Ngày hôm đó, khi về đến nhà, tôi thấy Haruka đang ở trong phòng mình.
“HaAAAAAAAAAAAAA!?!?!?”
“A. Hiromichi-kun. Xin lỗi vì đã làm phiền!”
“T-tại sao Haruka lại ở đâyyyyyyyyyyyy!?!?!?”
Đầu tôi trong một thoáng như mất luôn cả chức năng suy nghĩ, chỉ còn lại sự hoảng loạn.
Tại sao Haruka lại ở đây?
Tại sao Haruka lại biết tôi ở đây?
Từng câu nghi vấn một cứ văng vẳng trong đầu khiến mắt tôi quay mòng mòng.
L-l-l-l-l-l-làm sao đây?
T-trước mắt thì phải mang trà... Giờ có phải lúc để lo chuyện đó đâu!?
Không lẽ cô ấy đã biết được chuyện của tôi và Shigure..., N? Shigure?
Khoan đã.
Không lẽ...
Tôi một lần nữa nhìn lại Haruka ở trong nhà, cô ấy bắt đầu nhoẻn miệng ra và nở một nụ cười quỷ quái, sau đó bật thành tiếng khanh khách rõ to.
“Aha! AHAHAHAHAH! Onii-san, phản ứng của anh buồn cười quá đi!”
“Quả nhiên là Shigure à!”
“Vâng, người em gái dễ thương dễ mến của anh, Shigure đây. Mou Onii-san này, quả nhiên phản ứng đó của anh là cái em đang muốn thấy đó. Anh có tố chất làm trong ngành giải trí đó!”
“Xin mày tha cho anh một lần được không...”
Cơ thể như mất hết sức lực, tôi dựa vào tường.
Vì nhỏ đang mặc đồng phục của trường Seiun nên trong một thoáng tôi bị nhầm lẫn, người đang ở trong nhà không phải Haruka mà là Shigure.
Tim tôi rớt ra ngoài rồi này, để tôi đi nhặt lại đã.
Cơ mà nhìn lại...
“Tại sao Shigure lại mặc bộ đồng phục đó? Mới mua à?”
“Mà mình làm gì có kinh phí mua thêm đồ?”
“Vậy thì cái đó là từ đâu ra thế hả?”
“Em mới đổi với chị đấy. Onee-san nói là muốn mặc đồng phục của Shuuei một ngày thử xem sao.”
Shigure ưỡn cái bộ ngực đầy đặn của mình ra mà trả lời.
Bởi cái bộ đồng phục đang ôm cơ thể nhỏ lại, nên tôi thấy bộ ngực của nhỏ như to hơn thường ngày.
“Với lại em cũng muốn xem phản ứng của Onii-san khi anh thấy em mặc bộ này như thế nào. Hihi”
“...Thế thấy rồi thì đã vừa lòng chưa hả, dòng thứ quỷ yêu?”
“Ahaha. Anh đừng giận mà. Onii-san, đâu phải là anh không được xơ múi gì nếu em làm như thế này đâu?”
Hả? Xơ múi gì?
“Là sao?”
“Thì, em với chị sinh đôi nên giống nhau từ khuôn mặt, vóc dáng đến cả mái tóc nữa. Nếu giờ em mặc luôn cả đồng phục của chị rồi, anh có thể xem như chị đang ở đây cũng được mà?”
“Em nghĩ cỏ có thể mọc ngang lúa được không?”
“Hiromichi-kun... Ôm- tớ- đi♡”
“THÔI NGAY!!!!!!”
“Wa, anh nhìn em ghê quá đi, đừng có lại đây mà! Em sợ rồi mà! Anh cầm cây bút chì tính làm gì em vậy hả? Em chừa rồi, không dám nữa đâu mà!”
Thiệt là tình cái con em gái này.
Tôi đặt cây bút chì mà tôi cầm lên trong lúc mất bình tĩnh xuống bàn.
“A-, sợ quá trời sợ luôn. Em mới đùa có tí xíu mà anh làm dữ vậy. Onii-san đúng là không biết đùa gì cả.”
“Mấy cái trò đùa của em không có vui đâu.”
“Anh khó tính quá đi~”
“Đủ rồi, thay bộ đồ đó ra ngay. Ở nhà mà mặc bộ đó nóng lắm đúng không? Nhà mình không có máy lạnh đâu.”
“Không chịu đâu. Em muốn mặc bộ này mà. Chiều em chút đi mà... A, đúng rồi. Lỡ mặc rồi nên chụp vài cái ảnh lưu niệm luôn nhỉ.”
Nói rồi Shigure lấy cái điện thoại của mình ra.
Không hiểu sao mấy đứa con gái cứ thích selfie như thế này nhỉ, rồi còn bắn lên mạng sống ảo nữa chứ.
Tôi thì tôi không nghĩ mình muốn để ảnh của bản thân cho cả thế giới thấy đâu.
“Ừ-m, góc này có hơi xấu nhỉ? Onii-san, anh chụp giúp em đi!”
“Hả? Sao lại là anh?”
“Tự selfie thì không thấy rõ hết người, góc chụp rồi dáng chụp cũng xấu nữa. Sau khi anh chụp giúp em vài tấm thì em đi thay đồ ngay mà... Ngược lại anh mà không giúp em, anh có tin là em mặc bộ này cả ngày hôm nay cho anh xem không? Cơ mà anh nói đúng nhà mình nóng thật, làm em muốn lột bớt ra.”
Vừa ngước mắt lên nhìn tôi, Shigure vừa cố tình kéo lỏng chiếc cà vạt nhỏ đang đeo trên cổ xuống.
Rồi vùng cổ áo của nhỏ mở rộng, để lộ ra cặp xương quai xanh của nhỏ bên dưới cổ.
Làm đến mức này rồi thì xem như tôi không còn lựa chọn nào khác nhỉ.
“...Được rồi, đưa điện thoại đây”
“Đây anh, anh chụp cho đẹp vào nhé. Chờ em chuẩn bị chút.”
Nói rồi, Shigure cúi người xuống cởi đôi vớ, để lộ ra đôi chân trần của mình.
“Sao lại cởi vớ ra làm gì?”
“N? Em nghĩ như thế này thì dễ chụp mấy kiểu ảnh sexy hơn. Anh cứ tưởng tượng là sau giờ học, bạn gái anh đến nhà chơi. Khi bầu không khí giữa cả hai có hơi tốt lên, cô gái bắt đầu lơ là, rồi anh sẽ nhấn nút chụp cái khoảnh khắc mà anh muốn thấy nhất lúc đó. Như thế thì ảnh sẽ đẹp hơn.”
Hiểu.
...Không được, trong một thoáng tôi lỡ đồng ý, dù chỉ là trong tiềm thức.
May mà tôi chưa nói gì.
Nếu những lời đó vụt ra khỏi miệng, chắc chắn tôi sẽ lại bị trêu mất thôi.
Ấy là còn chưa kể cái cảm giác bó sát khi vận đồng phục của Shigure khác hẳn với Haruka.
Cái này chết người đó.
Anh chụp nhanh cho vừa lòng mày, rồi mau mau thay ra hộ anh cái.
“Tạo dáng xong rồi nói anh tiếng.”
“Vâng~”
Và rồi, đúng theo như những gì Shigure yêu cầu, tôi dùng cái ứng dụng chụp ảnh trên điện thoại, đi khắp các ngóc ngách trong nhà để lấy cảnh chụp mà Shigure ưng ý rồi ấn nút.
Cảnh nhỏ ngồi bệt lên chiếu, co đôi chân trần của mình lên mà chơi đùa với những ngón chân.
Cảnh nhỏ đang ngồi bên chiếc bàn tròn, mở tập ra vừa đăm chiêu suy nghĩ, vừa bấm ngòi bút.
Cảnh nhỏ nằm ngửa lên trên tấm chiếu, nhìn lên cái ống kính như đang thèm khát thứ gì đó.
Theo những chỉ dẫn của Shigure, tôi thay đổi góc độ, cự li rồi bấm tách tách.
Cái này, dễ cương quá...
“Hửm~. Cái tấm bên hông này nếu để lộ bụng ra một xíu thì sẽ đẹp hơn đấy. Để em bỏ áo sơ mi ra thùng cái, rồi nhờ anh hết nhé”
“...”
Tôi phải làm sao đây.
Làm cái này khó hơn nhiều so với những gì tôt tưởng tượng.
Mặc dù tôi có tự nhủ bản thân rằng đây là Shigure bao lần đi nữa, nhưng cái bộ đồng phục đó khiến tôi không thể không nghĩ đến Haruka.
Haruka hiện đang ở trong căn phòng này, và cô ấy đang cố ý để tôi thấy hình ảnh không chút phòng bị của mình.
Không những thế, cô ấy còn có ý muốn mời gọi tôi nữa.
Tưởng tượng những thứ như thế khiến nhịp tim tôi tăng như tiếng xe máy cày.
Không ổn.
Nếu như Shigure biết được rằng tôi đang hồi hộp như thế này, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra đâu.
Phải giấu những suy nghĩ thực sự trong tôi, nhất định không được để lộ ra.
Tôi đang cố làm ra vẻ lạnh lùng boy hết mức có thể.
Cứ như một phép màu, buổi chụp ảnh kết thúc mà không có chuyện gì xảy ra.
Tôi trả lại điện thoại cho Shigure để nhỏ kiểm tra ảnh.
“...Như này, được chưa?”
“Hể-. Onii-san khéo tay thật đấy. Như cái góc này chẳng hạn, anh tận dụng ánh nắng chiếu vào để tăng độ sáng lên trông rõ nét hẳn lên. Onii-san, có khi anh có tài năng tiềm ẩn trong việc làm nhiếp ảnh đấy. Anh nên bắt đầu thử sức bằng việc chụp ảnh cosplay ở mấy chỗ có lễ hội.”
“Khỏi, xin mạn phép từ chối.”
“Nhưng nhìn lại lần nữa thì phải công nhận là em giống Onee-san thật đấy. Không chỉ khuôn mặt mà đến cả hình dáng bộ ngực, rồi còn thêm bờ mông có phần cong lên nữa. Em công nhận anh đúng là có mắt nhìn người đấy.”
“...Anh không cần.”
Cơ mà đừng có mang mấy chuyện mông vếu con gái ra mà nói.
Tôi cảm thấy như mình dần bị tha hóa rồi.
“Nhiêu đây là đủ rồi chứ? Còn không nhanh thay bộ đồ đó ra?”
“Anh nói đúng nhỉ. Cũng sắp phải chuẩn bị bữa tối rồi. Nếu bộ đồ này bị bẩn trong lúc nấu ăn thì cũng không tốt chút nào.”
Ổn rồi, có vẻ như Shigure đã thỏa mãn rồi.
Cuối cùng cũng...
“Chỉ là, trước khi thay đồ, anh phải trả phí bảo hiểm cho em.”
“Hả? Phí bảo hiểm?”
“Urya!”
Shigure mới nói cái gì đó mà tôi không hiểu. Ngay sau đó, nhỏ xô tôi trong lúc tôi đang ngồi bệt dưới sàn rồi cưỡi lên người tôi.
“Ể? Cái...?”
Như bị bấn loạn, tôi phát ra không thành tiếng.
Shigure đặt tay mình lên ngực tôi, rồi nhỏ mỉm cười một cách đầy bạo dâm.
“...Fufu, tim anh đập nhanh quá này. Nói nghe thì cứng lắm, nhưng quả nhiên khi thấy em như thế này anh lại tưởng tượng là Onee-san đang ở đây đúng không? Dễ thương làm sao.”
“K-Không có chuyện đó!”
“Nói dối”
Nhỏ đưa khuôn mặt mình lại gần tai tôi và thì thầm chế giễu.
Mái tóc đang vướng vào bả vai của Shigure chảy xuống và sờ vào gò má tôi.
Mái tóc đó của nhỏ không khác gì sợi lông vũ kích thích cả cơ thể đang run rẩy vì kinh sợ của tôi.
Nhìn thấy đang tôi rùng mình như thế, Shigure nở một nụ cười đen tối.
“Nếu không phải như thế, sao tim anh lại đập nha~nh thế này? Em nói có sai không?”
“Ư,”
Khẽ khúc khích cười, đầu ngón tay được cắt dũa đẹp đẽ của Shigure chạy dài trên ngực tôi.
“Đúng là một người vô vọng mà. Dù em không phải là chị, chỉ có DNA là giống nhau nhưng lại là hay người khác, thế mà tim anh lại đập nhanh như thế này. Mặt anh cũng đỏ lên nữa kìa. Người anh mới hôm qua hôm kia gì còn mạnh dạn nói rằng sẽ chịu đựng giờ đi đâu mất rồi?... Đúng là thảm hại mà. Anh định cho Onee-san thấy cái hình ảnh này của mình à?”
“Tự nhiên mày làm thế khiến anh bất ngờ thôi. Ngoan ngoãn xuống nhanh lên... Anh mày giận thật đấy”
Tôi gồng hết sức bình sinh của mình để trừng mắt nhìn nhỏ, thấy thế Shigure thè cái lưỡi đỏ lè của mình ra rồi rời xa khỏi mặt tôi.
“Em xin lỗi. Em biết rồi mà. Hai đứa em sinh đôi đó. Không thể trách được nếu như anh hứng lên khi nhìn cô em gái giống hệt bạn gái mình. Onii-san không sai. Anh không sai chỗ nào cả. Bởi anh chỉ nhìn thấy hình bóng của chị qua em thôi. Tức là Onii-san hứng lên vì chị, không phải vì em đúng không? Đứa em gái này có là gì trong mắt anh đâu, đúng không?”
“Ờ, đương nhiên. Anh mày chỉ có mỗi Haruka mà thôi!”
“Nhưng hai đứa em là hai người khác nhau, còn là chị em sinh đôi nữa, nên em có thể làm mấy chuyện xấu hổ mà chị sẽ không bao giờ làm cho anh xem đó.”
“Đang nói cái g-”
Tôi đang hỏi giữa chừng.
Shigure đang cưỡi lên người tôi ngồi lên bằng đầu gối, xong nhỏ nắm lấy mép chiếc váy của Haruka.
Shigure bắt đầu... Vén chiếc váy của nhỏ lên.
Nhỏ làm thế, ngay trước mắt tôi, trong hình dạng không khác gì của Haruka.
“Cái này là quà cảm ơn anh cho ngày hôm nay đó... Hình ảnh nội y của cô bạn gái Haruka mà anh yêu quí đó.”
“Kho-, đừng đừng, dừng lại đi! Dừng lại đi!”
C-c-c-con này nó đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Giọng tôi trở nên cao vút không khác gì đang hét lên, tôi trườn nhanh về phía sau như đang bỏ chạy khỏi một con thú ăn thịt.
Thế nhưng, lưng tôi nhanh chóng đập vào tường, kết quả là dường lùi của tôi đã hết.
Chết tiệt, cái nhà nhỏ quá! Không có chỗ nào để chạy cả!
Trong lúc đó, những ngón tay của Shigure vẫn đang từ từ nâng lên.
“Đồ dâm tiện, vô liêm sỉ này!? Thật không biết xấu hổ mà!?”
“Dĩ nhiên là em thấy xấu hổ chứ, nhưng đây là để trả ơn cho anh mà.”
“L-là con gái thì không được làm thế! Biết quí trọng cơ thể mình hơn đi!”
“Em biết quí trọng cơ thể mình chứ, nhưng nếu là Onii-san thì em không ngại đâu.”
“Không không, tại sao lại là anh thì được? Cơ mà đừng có bắt chước Haruka mà nói mấy cái...”
“Hây”
“Uwaaaaaa!!!!!”
Nhỏ vừa giả vờ hất váy mình lên.
Rồi nhỏ nhìn như đang vắt kiệt từng giọt sức chịu đựng của tôi.
C-con này, thật không thể tin được mà. Nó không do dự khi làm mấy cái chuyện vô liêm sỉ này!
Dù nhỏ có thích tận hưởng cái vẻ bối rối của tôi thế nào đi chăng nữa, làm như này là quá lắm rồi!?
Trước mắt, tôi phải ngoảnh mặt đi chỗ khác, phải thoát khỏi cái mị lực đang hấp dẫn tôi cái đã...
“Đùa~ thôi, em mặc quần đùi ở dưới mà♡”
...A?
“Ahaha! Trông anh kìa, Onii-san, giọng anh the thé như con gái ấy. Anh còn nhắm kịt mắt rồi quay mặt đi chỗ khác nữa kìa! Aha, anh không cần phải quay mặt đi như thế đâu. Một đứa con gái đã nói là muốn cho anh xem những thứ thầm kín của cô ấy rồi, thế mà anh còn từ chối. Quả thực, Onii-san dễ thương quá đi.”
“~~~~~~~~~~!!”
Đừng có giở cái giọng dễ thương như thế ra đây.
Chưa kể, đừng có nói chuyện kiểu đó trong hình dáng của Haruka!
Thật không thể chấp nhận được.
Lần này là quá lắm rồi, tôi hết kiên nhẫn được rồi.
Là bạn trai của Haruka, cũng như là một người anh trai, tôi phải cho con này nó biết không phải cứ muốn làm gì là làm.
Tôi quắc mắt nhìn Shigure và cất cao giọng.
“Quá lắm rồi Shigure! Không phải là em gái thì thích làm gì là...”
Ê, cái quần đùi mà Shigure nói đâu?
“!?!?!?!?”
Ể, khoan, khoan đã.
THẾ NÀY LÀ SAO!?Có cái loại quần đùi nào nhìn y chang quần lót như thế này à?
Cái này, nhìn kiểu gì cũng ra QUẦN LÓT mà!
Tôi chưa từng thấy quần lót của một đứa con gái cùng tuổi bao giờ.
Mấy cái thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, màu hồng, làm bằng vải đó, chỉ có trong Manga thôi!
Con này, sao nó dám khoe quần lót của mình cho con trai xem hả!
“Váy của Onee-san khá ngắn đúng không? Đó là lí do chị hay mang quần đùi bó bên trong để tránh bị tia trộm đó. Là bạn trai của chị mà cái này anh cũng không biết à? Hay là, anh chưa ngó trộm thử bao giờ?”
“Không, đó là quần... L... Uwaaaa!!!”
“N? Sao thế sao thế, Onii-san? Tự dưng anh lại phản ứng thái quá thế. Không lẽ chỉ nhìn quần đùi cũng làm anh hứng lên được à? Aha, đúng là thứ linh trưởng không phân biệt được quần áo của con người mà. Nhiêu đây thì anh muốn em cho anh xem bao lâu cũng được đó, nè nè.”
Sai rồi, không phải như thế!
Cơ mà Shigure, không lẽ nhỏ không biết rằng dưới váy của nhỏ không phải quần đùi sao!?
Uwa, đừng có cho người khác xem trước khi tự kiểm tra trước chứ!
Cái rãnh, có cái đường rãnh ở giữa hai chân nhỏ kìa... Trời ơi, mong ông trời hãy độ con qua kiếp nạn này...
Tôi phải nói cho nhỏ biết!
“Ở, ở dưới...”
Hỏng rồi, tôi hoảng quá nên bị sang chấn tâm lí tạm thời rồi!
Tức quá, làm sao để nói cho con khùng này biết đây,... Đúng rồi!
Trời độ con rồi, con xin đa tạ.
Từ trong túi, tôi móc ra cái điện thoại, chụp ảnh Shigure rồi đưa ra cho nhỏ xem.
Kính Chiếu Yêu!
“Mo-, anh định chụp ảnh em đó à? Anh thích cái quần đùi của em đến mức đó sao? Thật bó tay anh mà. Mà, em gái của anh rất là hào phóng đó nên anh cứ...”
Người mà nãy giờ đang cười nhạo cái phản ứng của tôi là Shigure, đột nhiên như bị mất lưỡi.
Nhỏ đưa mặt sát cái điện thoại của tôi, “Hửm~” một tiếng, nhỏ vừa run rẩy vừa nhìn đi nhìn lại bức ảnh. Rồi như vẫn chưa tin vào mắt mình, nhỏ dụi dụi mắt vài lần rồi nhìn cái màn hình một lần nữa,
“#&^%*@&%)%(*!!!!!!!!!!!!”
Shigure hét lên không thành tiếng, còn mặt nhỏ thì đỏ như trái cà chua chín.
Nhỏ lủi thật nhanh về góc phòng như con chuột rồi lướt lướt cái điện thoại của tôi một cách run rẩy, chắc nhỏ đang xóa bức ảnh đi.
Sau đó, nhỏ hỏi tôi với giọng run run.
“Nè...Anh thấy hết rồi hả?”
“Giờ anh nói anh chưa thấy thì em có tin không?”
“Awawa~~~~!!!!”
Shigure chìm trong hư vô.
Nhỏ ôm đầu, rũ cả người xuống.
Rồi như một con bướm vừa thoát khỏi kén, nhỏ lảo đảo bước về căn phòng kế bên, nơi được ngăn cách bằng một bức trường mỏng.
“Ế, ể, tại sao? Tại sao mình lại không mặc quần đùi? Khoan, lạ quá. Mình nhớ rõ ràng là đã mượn của chị rồi mà, lạ hết sức... A, đúng rồi, lúc về nhà mình thấy nóng quá... Rồi mình còn cố gắng chạy về trước Onii-san nữa nên người đầy mồ hôi, chắc lúc đó mình đã... C-c-c-c-~~~~~:”
Từ phía bên kia bức tường, giọng nói lập cập, máy móc như tự kỉ của Shigure đập vào tai tôi.
Có vẻ như để tôi thấy quần lót của mình khiến nhỏ cảm thấy quằn quại.
Rốt cục thì cả ngày hôm đó, Shigure không bước chân ra khỏi phòng mình.
Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt.
Đây là quả báo vì nhỏ dám dùng hình ảnh của Haruka để đùa giỡn với tôi.
...Cơ mà, anh không ngờ là mày cũng biết xấu hổ đấy.
Đối với Onii-chan mà nói, không có gì bất ngờ hơn thế đâu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
Dịch xong tự hỏi đếu biết mình đang làm gì...
Hiện tại thì có cái pj này con Kaki bên Cú Đêm Hội không làm nữa thì nhượng lại cho mình, nhưng mình vẫn đang suy nghĩ không biết có nên nhận hay không. Đằng nào cũng có eng rồi nên cảm thấy không cần thiết phải dịch, không biết có nhóm nào thầu tiếp không nhỉ.Còn bộ này sẽ chạy một lúc nào đó...