Giọng nói ấy dịu nhẹ như thể chỉ đơn thuần hỏi về thực đơn bữa trưa. Tôi suýt chút thì đã thản nhiên đáp lại, nhưng đã nhanh chóng ngậm miệng và lùi bước.
Anh ta có biểu hiện rất lạ, mà thôi, bây giờ không phải là lúc bận tâm đến chuyện đó.
Mọi lời nói tôi thốt lên lúc này gánh vác cả một mạng người. Tôi chưa từng một lần có thể nói chuyện thoải mái kể từ ngày đi đến lâu đài của lũ quỷ, nhưng ngay lúc này đây, tôi còn phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Nói nghe này…
“Haa… Điên mất thôi.”
“Gì cơ?”
“Tôi đã bảo là kết thúc rồi mà.”
Dường như có âm thanh kỳ lạ nào đấy, nhưng Quỷ Vương chú tâm đến những lời cuối hơn.
“Vậy, ngươi định làm thế nào?”
“Cái cây đó, chỉ là không nên được gieo trồng.”
“Nó quá yếu kém.”
“Vâng?”
Khuôn mặt Quỷ Vương lộ rõ vẻ bất mãn.
“Ngươi đã bị tấn công. Nó sẽ không chỉ đơn thuần là một vấn đề nhỏ rồi cứ thế êm xuôi được đâu. Là một nhân tài quý giá, ngươi không được phép để lộ điểm yếu mình trước bất kỳ ai. Ta mong rằng chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng nếu ngươi mất cảnh giác và bị thương, sự công nhận mà ngươi đã đạt được từ trước đến nay sẽ bị suy giảm. Từ một kẻ không ai có thể đánh bại được, thành một tên có thể hạ được nếu cố gắng. Ngươi không thể để chuyện đó xảy ra được. Ngươi không thể dễ dàng buông bỏ tự trọng, ngay cả khi ta tôn trọng ngươi, việc này vẫn không thể được chấp thuận. Ít nhất cũng phải cắt bỏ một phần của tứ chi.”
Tôi không biết phải chỉ ra vấn đề từ đâu. Cắt bỏ tứ chi của thợ làm vườn hay nói rằng anh tôn trọng tôi, cả hai đều là vấn đề hết.
Cảm giác như huyết áp tôi đang gia tăng sau khi nghe mấy lời lố bịch đó vậy.
… Tôi trông thấy máu từ mũi mình, đó chắc không chỉ là do tâm trạng tôi đâu.
“Demon?!”
Quỷ Vương hốt hoảng gạt Hien sang một bên và tiếp cận tôi.
Còn Hien, người bất chợt té ngã ra sàn…
“Ngài Demon!”
Sao cậu không nằm yên ở đó đi chứ?
Cứ như thể muốn đến đây, cậu ấy bật dậy và chạy về phía tôi, thậm chí còn phô diễn tài nhào lộn điêu luyện của mình.
Tôi có thể cảm nhận được cơn rung chuyển của mặt đất… Mà giờ nghĩ lại, ban nãy tôi đã bị treo ngược thân mình do cái cây chết tiệt kia. Chẳng trách sao máu dồn lên não.
Tôi dùng một bên tay giữ lấy cánh tay bị thương kia của mình để giữ thăng bằng, nó đang đau nhức dữ dội, cùng với cơ thể tôi đang dần sụp đổ.
Làn da mỏng manh của tôi bị thiêu đốt, và đôi mắt đã đối diện với ngọn lửa thì bức bối. Tầm nhìn tôi mờ đi, mắt cá chân bị nhành cây nắm lấy không ngừng đau đáu.
Cái cơ thể chết bầm này của tôi… Thật là…
“Demon!”
“Demon… ngươi… nghe thấy… ta… chứ?”
Chắc đây là một kiểu ghi âm mới. M* nó.
Giữa những thanh âm đứt quãng, tôi khép dần mắt trong cơn bực tức vì cơ thể yếu đuối này.
Có lẽ tôi đã nghe thấy tiếng Ben bên cạnh mình trước khi hoàn toàn nhắm nghiền mắt. Tuy nhiên, tôi không có thời gian để xác nhận xem liệu đó có là sự thật hay không, vì bóng tối đã nuốt chửng tôi mất rồi.
Ừm, chắc đó chỉ là ảo ảnh thôi. Phòng cậu ấy cách xa nơi này mà, làm sao cậu ta biết tôi ở đây được? Ngay cả khi có người gọi, vẫn là bất khả thi để đến đây trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
***
Ngay khi vừa tỉnh dậy, tôi đã trông thấy trần nhà thân thuộc. Nhìn kỹ hơn thì còn có những khung ghép hình lớn được treo trên giữa các bức tường. Đây chắc chắn là phòng của tôi rồi.
Tôi vô thức gượng dậy, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ngắn khi cảm nhận được cơn đau nhói chạy dọc cơ thể mình.
Bất chợt, một giọng nói quen thuộc cất lên giữa căn phòng tôi vốn tưởng không có ai ngoài bản thân.
“Sẽ hơi bất tiện để di chuyển một thời gian đó ạ.”
“Ben?”
“Vâng, thưa ngài Demon.”
Ben đang chuẩn bị thuốc trên chiếc bàn ở giữa căn phòng, cậu ấy đẩy ghế ra và đứng dậy.
Cậu ta tiếp cận và kiểm tra mắt tôi, nhè nhẹ thở dài và cầm nhấc cánh tay tôi lên. Cánh tay đang được bao bọc bởi băng gạc trắng, phủ kín đến tận đầu ngón tay.
“Như ngài có thể thấy. Ngài đã bị bỏng khắp cơ thể, dù là không đáng kể.”
“...”
“Mắt của ngài vì tiếp xúc trực tiếp với ngọn lửa quá lâu nên chúng có hơi tấy rát. Rất may là có thể tự phục hồi, nhưng chúng đã có thể thành thương tật vĩnh viễn nếu ngài thiếu cẩn trọng.”
“... Ừ, tôi hiểu rồi.”
“Vì sao ngài lại đốt lửa trong khi da ngài đã đỏ bừng chỉ với 20 phút tiếp xúc với ánh mặt trời chứ? Nếu ngài tức giận, sao ngài không thẳng tay lấy mạng kẻ gây tội?”
Cậu ta đã luôn cộc cằn như này à? Không, làm gì có. Thường thì cậu ta khá là nhã nhặn mà.
Nhưng ngay lúc này đây, bầu không khí không phù hợp để nói chuyện chút nào. Đôi mắt cậu ta hừng hực còn hơn đám cháy trong khu vườn nữa. Ngay cả những cảm xúc trong ánh nhìn đó cũng là… sự phẫn nộ?
Có hơi bất công nhưng tốt nhất là nên nhanh chóng ngừng nhắc đến chủ đề này. Tôi miễn cưỡng lắc đầu, cố gắng xua tan ký ức khó chịu.
Mà hình như, lúc đó tôi đã nghe thấy tiếng Ben.
“Ben. Lúc tôi chảy máu mũi, cậu đã đến khu vườn à?”
“Vâng? Sao ngài lại hỏi vậy? Ngài đã nói chuyện với tôi luôn mà?”
“... Ừm?”
Sau một hồi nói chuyện với Ben, tôi cũng đại khái hiểu được chuyện đã xảy ra. Nói tóm lại là tôi đã lên cơn.
Tôi đối diện với Quỷ Vương trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê và kết quả là Hien đã an toàn thoát nạn.
Theo lời Ben, tôi đã dứt khoát nói với Quỷ Vương.
Nếu anh ta đã tôn trọng tôi, thì hãy tôn trọng tôi thêm lần này.
“Chính xác là tôi bảo ‘Ngài có tôn trọng tôi không?’ và Quỷ Vương khẳng định chắc nịch, rồi tôi lại nói ‘Thế thì, ngài có thể tôn trọng tôi thêm lần này?’”
Quỷ Vương hỏi ‘Về điều gì?’, tôi chỉ tay về phía Hien, cùng với những lời ngạo mạn như ‘Còn về gì nữa?’.
À thì, cái vẻ ‘ngạo mạn’ là do tôi tự thêm thắt vào. Đời nào Ben nói mấy lời như vậy.
Dù thế nào, sự thật là tôi đã cả gan nói và hành xử như thế trước mặt Quỷ Vương là không thể thay đổi.
Tôi không thể tỏ ra tuyệt vọng một cách lộ liễu, nên đành hờ hững đáp lại Ben, người đang nhìn tôi với biểu cảm tò mò lộ rõ trên khuôn mặt.
“... Trí nhớ cậu tốt thật đấy.”
“Cảm ơn ngài. Thật sự là dù có lâu cách mấy cũng không ai có thể quên khung cảnh khi ấy đâu.”
Vậy là nó khốc liệt đến mức đó luôn. Trời ơi, tôi muốn được ở một mình. Mọi thứ sai quá sai rồi.
Tôi lẳng lặng vùi đầu vào gối.
Thật khó để tin là tôi đã làm chuyện quá khích như vậy. Nếu có thể, tôi muốn chối bỏ rằng nó chưa từng xảy ra. Nhỡ mà sự kiện lúc đó ùa về trong tâm trí, tôi sẽ làm mọi cách để quên nó đi. Vậy nên không phải là tôi không hiểu tại sao mình lại không có chút ký ức gì về khoảng thời gian ấy.
Tôi không muốn nghĩ về nó nữa. Tôi chỉ không muốn nhớ về những gì đã xảy ra vào lúc đó.
Thật may là số người nói chuyện với tôi trong lâu đài Quỷ Vương là vô cùng ít ỏi. Vậy nên nếu tôi cứ ngậm họng lại thì sẽ không ai nhắc tới nó nữa thôi.
… Tôi đã tưởng thế.
“Ư.”
Tôi nằm trên giường và ôm gối, nhăn trán hết mức có thể.
Đứa nào nhìn vào mà còn không biết là tôi đang khó chịu thì chỉ có thể là mấy tên mất não thôi.
Bây giờ tôi đang cực kì khó ở nhé. Ai mà bắt chuyện với tôi là tôi lườm chết đấy.
Lý do mà tôi cảm thấy như này là vì những người đến nói chuyện với tôi về vụ việc trong khu vườn. Tất cả bọn họ, không chừa một ai, đều nhắc về nó.
Toàn bộ! Từng người một!
[Ta quyết định bỏ qua lần này vì ta tôn trọng ngươi.]
Ngay cả tên Quỷ Vương thiếu nhạy cảm kia còn đến tận giường bệnh mà thăm tôi.
[Ngài Demon, tôi rất biết ơn vì đợt trước. Và tôi cũng rất xin lỗi. Chỉ vì tôi mà…]
Ngay cả kẻ từ đầu đã không khéo léo gì cho cam, Hien, người đã luôn quá vụng về để có thể đàng hoàng ăn uống.
Ngay cả Ben, tên bác sĩ đến thăm mỗi ngày để chăm sóc cho vết thương của tôi, cũng nhắc về cái vụ khu vườn đó mỗi khi cậu ta có cơ hội.
[Chắn chắn là đã có rất nhiều người ấn tượng đấy ạ. Ngài đã can ngăn Quỷ Vương để cứu một thợ làm vườn.]
Mấy người lên kế hoạch từ trước rồi hả? Sao đứa nào đứa nấy đều thiếu tế nhị như vậy chứ? Bộ đó là đặc trưng của loài quỷ à?
“Mmm.”
“... Ngài cảm thấy khó chịu sao?”
“Không, tôi ổn.”
Hôm nay, Ben cũng thay băng gạc cho tôi.
Thôi, giờ tôi sẽ ngừng bận tâm đến chuyện đó. Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ cứ thường xuyên như dạo đây đâu.
Đầu ngón tay Ben nao núng mỗi lần tôi nhíu mày, khiến tôi tự hỏi khí thế của cậu ta lúc trách mắng tôi ngay khi vừa tỉnh dậy sau sự kiện trong khu vườn đã đi đâu mất rồi.
Nhân tiện, tôi đã tưởng vụ bỏng toàn thân chỉ là lời kể thế thôi, nhưng khắp người tôi thật sự có vô số vết bỏng nhỏ. Tôi đâu có nhảy thẳng vào đám cháy, tôi chỉ tiếp xúc với hơi nóng chút xíu thôi, thật mất mặt khi chỉ nhiêu đó đã làm tôi bị bỏng.
Tôi ước mình có thể quên đi ký ức này. Nhưng vì những vết thương, sẽ rất khó để có thể quên đi, vậy nên tôi đành bẻ cong kí ức và nhớ rằng mình đã trực tiếp chạm vào ngọn lửa vậy. Vậy thì sẽ đỡ ngượng hơn.
Không may thay, phép màu như thế đã không xảy ra.
Trong lúc tuyệt vọng nghĩ về thứ khác để làm phân tâm mình khỏi sự xấu hổ kia, một câu hỏi tôi từng nghĩ đến trước đây bất chợt hiện ra trong đầu.
“... Nhưng, Ben này.”
“Vâng?”
“Chẳng phải phòng cậu cách khá xa khu vườn phía tây sao?”
“Vâng, đúng là thế.”
“Vậy sao cậu có thể đến nơi tôi ở trong một khoảng thời gian ngắn vậy được?”
Thật kì lạ khi nghĩ đến chuyện đó.
Kể từ ngày tôi nộp đơn từ chức cho Quỷ Vương, mỗi khi tôi cảm thấy lạ hay đau, như một bóng ma, Ben sẽ đánh hơi thấy nó và lập tức lao đến chỗ tôi.
Khi ấy, tôi đã tưởng đó chỉ là một ảo ảnh, nhưng căn cứ theo việc cậu ấy đã có mặt trong khu vườn, tôi không còn nghĩ vậy nữa.
Tôi nhìn Ben với vẻ nghi ngờ lộ rõ ra mặt. Ben chớp mắt vài cái như thể cái nhìn chằm chằm chằm của tôi quá nặng nề rồi mỉm cười như không có gì và lấy ra chiếc vòng được đeo trên cổ mình.
“Là nhờ ơn thứ này.”
Đó là một mặt dây chuyền bằng đá có kích cỡ đồng xu, bao quanh nó là thứ ánh sáng quái dị.
Thoạt nhìn qua, nó trông như một chiếc vòng cổ trang trí đơn thuần, nhưng có gì đó mê hoặc đến kỳ lạ. Tôi đã từng nhìn thấy nó ở đâu nhỉ. Trông quen thuộc lắm. À, phải rồi.
“Một viên đá ma thuật?”
“Vâng, nó có chứa một vài giọt máu của ngài Demon và cả ma thuật của Quỷ Vương nữa. Nếu chất lượng, tốc độ hay lưu lượng máu trong cơ thể ngài có biểu hiện bất thường, sẽ lập tức có ngay một tín hiệu được gửi đi. Chúng tôi đã rất nỗ lực để chuyện tương tự không xảy ra nữa.”
Nói đến chuyện tương tự với lần trước, thì chắc hẳn là lần mà tôi hộc máu trước mặt Quỷ Vương rồi. Đáng nhẽ tôi không nên làm thế.
Nó thậm chí còn cung cấp cả thông tin vị trí. Tôi vờ như không bận tâm, vì trông thấy cậu ta hãnh diện, nên tôi nào dám nói lớn ra, đành thầm lẩm bẩm.
‘Tên khốn điên khùng này. Cậu lấy máu của tôi hồi nào vậy chứ?’
Căn phòng cứ thế rơi vào tĩnh lặng khi tôi không nói nên lời nào. Nhưng Ben đã nhanh chóng xoay chuyển bầu không khí ngượng nghịu, cậu ta trôi chảy mở lời.
“Hôm nay ngài cũng định ăn trong phòng luôn sao?”
“Sao… Tôi đã luôn…”
“Tôi chưa từng yêu cầu ngài Demon phải luôn ở yên trên giường.”
Phải rồi. Đã được ba ngày kể từ hôm tôi tự nhốt mình trong phòng và không ra ngoài.
Đây vốn đã là cách mà hầu hết những ngày thường nhật của tôi trong lâu đài diễn ra, nhưng Ben có vẻ không thích nó. Cậu ấy siêng năng quấn phần băng gạc cuối, rồi quả quyết nói.
“Tôi đã xem qua thực đơn căn tin ngày hôm nay của các tư lệnh quân đoàn, nó không tệ đâu.”
“Tôi là một bệnh nhân…”
“Trước tiên thì đó chỉ là những vết bỏng không đáng kể. Hơn nữa, vì tôi đã trực tiếp xin phép Quỷ Vương và dùng loại thuốc tốt nhất, chúng cũng đã phải gần lành cả rồi. Mắt của ngài hẳn đã hồi phục, còn mắc cá chân bị nhành cây làm trầy thì cũng không có vấn đề gì ngay cả khi chạy.”
“...”
Tôi không thể phản bác lại vì mọi thứ mà cậu ấy nói đều chính xác.
Chỉ khi đó tôi mới nhận ra công tắc của Ben. Cái công tắc có thể khiến một người trầm tĩnh phun ra những lời cay đắng không một chút chần chừ.
Đó là sức khoẻ.
Gần như là bất khả thi để có tinh thần làm việc mạnh mẽ như vậy. Cậu ấy nổi giận mỗi khi nghĩ đến sự suy giảm sức khoẻ của tôi.
Tất nhiên, không phải là tôi vui mừng hay lo lắng gì, cậu ta chỉ trung thành tuân theo mệnh lệnh của Quỷ Vương thôi, nhưng điều đó vẫn làm tôi rất ấn tượng.
Mặt khác, nó cũng hơi phiền phức.
Tôi chép môi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Mong cậu rời phòng, tôi sẽ thay đồ.”
“Cảm ơn ngài vì đã lắng nghe lời thỉnh cầu ngạo mạn này.”
Sau cùng, cậu ấy vẫn rời đi một cách nhã nhặn.
Bởi vậy tôi mới không thể ghét cậu ta. Tôi chắc rằng cậu ta biết và cố tình làm thế. Chỉ đành thầm càu nhàu và mở tủ quần áo.
Quần áo được treo trên giá ngay lập tức đập vào mắt tôi. Tất cả đều được chọn lựa bởi Quỷ Vương và Tư Lệnh Quân Đoàn Số Hai.
Quỷ Vương thì trong dự đoán rồi, nhưng sao Tư Lệnh Quân Đoàn Số Hai lại muốn sửa soạn quần áo cho tôi đến vậy cơ chứ?
Tôi chỉ mua quần áo phù hợp, không có ý định ăn mặc tùy tiện. Nếu tôi đã mặc một lần, tôi chắc là mình tiếp tục mặc nó thật lâu cho rồi mới lựa chọn trang phục mới.
Tức đến run người, tôi gạt đống quần áo mà Tư Lệnh Quân Đoàn Số Hai mua cho tôi sang một bên rồi lấy ra những bộ đồ mà Quỷ Vương đã cho tôi.