Tôi Không Tài Năng Đến Thế Đâu

chương 5: tư lệnh quân đoàn số không deon hart (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ lạ làm sao, mặc cho tình thế quá thể này, tay tôi vẫn khư khư lấy vật cứu sinh.

Ngọn đuốc trong tay tôi cháy bừng lên, mạnh mẽ đến mức tôi vung nó vào nhành cây đang bám chặt lấy mình mà chưa kịp nghĩ ngợi hay thốt lên lời nào.

“Kiiiiieeee!”

Sau một tiếng thét chói tai, nhành cây rời bỏ mắt cá chân tôi.

Tốt rồi! Tôi đã đúng khi tự mình giữ lấy cây đuốc! Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình thật sự cần đến nó, nhưng…

‘Nhưng… Sao tôi lại thấy lạnh sống lưng nhỉ?’

Bông hoa kinh tởm đó đang ngày một xa dần… Không, đó là điều tốt ấy chứ, cơ mà…

‘Đợi đã! Tôi đang rơi này!!’

Ở độ cao bao nhiêu? Cái này bao phủ đến được tầm bán kính 10 mét, vậy cũng phải cỡ đó.

“... Haha, đệch.”

Ai đó cứu tôi với!

Dù là tôi đang sợ đến mức tim muốn rơi khỏi lồng ngực, cơ thể đã luôn được trui rèn qua các trận chiến này lại bình tĩnh đón nhận cái tiếp đất.

Ngay cả khi tôi gãy vài cái xương ở đâu đó, cũng đừng là gãy cổ.

Tôi đang cố canh chuẩn thời gian rơi, nhưng ai đó đã bắt lấy tôi.

“N-Ngài De-Demon! Ngài ổn chứ ạ?! Ngài có bị thương ở đâu không? Chỗ nào vậy?”

Tôi mới là người phải kinh ngạc đây này, sao cậu lại lắp bắp chứ? Quái gì thế, cậu vừa cắn trúng lưỡi chắc?

Tôi muốn cho tên khốn nguồn cơn của mọi vấn đề này vào trong bụng của cái cây ăn thịt đó ngay lập tức, nhưng tôi đã kiềm chế lại.

Không phải vì đối phương mạnh hơn tôi…

Tôi ngước nhìn Hien, người đang giữ chặt tôi bằng cách đỡ lấy đầu tôi bằng cánh tay mình.

‘... Tôi sẽ bỏ qua cho cậu chỉ lần này thôi.’

Cậu ấy bắt lấy tôi ngay sau khi tôi rơi xuống từ trên cao. Dù là tôi tương đối nhẹ, sức nặng cơ thể tôi vẫn đâu đó tương đương với một người trưởng thành bình thường, nhưng đúng như dự đoán, quỷ vẫn là quỷ thôi.

“Ngài Demon?”

“... Được rồi… Tôi ổn.”

Tôi chậm rãi đẩy cậu ta ra.

Xem phản ứng dựa trên bản năng sinh tồn của tôi như một tín hiệu để đặt tôi xuống, Hien cẩn thận hạ thấp đưa tôi xuống đất.

Ngay khi tôi vừa chạm đất, xung quanh bắt đầu quay cuồng.

Tôi nhắm mắt lại một chút để định hình lại mấy cái xương cốt vặn vẹo của mình rồi buông tay, nhìn về phía Hien. Và…

“...”

Tôi không thể làm gì ngoài im lặng. Đằng sau lưng Hien lẽ ra phải là một khung cảnh được kết hợp từ sắc bạc của ánh trăng và màn đêm bị nhuốm đỏ.

Mùi gỗ cháy xộc vào mũi tôi và làn da thì bị thiêu đốt bởi nhiệt độ nóng bỏng.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.

Không chỉ là vì nó nóng…

‘Phải chăng… Đây là do lỗi tôi?’

Khu vườn chìm trong biển lửa vì ngọn đuốc của tôi, vật cứu sinh mà tôi đã đánh rơi trong lúc ngã xuống.

***

Ngày hôm nay, tôi sẽ chết.

‘Không, tôi chắc chắn sẽ chết.’

Hien yếu ớt cúi gằm mặt dưới sức nóng cọ xát da thịt mình.

Loài cây tôi đang chăm sóc đã cố gắng xơi tái ngài Demon. Tất nhiên, ngài Demon sẽ không bao giờ bị bắt bởi một thứ thực vật, rõ ràng là ngài không hài lòng với cái cây đó. Nếu không thì không đời nào ngài lại bị thương trước một đòn tấn công tầm thường như vậy cả.

Ngài không thích cái cây ấy, không phải, ngài không ưa gì chính khu vườn này, thế nên ngài mới tìm kiếm lý do để đốt cháy nó.

Có lẽ ngài cũng chán ghét Hien.

Lỗi lầm của cây cỏ là do người làm vườn chịu trách nhiệm.

Không kể đến bất kỳ động cơ nào khác của ngài Demon, cái cây tôi nuôi trồng chính là kẻ đã động thủ trước, và người bị tấn công, tức ngài Demon thì chỉ còn cách tự vệ.

Thế nên cậu không thể trách ngài Demon về việc khu vườn bị thiêu rụi được, và cậu còn bị đặt vào tình cảnh mà mình phải hứng chịu hậu quả.

Ngay từ thuở đầu, tôi vốn chưa từng nghĩ đến chuyện đổ lỗi cho ngài Demon về khu vườn bị đốt cháy.

‘Nếu ngài ấy không thích nó, thì đó là lỗi của tôi.’

Ngài ấy thường là một rất tử tế. Ben, bác sĩ của ngài, đã từng nói điều tương tự, tự hào về chuyện đó.

Nên là, nếu ngài ấy nổi giận, thì là do tôi đã tự mình làm điều trái ý muốn ngài.

Tôi đã quyết tâm, nhưng vẫn sợ hãi cái chết. Tôi chạm vào mặt mình, chắc hẳn nó đã ngả màu xanh xao, và mím môi lại trong lúc dõi theo bóng lưng của ngài Demon.

Không rõ là vì tôi chỉ nhìn từ sau hay do tôi không thể trông thấy biểu cảm của ngài, nhưng bầu không khí xung quanh ngài dường như có chút khác lạ so với ngài Demon thường ngày.

‘Không, không phải thế. Bây giờ không phải là lúc để chú tâm đến bầu không khí.’

Giờ là lúc để cúi đầu.

Cậu cúi gập trước người chỉ đang ngắm nhìn ngọn lửa nuốt chửng khu vườn mà không mảy may ngoái nhìn lại.

“Tôi xin lỗi.”

Thật chậm rãi, đôi giày chỉ để lộ phần gót dần chuyển mình.

Hien nhắm chặt mắt khi trông thấy đôi giày của người ấy đối diện mình.

***

Quào, cháy ghê dữ vậy.

Phải đây sẽ là khung cảnh khi mấy người nông dân hung tợn đốt cháy các nông trường trên núi trốn khỏi sắc thuế bóc lột từ vua chúa?

Vấn đề là đây chả phải ngọn núi, mà là lâu đài của quỷ vương, và cũng không có làm nương làm rẫy gì sất.

‘Tôi phải làm gì đây…?’

Nó cháy ghê quá, quá ghê luôn á.

Cái cây ăn thịt đáng ghét đã tấn công tôi giờ đây đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong biển lửa, tiếng kêu kỳ quái của nó dừng hẳn và mấy loài cây quái dị khác gần đó thì cũng theo nó mà tiêu tan giữa ngọn lửa hung tàn.

Mặc dù đã nuốt chửng một nửa khu vườn phía tây, ngọn lửa vẫn tham lam nới rộng phạm vi, gặm lấy từng cái cây còn sót lại như thể chưa thỏa mãn mình.

Tôi có thể cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo ngay sau gáy. Chắc chắn là Hien rồi.

Tôi không có đủ can đảm để quay lưng xem coi cậu ấy đang trưng ra biểu cảm gì, nên tôi chỉ nhìn chằm chằm khu vườn đỏ rực trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

A, phải rồi. Không thể chối cãi được. Đây chính là trốn chạy khỏi thực tế.

Nơi này là khu vườn của lâu đài quỷ vương, và thợ làm vườn là, tất nhiên rồi, một ác quỷ. Chứ còn gì nữa.

‘Ai đó có thể dập tắt ngọn lửa này được không? Ai cũng được, làm ơn.’

Tôi thầm cầu nguyện, cầu mong rằng ít nhất trời hãy đổ cơn mưa, bỗng chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt sau lưng mình.

“Tôi xin lỗi.”

“...?”

Chắc là tôi nghe nhầm rồi. Thiệt luôn, đây là tình cảnh mà tôi phải là người nói lời xin lỗi, nhưng sao cậu ta lại lên tiếng thế này?

Trong khi tai tôi khẳng định rằng mình đã nghe đúng, đầu óc tôi lại bảo tôi nghe lầm rồi, nên tôi đành chậm rãi xoay về đằng sau để xác nhận sự thật.

Thật may mắn, khung cảnh tôi trông thấy không phải là Hien với vẻ mặt giận dữ, mà là Hien đang cúi gập người.

Mặc dù đã yên tâm được nửa phần, tôi vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì và đành lặng im, nhưng cậu ấy đã tự mình lên tiếng giải thích.

“Tôi không nhận ra những cái cây, hay đúng hơn là khu vườn này đã làm ngài phật lòng.”

“...”

“Hay có lẽ, ngài tức giận là vì tôi…”

“Không. Không phải thế.”

Trông tôi giống một kẻ vô tình đến vậy à? Tôi đặt tay lên mặt mình nhìn về phía Hien.

Dù sao thì, tóm lại là Hien xin lỗi vì cậu ta nghĩ rằng tôi thiêu rụi đám cây ăn thịt và cả khu vườn vì tôi không thích chúng.

“Cậu mất trí rồi sao?”

“Tôi xin lỗi.”

“Y-ý tôi không phải thế…”

Giờ nghĩ lại, cậu ta đúng thật là một kẻ nịnh hót.

Dù sao thì, dựa trên tình cảnh này, xem ra là Hien sẽ không nổi điên với tôi. Thà là như này thì cơ hội sống của tôi sẽ cao hơn so với trường hợp tôi thật sự lỡ tay đánh rơi ngọn đuốc.

Vậy thì, tôi nên nói gì đây?

“...Tôi không thật sự hài lòng với khu vườn này, nhưng cũng không hẳn là tôi ghét bỏ nó hay gì cả.”

Nói thật nhé, tôi không thích chỗ đó tẹo nào. Nói trắng ra là tôi ghét nó! Nó quá kỳ quái!

Tuy nhiên, tôi đâu thể yêu cầu thợ làm vườn ở lâu đài Quỷ Vương trồng những giống cây thường thấy từ nhân giới, chẳng hạn như hoa hồng hay lưu ly. Thật chẳng biết làm sao. Thôi thì đành chịu vậy.

“Vậy….”

“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu có thể hạn chế gieo trồng giống cây vừa nãy.”

“A, vâng! Tôi hiểu rồi thưa ngài. Tôi sẽ vứt mấy hạt giống đi ngay.”

Nếu chúng được loại bỏ từ giờ, chuyện cậu ta trồng những gì trong chính ngôi nhà của mình sẽ chẳng can dự gì đến tôi nữa.

Dường như mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng đằng sau vẻ mặt điềm tĩnh của Hien, một bóng đen xuất hiện.

Có thể là người hoặc là quỷ. Tôi tự hỏi đó là ai. Một giọng nói cất lên cắt dòng suy nghĩ và cái nheo mắt chằm chằm của tôi.

-Giọng nói rất đỗi quen thuộc.

“Ngọn lửa này là sao?”

Toàn thân Hien cứng đờ. Tôi cũng thầm chết lặng.

Dễ hiểu thôi, giọng nói đó chắc chắn là của-

“Kẻ nào gây ra chuyện này? Làm thế là có ý gì đây?”

Vị chúa tể độc nhất của Quỷ giới, hay còn gọi là Quỷ Vương, người được cho rằng là kẻ hùng mạnh nhất xuyên suốt mọi thời đại.

“Hơ, sao Quỷ Vương lại ở đây…?”

“Hừm, lâu đài của ta xảy ra hỏa hoạn, ngươi muốn ta ngồi yên nhìn nó bị thiêu rụi sao?”

Quỷ Vương đột ngột cắt ngang lời Hien, chậm rãi ngoái đầu nhìn lướt qua đám cháy rồi lườm tôi và Hien với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Đôi mắt anh ta hờ hững nhìn Hien, nhưng nhanh chóng thay đổi khi hướng về tôi.

“Ta tự hỏi vì sao dù có cháy cũng không ai ra mặt xử lý nó.”

Anh ta nghiêng đầu mỉm cười. Rõ là hướng về tôi rồi.

À, là vậy sao.

Hôm nay sẽ là ngày giỗ của tôi.

Đúng như dự đoán, Quỷ vương gọi tôi. Có lẽ vì xung quanh có người nên anh ta không gọi tên thật mà dùng biệt hiệu riêng ở Quỷ giới.

“Ngươi đã ở đây, Demon.”

Cùng lúc, tôi phủi tay xua tan làn khói dày đặc phủ quanh mình, đến đây, tầm nhìn của tôi mới rõ ràng hơn.

Vô số con quỷ bao vây tứ phía. Chúng đổ dồn ánh nhìn về đây với biểu cảm bối rối và bất lực.

Không, nếu đã đến đây từ sớm thì hãy dập lửa đi chứ. Sao lại đứng chỏng chơ ở đó vậy. Cảm ơn nhé, giờ thì Quỷ Vương tới rồi.

“Vậy thì ngươi không thích cái nào?”

“...?”

“Nói cho ta biết ngươi không hài lòng với điều gì, khu vườn hay thợ làm vườn, ta hoàn toàn có thể giết hắn theo ý ngươi. Ngươi muốn ta làm như nào?”

Không, này chờ đã. Chính tay anh đã tuyển dụng người làm vườn này đấy, sao lại có thể giết dễ dàng vậy được?

Gương mặt anh ta không tỏ vẻ cười đùa nữa, anh ta hoàn toàn nghiêm túc. Tôi lúng túng nhìn Hien, nhưng cậu ấy vẫn mặc nhiên cúi thấp đầu, sẵn sàng đón nhận mọi phán quyết dù cậu hoàn toàn có khả năng biện hộ.

Cảm thấy Quỷ Vương sẽ thực sự giết Hien, tôi phải tự hành động thôi.

“Không phải là tôi tức giận với khu vườn hay thợ làm vườn.”

“Vậy thì tại sao? …À, để ta dập lửa trước nhé.”

“Hở, được thôi.”

Tôi bàng hoàng gật đầu. Và những kẻ đang chần chừ chờ đợi kia nhanh chóng chạy đến triển khai ma pháp.

Vô số hạt nước li ti xuất hiện từ hư không đồng loạt rơi xuống. Ngọn lửa nhanh chóng được khống chế, việc này sẽ mất kha khá thời gian nếu chỉ có một vài người nhưng với đám đông lớn như này thì đúng là lẹ thật.

Gì chứ, nếu mấy người có thể làm được như vậy, sao lại…

“Lý do cậu phóng hỏa khu vườn là gì?”

Tôi phút chốc ngập ngừng.

Trước hết thì tôi không muốn tự mình nhắc lại hiểu nhầm của Hien trước mặt tất cả mọi người. Hay là tôi nên nói thật?

‘Nếu tôi nói tôi mém chết chỉ vì một cái cây thì anh ta sẽ phản ứng kiểu nào đây?’

‘Ngươi suýt chết vì sự yếu đuối của bản thân trước một cái cây tầm thường.’ À không, chắc anh ta sẽ vừa xử trảm tôi vừa nói ‘Ngươi thiêu rụi khu vườn của ta chỉ vì thế thôi sao?’.

Dù gì tôi cũng không thể cứ mãi im ỉm được. Trong lúc tôi đang suy nghĩ câu trả lời, Hien đột ngột bước đến và thay tôi nói lời giải thích.

“Cái cây tôi vừa mang đến đã tấn công ngài Demon, vậy nên ngài ấy mới nổi giận và đốt cháy nó.”

“...”

Này, hắn ta là gián điệp đấy! Ai đã cử hắn đến đây? Quân cách mạng? Hay là những quý tộc ở Đế quốc?

Tôi đang vắt óc nghĩ xem làm sao để có thể trả lời mà không loan truyền tin đồn thất thiệt, nhưng Hien đã cất lời, phá tan khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi như thể cậu vẫn chưa nói xong lời mình. Giọng cậu có chút run rẩy.

“Đây là lỗi của tôi, là do tôi không huấn luyện chúng kĩ lưỡng.”

Chẳng ai dùng “huấn luyện” với thực vật. Nhưng tại nơi này sẽ không ai thấy kỳ quái.

Thì, dựa trên đặc điểm ngoại hình trước khi cháy đen, chúng giống động vật hơn là thực vật.

“Ư-”

Tôi ngẩng đầu ngay khi một tiếng rên rỉ thoáng qua tai, Quỷ vương tóm lấy cổ Hien nâng lên chỉ bằng một tay. Khuôn mặt nhăn nhó và hơi thở đứt quãng, Hien vẫn mặc nhiên không chống cự.

‘Mẹ nó, điên mất thôi. Tôi đáng nhẽ đã có thể xử lý tốt hơn, tại sao…’

Bầu không khí nghiêm trọng và nặng nề, khác hẳn với ban đầu, ai mà gặp cảnh này chắc ngất mất.

Tôi không nói nên lời, Quỷ vương một tay giữ cổ Hien quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt cứng nhắc trở nên dịu đi khi anh ta đảo ánh mắt từ Hien sang tôi. Không, anh ta thậm chí còn nở một nụ cười.

“Ta nên làm gì đây?”

“...Sao cơ?”

“Ta có nên giết hắn không?”

Truyện Chữ Hay