Lời người dịch: Tôi để tên của những cô con gái gia tộc Nishiyotsuji ở đây nhằm giúp đỡ cho việc ghi nhớ.
Đại tiểu thư là Asahi (朝日)(Morning sun)
Nhị tiểu thư tên là Mahiru (真昼)(Mid day)
Tam tiểu thư được đặt cho cái tên Yuudachi(夕立)(Evening Shower) (biệt danh : Yuu-chan) - Nhân vật chính.
Con gái út, tứ tiểu thư có tên là Yoru.(夜留)(Night)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bây giờ, kỳ dã ngoại đã qua và những bài học thì cuối cùng cũng bắt đầu.
Mặc dù những môn học như Piano, bơi lội, và cắm hoa thì đã được thực hiện ở nhà rồi.
Những giáo viên đến tận nhà chúng tôi.
Tôi thật sự ngạc nhiên, đó là một chuyện tôi chưa bao giờ biết đến. Nhưng tôi đoán đó là cách người giàu có làm việc.
Có thật đây là Nhật Bản nữa không? Chẳng lẽ đây là nước ngoài?
Điều này là một khái niệm ngoại lai với những thường thức tôi có được từ kiếp trước. Nên sự ngạc nhiên của tôi đã vô ý bị bộc lộ ra.
Không, đây đích thực là cuộc sống... của những người giàu. [note20709]
Vậy là những môn học đi xa tới nước này.
Luyện tập piano đang là cách bạn ngồi sao cho nghiêm chỉnh và đặt tay (lên phím).
Bơi lội là luyện tập mở mắt ở dưới nước.
Cắm hoa là luyện ngồi theo tư thế đúng.
Và vân vân. Nó thực sự chỉ là phần nền tảng.
Tôi không thể nào tin được tôi lại đang được dạy bởi những người (hàng đầu trong từng lĩnh vực) thế này. Đôi lúc tôi đã còn vô ý hỏi "Bọn em sẽ được thầy/cô dạy cái này ạ?", thắc mắc về những điều nhỏ nhặt. [note20710]
Dù sao thì cách dạy học của các giáo viên đều rất hay và nhã nhặn. Dù cho đôi mắt của họ rất nghiêm túc.
Họ đều cố gắng để dạy chị em tôi độc lập với nhau.
Như thế nó (bài học) sẽ không ngừng khắc sâu vào mỗi chúng tôi.
Tới tuần thứ 6, những bài ngoại khoá này trở nên khó khăn rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ.
Các chị em tôi cũng không kêu ca bất cứ gì.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi những khoá học được bắt đầu.
Học kỳ đầu tiên đã hoàn thành và kỳ nghỉ hè phải đến.
Khi nhắc đến kỳ nghỉ hè ở một trường tiểu học, thì hẳn phải có rất nhiều bài tập hè. Và một
dự án nghiên cứu/khám phá lớn nào đó. Về phần học viện Shirayuki thì không có bài tập hè nào cả mà chỉ có nghiên cứu tự chọn thôi.
Lý do thì thật đơn giản. Nó là vô ích. [note20711]
Những người vốn tập trung ưu tiên cho các khóa học và phân công nhiệm vụ có thể làm luôn nó qua mùa hè và nó loại bỏ được những kêu ca phàn nàn và kiệt sức gây ra bởi nó. Nó trở thành quy trình đã được thực hiện từ nhiều năm nay.
Tôi hạnh phúc vì điều đó. Nó có nghĩa là có nhiều thời gian thư giãn hơn.
Tôi đã tưởng là như thế vào lúc trước kì nghỉ hè… nhưng cuộc sống thì có một kế hoạch khác.
*Đang - Đang - Đang*!
Có những tiếng gõ ầm ĩ trên cửa phòng tôi. Và rồi tôi nghe thấy được một giọng nói sôi nổi.
“Yuu-chan, Đi chơi thôi~!”
Tôi quen béng mất. Khi mà trẻ con tiểu học không còn bài tập chắn tầm mắt nữa, cái mà bọn chúng muốn chỉ có chơi đùa thôi...
Những lời thúc giục tôi chơi cùng đã lặp lại mỗi ngày luôn.
Ngay cả nếu tôi từ chối thì các chị em vẫn không biết từ bỏ là gì hay họ không cần quan tâm lời nói đó là gì. Bao nhiêu lần rồi chúng sẽ làm những trò như hát những câu thần chú [hex: tiếng Bắc Mỹ là “tụng/niệm một câu thần chú”] để dỗ dành tôi tham gia chơi đùa.
Thêm nữa chuyện đó xảy ra ngay ở cửa phòng tôi vậy là tôi không thể nào thoát được và nó cứ kéo dài mãi.
“Geez, đừng có ngày nào cũng đến cửa phòng ông đây[俺][note20712] nữ...a…”
Ngày hôm nay tôi cũng chịu thua và thở dài cam chịu.
Khi mà tôi mở cửa phòng mình ra với cái “geez - thở dài” thì ở đó không chỉ có ba khuôn mặt quen thuộc mà ngược lại còn có cả mẹ tôi nữa.
...Mẹ đã nghe thấy chưa nhỉ?
Thường thường thì tôi vẫn dùng cách tự xưng “tư”[私][watashi][note20712] ở trước mặt bố mẹ mình. Nhưng nếu những lúc đó mà tôi dùng “anh đây/ông đây”[俺][ore][note20712] thì họ sẽ rất rất giận dữ ra mặt đó.
Nhưng vào lúc này đây.
“Yuudachi? Cách tự xưng tuyệt vời nào mà con vừa dùng thế?”
Tôi chết đơ tại chỗ.
Mẹ thì đang nhìn vào tôi với cái nụ cười đó.
. . . .
Tôi nên lấy cớ gì đây?
Hmm, tôi có thể ra vẻ như đó là câu nói đùa không? Tôi có nên giả vờ, như tôi không hề sử dụng nó thường xuyên không?
"Hmm? Mẹ chưa từng nghe thấy sao, mẹ? Yuu-chan luôn luôn dùng [ore][俺] mà. Đúng không mọi người?”
“Đúng, em ấy luôn luôn nói như thế.”
“Luôn luôn mà.”
Tôi không thể ngờ được mình bị bán đứng.
“Cái đó, mẹ à… nó là…”
“Hãy sửa cách tự xưng bằng kỳ nghỉ hè này nhé. Phải không hả Yuudachi?”
“Cái đó, ưm…”
“Phải không nhỉ?”
“V-vâng ạ…”
Tôi gật đầu khi đang mất khả năng nói có hay không.
Vào khoảnh khắc đó thời gian thư giãn của tôi hoàn toàn biến mất rồi. [note20713]
~End chap 16~