“Một khi cô đã có quyết định thì các lựa chọn còn lại cũng sẽ biến mất. Ngay cả khi cô muốn trả thù, thì những thứ đã mất cũng sẽ không quay trở lại.”
Đây là câu trả lời của anh ta sao, như thể ý định trong câu hỏi của tôi đã bị nhìn thấu.
Có lẽ Ragna đã biết.
Sự thật là hôn ước của tôi đã bị hủy bỏ, và cả câu chuyện đằng sau nó.
“Đó là một câu chuyện xảy ra gần đây.”
Anh ta bắt đầu nói, còn tôi thì chờ đợi trong sự căng thẳng khi không biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo.
Ragna nói về sự thay đổi của mình so với quá khứ, khi anh còn coi thường những thứ như sự sống và cái chết, chẳng hạn như có kẻ đặt cược vào cái chết của cha mình hay cuộc đời ngắn ngủi của những người dân nơi đây.
Giờ thì anh lại nghiêm túc nói về việc những người thân trong gia đình mình bị tử nạn trên chiến trường.
Anh đã truy sát và tiêu diệt những kẻ thù đã giết chết cha mình.
Hi sinh trên chiến trường là một hành động đầy danh dự trên lãnh thổ nhà Brave.
Ragna đã được dạy dỗ rất kĩ rằng không nên gây chiến vì mối thù cá nhân mà nên bảo vệ đất nước. Tuy vậy, anh đã không thể kiềm chế bản thân lại.
Dù ở trong hoàn cảnh bất lợi, bị nhiều người ngăn cản và phải hi sinh rất nhiều lực lượng, Ragna, người đã mất gia đình vào tay kẻ thù, vẫn truy sát và chặt đầu tướng địch.
Anh ta tự chê cười bản thân vì những hi sinh bởi hành động bồng bột của mình, dù trong hoàn cảnh nhà Brave đang thiếu nhân lực.
“Dù đã được dạy dỗ bao nhiêu lần rằng đó là thứ không thể tránh khỏi, nhưng ta vẫn còn hối hận. Ta biết ơn những người đã nuôi dạy và yêu thương mình, đó cũng là lúc ta nhận ra vẫn còn nhiều người ở lại bên mình.”
Anh vừa nói vừa nhìn xuống lãnh thổ nhà Brave bên dưới.
“Nhưng đó không phải là mất tất cả, vẫn còn nhiều thứ ở đây. Đó là lí do ta muốn trở thành một quý tộc, thứ mà ta chưa từng mong muốn, và tại sao ta phải theo học một học viện mà mình chưa bao giờ muốn bén mảng đến.”
Vẫn còn nhiều thứ à?
Tôi nghiêm túc suy nghĩ về những điều mà anh nói và tự hỏi xem mình còn lại điều gì. Nhưng vẫn như thường lệ, chẳng còn gì cả.
Cũng có lý chứ, vì tất cả những gì tôi hướng đến là được đứng bên cạnh hoàng tử, người kế vị vua trong tương lai chứ không phải như bây giờ.
“Nếu đã mất tất cả thì sao? Ngài sẽ làm gì nếu mọi điều mình được dạy từ khi còn nhỏ không còn nữa?”
“Nếu cô chưa chết, ắt hẳn là còn đọng lại thứ gì đó.”
“Chẳng còn gì cả!”
Tôi bất giác lên giọng với anh ta.
“Chẳng còn gì cả! Quá khứ của tôi đã chết rồi… với tư cách là con gái của Công tước… tôi đã bị bỏ lại nơi này… xin lỗi, tôi lỡ lời rồi.”
Dẫu biết rằng hành động bốc đồng chỉ dẫn đến kết cục xấu, nhưng tôi lại thấy bản thân đáng thương như một đứa trẻ.
Vết bỏng ở mắt trái tôi bỗng nhiên nhức nhối.
Lòng tôi càng trở nên đau đớn hơn.
Dù cố gắng đến đâu tôi cũng không thể quên được nó.
Như thể tôi đang bị kẹt giữa một chiếc đầm lầy không đáy, càng vùng vẫy càng lún sâu xuống nơi tăm tối của đầm lầy.
Đúng như Ragna nói, ngay cả khi trả thù thành công thì người đứng cạnh hoàng tử cũng không phải tôi. Nó đã được định sẵn là một người khác nên tôi không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
…Nếu tôi gieo mình xuống vách đá này thì sao? Điều đó có dễ dàng hơn không?
Trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ từ dãy núi này, tôi nhận ra bản thân thật nhỏ mọn biết bao khi chỉ lo nghĩ về những điều tầm thường.
Nếu mắt tôi bị những đám mây kia che khuất và không thể nhìn thấy đường nữa thì đây chỉ là một quang cảnh bình thường.
Vừa lúc tôi cảm thấy tầm nhìn của mình bị hạn chế và toàn bộ sức lực như rời khỏi cơ thể mình, thì tôi lại nghe thấy giọng của anh ta.
“Alicia, ta sẽ bảo vệ em chừng nào em còn sống.”
Những lời này đột nhiên lọt vào tai tôi.
Tầm nhìn của tôi, vừa bị mờ đi giờ đã trở nên rõ ràng hơn, làm tôi thấy Ragna đang đứng với vẻ mặt nghiêm túc.
“...Hả?”
Anh ấy vừa nói gì cơ?[note57939]
Anh ấy thực sự đã nói sẽ bảo vệ tôi suốt đời sao?
Tôi cảm thấy hơi choáng khi anh tiếp tục nói.
“Nếu hình ảnh con gái Công tước trong em không còn nữa, thì người trước mặt tôi sẽ là Alicia, người nhà của nhà Brave, phải không?”
Sau đó, anh ấy chìa ngón áp út của mình ra.
“Đây là một điều ta có thể hứa: Ta sẽ luôn bảo vệ em.”
Câu trả lời của anh ấy không phải đáp án cho câu hỏi của tôi.
Nhưng nếu hỏi rằng tôi có thể đưa ra câu trả lời tốt hơn hay không, thì nó cũng là rất khó. Có lẽ tôi chỉ có thể nói những điều như “thời gian sẽ chữa lành tất cả”.
Đó thực sự là một câu hỏi khó.
Sau một hồi suy nghĩ, câu trả lời của anh là hứa sẽ bảo vệ tôi và lời hứa
bằng ngón út.
“Từ sáng tới giờ ngài thực sự đã nói những điều không thể ngờ đến được.”
“Thì…”
Anh ấy chỉ ngại ngùng gãi đầu.
“Ta đang cố tìm từ thích hợp để nói, nhưng những người đàn ông nhà Brave không quen với tình huống này và ta chỉ có thể nói những điều từ tận đáy lòng mình.”
“...Fufu.”
Tôi không khỏi bật cười trước hoàn cảnh này.
Nụ cười vô tư và lời nói bộc trực của anh đã làm sáng lên lòng kiêu hãnh của nhà Brave ngay lúc này, họ không hề giả tạo hay lừa lọc như giới quý tộc vương đô.
Thật ngầu khi anh đứng trước mặt tôi với một hình tượng không phô trương như vậy.
Nó khiến tôi như trở về thời còn nhỏ, gợi nhớ tôi về những điều đã quên.
“Nó kì lạ đến vậy à? Ta chưa từng nói điều gì tương tự trước đây… Cha và anh trai ta cũng là kiểu người dùng hành động thay cho lời nói…”
Tôi vội vàng nói với người đang bối rối đằng kia.
“Thật ra, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nói điều này với em.”
“Ơ, ta tưởng thân là con gái Công tước, em hẳn đã nghe những thứ như vậy thì nhiều người rồi chứ.”
“Những người đột nhiên nói ra những lời như vậy thường bị tránh xa đấy, ngài biết không?”
“Chết tiệt… Giờ thì tất cả những thứ ta đã bí mật làm để Sebas không phàn nàn về việc lấy một người vợ tốt trong khi đang đi học đã đổ sông đổ biển rồi….”
“Kiểu hành động ngớ ngẩn gì vậy?”
Tôi suýt bật cười vì sự ngớ ngẩn của Ragna trong cuộc đời đẫm máu và đầy chiến tranh ở nơi này.
Anh ấy thực sự là một người đàn ông kì lạ, nhưng…
“Nhưng mà, em không ghét nó đâu. Nó rất thẳng thắn.”
Có lẽ, khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ nó thật ngờ nghệch.
Nhưng việc sống trong xã hội quý tộc, từng trải qua thất bại, ngẫm nghĩ những lời nói của hoàng tử đã khiến tôi trân quý những lời thật lòng hơn.
Các quý tộc cấp cao thường được nhìn nhận vì vị trí của họ hơn là khả năng cá nhân.
Có lẽ hoàng tử cũng như vậy.
Trong một xã hội quý tộc tuân theo truyền thống, ngài lại chán ngấy việc không được nhìn nhận con người thật của mình. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao hôn ước của mình lại bị hủy bỏ, cũng hợp lí đấy chứ.
“Có thể ngài nói đúng, em đã suy nghĩ quá nhiều.”
Nhìn xuống phía dưới lãnh thổ Brave, tôi có thể thấy những dòng sông, khu rừng, thị trấn và những cánh đồng rộng bất tận đến tận nơi chân trời.
“Em thật nhỏ mọn nhỉ? Níu giữ quá khứ đã qua và mắc kẹt trong đó mãi mãi…”
“Đó chỉ là bản chất của con người.”
“Nhưng trong nhà Brave, chuyện đó là cấm kị, phải không?”
“Phải, cảm thấy tuyệt vọng một lần thì không sao, nhưng em vẫn phải bước tiếp.”
Vậy là con người trước đây của tôi đã chết, giờ đây tôi là Alicia của nhà Brave.
Tôi cảm thấy khoảng trống trong trái tim của mình đang được lấp đầy.
Tình huống này không phải một hình phạt.
Quyết định có một khởi đầu mới, tôi đã lựa chọn thay đổi suy nghĩ của mình.
Đây là cách làm của nhà Brave.
“Trở lại học viện cùng em, chắc chắn ngài sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn. Thành thật mà nói, có thể ngài sẽ không cảm thấy nơi đó thuộc về mình và phải hứng chịu rất nhiều ác ý và sự thù địch… Nhưng liệu ngài vẫn bảo vệ em chứ?”
“Ta giỏi mấy việc đó nên cứ để đó cho ta.”
Đối với người ngoài, cuộc đối thoại của chúng tôi có thể là một khung cảnh lãng mạn trong câu chuyện về một anh hùng và nàng công chúa dù cả hai đều có những vết sẹo trên mặt, điều này cũng góp phần làm tăng sự hài hước cho kịch bản.
Một quý cô bị hủy hôn và một lãnh chúa sống ở biên giới.
Những nhân vật trong câu chuyện hoàn toàn khác biệt chúng tôi, nhưng chính sự khác biệt đó làm tôi thấy thoải mái.
Như thể tôi trong quá khứ ở tập đầu tiên, và giờ chúng ta đang ở tập thứ hai… có vẻ vậy chăng?
“Alicia, đợi một chút. Ta muốn làm lại phần thề nguyện của hai ta.”
“...Sao cơ?”
Tôi đột nhiên bị kéo về thực tại.
Trong tôi có một cảm giác mơ hồ rằng Ragna không phải tuýp người lãng mạn, đúng không?
Tôi tự an ủi mình, ngay từ đầu tôi không nên mong đợi những điều như vậy từ Ragna.
“Đợi chút, ta sẽ gọi nó đến ngay bây giờ.”
Sau đó anh ấy hét lên.
“-Onyx!”
Lập tức, một con rồng đen từ trên trời đáp xuống ngay trước mặt chúng tôi.
Chờ đã, đây thực sự là một con rồng à?
Tôi chưa từng thấy rồng trước đây, nhưng vẻ ngoài của nó giống với những con rồng tôi thấy ở trong sách và bách khoa toàn thư nên theo bản năng, não tôi lập tức nhận ra nó là một con rồng.
Nó là một con rồng đen.
Trong những câu chuyện về anh hùng và công chúa, rồng đen thường được biết đến như một hiện tượng hắc ám. Ngay lúc này nó đã trừng mắt nhìn tôi với khuôn mặt to lớn đó.
Tôi đã bất tỉnh vào khoảnh khắc ấy.