Tôi Không Tài Năng Đến Thế Đâu

chương 9: tư lệnh quân đoàn số không deon hart (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

‘Tôi sẽ không để cậu chờ lâu đâu.’, nghe cảm động thật, tôi sắp khóc đến nơi rồi. Cậu không cần cố quá làm gì, tôi chờ được mà. Nếu được thì cứ để tôi chờ đến khi chết nhé.

Tuy nhiên, Asild là kiểu người đã hứa là sẽ giữ lời. Đây sẽ là lời mà cậu ta không bao giờ quên. Nói cách khác, kiểu nào tôi cũng sẽ phải đối mặt với tên khốn đáng sợ này.

“Demon?”

“A.”

Nghĩ lại thì, khi nãy cậu ta đã nói gì đó… Phải rồi, cậu ta hỏi có được đến xem không.

Tôi vô thức kìm lại cơn thở dài suýt soát thoát ra.

Không có lí do nào chính đáng để từ chối cậu ta.

Dù sao, nó vẫn tốt hơn là phải đấu tay đôi, tôi nên thấy mừng mới phải.

Bất đắc dĩ, tôi gật đầu và khuôn mặt cứng nhắc của cậu ta nở một nụ cười nhẹ.

“Cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn tôi làm gì…”

Thật kì lạ khi trông thấy một kẻ nhẫn tâm tàn sát vô số con người trên chiến trường tỏ ra lịch thiệp. Tôi cảm thấy như có thêm gánh nặng vậy.

Sẽ tốt hơn nếu cậu ta nói chuyện với tôi một cách suồng sã. Cậu ta mà thể hiện một chút ngạo mạn thì tôi đã thấy thoải mái hơn xíu rồi.

“Ồ, vậy tôi có thể đến cùng chứ? Tôi muốn xem phương pháp huấn luyện của Quân Đoàn Số Không lắm.”

Tại sao Edellia lại muốn đến cùng khi cô ta không ưa gì Asild? Ấy, hay mục đích là để do thám?

Xem ra là cô ta đang cố thu thập thông tin về tôi, vậy tôi phải làm gì với tình huống này đây?

“Cô có thể đến, dù sao thì cũng đâu vấn đề gì…”

Tôi phải xin lỗi Edellia trước, tuy là cô ấy đang rất mong chờ nhưng phương pháp huấn luyện của tôi là “bỏ mặc”.

Tôi thật sự bỏ mặc các thành viên quân đoàn mình, thi thoảng mới ghé thăm xem họ rèn luyện. Chỉ vậy thôi đó… Tôi lo cô ấy sẽ thất vọng.

Nhưng vì lương tâm của mình, tôi không thể nói là mình bỏ bê họ được, nên chỉ đành im lặng sắp xếp lại dĩa.

Sau khi đặt những chiếc dĩa vẫn còn đầy thức ăn lên khay, tôi đứng dậy. Cùng lúc đó, Jaykar và Asild đang ngồi cũng đồng loạt loạt đứng lên, cầm trên tay những chiếc dĩa đã sạch bóng.

Edellia dọn dẹp những chiếc dĩa rồi tiếp cận tôi, cô nhìn vào dĩa thức ăn của tôi và gật đầu.

“Anh ăn xong rồi à?”

“Phải.”

“Bụng anh thấy không khoẻ sao…”

“Ừ, có một chút.”

Nhờ mấy người chứ ai!

Tôi nuốt lại câu nói sắp cất lên và điềm tĩnh đáp lời. Jaykar lo lắng nhìn tôi và hỏi,

“Thế thì có lẽ cậu nên đi gặp bác sĩ…”

“Tôi ổn.”

Ngay cả khi Ben là một người tốt, nếu tôi cứ tiếp tục làm phiền cậu ta với mấy chuyện vụn vặt thì cũng không thể lường được chuyện gì sẽ xảy đến. Sau cùng, cậu ta vẫn là một ‘ác quỷ’ mà, không phải sao?

Tôi lắc đầu, đưa chiếc khay cho người hầu và nhớ đến Ben, người tôi cho rằng là quỷ vì một phần khuôn mặt của cậu ấy được bao phủ bởi vảy rắn.

Lúc tôi rời phòng, những Tư Lệnh Quân Đoàn còn lại cũng đi theo tôi. Hơn nữa, cái tình huống ngoài dự đoán này, nó làm hình ảnh của ai đó chồng chéo lên tôi, khiến tôi vô thức dừng bước.

Nó cứ như…

‘Tôi là Quỷ Vương vậy?’

Nhờ ơn nó mà những cái nhìn ngoài ý muốn còn trở nên gay gắt hơn nữa. Tôi chỉ muốn thầm lặng ăn uống rồi rời đi thôi mà, sao chuyện này lại xảy ra chứ?

Cảm thấy bầu không khí thích hợp, tôi nghĩ mình nên đi thẳng đến chỗ quân đoàn. Thế là tôi lúng túng dừng bước và nhìn quanh, bất chợt, có ai đó chạy vội từ xa đến.

“Ngài Jaykar!”

Gì nữa đây? Hẳn là có chuyện xảy đến nên tôi cảm thấy chút khó xử.

Tôi vội vã xem xét coi đó là kẻ thù hay đồng minh.

“Ngài Jaykar, công văn của ngài quá hạn mất rồi, phụ tá yêu cầu ngài đến ngay lập tức ạ.”

Đó là một đồng minh.

“... Ta hiểu rồi, giấy tờ hẳn đã chồng thành đống, chỉ thế thôi phải chứ?”

“Vâng, có lẽ… tôi nghĩ thế.”

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nặng trĩu.

Một tay che mặt mình, Jaykar tỏ vẻ thất vọng và khó chịu. Cậu ta quay sang tôi.

“Chắc cậu cũng đã nghe, xem ra hôm nay tôi không thể đi cùng cậu rồi.”

“Ừm, thật đáng tiếc.”

Không tiếc xíu nào.

Tôi thầm cảm ơn cậu ác quỷ đã đem đến tin mừng và nhớ về quá khứ của bản thân, tôi đã từ chối làm công việc giấy tờ từ sớm.

Lúc đó tôi đã lo đến mức tưởng chừng đang nói sẽ mất giọng đến nơi, nhưng giờ thì tôi nhận ra đó quả là một quyết định đúng đắn. Nhờ vậy mà tôi không phải khổ sở vì phụ tá của mình.

Nhân tiện, phụ tá của tôi, người cũng chẳng có việc gì làm nhờ có tôi, hiện đang ở nhân giới. Tôi đã cử cậu ấy đến đó lấy bộ mảnh ghép hay khối lập phương mới vì quá chán. Tất nhiên, phải cẩn trọng nhiều thứ bởi cậu ta cũng là quỷ, nhưng cá nhân cậu ta thì tốt tính và tận tình như Ben vậy.

“Cái đó… Nghĩ lại thì hạn nộp của tôi cũng sắp đến rồi.”

Asild bên cạnh tôi thở dài, bày tỏ khổ sở và chán chường.

Cậu ta bồn chồn gãi đầu và quay sang tôi cùng biểu cảm cam chịu.

“Xem ra phải đành dời lại chuyến ghé thăm rồi. Thực sự xin lỗi vì yêu cầu bất tiện của tôi.”

“Không sao đâu.”

Không sao thật đấy, tôi ước cậu ta đã không xin lỗi.

Tôi cố hết sức để tỏ ra rằng mình ổn và mỉm cười với cậu quỷ đã đem tin tốt đến. Nhưng cậu ta lại sợ sệt như thể mình là tên cướp đang đối mặt lính canh vậy.

Tôi không đặc biệt cảm thấy kì lạ hay gì. Đã vốn rất lạ khi cậu ta không ngại các Tư Lệnh Quân Đoàn rồi. Hơn nữa, cậu ta còn ở đây để thông báo cho họ về giấy tờ quá hạn và nhắc nhở họ nhanh chân lên.

“Và còn… Quý cô Edellia… Hử? Quý cô Edellia? Ngài ấy đâu rồi?”

Người hầu bối rối nhìn quanh, dò tìm Edellia.

“Edellia? Cô ấy đã ở ngay đây… Từ từ, Edellia đi đâu mất rồi?”

Chuyện gì xảy ra vậy, tôi là người duy nhất không nhận ra Edellia đã biến mất sao?

Không, không phải thế. Ngay cả Asild và Jaykar cũng ngó quanh cùng khuôn mặt biểu lộ bất ngờ pha lẫn thất vọng.

Cô ấy đột ngột biến đi đâu mất rồi? Tôi mong rằng không phải cô ta chạy trốn vì không muốn xử lý giấy tờ… Chắc không phải vậy đâu ha. Dù sao thì cô ấy cũng là một Tư Lệnh mà.

“Chắc cô ta lại bỏ chạy rồi.”

“Dạo này cô ấy ngày càng thiếu trách nhiệm.”

Thật đó à?!

Tôi quên béng mất. Tư Lệnh Quân Đoàn có ai bình thường đâu.

Cậu người hầu thở dài nặng nề khi nghe tin Edellia đã chạy mất. Nói đúng hơn là cậu ta sắp khóc, cậu bắt đầu tăng âm lượng, bỏ qua việc mình đang nói chuyện với ai.

“Ngài có nhìn thấy khuôn mặt phụ tá của quý cô Edellia chưa? Trông cậu ta không khác gì một xác chết cả. Nếu chỉ vậy thôi thì tôi còn xử lý được. Nhưng vấn đề là cậu ta đang làm ầm làm ĩ đòi nộp đơn từ chức…”

“... Tôi hiểu.”

“Tôi xin lỗi. Tôi đi ngay đây. Nếu ngài có tình cờ trông thấy quý cô Edellia…”

“Xin hãy bắt ngài ấy lại và đưa đến trước mặt sĩ quan phụ tá.”

“Được thôi, tôi đảm bảo.”

Dường như sẽ tiếp tục công cuộc tìm kiếm, cậu người hầu cúi đầu chào rồi rời đi.

Khi cậu ấy đã đi xa đến khuất bóng, Jaykar và Asild mới quay sang nhìn tôi.

“Vậy hẹn gặp lần sau.”

“Khi khác lại gặp nhau vậy.”

“Được thôi, công việc thuận buồm xuôi gió nhé.”

Uầy, chắc tôi nói sai rồi.

Cả hai đều thở dài, như thể họ đã nghe đến mòn tai những lời động viên.

Tôi lo rằng họ sẽ nổi giận, nhưng may thay, cả hai chỉ lẳng lặng rời đi trong chậm rãi.

‘Còn tôi thì…’

Chắc tôi sẽ ghé xem Quân Đoàn Số Không một lúc vậy.

Tôi có thể thư thả vì không có thời hạn gì, nhưng làm thế thì mấy tên Tư Lệnh sẽ hoàn thành hết mọi việc rồi mò đến tôi mất.

Cái lúc mà ai ai cũng bận rộn và rời đi như này chính là thời khắc hoàn hảo.

Thế là tôi cố kìm lại mong muốn chuồn về phòng mình và buộc bản thân phải tiến bước về sân luyện tập riêng của Quân Đoàn Số Không.

Đ* m*. Tôi đếch muốn đi mà.

***

Chỉ vừa qua giờ ăn trưa một lúc nên sân luyện tập vô cùng vắng vẻ.

Thì làm quái gì có ai chạy vòng vòng ngay sau khi ăn. Có mà đau bụng cho bằng hết.

Tôi có nên quay về không? Nhưng lỡ bỏ đi mà không gặp bất kì thành viên trong đoàn nào thì sẽ bị coi là không hoàn thành bổn phận Tư Lệnh mất.

Quyết định rằng sẽ chờ đợi, tôi miễn cưỡng lấy một thanh kiếm từ giá gác và đi đến một góc phòng luyện tập rồi bắt chéo chân ngồi xuống.

Thanh kiếm với tay cầm phai màu nặng trĩu trong tay tôi.

Chắc là vì xuất xứ Quỷ Giới của nó, hay chỉ do tôi yếu thôi. Tôi có thể thử vung nó, nhưng chắc sẽ thành nó vung tôi chứ tôi vung đếch được.

Cái thể lực chó chết của tôi còn không dùng được kiếm gỗ chứ nói chi là loại bằng sắt.

Đó là lí do mà vào lần đầu bị lôi cổ đến chiến trường, tôi đã hoảng loạn rồi tay không bỏ chạy, không cầm theo chút vũ khí đáng kể nào. Chỉ đến tận sau này tôi mới quyết định dùng một con dao găm nhỏ nhẹ.

“Ừm.”

Nghe thấy một âm thanh nhỏ cất lên, tôi giật mình tỉnh giấc khỏi những dòng suy nghĩ. Ngẩng đầu và trông thấy ai đó đang đứng trước lối vào sân luyện tập với biểu cảm nghiêm nghị, nhìn thẳng về phía tôi.

Đây là sân tập luyện dành riêng cho Quân Đoàn Số không, thế hẳn cậu ta là một trong các thành viên. Cậu ta đến đây rèn luyện sao? Siêng dữ vậy.

… Ngay khi tôi vừa nghĩ thế, cậu ta liền chạy một mạch khỏi sân.

‘... Gì vậy ba?’

Sao lại đến để rồi chỉ rời đi như vậy thế?

Hay do cậu ta ghét tôi hả? Cậu ta đang cố nói rằng mình sẽ không quay lại cho đến khi tôi chịu rời đi?

“Hầy.”

Phải thôi, một con người tầm thường nghĩ mình là ai khi cố hành xử như một Tư Lệnh Quân Đoàn chứ?

Thôi bỏ đi. Tôi làm thế là đủ rồi.

Thật chất cũng chẳng thể nói rằng mình đã làm đủ, nhưng trái tim mách bảo tôi vậy là được rồi nên đành thế.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cất thanh kiếm đi. Chỉ vừa bước một bước, tôi đã cảm nhận được cái rung chuyển từ mặt đất.

Hồi đầu, tôi cứ tưởng là do tôi, nhưng…

Rầm rập, rầm rập!

Trông thấy khói bụi ồ ạt đến từ xa, tôi đã biết chắc.

‘Cái vẹo gì vậy trời? Quái vật đó à? Lâu đài Quỷ Vương có quái vật?’

Khoan, tôi trông thấy hình bóng từa tựa con người giữa làn khói bụi.

Khi ấy, tôi mới nhận ra đó là những thành viên của Quân Đoàn và rằng chúng tôi cùng một phe.

“......”

Được rồi chạy thôi.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi có linh cảm xấu. Tôi có thể dời chuyện kiểm tra các thành viên đoàn mình sau. À không, đến nước này thì đây đã là tín hiệu vũ trụ bảo rằng tôi nhất định phải dời nó lại.

Tôi bẽn lẽn lùi ra xa, cậu trai ban nãy gặp tôi và những người khác đã lập tức xếp thành một hàng. Mọi thứ diễn ra rất nhanh gọn.

“......”

“......”

Một khoảng lặng cứ thế mà trôi qua trong sân tập luyện.

Trái ngược với sự im ắng của sân tập, những dòng suy nghĩ trong tôi đang ngày càng ầm ĩ hơn.

Cái quái gì vậy? Đây là cách họ nhắc tôi cút xéo vì không công nhận tôi là Tư Lệnh Quân Đoàn họ sao? Canh lúc nào để sủi giờ? Hay làm ngay và luôn? Căn cứ theo cách họ nhìn tôi… Tôi nghĩ mình nên đi ngay.

Tôi gật đầu một cái, ra hiệu rằng mình sẽ rời đi, nhưng chưa kịp quay lưng thì một trong số họ đã đứng ra đại diện, thận trọng gọi tôi.

“Thứ lỗi cho tôi, ngài Demon.”

“Ừ?”

“Ngài đến đây có việc gì vậy ạ…”

Sao lời cậu ta nghe như kiểu ‘Mày có việc đếch gì đâu mà mò đến đây?’ vậy.

Nhưng kể cả khi cách hiểu của tôi là thật thì cậu ta cũng chẳng hề nói sai.

Cánh tay bứt rứt của tôi tự động di chuyển. Tôi loay hoay chỉnh cổ áo, nhưng có lẽ cầm lấy thanh kiếm thì tốt hơn.

Tôi cầm chắc thanh kiếm gỗ trên tay và đáp.

“Tôi tò mò.”

Về năng lực của các thành viên quân đoàn mình.

Thường thì mỗi khi tôi đến, họ đều đang tập luyện. Thế nên tôi nghĩ họ ít nhất cũng phải trên mức trung bình, nhưng tôi vẫn muốn tận mắt chứng kiến ít nhất một lần.

Chà, dựa theo thái độ của họ thì tôi không nghĩ mình có thể dễ dàng được nhìn thấy trừ khi có tai nạn xảy ra.

Tôi hướng về giá gác để trả lại thanh kiếm mình đã lấy, không thể kiềm được thôi thúc chóng rời khỏi nơi này.

Tôi cố gắng di chuyển tự nhiên hết mức có thể nhưng có lẽ là tôi đã quá căng thẳng.

Chân tôi đã vướng vào nhau!

Cái thân thể yếu ớt này lại phụ lòng tôi!

‘Tôi vấp té rồi!’

Cứ vậy mà ngã thì sẽ trở thành trò cười mất. Nhưng sau cùng nếu chỉ bị coi là trò cười thôi thì còn tốt chán.

Nếu tôi thật sự ngã xuống, mọi người sẽ nhìn tôi với vẻ mặt khinh bỉ và tin đồn tôi vấp té vì yếu ớt sẽ bị lan truyền. Tôi có thể tưởng tượng được kết cục sẽ ra sao.

Vậy nên, cùng với suy nghĩ rằng cú ngã ở đây sẽ là dấu chấm dứt cho đời mình, tôi bước một chân về trước, tuyệt vọng nỗ lực lấy lại thanh bằng.

Sau đó, tôi hạ thấp thân trên mình và cố gắng duy trì tư thế ổn định… Đột nhiên, một thứ gì đó bất ngờ sượt qua đầu tôi!

“Ngài Demon!!”

Tôi ngẩng đầu và trông thấy có gì đó rơi xuống ngay trước mắt mình.

Tóc trắng… Ơ kìa, tóc tôi đấy à?

Tôi hốt hoảng đứng dậy và nhanh chóng xoay mình nhìn lại. Sau đó, tôi có thể nhận thấy khuỷu tay mình va mạnh vào đâu đó.

Bốp!

“...?”

Khi tầm nhìn của tôi cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn, đối phương đã run rẩy cong lưng ôm lấy bụng mình.

Tôi mở to mắt trước vẻ ngoài quen thuộc.

“Một con người?”

Không có đuôi, sừng hay vảy. Tên này không giống với lũ quỷ có các bộ phận khác biệt so với nhân loại, dù tôi có nhìn cách mấy thì hắn vẫn trông hệt như con người.

Tôi tạm thời bỏ qua thắc mắc vì sao lại có con người trong lâu đài của Quỷ Vương khi trông thấy thanh kiếm trong tay hắn.

Là kẻ đột nhập. Phải chăng khi nãy khuỷu tay của tôi đã thúc trúng bụng hắn?

May mắn thật. Nếu không thì người bị đánh đã là tôi rồi.

Sau khi trấn tĩnh bản thân còn đang bất ngờ, tôi dùng hai tay nhấc thanh kiếm của mình lên.

Dù đó có là con người hay không thì vẫn không thể chối bỏ sự thật rằng hắn là kẻ đột nhập đã cố ý tấn công tôi. Thế nên tôi không hề do dự.

Thay vào đó, ý nghĩ rằng mình sẽ gặp nguy hiểm nếu cứ để yên mọi chuyện như này thôi thúc tôi vung kiếm bằng mọi sức lực mình có.

Rầm!

Truyện Chữ Hay