Lời người dịch: Tôi để tên của những cô con gái gia tộc Nishiyotsuji ở đây nhằm giúp đỡ cho việc ghi nhớ.
Đại tiểu thư là Asahi (朝日)(Morning sun)
Nhị tiểu thư tên là Mahiru (真昼)(Mid day)
Tam tiểu thư được đặt cho cái tên Yuudachi(夕立)(Evening Shower) (biệt danh : Yuu-chan) - Nhân vật chính.
Con gái út, tứ tiểu thư có tên là Yoru.(夜留)(Night)
Và chương này thì thật là HNNNNNNNNNNNGGGGGGGGG!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin chào tất cả các bạn. Tên tôi(私)[watashi] là Nishiyotsuji Yuudachi.
TN: Cô bé sử dụng (watashi-私) đại từ tự xưng nhã nhặn và nữ tính thay thế cho kiểu nam tính (ore) thường hay dùng (Yuudachi đã dùng 'ore' trong tất cả các đoạn kể và độc thoại nội tâm từ đầu truyện đến giờ, nhưng mà trong tiếng Việt thì chỉ dịch là 'tôi' thôi). Chap này sẽ có đánh dấu các vị trí chuyển đổi xưng hô cần thiết.
. . .
Không đùa nữa.
Đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi mẹ tôi bắt đầu quá trình"sửa chữa" tôi của bà ấy.
Từ lúc "chỉnh huấn" bắt đầu đó tôi đã liên tục bị ép buộc phải sử dụng cách tự xưng 'tư'(私 watashi). Tôi đã luôn luôn giấu diếm cách tự xưng (ore) với bố mẹ mình, vừa qua nó bị phát hiện nên quá trình "huấn luyện" này sẽ là bất tận.
Chẳng có sự tin tưởng nào cả. Tôi thấy thật sự buồn bã.
Phải rồi mẹ tôi bây giờ lúc nào cũng coi chừng.
Giới tính hiện tại của tôi chắc chắn là phụ nữ.
Nhưng mà tôi có rất nhiều những ký ức của tôi ở kiếp trước. Hai mươi mấy năm đấy. Dài hơn nhiều cuộc đời làm phụ nữ của tôi.
Nên vì lẽ đó mà nó là là bất khả thi cho tôi thực sự sống cuộc đời của một người phụ nữ….
…. Đấy là lời nói dối. Nó chỉ là cái cớ của tôi thôi.
Thật lòng thì tôi đã nhận ra chuyện đó, rằng tôi chỉ đang sợ hãi mà thôi.
Tôi thừa nhận mình thực sự là con gái, nhưng tôi lo sợ rằng người đàn ông trước kia của tôi sẽ biến mất.
Điều ấy thật nuối tiếc.....
Tôi đã cảm thấy bản ngã [note20744] kiếp trước của mình cứ suy yếu dần dần từ khi tôi được đầu thai.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Haa. . . .”
Buổi “đặc huấn” chỉ vừa mới hoàn thành. Tôi trở lại phòng của mình và nằm vật xuống đối mặt với trần nhà. Thoát ra một hơi thở dài dằng dặc.
Tôi nhìn thấy ánh sáng phản xạ lại góc bên cạnh mắt của tôi đến từ tóc của chính mình.
Nó thật là óng ả và mềm mại. Đó nhất định là một mái tóc đầy nữ tính.
Tôi lại thở dài lần nữa.
“Thật là… Mình nên làm cái gì…”
Tôi muốn chứng tỏ chính bản thân mình [note20743] … Nhưng tôi là một đứa con gái, nên tôi phải tỏ ra nữ tính hơn mới phải.
Tôi biết, tôi biết chứ, nhưng tôi không sao tiến về phía trước.
Từ khi nào mà tôi trở thành kẻ hèn nhát thế này...
Khi tôi đang nhả ra cái thở dài thứ ba, trên cánh cửa phòng tôi phía đằng kia có những tiếng gõ cửa thật dịu dàng.
Chẳng có những giọng nói ầm ĩ nên tôi không nghĩ đó là các chị em của tôi.
Là cha mẹ tôi hay sao?
Tôi lập tức choàng dậy từ trên giường để đón họ.
“Hãy vào đi.”
“Được rồi, anh vào đây.”
“Hử… Souji á? Tôi còn chưa ngồi lên nghiêm chỉnh mà.”
Souji đã vào trong phòng tôi rồi.
Cậu ấy nhăn mặt bởi giọng điệu của tôi. Nhưng vượt qua nó. Cậu ta đằng hắng và mở lời.
“Yuudachi, có chuyện gì sao? Dạo này nhìn em như mất hồn vậy.”
“Thật á? Anh có chắc là không tưởng tượng ra không?”
“Nhất định là có chuyện gì đó!... Có phải “đặc huấn” đó rất đau khổ với em phải không?”
Cậu ta vượt qua sự né tránh của tôi và trở lại ý định của mình với một chất giọng mạnh mẽ.
Rõ ràng là cậu ấy đã mang theo sự quả quyết mà đến đây.
Nó có lẽ là không thể nào trốn thoát khỏi chuyện này rồi.
“Việc huấn luyện đó không khổ chỗ nào cả.”
“Có thật vậy không? Thế thì chuyện gì đã xảy ra?”
Souji đã nhìn thẳng vào mắt của tôi mà hỏi.
Cậu ấy chỉ mới là một học sinh tiểu học.
Vậy nhưng lại có đầy sự mạnh mẽ đằng sau đôi mắt ấy.
Cậu ta lúc bình thường thì thật khó tin cậy. Nhưng ngay lúc này đây cậu ấy lại hành động như thể một người anh trai hoàn hảo.
“Vâng… Souji. Tôi(俺)[ore]. . . Em(私)[watashi] đang thay đổi… Em không muốn thay đổi…. Em tự hỏi là nếu mình còn có thể là mình như cũ không…”
Dù ngay cả là tôi đã không muốn nói ra điều đó. Những từ ngữ vẫn cứ vỡ òa ra.
Tôi nói cái thứ gì cho một đứa bé còn chưa đầy 10 tuổi thế này...
Tôi phải rút nó lại thôi… Thế rồi Souji lại mở lời.
“Bản chất thật sự của một con người không thể nào thay đổi dễ dàng như vậy được. Nên em đừng lo lắng. Và kể cả nếu em có thay đổi cách nói chuyện của mình, Yuudachi vẫn cứ là Yuudachi. Em vẫn cứ là EM GÁI CỦA ANH.” [note20745]
*Pom Pom* Anh ấy đã xoa đầu tôi sau đó.
Trong khoảnh khắc tôi đã bị làm cho sửng sốt. Tôi đã chưa bao giờ nghĩ rằng mình có lúc lại ngơ ngẩn thế này.
Không thể nào! Tôi đang được dỗ dành bởi một học sinh tiểu học á!?....
Nhân cách thực sự của một người không thay đổi? Và ngay từ đầu, nếu như chỉ thay đổi cách tự xưng là đã đủ để tôi không còn là mình nữa, thì từ cái khoảnh khắc tôi được tái sinh như là con gái, tôi đã thay đổi hoàn toàn rồi, nhỉ?
Tôi tự hỏi mình tại sao lại lo sợ đến vậy về một điều thật giản đơn.
Tôi từ từ nở một nụ cười khi nhận ra chuyện đó.
“Nhìn em khá hơn rồi kìa. Vậy anh sẽ về phòng mình nhé.”
“Không, chuyện đó….. Cám ơn anh….. Onii-chan.”
“!? Wha!? Yuudachi, vừa rồi cái----”
Tôi mặc kệ tiếng kêu từ Souji và đóng cửa lại.
“Fuu~ --- Được rồi!”
‘EM GÁI CỦA ANH.’
Nó cứ vang mãi ở trong tâm trí của tôi.
Nó có lẽ là không thể cho phép tôi thay đổi ngay lập tức.
Dù thế nào tôi nghĩ tôi sẽ thay đổi, từng chút từng chút một.
Bởi vì tôi không phải là Morishima Yuuki.
Tôi là Nishiyotsuji Yuudachi, em gái của Nishiyotsuji Souji.
Tôi đã làm ra quyết định như vậy vào ngày hôm đó. [note20746]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Hmm… Mình đã được Yuudachi gọi là Onii-chan lần đầu tiên trong đời… Nguy quá… Sao mình cảm động thế này… Mình muốn khóc.”
Trong lúc ấy Souji nhìn lên từ trên giường với một cái nhìn đầy lo nghĩ.
~End chap 17~