhiệm kỳ của tôi sẽ chấm dứt sau một năm.

Bất ngờ thay, ai cũng có thể tranh cử cho vị trí Chủ tịch Hội Học sinh, tức là dù không phải thành viên Hội ngay từ đầu, bạn vẫn có thể đứng ra ứng cử. Toàn trường, trừ các học sinh năm cuối, sẽ tham gia bầu cử, cũng vào mùa đông năm nhất.

Đã đến giờ họp.

Khi Hayama-senpai bước vào phòng kỷ luật, chị trông có vẻ ngạc nhiên trong một khoảnh khắc sau khi thấy tôi, nhưng nhanh chóng đánh mắt đi như không có gì xảy ra, hít một hơi, và bắt đầu nói.

"Các em học sinh mới, chị mong đợi được làm việc với các em trong tương lai, với tư cách là Ủy viên Kỷ luật. Tên chị là Hayama Reika, lớp 2-C, và chị là chủ tịch Ủy ban Kỷ luật. Đầu tiên, chị muốn giới thiệu về hoạt động chung của chúng ta--"

Cách giải thích công việc có hơi cứng nhắc, nhưng có thể được tóm tắt như sau.

Hoạt động chủ đạo của Ủy ban Kỷ luật là họp vào giờ ăn trưa hằng tuần, công tác sao đỏ[note55145], tuần tra và làm công tác an ninh cho các sự kiện trường, đi tuần quanh trường sau giờ học để xem có còn học sinh nào ở lại ngoài thành viên các câu lạc bộ, dự những cuộc họp cùng Hội Học sinh, và xử lý các vi phạm nội quy.

Những từ như "tuần tra" và "công tác an ninh" khiến chúng tôi thực sự giống như cảnh sát vậy. Nhiệm vụ sao đỏ yêu cầu học sinh phải đến trường sớm một tiếng, việc sẽ rất khó khăn với những học sinh không giỏi dậy sớm.

Chúng tôi bắt buộc phải đeo băng tay ghi "Kỷ luật" khi đang làm nhiệm vụ.

"Chị là phó chủ tịch ủy ban, tên là Kanzaki Chinatsu, thành viên lớp E, năm hai. Chị là người chịu trách nhiệm thưởng phạt, đừng lo, chị không đáng sợ như Chủ tịch đâu, mà tốt bụng hơn nhiều."

Sau màn giới thiệu ngắn gọn về công việc, phó chủ tịch, người đang đứng cạnh Hayama-senpai, tự giới thiệu bản thân.

"Chinatsu, đừng nói gì thừa thãi."

"Cậu thấy đấy, nếu cậu nghiêm túc quá, các em năm nhất sẽ thấy sợ. Chúng sẽ vừa làm vừa học, nên không cần trang trọng như thế đâu."

"Tớ chỉ làm việc hiển nhiên thôi. Nếu không thể giải thích công việc rõ ràng cho các học sinh, cậu sẽ mất đi uy tín của một vị chủ tịch."

"Này Reika, cậu vừa bắt vần câu đó đấy à?"

"...Vần?"

Hayama-senpai trông có vẻ bối rối.

Một học sinh năm nhất bật cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt lịm, và cô ấy vội vàng che miệng.

Senpai tiếp tục như thể không có gì xảy ra.

"Nếu cậu có thể bắt vần một cách bản năng như vậy, có thể cậu có tài làm rapper đấy! Chào, học sinh mới, chị là chủ tịch ủy ban đấy, và từ nay chị sẽ vào phòng, hỏi xem các em có ổn không."

Cô nàng năm nhất kia lại bật cười. Một vài người khác cũng bật cười theo.

"Đừng có đùa lung tung!"

"Ahaha, xin lỗi, xin lỗi."

Chị phó chủ tịch khá thẳng thắn. Chị buộc mái tóc của mình thành hai bím đuôi sam. Chị luôn mỉm cười đến híp mắt, và khi chị cười, hàm răng trắng của chị ánh lên và chị trông như một chú cún vậy. Chị có khổ người gần giống Hayama-senpai nhưng cao hơn một chút. Chị ấy đẹp theo một kiểu khác hẳn so với Hayama-senpai.

Sau khi đã xử lý được tình hình, Hayama-senpai tiếp tục.

"Ban đầu, học sinh năm nhất sẽ phải học cách thực hiện các nhiệm vụ đơn giản, nên đầu tiên các em sẽ lần lượt làm nhiệm vụ chào hỏi và tuần tra sau giờ học. Hoặc chị hoặc Kanzaki-san, phó chủ tịch, sẽ đi cùng các em, nên nếu các em có thắc mắc gì cứ hỏi tự nhiên."

"Nếu các em sợ chị Reika, đừng ngại mà hỏi chị. Chị sẽ dạy em một cách ân cần."

"..."

Hayama-senpai quắc mắt lườm Kanzaki-senpai. Một bầu không khí đen tối lan trong phòng.

"Hm? Cậu giận à?"

"Tớ không giận."

"Thôi nào, đừng có cau có thế. Cậu sẽ làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của mình đấy."

"Đừng chạm vào tớ."

Hayama-senpai hất tay Kanzaki-senpai trong kinh tởm.

Những ủy viên khác nhìn hai người họ với một nụ cười gượng.

Chuyện này thường xuyên xảy ra sao? Nhưng tôi có thể thấy rằng căn phòng thoải mái hơn hẳn nhờ Kanzaki-senpai. Cách mà chị ấy trêu chọc Hayama-senpai thật ấn tượng. Tôi có hơi ghen tị với chị ấy, và tôi có thể thấy khuôn mặt chán ghét và có chút phẫn nộ của Senpai. Cảm ơn vì bữa ăn.

"À, chị quên mất. Chị muốn tuyển một thư ký năm nhất, có bé nào hứng thú không? Tất cả những gì em phải làm là ghi chép một đống miêu tả công việc. Chức vụ khá hấp dẫn, phải không? Bọn chị sẽ thưởng cho em nào chăm chỉ một cái ôm nồng ấm. Reika sẽ là người thực hiện."

Miêu tả công việc của thư ký khá rõ ràng: soạn thảo báo cáo về các sự kiện và hoạt động.

Tôi có thể tưởng tượng được rằng đây là vị trí sẽ cho phép tôi làm việc gần với chủ tịch và phó chủ tịch ủy ban.

Tôi nhìn quanh và không ai muốn giơ tay cả, nên tôi tự ứng cử.

"Em sẽ làm."

"Ồ, tuyệt. Cám ơn em. Chị không nghĩ hiện tại có bất cứ nhiệm vụ gì cần em làm, nhưng cẩn tắc vô áy náy. Reika, cho em ấy một cái ôm nồng thắm đi."

"Tại sao tớ phải làm thế? Đừng có kéo tớ vào những việc như này khi chưa được phép."

Tôi không nhận được cái ôm nồng ấm nào từ Hayama-senpai. Thất vọng thật.

Cuộc họp kết thúc và từng học sinh một rời phòng.

Kanzaki-senpai, người ở lại cuối cùng, mãi cũng rời đi, để lại mình tôi và Hayama-senpai trong căn phòng học.

Một không gian dành riêng cho hai chúng tôi.

Chị ấy có vẻ không để ý đến tôi, và chỉ mở tài liệu ra xem.

"Hayama-senpai. Cám ơn chị một lần nữa.”

"Chị nghĩ em vào nhầm ủy ban rồi. Chị đã bảo nếu bất mãn với nội quy trường thì vào Hội Học sinh cơ mà.”

Hayama-senpai trả lời trong lúc kiểm tra tài liệu. Làn da trắng muốt làm nổi bật lên đôi mi cong, dài của chị.

"Em có hứng thú với chị cơ, Hayama-senpai.”

"Em nói gì vậy? Đây không phải trò chơi.”

"Em sẽ làm việc tử tế, chị đừng lo.”

"Em còn định ở đây tới bao giờ nữa? Chị sắp phải về rồi.”

Chị ấy đặt tập tài liệu lên bàn, thở dài, và quay qua nhìn tôi.

Chỉ ở bên chị ấy cũng đủ làm tôi vui. Tôi chưa bao giờ thấy chị ấy giả vờ thờ ơ một cách lộ liễu như vậy, nên dù chỉ đơn giản là chạm mắt nhau, tôi cũng coi đó là tiến triển tốt.

"Em chỉ muốn trò chuyện với chị một lúc thôi. Chị có sở thích gì không, Senpai?”

"Chị không muốn nói chuyện không liên quan tới công việc vào lúc này.”

"Lạnh lùng thế. Không phải tạo dựng mối quan hệ tốt với hậu bối cũng là một phần nhiệm vụ của chị với tư cách chủ tịch ủy ban hay sao?”

"Haah… Chị thích đọc sách. Thế đã được chưa?”

"Có vẻ chị đang đọc một vài tài liệu khá phức tạp nhỉ? Chị thường đọc loại sách gì? Em cũng muốn đọc những quyển sách chị đọc.”

"Vậy thì chị khuyên em nên đọc cuốn này. Đọc hết từ đầu tới cuối đi.”

Chị đưa cho tôi một quyển sách tóm tắt công việc của ủy ban kỷ luật.

Khi tôi mở nó ra, đập vào mắt tôi là nhiều chữ đến mức tôi bất giác cau mày. Nội dung hoạt động nghĩa là sao? Không phải nhiệm vụ chính là tuần tra à?

"Wow…”

Khi tôi vẫn đang thần ra ở đó, cánh cửa bật mở và hội trưởng Hội Học sinh bước vào.

"Hayama-san, tớ đã biên ra một danh sách thành viên các ủy ban, nên làm ơn hãy kiểm tra chúng.”

"Tớ hiểu rồi.”

Tôi khá bất ngờ khi khi được gặp hội trưởng hội học sinh mà tôi đã thấy hôm khai giảng.

Chị của Micchi. Theo một cách nào đó, chị ấy trông khá giống em gái mình, và tôi có cảm giác gần gũi đến lạ kỳ với chị ấy.

Khi chủ tịch hội học sinh để ý thấy tôi, chị nhìn tôi và nói:

"Thành viên mới của Ủy ban Kỷ luật đấy à?”

"Ừ. Bọn tớ mới họp hôm nay.”

"Micchi… Michiru là bạn cùng lớp của em, và chúng em khá thân nhau. Bài phát biểu ở lễ khai giảng của chị rất ngầu đó.”

"Bạn cùng lớp với Mi-chan!”

Ngay lập tức, vẻ mặt chị ấy rạng rỡ hẳn lên, và chị nở một nụ cười tươi như hoa.

Phản ứng thế này khi tôi chỉ mới nhắc đến tên cô em gái. Đó là minh chứng cho sự gần gũi giữa hai chị em. Thực chất, Micchi nhắc tới chị mình khá nhiều trong các cuộc trò chuyện.

Tôi sẽ giả vờ không biết gì về việc em gái chị ấy nói về sự bừa bộn của chị ấy ở nhà.

"Vâng. Cậu ấy kết bạn với em ngay hôm nhập học và giờ thì bọn em chơi với nhau.”

"Chị cũng có nghe em ấy nói rằng dạo này đang chơi với một cô gái rất đáng yêu, đó hẳn phải là em nhỉ? À, ờm, tên em là…”

"Shimizu-san.”

Trước khi tôi kịp mở miệng, Hayama-senpai đã trả lời hộ.

Tôi mới nói tên một lần hôm khai giảng, nhưng tôi vui rằng chị ấy vẫn nhớ nó.

"Shimuzu-san à? Tên riêng của em là gì thế?”

"Là Mirai ạ.”

Lần này thì tôi trả lời.

Nếu tôi không cất lời, tôi tự hỏi liệu Hayama-senpai có trả lời thay. Có lẽ tôi không nên trả lời thì hơn. Nhưng thế sẽ khiến tôi trông như đứa dở hơi không biết tên của chính mình.

"Mirai-chan đúng không, chị nhớ rồi! Chắc chắn chúng ta sẽ còn làm việc cùng nhau, nên cố lên nhé. Chị nghĩ em sẽ làm việc với Hội Học sinh ngay phòng bên nhiều đấy, nên cứ chào hỏi tự nhiên nhé.”

"Vâng, cảm ơn chị nhiều, Hội trưởng Okudera.”

"Đừng gọi chị là Hội trưởng Okudera nữa. Em là bạn Mi-chan đúng không? Nếu em cứ gọi chị là Shizuku thôi thì chị sẽ vui lắm."

"Vậy thì Hội trưởng Shizuku..."

"Chị không thích được gọi là Hội trưởng lắm, nhưng chị khá xấu hổ khi một cô gái đáng yêu gọi mình như vậy. Vậy thôi, chị sẽ còn quay lại. Hayama-san, nếu tài liệu có sai sót gì, nhớ báo cáo lại nhé!"

"Được thôi."

Hội trưởng Shizuku quay về phòng Hội Học sinh bên cạnh.

Chị ấy có thái độ thân thiện, không như lúc ở trên sân khấu. Sự dễ gần và tác phong vui vẻ của chị khá giống Micchi, và tôi chắc rằng chị ấy làm tốt công việc của mình. Không lạ gì khi chị được bầu làm hội trưởng. Em gái chị ấy có tố chất, nhưng...

Một lần nữa chỉ còn hai chúng tôi trong phòng.

"Hayama-senpai, chị muốn học sinh khóa dưới gọi mình như thế nào?"

"Chị không quan tâm lắm."

"Rapper-senpai."

"Em đùa chị đấy à?"

Chị ấy trông hơi cáu. Mặc dù chị ấy không để ý, nhưng biểu cảm đó đáng yêu đến mức tôi phải mỉm cười.

"Chị bảo gì cũng được mà."

"..."

Senpai ngừng trò chuyện và quay sang bên cạnh trong im lặng. Chị ấy đang xem xét các tài liệu vừa nhận được từ hội trưởng Shizuku.

Tôi tự hỏi liệu mình có thể tiến xa thêm một chút hôm nay.

"À còn nữa, Senpai, chị có nhớ tên em."

"Tất nhiên."

"Em vui lắm. Điều đó làm em nghĩ rằng chị có chút hứng thú với em."

"Hứng thú à... Chị chỉ cố không quên tên người ta sau khi nghe thôi."

"Senpai. Hôm khai giảng, làm sao chị biết được lớp em sau khi chỉ nghe tên? Chị kiểm tra danh sách và tìm lớp em, đúng không?"

"Chị chỉ tình cờ nhìn vào phòng học và thấy em ở đó thôi."

Mặt Senpai vẫn hướng sang bên, nhưng chị liếc mắt qua nhìn tôi và nhỏ nhẹ trả lời.

"Và việc cầm cuộn băng y tế màu da người đúng lúc đó cũng chỉ là tình cờ thôi đúng không?"

"Em có thể trật tự một lúc được không? Chị đang kiểm tra tài liệu."

Ánh nhìn của chị chuyển từ tôi trở lại sang đống tài liệu.

Tôi khá chắc rằng mặt Senpai chuyển hồng không chỉ là do tôi tưởng tượng ra.

Truyện Chữ Hay