“... Cậu có gặp phải bất tiện gì khi ở đây không?”
“Cũng không hẳn.”
Một tình huống đáng nhẽ không nên xảy ra.
Nhớ lại những lời của Quỷ Vương, rằng mọi Tư Lệnh Quân Đoàn đều là những kẻ lập dị, tôi liền đáp lời mà không cằn nhằn gì. Jaykar thoáng nghiêm mặt, chăm chú dõi theo biểu hiện của tôi.
“Không hẳn sao, nói thế… nghĩa là cậu có à?”
“Thứ lỗi cho tôi?”
“Dù sao thì cậu cũng là con người mà, nên nếu có điều gì bất tiện, hãy nói với tôi, đừng do dự gì cả. Tôi sẽ hết lòng hỗ trợ cậu.”
Gì đây? Là chiếu cố… sao? Tôi đã được chính Quỷ Vương chiêu mộ, vậy nên cậu ta quan tâm đến tôi, kiểu kiểu vậy?
Mặc dù tôi nghĩ rằng không phải thế, nhưng cũng có chút ý nghĩ “có lẽ” trong một khắc. Giọng nói của Jaykar lại tiếp tục, như thể cậu ta nhận thấy điều đó.
Ngữ điệu rất thận trọng, cứ như đang đọc bầu không khí vậy.
“Đừng vô cớ phá hoại lâu đài…”
“... Cảm ơn vì lời khuyên.”
Quả nhiên không phải vậy mà. Trời ơi, muốn đi chết quá.
Chắc chắn là khiển trách tôi về những gì xảy ra trong khu vườn rồi. Cậu ta hẳn là muốn mắng tôi vì đã đốt cháy khu vườn chẳng vì gì.
Đồng thời, đó cũng là một lời răn đe. Cảnh báo rằng nếu tôi còn gây ra thêm bất kỳ lỗi sai thừa thãi nào nữa, thì sẽ không được bỏ qua đâu.
Sau khi điều chỉnh chiếc lưỡi đang tê cứng vì sợ của mình, tôi gượng trả lời và quay lại tập trung vào phần thức ăn. Asild đang ngồi cạnh tôi im lặng chờ đợi cuộc trò chuyện kết thúc bèn mở miệng cất lời.
Không, là cậu ta dự định thế.
“Ôi trời, ngài Demon. Lâu rồi không gặp?”
Nhưng Tư Lệnh Quân Đoàn Số Bốn đã đột ngột xen vào.
Asild và tôi cùng nhíu mày, nhưng may mắn là tôi đã nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
‘Tôi đáng nhẽ không nên đến đây.’
Khởi đầu với Tư Lệnh Số Một rồi kết thúc với Tư Lệnh Số Ba và Bốn. Đầu óc vốn đã có chút trì trệ của tôi giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng sau khi hàng tá người chẳng ai ngờ đến cứ đột ngột xuất hiện.
Tôi cảm thấy hối hận khi nghĩ đến chuyện mình đáng ra đã có thể cự tuyệt mọi lời mà Ben nói, nhưng bất chợt, một giọng nói trầm thấp chậm rãi vang bên tai.
“Cô cố tình à, Edellia?”
Ngay cả cái ngữ điệu cũng không khác gì nguyền rủa nữa.
Mặc dù tôi không phải là mục tiêu, nhưng Tư Lệnh Quân Đoàn Số Bốn, Edellia, dường như chẳng bận tâm, cô thản nhiên mỉm cười và dùng chiếc quạt che đi khuôn miệng.
“Tôi làm gì đâu? Sao anh lại nổi nóng thế?”
“Vớ vẩn.”
Asild gầm gừ.
Phải rồi, hai người này chẳng thân thiết gì với nhau cho cam. Gượng ép bản thân mặc kệ những gì đang xảy ra ngay trước mắt, tôi bơ phờ dùng nĩa ghim miếng salad đã nát bươm.
Sâu trong thâm tâm tôi thì lại khác. Thật muốn hất bay đống thức ăn quá… À, tôi đã từng làm một lần rồi mà nhỉ.
Chắc không ăn gì cũng thấy đầy bụng mất.
Cảm giác như sắp ngất đến nơi, tôi im lặng đặt con dao xuống, và Jaykar, người đã luôn quan sát tình hình thì quay đầu, nhắc nhở hai người kia.
“Cả hai ngưng đi. Dường như các người quên mất mình đang ở trước mặt ai rồi.”
“... À.”
“Tôi xin lỗi.”
Cả hay bối rối nhìn tôi.
Cảm thấy khó xử, tôi nhanh chóng cúi đầu bảo rằng không sao, và rồi Edellia ngồi xuống cạnh tôi và thì thầm.
“Tôi nghe nói anh đã thiêu rụi khu vườn, thật đó à?”
“Edellia.”
“Ấy, thứ lỗi cho tôi nếu tôi làm anh khó chịu. Chỉ là tôi có chút tò mò, không biết chuyện gì lại làm anh tức giận đến vậy…”
Nếu không nhờ có Jaykar, chắc tôi đã chết nghẹn dù chả ăn được miếng nào.
Tôi chỉ muốn mấy câu hỏi về khu vườn chấm dứt thôi. Tại sao mọi người đều hứng thú với nó trong khi họ chẳng liên quan hay tận mắt chứng kiến chứ?
… Nhắc mới nhớ, không phải mọi người thường nói Quân Đoàn Số Bốn phụ trách thu thập thông tin sao?
‘Giờ thì tôi hiểu sao cô ta lại quan tâm đến nó rồi.’
Hẳn là do tính chất công việc của cô.
Quân Đoàn Số Bốn, bao gồm cả Edellia, đảm nhiệm xử lý thông tin. Tất nhiên, tuy là Quân Đoàn Số Hai mới là nhóm chủ yếu thu thập thông tin, còn Quân Đoàn Số Bốn thì sàng lọc và phân loại chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thu thập chút thông tin gì.
Chính vì thế…
‘Tư Lệnh Quân Đoàn Số Bốn là mối nguy hại lớn nhất đối với tôi hiện tại.’
Đây chỉ là một kết luận vô tình nảy ra trong đầu tôi, nhưng nó cũng không hẳn là sai.
Tôi là con người duy nhất trong lâu đài của Quỷ Vương. Hiển nhiên là nhiều người sẽ không ưa gì tôi rồi.
Tôi không biết khi nào và ở đâu, Edellia có thể tìm thấy điểm yếu của tôi và rao bán chúng.
Thực tế bất chợt vả mặt tôi và khiến tâm trí tôi trở nên ồn ào. Tôi nhanh chóng lấy lại tỉnh táo và chuẩn bị sẵn sàng trước khi nhìn đối diện cô ta.
Như thể đã luôn nhìn về hướng này, Edellia chạm mắt tôi cùng một nụ cười, cô nói:
“Có một số lời đồn bảo rằng là do thợ làm vườn…”
“...”
“Nếu anh để cậu ta sống là vì không muốn vấy bẩn tay mình, tôi sẵn lòng thay anh làm việc đó.”
“... Tôi ổn mà.”
Từ góc nhìn của loài quỷ, ý nghĩ đầu tiên của họ khi có chuyện không hay xảy ra ra chính là tiêu diệt nguồn cơn của vấn đề. Thật khiến tôi tự hỏi lũ này có chút nhân từ nào không…
Tôi chợt khựng lại một khắc, ngẫm lại về những gì cô ta nói.
Thử nghĩ theo hướng khác xem? Chẳng phải tôi cũng sẽ không nhận được chút lòng nhân từ nào sao?
‘Không được, thế này là quá nguy hiểm rồi.’
Tương lai của tôi đang bị đe doạ.
Tôi vốn đang bước đi trên một lớp băng mỏng rồi, nhận ra sự thật này khiến tôi không khỏi lạnh sống lưng.
Tôi căng thẳng nắm chặt con dao trong tay. Bất kể tôi có cố thả lỏng đến mức nào, gân xanh vẫn lộ ra trên mu bàn tay.
Tôi cảm thấy bên kia có chút nao núng, nhưng bây giờ điều đó chẳng quan trọng. Vì tương lai của tôi, tôi phải chỉ dạy cho những người trong lâu đài Quỷ Vương về khái niệm của ‘nhân từ'.
Cùng với quyết tâm đó, tôi ngẩng đầu và nhìn thẳng vào Edellia. Khác với khi trước, Đôi mắt cô đang run rẩy.
Cô ta cắn trúng lưỡi hay nuốt phải thứ gì kì lạ à? Nhìn kĩ thì tay cổ cũng đang run lên nữa. Nhìn cô ta thế này khiến tôi có chút không thoải mái, nhưng chịu thôi, tôi vẫn phải nói những gì tôi cần truyền đạt, vì tương lai của tôi.
“Trước tiên thì nó không phải một vấn đề lớn. Không đáng để lấy mạng bất kì ai.”
“Vâng,…”
“Cô hiểu chứ? Không đáng để lấy mạng người khác.”
“Vâng, tôi xin lỗi.”
“Cô xin lỗi vì điều gì vậy, Edellia? Nghĩ kỹ trước khi nói rằng lấy mạng ai đó. Người kia có thật sự làm gì đáng để nhận lấy cái chết không?”
Uầy, tôi suýt quên điểm quan trọng nhất.
“Và đôi lúc, thể hiện lòng nhân từ cũng không phải chuyện gì xấu.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ nó. Tôi rất xin lỗi.”
Tôi không hiểu nổi vì sao cô ta cứ liên tục xin lỗi, nhưng giờ thì nó cũng không phải chuyện gì xấu.
Nếu chúng tôi dần dần dựng xây một mối quan hệ tốt đẹp, ngay cả khi sau này tôi có phạm lỗi, cô ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi ít nhất một lần.
Vấn đề là khoảng lặng kéo dài sau khi Edellia ngừng nói. Nhìn qua biểu hiện của những Tư Lệnh khác, những người đang dõi theo tôi với biểu cảm ủ rũ và cứng đờ, cứ như thể tôi đã la mắng Edellia quá nhiều. Mà nghĩ lại thì Edellia thậm chí còn xin lỗi đến mấy lần dù chẳng làm gì sai.
Chỉ khi đó tôi mới nhận ra mình đã trở thành rác rưởi trong mắt tất cả mọi người.
“......”
“......”
Khoảng tĩnh lặng tiếp tục kéo dài, và qua thời gian, biểu cảm của tôi cũng dần mất kiểm soát và cứng đờ.
Vẻ mặt của những Tư Lệnh Quân Đoàn thậm chí còn trở tệ hơn, đó là hậu quả tất nhiên của một chuỗi sự kiện. Vậy nên sao mà một tên nhân loại dám giữ vẻ vô cảm trước mặt họ được.
Trong lúc suy ngẫm về cách để xoay chuyển tình hình đang ngày một tệ đi, tôi nhận ra khoảng lặng này không chỉ khó chịu với một mình tôi. Edellia trao đổi ánh mắt với các Tư Lệnh khác và điên cuồng vắt óc về thức gì đó, cô hướng nhìn tôi và cất lời trong nụ cười.
“... Demon.”
Đúng rồi đó!
Bầu không khí ngượng nghịu được nới lỏng. Tôi đối diện với Edellia trong trìu mến, sẵn lòng lắng nghe tất cả.
Được rồi, nói gì với tôi đi, gì cũng được. Lần này tôi sẽ lắng nghe tất cả những gì cô nói…
“Tôi nghe nói anh sẽ đến thăm Quân Đoàn mình.”
Tôi sẽ lắng nghe…
“À và tôi có chút điều muốn nói liên quan đến chuyện đó.”
Đ* m*.
Trong một lúc, tôi đã nghĩ cách để chuồn đi, hay thay vào đó, thầm lặng đẩy lùi ghế để trốn tránh tình huống.
Quả thật, đúng là tôi từng nói sẽ đi xem Quân Đoàn mình.
Khi đó… hẳn là lần Quỷ Vương đến gặp tôi sau khi tôi bảo mình muốn uống rượu.
[Dù sao thì ngươi không được uống rượu đâu. Bộ ngươi muốn lật đổ lâu đài Quỷ luôn hay gì? Nếu ngươi thấy chán thì hãy ghé xem các thành viên quân đoàn hay khu vườn đi. Ta nghe nói Hien vừa trồng vài cây hoa mới.]
[Tôi sẽ đến thăm Quân Đoàn mình.]
Thà đối phó với thành viên quân đoàn còn hơn thợ làm vườn đáng sợ đó.
Thật bất công. Tôi chọn những thành viên quân đoàn vì không muốn đối mặt với thợ làm vườn, nhưng tôi vẫn gặp Hien trên đường đến thăm họ.
Tệ hơn là tôi không thể lấy lại những lời đã nói trước mặt Quỷ Vương được.
“Demon… Có vấn đề gì sao?”
“Tôi ổn.”
Biểu cảm của tôi trông kì lạ lắm à? May mắn là dường như không ai để ý rằng tôi đã lùi ghế về sau. Tôi đang canh thời cơ thích hợp để trốn thoát…
‘... Tôi không thể.’
Ngay khi tôi nghĩ về việc đó, tôi đã hoàn toàn bị bao vây.
Bên trái của tôi là Edellia, Asild ở bên phải và đối diện là Jaykar. Nếu tôi cố gắng đào tẩu, tôi nhất định sẽ bị bắt lại ngay lập tức.
Tôi buộc phải từ bỏ.
Ngay khi tôi vừa rũ bỏ sự căng thẳng đeo bám mình, Asild, người không hề biết tôi chỉ có ý định chạy trốn, chậm rãi cất lời trong lúc nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi nghe nói rằng cậu phải sử dụng kiếm khi kiểm tra quân đoàn.”
Tôi cũng nghe nói thế, nhưng chưa từng dùng nó. Hơn nữa, nó cũng chẳng phải là kiếm thật, mà là kiếm gỗ.
Thanh kiếm gỗ đó, nó nặng đến mức tay tôi phải run rẩy. Thật lòng mà nói tôi chẳng tài nào mơ đến sử dụng thanh kiếm sắt thông thường, với năng lực thể chất của mình thì tôi cố lắm mới cầm nổi kiếm gỗ thôi.
Nhưng thế thì sao chứ?
“Sau khi cậu kiểm tra các thành viên quân đoàn, có thể đấu với tôi một trận không?”
“....”
Tôi dừng tay, chạm vào tai mình.
Tôi đã quá thư thái vì lắng nghe quá nhiều thứ vớ vẩn.
Những nỗ lực chối bỏ thực tại của tôi tan vào hư vô vì những lời của Jaykar.
“Ý hay đó. Tôi có thể theo dõi trận đấu không?”
Hình như vẻ mặt đã nói rằng ‘nếu có điều gì bất tiện, hãy nói với ra’ không hề xuất hiện.
Cậu bảo tôi cứ nói cậu nghe nếu gặp chuyện gì phiền phức, nhưng tôi đoán là cậu còn không thấy khuôn mặt đang cầu xin sự giúp đỡ của tôi.
Cái trận đấu này vốn đã rất buồn cười rồi. Sự khác biệt về năng lực thể chất của hai bên là quá lớn cơ mà, cái thể loại thi đấu gì vậy chứ? Chỉ cần nhìn vào cánh tay của Asild là nhận ra ngay. Thậm chí dù cậu ta có dùng tay đánh tôi thay vì kiếm, cổ tôi cũng đủ gãy làm đôi nữa.
“... Chuyện đó.”
Tôi không thể cứ im ỉm được, nên đành nên đành nén giọng trả lời.
Cảm thấy bị áp đảo trước cái nhìn khắc nghiệt từ họ, tôi tuyệt vọng xoay đầu, cố tìm một cái cớ thích hợp.
–Tôi đã rất cố gắng.
“... Có hơi phiền phức đấy.”
Sau cùng thì tôi vẫn thất bại.
Tôi chậm rãi hạ thấp đầu.
Đây là hồi kết của tôi à? Nếu không có một lý do chính đáng, họ sẽ tiếp tục gây áp lực lên tôi mất. Và rồi năng lực của tôi sẽ bị vạch trần và tôi buộc phải trả giá vì đã lừa dối họ.
Không, tôi không nghĩ mình cần phải lo lắng những chuyện sau khi bị phát giác. Đằng nào khi bị lộ tẩy thì tôi cũng đã về với đất mẹ trước đó rồi.
Tôi ngắm nhìn những món ăn lạnh ngắt ở trên bàn, tôi thậm chí còn chưa được chạm đến chúng. Đáng nhẽ tôi cũng nên có một bữa no nê ấm áp một chút trước khi chết.
Trong lúc đợi chờ lời hồi đáp tựa bản kết án tử hình một tội nhân, phản ứng của Asild lại bình tĩnh đến không ngờ.
Cậu ta ngừng lại một chút rồi gật đầu và nói.
“Hừm, quả thật vậy,”
“...?”
“Demon thường phát huy năng lực mình trong những trận đấu thực thụ, chứ không trong những trận tranh tài. Hẳn chuyện đó rất rắc rối cho cậu, vì có thể vô tình giết chết đối phương khi đang thi đấu.”
“?”
“Lỗi của tôi. Tôi có hơi thô lỗ rồi.”
“Không, nó ổn mà…”
Vậy… Vậy là xong rồi hả?
Hình như tôi đã nghe thấy chút điềm gở, nhưng dù sao thì tôi đã tránh được việc phải đấu tay đôi, nên tôi nghĩ vậy là ổn.
“Trong tương lai, khi mà tôi đã đủ mạnh mẽ để không dễ dàng mất mạng, tôi sẽ hỏi cậu lần nữa.”
Cho tôi nghĩ lại, coi bộ nó vẫn chưa được giải quyết xíu nào.
Cái này là vấn đề lớn đấy.
“Tôi sẽ không để cậu đợi lâu đâu.”
“....”
“Mà hôm nay tôi vẫn có thể đi cùng cậu để quan sát chứ?”
Tôi đã nhận được lời tuyên chiến từ Tư Lệnh Quân Đoàn Số Ba.