Sau khi tiết chủ nhiệm cuối giờ kết thúc, Shigure đến chỗ Haruka để cùng nhau tâm sự.
Tôi không biết cả hai mỗi người một phương từ lúc nào, nhưng lần đầu tiên tôi gặp Haruka là hồi năm tư tiểu học, ở trường giáo dưỡng thiếu niên nhi đồng. Lúc đó tôi đã thấy Haruka chỉ có một mình rồi.
Nếu như lúc đó hai chị em họ ở cùng nhau thì chắc hẳn tôi đã thấy cả hai ở trường giáo dưỡng.
Ít nhất thì họ đã 7 năm không nhìn thấy mặt nhau.
Một cặp chị em đã xa cách 7 năm trời như thế không chỉ trong ngày một ngày hai mà tâm sự đủ được.
Biết rằng Shigure sẽ không về trước giờ ăn tối, tôi cùng hai thằng bạn của mình đi về nhà.
Về đến nhà, tôi rửa mặt rồi bắt đầu học bài.
Tuy nói rằng tôi đang làm bài tập về nhà, nhưng thực chất tôi chỉ muốn quên đi cái cảm giác tội lỗi trong lòng đang đeo bám mình từ trưa đến giờ.
Tôi tự vấn bản thân mình với tư cách là một người yêu, một người anh thì làm thế liệu có đúng hay không.
“...Dù đúng hay sai, thì chuyện như thế này cũng không thể chấp nhận được.”
Tôi tự dằn vặt mình.
Những gì Tomoe nói là đúng.
Nếu bây giờ tôi kể hết mọi thứ cho Haruka biết thì người duy nhất cảm thấy hài lòng chỉ có mỗi mình tôi mà thôi.
Nhưng những lời đó sẽ không hơn gì là một gánh nặng đối với Haruka.
Nếu như tôi trân trọng Haruka, là người yêu của cô ấy, tôi buộc phải giấu chuyện này đến cùng.
Về việc Shigure đã nói dối giúp tôi nữa. Thực chất mà nói, người muốn giữ kín chuyện bố mẹ chúng tôi tái hôn không ai khác chính là Shigure.
Nên không có chuyện tôi bắt Shigure nói dối vì chính bản thân mình. Chắc chắn.
“Nhưng mà...”
Dù có cố gắng bào chữa cho bản thân đến thế nào đi chăng nữa thì cái phức cảm khó chịu này vẫn bám lấy tôi không buông.
Dù tôi có cố gắng tập trung vào đống bài tập đi nữa thì tôi cũng không thể thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi.
Lần đầu tiên trong đời tôi có những cảm xúc như thế này.
Mất hứng thú với đống bài tập, tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, những tia sáng đỏ hồng cuối cùng đang dần lịm tắt.
Trời gần tối rồi.
Hôm nay kiểu gì thì Shigure cũng về trễ, tôi cũng nên bắt đầu chuẩn bị bữa tối thôi chứ nhỉ?
Nghĩ thế, tôi bỗng nhớ lại những lời của Shigure khi tôi nói rằng mình cũng sẽ vào bếp. Nhỏ đã phản đối kịch liệt chuyện đó vì cho rằng tôi dở việc nấu ăn.
Dòng thứ gì...
Ngay cả tôi cũng tự biết là mình dở, nhưng làm gì đến mức đó.
Khi tôi đang tự cười bản thân bằng những suy nghĩ ngốc nghếch đó thì ở ngoài kia, mặt trời đã lặn.
Và rồi tôi nghe thấy tiếng Shigure đã trở về.
“Em về rồi đây.”
“...Mừng em về. Nhanh thế? Anh nghĩ em sẽ cùng ăn tối với Haruka cơ.”
“Em đã hứa với Onii-san rồi, rằng em sẽ nấu ăn.”
“Em không cần phải quá bận tâm đến mức đó đâu.”
“Em có bận tâm đó. Em không thể để anh cứ thế mà vào bếp được”
“...”
Sau một ngày mà có thể chắc chắn được như thế chỉ qua việc quan sát tôi, không biết là do Shigure có linh cảm thực sự ấn tượng, hay là nhỏ chỉ muốn sỉ nhục tôi nữa. Nếu là cái sau thì quá đáng lắm luôn ó.
“Anh chờ một chút được không? Em sẽ chuẩn bị bữa tối ngay đây. Mà vẫn còn súp miso thừa, nên chỉ cần làm một món nào đó ăn kèm là được rồi nhỉ?”
Nói rồi Shigure rửa tay, mở tủ lạnh ra lấy một cái tô được bọc giấy kính.
Trong đó là thịt heo ướp xì dầu và gừng, trông có vẻ như đã được Shigure chuẩn bị từ sáng.
Quả nhiên, thật hài hước khi nghĩ rằng một thằng còn không hề biết trong tủ lạnh có gì như tôi lại đòi vào bếp.
Tôi quyết định rằng từ nay mình sẽ trông cậy, để việc nấu ăn lại cho Shigure. Nhưng thế này thì thành ra tôi chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.
Nếu sống một mình thì dù tôi có làm gì đi nữa thì cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng đã sống cùng nhau thế này rồi, để duy nhất mỗi mình Shigure làm việc nhà còn tôi thì chỉ ngồi không thế này không khỏi khiến tôi áy náy.
Nghĩ thế, tôi bắt chuyện với Shigure. Dĩ nhiên, chủ đề là về những chuyện xảy ra ngày hôm nay...
“...Em là chị em sinh đôi với Haruka à, chẳng trách sao cả hai giống nhau thế.”
“Vâng... Lúc bọn em chỉ vừa mới vào lớp một thì mẹ chia tay với ba, rồi bọn em bị chia cắt mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Kể từ đó cả hai đã không còn thấy mặt nhau nữa rồi.”
Tức là đã mười năm rồi cả hai mới được gặp lại.
Nếu thế thì tôi cũng thông cảm vì sao Haruka lại khóc to đến như thế.
“Tức là cả Shigure cũng sống ở đây hồi bé đúng không?”
“Vâng, đó là lí do vì sao khi trở lại đây, em đã nghĩ rằng liệu mình có thể gặp được chị không. Em đã rất trông chờ nên chuyển về đây sống luôn mà không suy nghĩ chi cả.”
“Ừm, ra là thế...”
“Dạ. Mẹ đã định dẫn em đi mĩ. Với thành tích ở trường của em thì đi du học cũng chẳng mấy khó khăn. Nhưng mà em lại muốn gặp lại chị hơn, nên đã từ chối mẹ và chuyển về đây mặc dù năm học chưa kết thúc... Em thậm chí đã hỗn với mẹ, nói rằng vì lỗi của mẹ mà hai chị em mới bị chia cắt thế này.”
Giọng của Shigure càng nói càng trầm xuống.
Có lẽ nhỏ cảm thấy hối hận vì đã làm thế.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc để gặp lại Haruka thì nhỏ sẽ không ngại làm bất cứ chuyện gì.
“...Em có nói hết những gì mình muốn nói với Haruka chưa?”
“Vâng, chuyện sau khi chúng em chia tay, rồi chuyện về chị, về ba... Rồi nhiều thứ khác.”
“Vậy à, vậy là tốt rồi nhỉ?”
“Nhưng mà chuyện mà chị nói với em nhiều nhất lại là chuyện về anh.”
“A-anh sao!?”
“Vâng, vâng, bị bắt nghe mấy chuyện chị tâm sự về người mình yêu vừa ngọt vừa dai như cái bánh dày đậu đỏ ấy... Khiến một đứa con gái như em cũng có chút ghen tị đó, anh biết không?”
Haruka tâm sự với Shigure về tôi!?
Không những thế còn khiến cho Shigure cảm thấy ghen tị!?
Không ổn rồi, tôi thực sự tò mò muốn biết những gì hai người họ nói!
“T-tiện thể, Haruka tâm sự gì với em về anh vậy?”
“Cái đó thì em không nói cho anh đâu. Bí mật con gái mà.”
“Hừ. Có muốn lấy 500 yên không?”
“Aha☆Cái đó thì anh hỏi chị thì tốt hơn chứ?”
Thương lượng thất bại, kiểu này thì vô vọng rồi.
“Nhưng mà Onii-san, anh đang hẹn hò với chị mà đúng không? Em bất ngờ lắm đó, rằng quả nhiên là trái đất tròn như thế này. Nhưng mà nếu vậy thì em hiểu lí do rồi.”
“Lí do? Lí do gì?”
“Onii-san, lần đầu gặp nhau anh nhìn em với ánh mắt rất lạ. Không phải anh bị thu hút bởi cái sự dễ thương của em, không phải anh đang muốn làm điều gì đó bậy bạ, cũng không phải anh đang muốn tỏ ra ngầu hay gì,... Ánh mắt anh nhìn em cứ như anh đang cảm thấy khó xử ấy.”
“...Cái đó, em nhìn là biết à?”
“Linh cảm thôi. Cơ mà nói thẳng ra thì anh cũng quá là vô tâm đó Onii-san. Được ở cùng nhà với một mĩ nhân như em mà lại nhìn em như thế.”
“Đừng có tự khen mình như thế giúp anh với.”
“Sáng nay lúc em bảo anh hôn em là em nói thật đó, vậy mà anh lại nhìn em với anh mắt đó. Quả nhiên chuyện đó khiến em có hơi chút tổn thương.”
Vậy à, ra đó là lí do mà nhỏ cản tôi giữa chừng sao?
“...Cơ mà, nếu biết nguyên nhân rồi thì em cũng thông cảm. Đúng là không thể không cảm thấy khó xử được. Một đứa em giống bạn gái mình như hai giọt nước, chuyện đó nếu anh nói với em sớm thì có phải tốt không?”
“Không, anh có hơi lo là nếu anh nói em biết, em sẽ lấy cái đó làm cớ để mà trêu chọc anh.”
“Anh kì quá đó! Onii-san, anh nghĩ em là loại người gì thế? Em cũng là người phân biệt được phải trái đó!”
Ừm, giờ tôi mới biết thật.
Shigure không phải người xấu tính đến thế.
Nhỏ không phải loại người sẽ làm mấy việc mà người ta ghét, hay làm người khác cảm thấy khó xử.
Nhỏ là người biết được giới hạn của hai chữ [Đùa Giỡn].
“Em phần nào hiểu được tình trạng của anh hiện tại rồi, Onii-san. Nếu như anh là người yêu của chị, thì đúng là từ hôm qua đến giờ em cư xử thật không phải phép. Xin lỗi đã khiến anh phải khó xử như thế!”
Sống cùng nhà với em sinh đôi bị chia cách của bạn gái mình.
Chuyện này thực sự cứ như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào chỉ với một cái chạm nhẹ. Có vẻ Shigure hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Nhìn Onii-san tỏ ra bối rối cũng thú vị thật... Nhưng Onee-san là một người rất quan trọng với em. Nếu em bất cẩn mà đùa giỡn thái quá thì cũng không hay chút nào. Em không muốn làm chị buồn. Nên là từ nay không chỉ ở trường, mà cả ở nhà nữa, em sẽ giữ khoảng cách với anh.”
“Giữ khoảng cách sao?”
“Vâng, nhưng sẽ không có gì thay đổi quá nhiều đâu. Và dĩ nhiên, em vẫn sẽ giữ bí mật chuyện hai đứa đang sống chung với nhau. Ít nhất là trong 1 năm cho tới khi ba mẹ về. Nếu cả hai cùng giữ bí mật thì em nghĩ sẽ không ai có thể phát hiện ra đâu.”
Vừa nói, Shigure vừa quay lại nhìn tôi và cười.
Đằng ẩn sâu bên trong con tiểu ác ma đó là một tâm hồn không xấu xa chút nào.
Thật hiền hậu...Thế nhưng đâu đó, nụ cười này có chút thoáng buồn.[Em luôn muốn có một người anh hoặc chị]
.
.
.
.
.
.
.
............ À, thì ra là vậy.
Giờ thì tôi đã hiểu rồi...
Dù biết rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài giấu Haruka, nhưng trong tâm can tôi lúc nào cũng cảm thấy bứt rứt khó tả.
Tôi không muốn cứ phải giấu giếm như thế chỉ để được ở cạnh Haruka.
Lẽ dĩ nhiên thôi. Nếu được thì tôi không muốn phải giấu chi cả.
Giả sử như bây giờ, tôi tiết lộ cái bí mật của mình với Shigure nhưng mọi chuyện đâu vẫn vào đấy thì còn gì bằng.
Chỉ là, tôi không thể lựa chọn cái viễn cảnh tối ưu đó được.
Bất lực trước những lựa chọn như thế khiến tôi không khỏi cảm thấy lo, cứ như bị một cái cùm xích đeo vào chân vậy.
Thế mà bây giờ, tôi lại bắt chính em gái của mình cũng phải đeo cái cùm xích đó.
Rồi tôi còn khiến Shigure... phải nở một nụ cười không hợp với nhỏ chút nào.
Cứ để như thế mà ổn được sao? Trên tư cách là một người anh, hay một người bạn trai?
Làm sao mà ổn được chứ?
Ngay lập tức, tôi đứng bật dậy và đến bên Shigure.
“Shigure, em không cần phải cảm thấy tội lỗi vì anh đâu.”
“...Dạ?”
“Đúng là việc em giữ bí mật với Haruka giúp anh, anh rất cảm kích. Nhưng những chuyện khác em không cần phải lo. Tình cảm cho anh dành cho Haruka ban đầu đã rất chân thành rồi. Dù cho một đứa xấu tính như em có ở chung, có làm gì đi chăng nữa thì tình cảm của anh vẫn sẽ không thay đổi.
Dù em có chọc ghẹo anh giống như cái cách em làm sáng nay đi chăng nữa anh cũng không quan tâm. Người duy nhất mà anh yêu chỉ có Haruka, và người em gái quan trọng nhất của anh chỉ có Shigure mà thôi. Anh sẽ không để cả hai bị lẫn lộn đâu, nhất định là thế!”
“...!”
“Thế nên em đừng có suy tính chi cho cực, cứ thoải mái mà trêu chọc anh, thoải mái tỏ ra ích kỉ đi. Anh không phiền hà chi hết. Vì anh là anh trai của Shigure mà không phải sao?”
Có lẽ tôi đã tự mình dẫm lên bãi mìn rồi, nhưng dù thế đi chăng nữa thì tôi cũng đã quyết.
Như thế này là được, nhiêu đây là ổn rồi...
Sự bất lực của tôi với tư cách là một người bạn trai.
Sự bất lực của tôi với tư cách là một người anh trai.
Gần đây tôi cứ bị mấy cái suy nghĩ đó đeo bám, và nhận ra tôi không còn cách nào khác để giải quyết.
Thế nhưng, tôi không thể để mối quan hệ giữa Shigure và Haruka bị cản trở vì cùng một lí do.
Nỗi đau và những phiền muộn vì cái trách nhiệm của một người bạn trai hay một người anh trai này, một mình tôi sẽ gánh hết.
Để rồi một ngày nào đó, tôi có thể thẳng thắn mà kể ra những bí mật này cho Haruka nghe.
Có lẽ bây giờ đây là cách tốt nhất mà tôi có thể làm.
Chẳng biết từ lúc nào, cảm giác khó chịu trong lòng tôi đã vơi đi chút ít...
“...Fufu, ahaha! AHAHAHA!!!!”
Trên mặt Shigure “nụ cười đó” đã trở lại.
Một nụ cười quỷ quái, một nụ cười tựa như Haruka nhưng lại không phải của cô ấy.
“Có gì lạ sao?”
“Không không, chỉ là, người vừa thấy em quấn khăn tắm đã sồn lên như Onii-san, một tên trông như mấy thằng còn nguyên tem có “zero” kinh nghiệm với gái như anh mà dám nói mấy câu ngầu lòi vậy sao?”
Hự!
“Anh biết mày rồi, anh biết trong đầu mày nghĩ gì rồi. Không có lần sau đâu, đừng có mong đụng tay vào anh mày lần nữa!”
“Aha!☆ Để rồi xem! Nhưng mà nhé...”
“H...!?”
Trong một thoáng, tim tôi như thắt lại.
Shigure khẽ đặt tay lên vai, ôm tôi lại.
Rồi nhỏ dúi mặt mình vào ngực tôi và nói.
“Em nghĩ... Em biết lí do vì sao chị lại chọn anh rồi.”
“Sh-Shigure!?”
“Chỉ nhiêu đây mà anh còn không chịu nổi, vậy mà anh dám nói anh sẽ cố gắng vì em sao? Em nghĩ điểm đó của anh thật tuyệt vời đó!... Em có nên cưa anh luôn không nhỉ, Onii-san?”
“C-cái!?”
“Hai chị em em là sinh đôi đó, nếu như anh đã thích chị rồi thì không có lí do gì mà em không cưa đổ được anh! Em đã yêu anh rồi, thực sự đã yêu anh rồi đó! Giờ sao đây Onii-san? Anh có muốn phản bội chị rồi đến với em không?”
C-C-C-C-Con này nó vừa mới nói...
“Em đùa thôi~, mới nãy anh vừa nghĩ là thật đúng không?”
“~~~~~~~~~!!”
“Ahaha! Đỏ mặt rồi kìa! Nói cho cố vào rồi mà vẫn để bị lừa, quả nhiên anh thật không biết rút kinh nghiệm gì cả, Onii-san!”
Shigure vẫn đang dúi mặt vào lồng ngực tôi mỉm cười.
Chết tiệt! Tôi đã biết trước rồi mà! Tôi đã biết chuyện nó sẽ như thế này rồi mà!
Thế nhưng vừa bị ôm, vừa bị nói những lời như thế khiến tôi không sao yên được, mặt tôi nóng bừng cả lên.
“Anh có bị làm sao hông đó? Dù em chỉ đang đùa nhưng cứ thế này thì anh sẽ yêu em thật luôn đó! Trông thế này thôi chứ em ích kỉ lắm đó, anh biết không?”
“Sẽ không có chuyện đó đâu, trông mày có vẻ vui quá nhỉ?”
“Anh không muốn nếm vị nước bọt của em sao?”
Nói rồi Shigure dùng những ngón tay thon thả của mình kéo chiếc cà vạt tôi đang đeo xuống.
Khuôn mặt vẫn đang mỉm cười trêu ngươi của Shigure gần tiến sát lại mặt tôi, đến nỗi tôi có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhỏ.
Tôi vẫn chưa được nhìn thấy khuôn mặt của Haruka ở khoảng cách gần như thế này bao giờ cả.
Mặc dù tim tôi đang đập thình thịch, nhưng tôi cố gắng nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi khăm khác.
“...Quân tử nhất ngôn. Anh đã nói là dù em có chọc ghẹo anh thế nào đi nữa thì anh vẫn chịu được. Anh sẽ không động đến em dù chỉ là một ngón tay!”
Nghe thế, Shigure trông như bỏ cuộc và rời xa khỏi cơ thể tôi.
“Ở trường thì em sẽ đối xử vừa phải với anh. Bởi ta đang giấu cái bí mật về quan hệ anh em này, em cũng không muốn Onee-san nghi ngờ. Nhưng, ở trong cái nhà này thì anh là của em và chỉ mỗi một mình em thôi, Onii-san. Em sẽ còn chọc ghẹo anh nhiều lắm đó, nên anh cũng phải quan tâm, dỗ dành người em gái dễ thương này thật~ nhiều nhé!♡”
Shigure đặt một ngón tay lên khóe miệng bên đang khẽ hở ra, để lộ chiếc răng nanh trắng ngần không tì vết.
Cứ như một con mãnh thú đang chuẩn bị xơi tái con mồi của mình vậy....Ừm, có vẻ như tôi vừa tự bóp dái mình rồi.
Chắc chắn là thế, không lẫn đi đâu được.
Thế nhưng, dù có thế nào đi nữa, có thể nói đây là điều mà tôi mong muốn.
.
.
.
.
.
.
“Chết mẹ, quên mua rèm!”
***
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
ZzKOUzZ:
Cho mấy ông biết, câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Mấy ông đã thấy ngọt chưa? Có cần cho thêm đường không?
Từ chương sau là quá trình mindbreak nhá.
Cảm ơn vì đã ủng hộ, đây là Kou từ Black Ravens