Lời người dịch: Tôi để tên của những cô con gái gia tộc Nishiyotsuji ở đây nhằm giúp đỡ cho việc ghi nhớ.
Đại tiểu thư là Asahi (朝日)(Morning sun)
Nhị tiểu thư tên là Mahiru (真昼)(Mid day)
Tam tiểu thư được đặt cho cái tên Yuudachi(夕立)(Evening Shower) (biệt danh : Yuu-chan) - Nhân vật chính.
Con gái út, tứ tiểu thư có tên là Yoru.(夜留)(Night)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
This is from Mahiru’s Pov Đây là từ góc nhìn của Mahiru
Tôi không nhớ được nhiều chuyện khi tôi còn bé.
Nhưng tôi đã biết rằng cả bốn chúng tôi ở trong trái tim nhau.
Bốn chị em chúng tôi thực sự giống hệt nhau.
Mọi người từng gặp chúng tôi, đều nói với chúng tôi như vậy
Thực tế thì thật khó để tìm ra điểm nào khác biệt.
Dù đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Nội tâm chúng tôi không có giống nhau như vậy.
Vào cái ngày đầu tiên chúng tôi vào mẫu giáo thì điều đó trở nên hiển nhiên.
Đó là ngày mà chúng tôi đã lần đầu tiên gặp gỡ ai đó không phải người trong gia đình.
Những ánh mắt tò mò đổ dồn vào chúng tôi.
Tôi đã thật sự khiếp sợ.
Asahi và Yoru đã có cảm giác tương tự vậy. Và khi có người nói “Xin hãy tự giới thiệu bản thân”, chúng tôi đã chẳng thể nói được điều gì.
...Khác biệt duy nhất đó là Yuu-chan.
Em ấy không có bị những ánh nhìn làm sợ hãi. Em ấy nói lời tự giới thiệu với một biểu hiện vững vàng.
(Tôi đã choáng ngợp trước vẻ kiên cường của em ấy… Tôi khao khát nó.) Tôi đã nghĩ thế mà chẳng cần suy xét chút gì.
Tôi tự hỏi mình?
Kể từ ngày đó trở đi tôi đã không coi Yuu-chan chỉ như là chị em của tôi nữa. Tôi trở thành người dõi theo em ấy.
Lúc lế tiếp tôi nghĩ rằng Yuu-chan thật tuyệt vời là khi chúng tôi luyện tập phỏng vấn vào tiểu học.
Trong buổi tập đầu tiên thì người tập cùng tôi là cha. Tôi trở nên căng thẳng và lặp lại câu rất nhiều lần.
Trong khi ấy thì Yuu-chan em ấy đã vượt qua chỉ trong lần đầu tiên.
Mặc dù, chẳng có ai trong chúng tôi có cơ hội trải qua phỏng vấn như vậy trước kia.
Tuyệt diệu!...
Tôi càng thêm hâm mộ Yuu-chan hơn nữa.
Chúng tôi là nhóm sinh tư. Năng lực chung của chúng tôi đáng lẽ phải như nhau.
Nhưng Yuu-chan là điều kỳ diệu. Bởi vì em ấy giấu đi những nỗ lực to lớn của mình. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi cố gắng tôi sẽ có thể bắt kịp.
Chúng tôi đã quá khác biệt.
Hiện thực thì không quá ngọt ngào.
Ngay cả khi tôi đã rất cố gắng. Tôi vẫn còn ở cách quá xa, tôi không thể nào đuổi kịp.
Mặc dù cho tôi đã nhận ra được hiện thực ấy, tôi vẫn không muốn phải thừa nhận nó. Thế nên tôi bắt đầu chạy trốn, bỏ trốn khỏi thực tại ấy.
Nếu tôi không thể đuổi kịp thì tôi nghĩ tôi không thể đứng sát cánh bên em ấy.
Tôi đã ngừng theo đuổi rồi. Tôi đã chấp nhận một điều rằng tôi và Yuu-chan không giống nhau.
Và rồi buổi dã ngoại qua đêm đầu tiên của chúng tôi ở trường tiểu học xảy đến.
Cách nào là tốt nhất để Asahi và Yoru có thể tận hưởng chuyến đi khi ở các lớp tách biệt.
Tôi đã không thể nghĩ ra cách nào để làm được cả. Nó gợi nhớ lại tôi của những ngày đầu tiên đó.
Nhưng Yuu-chan đã nghĩ ngay ra được một giải pháp.
Kế hoạch của em ấy là liên tục tráo đổi vị trí giữa chúng tôi. Đấy là một ý tưởng tuyệt vời đã giúp đỡ và liên kết cả 4 chị em tôi lại.
Đó là lúc mà chị đã hoàn toàn hiểu rõ.
Chị không thể đuổi kịp, hay là chị có thể sát cánh bên em.
Câu chuyện của chúng mình đã khác biệt ngay từ điểm bắt đầu rồi. [note20661]
Nhưng là ở đâu… đâu là chỗ khác biệt giữa bọn mình?
Tôi đã nhìn vào khuôn mặt của em ấy khi ôm ấp cái mặc cảm tự ti trong mình, tôi đã mỉm cười để cố che giấu nó.
Tôi đã cảm nhận được nụ cười của mình có chút cứng nhắc. Nhưng may mà Yuu-chan đã không nhận được ra.
Kết quả kế hoạch của em ấy đã quá thành công. Asa-chan và Yoru-chan đều có vẻ tận hưởng nó với những nụ cười tươi rói.
Sự thật là nó thành công như vậy khiến chị đau sao đó. Đêm đó tôi suýt chút nữa đã buột miệng ra cảm xúc thật của mình rồi.
“---Chị đã biết mà, Yuu-chan quá hay luôn. Thật sự… Không như chị…”
“Mahiru?. . . .”
Tôi đã sắp nói ra đoạn cuối cùng nhưng chỉ lầm bầm trong miệng. Tôi nghẹn lời.
Em ấy gọi tên tôi với giọng lo âu và cái nhìn thật quan tâm.
Đúng rồi. Những cảm xúc mà chị đã có này thật bậy bạ. Đó đâu phải là lỗi của Yuu-chan đâu...
..Chị đúng là một đứa tồi tệ mà,
“...Xin lỗi nhé. Không có gì đâu. Yuu-chan ngủ ngon nha!”
Tôi không muốn em ấy phải lo lắng thêm gì nữa
Tôi vội vã nặn ra một nụ cười và nhắm mắt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả: Vâng đó là của phần thứ 2. Xin lỗi những người phái Sis-con. Thôi thì tôi đoán nó cũng bao hàm cả ý đó. Thật buồn khi phải thấy một bé 5 tuổi mà đã cảm thấy tự ti rồi. Thường thì những cảm xúc đó xuất hiện muộn hơn cơ. Hy vọng là Yuu-chan sẽ chữa lành trái tim cho bé ấy.
~End chap 15~