“… Á?”
Amane la lớn, toàn thân cô ấy chới với trong không trung.
Amane ngã nhào xuống cầu thang trong trường, dù cố để giữ thăng bằng, nhưng con người sao có thể chống lại lực hút của trái đất, thế nên rút cục cô ấy vẫn ngã xuống cầu thang.
“Hực!!!”
Hơi thở của cô ấy bị ép ra khỏi phổi do cú va đập mạnh, rồi cô ấy vẫn tiếp tục lăn xuống , đến khi lưng đập mạnh vào tường “Hực, ựa….” thì mới dừng lại
Nhưng Amane vẫn bị chảy máu, nhất là phần đầu, máu chảy rất nhiều và loang ra chung quanh.
“A… Ahhh…”
Dưới ánh sáng màu vàng cam chiếu rọi, Amane vừa ngước mắt nhìn lên không trung vừa cất tiếng rên rỉ vì đau đớn… Nhưng dần dà, tiếng kêu cùng với ánh sáng trong đôi mắt cô ấy đều biến mất…
…
“Aaaaaaaaa!? Amane!!!”
Tôi hét lớn đến mức giật mình tỉnh dậy, khi nhìn thấy thấy Amane đang nằm trên vũng máu.
Thứ đập vào mắt tôi là những đồ vật quen thuộc trong căn phòng của mình… Điều đó có nghĩa là…
“M… Mơ? Chỉ là… mơ… thôi sao….”
Hơi thở dồn dập, toàn thân ướt
sũng mồ hôi khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.
Những gì diễn ra trong giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ, Amane bị thương nặng… Không, như vậy có nghĩa là… Những suy nghĩ chẳng lành cứ hiện lên trong đầu tôi, tôi không khỏi lắc đầu, tôi hoàn toàn không muốn tin vào những gì mình đã chứng kiến trong giấc mơ.
Tôi cố ép bản thân tin rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.
“Thật may mắn , đó chỉ là một cơn ác mộng…”
*
“Ở chỗ này… Đúng không nhỉ?”
Sau khi đến trường, tôi liền chạy ngay đi tìm cái “khung cảnh”, nơi mà tôi đã thấy Amane bị té xuống trong giấc mơ. Đúng rồi, chắc là chỗ này, khung cảnh rất giống với những gì tôi đã hình dung.
Thực ra không có gì khó để tìm thấy nơi này, vì nó là cầu thang gần nhất dẫn tới lớp học của chúng tôi, lúc tan học, học sinh thường đi qua lối này để về nhà.
“ Amane đang đi thì hụt chân té xuống ngay khúc này….”
Đúng là chỗ này, tôi mường tượng rõ ràng đến từng chi tiết, Amane đã té xuống, rồi đầu cô ấy đã va vào đây nên chảy rất nhiều máu….
Nhớ lại cảnh đó, tôi chợt rùng mình lạnh hết cả sống lưng.
“Trời ạ! Thật ngu ngốc… Chỉ vì mơ thấy ác mộng mà… Đó chỉ là mơ thôi, mình cần gì phải bận tâm chứ!”
Tôi cố gạt bỏ những “linh cảm chẳng lành” đang không ngừng trào dâng trong lòng và đi vào lớp học.
Cuộc sống học đường vẫn bắt đầu như mọi ngày.
Trong lớp, trái ngược với chúng tôi –nhóm bạn chỉ toàn những thằng đực rựa, Amane vẫn là tâm điểm của đám bạn bè và nở nụ cười tươi tắn như mọi khi.
Các bạn học bất kể là nam hay nữ đều vây quanh cô ấy một cách thân thiết, khi thấy cảnh tượng này, trong đầu tôi lại nhớ tới sáng hôm qua, cô ấy đã đáp lại lời chào buổi sáng của mình, thầm nghĩ sao mình lại không nằm mơ thấy giấc mơ ở thế giới khác như lần trước nữa nhỉ…
Khi Amane đang trò chuyện vui vẻ với các bạn thì một nhóm nam sinh khá nổi bật tiến lại phía cô ấy với thái độ cực kỳ thân mật.
Anh chàng đứng chính giữa nhóm nam sinh đó chính là “bạn trai trong lời đồn” của Amane dạo gần đây…
“Amane à ~ Sau khi tan học, cậu đi chơi đâu đó với tớ nhé ~”
Là một thằng con trai, tôi cảm thấy rất khó chịu trước kiểu bắt chuyện rất tự nhiên của “hắn” ta.
Cứ như thể “hắn” ta chỉ muốn bắt mọi người thuận theo ý của mình mà chẳng thèm bận tâm tới suy nghĩ của người khác.
Không… Nói thẳng ra là… Tôi không tài nào ưa nổi cách nói chuyện của cậu ta.
Nhưng Amane chỉ đáp lại cậu ta bằng một nụ cười điềm đạm như trước.
“Ừm… Không được rồi. Hôm nay tớ đã có kế hoạch đi ‘tăng cân’ với các bạn nữ mất rồi…”
“Đúng đấy, sau giờ tan trường là bữa tiệc của Những Cô Nàng Ngọt Ngào.”
“Cấm con trai tham dự nhé.”
“… Chậc chậc.”
Cả ba cô gái – bao gồm Amane – đều từ chối lời mời của cậu ta một cách nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát, thế nên anh chàng dở hơi kia chỉ có thể ủ rũ rời khỏi lớp học.
Có lẽ không phải là ảo giác của tôi khi rõ ràng những nam sinh, và nhất là đám nữ sinh chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm vì câu trả lời của Amane.
Thú thật là tôi cảm thấy rất sung sướng khi Amane đã khước từ tên đó một cách dứt khoát.
Ngày hôm đó, tôi không chỉ âm thầm dõi theo mọi cử động của Amane từ sáng cho tới khi tan học, mà còn cứ đi qua đi lại giữa lớp học và cầu thang một cách vô nghĩa.
Mặc dù tôi biết chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng tôi không tài nào quên được… Nói trắng ra là, tôi cần làm điều gì đó để trấn an bản thân mình.
Cuối cùng, tôi kết thúc một ngày ở trường bằng việc nhìn chằm chằm Amane suốt cả ngày.
Nên nói gì đây nhỉ… Amane thực sự rất dễ thương… Cô ấy hòa đồng với tất cả mọi người, thân thiện với bất kỳ ai… Từ thuở bé thơ khi chúng tôi còn chơi với nhau cho đến tận hôm nay, mặc dù có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng cô gái tên là Kanzaki Amane lại hoàn toàn không thay đổi chút nào.
“Mình đang làm cái quái gì vậy?”
Sau giờ tan học, trong lớp không một bóng người. Khi chắc mẩm rằng Amane cùng đám bạn con gái của cô ấy đã đi tham dự “Bữa tiệc Những Cô Nàng Ngọt Ngào”, tôi mới rời khỏi lớp học.
Mặc dù không xảy ra chuyện như mình đã thấy trong giấc mơ, nhưng tôi cũng tự khiến bản thân ngạc nhiên vì mình vẫn ở lại trong trường cho đến khi trời tối chứ không phải là về nhà ngay lập tức.
“… Cứ như một thằng ngốc vậy… Nên về nhà thôi…”
Tôi rất vui vì đã không xảy ra chuyện mà mình vẫn lo lắng. Rời khỏi phòng học và đi đến chỗ cầu thang, lúc này đã được nhuộm thành màu cam bởi ánh chiều tà, từ đằng xa vang lên tiếng hò hét của các thành viên không biết là thuộc câu lạc bộ bóng chày hay câu lạc bộ bóng đá.
Phòng học của lớp 11 chúng tôi nằm trên tầng hai… Tất nhiên con đường ngắn nhất để xuống lầu là thông qua chiếc cầu thang đằng trước, vì không xảy ra chuyện gì đặc biệt nên tôi đã an toàn đi xuống đại sảnh tầng một.
Mọi thứ chung quanh tôi đều được nhuộm đẫm một màu đỏ cam, khiến khung cảnh trở nên mộng ảo… Lúc ấy, tôi chợt nhớ tới một chuyện.
“… Trong giấc mơ đó… Cảnh vật bị nhuộm thành màu cam chẳng phải chính là quang cảnh chung quanh khi Amane rơi xuống cầu thang hay sao?”
Đúng thế… Trong giấc mơ ấy, thời gian Amane ngã xuống cầu thang là lúc hoàng hôn… Chính là lúc này…
“… Ơ kìa?”
Một giọng nói vang lên sau lưng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, nơi phát ra tiếng kêu đó.
Đó là một giọng nữ vang lên ngắn ngủi, có vẻ như đang kinh ngạc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khi nhận ra giọng nói này là của Amane, sống lưng của tôi chợt lạnh buốt.
Tôi quay đầu lại nhìn người vừa phát ra tiếng kêu đó, và rồi tôi thấy… Amane với tư thế sắp ngã xuống cầu thang “y hệt như trong giấc mơ” đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy hoảng hốt vì không hiểu đã xảy ra chuyện gì…
“Nguy hiểmmmmmm!!!”
Tôi thề tôi chưa bao giờ hành động với tốc độ nhanh đến mức này trong suốt cuộc đời của mình, nói thế nào nhỉ, y như là tôi đang “tốc biến” vậy.
Tôi đã chạy như bay lên cầu thang với tốc độ nhanh như chớp đó.
Nếu còn suy nghĩ thì tôi sẽ không kịp mất! Tôi đứng ở bậc thang bên dưới và khom lưng ôm chầm lấy Amane đang ngã xuống trước mặt.
“Trời ơi!”
“Huh? Ahhh!?”
Mặc dù đã kịp thời giữ được cô ấy, nhưng tôi vẫn không thể ôm chặt mà chỉ còn cách kề sát mặt mình vào bụng của Amane, đồng thời đứng trên cầu thang với trạng thái còng lưng như con tôm.
… Ờ thì, điều đó không có nghĩa là Amane rất nặng đâu nhé, mà vì tư thế đó sẽ làm giảm áp lực, giúp tôi và cô ấy có thể tiếp đất ít đau đớn nhất.
“Ơ? Ủa? Có chuyện gì vậy?!”
Có vẻ như Amane vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này tôi lại không có thời gian để giải thích cho cô ấy!
Hây aaaaaaa! Phải chịu đựng! Cơ bụng và bắp chân của tôi đang gồng lên hết cỡ!!!
Tôi nhất định, nhất định phải cầm cự không được làm rơi người con gái mỏng manh trên tay mình!!!
Có điều tôi không nhận ra rằng trong lúc mình đang cố gắng gồng mình hết sức để thoát khỏi tình trạng hiện tại thì mặt của tôi - đang kề sát phần bụng của Amane - đã tiếp xúc gần gũi với làn da trên bụng của cô ấy.
Tình huống này đã gây ra sự cố khác: Hơi thở của tôi phả lên bụng Amane khiến cô ấy bị nhột.
“A… Đừng như thế…”
“…”
Tôi đang cố gắng chịu đựng hết mức có thể, nhưng khoảnh khắc nghe thấy tiếng rên rỉ có phần quyến rũ của cô ấy, tôi đột nhiên mất hết sức lực.
“A, đừng…”
Khi tôi nhận ra mình bị phân tâm thì đã quá trễ rồi.
Cả người tôi đều bị kéo xuống bên dưới do sức hút của trái đất, trong khi đó tay tôi vẫn còn ôm chặt Amane!
“Ahhhhhhhhhhhh?!”
Cả hai chúng tôi cùng nhau ngã xuống cầu thang.
Có điều khác với giấc mơ, tôi có thể giảm bớt lực đập tác động lên người mình, do đó Amane đã hạ cánh an toàn mà không bị thương.
… Bằng cách coi tôi như một tấm đệm lót.“Hự…”
“Không… Đã không… Hả?!”
Tôi không biết người khác ngã thì sẽ trông như thế nào, nhưng lúc này Amane đang ngồi trên người tôi với vẻ khá kinh ngạc…
Và rồi tôi nhận ra mình đang nằm dưới mông của cô ấy nên vội hốt hoảng xích ra phía sau, rồi giữ nguyên trạng thái ngồi bệt dưới đất.
Toàn thân tôi bỗng tê cứng… Cũng đúng, vừa bị va chạm mạnh như thế cơ mà.
“Cậu không sao chứ?”
“Ư… Ừm… Yumeji-kun?”
Sau khi đỡ hốt hoảng, Amane mới nhận ra sự có mặt của tôi.
Tôi tính sẽ đứng dậy, rồi chìa tay ra kéo cô ấy, lúc này vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất, nhưng dường như ngay lập tức nghe thấy giọng mấy đứa con gái, gọi lớn tên cô ấy “Amacchi”, tiếng gọi có vẻ khá gần, hình như họ đang dưới tầng 1, thế nên tôi quyết định sẽ rút lui sớm. (Amacchi là cách gọi rút ngắn của Ama-chan, chỉ dùng cho bạn bè thân thiết với nhau)
“Cậu có bị thương không?”
“Ơ… Ừm, tớ vẫn ổn…”
“Vậy à… Thế thì tốt rồi. Cậu về nhà cẩn thận nhé.”
Tôi quyết định đi lên cầu thang, ngược hướng với đám bạn gái của Amane, để khỏi phải giải thích nếu lỡ bị họ bắt gặp. Hướng này thì ngược chiều với đường về nhà, nhưng lại có thể tránh cho tôi những khó xử.
Amane muốn nói điều gì đó, nhưng vì ngại hay vì lý do nào đó… Cô ấy muốn kêu tôi rời khỏi nơi này chăng…
Tôi thật sự vui mừng vì mình có thể giúp đỡ Amane. Thực ra là tôi sẵn sàng giúp đỡ cô ấy vô điều kiện.
Nhưng sự việc vừa nãy cũng chứng minh rằng, cơn ác mộng mà tôi gặp phải tối qua, nó quả là một “Giấc mơ tiên tri vậy”.
“Nếu vậy thì cuốn sách kia có thần kì như những gì nó mô tả không nhỉ?!”
Liệu có quá khi tin rằng cuốn “Sách Giấc Mơ” có vẻ kì lạ đó, thực sự có khả năng tiên tri.
Thú thật, tôi đang tự hỏi liệu cuốn sách đó có phải là nguyên nhân khiến tôi nằm mơ thấy giấc mơ đó vào ngày hôm qua hay không… Nhưng tôi không muốn thừa nhận điều đó đâu…
“… Mình phải đọc kỹ cuốn sách đó sau khi về nhà… Cơ mà…”
Tôi vừa bước đi một mình trên hành lang đã được nhuộm thành màu cam của ráng chiều, vừa cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc khi nhớ tới chuyện vừa rồi mình được tiếp xúc với Amane, mình đã ôm chầm lấy cô ấy, vùi mặt vào bụng cô ấy, được cô ấy ngồi lên người mình.
“Không biết… Hôm nay mình có ngủ được hay không đây…”
Sách Giấc Mơ – “Chương Sơ Cấp”
Giấc Mơ Tiên Tri
Bạn có thể mơ thấy những sự việc sẽ xảy ra trong tương lai với những người thân thiết với bạn, hoặc chính bản thân bạn. Người sở hữu cuốn sách này sẽ biết trước những nguy hiểm sắp xảy ra bằng cách nằm mơ thấy “Ác Mộng”.
Năng lực nằm mơ thấy “Tương lai tươi đẹp” đã bị chủ nhân đời trước của cuốn sách loại bỏ nên sẽ không xuất hiện trong mơ.
Bởi vì theo như chủ nhân cũ của cuốn sách, “Những điều cần biết trước là những điều tồi tệ”.