Sáng hôm sau ngày mà không nghi ngờ gì nữa, là ngày loạn nhất trong cuộc đời tôi.
Một mùi hương lan tỏa trong không khí, dần kéo ý thức của tôi ra khỏi giấc ngủ của mình.
Mùi miso.
Tôi đưa ánh mắt mình vào trong bếp, ở đó tôi nhìn thấy hình bóng em gái mình đang mặc cái tạm dề giống hôm qua, hâm nóng lại phần súp miso còn thừa trong nồi từ buổi tối trước đó.“A, chào buổi sáng, Onii-san.”
“........”
Một nụ cười dịu dàng nhuộm màu nắng mới đang xuyên qua cửa sổ.
Hình bóng đó quá giống với người yêu tôi, khiến tim tôi đập mạnh.
Khẽ lắc đầu để xóa đi cái vọng tưởng chồng chất lên nhau đó, tôi gọi nhỏ.
“Chào buổi sáng, Shigure”
“Hôm qua anh ngủ có ngon không? Một cô em gái dễ thương đang ngủ ở phòng bên cách nhau một tấm giấy có làm anh thấy khó ngủ không?”
“...Không có chuyện đó đâu”
“Thiệt hông? Fufu, mà như thế là tốt rồi. Em làm xong bữa sáng rồi này, anh xếp đệm lại đi đặng em còn dọn bàn ra.”
Nghe thế, tôi lôi cơ thể nặng nề của mình ra khỏi tấm đệm.
Tôi nói tôi ngủ ngon, nói dối đấy.
Bởi tôi biết có một cô gái nhìn y như người yêu tôi đang ngủ ở phòng bên, cách nhau chỉ có một bức tường mỏng, không lý nào tôi có thể ngủ ngon được.
Thế nhưng, ý nghĩ đó chỉ bộc phát được một lúc rồi thôi.
Hôm qua trước khi ngủ, tôi đã xác định được tuy Shigure và Haruka giống nhau, nhưng tính tình cả hai thì trái ngược.
Bởi thế dù nhìn từ bên ngoài thì cả hai giống nhau, nhưng thực là hai cá thể riêng biệt.
Hơn nữa vì chúng tôi đã là thành viên trong gia đình rồi, nên tự tôi biết làm thế là không nên.
Tôi chỉ tự hỏi rằng nếu con quỷ nhỏ này biết về Haruka của tôi thì sẽ ra sao? Điều đó khiến tôi cảm thấy bất an.
Lí do khiến tôi mất ngủ không phải vì Shigure, mà là vì lo lắng về Haruka.
...Chuyện như thế này xảy ra, tôi phải giải thích như thế nào với Haruka đây?
Đây chắc chắn là một vấn đề không thể tránh khỏi. Và đây cũng là một vấn đề cực kì khó khăn.
Haruka sẽ nghĩ như thế nào nếu cô ấy biết được rằng người yêu của cô ấy là tôi, đang sống chung với một người con gái khác trông giống cô ấy y như hai giọt nước?
Tôi thực sự cảm thấy bất an.
Thế nhưng, không hẳn là tôi làm chuện gì xấu cả, tôi cũng không thể làm gì khác để giải quyết tình hình này.
Nếu là Haruka, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu và thông cảm cho tôi.
Thế thì phải nói càng sớm càng tốt nhỉ?
Không phải nói qua tin nhắn, mà phải nói trực tiếp cơ.
Trưa hôm nay tôi sẽ hẹn cô ấy ra gặp và nói chuyện riêng.
...Đó là những gì khiến tôi trằn trọc suốt hai tiếng đồng hồ đêm qua.
Dĩ nhiên đó cũng là lí do khiến cho cơ thể tôi trở nên nặng nề.
Vừa ngáp ngắn ngáp dài chống lại cơn buồn ngủ, tôi vừa xếp cái đệm lại, sau đó dọn bàn ra.
Thực đơn hôm nay là cơm trắng, miso còn thừa từ hôm qua, trứng ốp la và thịt bò thái rau cải.
Đã bao năm rồi kể từ lần cuối tôi được ăn được một bữa sáng đầy đủ như thế này?
Tôi nghĩ chắc là hồi mẹ mình còn sống thì phải.
“...Cảm ơn em, thế nhưng cứ như này thì không ổn, phải phân công lượt nấu ăn thôi.”
“Em hỏi tí được không? Bình thường thì Onii-san ăn sáng như thế nào?”
“Ăn bánh mì mua ở cửa hàng, hoặc bỏ luôn bữa sáng.”
“Em hiểu rồi, đã thế thì em càng không thể giao công việc bếp núc cho anh được. Thay vì phân công lượt thì mình phân công công việc đi. Em sẽ lo việc nấu nước giặt giũ, còn Onii-san thì lo việc rửa bát đĩa và đổ rác. Anh thấy thế nào?”
“Nếu Shigure thấy ổn.”
“Quyết định vậy nha.”
Chúng tôi vừa bàn bạc qui định sống chung, vừa nhanh chóng ăn sáng.
Hôm qua tôi cũng đã ăn thử rồi, nhưng quả thật đồ ăn do Shigure nấu rất ngon.
Món chính tối qua là cá chiên ướp muối, sáng nay lại là trứng ốp la, rồi còn có cả súp miso.
Tôi đã không nghĩ rằng nhỏ có thể chuẩn bị những bữa ăn chu đáo và tận tình thế này, khác hẳn một trời một vực với những bữa ăn hàng ngày của tôi.
Món cá chiên giòn giòn ngọt lịm, trứng ốp la vừa chín chạm vỡ lòng đỏ, hương vị súp miso đậm đà, từng miếng thịt được cắt thái ra cẩn thận,... Chỉ ngon thôi là không đủ để diễn tả.
Quả đáng kinh ngạc. Nếu như không có bạn gái tôi là Haruka, ...tôi chắc chắn sẽ trở thành một thằng anh vô dụng mất thôi.
Trong khi đang chìm vào trong những suy nghĩ như thế, Shigure đặt đũa xuống bàn và nói với tôi.
“Tiện đây Onii-san, trước khi đến trường thì em có chuyện quan trọng cần nói.”
“N? Chuyện gì?”
“Từ hôm nay em cũng sẽ học ở trường Seiun”
Seiun, xung quanh đây chỉ có duy nhất một nơi có tên là Seiun thôi: Cao trung Seiun, trường mà tôi đang theo học. Một trường tư lập được khá nhiều người biết đến ở tỉnh Kanagawa.
“Vậy hả, tức là cùng trường với nhau rồi còn gì.”
“Không những cùng trường mà còn cùng lớp nữa đó. Onii-san cũng học ở lớp đặc cách luôn mà phải không?”
“Vậy sao?”
Ở Seiun thì chỉ có duy nhất một lớp đặc cách.
Nếu như đã vào được lớp đặc cách rồi thì không nghi ngờ gì nữa, cả năm nay rồi hai năm tiếp nữa vẫn là bạn cùng lớp của nhau.
“Tức là sắp sửa phải gặp nhau từ sáng đến chiều đúng không?”
“Đúng. Thế nên em muốn nhờ anh cái này, Onii-san. Anh có thể giữ bí mật chuyện chúng ta là anh em được không?”
“Hửm? Tại sao?”
“Anh đúng là thiếu tư duy mà Onii-san. Tự dưng bố mẹ tái hôn, cả hai mới vừa gặp nhau hôm qua thôi đó. Tự dưng hai đứa trở thành anh em rồi còn sống chung như thế này nữa, chẳng phải đây là cái cốt truyện điển hình trong hentai mà mấy ông con trai hay dùng thể thẩm du sao?”
“Phụt!!”
Miso! Miso sặc lên tới mũi tôi rồi!
“Ê! Con gái con nứa đừng có nói mấy từ đó!”
“Có sao nói vậy thôi. Em không muốn phải gồng gánh mấy cái lời đồn thổi như thế ngay ngày đầu tiên ở một nơi hoàn toàn xa lạ.”
M-mà, chuyện như nhỏ nói cũng dễ xảy ra lắm nhỉ?
Là một thằng con trai có trách nhiệm, tôi mang hết danh dự mình ra đảm bảo: Những thông tin bí mật có liên quan đến Shigure là trên hết.
“...Tóm lại là, chúng ta phải nói xạo mọi người và tỏ ra là người dưng nước lã à?”
“Không, không cần phải nói xạo như vậy. Thế thì phiền phức lắm, rủi hai đứa không hợp rơ với nhau thì kiểu gì cũng càng gây nghi ngờ hơn thôi. Cơ mà không hẳn là không có cách khắc phục, nếu như nói trước với giáo viên thì chắc họ sẽ giữ mồm giữ miệng giúp[note26837]. cái họ Satou của hai đứa cũng là vấn đề, nhưng cũng không ít người có mang họ Satou cho lắm nên dù có biết thì chắc chẳng ai nghi ngờ đâu.”
“Mà, anh thì không phiền lắm...”
Tôi chẳng có lí do gì để từ chối cả.
Tôi cũng chẳng muốn hai đứa tôi bị mấy đứa trong lớp bàn tán.
Thực ra đối với tôi chúng nó có biết thì cũng chẳng hại gì, chỉ là rủi chuyện đến tai Haruka thì chết tôi mất.
Thế nên tôi không có lí do gì để từ chối...
A, khoan đã.
Quả nhiên tôi không thể hứa là không nói với ai được.
Tôi không thể không nói với Haruka, ngoài ra cũng còn những người khác cũng sống ở đây mà.
“Xin lỗi. Anh hứa là sẽ kín miệng, nhưng có người mà anh không thể không kể về chuyện này. Còn chưa kể mấy đứa hay lui tới đây nữa nên anh nghĩ sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra mà thôi. Dĩ nhiên anh vẫn sẽ kín miệng.”
Lí do vì sao tôi không nói tên Haruka cho nhỏ nghe, là vì nếu Shigure biết tôi có một người bạn gái giống y chang nhỏ, chắc chắn nhỏ sẽ nở cái nụ cười quỷ quái đó ra lần nữa mất.
Thực ra không phải tôi muốn giấu đâu... Mà là tôi không muốn nói cho nhỏ biết.
Nghe tôi nói thế, Shigure có hơi bất mãn.
“...Bạn anh, có kín miệng không?”
“Về điểm đó thì anh dám đảm bảo là có thể tin tưởng được.”
“...Vậy sao. Được thôi. Nếu như anh hôn lên má em như một lời xin lỗi thì em sẽ tạm chấp nhận mà bỏ qua cho anh.”
Shigure nhoẻn miệng nở một nụ cười quỉ quái.
Con này, lại làm mấy cái trò...
“Đã nói là đừng làm mấy cái trò đó rồi mà...?”
“Aha. Sao tự nhiên anh đỏ mặt vậy? Hôn lên má em gái mình cũng chỉ như chào hỏi thôi mà. Ở bên nước ngoài người ta còn làm hoài kia kìa.”
“Đó là chuyện của mấy người ở nước ngoài còn đây là Nhật Bản. Không thể mang ra kết luận vậy được!”
“Anh mạnh miệng thế, thực ra là do anh không có gan hôn lên má một cô gái thôi đúng không? Nhưng nếu anh không nghe lời em thì em cũng sẽ không cho phép anh đâu đó? Giờ sao? Ông~ anh~ cùi~ bắp!”
“Đừng có xem thường anh mày! Nhiêu đó thì ai chẳng làm được!”
Tôi xạo đó. Làm gì có chuyện tôi làm được?
Chỉ mới nắm tay con gái thôi mà đầu óc tôi đã bay lên tận chín tầng mây rồi.
Nhưng tôi biết rồi, con này... Hoàn toàn đang thử tôi.
Nhìn mặt nhỏ là biết.
Nhỏ đang mỉm cười toe toét tỏ ý xem thường tôi kìa.
Chắc chắn nhỏ không chỉ muốn tôi hôn chào buổi sáng thôi đâu.
Chỉ đơn giản là nhỏ muốn tận hưởng cái vẻ bối rối của tôi mà thôi.
Nhỏ tin rằng tôi không có đủ bản lĩnh để làm thế.
...Không ổn chút nào.
Tôi phải cho nhỏ thấy được bản lĩnh đàn ông của mình, phải cho nhỏ hiểu rằng cả con mồi cũng có thể làm kẻ đi săn bị thương nếu bị dồn vào đường cùng.
Nếu không thì từ đây về sau cuộc sống của tôi sẽ cứ như thế này mãi thôi.
Quyết tâm, tôi đặt tay lên cái bàn rồi nâng người mình lên.
Rồi tôi dần rút ngắn cự li từ mặt mình đến má của Shigure...
[note26836]
“....................”
...Cái làn da trắng tinh khiết không một chút vết bẩn gì thế này?
Không khác gì Haruka cả.
....Không được, không được do dự.
Nếu tôi tỏ ra nhút nhát vào lúc này, tôi lại sẽ bị trêu mất thôi.
Đã làm thì phải làm cho tới luôn.
Nghĩ thế, tôi đưa môi mình lại gần mặt Shigure.
Bất chợt, mùi dầu gội của Shigure xộc thẳng lên mũi tôi, khiến tôi điêu đứng.
Cơ thể tôi như bị đóng băng.
Tại sao, tại sao cái mùi hương này lại giống với mùi dầu gội của Haruka đến thế?
Chết tiệt, tại không chỉ khuôn mặt, giọng nói, vóc dáng,... Mà đến cả mùi hương cũng giống nhau như đúc thế này?
Trong lồng ngực tôi chợt cảm thấy cơn đau buốt vì cảm giác tội lỗi.
Hôn lên má em kế của tôi, người tôi mới chỉ gặp ngày hôm qua. Việc mà đến cả Haruka tôi cũng không dám làm.
Đây há chẳng phải tôi đang lừa dối, phản bội lại lòng tin của Haruka hay sao.
Nếu tôi làm thế.... Liệu tôi còn có thể đối mặt với Haruka vào những giờ nghỉ trưa nữa hay không?
“Rồi, dừng ở đó!”
“Uo!?”
Trong khi tôi vẫn còn đang phân vân, Shigure đẩy cơ thể tôi ra.
Và rồi, Shigure nở một nụ cười quỷ quái, đúng như tôi dự đoán.
“Mou- Không được đâu nhé Onii-san này, anh có hơi nghiêm túc thái quá rồi đó! Rõ ràng là em chỉ đùa thôi không phải sao? Anh chỉ nên hôn người mà anh thích thôi.”
“M-mày nói anh là phải làm mà?”
“Hổng lẽ anh tưởng thiệt hay sao? Onii-san thiệt là dâm quá đi mà☆”
“...Cảm xúc trong anh lúc này, lần đầu tiên trong đời anh muốn đánh một đứa con gái.”
“Kyaa~!! Phản đối bạo lực! ... Thế nhưng có vẻ như em đã đùa hơi quá rồi, em xin lỗi”
Shigure cúi đầu xin lỗi tôi.
“Anh cứ thoải mái kể cho bạn mình. Nếu như Onii-san cảm thấy điều đó là cần thiết thì anh nói với ai cũng được, chỉ là đừng có bạ ai cũng kể thì em sẽ cho phép anh.”
Nói rồi, Shigure đứng lên rồi dọn đống bát đĩa.
...Tự dưng lại thẳng thắn thế?
Không biết nhỏ bị sao nhỉ?
Tôi cũng không cảm thấy là nhỏ đang xấu hổ.
Hiểu được tâm tư, suy nghĩ của một đứa con gái, đối với thằng tôi này là chuyện không thể.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chap này ngọt quá, vừa làm vừa run.
Mấy ông có thấy ngọt chưa, tôi đã lừa anh em bao giờ đâu?
Chap sau ngọt nữa, anh em tin tôi.