Tiếng tim đập văng vẳng trong đầu như ở sát bên tai.
Máu trong người sôi lên sùng sục, bàn tay cầm bút lấm tấm mồ hôi.
Rời mắt khỏi đống bài tập còn chưa đụng đến một chữ, tôi đưa mắt nhìn xung quanh.
Đập vào mắt tôi là một bức tường trắng tinh, khác hẳn bức tường cũ kĩ đầy những vết ố ở nhà.
Ở trên sàn nhà lát ván bóng lưỡng có trải một tấm thảm, có thể nhận thấy cảm giác mịn màng chỉ với một cái chạm tay.
Tiếp đó là một cái giường đơn làm bằng gỗ, có một con thú nhồi bông sạch sẽ đang nằm trên đấy, nom chẳng biết con thú đó là gấu hay thỏ.
Tủ đồ, bàn học và kệ sách được sơn màu trắng xen lẫn hồng nhạt.
Ở giữa phòng đặt một cái bàn kính tuy trông sang trọng nhưng vẫn không quá cách tân phong cách Nhật Bản.
Và rồi người đang ngồi cắm cúi nhìn vào quyển sách giáo khoa ở phía bên kia, không ai khác... Chính là Haruka.
Nói tới đây chắc ai cũng hiểu rồi đúng không.
Hôm nay là ngày tôi đến thăm nhà bạn gái tôi, Haruka!
Nhưng vấn đề là: Sự kiện trọng đại này do đâu mà có?
Nguyên nhân chính là một trong những mối quan ngại sâu sắc trong lòng mỗi học sinh: Kiểm Tra Giữa Kì.
Hiện tại đang là tháng 6.
Do kì kiểm tra giữa kì đã đến sát nút nên Haruka đã nhờ tôi đến kèm cô ấy học vào hôm nay, ngày tất cả những hoạt động ngoại khóa trên trường đều bị đình chỉ.
Trông thế này thôi chứ tôi vẫn là học sinh ở lớp học đặc cách thuộc trường cao trung danh tiếng Seiun. Thế nên kèm cặp Haruka, một học sinh từ khóa phổ thông đối với tôi chẳng mấy khó khăn.
Bởi lẽ cô ấy đã nhờ tôi nên tôi cũng không có lí do gì để từ chối.
Dĩ nhiên là tôi đồng ý luôn rồi.
Sau đó, lúc tan học tôi đã cùng cô ấy đến thư viện để ôn thi.
Nhưng...
“Uwa, mấy cái bàn chật kín hết rồi.”
“Chọn sai địa điểm rồi. Bởi kì thi sắp tới nên học sinh mới đông như thế này.”
Đúng là bất cẩn mà.
Tôi bắt đầu hẹn hò với Haruka vào mùa xuân năm nay. Trước đó cứ mỗi lần tan học là tôi về ngay vì không cần thiết phải đợi cô ấy hoàn thành tập luyện ở câu lạc bộ. Vì chẳng mấy khi sử dụng thư viện nên tôi nào biết trước kì thi nơi đây sẽ chật kín, đến nỗi không có chỗ nhét mông vào như thế này.
Giờ biết tính sao đây?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi rủ Haruka đến ôn bài ở lớp đặc cách để chữa quê.
Thế nhưng Haruka đã đáp lại là:
“Nè Horimichi-kun... Đến nhà tớ ôn bài không?”
Chuyện là thế đó, đó là lí do tôi đang ngồi ở đây lúc này.
Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con gái, chưa kể còn là phòng của bạn gái tôi nữa.
Nói thật thì... Lúc này tim tôi như đang muốn nhảy luôn ra ngoài.
Nhưng mà phải công nhận... phòng con gái thơm thật.
Xung quanh phảng phất một mùi hương ngọt ngào, cứ như mùi hoa thơm hay kẹo ngọt vậy.
Dù tôi đã từng nghe ai đó nói rồi, nhưng không ngờ đây lại là sự thật.
Tại sao cùng là con người mà phòng của con trai lại không có mùi như này nhỉ?
Có khi nào... Đây là mùi dầu gội của Haruka không?
Hình như Shigure cũng dùng chung một loại, bởi tôi nhớ đôi khi nhỏ cũng tỏa ra mùi hương hao hao thế này.
Cơ mà hiện tại thì chuyện đó nó chẳng liên quan.
Cái chính ở đây là: Đối với tôi, hương thơm ngọt ngào này là minh chứng cho khoảnh khắc tôi ở bên cạnh Haruka, là mùi hương của người bạn gái đã mang hạnh phúc đến cho cuộc đời này của mình.
Lúc này, hương thơm quyến rũ ấy cứ như đang ôm lấy cả cơ thể tôi vậy.
Hỏng rồi.
Tôi hạnh phúc tới nỗi não muốn rơi ra ngoài luôn rồi.
Bây giờ nếu hít một hơi thật sâu, liệu mình có phê lên đến cung trăng luôn không nhỉ?
Gì? Biến thái gì? Mấy người nói gì thế?
Nếu lâm vào tình cảnh giống như tôi lúc này, liệu mấy người có nói được câu đó không?
Giả sử có ai đó là người yêu thiên nhiên, khi đến một thảo nguyên khoáng đãng và trù phú thì lẽ dĩ nhiên rằng họ sẽ hít một hơi thật sâu để lấp đầy buồng phổi của mình, đúng chứ?
Tôi yêu Haruka, thế nên việc tôi muốn hít lấy hít để mùi hương của Haruka cũng là chuyện dễ hiểu. Mấy người thấy tôi nói có hợp lí không? Thế nên đừng có mà...
“Nè Hiromichi kun.”
“Khực! Khụ khụ!”
“S-sao thế? Cậu bị trúng gió à?”
“Không, tự nhiên tớ bị sặc thôi. Không có gì hết. Ừm... Thế, c-có chuyện gì?”
“Cái câu tiếng anh này, tại sao câu trả lời không phải là “take” vậy?”
“À, cái này là do phương hướng của động từ khác nhau. Trường hợp này thì phải dùng “bring” để...”
N-nguy hiểm qué!
Lưng tôi ướt hết luôn rồi này.
Lúc nãy mũi tôi chắc không có phồng lên đâu nhỉ.
Chẳng ai muốn có một đứa bạn trai ngồi hít lấy hít để mùi trong phòng mình cả.
Đừng có tỏ ra thèm thuồng thế kẻo người ta đánh giá!
... Hình như do được người yêu rủ rê nên tôi có hơi phấn khích quá rồi.
Tôi tự nhủ rằng mình phải ngưng mấy trò hề của bản thân lại để còn tập trung vào việc học.
Thế nhưng... Mà, nói gì thì nói làm sao mà tập trung nổi đây trời.
Thì tất nhiên rồi!
Bởi lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tôi được ở trong phòng của một người khác giới, chưa kể người đó còn là bạn gái của mình nữa đó.
Đây là nơi Haruka sinh hoạt hằng ngày, là không gian riêng tư của cô ấy.
Và tôi được chính cô ấy, tức Haruka mời đến đây.
Cơ hội trời cho thế này mà lại đi tập trung ngồi dịch mấy đoạn hội thoại trong quyển sách giáo khoa tiếng Anh à?
Làm thế này mà coi được à?
Thế nên phải suy nghĩ theo hướng ngược lại.
Rằng tôi chẳng việc gì phải tập trung học cả.
Đây không phải lúc ngồi đây học, việc tôi nên làm lúc này chỉ có một.
Tôi phải suy xét xem hành động Haruka mời tôi đến đây hôm nay... Liệu rằng có phải là một “Dấu Hiệu” hay không.
... Từ mấy cuộc hội thoại tôi xem trên mạng, khi con gái muốn tiến triển mối quan hệ hiện tại, họ sẽ tìm cách tiếp cận gần hơn về thể xác và cố làm nũng. Đó là chính là cái “Dấu Hiệu” nhận biết một cô gái đang mời gọi bạn.
Mối quan hệ của chúng tôi gần đây đã đột ngột có sự biến chuyển lớn đến mức cả hay có thể nắm tay nhau sau giờ tan trường.
Lần này Haruka lại mời tôi đến nhà chơi.
Chẳng phải đây chính là “Dấu Hiệu” cho thấy Haruka đang muốn trở nên gần gũi hơn với tôi sao?
Dĩ nhiên, vẫn có khả năng Haruka chỉ đang nhờ vì tôi là một học sinh được đặc cách, có thể trong lòng cô ấy không hề thấy ngại việc mời một người mới quen đến phòng mình.
Nếu như tôi cố gắng lấn sân trong khi Haruka không hề có ý đó...
“~~~~,”
Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Gì chứ cái đó thì tuyệt đối không được, lòng tôi tan nát mất.
Vì lẽ đó, tôi phải suy xét thật cẩn thận.
Rằng đây có phải là “Dấu Hiệu” hay không.
Mình phải chú ý từng cử chỉ, hành vi và nhất cử nhất động của Haruka để suy luận!
***
“Cảm ơn cậu, Hiromichi kun! Đây là lần đầu tiên tớ làm xong bài tập nhanh như thế này đó!”
“T-thế sao? Giúp được gì là tớ vui rồi.”
“Fufu. Thật hạnh phúc khi có một người bạn trai đáng tin cậy như vầy. À, nước ép cạn mất rồi. Để tớ đi lấy thêm nhé.”
“Ờ, ừ. Cảm ơn cậu.”
Cầm cái li rỗng, Haruka đứng dậy rồi rời khỏi phòng.
Sau khi Haruka khuất bóng, tôi vò đầu khi chỉ còn lại một mình.
“Méo hiểu mèo gì cả!”
Nãy giờ tôi bỏ qua hẳn việc học và chỉ chú ý quan sát hành vi của Haruka, thế nhưng tôi chẳng tìm ra được bằng chứng nào có thể chứng minh đây là “Dấu Hiệu”.
Nếu hỏi có gì đó mà tôi tìm ra được thì đó là:
- Đôi hàng mi của Haruka trông mới dài và đẹp làm sao.
- Mỗi khi gặp câu hỏi khó, cách cô ấy thở ra bằng đôi môi đầy đặn của mình trong lúc đăm chiêu suy nghĩ trông mới quyến rũ làm sao.
- Mỗi khi chúng tôi chạm mắt nhau, cách cô ấy mỉm cười thoáng chút thẹn thùng trông mới dễ thương làm sao.
Toàn là những bằng chứng chứng minh rằng bạn gái tôi dễ thương vãi lúa luôn thôi.
Mấy cái đó thì ai chả biết!
... Cơ mà, liệu tôi có khả năng nhận thức “Dấu Hiệu” là đâu hay không?
Chẳng phải vì không biết nên tôi mới phải sống bằng nghề trai tân suốt 17 năm hay sao?
Kiểu như muốn hạ Quái Vật A thì bạn cần Vật Phẩm B chẳng hạn. Nhưng khổ nỗi phải hạ A thì B mới rơi ra.
Thú thật thì... Não tôi hết nhảy số luôn rồi.
“Thôi thì cứ im lặng học như bình thường thôi.”
“Mu~”
“Hửm?”
...Âm thanh kì lạ gì thế?
Tôi đưa mắt hướng về phía chân cánh cửa mà Haruka vừa mở khi nãy, nơi âm thanh lạ vừa được phát ra.
Ở đó là một chú mèo có bộ lông hai màu đen trắng đang lấp ló nửa thân mình ra khỏi cánh cửa.
Hình như trước đây tôi có nghe loáng thoáng rằng ở nhà Haruka có nuôi mèo thì phải.
“Nà Haruka, mèo nhà cậu nuôi tên gì vậy?”
“Hửm, không lẽ cậu thấy Moi rồi à?”
“Nó đang nhìn tớ từ ngoài cửa kìa. Ra thế, tên nó là Moi à?”
“Thì tại màu lông trên đầu nó y chang cái đầu cắt moi, nên gọi nó là Moi luôn.”
“Tên Moi lấy từ cái cụm “đầu cắt moi” ra à...”
Tôi có nên đưa địa chỉ cho người anh em không nhỉ?
Cơ mà trông thì đúng thật, phần lông trên đôi mắt ti hí của chú mèo này chỉ độc một màu đen ở giữa trong khi hay bên màu trắng, nhìn chẳng khác gì cái đầu moi.
Tôi là người yêu mèo.
Tuy tôi cũng thích chó, nhưng tôi yêu mèo.
Bởi sự trung thành quá mức của loài chó, đôi khi chúng chẳng biết khi nào nên dừng lại.
Về mặt đó thì quả nhiên loài mèo hoàn toàn ngược lại, chúng là những sinh vật rất biết cách tôn trọng sự riêng tư.
“Ki ki ki ki ki...”
“Mừ~~~~~”
Khi tôi dùng lưỡi tạo tiếng gọi, Moi rời hẳn khỏi cánh cửa rồi đi vào trong phòng.
Sau khi lộ diện toàn toàn, tôi nhận ra chú mèo này nom cũng đô con đấy.
Riêng về kích thước chắc cũng phải gấp đôi mấy chú mèo hoang quanh khu này.
Moi cứ thế tiến thẳng đến chỗ này rồi nhảy phốc lên đùi tôi.
Ui, nặng khiếp...!
“Ăn gì bự khiếp vậy mày?”
Chú mèo khẽ rên lên sung sướng khi tôi nhẹ nhàng vuốt ve.
Cái nhà gì mà nuôi toàn những sinh vật dễ thương thế này?
Đã dễ thương hãy còn dễ mến nữa chứ.
“Ửm?”
Trong lúc đang vỗ về Moi, tôi nhận ra ở chân sau của nó có vướng thứ gì đó.
Do cơ thể quá bự nên lúc nó đến đây tôi đã không nhìn thấy. Cơ mà cái gì thế này? Khăn giấy à?
Trông tội quá đi, để tao lấy ra giúp mày nhé?
Thứ bị vướng vào chân nó là một mảnh vải khá mềm mại và mịn màng. Loại vải này tôi chưa thử sờ vào bao giờ. Mặt trên bóng lưỡng, còn có một sợi dây buộc mỏng ở giữa. Mảnh vải có hình tam giác này trông khác gì...
CHẲNG PHẢI ĐÂY LÀ QUẤN LÓT NỮ SAO!!!
“~~~~~~~~~~!!”
Tôi cố nuốt lại tiếng hét trong vô thức của mình, đến nỗi từ ống tai đến màn nhĩ tôi ù đi luôn rồi.
Đây đích thị là quần lót. Tôi biết đây là quần lót. Tại sao tôi biết đây là quần lót? Bởi vì mới mấy bữa trước tôi đã được thấy tận mắt quần lót của Shigure nên tôi biết.
Chưa kể ở nơi đây chỉ có hai cha con Haruka sinh sống thôi.
Tức là tất cả những chiếc quần lót nữ tồn tại trong nhà này... Đều là của Haruka!
Người anh em đầu moi mang cái thứ quái quỉ gì đến cho tôi thế này!
“Moi bự con lắm đúng không? Tuy lúc mới nhặt về trông nó còm nhom ốm yếu lắm, nhưng do rất mực yêu mèo nên papa vỗ béo cho nó hằng ngày luôn. Cơ mà mấy con mèo mập mập nom dễ thương phết nhỉ?”
“Ờ.... Ừ, đúng là vậy. Tớ cũng thích mấy con mèo có da có thịt hơn.”
Mũm mĩm dễ thương, cute lạc lối.
Chết thật chứ, thế này không ổn. Tôi đang nghe thấy tiếng Haruka càng lúc càng tiến gần về phía này.
Toàn thân tôi vã hết cả mồ hôi lạnh.
Phải làm sao đây?
Nếu ai đó bắt gặp thứ tôi đang nắm chặt trên tay lúc này, chắc chắn họ sẽ hiểu nhầm.
Nhưng mà cứ thế mà vứt xuống sàn thì tí nữa tôi biết ăn nói thế nào với Haruka đây?
Rằng con đũy mòe kia nó mang tới à?
Quá khả nghi! Dù mình đang nói thật đi nữa thì giải thích kiểu đó bố ai mà tin nỗi!
Đầu tôi hiện tại là một mớ hỗn độn.
Nhưng tình hình rất ư là tình hình hiện tại không cho tôi cơ hội để lấy lại bình tĩnh.
Trong lúc tôi còn đang chìm trong hư vô thì Haruka đã quay trở lại phòng.
“Để cậu đợi lâu rồi. Ahaha. Moi này, tự nhiên leo lên đó ngồi là sao? Coi kìa. Đừng có làm phiền Hiromichi kun thế chứ.”
“Mọa~...”
“A. Nó đang tỏ ra giang hồ kìa, trông như nó thích Hiromichi kun lắm đó. Nếu cậu thấy phiền thì đừng ngại đuổi đi nhé.”
“K-không, tớ cũng thích mèo mà nên không sao đâu.”
“Thật sao? Nhất Moi rồi nhé!”
Nhìn nụ cười thích thú của Haruka, tôi tiếp tục vuốt ve đầu con mèo đang ở trên đùi mình.
...Trông vẻ ngoài điềm tĩnh thế thôi chứ trong tâm tôi đang hoang mang lắm.
Lí do đơn giản là vì mới nãy, tôi đã nhét cái “đó đó” vào túi quần mình để giấu đi.
Thế nhưng hành động bồng bột đó lại khiến tôi cảm thấy hối hận.
Thì bởi... Giờ nhìn mình có khác nào mấy thằng chuyên đi ăn trộm đồ lót không cơ chứ!
Tình hình hiện tại còn tồi hơn cả tệ nữa.
Trước mắt thì cái thứ nguy hiểm này chẳng khác gì một quả bom có thể đánh sập mối quan hệ giữa tôi và Haruka bất cứ lúc nào.
Tôi phải làm gì đó thật nhanh trước khi Haruka kịp nhận ra.
Nhưng phải xử lí như nào đây?
Giấu luôn trong phòng này? Cái đó không hẳn là không thể.
Nhưng số là cái quần lót này được tha từ bên ngoài kia vào cơ. Giả sử nó nằm trong đống đồ mới được giặt hôm qua, nếu Haruka còn nhớ chi tiết đó chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra sự khác thường. Và rồi thằng khách đến chơi nhà là tôi đây sẽ bị tình nghi đầu tiên.
Những chỗ giấu sẽ không bị nghi ngờ thì... Giấu sau tủ nghe chừng cũng không ổn, tôi cũng chẳng dại gì mà mang về nhà.
Tôi suy nghĩ một cách cật lực.
Rằng làm cách nào để hai bên đều có thể vui vẻ cười trừ cho nhau.
Trong lúc tôi đang mò mẫm tìm cách thì...
“Hiromichi kun? Không lẽ phòng nóng quá à?”
“Uể!? Sao lại hỏi thế?”
“Thì tại cậu đổ mồ hôi quá chừng luôn kìa!”
“Không phải, c- cái này không hẳn là do phòng nóng quá đâu...”
“Quả nhiên là Hiromichi kun cảm thấy không khỏe đúng không? Vừa nãy cậu cũng ho sặc sụa kia mà...”
Haruka nhìn tôi với đôi mắt chứa chan sự quan tâm.
Chắc cô ấy cảm thấy lo lắng vì vẻ mặt nhăn nhó của tôi.
Cậu thật tốt bụng, yêu cậu lắm cơ.
Nhưng sao tớ dám nói rằng lí do mình đổ mồ hôi như thác là vì sợ cậu sẽ phát hiện ra chiếc quần lót mà cậu mặc hàng ngày đang nằm trong túi tớ? Thế nên không lí nào tớ dám nói ra cả. Hiện tại trong lòng tớ là một bề tội lỗi đây này.
Thế nhưng, may mắn thay tình hình đã bớt căng được một chút.
Thể trạng không tốt... Mình có thể dùng được cách đó!
“Không hẳn là thể trạng không tốt đâu, chỉ là... Thực ra nãy giờ tớ nhịn đi vệ sinh đó.”
“Ể, tại sao?”
“Thì bởi... Đến chơi nhà bạn gái mà mượn nhà vệ sinh, tớ thấy có hơi ngại nên là...”
“Tưởng gì. Ra là thế à. Cậu không cần phải ngại ngần thế đâu. Để tớ hướng dẫn cậu chỗ toilet nhé, đi theo tớ nào.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm...”
Đúng thế! Trên đường từ toilet trở về phòng, chỉ việc để đại thứ này đâu đó ở bên ngoài là xong.
Ngay từ đầu thì thứ này được tha bởi Moi vào phòng, thế nên giấu bên ngoài thay vì trong phòng chắc chắn sẽ ít bị nghi ngờ hơn.
Nhà của Haruka được thiết kế sao cho những đường ống dẫn nước đều tập trung lại gần một chỗ. Đó là lí do tại sao toilet và bồn tắm ở sát bên nhau.
Giả dụ thứ này có “lỡ” rơi phía sau cái máy giặt đặt gần phòng tắm đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì lạ cả.
... Thiệt là tình mà, tại mày mà tao đổ mồ hôi như tắm thế này.
Vừa rủa thầm trong bụng, tôi vừa xua con mèo tên Moi đang ngồi trên đùi mình đặng đứng lên.
Thế nhưng dù tôi có xua cỡ nào đi chăng nữa thì Moi vẫn không động đậy.
Vì không còn cách nào khác, tôi luồn tay qua bụng Moi rồi bế nó lên.
Nhưng Moi lại dùng móng bấu vào quần tôi tỏ vẻ không chịu.
G-gì chứ, tự nhiên chướng thế này?
Vì không còn cách nào khác, tôi mạnh tay hơn một chút để xốc nó lên.
Ngay lúc đó...
Moi quờ quạng bướng bỉnh, nó cố gắng bấu víu lại nhưng trời xui đất khiến thế nào lại bấu nhầm cái mép của chiếc quần lót trong túi quần tôi rồi kéo ra.
“GYAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!???????”
“Ể...”
Tôi hét lên không thành tiếng.
Nhìn thấy phân nửa chiếc quần lót lộ ra từ túi quần tôi, Haruka mở to mắt kinh ngạc.
“Hiromichi kun, cái đó... Là... Ể!?”
K-không ổn rồi! Cái tình huống không ổn nhất lại diễn ra rồi! Phải giải thích ngay mới được...!
“Không, cái này là hiểu nhầm thôi! Không phải tớ đâu, là Moi làm đó! Thứ này bị dính vào chân Moi khi nó bước vào đây đó! Tớ nghĩ ngay cứ để nguyên như thế thì không ổn tí nào! Không phải tớ ăn trộm hay gì đâu! Tớ nói muốn đi toilet là để đặt lại đâu đó gần chỗ phòng tắm đó, t-tin tớ đi mà!”
Hoảng hốt đứng bật dậy thanh minh cho mình khiến tôi chợt nhớ lại.
Rằng không lâu trước đây, tôi đã từng đọc phóng sự trên mạng về một thanh niên ở bên nước ngoài bị truy tố trách nhiệm hình sự vì bị nghi ngờ có những hành vi xâm hại tình dục trẻ em.
Cậu ta cũng từng lấy lí do là mấy con mèo tha tới, nhưng cuối cùng chẳng ai tin. Bởi tôi lúc đó cũng chẳng tin nỗi cơ mà.
Đúng thế, chuyện như thế này bình thường chẳng có ai hơi đâu mà tin cả.
Thế nên những lời tôi nói lúc nãy... Cũng sẽ chẳng ai tin cả.
A~, hết rồi... Mối tình đầu của tôi... Đến đây là hết.
“T-tưởng gì, ra là thế à?”
...Ể?
“Hiromichi kun này, đừng có làm tớ hết hồn thế chứ...:
“Haruka, cậu tin những gì tớ nói à?”
“Dĩ nhiên là tớ tin rồi. Bởi tớ biết Hiromichi kun sẽ không làm mấy chuyện như thế đâu. Tớ là bạn gái của Hiromichi kun mà. À, nhưng Hiromichi kun nghĩ mình sẽ bị hiểu nhầm tức là cậu không tin tớ nhỉ? Cái đó khiến tớ có hơi bị tổn thương à nha.”
Nói rồi Haruka phồng má như đang dỗi.
Nhưng trông cô ấy chẳng có vẻ gì là đang giận thật cả.
Cô ấy chỉ đang cố tỏ ra mình dỗi thôi.
Tức là Haruka... Thực sự tin tưởng những gì tôi nói là thật.
Cô ấy thực sự tin những gì một thằng như tôi nói là sự thật.
Trong thế giới rộng lớn này, vẫn có một người tin tưởng tôi bằng cả trái tim như thế này.
Biết được điều đó khiến tôi hạnh phúc không thể tả.
Những cảm xúc yêu thương dành cho người con gái đang ở trước mặt tôi như đang chực chờ trào ra.
Những cảm xúc đong đầy đến nỗi khiến tôi cảm thấy khó thở, tôi vô thức khẽ đưa tay mình về phía Haruka.
“a...”
Tôi khẽ đưa những ngón tay mình lên mái tóc của Haruka.
Trông Haruka thoáng chút giật mình.
“...”
Nhưng cô ấy bỗng nhắm mắt lại, sau đó đặt lòng bàn tay vươn đến của tôi lên gò má mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
...Ra là thế.
Đây là cái người ta gọi là “Dấu Hiệu”.
Dấu hiệu từ Haruka, và cả dấu hiệu từ tôi nữa.
Cả hai đều nhận thấy được “Dấu Hiệu” của nhau.
Nếu bây giờ mình dùng đôi tay này, sau đó ôm cô ấy vào lòng thì có được không nhỉ?Tôi đang tự tìm lời đáp cho câu hỏi đó thì...
”PÍNG PONG~~~~!!”
““~~~~~~~~!!!!””
Nghe tiếng chuông cửa báo hiệu khách đến khiến hai chúng tôi nhảy dựng cả người lên.
...Không gian ấm cúng xung quanh nãy giờ cứ như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.
Bỗng nhiên cảm nhận thấy sự ngại ngần vì khoảng cách gần khiến chúng tôi ngoảnh mặt đi.
“A, ahaha, không biết cậu thấy sao chứ trong manga cũng thường hay có những tình tiết kiểu này nhỉ?”
“Ờ... Ừ. Đúng là thế thật, mấy chuyện thế này... Ngoài đời cũng...”
“Tớ... Ra ngoài chút rồi quay lại ngay nhé!”
“C-cứ đi đi.”
Haruka rời khỏi phòng như đang muốn chạy trốn, với khuôn mặt đỏ đến tận mang tai.
Không hiểu sao chứ... Tôi cảm thấy như mình bị phá đám ngay đúng khoảng khắc quyết định
Nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng phải tôi sẽ ôm Haruka luôn à?
Không những thế, nếu cứ tiếp tục trong bầu không khí như thế, chẳng phải hai chúng tôi cũng sẽ h-hôn nhau luôn à...
... Nghĩ thế khiến tôi vô thức nổi nóng.
Cha thằng nào đến phá đám, người anh em nổ cái địa chỉ nhà ra đây!
Nếu là nhân viên thu phí của bên THVL thì cẩn thận bố mày tới đốt luôn cả cái đài truyền hình đấy!
Cầu mong cho cái tên mới bấm chuông ra đường tông đầu vào cột điện rồi lọt xuống cống chết đi cho vừa.
“A, là papa à? Okaerinasai!”
Là ba của Haruka à!?!?
“Ba về rồi đây, Haruka.”
“Sao thế, tự nhiên ba lại bấm chuông?”
“Lâu lâu mới được về sớm một lần, thế nào lại quên chìa khóa trên bàn chứ. Có Haruka ở nhà thì đỡ quá rồi.”
Tôi nghe thấy giọng đàn ông, rõ ràng là không nghe nhầm.
Quả nhiên ba của Haruka đã về rồi...!
“...Hửm? Đôi giày lạ quá nhỉ, bạn con đến chơi à?”
“Bạn gì mà bạn, trước đây con có kể rồi mà...”
“À, ra là Boi Phờ Ren à. Hình như tên cậu ta là Hiromichi phải không?”
“Đúng đúng! Sắp đến kì thi rồi, thế nên Hiromichi kun đến ôn bài cho con.”
“Ra là thế sao. Hình như ba làm phiền hai đứa rồi nhỉ?”
“Ừm”
“...Bị nói thẳng như thế ta buồn lắm đó. Nhưng mà đúng thật, có thằng nhóc lúc nào cũng giúp đỡ con gái mình đến chơi, ba cũng nên đến chào hỏi nó một tiếng cho phải phép chứ nhỉ?”
Kíuuuuuuuu~~!!??
Nghe tiếng chân đang dần hướng đến đây khiến tôi hét lên trong lòng.
Thì đương nhiên là thế rồi! Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí mà!
Gặp phụ huynh của bạn gái thì tôi biết nói gì đây!?
Những lúc như thế này thì phải hỏi Google sensei, nhưng giờ thời gian đâu mà làm thế được chứ?
Ngay lúc cánh cửa mở ra, hình bóng một người đàn ông cao to trạc tuổi tứ tuần xuất hiện. Bác ấy nhìn tôi qua chiếc gọng kính màu đen của mình.
“Chào buổi tối. Cậu là Hiromichi kun, bạn trai con gái tôi đúng không? Tôi là ba của Haruka, hân hạnh được biết cậu.”
“V-vâng! Chào bác! Cháu là Satou Hiromichi!”
Tôi lật đật đứng dậy rồi cúi chào để đáp lại.
Gì chứ ngồi nguyên mà chào phụ huynh của bạn gái là không thể tha thứ.
Thế nhưng, hiện tại đầu tôi ngưng nhảy số rồi.
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn âm thanh tim đập vang vọng mà thôi.
C-có gì đó không? Có gì đó mà ta nên nói với phụ huynh bạn gái những lúc như thế này không?
Suy nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi nào, nhảy số đi nào...
“Con gái bác đã mang hạnh phúc đến cuộc đời cháu!!”
...Thì tôi nói có sai chỗ nào đâu?
Tôi đã từng thấy cảnh này trong manga rồi, rõ ràng là không sai vào đâu được!
Thế nhưng nhảy sai số rồi, câu đó nói lúc này đâu có hợp!?!?
“Hahaha, cậu này vui tính ghê. Chừng nào cậu đủ tuổi rồi hẳn quay lại nói câu đó với tôi nhé.”
“~~~~~~~~!”
Tại sao tôi có thể chào một câu đốt cháy giai đoạn với một người mới gặp lần đầu được chứ?
Nghe thế, ba của Haruka khẽ nhún vai mỉm cười.
K-không được rồi. Tôi sẽ bị xem là một thằng lập dị mất...
“Nhưng mà có chí khí là tốt đấy, nhớ phải có trách nhiệm nữa.”
“Ể...”
“Ừm, sau khi nghe con gái bảo rằng nó có bạn trai, quả nhiên là một bậc phụ huynh tôi không thể không lo lắng đứa con trai nó quen là người như thế nào. Nếu là cậu thì tôi an tâm. Cậu không nhuộm tóc, cũng không xỏ khuyên. Đúng là hình mẫu học sinh nghiêm túc lí tưởng.”
Câu thoại kì lạ tôi nói lúc nãy, không ngờ lại được chấp nhận dễ dàng như thế.
Cơ mà trông Haruka cũng đang cảm thấy hạnh phúc vì cái câu nói cầm đèn chạy trước ô tô khi nãy của tôi.
Cả hai người là cha con, thế nên sở thích có lẽ cũng giống nhau.
“Mà may thật đó. Chẳng biết phải làm sao nếu mà cậu nhuộm tóc xanh tóc đỏ. Tuổi cậu bây giờ lắm đứa đã nhuộm tóc lại còn xỏ khuyên, mấy đứa đó chẳng có gì tốt lành cả.”
“...”
“À mà Hiromichi kun. Lâu lâu tôi mới về nhà sớm một lần nên định dẫn con gái ra ngoài ăn tối, cậu đi cùng luôn không? Giờ này đi là vừa rồi đó.”
Nghe thế khiến tôi nhìn lên đồng hồ, hiện tại đã là hơn 6 giờ rưỡi tối rồi.
Chớp mắt có cái mà đã đến giờ này rồi.
Tuy nhiên...
“Cảm ơn bác, nhưng hôm nay nhà cháu cũng có nấu cơm nên là...”
Tôi đã từ chối.
Ý tôi chẳng phải tôi không cần bữa tối. Bây giờ chắc ở nhà, Shigure cũng đang chuẩn bị nấu cơm rồi.
Dù nói là được mời ăn, nhưng những đứa được nấu cho ăn mà lại không biết quí trọng bữa ăn đó thì còn hơn cả tồi tệ.
Với lại... Tuy là người tốt, nhưng ăn tối cùng với phụ huynh bạn gái thì chắc tôi mất luôn vị giác mất.
“Hôm nay cháu xin phép về vậy.”
“Ồ thế à, không còn cách nào khác nhỉ. Bữa cơm gia đình là quan trọng. Rất quan trọng. Vậy khi nào có dịp ta lại cùng ăn nhé. Haruka, con tiễn bạn đi.”
“Vâng~”
Rồi Haruka tiễn tôi ra cửa.
Sau khi hình bóng Haruka đang đứng vẫy tay khuất dạng, tôi mới rũ đôi vai gầy của mình xuống vì sự mệt mỏi.
...Thú thực thì tôi hết xí quách rồi.
Vì lần đầu tiên đến chơi nhà bạn gái, vì cái quần lót rồi còn vì phải gặp phụ huynh của Haruka nữa.
Cái ngày gì mà bao nhiêu thứ nó cứ dồn dập xảy ra thế này?
Cơ mà, chiếm được cảm tình của phụ huynh bạn gái coi như là đã trúng mùa rồi.
Thật may vì bác ấy cũng dịu dàng giống y như Haruka.
Bác ấy cũng là ba của Shigure, nên tôi đã sợ rằng bác ấy sẽ có tính cách giống nhỏ. May là không phải thế.
Chỉ là... Chẳng hiểu sao một người đầm tính như thế lại...
[Tuổi cậu bây giờ lắm đứa đã nhuộm tóc lại còn xỏ khuyên, mấy đứa đó chẳng có gì tốt lành cả.]
Biểu cảm gay gắt cùng những câu từ mang đầy sự miệt thị đó, không hiểu sao vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thăm nhà, lả lướt, bay bổng, nhảy số và ĐƯỜNG!!!!!!!!!!