Ở một thị trấn hoang vu hẻo lánh nằm cách 3 điểm dừng từ ga tàu gần nhất trường.
Nằm ở một góc thị trấn cổ kính đã có lịch sử xuyên suốt những năm Heisei.[note26804] Có một căn nhà cổ kính hai tầng làm bằng gỗ ở đó, đó chính là nơi ở của gia đình Satou.
Khi bước vào bên trong, từ tầng hai... Hay nói chính xác hơn, từ phòng của nhà Satou, tiếng chuông báo điện thoại reo lên gay gắt, khiến cho bà hàng xóm “tốt bụng” sống ngay bên cạnh quắc mắt lườm.
Tôi vội vã leo lên cái cầu thang cốt thép, cũ đến nỗi đã xuất hiện những cái lỗ trông có vẻ nguy hiểm.
Khi tôi leo đến tầng hai, bà hàng xóm sống cạnh nhăn mặt lại nói
“Reo gì mà tận 10 phút rồi!” như nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Thiệt hả trời, đâu ra cái thể loại gọi gì mà nhây như gọi người yêu thế? [note26806]
Tôi khẽ cúi đầu xin lỗi bà hàng xóm rồi nhanh chóng bay vào trong nhà. Rồi tôi cầm ống nghe của cái điện thoại bàn đặt giữa hành lang rồi bốc nó lên, nuốt trọn cảm giác khó chịu vào trong lòng, tôi nói bằng một giọng vô cảm.
“Vâng vâng, a lô, cho hỏi ai đầu dây ạ?”
[Ô, cuối cùng cũng bắt máy! Là ba đây, Papa đáng tự hào của con đang đầu dây đây!]
“Ra là ông à! Lão già chết tiệt!”
Chủ nhân của cái cú điện thoại lầy lội này hóa ra là ba tôi, Satou Naoyuki.
Biết được đó là ổng, tôi bỗng mất hứng nói chuyện, khó chịu đến nỗi sẵn sàng ném luôn cái điện thoại ra ngoài cửa sổ.
“Nà nha, ông già cũng biết là nhà mình làm quái gì có cách âm đúng không? Nếu thấy không có ai bắt máy thì chờ tầm 5-10 phút sau rồi gọi lại thì sao? Ông có biết ông làm vậy là làm phiền hàng xóm lắm không hả?”
[Ahahaha! Xin lỗi xin lỗi. Tự nhiên ba lại muốn nghe giọng con quá!]
“Đừng có nói mấy cái câu nghe gớm chết được đó nữa!”
[Sao mà có chuyện đó được? Đương nhiên với tư cách là bậc cha mẹ, đây là tình phụ tử ta dành cho đứa con trai duy nhất của mình là con đó! Dạo này sao rồi? Khỏe không? Ở trường có vui không?]
A, không ổn rồi.
Rõ là có gì đó không ổn ở đây rồi.
Cái này có khác gì biểu hiện của mấy đứa nhóc khi đang muốn giấu chuyện xấu mình vừa làm khỏi cha mẹ đâu nào?
Này là kinh nghiệm sống của tôi đấy.
Ông già này đã hơn 40 tuổi rưỡi rồi mà còn làm mấy trò trẻ con này.
Chắc giờ lão đang bị mấy ông chủ nợ lùng theo chứ gì, tôi biết thừa.
Chắc phải cúp máy cho lành nhỉ?
“Ờ, khỏe như voi ấy rồi còn vui như đi hội nữa. Mọi thứ rất ổn thỏa và tuyệt vời ông mặt trời. Chắc ông không còn gì để nói nữa hả? Vậy nha, tôi cúp máy á~~”
[Chờ đã chờ đã! Chờ một chút đã! Đừng có cúp máy! Con có cúp thì ba cũng sẽ gọi lại thôi! Ba gọi đến khi nào con bắt máy thì thôi! Chuyện ba muốn nghe giọng con là nói thật nhưng chỉ là thứ yếu, thực ra hôm nay ba có một chuyện quan trọng cần nói với con đây!]
Chậc, chỉ làm mấy trò dơ bẩn là giỏi.
Tôi không muốn lại phải nhận ánh lườm lạnh lùng từ hàng xóm đâu.
Cũng có thể rút dây cắm điện thoại ra được, cơ mà nếu làm thế thì đúng là có hơi thái quá.
...Thiệt là tình mà.
“Tôi chịu ông luôn rồi. Thế, có chuyện gì?”
[Ờ...thì...ừm]
“Cái gì? Chuyện đó khó nói vậy sao?”
[Không hẳn là chuyện khó nói gì... Cơ mà nói thẳng ra thì ba thấy có hơi ngượng ngượng thế nào ấy.]
“Ghê tởm, tôi không muốn nghe một ông bác 40 tuổi nói chuyện như một nữ sinh trung học đang xấu hổ. Có gì nói nhanh đi! Kiểu gì ông cũng lỡ xài hết tiền trong tài khoản của dì rồi bắt tôi đi xin lỗi giùm ông, hay mấy cái chuyện xàm xàm ba láp giống vậy chứ gì?”
[Thực ra ba vừa tái hôn.]
“Thấy không, kiểu gì ông nhờ tôi làm mấy cái... HẢ-Ả-Ả-Ả!?!?”
Tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên trong đời mình hét to đến thế.
Gần như ngay lặp tức, từ căn phòng bên cạnh có tiếng đập tường như muốn nói “Ồn ào quá, im đi!”.
Tôi nói xin lỗi vừa đủ để người bên kia bức tường nghe, rồi áp mặt lại vào cái ống nghe để hỏi ông già cho ra lẽ.
“T-t-t-tái hôn? Tái hôn... Là tái hôn ấy hả? Từ bao giờ? Cơ mà tôi còn chưa được gặp người ông lấy nữa mà?”
[À à, ba gặp cô ấy trong chuyến đi khai quật lần trước.]
“Ở Fukuoka... phải không? Nhưng từ lúc ông đi đến giờ còn chưa được hai tháng cơ mà?”
[Một thằng học sinh cấp ba như con không hiểu tâm tư người lớn đâu, tình yêu cứ như là một ngọn lửa, luôn bộc phát bất ngờ và lan tỏa một cách nhanh chóng mà]
Thiệt luôn trời, bộc phát và lan tỏa kiểu gì mà mới quen nhau 2 tháng đã kết hôn rồi?
Không thể tin nổi... Cơ mà ổng không thấy sợ à, mới có hai tháng thì ổng biết gì về người ta cơ chứ?
Nếu tôi hỏi thì ổng sẽ nói cái kiểu [Đây là chuyện người lớn] mà thôi nên tôi không làm vậy.
“Thế ông gọi chỉ để nói với tôi nhiêu đó thôi à? Đấy là chuyện của ông, ông có chọn ai để tái hôn đi chăng nữa thì cũng chẳng có quyền gì lên tiếng.”
[Ờ, nghe con nói vậy ba vui lắm... Nhưng mà ba có chuyện cần báo. Lý do hôm nay ba gọi con không chỉ có nhiêu đó thôi đâu.]
“Ông còn gì nữa sao?”
[Chuyện ba muốn nói... Là về đứa con rơi của Tsukiko... Mẹ kế của con.]
“Con rơi, vậy hóa ra ông lấy người đã có con rồi à?”
[Ở cái tuổi này rồi thì mấy cái đó bình thường thôi mà, có gì lạ đâu? Cả ba cũng có con rồi đó thôi.]
“M-mà ông nói sao thì tôi nghe vậy thôi. Thế có nghĩa là tôi sắp có anh em gì rồi đúng không?”
[Đúng như con nói đó. Con bé đó cũng bằng tuổi con, cùng học cao trung năm 2, chị kế...chị kế? Khoan đã, con sinh trước nó 4 tháng nên nó là em gái kế của con. Nó tên là Shigure, từ hôm nay nó sẽ sống cùng con ở nhà đó!]
“CÁI QUÁI GÌ CƠ!?!?!?!?”
Lần nữa, tiếng đập tường vang lên từ bên cạnh.
Rồi tôi lại lên tiếng xin lỗi.
Thế nhưng, những bối rối trong tâm trí tôi vẫn còn đó.
[Hiromichi, con hét to ồn ào quá, đừng có làm phiền hàng xóm như vậy chứ?]
“Hiện tại thì cái người cảm thấy đang bị làm phiền nhất trên thế giới này chính là tôi đây này. Cái quái gì vậy? Tự dưng ông moi từ đâu ra cái vụ tái hôn, đã thế đối phương còn có đứa con rơi bằng tuổi tôi, rồi cả hai đứa tôi từ nay sẽ sống chung một nhà? Làm sao có thể được cơ chứ? Dù tôi có đồng ý sống chung đi chăng nữa thì làm quái gì có đủ phòng?”
Căn hộ này là loại 1DK.
Dù rằng cả khu chung cư cổ kính bằng gỗ này có nhiều căn như thế, nhưng căn nào căn nấy thì lại bé như cái lỗ mũi.
Căn hộ của hai cha con tôi, chỉ có ba phòng bao gồm phòng ngủ, phòng khách và bếp, được ngăn cách bởi những cánh cửa kéo giấy.
Và vì chỉ có duy nhất một phòng ngủ, không có cách nào nhét thêm hai người nữa vào sống chung được.
[Nếu vậy thì con dọn hết đống đồ trong phòng ngủ của ba đi. Ngoại trừ những kỉ vật mẹ con để lại thì con cứ vứt hết luôn cũng được.]
“Vứt hết thì có hơi quá không? Dù có vứt hết đi nữa thì vẫn không đủ chỗ đâu. Phụ nữ có nhiều hành lí lắm không phải sao? Rồi còn tận thêm hai người nữa...”
[N? À à, hình như con đang hiểu nhầm chuyện gì đó rồi. Chỗ đó từ giờ trở đi chỉ có mỗi mình con và Shigure chan sống chung thôi. Ba và Tsukiko san sẽ cùng nhau đi Mĩ]
Hả? Ể? HẢ Ả Ả Ả Ả!?!?
[Thực ra thì ta định sẽ cùng hai mẹ con Tsukiko và Shigure sống chung rồi, nhưng có người bạn đại học ngày trước của ba cứ luôn miệng bảo ba qua Mĩ giúp hắn nên ba đồng ý luôn. Sắp đến giờ bay rồi nên nãy con không bắt máy làm ba lo lắm đó. Shigure chan chắc cũng sắp đến nơi rồi nên ta báo con biết để con khỏi bối rối, ha ha ha...]
“Khoan đã! Ông già, tôi chẳng hiểu ông đang nói gì cả? Ông làm tôi sang chấn tâm lí rồi đây này! Ể, sống cùng em gái bằng tuổi? Chỉ có hai đứa sống chung trong cái căn hộ bé như lỗ mũi? Ông có bị gì không vậy? Có cần tôi qua đó đánh cho ông hiểu vấn đề không?”
Nghe ổng nói thôi mà cái tay đang cầm điện thoại của tôi ướt sũng vì mồ hôi rồi này.
[Sao mà con cứ làm quá lên thế, đằng nào thì con cũng mất trinh rồi mà?]
“Tôi còn trinh! Thằng con trai duy nhất của ông là tôi vẫn còn là trai tân đó!! Ông già, ông nghĩ con trai ông là cái thể loại trai bao gì hả?”
[Ờ...ờ. V-vậy hả? Mà có sao đâu, con bé cũng là em gái con mà, nên cứ thoải mái động tay vào nó cũng đâu có vấn đề gì?] [note26805]
“Tôi còn chưa hề mấy mặt nhỏ lần nào, dù có là em gái của tôi đi chăng nữa thì chẳng phải đó là người hoàn toàn xa lạ sao? Không, nhất định là không ổn! Hết sức không ổn! Ông tha tôi với, nói với nhỏ rằng về nhà cũ mà sống giùm tôi với!”
[A, chết! Người ta thông báo vào phòng cách li cho chuyến bay sắp tới rồi. Thế nhá, ba đi nhá, lúc nào đó rảnh ba sẽ về thăm con. Chắc tầm 1 năm gì đó. Chuyện Shigure chan ba giao hết cho con đó, chăm sóc con bé cẩn thận nhá!! Ba thương con lắm!!]
“Kho-! Oi lão già chết tiệt, còn chưa nói chuyện xong cơ mà?”
[Cạch! Tút, tút , tút...]
“A, a,... LÃO GIÀ KHỐN NẠN!!!!!!”
Tôi hét lên rồi ném cái ống nghe về vị trí cũ mỗi cách thô bạo.
Dĩ nhiên là tiếng đập tường lại vang lên từ phía nhà bên, nhưng giờ tôi còn đâu tâm trí để đáp lại xin lỗi nữa chứ?
Tôi đang bối rối đến nỗi tôi có cảm giác não mình đang quay mòng mòng như cái chong chóng, đôi chân thì lẩy bẩy đứng còn không vững đây này.
...Khoan, không ổn, không ổn rồi. Như thế này không ổn chút nào!!!
Dù có là anh em trên giấy tờ đi chăng nữa thì từ giờ tôi sẽ sống chung với một cô gái cùng tuổi đó.
Còn chưa kể tầm một năm sau thì hai người kia mới về nhà nữa.
Dù trước đây tôi biết ông có hơi tâng tâng rồi, cơ mà không ngờ ông chưa 70 mà đã lú lẫn thế này.
Khả năng suy nghĩ lí luận của ông quăng cho chó gặm rồi à?
Cơ mà nói gì thì nói, hôm nay, chỉ riêng hôm nay thôi tôi sẽ bỏ qua cho ổng.
...Bởi vì đối với tôi, việc ổng tái hôn là một việc trọng đại.
Từ khi mẹ mất, ổng cứ lủi thủi một mình nuôi tôi khôn lớn.
Một người cha như thế bỗng dưng kiếm được một đối tượng để tái hôn, là một người con trai tôi phải chúc mừng cho ổng.
Thế nhưng...
“Rốt cục thì ổng suy nghĩ kiểu quái gì thế?”
Mặc dù tôi biết rằng tôi vui khi thấy ổng tái hôn nhưng tôi không thể không chửi ổng.
Tôi thở dài.
Cứ như đây là một trò đùa của ổng vậy.
Nhưng dù nghe nó có tệ đến mức nào, tôi vẫn phải chuẩn bị phòng trường hợp cái trò đùa này trở thành sự thật.
Ngay lúc này đây, có lẽ người em gái tôi chưa biết mặt sắp sửa đến đây như lời ông già nói rồi.
Nếu thực sự là thế thì tôi không thể cứ đứng đây mà suy nghĩ vẩn vơ được.
“Trước mắt thì mình cứ phải dọn phòng trước khi nhỏ tới đã”
Tôi cũng phải dọn lại đống đồ của ông già nữa.
Mấy tấm nệm futon chưa soạn lại, đống quần áo vươn vãi xung quanh, mấy quyển tạp chí khiêu dâm mượn từ thằng Takeshi cũng không thể không dọn.
Để cái đống lộn xộn như chuồng gà thế này cho một cô gái thấy thì không ổn chút nào.
Cứ để như này thì tôi sẽ bị đánh giá mất thôi.
Nên tôi phải gấp rút dọn ngay không thể chần chừ...Đúng lúc đó.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“...................!”
C-chưa gì đã tới rồi sao?
Tôi còn chưa dọn hết đống tạp chí nữa mà?
Khoan đã, có thể chỉ là bà hàng xóm hồi nãy thấy ồn nên qua mắng vốn thôi.
Cũng có thể là mấy ông giao báo bên đài NHK.
T-trước mắt thì cứ ra kiểm tra cái đã.
Tùy xem đó là ai mà tôi sẽ tìm cách ứng phó.
Nghĩ thế, tôi nhìn vào cái lỗ kính nhỏ trên cửa.
“...Ể?”
Tôi đứng chết lặng.
Trong đầu tôi như có hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi túa ra cùng lúc. Những suy nghĩ trong tôi như trở nên trắng xóa, đến nỗi tôi không thể xác định được mình nên làm gì và không nên làm gì lúc này.
Như được giải thoát khỏi trọng lực, đôi chân tôi như muốn rời khỏi mặt đất.
Nhìn thấy khung cảnh phía bên kia cánh cửa, trong thoáng chốc khả năng suy nghĩ của tôi như bị đóng băng.
Sao tôi có thể không bị như thế được?
Bởi vì phía bên kia cánh cửa là bạn gái tôi, người vừa mới tạm biệt tôi tại ga tàu... Saikawa Haruka.
T-Tại sao?
Tại sao Haruka lại đứng trước cửa nhà tôi?
Nghĩ đi nghĩ lại thì quá không hợp lí, bởi cho đến giờ tôi chưa một lần nói cho Haruka biết địa chỉ nhà mình.
Tôi có nhớ mình đã từng nói cho Haruka biết ga gần nhất từ nhà mình, nhưng tôi chưa dẫn cô ấy về nhà bao giờ nên chắc chắn cô ấy không biết.
Cô ấy bám theo tôi sao... Nhưng vừa nãy chính mắt tôi trông thấy Haruka bước lên tàu rồi nên chuyện đó khó có thể xảy ra.
Vậy thì tại sao bây giờ Haruka lại ở đây?
Đầu tôi nhảy số một cách mãnh liệt trong hoảng loạn.
Trong lúc tôi vẫn còn đang suy nghĩ, từ cái lỗ kính nhỏ trên cửa, Haruka ở phía bên kia đang dần trở nên khó xử.
Cô ấy hết nhìn vào điện thoại lại dáo dác nhìn xung quanh, xác nhận tên gia đình được viết trên cái biển treo trước cửa,... Haruka dần bắt đầu có biểu hiện của sự mất bình tĩnh.
Tôi bỗng cảm thấy mình có trách nhiệm cần phải bước ra ngoài để trấn an cô ấy.
Tôi điềm tĩnh xem xét tình hình.
...Không được.
Mày đang làm gì thế? Mày không thể để bạn gái mày cảm thấy bất an như thế được!
Nếu mày không biết nguyên nhân vì sao Haruka lại đến đây thì cứ mở mồm ra hỏi cô ấy là được mà?
Túm cái váy lại là, trước mắt thì cứ ra ngoài đã.
Tôi với tay về phía sau để lấy cái chìa khóa mà tôi đã cất lúc mới về nhà vừa nãy.
“T-tới liền đây! Ha.....?”
Tôi vừa nói vừa mở cửa.
Tôi mở rồi, cánh cửa đã được mở ra rồi...
Nhưng khi thấy Haruka trước mặt, dù đã biết trước đi nữa thì khả năng giao tiếp của tôi vẫn biến mất trong thoáng chốc.
“A, anh đây rồi! May quá~. Nãy giờ em cứ tưởng là nhầm phòng nên có hơi cuống tí!”“...”
Không phải.
Khi nhìn qua cái lỗ kính thì tôi không để ý được, nhưng khi nhìn trực tiếp như thế này, tôi đã nhận ra.
Cô gái đang mỉm cười an tâm đứng trước mặt tôi đây không phải là Haruka.
Cả từ kiểu tóc, nét mặt, kể cả dáng người nữa,... Cứ như hai giọt nước. Tuy trông như hai giọt nước nhưng...
Ánh mắt của cô ấy khi nhìn tôi rất khác.
Ánh mắt của Haruka khi nhìn tôi trìu mến hơn.
Chỉ với cái chi tiết nhỏ nhặt đó, nhưng tôi chắc chắn rằng nhỏ này và Haruka là hai người hoàn toàn khác nhau.
Khi biết được điều đó, tôi không còn cảm thấy bối rối nữa và dần nhận ra một vài điểm tôi đã bỏ sót.
Thứ nhất, nếu nhìn kĩ thì đồng phục nhỏ đang mặc khác hoàn toàn của Haruka.
Ở bên dưới cái áo khoác bằng vải đó là đồng phục thủy thủ, khác với loại đồng phục thông thường của trường trung học Seiun mà Haruka mặc.
Thứ hai, đôi giầy nhỏ đang mang không phải loại giầy thể thao của Haruka mà là loại giày da bình thường có đế.
Đó là còn chưa kể đằng sau lưng nhỏ là một cái vali kéo tay, dưới tay nhỏ đang cầm là một cái túi nilon chất đầy đồ mua từ siêu thị.
Cái này...
Nhìn kiểu gì thì một thằng óc bã đậu như tôi cũng nhận ra chỉ có duy nhất một khả năng mà thôi.
“Anou,... Sao vậy? Trên mặt em có dính gì à?”
“...Cô có phải là... Shigure san không?”
“Đúng vậy! Rất hân hạnh được gặp anh, em là Ooeyama Shigure... A, giờ là Satou Shigure rồi nhỉ? Em là con gái của Satou Tsukiko, là em kế và sẽ sống cùng anh từ hôm nay. Rất mong anh giúp đỡ và chiếu cố cho em, Onii-san!”
À...
Đây chính là Shigure san, em kế của tôi. Người giống y chang Haruka bạn gái tôi, cứ như hai giọt nước...
***
Đột nhiên ông già tôi tái hôn.
Rồi tôi cùng em kế của mình sống chung dưới một mái nhà.
Bỏ qua những gì ông già nói qua điện thoại, tôi đã cố gắng cư xử thật bình thường. Nhưng đáng lẽ tôi phải tỏ ra bình thường thì... Ôi thôi! Đây có khác gì trò đùa của một con ác ma đang cố thử lòng tôi đâu chứ?
Cuối cùng thì chuyện gì đến cũng đến, một thực tế đáng sợ mà tôi không bao giờ tưởng tượng ra nổi...
Đứa em kế đó... Tôi đang bắt đầu tưởng tượng nhỏ như một bản sao và so sánh nhỏ với bạn gái của tôi, Haruka.
Như thế là không được... Tôi biết.
Quả nhiên là không được, không được đâu. Tuyệt đối không được, rõ ràng là không được rồi.
Nhưng cái suy nghĩ Haruka đang đợi tôi hay Haruka từ hôm nay sẽ cùng tôi sống chung dưới một túp lều tranh lí tưởng cứ ám lấy tôi không buông.
Thế này thì quá sai lầm rồi...
Tôi cảm thấy mình như đang tự trách chính bản thân mình.
Với cái suy nghĩ mông lung về thực tại tàn nhẫn này, tôi phải đối diện với nó như thế nào đây...!?
“Ano, anh có nghe chuyện hôm nay em sẽ tới...chưa?”
Trông khi tôi vẫn còn đang choáng váng, cố gắng quên đi những cảm xúc, những suy nghĩ tội lỗi cứ như những đợt sóng tràn vào trong suy nghĩ, cô gái trông giống y Haruka như khuôn đúc mở lời nói với vẻ bất an.
“À, ờ... Có nghe rồi, vừa mới nghe xong tức thời.”
“Vừa mới nghe!? Sao mà đột ngột quá vậy? Nhưng nếu như anh đã biết trước là tốt rồi. Ano, Onii-san, anh cho em biết tên anh được không? Em có nghe mẹ nói nhưng mà lỡ quên mất tiêu rồi.”
“E, ettou... Là Satou Hiromichi.”
“Hiromichi, kun?”
“HỰ! Đừng gọi tôi như thế... Tôi biết ơn lắm.”
Giọng nhỏ nghe cũng y chang Haruka... Nguy hiểm quá!
Nghe thấy yêu cầu của tôi, nhỏ vừa tỏ ra khó hiểu vừa nói.
“Vậy em cứ gọi là Onii-san nhé, đằng nào thì gọi kiểu này cũng dễ hơn.”
Nhỏ nhận lời giúp tôi.
“Vậy thì cả hai bên chào hỏi xong xuôi cả rồi, em vào nhà dược chưa?”
“A, khoan, chờ đã”
“Ể? Sao thế ạ?”
Không ổn.
Tôi cứ tưởng nhỏ là Haruka nên lỡ mở cửa mất rồi. Cái chuồng gà trong kia đã dọn được tí gì đâu?
Không thể để nhỏ đi vào trong được.
Vì thế tôi đứng chắn trước cửa, không cho nhỏ đi qua.
“Hồi nãy đằng này cũng có nói rồi, ông già ổng gọi trễ quá nên chưa kịp dọn dẹp gì bên trong cả. Đứng chờ ở đây một chút được không?”
“À tưởng gì, ra là vậy à? Anh đừng để ý, đằng nào thì kể từ hôm nay em sẽ cùng anh sống ở đây như anh em một nhà mà. Nếu là dọn dẹp thì để em giúp cho. Em vào luôn nhé!”
“A, chờ, Khoan đã!!”
Nhỏ lách nhẹ người qua tôi rồi bước vào trong.
Đẩy một đứa con gái khác ra đối với một thằng nhát gái như tôi là chuyện không thể, nên tôi không có cách nào cản nhỏ bước vào trong.
Dĩ nhiên tôi cũng không thể đặt tay lên bờ vai mỏng manh đó mà kéo lại.
Việc duy nhất trong đầu mà tôi nghĩ mình nên làm lúc này là phải nhanh chóng phi tan hết đống tạp chí, thay vì cứ đứng nhìn nhỏ đi vào.
Cơ mà bây giờ mới bắt đầu làm vậy thì muộn rồi, đằng nào thì cái hành lang nối từ cửa vào phía trong chỉ vỏn vẹn có 1m mà thôi. Nên dù tôi có nhanh đến mức nào đi nữa thì cũng không thể vào trong phòng trước nhỏ.
Bước vào trong phòng, ngay lập tức nhỏ liếc xuống nhìn mấy quyển tạp chí khiêu dâm tôi đọc xong vứt lung tung trên sàn.
“...Phụt”
AAAAA!!!!!!
Nhỏ cười kìa! Nhất định là nhỏ đang cười tôi kìa! Nhỏ khịt mũi cứ như đang nhìn xuống một thứ sinh vật hạ đẳng nào đó vậy!
Thôi rồi, cụ đi chân lạnh toát...
“A, em xin lỗi. Em sống cùng mẹ, hai mẹ con ở với nhau đó giờ nên mấy cái này em không quen... Ra là thế, ra đây là phòng con trai. Có mấy thứ không muốn để con gái thấy là chuyện bình thường thôi mà. Đây là lỗi của em vì đã vô ý vô tứ, lỡ làm anh khó xử mất rồi”
“Ờ... Cô hiểu là tốt... Ừm”
Lời nói thì nhẹ nhàng mà sao sức sát thương dữ dội đến thế?
“N-, vậy việc dọn phòng thì nhờ Onii-san lo nhé, trong lúc đó thì em sẽ chuẩn bị bữa tối, anh cũng chưa ăn gì mà phải không?”
“Ờ...ừ. Cảm ơn”
“Em tự tin khoảng nấu ăn lắm nên anh cứ yên tâm mà giao cho em!”
Nói rồi nhỏ lấy một cái tạp dề màu hồng có ren từ trong vali ra, mặc xong xuôi, sau đó đi vào trong bếp.
Tôi vừa dọn dẹp cái chuồng gà bên này vừa ngó vào bếp xem thử, dám tự tin khẳng định mình có tay nghề nấu ăn thì cũng ra gì đấy chứ đùa.
Tôi nghe thấy tiếng rau củ được cắt thái một cách nhịp nhàng...
Sau đó là tiếng cái nồi được đặt lên bếp và tiếng lửa bật lên tách tách tách...
Lâu lâu nhỏ vừa đảo thức ăn qua lại vừa ngâm nga một bài hát bằng một giọng dễ thương...
Cứ như được chứng kiến Haruka đang đứng trong bếp khiến tim tôi loạn nhịp...
Sao thế này, há chẳng phải tôi là một thằng khốn sao?
Chỉ cần nhìn mặt giống thôi thì với tôi ai cũng như nhau à?
Tôi bắt đầu có những mộng tưởng lệch lạc.
Rằng hình ảnh của Haruka và hình ảnh của em kế tôi đang chồng lên nhau.
Dù biết rằng những mộng tưởng này là không phải và tôi phải nhanh chóng quên đi.
Nhưng nhìn cái hình bóng giống Haruka đó, tôi không thể dẹp những suy nghĩ đen tối đó qua một bên được.
Người ta thường nói trên thế giới có khoảng ba người có khuôn mặt giống nhau, nhưng cái xác suất có hai người giống y nhau như đúc thế này trong số ít những người xung quanh tôi là bao nhiêu?
Cứ thế này, chắc tôi phải tính đến chuyện chuyển ra ở riêng quá, tôi nói thật đấy.
Tôi cứ chìm trong những suy nghĩ mông lung như thế...
Shigure vẫn quay lưng lại với tôi, vừa nấu ăn vừa nói.
“Mà này Onii-san, anh có nói anh chỉ vừa mới nghe về em từ ba phải không?”
“Ừm, từ hôm nay Shigure-san cũng sẽ sống ở đây, chỉ vừa mới nghe tức thời thôi...”
“Ahaha, chắc là anh bất ngờ lắm đúng không? Tự nhiên em lại đến thế này...”
“ Hai chữ [Bất ngờ] chắc không đủ diễn tả đâu. Thực tình cái ông già khốn kiếp đó! Chọn ai không chọn lại đi chọn ổng, nhất định sau này mẹ của Shigure-san sẽ phải chịu khổ cho coi, chắc luôn!”
“...Anh nói như đây là chuyện người dưng vậy, người đó dù anh không quen biết nhưng vẫn là mẹ kế của anh đó!”
Trong một thoáng, tôi có thể cảm nhận được cái [Nguy hiểm] trong giọng nói của nhỏ.
Vì phải dọn dẹp nên tôi đang cúi người xuống, khi tôi ngẩn mặt lên nhìn, Shigure san cũng đang nhíu mày giận dữ nhìn tôi.
Ể? Không lẽ... Nhỏ giận chuyện gì sao?
“Không chỉ riêng gì mẹ, nãy giờ anh xưng hô kiểu gì với em thế hả? [Shigure-san]? [Tôi-Cô]? Đó là cách anh đối xử với người trong gia đình à? Bỏ [san] đi, anh là anh trai em không phải sao?”
“K-khoan, cái đó có hơi...”
“Tự nhiên khi không lại trở thành anh trai em gái thế này, tự em cũng biết là khó xử lắm chứ?”
“Ể”
“Em cũng đang phải chịu đựng lắm đây này! Nên đừng có mà làm ra vẻ chỉ có mình mình phải chịu cực khổ như thế, Onii-san! Như thế là không công bằng chút nào!”
“...!”
..Ra là vậy sao. À mà cũng đúng nhỉ?
Mới ngày đầu tiên gặp nhau lại phải đối xử với người mình không quen biết như gia đình thế này, có lẽ không ai có thể dễ dàng chấp nhận được cái sự thật này.
Chưa kể nhỏ là con gái.
Nói về cảm giác thì, chắc chắn con gái như nhỏ cảm thấy bất an nhiều hơn một thằng con trai như tôi.
Nhưng nhỏ vẫn cố gắng quát mắng cho tôi hiểu vấn đề.
Dù cho có bất an đi nữa thì nhỏ vẫn đối xử với tôi như đối xử với một thành viên trong gia đình, còn có ý an ủi tôi nữa.
Ấy vậy mà tôi đang làm cái quái gì thế này?
Từ nãy đến giờ tôi chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi!
“uuUOOOO!!!!!”
“Ể ể!? K-Khoan đã, anh đang làm gì thế này, sao tự dưng lại tự tát mình thế này... Uwa, đỏ hết lên rồi kìa! Anh dừng lại đi được không vậy!”
“Ok! ổn rồi!”
“Nhìn kiểu gì cũng có thấy ổn đâu!? Rốt cục là anh bị cái gì vây!?”
“Tạm thời, ổn!”
Nhiêu đây làm sao đủ hình phạt cho thằng tôi khốn nạn này?
Không để ý gì đến cảm xúc của những người xung quanh, chỉ biết đưa tay nhận những lời động viên của họ rồi mỉm cười sao?
Đó không phải là những gì một người đàn ông sẽ làm, dưới tư cách là một người anh!
Tôi chưa bao giờ làm anh nên đây có thể chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, nhưng nếu tôi thực sự đã trở thành anh rồi thì tôi không muốn phải làm một thằng anh thất bại như thế.
Đó là tại sao...
“Xin lỗi, từ nay anh sẽ chú ý hơn... Sh-Shigure.”
“...Dạ!”
Có hơi xấu hổ tí nhưng tôi cũng đã nói ra được rồi.
Đúng là đổi cách gọi thân thiết như thế này với một đứa con gái khiến tôi thấy hồi hộp quá đi.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của Shigure, tôi cảm thấy những cố gắng của mình đã được đền công xứng đáng.
Mà, nụ cười của Shigure cũng trông không khác gì với Haruka khiến tôi nó chút bủn rủn tay chân.
Nhưng đây là vấn đề của tôi, tôi phải nhanh chóng tìm cách làm quen với nó.
Tôi không thể cứ mãi thế này để rồi có một mối quan hệ khó xử với Shigure.
Cả với Haruka lẫn Shigure, tôi không thể nhầm lẫn cả hai người được.
“Vậy, buổi tối xong rồi, anh dọn bàn ra giúp em được không, Onii-san?”
“Ờ, cứ để anh lo, Shigure.”
“Ô~. Lần thứ hai trông tốt hơn hẳn lần đầu đấy, cứ giữ vững phong độ đó mà nhanh chóng trở thành Onii-san của em cả về thể xác lẫn tâm hồn đi, rồi sau đó hãy chăm sóc và nuông chiều đứa em gái dễ~ thương này nhé!!”
Càng nhìn nụ cười không khác gì Haruka của Shigure, tôi lại càng tưởng tượng ra phải chăng Haruka đã thay đổi tính cách phóng khoáng, dịu dàng của mình thành một con quỷ nhỏ thích chơi khăm?
Tôi cảm thấy nụ cười của Shigure hơi có chút tinh ranh trong đó.
Tôi biết ngay từ đầu rồi, nhưng quả nhiên nhỏ này không phải là Haruka.
Thầm nghĩ đến đó, tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
... Mà, ừm, nhưng mà kết luận lại thì cái cảm giác nhẹ nhõm đó cũng là vì tôi tự hiểu nhầm một cách nhảm nhí mà ra thôi mà?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chương này cũng bị đau đầu với cách xưng hô... Nên thay vì chỉ bỏ hậu tố (San) như tác giả viết, tôi tiện đổi luôn cách xưng hô của Hiromichi để mấy ông cảm thấy được cái mối quan hệ thay đổi như thế nào chỉ vì đổi hậu tố ở Nhật.