Tôi muốn có người yêu!
Đến tuổi thì mấy ông con trai cũng hay nghĩ vậy đúng không?
Đó là điều mà Satou Hiromichi (là tôi đây) luôn mong muốn từ năm hai trung cấp... Cơ mà hiện thực thì luôn tàn nhẫn.
Vẻ ngoài: dưới trung bình.
Khả năng vận động: dưới trung bình.
Tài lẻ: Hoàn toàn không có.
Thành tích học tập thì tạm ổn chấp nhận được, nhưng bình thường tôi bỏ ra rất nhiều thời gian để học nên có thể suy ra rằng tôi cũng không thông minh lắm.
Với một tôi như thế, kết thúc ba năm trung học, tôi vẫn ế.
Nói thêm nữa là từ khai giảng năm đầu đến lễ tốt nghiệp năm cuối, trừ khi có thông báo quan trọng phải nói riêng từng người ra thì tôi chẳng có một cuộc nói chuyện đàng hoàng nào với bạn khác giới.
Thực ra thì tôi từng có một vài người bạn nữ, nhưng đó là chuyện hồi tiểu học rồi.
Từ khoảng năm thứ 5 trở đi, tôi bỗng cảm thấy việc chơi chung với các bạn nữ khiến tôi xấu hổ nên tôi giữ khoảng cách với họ, lúc nhận ra thì chuyện đã thành như thế này.
Cái này gọi là “Bối rối tuổi mới lớn” mà người ta thường nói.
Thực sự đúng là tôi đã bị bối rối khi tiếp xúc với người khác giới.
Rồi tôi vẫn cứ như thế cho đến khi tốt nghiệp xong cấp 2.
Ngoảnh đầu nhìn lại khoảng thời gian ba năm đó, thú thực khiến tôi cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Liệu rằng mình sẽ kết thúc quãng đời học sinh mà không thể kiếm nổi một cô bạn gái sao?” tôi nghĩ.
Như thế thì không ổn, tôi không muốn thế chút nào.
TÔI THỰC SỰ MUỐN CÓ MỘT CÔ NGƯỜI YÊU!!!!
Tôi thực ra cũng chưa có cảm tình đặc biệt với ai cả, nhưng tôi vẫn muốn có người yêu.
Tôi muốn có người yêu, dù chỉ là một cô gái bình thường đi chăng nữa.
Nếu một ai đó thích tôi, tôi tự tin rằng mình sẽ là người yêu cô ấy nhất thế giới!!
Nếu một cô gái yêu tôi, tôi sẽ yêu lại cô ấy.
Cơ mà ai cũng nghĩ vậy đúng không?
Với suy nghĩ như thế, quyết tâm tìm thấy được nàng Lọ Lem của đời mình, tôi giữ vững niềm tin đó bước vào cấp ba.
Nhưng sau một tháng, quyết tâm ban đầu của tôi đã bị lung lay.
Nhớ lại những lần tôi chủ động chào hỏi bắt chuyện để dò xét hay cảm ơn, những đứa quay lại khi tôi lên tiếng, luôn nhìn tôi như muốn nói “Gì thế thằng này?” hay “Thằng nào đây?” khiến cho mọi nỗ lực cố gắng của tôi thất bại.
Dù tôi cố hòa nhập vào đám vây xung quanh những đứa quan hệ rộng đi chăng nữa cũng vô vọng, rồi ba năm cấp ba sẽ trôi qua nhanh chóng mà không có lấy một mối quan hệ nào với sinh vật mang tên “Con gái”.
Tôi nghĩ vậy...
Dù thời gian ăn trưa tôi có cố bắt chuyện đi chăng nữa, không cần biết họ cũng chỉ lờ tôi đi mà thôi.
Có vẻ như để làm chủ được skill bắt chuyện và làm quen người khác giới, đầu tiên tôi phải có skill đó trước đã.
Oh My God, cái game củ lòi gì thế này?
Cứ như cái hệ thống debug có vấn đề ấy.
Mà... Chuyện là thế đó, rốt cuộc thì năm nhất của tôi trôi qua mà không để lại ấn tượng gì nhiều.
“ Hừm, hừm hứm hưm hư hừm...”
Cơ mà những gì tôi vừa nói lúc nãy chỉ còn là chuyện hồi đó thôi.
Tôi hiện tại đang vừa nghêu ngao hát, vừa nhảy chân sáo đi trên con đường đến trường đã thuộc nằm lòng suốt suốt quãng thời gian vừa rồi.
Những cánh hoa đào đã tàn, cả thị trấn như đang chuyển mình sang bầu không khí của mùa hạ. Màu xanh tươi mới dần lộ ra, vươn mình đón những tia nắng của buổi sớm ban mai.
Tôi thực sự có lỗi khi đã lỡ nghĩ rằng cái thế giới đầy sinh động như thế này chỉ toàn màu xám xịt.
‘Chuyện gì đã xảy ra vậy?’-- Bạn đang tự hỏi đúng không?
Đương nhiên là vì tôi đã có người yêu rồi!
Tôi đã có người yêu!! Thằng-Tôi-Này thực sự đã có người yêu!!
Cái gì quan trọng thì nên được nói 2 lần.
Có vẻ tôi hơi quá khích rồi.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui như thế này, mọi người, nhìn tôi đi.
Mà dĩ nhiên là không có chuyện thằng này lại đi mở miệng tỏ tình với ai đó cả.
Đừng có nói là tôi đang chảnhh hay gì, tôi làm quái gì có tư cách đó?
Sau một khởi đầu thất bại thảm hại ở trường, tôi chỉ quanh quẩn bầu bạn được với đám con trai. Mỗi ngày đều trôi qua một cách vô vị... Cứ thế một năm kết thúc.
Đúng lúc đó, đột nhiên tôi được tỏ tình.
Cô ấy là bạn tôi hồi tiểu học nhưng học khác trường năm cấp hai. Lên cấp ba thì chúng tôi gặp lại. (Cơ mà do thời khóa biểu của cả hai khá lệch pha nên trước khi được tỏ tình tôi không hề nhận ra cô ấy cũng học chung).
Lần đầu gặp nhau ở trường mẫu giáo, tôi nhớ là đã từng chủ động bắt chuyện với một cô bé trông có vẻ như đang rất cô đơn, nhưng bất ngờ thay cái flag tôi trồng từ tận hồi đó đã chín và đang được thu hoạch.
Sau khi nhận lời tỏ tình đó, thế giới xung quanh bỗng trở nên đầy màu sắc, cứ như nhà vừa mới mua một cái tivi 4k siêu khổng lồ thay thế cái tivi cũ vậy.
Không chỉ còn là hai màu trắng đen như trước nữa.
Ngày tôi được tỏ tình là đúng một tháng trước, kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi đã có nhiều biến chuyển.
Đường đi đến trường đầy mùi buồn nôn mà tôi cảm thấy mỗi khi đi học đến nay, bỗng chứa chan vô vàn hương thơm của thanh xuân.
Tiếng chuông báo vào lớp mang âm thanh u ám lúc trước giờ, lại trở thành lời nhắc nhở rằng một ngày nữa mà tôi ở bên cô ấy lại bắt đầu.
Nước súp từ bát udon mà tôi ăn cùng cô ấy ở căn tin, cứ như là thứ nước súp ngon nhất thế giới vậy.
“Ừm, rồi nha, nhỏ Riko bên đội cỗ vũ cứ khăng khăng nên tụi tao vào trong đó luôn.”
“He-he! Rồi sau đó sao? Bọn mày quất luôn à?”
“Ha ha! Mấy đứa bên mấy câu lạc bộ thể thao sướng nhỉ~”
Đối với những cuộc tán nhảm trong lớp mà trước đây tôi từng nghe với một cảm xúc đố kị tột độ, giờ tôi đã có thể vừa cười vừa hóng.
Ừm, ừm, tôi hiểu mà.
Tình yêu quả là tuyệt vời nhỉ, đúng là một phần của tuổi trẻ. Cùng nhau cố gắng nào những người anh em.
Tôi chợt thấy mình chính chắn quá...
“Ủa, Aizawa, chẳng phải mày đang hẹn hò với Imura Mao của câu lạc bộ thổi kèn hay sao? Chia tay rồi à?”
“Imura à? Tao tưởng nó đang hẹn hò với nhỏ Sogabe?”
“Tao chẳng hẹn hò với ai trong hai đứa nó cả. Mấy đứa trình đó sao xứng sánh vai tao được?”
“Hả, tao thấy đứa nào cũng xinh quá trời quá đất luôn mà?”
“Tao đây đâu có tầm thường đến vậy? Ngày nào mấy đứa nó cũng gửi cả chục tin nhắn cho tao, mà mới thử trả lời lại một chút mà tụi nó tưởng bở này nọ, mấy đứa như thế tao không ưa.”
Tôi rút lại lời nói, sao mấy đứa này chưa tông đầu vào cột điện chết đi nhỉ?
Mà, tóm lại là đôi khi cũng có mấy chuyện ngoài ý muốn như này xảy ra, nhưng chung qui thì một tháng trở lại đây, cuộc sống học sinh của tôi tràn đầy niềm vui và niềm hân hoan.
Chắc là tôi đã học được cách chấp nhận hiện thực rồi.
Tôi được như thế này là nhờ cô ấy.
Là vì có cô ấy, tôi mới có đủ dũng khí chấp nhận vạn sự xung quanh mình.
Tôi muốn giới thiệu một chút về người con gái đã tiếp cho tôi cái dũng khí đó cho các bạn.
Tôi đang ở một mình tại thư viện và chờ cô ấy đến.
Khác với tôi, cô ấy có tham gia hoạt động ngoại khóa sau giờ học, nên phải chờ câu lạc bộ của cô ấy kết thúc thì chúng tôi mới gặp nhau được.
Tôi vừa liếc mắt kiểm tra lối vào thư viện, vừa làm bài tập về nhà.
Thời gian cứ thế trôi khiến tôi sốt ruột, tôi liếc mắt liên tục nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Bây giờ là 18:10... 10 phút?
Chúng tôi hẹn nhau lúc 18 giờ cơ mà?
Nhưng cánh cửa phòng thư viện vẫn đóng.
Tại sao cô ấy vẫn chưa đến?
Chẳng lẽ đến giờ tất cả chỉ là vọng tưởng của một thằng con trai kém nổi bật là tôi hay sao...
“Hi-ro-mi-chi kun~”
“Uwaaaaaaaaa?!”
Tự dưng tôi có cảm giác lạnh như nước đá trên da mình.
Bất ngờ quay lại, phía sau lưng tôi là người mà tôi đã đợi từ nãy đến giờ đang cầm một lon nước trái cây và mỉm cười tinh nghịch.
Một gương mặt sáng sủa toát lên vẻ đẹp nhu mì.
Mái tóc đen chảy dài xuống vai.
Có thấp hơn tôi một chút, nhưng cô ấy vẫn có một chiều cao tương đối.
Một bishoujo với vẻ đẹp bí ẩn cứ như bước ra từ trang bìa của một cuối tạp chí tuổi teen vậy.
Và cô ấy chính là bạn gái tôi: Saikawa Haruka.
M........ May quá, không phải là mơ.
Vì quá kém nổi bật mà đôi khi tôi tự hỏi rằng có phải sự thật hay không khi tôi được một bishoujo tỏ tình? Tôi cảm thấy bất an mỗi lúc như thế.
“Ahaha, hết hồn chưa? Xin lỗi đã bắt cậu đợi nhé, buổi luyện tập có hơi kéo dài hơn so với dự kiến, lon nước ép này coi như là lời xin lỗi của tớ. Nếu được thì làm ơn hãy nhận nó.”
“À không sao hết, tớ cũng mới vừa đến thôi.”
“... Cậu thực sự không phải “cũng vừa mới đến” đâu đúng không?”
Haruka nói rồi liếc nhìn cái bàn mà tôi đang ngồi.
Tất nhiên là đống tập vở và sách giáo khoa của tôi vẫn còn đó.
U wa...
Đúng thật là, thế này thì sao có thể “vừa mới đến” được đúng không? Nhìn phát là đoán ra ngay...
Nói một câu để trông có vẻ ngầu, tại sao tôi lại làm một cái việc thừa thãi như thế chứ?
Xấu hổ chết mất thôi. Đôi gò má tôi nóng lên luôn rồi này.
Vì căng thẳng khi đối diện với Haruka, cơ thể và đầu óc tôi không thể hoạt động trơn tru như bình thường được.
Nhưng mà,
“Cậu dịu dàng thật đấy, Hiromichi kun.”
Haruka lại không cười cái điệu bộ đáng xấu hổ của tôi.
Vừa dịu dàng, đáng yêu lại còn vừa thông minh, tốt tính.
Được một bishoujo hoàn hảo thế này tỏ tình, chắc kiếp trước tôi đã tích đức dữ lắm.
Cảm ơn nhé, thằng tôi của kiếp trước.
“Vậy... Mình cùng về nhé”
“Ờ, ừm. Đợi tớ dọn đống này lại đã”
“A, không cần gấp gáp quá đâu.”
“Tớ biết rồi”
Mặc dù trả lời như thế, nhưng tôi vẫn gấp rút thu dọn đống sách vở, bút viết hết công suất rồi bỏ vào cặp.
Haruka đang đứng ngay kế bên đó, nên mày chui vào trong cặp hộ tao cái, quyển sách giáo khoa chết tiệt.
Vả lại, hôm nay tôi có một lời hứa quan trọng với Haruka.
Hai đứa tôi cùng ra khỏi thư viện, cùng sánh bước bên nhau trên hành lang lớp học, trong ánh nắng màu đỏ gay gắt của buổi chiều.
Cả hai lần lượt kể cho nhau nghe chuyện hôm nay ở trường, hay kể về những gì tivi phát sóng tối qua.
Tôi lái qua chuyện tủ manga yêu quí của tôi, về việc quyển Manga mà Haruka đã mượn rồi chúng tôi cùng nói về cảm tưởng của cô ấy sau khi đọc.
Rằng gần đây, hai đứa tôi cùng hai đứa bạn nam khác của tôi đã lập thành nhóm bốn người cùng chơi Splatoon2,... Rồi nhiều chuyện khác nữa.
Chúng tôi nói chuyện như những người bạn bình thường thôi, nhưng đôi khi chúng tôi cũng bàn mấy chuyện giống một cặp đôi như là lập kế hoạch hẹn hò trước ngày cuối tuần chẳng hạn.
Bên cạnh đó, Haruka cũng hay kể cho tôi nghe chuyện ở câu lạc bộ.
“Gần đây tớ hay được hội trưởng và sensei khen lắm!”
“Cậu được khen thế nào?”
“Nào là dạo gần đây tớ có thể dần trở nên nhập vai hơn, rồi thì từ một cây củ cải trắng bình thường, giờ tớ đã trở thành một cây củ cải chín bùi.”
“... Cái đó là khen hả?”
“ Ahaha, nhưng như thế còn đỡ hơn bị úng đúng không.”
“Dù chẳng hiểu cậu đang nói gì nhưng đúng vậy.”
Haruka đang là thành viên của câu lạc bộ kịch.
Vì một lí do nào đó mà cha mẹ Haruka đã li hôn (Có vẻ là do công việc làm ăn không ổn định) nên chuyện đáng tiếc này đã xảy ra với cô ấy.
Ban đầu Haruka nói rằng mình “khá thích” hoạt động của câu lạc bộ kịch, mặc dù cô ấy vẫn còn khá lơ mơ.
Nhưng sau khi đến tham quan thử hoạt động câu lạc bộ, tôi cảm nhận thấy ngọn lửa nhiệt huyết bùng cháy dữ dội của Haruka với mái tóc dính vào gò má ướt sũng bởi mồ hôi của cô ấy trong lúc luyện tập.
Giỏi hay dở không quan trọng, nếu nhìn vào cái dáng vẻ đầy quyết tâm đó của cô ấy, chắc chắn ai cũng sẽ phải nghi ngờ cái câu “ chỉ khá thích thôi” khi Haruka nói về câu lạc bộ của mình.
Thế nên tôi rất thích nghe Haruka kể về câu lạc bộ của mình.
Tôi thích ngắm nhìn cách cô ấy cố hết sức mình.
Đó chính điểm dễ thương của bạn gái tôi.
Tôi có thể lắng nghe những câu chuyện của Haruka mãi mà không biết chán. Nếu là cùng Haruka, tôi cảm giác mình có thể tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện này đến vô tận.
Mong muốn ở bên cạnh Haruka của tôi nhiều đến nỗi tôi có cảm giác thời gian sẽ trôi hết trước khi cuộc nói chuyện này của chúng tôi chấm dứt.
Nhưng... Hôm nay có hơi khác.
Khi đến gần cổng trường, cuộc nói chuyện tưởng chừng như vô tận của chúng tôi tự nhiên biến mất.
Nhìn về phía cổng trường ở phía trước, chúng tôi trở nên im lặng rồi dừng chân...
Chúng tôi đã trao nhau một lời hứa quan trọng ngày hôm qua.
Lằn ranh giữa khuôn viên trường và thế giới bên ngoài chỉ còn cách vài bước.
Tôi nhìn lén Haruka, rồi mắt chúng tôi chạm nhau.
Nhưng cả hai đột nhiên trở nên ngượng nghịu rồi cùng cúi mặt xuống đất.
Haruka vội quay mặt đi với ánh mắt như đang xấu hổ.
Thế nhưng, bàn tay phải của Haruka chìa ra cho tôi đang đứng ngay bên cạnh.
Đúng thế.
Kể từ khi bắt đầu quen nhau, cả hai đều cố gắng thu hẹp khoảng cách từng chút một. Và hôm nay chúng tôi đã quyết định sẽ nắm tay nhau...
Không ai ép buộc ai cái gì cả, đây là chuyện mà cả hai cùng nhau quyết định.
Thế nên tôi, gom hết dũng khí nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Haruka.
Phù...
Với trái tim như đang chạy trong lồng ngực, tôi đan những ngón tay của mình với những ngón tay của cô ấy.
Đây là... Tay con gái sao?
Cảm giác thon gọn hơn bàn tay con trai rất nhiều.
Tim tôi vẫn còn đang nhảy múa trong lồng ngực.
Lúc này, Haruka đang nghĩ gì?
Tôi khẽ ghé mắt qua nhìn trộm, khuôn mặt của Haruka lúc này cũng đỏ đến tận mang tai.
“E he he... Đúng là có hơi xấu hổ một chút nhỉ?”
“Đúng... ĐÚNG VẬY”
Tôi không tự kiểm soát được âm lượng và lỡ hét lên.
Ra là vậy, Haruka cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ hơi à...
Còn tôi thì đương nhiên không có “chỉ hơi” thôi đâu.
Những câu từ bị nén trong cổ họng như đang chực chờ phát ra vì hồi hộp.
Một tháng trước, khi chúng tôi mới quen nhau, chỉ việc ở cùng nhau thôi mà tôi đã hồi hộp muốn chết rồi. Con tim mới lớn dễ thổn thức của tôi vẫn chưa đủ sức để đỡ những tình huống như thế này.
Nói chuyện bình thường thì dễ thôi, vì giao tiếp là bản năng của con người mà. Nhưng việc tiếp xúc trực tiếp với người khác giới như thế này làm tôi chỉ muốn rụng rời.
Chỉ mới quen nhau một tháng mà làm những việc thường thấy của mấy cặp đôi như thế này, làm gì có cái hệ thần kinh nào đủ sức đỡ nổi chứ.
Họa chăng chỉ có người vũ trụ mới có thể.
Khi tôi đang nghĩ đến đó...
“Xin lỗi nhé, chỉ việc nắm tay thôi mà mất tận một tháng mới làm được thì lạ lắm đúng không? Nhưng tớ ấy nhé, đâu là lần đầu tiên tớ có một mối quan hệ với con trai như thế nào, nên tớ có hơi chút lo lắng.”
Haruka xin lỗi tôi, khuôn mặt cô ấy có hơi tối sầm lại.
Tôi không nói gì bởi tôi chả biết phải nói sao. Nhưng bên ngoài nhìn vào thì trông như tôi đang bất mãn vậy.
Ứ phải nhé!
Tôi chỉ đang hồi hộp quá nên mất đi khả năng giao tiếp thôi mà!
Dĩ nhiên tôi cũng phải tiếp lời cô ấy.
“Không, tớ không biết là do tớ hay là do giữ khoảng cách như thế sẽ khiến cậu thấy ổn hơn. Nhưng mà chúng ta có thể nắm tay nhau chỉ sau một tháng, chỉ một tháng thôi đó! Tớ nghĩ đây là một bước tiến tuyệt vời đó. Bởi vì, nếu trong một tháng ta có thể nắm tay nhau thì ta có thể ở bên cạnh nhau suốt quãng đời còn lại không phải sao?”
“!!!”
Trong một khoảng khắc, khuôn mặt đỏ hồng của Haruka bỗng trở nên đỏ như lửa và bắt đầu bốc khói.
Từ đôi bàn tay cô ấy trong lòng bàn tay tôi, tôi cảm thấy thân nhiệt của Haruka cũng như đang tăng lên.
Chẳng lẽ... Tôi vừa nói gì đó lạ lắm sao?
Tôi vừa nói gì nhỉ?
A, đúng là tôi có nói “Suốt quãng đời còn lại” đúng không? Tôi lỡ nói thế mất rồi.
Trời đất quỷ thần ơi, con phải làm sao đây!!!!
Chỉ mới là học sinh cấp ba mà tôi nói cái chuyện viễn vông xa vời gì thế này?
“K-hoan khoan đã, tớ nói nhầm... Mà không phải, tớ không nhầm. Không nhầm nhưng mà tớ có hơi đốt cháy giai đoạn quá rồi. Dĩ nhiên những lời đó là cảm xúc thật của tớ nhưng cái chữ ‘suốt quãng đời còn lại’ nó không có ý nghĩa sâu xa gì đâu. Tớ chỉ nghĩ rằng sẽ tốt biết bao nếu chuyện chúng ta được như thế. Xin lỗi vì đã tự ý suy nghĩ lung tung như thế...”
Úi cha, Không ổn, không ổn không ổn...
Dù tôi có bào chữa thế nào đi nữa thì cái độ dị hợm trong lời nói cuả tôi chỉ toàn tăng lên mà không có giảm đi tí nào.
Tôi phải làm gì để rút lại câu nói đó đây?
Cứ như này thì Haruka sẽ nghĩ tôi là một thằng khốn biến thái mất!!!
Khi tôi suy nghĩ mà đổ mồ hôi trong lòng thì Haruka chỉ khẽ:
“Nn, Tớ vui lắm đó.”
Bàn tay của Haruka bỗng siết chặt hơn, cô ấy nép cả bản thân mình vào cánh tay của tôi rồi mỉm cười hạnh phúc.
Không phải là nụ cười cho có lệ mà cô ấy thường trưng ra trước mặt người khác, đó là nụ cười mà chỉ tôi- người yêu của cô ấy được phép thấy, một nụ cười đặc biệt chỉ dành cho người đặc biệt.
“Tớ có nói chuyện gần đây mình thường xuyên được khen ở câu lạc bộ kịch đúng không? Phần lớn là nhờ ơn của Hiromichi kun đó.
“Hả?”
“Đó là vì từ khi quen Hiromichi kun đến giờ, mỗi ngày đối với tớ là một niềm vui. Cái thế giới mà tớ cảm thấy trước đây bỗng nhiên trở nên lấp lánh một cách lạ thường. Con tim tớ lần đầu tiên cảm nhận được sự dịu dàng mà trước đây tớ chưa hề biết. Chính nhờ cậu đã tiếp thêm sức mạnh cho tớ...
Tớ đã không hề nghĩ rằng...
Ở trong cái thế giới rộng lớn này vẫn còn có người quan tâm mình như thế, tớ rất vui, vì có một người đáng tin cậy như cậu ở cạnh... Thế nên là...
Cảm ơn Hiromichi kun. Cảm ơn vì đã yêu tớ.
Tớ cũng yêu cậu Hiromichi kun, tớ rất yêu cậu, CỰC~Kì yêu cậu luôn đó!”
“!!!”
...Tôi hiểu rồi.
Tôi được sinh ra trong thế giới này chỉ là để được gặp Haruka.
Một người chấp nhận, thông cảm cho tôi nhiều như thế này, trên thế giới ngoại trừ cô gái lên Haruka ra không còn ai khác.
Một người dám đề cao, dựa dẫm vào tôi như thế này ngoại trừ Haruka ra không còn ai khác.
Trong đầu tôi chỉ còn mỗi hình ảnh của Haruka thôi.
Ngày hôm đó, chúng tôi chia tay nhau ở ga tàu, Haruka vẫn cứ nép sát vào người tôi cho đến tận cửa soát vé.
Cả hai đều lo lắng đến mức chẳng thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được, nhưng qua cánh tay được Haruka ôm, tôi cảm nhận được nhịp tim đập của Haruka, trái tim của Haruka cũng đập tùng tùng ý như tim tôi vậy.
Tất cả chỉ xảy ra trong vỏn vẹn có 15 phút.
Nhưng cái khoảng thời gian 15 phút ít ỏi đó, đối với Satou Harumichi tôi đây mà nói, đó là khoảng thời gian quí giá nhất trong 17 năm sống trên cõi đời này.
Và rồi, những lời này kể về những chuyện đã xảy ra sau đó.
Thâm tâm tôi đã từng không nghĩ đến ai khác ngoài Haruka.
Tôi đã tin rằng mình sẽ ở bên cạnh Haruka trọn đời, cùng vẽ nên bức họa mang tên thanh xuân cùng với cô ấy.
Tất cả, tất cả đều đã sụp đổ kể từ khi tôi gặp con quỷ cái đó...