“… Này… Tỉnh táo lại đi… Yumeji!!!”
“Ư… Ưm… Hả?!”
Tôi có cảm giác có tiếng con gái gọi lớn tên mình, không, chính xác là cô ấy đang thét vào tai tôi. Tôi vội vàng dụi mắt.
“Chết tiệt, mình mới ngủ gật à?!”
“Cậu chỉ thiếp đi mấy phút thôi. Chào buổi sáng nhé Nebosuke-san[note35553].”
“Cô ấy” đứng kế tôi, cầm chắc pháp trượng trong tay với vẻ cảnh giác cao độ, tránh không cho lũ yêu tinh cấp thấp thừa cơ phản đòn trong khi tôi còn chưa tỉnh táo hẳn.
Tôi nhanh chóng định hình về những “ kẻ địch” trước mặt, chúng là một loại yêu tinh cấp thấp, vì công lực của chúng khá yếu nên thường sống và tấn công theo bầy. Đối phó với loại yêu tinh này không khó, dường như chúng được tạo ra chỉ để những “tay mơ” như chúng tôi thử thách nâng cao pháp lực.
“Chít chít chít chít…”
Trong số năm con yêu tinh trước mặt, tôi chỉ chú ý tới một con- có vẻ là con đầu đàn- đang cầm gậy phép thi triển phép thuật “ Hôn mê tức thời” nhắm thẳng vào tôi, hóa ra đây là lý do tôi chợt mất kiểm soát mà ngủ thiếp đi.
“Chết tiệt ~ Tớ không cố ý lơ đãng như vậy đâu…”
“Tỉnh táo lại đi, không có cậu bảo vệ, tớ không có thời gian để niệm thần chú đâu!”
Nói xong câu đó, “cô ấy” vội vàng lẩm nhẩm thần chú trong miệng.
Khi pháp sư niệm thần chú, tuyệt đối không được để bị gián đoạn, nếu không thần chú sẽ không có tác dụng, đó là lí do dũng sĩ phải bảo vệ pháp sư thật cẩn thận, không được một chút nào lơ đãng. Những câu thần chú của pháp sư có sức mạnh rất to lớn, có thể ngay lập tức đánh tan kẻ địch.
Đây là cách chúng tôi đã dựa vào nhau để sinh tồn suốt mấy tháng qua.
Đám yêu tinh cũng sử dụng chiến thuật tấn công dũng sĩ để bảo vệ yêu tinh pháp sư trong bầy, có điều nhìn chung thì khả năng tấn công của chúng khá thấp, sức mạnh cũng không có bao nhiêu.
“GYAAAAA!!!”
“Chít chít chít?!”
Với cây búa trong tay, tôi liền đánh bay ba con yêu tinh, sau đó tấn công trực diện một con yêu tinh đang cầm cung rồi tới con yêu tinh pháp sư đang nhắm vào chúng tôi.
“Gabi?! Gabi?!!”
Rất nhanh tôi nhận ra đây là thời khắc để kết liễu tất cả bọn chúng.
“Amane! Đến lúc rồi!!!”
“Để đó cho tớ! Lửa cháy lên!!!”
Amane đã hoàn thành xong quá trình niệm chú, cô ấy sử dụng phép thuật phóng lửa sơ cấp nhắm trúng ngay lúc năm con yêu tinh đang tụ về một chỗ.
Ngay lập tức, quả cầu lửa bùng lên mang theo một tiếng nổ chói tai, bầy yêu bị tấn công khá mạnh, rít lên những tiếng thảm thiết.
“Gyabagagagagaga………”
Quả cầu lửa có sức sát thương lớn, xé cơ thể của chúng thành nhiều mảnh, chỉ còn lại những chiếc sừng nằm vương vãi trên đất là còn trọn vẹn.
Nhiệm vụ cần làm tiếp theo là thu lượm xác của chúng và chôn sâu dưới đất.
Nếu không chôn ngay, những cái xác này sẽ thu hút những con yêu tinh khác đến hoặc nếu tệ hơn chúng còn có thể biến thành zombie.
Dường như đã thành lệ, sau khi giết hết đám yêu tinh, lúc nào cũng là tôi lãnh nhiệm vụ chôn xác chúng còn Amane sẽ đi thu gom những chiếc sừng.
… Ừm, ai bảo tôi là phái mạnh làm chi, luôn phải lãnh những công việc nặng.
“Tớ nhặt hết sừng rồi nè. Đây là số tiền cho bữa tối hôm nay của chúng ta đúng không?”
“Mỗi con 10G… Chúng ta kiếm được 50G…”
Tôi và Amane, một ngày nọ khi cả hai đang trên đường đi học về, thì vô tình bị triệu hồi vào thế giới này mà chẳng được báo trước, rồi rất tự nhiên chúng tôi trở thành những mạo hiểm giả để có thể tự sinh tồn tại một thế giới hoàn toàn khác xa so với thế giới chúng tôi đã sống.
Cái này người ta gọi là “Xuyên không đến một thế giới khác” đấy… Ha ha ha…
“Hầy….”
“Gì thế… Sao cậu lại thở dài vậy?”
“Hừ, không có gì, chỉ là tớ cứ nghĩ khi xuyên không sang một thế giới khác, tức là chúng ta được các vị thần lựa chọn, nên sẽ có những pháp thuật thật cao siêu nhằm hoàn thành những nhiệm vụ khó nhằn….Đây chẳng là mô tuýp xuyên không thường thấy hay sao?”
“Cậu lại so đo tính toán rồi, như thế là không được đâu đấy!!”
“Nơi này là dị giới, tồn tại cả yêu tinh, ma thú và phép thuật, đưa chúng ta đến đây thì ít ra cũng phải cho chúng ta có pháp lực cao siêu hoặc nếu không thì cũng phải hé mở cho ta vài gợi ý về một “thứ gì đó” chứ!!”
Đúng thế, chúng tôi bị đưa tới thế giới này mà không nhận được bất cứ sứ mệnh gì và cũng chẳng có một ai xuất hiện để lý giải cho chúng tôi hiểu tại sao chúng tôi lại được chọn, cũng không nhận được bất kì thứ gì có thể hỗ trợ cho những “kẻ tay mơ” mới dấn thân vào con đường phiêu lưu kì ảo
Lúc đầu, chỉ có hai chúng tôi ở trong rừng, và rồi cứ đi mãi mà vẫn không gặp được ai, trong tay thì chẳng có chút kinh nghiệm hay tài sản gì, con đường duy nhất khiến chúng tôi có thể tồn tại là trở thành “mạo hiểm giả”.
Bất ngờ thay, tôi dường thiên phú trở thành “Dũng sĩ bảo vệ” còn Amane cũng có thiên phú để trở thành “Pháp sư”, nhưng cũng phải trải qua mấy tháng chiến đấu và rèn luyện, chúng tôi mới có khả năng đánh thắng những bầy yêu tinh cấp thấp như vừa rồi.
Không có bất cứ công cụ hack nào hết… Tất cả đều là thành quả của sự nỗ lực mà thôi.
Tuy nhiên, trái ngược với sự phàn nàn của tôi, Amane lại nở nụ cười cay đắng.
“Cậu đừng nói như thế. Chúng ta vẫn có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.”
Tôi có thể thấy được sự điềm tĩnh trên gương mặt cô ấy khi nói những lời này, thật tình…Amane đã thay đổi rất nhiều so với vài tháng trước.
Lúc đó, khi tôi và Amane vừa tan học đang trên đường về nhà, thì đột nhiên có một ma pháp trận xuất hiện ngay dưới chân, khi chúng tôi còn đang cố để nhìn xem nó là thứ gì, thì một luồng sáng chói lòa mở ra ma pháp trận đưa chúng tôi đến với thế giới này.
Thật không may, chúng tôi vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh với nhau, nên chẳng ai mở miệng ra nói với ai câu nào, mối quan hệ dường như đóng băng và không có vẻ gì là sẽ thay đổi.
Thế nhưng, ở trong một thế giới đầy rẫy những con quái vật, thì cả hai phải dẹp sự bất hòa sang một bên, hợp tác với nhau để cùng chiến đấu và sinh tồn.
Mới đầu cả hai chỉ nghĩ rằng dựa vào người kia để tăng sức chiến đấu, ít ra thì cũng có người hỗ trợ khi cần, nhưng dần dà tảng băng giữa hai đứa được phá bỏ, và chúng tôi lại ở bên nhau với tư cách “bạn bè”.
“Mình muốn gần gũi với cậu ấy thêm một chút nữa.”
“Cái gì đấy? Đừng có nhìn chằm chằm mặt tớ rồi lẩm bẩm như thế chứ.”
Cô ấy tỏ vẻ không hài lòng, nhưng chí ít tôi cũng thấy Amane bây giờ, giống với khi chúng tôi còn chơi với nhau khi thơ bé, chứ không còn lạnh lùng lãnh đạm như lúc trước.
Nghĩ vậy, tôi cho rằng mọi thứ đang dần dần ổn định hơn.
“Không, tớ chỉ nghĩ mọi chuyện thay đổi nhanh thật, mấy tháng trước chúng ta còn không nói với nhau một câu vậy mà bây giờ lại cùng nhau săn bắt yêu tinh để kiếm sống.”
“… Tớ chỉ có thể nói đó là vì sinh tồn mà thôi.”
Amane chợt quay sang nhìn tôi với ánh mắt xấu hổ khi buột miệng nói ra như vậy.
Thấy vẻ ngại ngùng của cô ấy, tôi nghĩ có vẻ lúc này thích hợp để hỏi cô ấy lý do, tại sao lại nghỉ chơi với tôi. Điều này đã trở thành khúc mắc trong lòng tôi từ rất lâu rồi.
“À, tớ muốn hỏi… Tại sao hồi còn ở Nhật Bản, cậu lại không chịu nói chuyện với tớ vậy? Tớ không nhớ là chúng ta đã cãi cọ hay xảy ra chuyện gì đó…”
“…”
Có tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng・ω・, tôi cố kiềm không cho cô ấy thấy mình đang run rẩy, mồ hôi thì tuôn ra như mưa và trái tim thì đập thình thịch trong lồng ngực.
Có khi nào sau câu hỏi ngu ngốc của tôi, chúng tôi sẽ trở về điểm xuất phát như khi mới tới thế giới này, một mối quan hệ đóng băng không ai chịu hé răng nói với ai nửa lời.
“…”
Amane im lặng và quay mặt sang chỗ khác khiến tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì câu hỏi ngốc nghếch trước đó của mình: “Có lẽ mình không nên nói thì tốt hơn chăng?”.
“Xin… Xin lỗi! Đáng lẽ tớ không nên hỏi cậu chuyện này. Hoặc có lẽ tớ đã lỡ nói câu gì đó khiến cậu chán ghét chăng?! Tóm lại tớ thật lòng xin lỗi cậu!”
Có lẽ nào nguyên nhân hai đứa chúng tôi nghỉ chơi với nhau là tại tôi, việc chính mình làm mà tôi còn không nhớ (T_T) Nếu tình huống thật sự là như vậy thì câu hỏi của tôi chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng khi tôi đang nghĩ tới chuyện quỳ xuống nói xin lỗi lại nghe thấy Amane khẽ đáp.
“… Tại sao Yumeji lại nói xin lỗi? Người nghỉ chơi với cậu trước là tớ cơ mà!”
“… Vậy ư?”
Amane khẽ gật đầu.
“… Hồi học tiểu học, lúc chơi với các bạn, có người đã hỏi tớ về cậu… Sau đó thì tớ đã trả lời lại bằng biệt danh của cậu… Cho nên tớ bị các bạn trêu ghẹo…”
Chuyện này hầu như ai cũng gặp lúc nhỏ đúng không ?
Các bé gái có xu hướng trưởng thành sớm hơn, tò mò về chuyện tình cảm trước các bé trai, ngay lúc đó Amane đã bị trêu trọc mà tôi hoàn toàn không biết.
Nếu Amane trưởng thành hơn một chút thì chắc cô ấy có thể xử lý chuyện này một cách dễ dàng, nhưng hồi đó cô ấy còn nhỏ, cho nên sự ngượng ngùng đã khiến cô ấy luôn miệng “phủ nhận” và “từ chối” khi bị các bạn chung quanh trêu ghẹo.
Cô ấy đã thể hiện thái độ “Tớ sẽ không thân thiết với cậu bạn ấy nữa đâu!” ngay trước mặt các bạn của mình… Từ lúc đó, cô ấy chẳng những không chơi với tôi mà còn triệt để không nói chuyện với tôi một câu nào.
Chuyện xa lánh này vốn thường xuất hiện ở bọn con trai nhiều hơn, nhưng trong chuyện của tôi, nhân vật bị bỏ rơi lại chính là tôi- Yumeji kun- ngốc nghếch chẳng biết gì.
Lúc đó mặc dù khá sốc, nhưng tôi cũng dần dần chuyển hướng sang chơi với đám bạn con trai khác, nên cũng tạm quên chuyện đã bị Amane bỏ rơi.
Có điều, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe được sự thật qua lời kể của Amane.
“Không phải mình bị cô ấy ghét”, điều này đã quẳng được tảng đá đè trong lòng tôi bấy lâu nay.
“Cậu đột nhiên không đến căn cứ bí mật của chúng ta, không còn trò chuyện với tớ, công khai tránh mặt tớ… Hồi đó tớ đã nghĩ là vì cậu thật sự căm ghét tớ.”
“Tớ… Thật lòng xin lỗi cậu vì chuyện đó. Tớ đã ích kỷ không nói chuyện với cậu, luôn tránh mặt cậu, nhưng tớ cảm nhận được Yumeji lúc nào cũng dõi mắt theo tớ… Tớ sợ hãi… điều đó…”
“… Hả?”
Tôi đờ mặt ra. Nếu lúc đó tôi hiểu ra rằng động tác” nhíu mày tỏ vẻ chán ghét” của Amane thực chất là vì “cảm thấy có lỗi với tôi nên mới tránh né”, thì có lẽ chúng tôi đã không xa nhau đến vậy, có lẽ nào chính thằng tôi đây đã khiến mối quan hệ của hai đứa càng rạn nứt hơn sau nhiều năm hay sao?!
“Tớ đã trò chuyện với chị Suzu nhiều lần… Mặc dù tớ đã cố gắng rất nhiều để cứu vãn quan hệ của chúng ta, nhưng vẫn không có tác dụng gì hết.”
“Trò chuyện với chị Suzu…”
Tôi gần như nín thở khi nghe tới đó.
Tôi chợt nhớ đến vẻ mặt lạ lùng của chị Suzu khi thấy tôi đến quán một mình, cũng hiểu ra tại sao chị ấy luôn khăng khăng muốn “Hai đứa hãy cùng tới quán của chị làm khách!”, nếu chị ấy biết được những hiểu lầm đã diễn ra trong lòng tôi, có lẽ chị ấy đã bảo tôi “Hãy trò chuyện rồi kéo Amane tới đây đi…”
“Ha… Ha ha ha… Đúng là một vòng luẩn quẩn vô nghĩa…”
“Cậu nói gì vậy?”
Amane nghiêng đầu bày tỏ sự khó hiểu, và khi nghe tôi kể rằng mình cũng đã từng tâm sự với chị Suzu về chuyện của hai đứa, cô ấy cũng thở dài một hơi.
“Chị Suzu… Đáng lẽ chị ấy nên nói cho tớ biết chuyện này…”
“Chẳng lẽ cậu không thấy nói thẳng thừng ra thì sẽ rất kỳ cục à?”
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra rằng chị Suzu đã cho tôi rất nhiều lời khuyên, vì tự coi mình là cầu nối giữa hai chúng tôi, nên chị cũng cố gắng tạo ra rất nhiều cơ hội làm lành cho cả hai đứa.
Có điều chúng tôi không thể nắm bắt những cơ hội đó… Không, tôi thật tệ hại.
Nếu không có những phút giây vào sinh ra tử, dựa vào nhau để sinh tồn ở thế giới này, có lẽ tôi thậm chí cũng không đủ dũng khí để bắt chuyện với cô ấy lần nữa.
“… Chúng ta không thể chỉ ngồi chờ đợi cơ hội đến với mình.”
“Có lý…?!”
Ngay khi Amane vừa gật đầu tán thành lời cảm thán của tôi thì bỗng nhiên, một luồng sát khí của thứ gì đó “không phải là con người” xuất hiện sau lưng chúng tôi.
“GRÀO GRÀO GRÀO!!!”
Chỉ trong chớp mắt, một bầy yêu tinh đã đột kích từ bụi cây sau lưng chúng tôi.
Rất nhanh chóng tôi vung cây búa trên tay để dành thời gian cho Amane đọc thần chú.
“Nhờ cả vào cậu đấy!”
“Hey hey, chúng ta đều trông cậy vào nhau mà!!!”