“Học sinh chuyển trường từ Cao Trung Shuueikan tỉnh Fukuoka, Satou Shigure. Tớ có vào học muộn hơn các cậu một chút, thế nhưng tớ rất vui nếu như các cậu làm bạn tớ. Mong các cậu giúp đỡ cho!”
Vào tiết chủ nhiệm.
Shigure sau khi viết tên mình lên bảng, nhỏ quay mặt lại đối diện với toàn thể học sinh trong lớp rồi bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
Nhân tiện đồng phục Shigure đang mặc là của Shuueikan, chỉ có mỗi phù hiệu là đổi thành Seiun thôi.
Tôi đã ngẫu nhiên mua bộ đồng phục bình thường nên không để ý, nhưng hình như ở trường tư lập Seiun này không có qui định gắt gao về vấn đề đồng phục. Chỉ cần thỏa mãn đủ yêu cầu về màu sắc, kích thước, chất liệu vải và có đeo huy hiệu của trường thì muốn mặc gì cũng được.
Và vì bộ đồng phục cũ của Shigure cũng thỏa mãn hết những yêu cầu đó theo qui định nên cũng chẳng cần phải mua mới làm gì, còn tiết kiệm được tiền mua đồng phục nữa.
À mà hôm qua Shigure cũng nói rằng ở nhà trước của nhỏ cũng sử dụng nồi đun nước loại cũ trong phòng tắm.
Cả hai mẹ con họ sống chung với nhau, có lẽ cũng chẳng phải là một gia đình giàu có gì.
Chắc đó cũng là lí do vì sao mà kĩ năng nội trợ của Shigure lại đỉnh như thế.
Sau màn giới thiệu bản thân của Shigure, giáo viên chỉ định chỗ ngồi của nhỏ là ở kế bên tôi.
Giáo viên không đề cập gì đến cái thằng [Anh kế] của nhỏ là tôi, chỉ đọc số báo danh mà thôi.
Chắc Shigure đã nói chuyện này trước với giáo viên rồi.
“Satou-san, cậu học ở Shuueikan à? Tuyệt quá!”
“Giờ cậu cũng đã là học sinh của Seiun rồi. Seiun ấy nhé, cũng là một trường nổi tiếng quanh khu này. Nhưng để mà so sánh với trường nổi tiếng cấp quốc gia như Shuueikan thì đúng là không có cửa nhỉ?”
“Nếu là tớ thì dù nó phải ở lại một mình đi chăng nữa thì tớ cũng quyết ở lại Shuueikan!”
Khoảng thời gian nghỉ giữa tiết một và tiết hai.
Shigure nhanh chóng bị mấy đứa trong lớp vây quanh và chìm trong cả tá câu hỏi.
Cơ mà cũng may là cũng chưa ai nhận ra quan hệ giữa tôi và Shigure.
Cái họ Satou cũng đâu phải hiếm hoi gì nên tính ra cũng khó mà bị để ý lắm.
Chủ đề nãy giờ đang được bàn tán nhiều nhất là về trường cũ của Shigure, Cao Trung Shuueikan.
Một trường có tiếng, tuy ở tuốt dưới Kyushyu nhưng một thằng sống từ nhỏ đến lớn ở tận Kanagawa như tôi vẫn biết.
Khác với một trường vào hạng khá như Seiun ở Kanagawa, Shuueikan là một trường chuyên cấp quốc gia.
Quả nhiên ở lớp học đặc cách thì số lượng học sinh ý thức được tầm quan trọng của lí lịch học vấn rất đông, nên họ có tò mò muốn biết về một ngôi trường danh tiếng toàn quốc thì cũng chẳng trách họ được.
Thế nhưng sau khi tiết thứ ba kết thúc, vào giờ nghỉ, chủ đề về trường cũ của Shigure bỗng chuyển sang cuộc trò chuyện về bản thân nhỏ.
Giữa cuộc nói chuyện đó, tôi nghe có một nữ sinh nói rằng.
“Cơ mà nha, chẳng hiểu sao tớ cảm giác đã từng nhìn thấy Shigure-chan ở đâu rồi ấy...”
“A, tớ cũng cảm thấy vậy”
“Hình như ở trong câu lạc bộ kịch có một nhỏ nom mặt kha khá giống Shigure, phải không nhỉ?”
“A! Đúng rồi! Hồi lễ hội trường năm ngoái nhỏ đó có đóng vai phụ là một cái cây, nhỏ đó dễ thương cực! Hèn chi thấy quen quen.”
Ực, không ổn rồi.
Cuộc trò chuyện đang dần lái sang vụ Shigure và Haruka có vẻ ngoài giống nhau rồi.
Cả Shigure cũng đang chăm chú nghe với vẻ hiếu kì.
“...Hể-, Tớ muốn gặp thử người đó một lần, cậu có biết lớp cậu ta ở đâu không?”
“A- Cái đó thì tớ không biết, có ai đó biết không?... Không ai hết à?”
“Ở lớp đặc cách thì làm gì có mấy ai tham gia câu lạc bộ đâu?”
“Còn chưa kể bên lớp phổ thông học ở dãy nhà khác, nên nếu không quen nhau ngay từ hồi trung học thì cũng chẳng có qua lại gì mấy. Nhưng mà cũng phải công nhận là hai cậu ấy giống nhau thật... ”
Tôi vừa thấp thỏm vừa nghe cuộc nói chuyện.
Cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cả hai cũng sẽ gặp nhau mất thôi.
Ít nhất thì trước khi chuyện đó xảy ra, tôi muốn báo một tiếng trước với Haruka.
Việc phải giữ kín bí mật chuyện chúng tôi là anh em là do Shigure đề xuất, nên dù cả hai có gặp nhau thì tôi không nghĩ nhỏ sẽ nói với Haruka đâu.
Ban đầu thì tôi có định giấu đâu, thế nhưng quả nhiên tôi không muốn Haruka biết được chuyện hai đứa tôi sống chung từ ai khác ngoài tôi. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì tôi không biết phải nói chuyện với cô ấy như thế nào.
Hồi nãy tôi đã gửi tin nhắn rằng tôi sẽ gặp Haruka vào giờ nghỉ trưa này và cô ấy đã đồng ý.
Bây giờ thì có vội vàng cũng chẳng giải quyết được gì.
Bình tĩnh lại nào...
Giờ nghỉ trưa đến thì tôi nên làm thế nào đây.
Tôi đang suy nghĩ như thế thì...
[[Tự nhiên có chuyện đột xuất nên giờ nghỉ trưa tớ không thể qua đó được, xin lỗi cậu nhiều
><
!!!]]
Tôi nhận tin nhắn có nội dung như thế từ Haruka.
Gu nu nu~~
Tôi hơi hoang mang rồi đó.
Cơ mà nếu có chuyện đột xuất thì không thể trách được. Tôi biết Haruka không phải kiểu người lấy mấy cái lí do nhảm nhí để hủy một cuộc hẹn. Nếu mà Haruka đã nói thì chắc chắn là cô ấy có chuyện quan trọng cần làm.
Tôi gửi một hình sticker ra dấu “đã hiểu” cho Haruka rồi thở một hơi dài.
Mà, không còn cách nào khác.
Tôi chỉ còn nước im lặng và chờ cho cuộc trò chuyện tự động lắng xuống.
-------------Tiết thứ 4 kết thúc, vào giờ nghỉ trưa.
Khi tiếng chuông báo vừa vang lên, tôi nhanh chóng đứng dậy rồi tiến đến cái bàn cuối cùng nằm cạnh cửa sổ.
Tôi phải nhanh chân lên. Trước khi mấy đứa con gái vây quanh thằng này như tường thành bích lũy.
Ngồi chỗ đó là thằng bạn tôi đang mỉm cười chua chát : Wakabayashi Tomoe.
“Tomoe. Ăn trưa với tao không?”
“N? Oke~. Có gọi luôn Takeshi không?”
“Ờ, mày gọi đi”
***
Wakabayashi Tomoe và Takeda Takeshi, hai người bạn tôi đã quen từ hồi trung học.
Takeda Takeshi học năm hai bên khóa phổ thông.
Cao 180cm, từ bên trên cái lớp đồng phục nó đang mang cũng có thể cảm nhận thấy đống cơ bắp cuồn cuộn nó đang sở hữu.
Ngày ăn hơn ba bữa Protein, át chủ bài ở câu lạc bộ cử tạ.
Cả nó cũng tự nhận lí do nó bắt đầu tập tạ là vì muốn lấy le với gái, nhưng càng lúc nó càng bị nghiện rồi lún sâu vào như một thằng Otaku. Kể từ đó nguyên nhân tập luyện của nó lệch đi hẳn so với mục đích ban đầu. Nó kéo tạ tập luyện không ngừng nghỉ nên dần trở nên đô con, đến nỗi mấy đứa con gái nhìn cũng phải sợ mà tránh xa. Chẳng biết từ bao giờ nó đã trở thành một đứa bạn thân của tôi vì có chung một đặc điểm là chẳng có ma nào thèm ngó ngàng tới cả.
Còn một thằng nữa tên là Wakabayashi Tomoe, năm hai, học cùng lớp đặc cách với tôi.
Có một chiều cao lí tưởng như người mẫu, tóc nhuộm một màu mà không khiến ai nhìn vào cảm thấy khó chịu.
Chỉ riêng cái vẻ ngoài thôi thì tôi cũng biết, thằng này nó nổi bật với người xung quanh, khác với hai đứa tôi.
Với cái vẻ ngoài điển trai mà không thể không ai chú ý đó, cộng thêm việc nó đứng đầu cả cái lớp đặc cách này, nên cứ xuất hiện ở đâu thì y như rằng 10 phút là gái bu xung quanh nó như kiến bu đường.
Thế nhưng tôi biết, thằng này không bao giờ tự mãn vì được gái bu lấy bu để như thế.
Bởi vì Tomoe không phân biệt gái trai, nó luôn tỏ vui vẻ khi ở bên bất kì ai. Thế nên nó cũng tìm cách để được vui vẻ bên càng nhiều người càng tốt.
Một lối sống chân thành, trung thực với bất kì ai như thế, tôi không thể trở thành người giống nó được.
Nếu có một ai đó không thích thằng này, người đó chắc chắn không phải là người của thế giới này.
Nếu nghĩ được đến đó rồi thì tôi chẳng còn phải ghen tị gì cho mệt.
Tomoe cũng có những đứa bạn khác, nhưng thời gian nó bỏ ra cùng hai đứa chúng tôi là nhiều hơn hết thảy.
Hồi cấp hai đã thế này rồi, nhưng lên đến cấp ba, cứ mỗi lần ông già bận việc phải đi xa là tôi đều rủ hai đứa nó qua nhà chơi rồi ngủ lại.
Vì thân thiết với nhau đến như thế, sớm muộn gì chúng nó cũng biết mối quan hệ giữa tôi và Shigure mất thôi.
Thế nên tôi sẽ nói cho chúng nó biết trước khi chúng nó tự mò ra. Nghĩ thế nên tôi mới rủ cả hai cùng ăn trưa vào giờ nghỉ, đến một băng ghế ngoài khu vực nhà ăn ít người qua lại, sau đó tôi kể hết những gì đã xảy ra ngày hôm qua từ lúc tôi về nhà.
Cả hai im lặng nghe tôi nói.
Sau khi nghe hết tất cả xong, Tomoe mở miệng nói trước.
“...Vãi thật”
Nó nói rồi ngước mắt nhìn trời.
“Kiếp trước mày ăn ở thế nào vậy?”
“Cái đó tao cũng đang tự hỏi đây. Tự dưng bị dính vô vụ này, tao cũng muốn quì lạy tổ tiên trên trời cao độ cho tao qua khỏi kiếp nạn. Bỏ qua mấy cái vụ khác, nhỏ đó chỉ có khuôn mặt giống với Haruka thôi còn bên trong thì khác hoàn toàn, nên ít ra tao cũng còn có cái phao để bám vào.”
“Đúng thật là Shigure-chan trông có vẻ “tốt tính” khác hẳn với Haruka-chan.”
“Ờ, tao cũng thấy hơi hơi có gì đó khác.”
“Bị hỏi dồn dập như thế chắc hẳn là rất mệt, cơ mà nhỏ đó vẫn tỏ ra vui vẻ được. Không chỉ khiến cho những người xung quanh không bị mất hứng, ngay cả biểu hiện khuôn mặt nhỏ cũng chẳng có chút gì gọi là phiền hà cả, cứ như con sói đội lốt cừu ấy.”
Quả nhiên là Tomoe, khả năng quan sát thật đáng nể.
Thằng đó chỉ cần nhìn sơ qua là biết nhỏ đang giả vờ, khác với thằng tôi đã từng bị cái vẻ ngoài đó đánh lừa.
“Mà, Shigure cũng đang trong thời gian làm quen với cuộc sống mới, nên nhỏ muốn tao giữ bí mật chuyện hai đứa đang sống chung một nhà. Nhưng hai đứa bây thì thường xuyên tới nhà tao chơi nên tao nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói trước cho tụi bây biết. Lí do hôm nay tao gọi hai bây ra đây là thế.”
“Oke. Hiểu rồi... Mà nghĩ lại thì mày có khác gì mấy thằng nhân vật chính trong hentai không chứ?”
“M-mày không lựa được lời nào cho nó văn hóa hơn à?”
“Tao chỉ nói đúng sự thật thôi. Được rồi, tao sẽ giúp mày, đổi lại... Ô, gà chiên suất ăn A trong khay nam chính có vẻ ngon nhỉ?”
“Im đi! Đừng có gọi tao như thế!”
Miếng gà chiên suất ăn A trong khay tôi chui tót vào miệng Tomoe là cái giá để đổi lấy sự im lặng của nó.
Tomoe vừa nhai chóp chép với vẻ ngon miệng, vừa cười nói.
“Mấy thằng nhân vật chính đúng là chẳng có thằng nào tự nhận ra mình là nhân vật chính cả.”
Rồi nó bỗng hỏi tôi một cách nghiêm túc.
“...Nhân tiện, mày định kể vụ này cho Haruka-chan biết à?”
Không có nhiều người biết được quan hệ giữa tôi và Haruka.
Không phải tôi cố ý giấu mà bởi quan hệ của chúng tôi tiến triển cực chậm, đến nổi quen nhau sau một tháng mới nắm tay lần đầu tiên vào hôm qua cơ mà. Nên người xung quanh không ai để ý cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
Nhưng cả hai đứa là Tomoe và Takeshi đã giúp đỡ, tư vấn và nghe những lời tâm sự của tôi rất nhiều, nên hai đứa nó đều biết được chuyện tôi ra Haruka đang quen nhau.
Và cũng vì biết nên Tomoe mới lo lắng cho tôi như thế.
Tôi trả lời Tomoe đúng như những gì mình đã kết luận tối qua.
“Cái đó, cứ im im không nói gì thì cảm thấy khó chịu lắm. Đã quen nhau rồi nên nếu được thì tao chẳng muốn giấu chuyện gì cả.”
“Tốt nhất là mày đừng làm vậy”
Thế nhưng Tomoe phủ nhận một cách không thương tiếc.
“T-tại sao? Có thể cô ấy sẽ không cảm thấy vui gì khi biết được tao có một đứa em gái y chang cô ấy, nhưng nói ra chắc chắn đỡ hơn cứ im lặng thế này. Tao cũng đâu có làm gì xấu đâu thì cũng đâu có lí do gì để giấu?”
“Thế nên tao mới nói mày y chang mấy thằng nhân vật chính.”
......Hả?
“Ý mày là sao?”
“Vì Haruka-chan là một cô gái tốt nên dù có nói chuyện này đi chăng nữa thì nhỏ cũng sẽ hiểu và thông cảm cho mày. Nhỏ cũng tuyệt đối sẽ không trách móc gì mày. Nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, không lí nào mà nhỏ không cảm thấy lo lắng được. Người yêu mình sống cùng với một đứa con gái khác giống y như mình. Trong lúc mình đang ở đây một mình thì cả hai đang vui vẻ với nhau bên đấy. Mày nghĩ có ai khùng đến độ không cảm thấy bất an không?”
“Nhưng mà do ông già tao tái hôn nên cả hai giờ là anh em rồi, sao tao có thể...”
“Em gái hôm qua hôm nay thôi, còn ngày mai thì sao? Ai biết được tương lai chuyện gì sẽ xảy ra? Mấy thằng nhân vật chính ban đầu cũng vậy, bên nhau có một hai đêm mà tim đập loạn hết cả lên, rồi chuyện gì đến cũng đến. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy không phải sao?”
“Cái đó...”
“Cả mày và Haruka-chan chỉ mới dừng ở mức độ nắm tay nhau thôi. Cái mối quan hệ của tụi bây có phát triển được nữa hay không thì ai mà biết được đúng không?”
“......................”
Bị nói như thế, tôi chợt nhận ra.
Tôi chỉ đang ích kỉ nghĩ cho bản thân mình mà không ngó ngàng gì đến cảm xúc và suy nghĩ của Haruka.
Nếu tôi thành thật kể cho Haruka nghe về Shigure, tôi có thể trút được gánh nặng không phải giấu diếm về cái bí mật đó. Thế nhưng, người nghe là Haruka sẽ cảm thấy như thế nào?
Dĩ nhiên tôi không có ý xem Shigure như là Haruka.
Dù tôi đã có vài ba lần lỡ chồng hình ảnh của cả hai người lên nhau đi chăng nữa, thì vẫn không đến mức tôi nhầm em kế của mình thành Haruka được.
Những cảm xúc trong tôi hướng về Haruka không thể tự nhiên chuyển sang Shigure một cách bất chợt như thế.
Thế nhưng dù tôi có trầm tư như thế nào đi nữa thì cảm xúc của Haruka và những gì cô ấy suy nghĩ lại là một vấn đề khác.
Dù cô ấy có tin lời tôi đi chăng nữa thì không thể tự nhiên cảm thấy an tâm được.
Bởi lẽ quan hệ của chúng tôi vẫn chưa tới mức có thể thông cảm cho nhau những chuyện như thế này.
“Nếu mà mày cảm thấy không muốn nói dối dù có thế nào đi chăng nữa thì tao cũng không ép, nhưng nếu mày kể ra ngay lúc này thì chắc chắn Haruka-chan sẽ bị sốc. Giống như việc nói với một bệnh nhân đang nguy cấp rằng họ phải phẫu thuật vậy, đầu tiên phải theo dõi rồi chờ đợi đến khi họ chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, chứ đâu phải cứ đụng cái rồi nói ngay được?”
“Mày nói cũng có lí...”
Có lẽ đúng như nó nói, việc giữ kín chuyện này với Haruka vào lúc này là ưu tiên hàng đầu.
Thế nhưng thực tế thì lại không đơn giản như vậy.
Haruka và tôi đang quen nhau nên sớm muộn gì mối quan hệ này cũng bị phát hiện ra.
“Tomoe, mày nghĩ tao phải làm sao?”
“...Tạm thời thì cứ nói chuyện với Shigure-chan trước đã, sau đó cố gắng tạo và giữ khoảng cách tuyệt đối ở trường. Sau đó tìm cách làm cho mối quan hệ của mày là Haruka càng thêm sâu đậm, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.”
“Khiến cho quan hệ trở nên sâu đậm... Cụ thể là sao?”
“Ít nhất thì chúng mày phải chịch nhau trước đã, sau đó mới tính tới chuyện khác.”
“Ít nhất cái đầu mày!?”
“Nếu như Haruka-chan mà phát hiện ra thì lớn chuyện thật đó, nam chính ạ. Thế nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải giấu kín, ít nhất là cho đến khi ba mẹ mày trở về. Nói chuyện này khi ở nhà chỉ có hai đứa mày sống với nhau thì nhất định không ổn.”
M- mà, nó nói có lí. Tạm bỏ cái chuyện c-ch-chi...làm chuyện người lớn sang một bên, tạm thời phải giữ kín chuyện này cho đến khi ông già về đã. Đến lúc đó thì dù hai đứa có sống chung đi chăng nữa thì vẫn còn hai người lớn ở cùng, như thế thì Haruka sẽ không cần phải lo lắng chi nữa.
Sau khi ngộ ra được những gì Tomoe đang nói, tôi quay sang hỏi ý kiến Takeshi nãy giờ nhìn tôi một cách lo lắng.
“Takeshi nghĩ sao?”
“...Tao nói thật luôn được không?”
Oo, một khuôn mặt siêu siêu nghiêm túc.
Nhìn nó là tôi biết nó đang thực sự lo lắng cho tôi.
Tôi đang có những người bạn tốt bên mình.
“Nhờ mày đó, nếu mày có ý kiến thì nói tao nghe thử.”
“Hiểu rồi, vậy để tao nói thẳng. Hiremochi, thứ duy nhất mà mày thiếu lúc này chính là [Testosterone]!”
....... Hả?
“Testosterone không chỉ kích thích cơ bắp phát triển ở nam giới mà còn giúp sản sinh ra các nội tiết tố quan trọng. Chưa kể Testosterone không những giúp cho cơ thể mà cả hệ thần kinh của mày hoạt động một cách hiệu quả, tăng cường vận động kích thích phán đoán. Nếu như Testosterone trong cơ thể quá ít sẽ khiến cho sự tự tin của mày bị giảm một cách nghiêm trọng. Đó là nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng hiện tại của mày, Hiromichi! Nếu đã như thế thì cách giải quyết chỉ có một! Đó là tập cơ! Cơ bắp phát triển thì cả Testosterone cũng theo đó mà tăng lên! Cơ bắp chính là thứ giải quyết mọi vấn đề mày đang vướng phải! Nào, còn đợi gì nữa mà không đứng lên hả? Nam, lấy tao cây AK!”
Ừm, nhờ Takeshi tư vấn là sai lầm của tôi.
“Mà nè nam chính, không phải là hai nhỏ đó giống nhau quá sao?”
“Ờ, lần đầu thấy tao cũng hết cả hồn.”
“Không, ý tao không phải thế. Ban đầu tao cũng chỉ nghĩ là người giống người thôi, nhưng khí để ý kĩ thì không chỉ vóc dáng, khuôn mặt mà gần như tất cả đặc điểm ngoại hình đều giống nhau một cách triệt để. Thậm chí tao còn nghĩ cả hai là cùng một người cơ... Không lẽ hai nhỏ đó...”
Đúng lúc Tomoe định nói gì đó một cách khó khăn.
“A-! Hiromichi-san kìa!”
“Sh-Shigure!?”
Người nãy giờ là tâm điểm bàn tán, Shigure đến bàn của chúng tôi.
“Sao cậu lại bất ngờ thế hả? Cả hai ngồi kế bên nhau không phải sao? Etto, người bên kia hình như là Wakabayashi học cùng lớp phải không nhỉ?”
“Tớ nhớ chưa từng xưng tên với cậu, cơ mà cậu cũng có tìm hiểu rồi nhỉ?”
“Cậu nổi tiếng mà, mấy đứa con gái trong lớp kể về cậu suốt thôi. Người ngầu như cậu ở Shuueikan cũng hiếm lắm đấy... Mà, người đô con ngồi bên kia thì hình như tớ chưa gặp bao giờ, cậu cho tớ biết tên được không?”
“...T-TÔI HẢ?”
Takeshi đứng dựng hẳn dậy.
Thằng này chắc nó dư nội tiết tố nam quá rồi nên bị nhạy cảm với phái đẹp còn hơn cả tôi.
“Tôi là Takeda Takeshi, học năm hai bên khóa phổ thông! H-hân hạnh!”
“Tớ là học sinh vừa chuyển trường đến đây, học năm hai lớp đặc cách tên Satou Shigure, hân hạnh được gặp cậu!”
“~~~~~~~~~~~~!”
Nghe lời chào hỏi xã giao của Shigure đang nở một nụ cười giả tạo, Takeshi thở gấp như cái ấm đun.
Rồi nó thỏ thẻ với Tomoe đang ngồi ngay bên cạnh.
“N-này, Tomoe, nhỏ mới hỏi tên tao kìa, c-cái này có phải là do nhỏ để ý tao không vậy hả?”
“Mày đang cuồng dâm sinh hoang tưởng gì đấy cái thằng não toàn cơ này?”
“À, mọi người đang ăn trưa cùng nhau à, xin lỗi, tớ cơ làm phiền mọi người không?”
“Không sao không sao. Shigure-chan ngồi đây ăn cùng luôn không?”
Nói rồi Tomoe chỉ tay vào cái ghế còn trống.
Thằng này nó muốn tạo cơ hội cho tôi nói chuyện với Shigure đây mà.
Thế nhưng Shigure lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu từ chối lời đề nghị đó rồi nói.
“Xin lỗi, nhưng thực ra tớ đang tìm người. À đúng rồi Takeda-san, cậu học năm hai bên khóa phổ thông đúng không? Cho tớ hỏi là cậu biết một nữ sinh có tên là Saikawa Haruka cũng học ở bên đó không?”
“SHIGURE!!”
Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó như hét lên gọi tên Shigure. Một giọng nói quen thuộc với tôi, một giọng nói mà tôi yêu hơn bất cả thứ gì trên thế giới.
Lẽ nào...
Tôi tìm cách phủ định theo phản xạ, nhưng không thể nhầm được.
Hướng về phía phát ra giọng nói, Saikawa Haruka- người yêu tôi, đang đứng ở đó thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm.
“Ha~, ha~, S-Shigure, có thật, là Shigure không!?”
“...Onee-san?”
“~~~!! SHIGURE--!! U, Hức... Uwa... UWAaa~~!!!!”
Haruka chạy đến ôm thật chặt Shigure lại.
Cô ấy dùng hết sức mình giữ Shigure lại, cứ như sẽ không bao giờ buôn ra vậy.
Rồi Haruka cất tiếng khóc nức nở.
Nhìn hình bóng người yêu tôi đang khóc như thế, tôi không thể không cảm thấy bối rối...
Tại sao... Tại sao Haruka lại biết Shigure?
Khoan đã, trước đó... Shigure đã gọi Haruka là gì?
Onee-san, Onee-san tức là chị đúng không... Nhỏ gọi Haruka là chị đúng không!?
Tôi vẫn đang đứng chôn chân tại chỗ.
Nhìn thấy tôi như thế, Shigure nói.
“Aa, xin lỗi đã làm mọi người bất ngờ... Mà chắc nhìn mặt thì mọi người cũng đoán ra rồi. Thực ra tớ và Onee-san... Haruka-san là chị em sinh đôi, chúng tớ bị chia cắt từ nhỏ khi bố mẹ li hôn.”
***
“Hức... Xin lỗi. Tự nhiên gặp em chị lại... Hức...”
“Không sao hết. Cơ mà em cũng bất ngờ lắm đó, khi nghe rằng ở trường này cũng có một cô gái giống hệt mình, em liền chạy đi tìm khắp nơi. Rốt cuộc cũng tìm ra chị rồi, Onee-san!”
“Chị cũng vậy, khi nghe thấy có học sinh chuyển trường trông y mình như đúc, chị đã chạy đi hỏi thăm khắp nơi, chị nghĩ có thể là Shigure đã trở về rồi nên chạy đi tìm em, đúng thật là Shigure rồi. Chị muốn nói chuyện với em rất nhiều, rốt cục cũng tìm ra em rồi, khi thấy em trong lòng chị cứ... Hức... UWAAAAAAAA~~~~~~~~~~!!!!!!!”
“Thôi mà Onee-san, đừng khóc nữa mà. Thiệt tình Onee-san đã lớn rồi mà vẫn còn mít ướt thế này...”
“.........Shigure,......Thật mừng khi thấy em vẫn bình an...”
“Ưm, em cũng mừng khi thấy chị vẫn khỏe mạnh.”
Rồi cả hai...chị em họ ôm nhau thêm lần nữa.
Ba mẹ chia tay nhau từ nhỏ, bi kịch là cả hai người bắt buộc phải xa cách nhau.
Định mệnh cứ như một phép màu, móc nối cả hai người chờ ngày đoàn tụ vậy...
Đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp, thật đẹp quá đi...
Dù ai cũng nước mắt nước mũi tùm lum không nhìn rõ mặt, nhưng khung cảnh này đúng là món quà mà thượng đế đã ban tặng.
“Giờ thì... Xin lỗi có hơi làm gián đoạn cuộc tái ngộ cảm động giữa hai chị em. Tớ sẽ nhường chỗ cho hai người có không gian riêng để nói chuyện. Takeshi cũng đi luôn... Còn lại để mày lo hết đó, Hiromichi”
“Chờ, chờ tí đã. Tao xin mày, đừng để tao ở lại đây một mình. Cái nhân vật phụ Ikemen là mày có trách nhiệm phải giúp đỡ nhân vật chính trong những lúc khó khăn như thế này không phải sao? Lúc này tao nên nói gì và nên làm gì!? Tao cứ nghĩ rằng vừa có một nhỏ em kế trông giống hệt bạn gái mình, nhưng nhỏ em đó lại là em gái của bạn gái tao? Mày nói xem từ này về sau tao phải đối diện với cả hai như thế nào đây!?”
“Cái đó mày tự lo đi, dù có là bạn thân của nhân vật chính đi chăng nữa thì khả năng giải quyết mấy cái rắc rối của tao cũng có giới hạn thôi. Nếu mày là nhân vật chính thì tìm cách giải quyết vấn đề như một nhân vật chính đi. Mấy cái vụ dây mơ rễ má gia đình này kia nằm ngoài sức tao rồi!”
“Mày đừng có trốn tránh trách nhiệm như thế, Oi Takeshi, mày cũng nói gì đi chứ?”
“Ờ...ừm, cả hai người trông giống nhau phết ấy, nhìn cứ như hai chị em sinh đôi.”
“Thằng này não nó còn chưa loading xong kìa!”
“Ủa!? Không lẽ, là H-Hiromichi kun!?”
Haruka nãy giờ chỉ để ý đến Shigure mà không thấy tôi cùng đám bạn đang tranh luận chí chóe bên này. Cuối cùng thì cô ấy cũng nhận ra tôi đang đứng ở đây.
“C-chào.”
“Xấu hổ quá, để Hiromichi-kun thấy khuôn mặt lấm lem của tớ... Đu- đừng nhìn mà!”
Chắc Haruka không muốn mình nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của cô ấy.
Haruka bắt đầu đỏ mặt lên rồi chạy ra nấp sau lưng Shigure.
Cái sinh vật dễ thương gì thế này?
“Onee-san, chị quen Hiromichi-san à?”
“Ừ- ừm. Chị quen... Hiromichi-kun là bạn trai chị.”
.
.
.
.
.
ỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂ?
.
.
.
.
Từ miệng Shigure, một âm thanh to khủng bố phát ra.
Cứ như một con gà đang bị cắt tiết ấy.
“Ủa? Mà sao Shigure cũng biết Hiromichi-kun vậy?”
Không ổn, cái đoạn hội thoại này không ổn chút nào.
Một câu hỏi trọng tâm quan trọng, góp phần quyết định số phận của tôi từ nay về sau.
Nếu như Shigure lại nở cái nụ cười quỉ quái đó ra, tôi sẽ...
“...Em cũng ở trong lớp đặc cách, cùng lớp với Hiromichi-san.”
“Hể~, Shigure cũng ở trong lớp đặc cách à! Em giỏi quá. Từ hồi đó em đã lanh mấy vụ học hành rồi.”
Ể......?
Mới nãy, nhỏ Shigure này, đã nói dối, giúp tôi?
“Xin lỗi, có mấy chuyện chị em xa cách lâu ngày không gặp cần tâm sự với nhau, nên cho em mượn Onee-san một chút nhé.”
“Hiromichi-kun, cảm ơn cậu....... Xin lỗi vì hôm nay đã từ chối cậu nhé.”
“À, đ....... Đừng để ý. Chuyện gia đình mà...”
“Cảm ơn cậu, tớ sẽ đền cho cậu sau nhé.”
Rồi cả hai chị em họ tay trong tay quay trở vào trong nhà ăn.
Có lẽ họ định vừa ăn vừa tâm sự chăng?
Chờ họ đi khuất tầm, như được giải phóng từ sự lo lắng, đôi vai tôi thả lỏng ra rồi ngồi phịch xuống ghế.
“N-nguy hiểm quá...”
“Ờ, nhưng nhỏ cũng nhìn ra, phán đoán xử lí tình huống rất mượt. Đúng là một đứa thông minh. Trông cũng đâu có xấu xa gì như thằng nam chính nói đâu, nhỏ tự biết dừng đúng lúc đúng chỗ ấy chứ.”
“.... Ờ”
“Nếu nhỏ đã là một người hiểu biết như vậy, chắc chắn từ nay về sau nhỏ sẽ tự giữ khoảng cách với mày thôi. Nếu đã có nhỏ ở phe mày rồi thì đâu cần lo lắng gì vụ giấu Haruka nữa?”
“....Ờ”
Thẳng thắn mà nói, Shigure vừa cứu tôi một mạng.
Từ hôm qua đến tận vừa nãy, tôi cứ nghĩ rằng với tính cách của Shigure, nếu nhỏ biết được tôi có một cô bạn gái giống y như nhỏ, nhỏ sẽ không để tôi yên. Nhưng có vẻ tính cách nhỏ cũng không đến nỗi xấu xa như tôi nghĩ.
Thật là may quá...
Đúng là may quá...
...Tuy nhiên,
Sau những lời nhận định đó, trong lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác khó chịu.
Tôi không thể dùng lời để giải thích cái cảm giác này là gì.
Mặc dù tôi hiểu những gì Tomoe đã nói.
Và tôi cũng tự hiểu rằng mình có thể thõa mãn với kết quả này rồi.
...Thế nhưng.
Tôi đã nói dối Haruka,
Và tôi đã bắt Shigure nói dối giúp mình,
...Thực sự thì như thế này có ổn không?
Trên cương vị của một người bạn trai, hay một người anh trai thì thực sự...
Tôi như đang lơ lửng giữa cảm giác đau khổ vì lừa dối người yêu và cảm giác tội lỗi khi bắt chính em gái cô ấy làm điều đó.
Dám làm cái chuyện như thế này, liệu tôi có còn là một người đàn ông không?
Dù có trăn trở như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn không tìm ra câu trả lời.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đm , tự sự, thần chú,...
Thấy đánh giá còn có 4.8, buồn nên để quả ảnh đây và không nói gì.