Tôi đã yêu cô nàng phản diện

phần thứ hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“C-chào Rei. Lâu rồi không gặp…”

Trước mắt chúng tôi là một cô gái trẻ mái tóc màu bạch kim và cặp mặt đỏ như hồng ngọc – Hồng Y Lilly Lillium.

“Tớ nghe nói cậu sắp rời vương quốc?”

Tôi hỏi Lilly trong khi đưa cho cô nàng một ly cà phê.

“U-ưm. Lilly không bị truy tố vì hoàn cảnh đặc biệt nhưng bản thân Lilly biết chuyện Lilly đã làm không thể nào tha thứ được…”

“Nào…”

Cô chủ nhìn như muốn nói điều gì đấy nhưng cô ấy lại không tìm được từ nào phù hợp. Dù nói thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là Lilly đã tước đi rất nhiều mạng sống vô tội. Một số người có lẽ đã tha thứ cho cô ấy nhưng đức tin của Lilly lại làm cho mặc cảm tội lỗi bên trong cô nàng ngày một lớn hơn.

“Lilly đã quyết định rong ruổi khắp nơi chuộc tội… Dù cho nghe nó ngây thơ nhưng…”

“Tớ hiểu mà. Thế Lilly định khi nào rời đi?”

“Ngay bây giờ… Nhưng Lilly vẫn còn việc phải làm nên Lilly đến đây nhờ hai người. R-rất nhiều người lâm vào đường cùng trong trận thiên tai đã đến nhà thờ cầu xin sự giúp đỡ…”

“Ta và Rei có nghe qua chuyện này. Có rất nhiều trẻ em phại chỉu cạnh mồ côi, mất đi mái ấm, lăn lộn đầu đường xó chợ…” – cô chủ đáp lời.

“Cậu muốn nhờ tụi tớ giúp đỡ phía nhà thờ đúng chứ?”

Lilly lắc đầu.

“L-Lilly có chuyện khác muốn nhờ. Đó là về hai cô bé sinh đôi…”

Sau đó cô ấy kể cho chúng tôi nghe lời đồn kỳ lạ bắt đầu được người dân truyền miệng từ sau trận thảm họa – đó là việc có đứa trẻ bị nguyền rủa đã biến tất cả mọi thứ xung quanh mình – bao gồm cả con người, thành đá ma thuật. Lúc đầu, nhà thờ chỉ xem đây là chuyện thêu dợt từ người dân, nhưng rồi càng có nhiều người đến báo tin việc vật dụng của họ - có khi là cả bộ phận trên cơ thể, bị biến thành đá ma thuật. Nhà thờ đã phải đích thân điều tra chuyện này và họ đã tìm ra được nguồn cơ sự việc – chính là hai cô bé sinh đôi – sống trong một góc nhỏ của một khu ổ chuột ngay trong lòng thủ đô đất nước Bauer.

“H-hai cô bé ấy sỡ hửu một sức mạnh kỳ lạ chảy trong dòng máu của mình…”

Bất cứ thứ gì mà bị máu của hai đứa trẻ chạm vào để sẽ biến thành đá ma thuật. Chúng đã phải kiếm sống bằng cách tự cắt da, cắt thịt mình và dùng máu để tạo ra đá ma thuật đem đi bán kiếm tiền sinh sống qua ngày.

“P-phải tốn rất nhiều thời gian hai cô bé mới chịu mở lời. Cả hai đứa đều đã bị sang chấn tâm lý rất nặng nề…”

Hai cô bé ấy, chỉ tầm bốn-năm tuổi gì đấy thôi những đã chịu cảnh không cha không mẹ và được phía họ hàng nhân về nuôi. Chúng bị xem là con ngỗng đẻ trứng vàng và bị lũ người xấu xa lợi dụng bằng lời nói dối tàn nhẫn – cha mẹ chúng sẽ quay trở lại nếu chúng trở nên có ích. Sau khi núi lửa phun trào thì những người họ hàng đó chết và hai cô bé phải lăn lộn vào khu ổ chuột của thủ đô. Ít nhất giờ đây không ai có thể làm hại hai cô bé đó nữa – những kẻ nào dám cả gan làm điều đấy đều trả giá bằng việc bị biến thành đá ma thuật.

“K-không phải thứ gì máu hai cô bé cũng biến đổi được đâu. Những người có ma lực mạnh thì lời nguyền đó không có tác dụng.”

Nhờ nỗ lực của Lilly mà cuối cùng nhà thờ cũng nhận nuôi hai cô bé mồ côi đấy. Song, chúng lại vượt tầm kiểm soát bên phía nhà thờ. Hai cô bé vốn đã quen lối sống tàn nhẫn ở khu ổ chuột kia và thường tìm cách tự tổn thương bản thân mình, cũng chính điều này đã gây nguy hiểm cho các giáo sĩ gần đó. Một vài người thậm chí còn đòi đem chúng đi xét xử.

“L-Lilly không thể bỏ mặc chúng dược. Nhưng chúng còn quá trẻ, chúng không thể đi với Lilly… R-Rei à, Rei biết rất nhiều chuyện kia mà. Cậu có biết gì về lời nguyền của chúng không?”

“Tớ xin lỗi, tớ e là không.”

Tôi rất hãnh diện vì Lilly đã đến tận đây để hỏi tôi nhưng tiếc thay, tôi chưa bao giờ nghe về chuyện nào như thế cả.

“L-Lilly hiểu…” – cô ấy trong buồn bã ra mặt.

“Khoan hãy bỏ cuộc đã nào. Cho tớ gặp chúng được không? Biết đâu tớ sẽ nghĩ ra được gì đấy khi tận mắt gặp tụi nhỏ.”

“Đúng đấy.” – cô chủ chêm vào.

“Hai người sẽ giúp Lilly chứ?!”

Đôi mắt của Lilly sáng lên khi nghe chúng tôi nói.

“Tụi tớ sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tớ không chắc có giúp được hay không.”

“Ổ-ổn mà! Thế bao giờ thì hai người rảnh?”

“Chắc là… hôm nay? Dù sao tụi tớ cũng định ra ngoài mua đồ dùng linh tinh.”

Và đó là cách tôi và cô chủ gặp được hai cô bé kì lạ ấy.

“Xin chào đằng ấy.”

“Chào mấy cưng.”

Chúng tôi vui vẻ chào hai cô bé ấy nhưng chúng chỉ nhìn đáp lại bằng cách nhìn hai người bọn tôi chằm chằm. Chúng nhìn y hệt nhau, tôi chỉ có thể phân biệt vì một đứa có mái tóc vàng dài hơn thắt lưng, đứa còn lại thì lại cắt ngắn ngang vai. Chúng núp phía sau Lilly nhìn chúng tôi dò xét, có lẽ chúng đang xem sức mạnh của mình có tác dụng lên hai bọn tôi không.

“N-nè hai đứa! Chào họ đi chứ.” – Lilly trách.

“Chào ạ.”

“Chào.”

Giọng của hai cô bé cũng giống hệt nhau, nhưng cô bé có mái tóc ngắn thì giọng hơi cao hơn bé còn lại một chút. Nhưng hai cô bé không để lộ bất cứ biểu cảm gì, nếu có thì đó là vẻ thận trọng từ cô bé tóc dài.

Tôi quỳ xuống để tầm mắt mình ngang với hai cô.

“Tên hai em là gì?”

“Tên…?”

“Không biết…”

Tôi ngạc nhiên nhìn Lilly.

“C-chúng không nói cho bọn mình biết tên của chúng. Hoặc có khi là chúng chưa bao giờ được đặt tên cả… Chúng tớ luôn gọi hai cô bé là Un và Deux…”

“Thật quá đáng!” – cô chủ cáu gắt.

Cặp song sinh giật mình hoảng hốt nhưng cô chủ vẫn tiếp tục nói.

“Nghe đây. Tên là cái rất quan trọng biết chưa!”

- cô ấy nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói. “Em đó, bé đáng yêu tóc ngắn! Tụi chị sẽ gọi em là May.”

“Đáng yêu…? May?”

“Còn cô bé dễ thương tóc dài – tên em sẽ là Aleah.”

“Dễ thương… ? Aleah?”

Hai cô bé nhìn cô chủ như thể chúng đang bị ai đó nhăm nhe đoạt mạng vậy.

“Tại sao lại là hai tên đó vậy ạ?”

“À… ừ… thì, hai tên đó ta đã nghĩ hồi trước – nếu ta lỡ có con gài thì… thì…”

Cô ấy quả thật là một thiên thần mà. Cô ấy chính là thiên sứ với đôi cánh thuần khiết được Chúa trời cử xuống chốn trần gian.

“Hồng y Lilly. Chúng ta có thể mượn hai cô bé này một lúc được không?”

“Hử… ưm… Lilly thì không có vấn đề gì nhưng mà… Rei, cậu ổn với chuyện này không?”

“Ý nguyện của cô chủ là ý nguyện của tớ. Nhưng mà cô chủ ơi, tụi mình sẽ làm gì với chúng ạ?” – nói là thế chứ tôi cũng bối rối không khác Lilly là bao.

“Dĩ nhiên là chúng ta sẽ dạy chúng cách sống một cuộc sống bình thường rồi!”

“L-Lilly đánh gia cao điều đó nhưng nó có khả thi không?”

“Ta không quan tâm – chúng ta sẽ làm như vậy. Ta không thể nào cứ giương mắt nhìn chúng chịu khổ thế này được!” – dường như việc này đã đánh thức bản năng làm mẹ của cô chủ.

“Nhưng còn chuyện lời nguyền trong máu chúng thì sao ạ?”

“Chúng ta sẽ phải điều tra kĩ lưỡng chuyện đó. Nhưng trước hết, chúng ta phải đảm bảo May và Aleah có thể sống như những đứa trẻ bình thường. Rei, em có ý kiến gì sao?”

“Không… Không ạ.”

“Em không được nói dối ta. Nghe đây, nếu như đến hai đứa trẻ chúng ta cũng không lo được thì làm sao mà ta có thể làm giáo viên cơ chứ?”

Tôi đã có dự tính khá nhưng cô chủ nhìn vô cùng phấn khởi nên tôi quyết định giữ im lặng và gật đầu đồng ý.

“Hai đứa có đồng ý không hả, May, Aleah?”

Chúng im phăng phắt trước câu hỏi của cô chủ.

“Trả lời!”

“Có ạ.”

“Có…”

Cả hai đồng loạt gật đầu, trông như thể một con người máy được lập trình sẵn. Chúng tôi rốt cuộc phải làm gì với chúng đây?

Truyện Chữ Hay