Tôi được đưa ra ngoài và đi chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Cứ ngỡ là tôi sẽ được dẫn di dạo quanh thị trấn, nhưng thay vào đó tôi lại được đưa đến một khu rừng nép mình xuống phía dưới dãy núi Ydaina cao chót vót.
“Dãy núi Ynaida này nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.”
Ragna vừa dang rộng đôi tay, vừa giải thích về nơi này khi thấy tôi kiệt sức vì phải đi bộ.
Theo chân anh ta trên những con đường hiểm trở không có một bóng người thực sự là một thử thách đối với tôi.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Mặc dù mặc quần áo thoáng mát để dễ vận động nhưng mồ hôi đã khiến quần áo tôi dính chặt vào da tôi, thật khó chịu.
Dù sao thì trải nghiệm này cũng thư thái hơn nhiều so với khi ở vương đô.
“Tôi tưởng chúng ta sẽ đi dạo quanh thị trấn chứ không phải leo núi... Hoặc ngài có thể giới thiệu cho tôi vài cửa hàng bán đặc sản địa phương có nguồn gốc từ thiên nhiên…”
Tôi cố nói dù bản thân đã hết hơi.
Anh ta chỉ đáp lại bằng một nụ cười,
“Haha, bọn ta không có thứ gì như thế đâu.”
“Phải ha…”
Tôi càm thấy có chút bực dọc trước nụ cười của anh.
“Kể cả khi chúng ta cố gắng cải tạo lại phần lãnh thổ, thì dân chúng sẽ có suy nghĩ tiêu cực về điều đó. Rồi nơi đây cũng là một miếng mồi ngon cho bọn địch cắn xé, suy cho cùng thì chỉ tổ tăng rắc rối thôi phải không?”
Anh ta nói đúng, hình ảnh thị trấn qua khe cửa xe ngựa chẳng đẹp đẽ chút nào.
Nơi đây rất giống với dinh thự nhà Brave, thật đơn sơ.
Dường như thị trấn được xây dựng để đối phó với sự tấn công của kẻ thù, nó thực sự làm tôi cảm thấy bất an.
Ragna cũng từng nói người dân ở đây thường xuyên bị thương và mất vài bộ phận cơ thể, điều này khiến tôi cảm thấy vết sẹo của mình chẳng là gì khi so sánh với họ.
Đây chỉ là một vùng đất bị bỏ hoang.
Dẫu vậy, mọi người vẫn sinh sống và gắn bó với mảnh đất này.
Những đứa trẻ vô tư chơi đùa và tươi cười với nhau, còn những mạo hiểm giả đã trở thành hệ tư tưởng, truyền cảm hứng về những trận chiến của họ.
Với một người sinh ra và lớn lên ở vương đô như tôi thì chỉ biết về những địa danh được mệnh danh là thiên đường cho giới quý tộc, còn nơi đây thực sự là một thế giới khác.
“À, cả việc cá độ xem ai sống ai chết khá nổi tiếng ở đây đấy, cô có biết không?”
“Có chuyện này sao…”
“Có kẻ đã kiếm được bộn tiền khi cược vào cái chết của cha ta trong trận chiến diễn ra vào tháng trước.”
“...”
Đó thực sự là một canh bạc không tưởng đối với tôi, nhưng có lẽ đây là thứ mọi người tìm đến khi không có gì để giải trí.
Tôi biết những người anh và cha của Ragna đã chết trên chiến trường vào tháng trước.
Tuy vậy anh vẫn mỉm cười và đối xử rất tốt với tôi.
“Xin lỗi, đáng lẽ ta không nên nói chuyện này với một quý cô.”
“Không sao đâu. Nếu nó là chuyện bình thường ở đây…”
Tôi có gắng chấp nhận nó như một phần của cuộc sống. Nhưng tôi không chắc rằng mình có thể mỉm cười như thế nếu mất đi cha mẹ, kể cả khi họ có ruồng bỏ tôi.
“Ở đây thì là vậy, nhưng ta tự hỏi liệu có tốt không nếu quá quen với điều ‘bình thường’ này.”
“Ngài nói gì vậy! Tôi đang cố gắng chấp nhận nơi này!”
“Ta nghĩ điều đó không hề dễ dàng đâu.”
“Chuyện gì xảy ra với ngài vậy…”
Tôi dựa vào một gốc cây gần đó.
Nghĩ lại thì, có thể cái tôi của tôi vừa lên tiếng.
Có thể tôi đã không tôn trọng những người ở lãnh thổ Brave.
Tốt nhất là không nên dùng từ “chấp nhận” quá dễ dàng.
“Bản thân ta cũng chưa chấp nhận điều đó. Nếu có thì ta đã chết rồi.”
Ragna lên tiếng trong khi tôi đang cố điều hòa nhịp thở.
“Quan trọng là phải hiểu mọi chuyện một cách thật sâu sắc.”
“Hiểu rồi, ngài…”
Ngoài những câu nói đùa nhạt nhẽo và hành động ngớ ngẩn của anh ta thì đôi khi Ragna lại nói những lời như thể đang nhìn thấu tâm can tôi.
Anh ta nói như thể biết về nỗi phiền muộn của tôi, những sai lầm trong quá khứ của tôi, những điều tôi không nói và không bao giờ nói ra, Ragna nhìn như đã biết tất cả.
“Cả kẻ thù lẫn đồng minh đều đang sống trên cùng một trái đất, vì vậy hãy đánh giá thật chính xác và sâu sắc về cả hai, nếu cô muốn sống sót.”
Anh ta nói rằng hiểu thêm về vùng đất này có thể làm cuộc sống dễ dàng hơn.
Những lời nói của anh ta, dù mang một ý nghĩa khác, nhưng nó đã chạm đến những thất bại sâu trong trái tim tôi.
“Tất cả những người ở đây đều chọn con đường chiến đấu vì họ đã hiểu điều này. Họ tự quyết định số phận của mình.”
“Phải… Tôi đã nhìn vào gương mặt của những người dân sống ở đây, quả thật nó không giống những gì tôi được nghe qua những lời kể…”
“Người dân trên lãnh thổ nhà Brave không hối hận vì quyết định của mình đâu.”
Nếu đúng là vậy thì cũng không có gì là lạ khi họ cười nhạo tôi. Vì tôi đã không thể tự đưa ra quyết định…
“Cô lại ủ rũ như trước rồi à? Hãy cười vì điều đó đi, vì chúng ta đang sống ở nơi mà sự sống bị rẻ rúng, phải chứ?”
Anh ta vừa nói vừa gãi đầu.
Mặc dù cử chỉ của anh ta rất già dặn so với tuổi của mình và có phần khó tin, nhưng khí chất mà Ragna tỏa ra với những lời nói đanh thép khiến anh ta trông trưởng thành hơn bất kì quý tộc nào theo học học viện, thậm chí còn hơn cả hoàng tử.
“Ngài bảo tôi cười, rồi lại không cười… Thật khó hiểu.”
“Điều đó không có nghĩa là chúng ta chỉ sống trong thực tại?”
Anh ta thực sự là một người kì lạ và khó kết nối.
Sau một hồi nói “ta gần đến nơi rồi” liên tục, tôi buộc phải leo lên một vách đá.
Tôi đang thở dốc vì quá mệt mỏi, còn anh ta thì lại nói những lời vô nghĩa: “Cô không quen với việc leo núi thôi,” tất nhiên là tôi không muốn leo núi rồi.
Khi tôi bị treo ở giữa vách đá bằng tay của Ragna, tôi cảm thấy không thể tin tưởng người này và có chút bực bội với anh ta.
Nhưng sau đó thì…
“Ôi…”
Tôi phóng tầm mắt ra xa từ đỉnh vách đá mà chúng tôi vừa leo lên, mọi lời phàn nàn của tôi đều đã tan biến.
“Đây là địa điểm yêu thích của ta đấy.”
Tôi không thể nghe được lời nào từ anh ta khi đứng trước thiên nhiên hùng vĩ này.
Mọi muộn phiền và lo lắng của tôi khi còn ở vương đô dường như thật nhỏ bé và vô nghĩa.
“Nó nhỏ quá…”
Tôi lẩm bẩm, Ragna lại nói lạc sang chủ đề khác không liên quan đến tôi.
Vẻ mặt của anh ta có chút mắc cười.
Tôi có chút thỏa mãn như thể đã trả thù anh ta thành công vì đã đưa tôi lên ngọn núi này và treo tôi ở vách đá.
Những cuộc chiến ở học viện, một cuộc hôn nhân tan vỡ-tất cả đều tầm thường trước nơi này, nhưng tôi đã tự kiềm chế lại.
Nhứng kí ức lớn lên trong ngôi nhà của Công tước và tình cảm của tôi dành cho hoàng tử là không thể phủ nhận, thật sai lầm nếu dễ dàng quên chúng dễ như vậy.
Vẫn còn đang lạc lối và băn khoăn, tôi quyết định hỏi:
“Lãnh chúa Ragna, tôi muốn hỏi ngài một chuyện.”
“Cô có thể gọi ta bằng tên. Chưa từng có ai gọi ta là ‘lãnh chúa’ trước đây nên ta cảm thấy không quen.”
…Như mọi lần, Ragna vẫn không thể nhận ra cảm xúc của tôi, anh ta bị sao vậy?
Bỏ qua những thứ không cần thiết giữa chúng tôi, tôi hỏi lại lần nữa.
“Ragna, sau một khoảng thời gian trăn trở và chấp nhận số phận, ngài sẽ làm gì nếu mọi chuyện là vô vọng và bản thân chỉ ôm nỗi ân hận?”