“… Hả?!”
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ngồi trên ghế trong quán café, trước mặt tôi là một ly café không biết được mang ra từ khi nào, chỉ biết là bây giờ thì nó đã nguội ngắt.
“Mơ… Hình như là thế… Chỉ là mơ thôi…”
Trong giấc mơ hoang đường đó, tôi thấy mình đã xuyên không sang một thế giới khác.
Con trai đang ở lứa tuổi ảo tưởng thì ai mà chẳng một lần ao ước được trở thành mạo hiểm giả như cốt truyện và thiết lập trong game RPG.
Giấc mơ huyền ảo về một thế giới đầy rẫy những thử thách, biến mình thành một “mạo hiểm giả”, có thể thành thục dùng kiếm và phép thuật để chiến đấu, còn được kề vai sát cánh với cô bạn thân từ thuở nhỏ, qua đó cũng giúp hàn gắn được mối quan hệ tưởng chừng như đã đóng băng mãi mãi…. Một câu chuyện đẹp như thế chắc sẽ không thể nào tồn tại ở ở thế giới thực.
Nghĩ đến đó, bất giác tôi nhận ra ngón tay mình vẫn còn đang đặt trên hình vẽ ma pháp trận trong cuốn sách. Bây giờ thì tôi đã thực sự tin vào những điều được nhắc đến trong đó, vì thực sự tôi đã trải qua “giấc mơ tuyệt vời” – điều mà tôi ao ước nhất.
Có lẽ cuốn sách này là thật…Nhưng cho dù nó là thật, cũng không ngăn được cảm giác chua xót trong lòng tôi. Dù sao thì giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ thôi… Cũng không thay đổi được hiện tại.
Với tình trạng Amane luôn tránh mặt và không thèm nói chuyện với tôi như hiện nay, thì làm gì có cơ hội để chúng tôi có thể trò chuyện thân thiết như trong giấc mơ kia chứ.
“Cơ hội… ư?”
“Ồ, có vẻ như cậu học sinh chăm chỉ vừa tỉnh dậy rồi kìa!”
Khi còn đang miên man với những suy nghĩ trong đầu, chị Suzu chợt xuất hiện với ly cà phê khác trên tay, chắc chị ấy muốn thay cho ly cà phê đã nguội ngắt ban nãy.Tôi nghĩ rằng mình cần trả thêm tiền, nhưng chị Suzu đặt tách café mới lên bàn,chị Suzu nói
“Không cần đâu, vậy là được rồi”.
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra trong giấc mơ.
“Chị Suzu… Có phải… Amane cũng đã đến đây nhiều lần đúng không?”
“… Hửm? Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên em lại hỏi như thế?”
Chị Suzu có vẻ hơi phân vân trước câu hỏi của tôi, nhưng chị không trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại.
Tại sao ư… Bởi vì tôi nằm mơ thấy những chi tiết rất khớp với hiện thực, về chuyện Amane đã tới quán café nhiều lần, về những câu nhắc nhở của chị Suzu với tôi. Khi tôi còn đang băn khoăn không biết nên giải thích thế nào để chị hiểu, thì chị Suzu đã nói ngay.
“… Đúng thế, và lúc nào em ấy cũng “ĐẾN CÓ MỘT MÌNH” à!!.”
Chị ấy nhắm mắt và thở dài… Thông qua dáng vẻ đó, tôi cảm thấy chị đang khá thất vọng.
Chẳng qua bình thường tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thái độ của chị Suzu như đang trách mình thật tồi tệ nhưng lần này tôi lại cảm thấy dường như chị muốn ám chỉ một điều gì đó.
“Nếu vậy thì… Tôi nghĩ mình thật ngu ngốc, có nên tin vào những gì mình đã thấy trong giấc mơ không?!… Có điều gì đó thôi thúc tôi, phải làm gì đó, làm theo chỉ dẫn của giấc mơ chẳng hạn?”
“Lúc nào cũng “ĐẾN MỘT MÌNH”… ư?”
Tôi hạ quyết tâm và đứng dậy. Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội… Tôi thấy mình cần phải làm ngay một điều gì đó.
“Chị Suzu… Lần sau cả hai đứa bọn em đều sẽ đến quán của chị.”
Khi chị Suzu không khỏi kinh ngạc thốt lên “Hả?”, nhưng rồi chị ấy lập tức nhoẻn miệng cười vui vẻ.
“Vậy thì tốt quá. Nếu đã như thế thì nhất định phải là hai đứa cùng nhau đến đấy nhé, đi một mình thì không được vào quán của chị đâu đấy!”
“… Vâng ~ Thưa chị.”
*
“Ah…”
“Uh…”
Sáng sớm, khi tôi lao ra khỏi nhà với vẻ mặt đầy hào hứng thì ngay lúc đó Amane cũng vừa bước chân ra khỏi cửa nhà với bộ đồng phục học sinh mặc trên người. Thế nhưng cô ấy vẫn có dáng vẻ ủ ê như thường lệ khi nhìn thấy tôi, rốt cuộc hiện thực vẫn chẳng được như là mơ.
Trước khi tôi kịp lên tiếng, Amane đã cau mày và quay mặt sang chỗ khác… Ừ thì cô ấy nhìn về hướng đó vì nó là đường đi đến trường, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm bị cô ấy làm lơ của tôi thì phản ứng lần này của cô ấy chẳng khác nào khiến quyết tâm và lời hứa hẹn hôm qua của tôi với chị Suzu bị dao động.
“Có lẽ mình không nên nói gì hết thì sẽ ổn hơn chăng?”
Phần yếu đuối trong linh hồn đang thì thầm vào tai tôi. Ít ra im lặng thì sẽ tốt hơn là làm bất cứ điều gì đó, lỡ mình càng làm rối mọi chuyện lên hơn thì sao……
Rồi tôi chợt nhớ lại những chi tiết trong giấc mơ ngày hôm qua, dù đó chỉ là mơ nhưng nó đem lại cho tôi cảm giác chân thực đến kì lạ. Không phải là vì cảnh vật trong câu chuyện đó, mà là vì diễn biến tâm lý của chính tôi.
Trong giấc mơ, tôi thường xuyên cảm thấy áy náy vì đã lợi dụng “tình huống bên bờ vực sống còn” để làm hòa với Amane.
Tôi tự hỏi mình sẽ nói những gì trong tình huống quái vật tràn lan chung quanh khi mà sinh mệnh của cả hai đang bị đe dọa, thế nhưng dù vậy, tôi vẫn thầm cảm ơn cái “Cơ hội tuyệt vời để cải thiện mối quan hệ” của tôi và Amane.
Tôi không muốn muốn chờ ông trời nữa… Tôi quyết định mình phải ích kỷ một lần, tôi chỉ muốn nói một câu với cô ấy – lúc này đã bắt đầu quay lưng bỏ đi không thèm ngó ngàng gì tới tôi.
“Oh… Ohayou…”
“…”
Khi tôi vừa nói xong câu này, cô ấy bỗng nhiên dừng bước.
Một câu chào hỏi thông thường chẳng khó khăn với bất kì ai… Nhưng tôi đã mất bao nhiêu năm để có thể nói ra được….
Kể từ khi cô ấy đột nhiên giữ khoảng cách và trở nên xa lạ với tôi, kể từ ngày tôi nghĩ cô ấy xa lánh mình là vì căm ghét mình, trong khi bản thân tôi chẳng có thể làm gì để cải thiện điều đó.
Có lẽ lời chào này sẽ khiến cô ấy càng xa cách tôi hơn… Dĩ nhiên là tôi rất sợ hãi điều đó, nhưng nếu không nắm lấy cơ hội này thì…
Tôi sẽ day dứt mãi không thôi.
Mặc dù Amane đã dừng bước, nhưng vẫn không nhìn về phía tôi mà cứ đứng yên tại chỗ. Tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy, cho nên không đoán được biểu cảm của cô ấy lúc này là gì.
Tôi cứ mải miết nhìn chăm chăm vào bóng lưng cô ấy, mặc những gào thét trong lòng… Đúng như mình nghĩ, mọi chuyện sẽ ổn hơn nếu mình không làm gì cả ?
Quả nhiên vẫn không được… Nghĩ vậy, tôi dần dần cúi đầu.
“… Ohayou!”
“… HẢ?!”
Giây phút ấy, tôi rõ ràng nghe thấy giọng Amane vang lên, mặc dù nó vô cùng, vô cùng nhỏ bé. Đến khi tôi lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên, thì Amane đã chạy đi.
Cứ như thể cô ấy đang hoảng loạn trốn tránh thứ gì đó…
“Vừa nãy… Cô ấy thật sự đã đáp lại mình ư?!”
Chỉ một câu chào ngắn ngủi, nhưng đó là câu đầu tiên mà chúng tôi đã nói với nhau, sau bao năm xa cách, ấy thế nhưng nó lại khiến tôi kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng.
Tôi cứ thế đứng sững sờ ở đó, một lúc sau mới nhận ra mẹ đang giục tôi “Con còn đứng ngốc ở đó làm gì? Coi chừng đi học trễ bây giờ!”.