“A-, mỏi tay quá, nhiêu đây làm biết khi nào mới xong đây trời...?”
Trong lúc Shigure lau dọn phòng tắm, tôi đang dọn lại cái không gian sinh hoạt riêng cho nhỏ, nên mang hết mấy thứ rác rến và những vật dụng không cần thiết khác từ phòng của ông già ra ngoài cửa, rồi bỏ hết vào trong các túi nilon.
Ổng nói tôi rằng ngoại trừ những kỉ vật của mẹ thì tôi cứ vứt hết đi cũng được, nên tôi cứ quơ tay trúng cái nào là nhét cái đó vào trong túi rác không thương tiếc, nhưng còn quần áo của ổng thì không thể cứ thế mà vứt đi được.
Tôi có thể vứt chúng chung với đống rác cháy được, nhưng vì qui định ở đây là vứt càng gọn càng tốt.
Thế nên tôi dùng cây kéo may lấy từ trông đống đồ dùng của mẹ, rồi cắt đống quần áo in đầy hình khủng long thành từng mảnh nhỏ. Tôi đã cố gắng chịu đựng cơn mỏi trong một khoảng thời gian đáng kể, và cuối cùng thì cũng xong.
Nhưng mà đó chỉ mới là áo quần thôi.
“Vẫn còn mấy cái rèm nữa...”
Từ trong tủ, tôi lôi ra đống rèm cửa siêu to khổng lồ.
Cắt xong cái này chắc thì có mà gãy xương tay.
Vì quá mỏi tay nên tôi phải tạm nghỉ lấy hơi một tí. Trong lúc đó, tôi nhìn vào đống rác đã được phân loại và bỏ vào bao cẩn thận ra đặt cạnh lối vào.
Có rất nhiều chủng loại như rác cháy được, rác không cháy, rác cỡ bự các thứ các thứ.
Cả mấy cái bộ sưu tập figure hình khủng long của ông già cũng nằm trong số đó.
Mà đống này chắc nhờ Shigure giúp mang ra ma mấy cửa hiệu đồ cũ bán thì tốt hơn nhỉ?
Chưa biết chừng nhà mình lại có thêm tiền trang trải đấy.
Tôi đang tính toán như thế thì Shigure đang lau dọn phòng tắm gọi tôi.
“Onii-san onii-san! Lớn chuyện rồi!”
“Sao thế? Không lẽ em không biết cách lấy nước nóng à?”
“Không phải, chỗ trước em ở cũng có lò nước sôi nên em biết cách sử dụng”
“Vậy có chuyện gì?”
“À... Cái đó, em vừa nhận ra thôi, cơ mà hình như nhà mình không có phòng thay đồ phải không?”
A!
Giờ nói mới nhớ, phòng tắm nhà tôi thông ra trực tiếp với bếp.
Trong căn hộ này, giữa bếp và phòng ăn không có khoảng không nào che chắn, và vì tôi cũng ngủ hẳn trong phòng ăn nên đây cũng có thể xem như là phòng tôi luôn.
Cho đến giờ thì cái nhà này chỉ có đực rựa sống cùng nhau thôi nên không ai quan tâm lắm, làm tôi cũng quên luôn. Cơ mà bây giờ thì khác, vì sống cùng Shigure nên đây là vấn đề cần phải giải quyết.
Ủa, mà khoan.
“ Ở trước phòng tắm có cái giếng trời, có cái chỗ kéo rèm treo ngay đó đúng không?”
“Etto, ...A. Vâng, anh nói mới để ý đúng là có cái thật, nhưng lại không có rèm nào cả.”
“Vừa hay có thứ này chắc còn dùng được.”
Tôi với tay lấy cái rèm định vứt đặt cạnh lối vào.
Nếu mà còn sử dụng được thì tôi dại gì ngồi cắt cho mỏi tay? Đúng là tiện đôi đường.
Quay trở vào trong, tôi thử móc rèm lên cái chỗ treo để kiểm tra.
N-, có hơi ngắn nhỉ?
Bề ngang thì không sao, nhưng từ viền dưới tới sàn hổng ra tận 40cm.
Cơ mà chắc mấy chỗ cần che thì che được hết chứ nhỉ.
“Tuy chỉ che được đến đầu gối thôi nhưng màu của cái rèm này khá tối nên không có nhìn xuyên qua được đâu. Tạm thời cứ để như thế này, hôm nay chịu khó tí được không?”
“Em thì không sao nhưng còn anh thì sao, Onii-san?”
“N? Anh là con trai nên mấy cái đó anh không để ý lắm.”
“Ho ho~u?”
Tự dưng Shigure lại làm cái vẻ mặt tinh ranh như hồi nãy.
Nhỏ nở nụ cười như một con tiểu quỷ mà Haruka tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.
Nhìn nụ cười đó của nhỏ khiến tôi có cảm giác lạnh sống lưng.
“T-tự dưng làm cái mặt kiểu gì vậy?”
“Không không, nếu anh cảm thấy ổn thì em cũng không vấn đề gì, ừm. Nước tắm chắc đun xong rồi đó, cho phép em vào trước luôn được không?”
“Xin mời xin mời”
Tôi vừa phẩy tay vừa nói với nhỏ, sau đó quay lại phòng ăn và bật tivi lên.
Cơ mà may thật đấy.
Vì có chỗ sử dụng cái rèm rồi nên việc dọn dẹp đến đây coi như kết thúc.
Tôi chỉ còn chờ vào tắm xong rồi đi ngủ thôi.
Ngày mệt mỏi nhất trong đời tôi kể từ khi sinh ra, đến đây là hết rồi.
Vẫn còn vài thứ phải lo, nhưng tạm thời thì thế này chắc ổn rồi nhỉ?
Tôi ngả người ra thư giãn một lát, rồi như mọi ngày, ngồi xuống cái bàn tròn nhỏ trong phòng ăn, tôi lướt qua một lượt các kênh truyền hình để xem xem có gì hay không.
Rồi đột nhiên, hình ảnh trước cửa phòng tắm đập vào mắt tôi.
Từ cái chỗ hổng khoảng 40cm dưới cái rèm, tôi nhìn thấy một đôi chân thon thả đang lấp ló, từ từ cởi đôi tất của mình, rồi để lộ ra làn da trắng nõn nà.
“...”
Khoan, khoan khoan, tại sao tim tôi lại đập thình thịch thình thịch thế này?
Tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi mà? Đây đâu phải lần đầu tiên tôi thấy một đôi chân trần của con gái đâu?
Ở trên phố hay trên trường cũng dễ thấy mà, đây đâu phải chuyện gì hiếm hoi đến mức đó?
Quả nhiên ngày hôm nay quá mệt mỏi khiến đầu óc tôi mụ mẫm luôn rồi.
Tập trung vào ti vi, tập trung vào...
Tôi tự nhủ với mình phải tập trung nhìn vào ti vi như đang đọc kinh.
Một tiếng “soạt” vang lên.
Chiếc váy Shigure đang mặc mà tôi thấy hồi nãy nhẹ nhàng rơi xuống sàn.
“~~~~~~!!!!”
Lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh...
Khoảng cách 40cm từ sàn nhà.
Đúng là những chỗ cần che thì được che thật. Nhưng nghĩ lại thì tôi chỉ từng thấy cái khoảng từ đầu gối đến cổ chân của mấy cô nữ sinh khi mặc váy mà thôi, chưa bao giờ thấy nhiều hơn thế cả.
Thế nhưng, sau bức màn, cạnh đôi chân trắng nõn nà đó, từng mảnh, từng mảnh một bộ của đồng phục Shigure đang mang lần lượt rơi xuống. Tôi dần tưởng tượng ra hình ảnh cô gái có dáng người và khuôn mặt giống hệt Haruka này đang lõa thể và không thể không nghĩ rằng chính Haruka đang thoát y.
...Hỏng rồi, cái này là chơi ngu rồi!
Từ những gì tôi nhìn thấy từ cái khoảng hở 40cm đó, trí tưởng tượng mạnh mẽ của tôi cứ liên tưởng đến những chuyện bậy bạ và không thể suy xét được gì khác nữa.
Chết tiệt, làm sao đây? Tôi có nên vào phòng ông già trốn luôn không?
Không ổn, giờ căn phòng đó đã trở thành phòng riêng của Shigure luôn rồi.
Vừa nãy sau khi ăn xong, nhỏ đã bắt đầu soạn hành lí và đồ dùng cá nhân của mình ra rồi, nếu tôi không xin phép mà tự ý vào thì thật không phải.
N-nếu vậy, trốn trong nhà vệ sinh thì sao?
Tôi đang suy tính giữa chừng thì từ khoảng hở của cái rèm, tôi thấy đôi bàn tay của Shigure đang trượt dài trên đôi chân của nhỏ.
Một mảnh vải màu trắng cũng trượt xuống theo đó...
Không thể chịu đựng được nữa, tôi đập đầu mình xuống cái bàn rồi nằm dài ra.
Tôi nghe thấy trống ngực mình đập ầm ĩ, cứ như trái tim tôi đang được đặt ở sát bên tai.
Quyết định rồi, tôi thề!
Ngày mai nhất định tôi phải ra cửa hàng nội thất và mua một cái rèm mới.
Tôi nhất định sẽ tìm mua một cái nào đó đủ dài để chạm đến sàn nhà, dù có phải lục tung cả cái thế giới này lên đi nữa thì tôi cũng quyết phải tìm mua cho bằng được.
“Ano-, xin lỗi, Onii-san”
“Uwa! S-sao thế!?”
Vội vã ngẩng mặt lên nhìn, từ bên kia mép rèm, tôi thấy mặt của Shigure ló ra một cách huyền bí.
“Sao trông anh giật mình thế?”
“Có giật mình gì đâu, anh đang chợp mắt thì bị em gọi dậy nên có hơi bất ngờ tí thôi! Thế, có chuyện gì?”
“Xin lỗi vì đang làm phiền anh đang nghỉ ngơi... Anh có thể lấy giúp em dầu gội và sữa tắm trong vali không? Em quên mang vào rồi.”
“À thế à, anh mở vali em ra được không?”
“Được, em soạn xong hết đống đồ riêng tư của mình rồi, anh đừng có để ý làm gì.”
“H-hiểu rồi”
Vừa trốn khỏi ánh nhìn của Shigure, tôi vào phòng của nhỏ. Từ trong đống hành lí đặt cạnh tường, tôi lấy hai cái chai nhựa màu hồng trông có vẻ là dầu gội và sữa tắm.
Hít vài hơi thật sâu vào nhiều lần, tôi tìm cách giữ nhịp thở của mình. Toàn tâm toàn ý giữ một cái đầu lạnh, tôi trở lại vào trong và đưa hai cái chai đó cho Shigure. Nhỏ nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi mỉm cười với tôi.
“Fufu~. Cảm ơn anh, Onii-san♡”
“G-gì vậy, khuôn mặt đó là sao?”
“Không~, không có gì cả đâu. Không~gì~ hết~♪”
Nói rồi Shigure chui tọt vào bên trong tấm rèm.
Ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng tắm mở ra đóng lại.
Tôi trở lại chỗ cái bàn rồi thở một hơi thật dài.
...Khuôn mặt đó là sao chứ?
Khuôn mặt giống y như Haruka.
Nhưng mà nụ cười quái dị đó, Haruka tuyệt đối không bao giờ cười như vậy.
Tự nhiên trong đầu tôi, câu nói lúc nãy của Shigure hiện ra.
[Em thì không sao nhưng còn anh thì sao, Onii-san?]
Không lẽ nhỏ này đã đoán trước được rằng chuyện này sẽ xảy ra?
Nhỏ không sợ hình ảnh của nhỏ sẽ bị lợi dụng cho những hành động và suy nghĩ không trong sáng của tôi về đêm à? Nếu sợ thì đừng có làm thế hộ tôi cái được không?
...Sau lưng tôi có cảm giác đau nhói.
Từ bên trong cơ thể tôi, một thứ gì đó đang rung lên hồi chuông cảnh báo.
Không lẽ nhỏ...
“Không, không, không thể nào. Mình kết luận vội vàng quá rồi.”
Tự suy diễn xong rồi tự tiện áp đặt những suy nghĩ của mình lên người khác là việc không nên.
Đúng vậy.
Chẳng phải mới hôm nay, Shigure đã cùng tôi vượt qua cái khoảng cách giữa hai người lạ để trở thành anh em một nhà sao?
Nghĩ mấy chuyện như thế thì tôi có hơi cuồng dâm sinh hoang tưởng quá rồi.
Để quên đi những cảm xúc, những tưởng tượng đen tối cho mình, tôi quyết định học bài.
Tôi lấy tập đặt lên cái bàn ăn hình tròn, và bắt đầu soạn bài cho ngày mai.
Giết thời gian bằng chuyện học, dù có học nhiều mấy đi chăng nữa thì cũng chẳng gây hại gì đến ai.
Đó là lời nhắn nhủ duy nhất có giá trị của lão già khốn kiếp đó.
Khi tôi mở cuốn tập ra và nhìn vào đó, bao nhiêu suy nghĩ rối bời của tôi dần biến đi đâu mất.
Sự tập trung khiến tôi dần lấy lại được bình tĩnh như mọi khi.
Lúc đó, Shigure bước ra từ phòng tắm và trở vào trong.
“Ha~. Hôm nay vì phải đi lại khá nhiều nên người em đầy mồ hôi hết cả. Em tắm xong rồi đó, anh có vào luôn bây giờ cũng được đó.”
“Ờ, vậy anh cũng vào luôn chứ nhỉ?”
Nếu Shigure không lên tiếng, tôi cũng không nhận ra rằng nhỏ đã ra bên ngoài.
Đây chính là sự tuyệt vời của việc học này.
Chắc tôi phải chân thành cảm ơn ông già đã cho tôi cái lời khuyên giá trị này. Nghĩ thế, tôi đứng dậy.
...Rồi tôi đớ người ra.
Trong một thoáng, một khoảnh khắc, toàn bộ huyết mạch trong cơ thể tôi như bị đóng băng.
Chỉ có duy nhất khuôn mặt của tôi nóng như lửa đốt.
Chuyện này là lẽ dĩ nhiên rồi, sao trách tôi được?
Bởi khi tôi nhìn qua, Shigure chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm và đứng ở đó!“Đ,đ-đ-đ-đang làm cái trò gì thế hả con này!!!”
Nhìn thấy cảnh đó khiến tôi hét không thành tiếng.
Thế nhưng, Shigure chỉ khẽ nghiêng đầu thắc mắc.
“Trò gì đâu? Cái này là bình thường sau khi tắm xong mà? Onii-san cũng vậy mà phải không?”
“Mấy cái này chỉ nên làm ở nhà mình thôi, đây là...”
“Nơi đây cũng là nhà em rồi mà?”
“À đúng rồi! Đúng là vậy thật! Cơ mà dù có thế đi nữa thì cũng nhanh mặc quần áo vào đi! Dù có là anh em hay không đi chăng nữa thì ở cái tuổi này rồi cũng không được làm như vậy!? Dù cả hai đứa đang cố làm quen và đối xử với nhau như gia đình đi chăng nữa thì thế này vẫn hoàn toàn đi quá xa rồi...!”
“Pu,.... Phụt, Aha, Ahahahaha!”
Đột nhiên Shigure ôm bụng mình cười.
Cá-cái quái gì vậy, con nhỏ này!?
“Có gì lạ sao!?”
“À, không có gì đâu, chỉ là anh xem này, em có mặc đồ lửng ở dưới mà?”
“...Ể?”
Shigure mở mép khăn ở phía trước ra, nhìn xuống tôi thấy đúng là nhỏ có mặc áo lửng và quần ngắn.
Mặt tôi đỏ lên vì ngượng, nhìn thấy cảnh đó Shigure cười như phun ra.
“Ahahaha. Bình thường nếu như anh không nghĩ đến chuyện em có mặc đồ phía trong mới hơi lạ đó. Onii-san, anh đọc truyện khiêu dâm nhiều quá rồi! Dù anh có là anh ruột em đi chăng nữa, một cô gái chỉ quấn mỗi cái khăn trước mặt người mới gặp lần đầu không có tồn tại ngoài đời thực đâu nha~♪”
Shigure cười run cả vai.
Đúng, con nhỏ trông giống Haruka nhưng không phải Haruka này đang cười trêu ngươi tôi.
C-con này, quả nhiên...
“Đùa giỡn thì cũng phải có mức độ thôi chứ...!?”
“Ể!? Anh có hơi làm quá không vậy hả? Thiệt tình, em chỉ đang vờn anh thôi mà. Mà, nhìn đi nhìn lại không phải chỉ có mình Onii-san nổi đóa lên hay sao?”
“Nổi đóa lên? Anh hỏi rủi mà có lỡ làm chuyện gì rồi thì sao? Có thể nói anh tự tin mình đủ kiềm chế để không làm tới mức đó, nhưng không có gì đảm bảo đâu, biết suy nghĩ tí đi chứ?”
“Aha☆ Anh tự nhận mình tự tin đủ kiềm chế kìa. Thẳng thắn quá đi thôi, cơ mà em chắc chắn rằng sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”
“Cái gì mà không xảy ra cơ chứ?”
“Bởi vì...”
Shigure lại gần cái bàn mà tôi đang để sách vở, lấy một tờ giấy nháp mà tôi đang viết dở rồi tung lên không.
Trong lúc tờ giấy đang từ trên không rơi xuống, Shigure xoay người đá tạt ngang, cú đá chuẩn đến từng milimet, khiến cho tờ giấy nháp bị tách ra thành hai nửa gần như bằng nhau.
“Em nghĩ rằng em mạnh hơn Onii-san nhiều lắm đó♡”
“............................” [note26829]
“Dù anh có cố ý làm chuyện bậy bạ gì đi chăng nữa, em sẵn sàng lượm cái cần cổ anh luôn♪”
Nói rồi nhỏ co một chân lên, để lộ ra cái đùi trắng nõn nà bên dưới chiếc quần ngắn, nhỏ tự lấy tay mình đấm vào đó.
PAN!!!
Một âm thanh khô khốc vang lên, minh chứng cho những thớ cơ đã qua mài dũa lâu ngày.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một người thường xuyên rèn luyện bản thân cả về vận động lẫn sức công phá.
Ra là thế, ra là thế...
Shigure không cảm nhận được một tí nguy hiểm gì từ tôi... bởi nhỏ có thể dễ dàng nhận đầu tôi xuống nước.
Tôi có cảm giác sống lưng mình lạnh toát.
“Anh không dám, đồ có nghề mà giấu!”
“Em có giấu gì đâu?”
“Cái đó mà không giấu à!”
Aa, không nghi ngờ gì nữa.
Ngoài mặt thì trông không khác gì một Haruka thánh thiện ngây thơ vô tội, nhưng bên trong là một con người hoàn toàn khác.
Cơ mà hồi nãy nhỏ có nói nhỏ đang vờn tôi à?
Cứ như một con mèo, loài mèo khi gặp con mồi yếu hơn mình luôn có thói quen vờn vẫy, chơi đùa với chúng cho chán trước khi ra tay.
Nhỏ không hề giương vuốt, nhe nanh ra khi đối diện với tôi, không hề tỏ ra một chút phòng bị hay ngại ngần nào... Quả thực, cứ như một con mèo.
“Em đã luôn muốn có một người anh hoặc chị, sẵn sàng lo lắng, chăm sóc và dỗ dành mỗi khi em làm nũng. Thế nên từ nay về sau, nhờ anh quan tâm em thật~~ nhiều nhé, Onii-san♪”
Nhỏ nở một nụ cười tâm địa xấu xa mà một Haruka ngây thơ thánh thiện sẽ không bao giờ làm.
Không thể lầm được, con nhỏ này là một con quỷ!
Tệ rồi, tệ thật rồi.
Nếu như nhỏ biết rằng tôi có một cô bạn gái tên là Haruka có vẻ ngoài giống y chang nhỏ, nhỏ sẽ làm gì?
Chắc chắn nhỏ sẽ không cứ thế cho qua đâu.
Vì nhỏ quá giống với Haruka khiến tôi lơ là rồi...
Tưởng tượng ra những viễn cảnh có thể xảy ra sau này, bất giác tôi không thể không cảm thấy lưng mình đang túa mồ hôi hột.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
Bên này ế quá nhỉ... Ngọt y chang bên kia thế mà?