Tôi Không Tài Năng Đến Thế Đâu

chương 4: tư lệnh quân đoàn số không deon hart (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Rất vui được gặp cậu! Cậu là thợ làm vườn, phải chứ? Tôi nghe nói cậu đã chăm sóc cho hầu hết các loài thực vật ở trong lâu đài này.”

Giọng nói ấy ấm áp và thân thiện. Hien như thể quên đi tình cảnh của chính mình, cậu ngây người ngẩng nhìn anh.

… Tỉ lệ thấp đến độ thật khó tin khi nó thật sự xảy ra.

Sự tử tế mà Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không thể hiện vượt quá dự đoán của cậu.

“Đỉnh thật đấy. Lâu đài của Quỷ Vương khá là lớn mà.”

Hien đã từng có cái nhìn tiêu cực về người này.

Anh là người được Quỷ Vương công nhận và giao phó vị trí Tư Lệnh Quân Đoàn Số Không. Ngay cả khi anh ta có kiêu căng bát nháo đi chăng nữa, cũng không ai có thể ý kiến về việc đó.

Thế mà anh lại cư xử lịch thiệp và tôn trọng người khác.

‘Đây phải chăng là thú vui tiêu khiển của kẻ mạnh? Cái mà mọi người hay đồn ấy…?’

Khi ai đó thiếu tự tin vào bản thân, họ có xu hướng thổi phồng năng lực mình và lớn tiếng nhằm đè bẹp đối thủ bằng mọi giá.

Nghĩ theo hướng đó, dựa trên cách ứng xử và lời nói thì hẳn vị Tư Lệnh này rất tự tin vào chính mình.

“Tôi khá tò mò về những loài thực vật trong lâu đài Quỷ Vương đấy, cậu dẫn tôi đi tham quan được không?”

Anh không chỉ thừa nhận độ thạo việc của Hien, mà còn thỉnh cầu việc chỉ cần ra lệnh là được.

Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt cứng đờ của Hien thả lỏng và nở một nụ cười.

[Tên của hắn là gì ấy?]

[Mày nói gì? Tao nghe không rõ, nói lại coi…?]

“Demon. Demon Arut.”

Tên gì nghe còn ác liệt hơn tên của quỷ nữa.

Hôm đó, Hien đã lặp đi lặp lại cái tên ấy biết bao lần trong tâm trí mình.

Sau đấy, cậu đã cố trở nên gần gũi với anh ấy hơn.

Không, cậu nào dám thế. Cậu chỉ muốn thuyết phục chàng trai chỉ luôn ở yên trong phòng kia đến dạo quanh khu vườn vì lo lắng cho sức khỏe của anh ta thôi.

Ngài Demon không giống với những vị Tư Lệnh khác, ngài ấy không hề phớt lờ, đánh đập hay xúc phạm tôi.

Ngài ấy thường xuyên đi dạo trong vườn và sẽ đều đặn đáp lại mọi câu hỏi của tôi với vẻ mặt cứng nhắc.

Dẫu cho ngài có thể xua đuổi hay đẩy tôi ra xa để được ở riêng, ngài vẫn đưa đón và cùng tôi đi dạo.

Bởi lẽ đó mà tôi dần trở nên quá thoải mái.

‘Một incubus như tôi mà lại dám.’

‘Phạm lỗi nghiêm trọng như thế.’

Hôm nay, cái mồm tôi đi quá xa rồi.

***

Tôi vẫn hối hận về những gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy.

Ban đầu, tôi chỉ là vô tình trông thấy khu vườn từ xa trước khi bước vào lâu đài quỷ, và đó là cách mà tôi biết được về sự hiện diện của người làm vườn thông qua cuộc đối thoại với Quỷ Vương.

Nhẽ ra tôi nên lờ nó đi rồi làm việc khác mới phải.

Nhưng tôi, một con người vô tri, đã rất hạnh phúc khi biết trong lâu đài này vẫn có nghề yên bình như thợ làm vườn.

Đáng ra tôi đã phải chấp nhận rằng chẳng có cái gì bình thường ở cái chốn đầy rẫy những thứ quỷ dị ám ảnh với bạo lực và chém giết. Nhưng tôi lại háo hức đến mức làm mọi cách chỉ để tìm được cậu ấy.

Và tôi đã gặp được một cậu trai còn cuốn hút hơn tôi tưởng.

“Rất vui được gặp cậu! Cậu là thợ làm vườn, phải chứ? Tôi nghe nói cậu đã chăm sóc cho hầu hết các loài thực vật ở trong lâu đài này.”

Đây là hang ổ của lũ quỷ. Mặc cho ai trông có bình dị đến mức nào thì họ vẫn mạnh hơn tôi, vậy nên câu từ lịch sự là thiết yếu.

Nếu tôi kích động, là lỗi của tôi, nếu tôi bị thương, là lỗi của tôi, tôi có thể đổ lỗi cho ai được chứ.

“Đỉnh thật đấy. Lâu đài của Quỷ Vương khá là lớn mà.”

Thật sự rất khó cho tôi khi dùng những từ ngữ tâng bốc thái quá. Nó sẽ là vấn đề nếu tôi trông có vẻ quá giả dối. Tốt hơn hết vẫn là nên bày tỏ kính trọng và tấm lòng rộng mở. Tất nhiên, tôi cũng phải thật cẩn trọng để không làm lố và đánh mất sự chân thành.

Cùng với những suy nghĩ đó, tôi dừng lại trong một khắc, điều chỉnh lại biểu cảm mình và tiếp lời.

“Tôi khá tò mò về những loài thực vật trong lâu đài Quỷ Vương đấy, cậu dẫn tôi đi tham quan được không?”

Cậu ấy ngây người một lúc, nhưng rồi nụ cười nở rộ trên khuôn mặt ấy.

Cậu vui vẻ đồng ý và dẫn tôi đi xem vòng quanh khu vườn. Cậu ấy không bận tâm chuyện tôi là con người, cậu ấy cho tôi xem và kể tên mọi loài cây cậu trông nom trong khu vườn.

–Và tôi trông thấy cả một cái địa ngục.

Quỷ vẫn hoàn quỷ thôi!

Câu nói ấy đã khắc sâu vào triết lý sống của tôi.

Từ hôm đó, hễ lần nào bắt gặp nhau là Hien lại rủ tôi cùng cậu ta dạo quanh khu vườn. Tôi không thể từ chối, nếu không cậu ấy sẽ dùng mấy cái cây mạnh áp đảo đó để đả thương tôi mất. Nên tôi đành thuận theo, cắn răng chịu đựng và ngắm nhìn những cái cây mà cậu ta hết mực yêu thương và săn sóc.

Tất nhiên là Hien, người đã mời tôi đi dạo, phải cùng ở bên tôi rồi.

Tôi sẽ phải làm gì nếu mấy cái cây kinh khủng đó cố nuốt trọn tôi khi cậu ta không ở đó chứ? Tôi không thể chết một mình được!

Nếu đời tôi đến đây là hết, chi bằng anh em sống chết có nhau! Đại khái là tôi nghĩ vậy đó.

… Không hiểu sao, cậu ấy có vẻ ngày càng thân thiết với tôi hơn.

***

Tôi nhìn Hien với biểu cảm phức tạp, tự hỏi vì sao cậu ấy lại xin lỗi. Tôi vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, nên đành nhíu mày, cố nhớ lại tình cảnh trước đó.

Chuyện gì đã xảy ra trước khi cậu ấy xin lỗi?

… Chẳng có gì diễn ra cả.

‘Thật đấy, không có gì xảy ra hết.’

Tôi im lặng và cậu ta cũng thế. Chỉ là sự tĩnh lặng ấy có kéo dài hơi lâu mà thôi.

Và khi chúng tôi chạm mắt nhau, cậu ấy xin lỗi…

‘... Không thể nào.’

Phải chăng cậu ta đang gợi ý rằng hãy cùng đi dạo trong vườn thay cho lời xin lỗi sao, ngay cả khi việc đó tốn thời gian hơn?

Khó từ chối lắm đây.

Tên này… Tôi cứ tưởng cậu ta là loại cứng đầu, nhưng xem ra chỉ là kiểu người quá thẳng thắn thôi.

Chà, được thôi. Cho tới nay thì tôi chưa lần nào chầu ông bà mà, miễn là lần này không xảy ra vấn đề gì thì tôi vẫn sẽ sống tốt thôi.

Tôi ổn định tinh thần mình một chút, rồi nhìn xuống Hien, người vẫn còn đang cúi đầu.

“Cậu ngẩng đầu lên đi, đừng làm thế.”

Cậu ấy chậm rãi ngước lên. Trông thấy biểu cảm cậu ta vẫn còn cứng đờ, tôi đành gật đầu.

Tôi đi, tôi đi, tôi sẽ đi mà, nên là thả lỏng cơ mặt đi.

“Vậy, những cây hoa cậu mới đem đến đang ở đâu?”

“... Ừm?!”

Không một câu trả lời.

Tôi bắt đầu tự tin sải bước về phía khu vườn. Cùng với cậu ấy đang ngơ ngác chạy theo tôi, tôi nói thật rõ như để đảm bảo.

“Tôi nói rằng tôi muốn đi xem mấy cây hoa. Cậu không định dẫn tôi đi sao?”

“Ahhh! Vâng!”

Hien nhanh chóng tìm ngọn đuốc.

Khác với những con quỷ vốn đã quen với bóng đêm, tôi, một con người, cần phải có đuốc để có thể quan sát thật rõ.

Nói thật chứ tôi không có ý định quan sát kỹ lưỡng đâu, nhưng tên khốn này luôn yêu cầu tôi nhìn cho kỹ vào.

Tất nhiên, cậu ấy không trực tiếp nói ra, cơ mà cụm từ “áp lực tĩnh lặng” không phải là để trưng.

Sau khi phấn khởi giải thích về những loài thực vật, cậu ta sẽ quay sang nhìn tôi với cặp mắt lấp lánh. Làm sao mà tôi có thể phớt lờ nó được chứ?

“Vậy, xin hãy đi theo tôi!”

Hien cầm lấy ngọn đuốc, dường như đã hồi phục lại năng lượng và mỉm cười rạng rỡ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu ấy hồi phục nhanh thật đấy, tôi tự hỏi nếu thế thì sao ban nãy cậu ta lại xin lỗi? Những dòng suy nghĩ cứ thế ập đến bên tôi trong lúc tôi vô thức nối bước cậu ấy.

Tôi dừng chân trong chốc lát rồi cúi nhìn đôi bàn tay trống trải của mình. Sau đó, tôi nhận lấy ngọn đuốc từ Hien và giữ nó thật chặt, đi theo những chỉ dẫn của cậu đến khu vườn phía tây.

Như thường lệ, nó dị thường, rậm rạp và đáng sợ.

Cảm giác thật kỳ lạ khi mấy cái cây cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế này…

Khi tôi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của chúng, những con mắt di chuyển và tập trung hết vào tôi. Tôi sợ đến độ xém chút thì đánh rơi mất cây đuốc.

“Ừm, ngài Demon.”

“Sao thế?”

“Tôi có thể cầm ngọn đuốc…”

“Không sao đâu.”

Hử, cậu tính đem vũ khí của tôi đi đâu hả? Tôi nắm chặt lấy ngọn đuốc trên tay hơn nữa.

Mấy thứ thực vật ở đây đều là loài ăn thịt cả, nhưng sau cùng thì chúng vẫn là “cây cỏ” mà thôi. Bị đốt là tắt điện ngay.

Vậy nên đây chính là vũ khí và là vật cứu sinh của tôi. Tôi không thể để nó bị lấy đi dễ dàng như thế được.

“Chúng ta phải đi thêm bao xa nữa thế?”

Thể lực của tôi đang dần vơi đi.

Vào lúc tôi sắp sửa gục ngã, kiệt sức vì cố gắng duy trì sự bình tĩnh, thật may là Hien trỏ tay về một hướng.

“Chúng ta gần đến rồi, ở ngay đây thôi.”

Mắt tôi tập trung vào nơi mà ngón tay của cậu ấy chỉ đến.

“Ồ…”

Tôi há hốc mồm trong sự kinh ngạc.

Đây không phải là một loại cảm thán đâu. Nó là một tiếng thét nén lại đấy. Tiếng thét lớn nhất từ trước đến nay mà tâm trí tê liệt này có thể thốt lên.

‘Cái quái gì vậy chứ! Nó thật sự là cái cây à?’

Cậu bị khùng rồi chắc! Nhìn coi nó có điểm nào giống cây không?

Sai quá sai rồi. Thế này không bình thường chút nào. Tôi phải rời khỏi chỗ này ngay và luôn…

“Ngài Demon?”

“... Ừm.”

Tôi không chắc liệu có phải là may mắn không khi khuôn mặt tôi vốn dĩ đã luôn trắng bệch, nên là ngay cả khi nó tái nhợt thì cũng sẽ không lộ tẩy. Nếu nước da này mà bình thường thì chắc vẻ tái xanh ấy đã bị nhận thấy rồi.

Phản ứng của tôi là hoàn toàn bình thường. Ngay cả khi có là người khác, họ cũng sẽ phản ứng tương tự thôi.

Thực vật cái con khỉ khô! Nó là động vật rồi!

Có vẻ như nó đang vùng vẫy để trốn thoát, hệt như một người bị chôn chân xuống đất và phát điên.

“Keieeee!”

… Chính xác là đang lên cơn rồi.

“Loại cây nào mà lại gào thét?!”

Ôi không, tôi lỡ lời với giọng điệu chất vấn mất rồi!

Gác lại nỗi lo sẽ phải làm gì nếu cậu ấy nổi giận, Hien có vẻ đang tập trung vào nội dung câu hỏi hơn là giọng điệu của tôi.

“Chúng được gọi là cây ăn thịt. Ngài Demon có lẽ đã không để tâm đến vì chúng quá yếu ớt, nhưng ngay cả với khoảng cách này, những tiếng thét đó vẫn chứa đựng chút sức mạnh. Nếu vô tình nghe thấy nó, những ác quỷ yếu kém sẽ lập tức bất động và không thể nào chạy thoát.”

“...”

“Thật may rằng chúng là cây “ăn thịt người” và chúng không ăn quỷ, thế nên ngài không cần phải lo về chuyện các ác quỷ trong lâu đài của Quỷ Vương có khả năng bị xơi tái.”

Không đâu, ngược lại thì đúng hơn. Cái thứ đó không yếu ớt tí nào, tôi mới là người yếu đến độ không thể cảm nhận được năng lượng từ nó đây.

Cơ mà hình như cậu đã quên…

‘Tôi là con người đấy, tên khốn điên khùng này…’

Làm ơn hãy nhớ rằng tôi không phải là một con quỷ. Khoan đã, quan trọng hơn, thứ gì vừa chảy ra khỏi cái cây hoa đó thế? Là nước dãi à? Thật luôn á hả?!

Cái thứ sinh vật, con quái vật, ý tôi là, cái cây đó giận dữ lắc mạnh thân mình.

Nếu nó vươn đúng hướng, nó có thể chạm đến nơi này…

Kwah!

“Hieek!”

Tôi chỉ vừa kịp né nó!

“Phạm vi của nó!”

“Haha, xem ra là đến cả ngài Demon cũng bất ngờ. Phạm vi của nó lớn thật, phải chứ ạ? Tôi nghĩ nó có thể vươn ra đến tầm bán kính mười mét. Nó hiện đang được tích cực tái sản sinh, nên sớm thôi, nó sẽ có thể bao phủ hoàn toàn lâu đài của Quỷ Vương. Ngài có thể trông chờ nó.”

Thế thì làm sao tôi có thể đi lại được? Cậu đang cố giết chết tôi đấy à?

Đáng nhẽ tôi đã phải nộp lá đơn từ chức dù cho tôi có hộc máu đi chăng nữa. Không, tôi phải làm nó ngay bây giờ. Tôi phải rời khỏi cái chỗ thần kinh này càng sớm càng tốt. Đây không phải là nơi mà con người có thể sinh sống.

Việc tôi không thể cảm nhận được nỗi sợ của con quái vật dường như có một tác dụng ngoài dự tính.

Thông thường, tôi sẽ do dự và chuẩn bị kỹ càng cho tình huống như thế, nhưng bây giờ tôi đang hành động không chút chần chừ. Nói cách khác, tôi đang không tỉnh táo.

“Đi thôi. Quỷ vương đang ở đâu thế?”

Nếu cơ thể tôi khỏe mạnh thì tôi đã tin tưởng và dựa vào nó, nhưng đáng buồn là thân thể này còn dưới mức trung bình. Với một người phải thật cẩn trọng để có thể sống sót như tôi, lâu đài Quỷ Vương là môi trường tồi tệ nhất.

Vậy nên là, tôi đang cố rời đi và nộp đơn từ chức ngay lập tức, nhưng vì lý do nào đấy, một bên chân tôi không hề động đậy, cứ như bị dính chặt vào mặt đất vậy.

“Ngài Demon!”

“... Ừ?”

Vụt!

Tiếng gió sượt qua tai tôi. Tầm nhìn tôi dần trở mờ và khi dừng lại, thế giới đã bị đảo ngược.

Ồ, tôi đang bị treo ngược này. Khoan, cái gì cơ?

“... Điên thật!”

Ngay trước tôi là một bông hoa khổng lồ đang nhe ra những chiếc răng năng kỳ dị, để lộ hàm răng kinh tởm. Thân cây thì nắm chặt lấy mắt cá chân của tôi, ngăn không cho tôi trốn thoát.

Vậy tình huống này là, chà, một cơ hội để được khám phá dạ dày của cây ăn thịt…

… Trong cưỡng bức.

Truyện Chữ Hay