Tôi Không Tài Năng Đến Thế Đâu

chương 7: tư lệnh quân đoàn số không deon hart (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khoác trên mình bộ trang phục đen chỉnh tề, tôi không chút do dự tiến về phía phòng ăn dành cho các Tư Lệnh Quân Đoàn.

Những người lính trông thấy tôi bước đi trên hành lang sẽ cúi đầu và lảng đi khi chạm mắt, làm như họ nhìn thấy một con quái vật sẽ hóa đá mình vậy.

Ban đầu, nó khá là phiền phức và đáng sợ, nhưng giờ đây tôi chỉ thấy mừng thôi. Mấy người nhìn rợn chết đi được. Hồi trước có lần tôi vô tình đối diện với một người và tôi đã thật sự nghĩ rằng sẽ mình sẽ hoá thành cục đá đó. Tất nhiên không phải là mấy người rồi, là tôi đây này.

Tôi mặc kệ những ánh nhìn và dừng bước trước một cánh cửa lớn. Người đang đứng canh gác nao núng chào đón tôi.

“Thưa ngài, ngài đến để dùng bữa sao?”

“Phải.”

“Tôi sẽ mở cửa ngay.”

Cánh cửa được mở ra mượt mà, không hề có âm thanh cọt kẹt như thường lệ.

Ngay khi tôi vừa bước vào, bầu không khí của phòng ăn chợt trở nên nặng nề. Tôi có thể cảm nhận những con mắt dán chặt vào tôi và thầm la hét trong lòng.

Đây là lí do tôi không muốn đến phòng ăn!

Chủ nhân của những đôi mắt đó không ai khác ngoài các ‘Tư Lệnh Quân Đoàn’. Những kẻ có thể đơn thân thay đổi cục diện nơi chiến trường.

“...”

“...”

Ừm, tôi phải làm gì giờ?

Bình tĩnh, bình tĩnh nào, trước mắt là phải đi lấy thức ăn cái đã.

Tôi vờ tỏ vẻ thờ ơ và rảo bước. Mỗi bước đi của tôi đều bị theo dõi sát sao, nhưng tôi cứ làm bộ không quan tâm và cố định ánh nhìn của mình lên đầu bếp.

Không hiểu sao, dường như các đầu bếp đang hành động nhanh chóng hơn.

‘Tốt thôi, nếu được thì cứ nhanh lên giúp tôi.’

Có mặt tại nơi này, đứng và thu hút mọi sự chú ý của các Tư Lệnh Quân Đoàn, tôi thấy mình như đang bị tra khảo vậy.

“Th-Thức ăn đã sẵn sàng. Mời dùng bữa ạ.”

Lách cách, lách cách.

Tôi hạ thấp tầm nhìn xuống cái khây đang run lên rồi ngước nhìn đầu bếp.

Cậu có vẻ hơi căng thẳng đó. À mà… Với cả tá Tư Lệnh Quân Đoàn đang có mặt, ai mà không bồn chồn chứ?

Cùng với một nụ cười chất chứa cả niềm vui và sự mệt nhoài, tôi cố động viên đầu bếp, nhưng âm thanh lạch cạch thậm chí còn lớn hơn.

Tôi nhanh chóng đưa tay đón nhận thức ăn, nhưng… Ôi không.

Keng!

… Tôi nâng nó lên quá cao rồi.

Tôi tưởng mình còn đỡ căng thẳng hơn cậu đầu bếp trước mặt, nhưng hóa ra tôi cũng vậy thôi.

Tôi nhấc tay quá nhanh và nâng lên quá cao, cái khay va phải tay tôi và bị ném bay đi, thế là thức ăn vương vãi khắp nơi.

“...”

“...”

Bầu không khí còn chùng xuống hơn cả ban nãy nữa.

Tôi hét lên trong tâm trí và cúi mặt.

M* nó, tôi gây chuyện rồi.

***

Thật tệ. Tệ kinh khủng khiếp.

Thời khắc này, mọi người có mặt ở phòng ăn đều có chung một ý nghĩ.

Demon Arut.

Người đã lấy mạng Anh Hùng cuối cùng, Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không của quân đội Quỷ Vương, được chính tay Quỷ Vương chiêu mộ. Cậu ta được biết đến với năng lực mạnh mẽ đến mức cả chính Quỷ Vương cũng khó lòng kiểm soát.

Mọi Tư Lệnh Quân Đoàn hiện diện nơi này đều cam đoan rằng cậu ta là một kẻ đáng sợ.

Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài tử tế của cậu ấy, nếu để mất cảnh giác, chắc chắn sẽ phải hối hận. Cậu ta, chỉ là, có ngưỡng tức giận khác với mọi người.

Nhìn cậu ta lúc này xem, cậu ta không hề bỏ qua cho đầu bếp chỉ với lý do đơn thuần là “làm đổ thức ăn” trong khi vừa mới đây, cậu đã tha cho kẻ đã phải chịu trách nhiệm với cái cây đã tấn công mình vì chúng không được dạy dỗ kỹ lưỡng.

‘Ngay cả thế, như này có hơi quá so với cách cư xử thường ngày của cậu ấy…’

Tư Lệnh Quân Đoàn Số Một của Quỷ Đoàn, Jaykar, dõi theo và thầm lặng hạ dao xuống.

… Và chợt nhận ra Demon đã đốt cháy khu vườn, cậu ta hẳn đã rất phẫn nộ.

Dòng suy nghĩ của anh chợt dừng lại khi anh tìm ra được giả định có vẻ hợp lý nhất.

‘Nếu cậu ta không thứ lỗi cho người làm vườn thì sẽ ra sao?’

Giả sử cậu ta tức giận, nhưng lại không muốn cắt giảm nguồn nhân lực của lâu đài Quỷ Vương. Vậy nên mới tha cho thợ làm vườn, mặc cho cơn thịnh nộ đó vẫn còn đấy?

‘Đầu bếp thật đáng thương.’

Cậu ấy thật xui xẻo khi trở thành mục tiêu gánh chịu cơn thịnh nộ của Demon.

Sau đấy, bộ đồ đen của Demon đập vào mắt tôi. Đó chắc chắn là lời ngầm cảnh báo, ‘Tâm trạng ta hôm nay không tốt, đừng có mà động vào’.

Jaykar chậm rãi cắt miếng thịt và đưa lên miệng, nhìn chằm chằm nó.

Tuy thấy tiếc cho đầu bếp, nhưng tôi không có ý định can thiệp. Liều mạng chỉ để cứu một đầu bếp khỏi phiền hà là cuộc thua lỗ lớn.

Anh không muốn chết một cách vô nghĩa, như là bị hạ sát bởi chính đồng đội mình hay trên một chiến trường không danh dự, nên Jaykar chỉ đành lặng im.

Có lẽ đến cả các Tư Lệnh Quân Đoàn khác cũng nghĩ tương tự. Đó rất có thể là lí do mà mọi người đều im lặng.

Gương mặt Demon từ đầu đã vốn nghiêm nghị. Đôi mắt đỏ tựa như máu, lờ mờ dán chặt lên đầu bếp.

Đó chắc chắn là sự phẫn nộ. Nếu cậu ta không lập tức quỳ xuống tạ lỗi ngay lúc này thì…

“Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”

Đúng như dự đoán từ một đầu bếp có kinh nghiệm đối mặt với các Tư Lệnh Quân Đoàn. Cậu ta thật nhanh nhạy.

Jaykar vừa ghim lấy miếng salad vừa thầm dõi theo biểu hiện của Demon. Đôi mắt cậu khẽ ánh lên bập bùng.

“Cậu trông có vẻ lo lắng.”

Asild, Tư Lệnh Quân Đoàn Số Ba ngồi gần đấy thì thầm nói. Jaykar gật đầu thừa nhận và im lặng tiếp tục quan sát tình hình.

Cậu ấy sẽ làm gì đây?

Cậu ấy hẳn sẽ không giết đầu bếp. Cậu thường miễn cưỡng khi lấy mạng một ai đó.

Liệu cậu ta sẽ lại thiêu rụi nơi này hay là dàn xếp nó như một cuộc tai nạn?

Cũng bởi Demon là một người khó đoán, vậy nên Jaykar chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cậu ta, như thể anh không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

***

“Deon Hart à, đời mày bại vãi lờ.” Đấy là câu duy nhất vang vọng trong tâm trí tôi.

Cùng với đầu óc trống rỗng, tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm cậu đầu bếp đang run rẩy trước mắt.

Nước da của cậu ta còn nhợt nhạt hơn cả tôi nữa.

Ừm, cậu ta chắc là khó chịu với bực mình dữ lắm, cũng bởi bữa ăn cậu đã nấu với mọi tâm huyết giờ đây chẳng còn gì ngoài một lớp topping phủ lên mặt sàn cơ mà. Nhưng vì đối phương là một Tư Lệnh Quân Đoàn, cậu nào có thể tỏ ra giận dữ… Xem ra là cậu ta đang cố giữ lấy bình tĩnh, tôi phải xin lỗi ngay bây giờ thôi. Nếu không thì ăn đấm lúc nào không hay mất.

Thế nên, tôi đang chuẩn bị xin lỗi đây, nhưng đầu bếp lại đột ngột khuỵu gối.

“Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”

“!?”

Tình huống quần gì đây?

Tôi sửng sốt trước hành động bất chợt. Mắt tôi chắc hẳn đang trố ra.

Tôi nhanh chóng hồi phục sau cú sốc và nhìn đầu bếp với vẻ mặt khó hiểu.

“... Đứng dậy đi.”

“Tôi xin lỗi! Rất mong ngài lượng thứ!”

Gì chứ, đây nhìn có thế nào thì cũng rõ là lỗi của tôi mà. Sao cậu lại là người hành xử như thế?

“Không cần lượng thứ gì cả. Đứng lên đi.”

“Hức!”

Dù tôi đã nói rất nhẹ nhàng rằng đó không phải là lỗi của cậu ta rồi, nhưng phản ứng này vẫn là ngoài dự đoán.

Cậu ta áp mặt xuống đất quỳ lạy luôn chứ… Tôi phải làm sao giờ?

“Quả đúng như trông đợi, Demon…”

“Ý nghĩa của cái tên đó…”

Mọi người cũng bắt đầu thì thầm bàn tán.

Họ có nghĩ tôi thiếu tôn trọng với cấp dưới không? Tôi cố gắng kìm nén trái tim đang run sợ và nhìn quanh, mọi người đều né tránh ánh nhìn của tôi rồi im bặt. Rõ ràng là đang nói về tôi.

Giờ thì hình tượng của tôi tan nát rồi.

À mà, nó nát sẵn rồi. Có nát hơn cũng sao đâu.

Nghĩ thế làm tim tôi ổn hơn một chút.

Tôi thở dài từ bỏ rồi nhìn xuống cậu đầu bếp vẫn đang úp mặt xuống sàn.

“Cậu nên sửa soạn nấu lại ngay đi.”

Tôi thì ổn thôi, nhưng nhỡ các Tư Lệnh Quân Đoàn nổi giận thì sao đây? Tôi nghe nói rằng bọn họ đều có mặt tối của mình hay gì đấy.

Họ sẽ không thể hiện một chút nhân từ, đặc biệt là với các người hầu…

“Vâng, vâng! Tôi sẽ làm ngay ạ!”

Như thể vừa nãy chỉ là té ngã, cậu đầu bếp nhanh chóng đứng thẳng dậy và chạy vào bếp.

Tôi dựa người vào tường, nhắm mắt lại và chờ thức ăn được đem lên.

Tại sao tôi lại nhắm mắt à? Thì tại tôi sẽ khóc nếu không làm vậy mất.

Ôi cuộc đời….

Thức ăn được bày ra nhanh hơn tôi tưởng. Cả phần súp cũng còn ấm nữa.

Đầu bếp nhanh chóng bày thức ăn lên rồi cúi người một góc hoàn hảo, sau đó mất hút vào trong bếp.

Cậu ta biến mất nhanh đến mức nếu không có thức ăn trên tay, tôi đã lầm tưởng đó là một cơn gió.

Dù sao thì sau bao gian nan khó khăn, cuối cùng tôi cũng lấy được phần thức ăn và rời đi.

Thật khó có thể tin rằng một căn phòng ăn lớn và có vô số chỗ ngồi này lại chỉ dùng để phục vụ thức ăn cho mười ba Tư Lệnh Quân Đoàn.

Có đến tận mười sáu cái bàn chữ nhật, và mỗi cái thì hai chục người ngồi còn đủ!

Nhưng mà ngẫm lại một chút thì việc này cũng không hẳn là quá khó hiểu.

Các Tư Lệnh Quân Đoàn đều có cá tính mạnh mẽ, vậy nên giữa họ thường có một số xung đột phiền toái.

Tôi nghe Quỷ Vương nói rằng hồi lúc phòng ăn chỉ có một cái bàn hai mươi người, đã có hai vị Tư Lệnh vì không muốn ngồi chung bàn mà đánh nhau, phá nát cái phòng ăn.

Kể từ đó, dù bây giờ tất cả Tư Lệnh Quân Đoàn đều có xung đột gì đi nữa, miễn là đống bàn hai mươi người được sửa soạn theo đúng số lượng Tư Lệnh thì sẽ vẫn không vấn đề gì.

‘Vậy nên sẽ không ai đến ngồi với tôi.’

Có biết bao nhiêu là chỗ, mắc gì lại đến ngồi cùng tôi?

Tôi đến tận đây vì dám chắc điều đó. Nếu không thì tôi đã từ bỏ và nằm lăn lộn trên sàn, bảo chúng nó nếu muốn thì cứ giết tôi luôn cho rồi.

Thôi vậy, tôi ngồi xuống một góc bàn xa nhất. Một nơi mà sẽ không ai chú ý đến hay chạm mắt tôi, trừ khi có đứa nào tới kiếm chuyện.

Tôi chỉ vừa thoải mái bắt đầu bữa ăn…

“Tôi ngồi ở đây được chứ?”

“...?!”

Một người có nước da tối màu tiếp cận.

Đôi tai dài nhọn là minh chứng cho thấy đó không phải con người. Thậm chí còn bỏ qua kính ngữ trong trường hợp mà ai cũng phải dùng đến.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết ngậm chặt họng và nuốt đi tiếng thở dài chực trào.

Đấy là một Tư Lệnh Quân Đoàn thứ thiệt, khác với con bù nhìn diễn vai át chủ bài của Quỷ Vương như tôi.

Tư Lệnh Quân Đoàn Số Một, Jaykar xin phép ngồi cạnh tôi, trên tay là một khay thức ăn đầy ắp những cái dĩa. Dù tôi có thể trông thấy cậu ta đã ăn hết một nửa phần thức ăn.

Mắc gì cậu ta lại đến đây ngồi chứ, sao không ngồi chỗ ban đầu mà xử lý hết phần thức ăn đi.

Tuy là tôi rất muốn từ chối, tôi lại không có chút lý do thỏa đáng nào nên đành miễn cưỡng nhấc cái cằm và gật đầu.

“Chỗ đó trống mà, cậu không cần phải xin phép đâu.”

Tôi đáp lại ngắn gọn, vậy là đủ.

“Tôi hiểu rồi.”

Cậu ta mỉm cười, đặt khay xuống bàn và kéo ghế ra ngồi xuống.

Thật không thể tin nổi là tên này thật sự đặt đít xuống đây. Cuối cùng là muốn cái gì từ tôi chứ?

Hứng ăn của tôi vốn đang hấp hối giờ tan vào hư vô thật rồi. Tôi đào bới đống salad, cố nén lại cơn thở dài sắp tuôn ra tới nơi thì bỗng, một giọng nói nửa lạ nửa quen phát ra từ phía sau lưng.

“Tôi cũng ngồi đây được không?”

Tôi xém chút thì đánh rơi cái nĩa. Đột ngột nói ở đằng sau người ta, xử sự kiểu gì vậy?

Sự ngạc nhiên chuyển thành cơn giận, tôi nhìn lại và chết lặng.

Đó là một con quỷ với cặp sừng hai bên thái dương và cơ bắp phi thường mà không một con người nào có thể sở hữu. Cậu ta nhìn tôi với biểu cảm tò mò.

Tư Lệnh Quân Đoàn Số Ba, Asild, cũng cầm trên tay một khay thức ăn đã ăn hết một nửa và xin phép ngồi xuống, hệt như Tư Lệnh Jaykar.

Câu trả lời cho tình huống này đã được định sẵn.

“... Được thôi.”

Tôi đâu thể từ chối Tư Lệnh Asild sau khi đã cho phép Tư Lệnh Jaykar ngồi cùng.

Vì Tư Lệnh Jaykar đã ngồi đối diện diện tôi, nên Tư Lệnh Asild ngồi xuống ngay cạnh tôi như một điều hiển nhiên.

Bị mắc kẹt giữa hai tên này, tôi không biết phải hướng mắt mình về đâu nên đành hạ thấp đầu che giấu đôi mắt đang run rẩy và tập trung vào phần thức ăn. Tất nhiên, tôi chỉ di chuyển thức ăn vòng vòng dĩa bằng cây nĩa của mình thôi.

‘Nếu đó là Asild, Tư Lệnh Quân Đoàn Số Ba, thì hẳn cậu ta là cận vệ của Quỷ Vương.’

Tôi cố đào bới những thông tin nằm sâu trong trí óc mình, tôi đã ghi nhớ chúng nhằm mục đích sinh tồn kể từ khi mới đến.

Toàn bộ những thành viên của Quân Đoàn Số Ba, bao gồm cả tư lệnh, đều sử dụng đại kiếm và dùng lực áp đảo để hủy diệt kẻ thù. Đó là quân đoàn mà Quỷ Vương sẽ điều động khi cần một đội hùng mạnh.

Cả Quân Đoàn Số Một nữa, nhưng việc điều động riêng Quân Đoàn Số Một yêu cầu một mức độ trọng đại.

Jaykar được chỉ định làm người đại diện cho Quỷ Vương không phải là không có lý do.

“....”

“....”

Vãi c*t. Tôi nghĩ ngợi lung tung quá lâu rồi.

Đột nhiên, một khoảng tĩnh lạnh ngượng nghịu xuyên thẳng da thịt tôi, tôi khẽ nghiêng đầu.

Chỉ là có ý định kiểm xem liệu họ có khó chịu hay tức giận gì không, nhưng thật không may, tôi chạm mắt với Jaykar, người đang nhìn tôi.

Tôi không thể né tránh ánh mắt cậu ta và tự hỏi nên phản ứng như nào, nhưng đối phương cũng có vẻ khó xử, cậu nhìn xuống đĩa thức ăn một chút rồi nhanh chóng ngẩng đầu và chậm rãi cất lời.

Truyện Chữ Hay