“Vâng~, thế là buổi tăng ca công việc làm nữ sinh của ngày hôm nay đã chính thức khép lại!”
Khoảng 10 giờ tối vào một ngày trong tuần.
Vừa mới hoàn thành xong bài tập của mình, Shigure quăng cây bút chì kim lên trên bàn.
“Vất vả rồi. Nhanh quá nhỉ? Học sinh nhì lớp có khác. ”
“Anh cũng gấp rút làm cho xong luôn đi. Rồi còn chơi Mario Kart nữa, Mario Kart đó! Nếu anh thấy cần thì cọp pi bài em cũng được kìa.”
“Cóp pi để mà làm gì cơ chứ?”
“Kì quá nha, ý anh chê em làm sai à?”
“Không phải thế, bài tập về nhà có ý nghĩa riêng của chúng. Anh mày không làm vì muốn xong nhanh.”
“Lại nói mấy cái đạo lí chẳng đâu vào đâu nữa rồi. Đừng nói như thế nữa được không? Nghe như thể em là kiểu nữ sinh trung học ất ơ nào đó vậy.”
“Ai biết à nha.”
Tiện đây thì tiến độ làm bài tập của tôi vẫn chưa đâu vào đâu cả.
Chẳng hiểu sao hôm nay đống bài tập trong sách giáo khoa chất cao như núi.
Do mùa thi giữa kì đang dần đến nên cái danh hiệu học sinh được đặc cách đang léo nhéo hăm dọa rằng tôi không được phép nghỉ một giây nào hết.
“Tí nữa làm xong bài tập anh còn phải chuẩn bị bài ngày mai nữa, nên nếu muốn chơi game thì chơi một mình đi.”
“Ể~. Nhưng chơi một mình chán lắm. Chơi game phải có đối thủ ngồi ngay bên cạnh mới vui chứ?”
“Nếu vậy, Shigure muốn cùng soạn bài ngày mai với anh không?”
“Mấy cái vụ soạn bài ôn bài rốt cuộc là để làm gì nhỉ? Bình thường nghe giảng qua một cái là hiểu ngay mà, nghe xong cũng chẳng thể nào quên được nữa.”
“Đang mùa thi mà nói câu đó coi chừng có án mạng đấy.”
“Mấy người không làm được như những gì em vừa nói, chẳng biết trong lớp họ để tâm đi đâu nữa.”
Ra là thế, ra là nhỏ cảm thấy như thế.
Mà, nói về khả năng tập trung tư duy thì bẩm sinh mỗi người mỗi khác rồi.
Trên thế giới có vài người chỉ cần liếc mắt qua là có thể ghi nhớ hết được hàng dài những kí tự và chữ số, chắc hẳn Shigure cũng là một trong số đó.
“Với lại, một nữ sinh trung học tài sắc vẹn toàn như em đây cần gì phải học cơ chứ? Ngay từ khi sinh ra đã nằm ở vạch đích luôn rồi. Phải bỏ công ra họa chăng chỉ có lúc rèn luyện tâm lí để học cách nhường nhịn mấy đứa con trai mà thôi.”
“Đúng là Shigure giỏi ở khoản đó thật nhỉ?”
“Anh biết không? Là nhờ có mấy cái bao cát để giải tỏa căng thẳng đó, đấm sướng tay lắm.”
“Nếu thế thì anh mày thực sự quan ngại đấy.”
Làm anh nó đã khổ thế này, mai mốt chồng nó chẳng biết sẽ còn phải chịu những cực hình như thế nào.
Chắc chắc sau này chồng nó ngày nào cũng sẽ tả rớt mồng tơi cho coi.
Cơ mà nếu chồng nó là một thằng bị cái vẻ ngoài của nó đánh lừa mà bỏ qua bản chất thật sự bên trong, thì chẳng đáng cảm thông làm gì.
“Khác với Shigure tài sắc vẹn toàn, anh chẳng được trời ban cho cái vẻ ngoài đáng đồng tiền, mà cũng chẳng có tài năng gì nổi bật cả. Thế nên chuẩn bị và ôn tập đối với anh là cần thiết. Học không chịu, chơi một mình cũng không chịu nốt thì cứ mở ti vi lên mà xem đi. Mà nhỏ tiếng thôi nhé. Giờ cũng đã trễ rồi.”
“Được một đứa con gái giống y chang bạn gái mình mời thế này mà anh cũng không chịu à?”
“Thì mày có phải Haruka đâu?”
“Nếu em là chị thì anh có chơi với em không?”
“Dẹp mấy cái giả thiết viễn vông đó sang một bên đi, vô ích thôi.”
“...Đúng là vậy nhỉ. Vậy mình kiếm trò gì đó mà anh có thể vừa học vừa chơi đi.”
Hả?
Tôi nhìn chằm chằm bằng nửa con mắt ý hỏi nó đang nói cái gì vậy, thế rồi Shigure trưng ra một bộ mặt tinh nghịch.
“Mình chơi đấu mắt với nhau đi. Em sẽ trừng mắt nhìn anh, nếu bị mất tập trung và không thể học được thì coi như anh thua.”
“Không, anh không chơi đâu.”
“Anh không chơi thì em chơi. Rồi, bắt đầu!”
Tự ý bắt đầu luôn, con gái con nứa gì mà tánh gia trưởng.
Shigure ngồi phía bên kia chống khuỷu tay lên bàn gỗ, rồi nó đặt cằm lên cánh tay mà nhìn tôi chằm chằm.
Ư...
Tự nhiên bị nhìn thế này, sao mà ngượng quá đi.
Khuôn mặt giống y Haruka như đúc đã đành, đó còn là khuôn mặt của người tôi yêu nữa, bị nhìn chằm chằm bởi khuôn mặt đó khiến tôi không sao ngồi yên được.Cố gắng lảng mặt sang chỗ khác, tôi tập trung vào bài tập của mình.
Nói đúng hơn là tôi đang cố tỏ ra rằng mình đang tập trung.
Nhưng dù có lánh mặt đi thì tôi vẫn cảm thấy được ánh mắt đang nhìn mình.
Lén liếc mắt nhìn thử thì quả nhiên, Shigure đang nhìn tôi mà không hề chớp mắt lấy một cái.
Rồi vẫn đang chống tay, nhỏ sà xuống áp má mình lên bàn, hướng ánh mắt mình nhìn lên tôi.
Hình ảnh tôi phản chiếu lên cặp đồng tử to tròn long lanh, nằm dưới đôi lông mi dài.
...Chết tiệt, quả nhiên nhỏ này dễ thương không chịu được.
Nữ sinh trung học tài sắc vẹn toàn chỉ là tự phong.
Thế nhưng, rõ ràng nó rất biết cách thể hiện cái vẻ ngoài quyến rũ của mình. Nếu nói về giả nai làm điệu, chắc chắn Shigure nằm trên Haruka một bậc.
Nếu không có Haruka là bạn gái, chắc chắn tôi sẽ bị nhỏ làm cho xiêu lòng.
Nhưng vì tôi có Haruka.
Vậy nên, bị con tiểu ác ma này làm phiền lúc mình đang tập trung học như thế này chẳng có gì vui cả.
Tôi hướng mắt mình quay trở lại quyển tập, không những thế tôi còn ghé mắt sát xuống như đang muốn ăn tươi muốn sống nó, đặng thu hẹp tầm nhìn của mình hết mức có thể.
Làm thế này quả nhiên công hiệu.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi lại có thể tập trung vào giải phương trình.
Nhưng chỉ một lúc sau, phía trên tầm nhìn của tôi bỗng dưng xuất hiện một ngón tay màu trắng.
Đó là ngón tay của Shigure.
Tôi cố tình lơ nó đi.
Dù muốn lơ đi, nhưng ngón tay màu trắng kia lại dùng chiếc móng bóng bẩy của mình gõ gõ vào phần rìa quyển tập của tôi.
Không, nói chính xác thì ngón tay ấy đang cố tình gãi như thể muốn thu hút sự chú ý của tôi.
Cộc cộc cộc cộc.
Đến mức này thì sức chịu đựng của tôi đã đến giới hạn.
“AAA! Phiền quá đi! Túm cái váy lại giờ muốn sao hả!”
“Hoan hô, em thắng nhé. Lí do tại sao anh thua thì không cần suy nghĩ gì đâu, thế nên chơi game với em đi!”
“Gì cơ? Ban đầu có ai giao đâu? Cơ mà từ nãy đến giờ làm trò gì thế hả?”
“Chỗ phương trình đó sai ngay từ đầu rồi, bị nhầm số 6 thành số 9 đó.”
“Biết vậy thì ngay từ đầu huỵch toẹt ra luôn đi!?”
Uwa, đúng thật này.
Nhìn vào cái chỗ Shigure dùng ngón tay gõ vào hồi nãy, tôi mới nhận ra rằng biểu thức đề bài mình chép lại bị sai số hạng.
Hậu quả do mới nãy thu hẹp tầm nhìn dữ quá đây mà.
Vừa ấm ức tôi vừa giải lại phương trình từ đầu.
Thấy thế, Shigure tròn mắt ngạc nhiên.
“Anh khá là thích học ấy nhỉ? Có thời gian rảnh lúc nào cũng thấy học cả. Anh không đi chơi cùng bạn bè hay đi làm thêm gì sao?”
“Không hẳn là không đi, nhưng... Cơ mà nghĩ lại, đúng là dạo này anh có hơi ít đi chơi thì phải.”
Trước đây thi thoảng tôi có rủ đám Tomoe đến đây chơi game đến tận hôm sau, nhưng từ lúc có thêm Shigure sống cùng, cộng thêm kì thi giữa kì đang đến gần, rồi cả lịch làm thêm của Tomoe và câu lạc bộ của Takeshi không đồng nhất nữa, nên tôi không có nhiều cơ hội đi chơi dạo gần đây.
“Cơ mà tầm kì nghỉ hè thì anh sẽ đi làm thêm một chút. Anh muốn mua quà cho Haruka. Ơ mà còn phải tham gia lớp học hè nữa, phải tìm cách nào đó để cân bằng tất cả mọi thứ.”
“Sao anh cứ phải cắm đầu vào học như thế vậy? Bộ có ước mơ tương lai gì à?”
“Không hẳn.”
Tôi lắc đầu.
Đến giờ tôi vẫn chưa xác định được tương lai mình muốn làm gì.
Tuy rằng mục tiêu phải vào được trường đại học hàng đầu là có, nhưng vào đó rồi làm gì tiếp theo thì tôi vẫn chưa định hình được.
Thế nhưng,
“Vì vẫn chưa có định hướng tương lai, cũng chưa hình dung ra rằng mình sẽ làm gì, thế nên anh chỉ có thể học mà thôi.”
“...?”
“Hồi xưa lão già có nói với anh. Sau này nếu có ước mơ thì hãy dốc sức mà theo đuổi, dù tùy tình hình mà có thể bỏ cuộc giữa chừng đi chăng nữa. Nhưng nếu vẫn chưa tìm ra ước mơ của mình, hãy cứ tập trung vào việc học trước đã. Bởi nếu làm thế, khi tìm ra được công việc mình muốn làm rồi, ít nhất anh không cần phải lo đến mấy vấn đề như xét học bạ này nọ.”
“Hể... Nói thế này có lẽ hơi vô phép, nhưng ý kiến của cha dượng quả thật cao thâm.”
“Đúng là vậy. Mà đúng ổng từng muốn trở thành học giả nghiên cứu về khủng long, nhưng đó là chuyện xảy ra sau khi ổng tốt nghiệp cao trung rồi đi xin việc. Khoảng thời gian đó chắc hẳn phải khó khăn lắm.”
Hình như ổng đã tốt nghiệp một trường cao trung công nghiệp, xin vào làm ở một công trường nhỏ để rồi nghỉ việc sau đó. 4 lần rớt với số tuổi đã vượt qua con số 30, rốt cuộc ổng cũng vào được đại học Tokyo, rồi đi du học tại một trường đại học ở Canada ngay sau đó.
Là con trai của ổng, thẳng thắn mà nói thì vốn sống của ông già tôi thật sự ấn tượng. Từ một học sinh trung học nghiện khủng long, biến sở thích thành đam mê, theo đuổi đến cùng tạo kế sinh nhai, lí do ổng có thể làm được như thế phần lớn là do học bạ.
“Có lẽ anh không hề có tài năng thiên bẩm gì cả. Nhưng để làm đẹp học bạ thì không cần tài năng. Thế nên một thằng như anh chí ít vẫn có thể làm được một việc cho ra trò, đó là học.”
Dù thế nào đi nữa thì học bạ... Hay nói đúng hơn, bước vào ngưỡng cửa đại học cũng là bước vào thế giới của những câu trả lời.
Câu trả lời mà tôi đang cần chắc chắn nằm ở đó, âu cũng chính là lộ trình tôi muốn theo đuổi.
Thế nên tôi mới phải nỗ lực và cố gắng, dù có thế nào đi nữa.
Dù là trong thể thao, nghệ thuật hay học vấn thì thiên tài hay những kẻ tầm thường đều nằm ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
“Với lại, dù không xác định được mình muốn làm gì đi nữa, thì những đứa tốt nghiệp đại học loại ưu như anh đây tệ lắm cũng phải trở thành nhân viên chính thức của một tập đoàn hàng đầu, xa hơn là làm nhân viên
nhà nước... Vì anh không muốn làm cho Haruka phải mất mặt.|
“Ọe. Còn đứng đây mà suy nghĩ đâu trên kia cho cực vậy ông... Gớm!”
“I-im đi! Còn đỡ hơn không tính toán gì đúng không?”
Tôi kháng nghị lại với Shigure đang tìm cách chọc quê mình.
...Quả nhiên con gái mà thấy mấy chuyện như thế này sẽ dễ sinh ác cảm.
Đúng là tôi đang cầm đèn chạy trước ô tô thật, thế nhưng cùng người yêu bước qua quãng đường dài mà không dự tính trước tương lai, đối với tôi như thế còn khó hơn.
Tôi đang suy tư như thế thì,
“Biết sao được, làm phiền chị hai thì cũng khổ tâm lắm, nên em sẽ không làm phiền lúc anh tập trung học nữa.”
Shigure đứng lên, rồi nhỏ tiến vào trong nhà bếp.
Chẳng biết nhỏ đang định làm gì, tôi đưa mắt nhìn theo thì thấy nhỏ bật lửa lên để đun nước.
Nhỏ muốn pha cà phê à?
Trông như nhỏ chán rồi.
...Đùa tí thôi, tưởng anh đây ngu lắm à?
Tôi biết một khi đã làm thì nhỏ sẽ không bao giờ nương tay.
Nhỏ chẳng tốt tính đến độ rút lui vì cảm thấy bị thuyết phục bởi những lời tôi nói đâu.
Giả vờ rút lui, nhưng thật ra lại đang chuẩn bị một đợt tấn công khác với sức sát thương cao hơn.
Đó là chuyện hiển nhiên.
Thế nên tôi không được phép lơ là phòng thủ.
Khoảng không lâu sau đó, Shigure tiến lại gần chỗ tôi lần nữa.
Thấy chưa, nói có sai đâu.
Thế nhưng đã chuẩn bị sẵn trước tinh thần rồi nên nhỏ đừng hòng mà qua mặt được tôi.
Tôi phủ đầu bằng cách lườm nhỏ đầy đe dọa, như thể đang hỏi nhỏ này đang tính làm gì.
“Đây, phần của anh này.”
“...Ể?”
Shigure mang đến hai li sứ rồi chìa ra cho tôi một li trong số đó.
“Đang học thì anh nên uống thêm đường và sữa, để em uống li đắng cho.”
“Pha luôn phần cho anh à?”
“Tiện tay thôi. Dù pha một li hay hai li thì lượng nước cũng như nhau cả mà.”
Nói rồi Shigure ngồi đối diện tôi, nhỏ dùng điều khiển bật ti vi lên xem.
Rồi nhỏ giảm âm lượng xuống, sau đó đưa cái li mình đang cầm lên môi đặng hớp một hơi.
...Không lẽ, nhỏ đã thực sự bỏ cuộc rồi hay sao?
Vẫn còn bán tính bán nghi trong lòng, Shigure nãy giờ vẫn đang chú tâm nhìn vào ti vi đột nhiên nói.
“Chuyện anh nói hồi nãy, nói gớm thì đúng là gớm thật, nhưng em lại thích như thế. Thay vì làm đến đâu hay đến đó chẳng hề lo toang, em thấy những người con trai dám tính xa chuyện tương lai đúng thật là đấng ngưỡng mộ hơn.”
“...À, ờ. Cảm ơn.”
Nghe nhỏ xác nhận lại với mình như thế, thú thật tôi không khỏi cảm thấy vui.
Tôi như trút bỏ được những suy nghĩ xấu xa trong lòng, tôi đưa li cà phê lên môi uống, cố gắng che giấu sự ngại ngùng của mình.
Khoảng khắc đó, tôi gần như làm rơi cả cái li xuống đất.
“Ự!? N- ng..! Quái gì thế này? Sao ngọt quá vậy!!
“Aha☆Hương vị tình yêu em dành cho anh đó!”
“Đừng có giả ngây! Cái này ít nhất hết nửa li là đường rồi còn gì!”
“Thì đúng là vậy mà, hết nửa li là tình yêu em dành cho anh đó, em nói thật mà.”
Shigure bật cười khanh khách đầy khoái chí.
...Thiệt là tình, mới chỉ lơ là phòng thủ có một tí thôi mà.
Dù gì thì cái trò chơi khăm này, chí ít cũng có chút thiện ý trong đó.
Dù có hơi bất ngờ, nhưng lúc cần tập trung thì không chỉ mỗi caffein mà còn phải bổ sung thêm đường nữa. Giữ cái suy nghĩ lạc quan đó trong đầu, tôi hớp thêm một ngụm cà phê cực ngọt rồi quay lại giải bài tập.
Khi đã quen dần với độ ngọt rồi, li cà phê của Shigure bỗng chốc trở nên ngon đến lạ thường.