Tôi choàng tỉnh dậy và thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một trần nhà xa lạ.
Đương còn ngáy ngủ nên tôi loạng choạng chẳng biết mình đang ở đâu trong vài khắc, nhưng rồi tôi cũng tỉnh táo lại và xác định tình hình xung quanh. Tôi từ từ bò dậy, tận hưởng cái bầu không khí đê mê của những món hàng nội thất mới tinh bên trong căn phòng được bọc giấy dán tường còn chưa khô hẳn. Đây là nhà mới của tôi. Căn nhà đã cũ nhưng tôi vừa thực hiện một chính sách cải cách nội thật lại - ờ, kiểu cải tạo nhà, chắc vậy? – trước khi tôi chuyển vào.
Có gì đó nhúc nhích bên cạnh tôi, tôi đánh mắt nhìn qua thì thấy một thiên thần với mái tóc vàng hoe đang cuộn mình trong chiếc chăn – một hình ảnh đẹp động lòng người. Cô chủ không hay dậy sớm lắm nhưng tôi thì có, vì dù sao tôi cũng là người phụ trách nấu bữa sáng mà. Tôi rón rén bước ra khỏi giường để không đánh thức cô chủ dậy, thay một bộ đồ đơn giản và đi đến cửa trước.
Khoảnh khắc một cơn gió thoáng qua da thịt tôi, tôi lập tức hối hận vì đã không choàng thêm lớp áo nữa, nhưng mà thôi, tôi chịu được, tôi còn trẻ mà. Tôi đi múc nước lên từ giếng, rửa mặt cho tỉnh ngủ và bắt tay vào làm bữa sáng. Hôm nay chúng tôi sẽ ăn bánh mì làm từ lúa mạch, rau củ mùa đông kèm với thịt xông khỏi và trứng bác. Mấy món khác thì tôi cũng biết nấu nhưng mà thế này thì dễ hơn, trước khi kịp nhạn ra thì tôi đã làm xong bữa sáng luôn rồi.
Tôi quay trở lại phòng ngủ, mở cửa nhè nhẹ để nó không phát ra tiếng động nào cả. Cô chủ vẫn còn đang ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô chủ vẫn còn say sửa yên giấc ngủ, phủ lên trên đấy là những lọn tóc óng ánh một màu vàng lộng lẫy – một hình ảnh trái ngược so với dánh vẻ mạnh mẽ thường ngày. Trong lúc tôi say sưa thưởng thách dáng vẻ quyến rũ của người con gái tôi đem lòng yêu thì tôi chợt nhận thấy làn da nõn nà của cô chủ nảy lên một vệt ửng hồng ngay đôi gò má.
“Cô chủ… có lẽ nào… người dậy rồi ạ?”
Đôi lông mày của cô ấy giật giật ngạc nhiên nhưng cô nàng vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
“Cô chủ xin người dậy đi ạ. Bữa sáng sẽ nguội mất.”
Không có tiếng trả lời. Hả, là sao?
“Cô chủ à… nếu người mà không dậy là em hôn người đó.”
Tôi khá chắc rằng lời đe dọa đó sẽ đánh thức cô ấy dậy ngay lập tức nhưng cô chủ vẫn im thin thít.
Hử.
“Cô chủ à, lẽ nào người muốn một nụ hôn từ em ạ?”
Cô ấy vẫn im lặng nhưng gương mặt thì trông như thể đang mong chờ một điều gì đấy, thế là tôi rướn người về phía cô ấy.
“Xong. Giờ thì xin dậy đi ạ, công chúa ngủ trong rừng của em ơi.”
Tôi rướn người đến và nhẹ nhàng đặt lên tráng cô chủ một nụ hôn.
“Rei! Đúng ra em phải hôn môi ta chứ?!”
“Chào buổi sáng, cô chủ.”
Tôi cười cười nhìn cô chủ ném phăng tấm chăn khỏi người mình, mắt cô ấy nhíu lại không hài lòng.
“Chào buổi sáng?! Chỉ vậy thôi à?”
“Em không thích cưỡng bức người khác lúc họ đang ngủ đâu ạ.”
Tôi nói thế rồi kéo vai cô ấy lại phía tôi và hôn lên môi cô ấy. Bị tấn công bất ngờ nên cô chủ không kịp nhắm mắt lại. Đôi mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, chợt muốn chọc ghẹo cô nàng một chút nên tôi giữa khư khu vai cô chủ và lăm lăm nhìn thẳng vào cô ấy. Cô chủ đảo mắt một vòng, vừa ngạc nhiên lại vừa có chút giận dữ song, cô nàng nhượng bộ và khép mắt lại.
Tôi say sưa trong nụ hôn nồng cháy. Chúng tôi thân mật như thế này vẫn còn hơi mới mẻ với cô chủ, và biểu cảm ngây thơ của cô nàng làm tôi cảm thấy hứng lên bất chợt.
“Cô chủ, người nhìn kìa!”
“Ư?!”
Cố xua đi những ý nghĩ tội lỗi trong đầu, tôi lấy cánh tay đang rất lạnh vì làn gió đông ngoài trời và đặt lên gò má cô ấy.
“Rei… Bộ em không thể hôn bình thường được sao hả?!”
“Cái đó không bình thường sao ạ?’
“Không hề, chả phải nụ hôn như thế nên dành cho buổi tối hay sao?!”
“Vậy là người không thích sao ạ?”
Mặt cô chủ đỏ lên tới tận mang tai: “Im đi, Rei!” – nói xong, cô nàng ném gối vào người tôi.
“Nào nào, em xin lỗi mà. Em sẽ ra phòng khách đợi người thay đồ nhé.”
Cô ấy bĩu môi giận dỗi trông dễ thương quá đi mất, và vì thế mà tôi quyết định rời khỏi phòng ngay bây giờ. Cô ấy không thể nào biết được tôi đã phải kiềm chế bản thân mình như thế nào để không vồ lấy cô ấy… cũng vì cô nàng quá mức đáng yêu mà.
“Chúng ta phải tìm việc làm thôi.”
Chúng tôi vừa nhâm nhi cà phê sau bữa sáng vừa trò chuyện với nhau.
“Em nói đúng. Tiền tiết kiệm của em cũng sắp hết rồi.”
Tài sản cá nhân của cô chủ đã bị nhà nước xung vào công quỹ gần như toàn bộ. Tuy tôi cũng có khoảng tiết kiệm riêng nhưng bọn tôi đã chi ra khá nhiều để cứu đói cho người dân lúc cách mạng. Tài chính của chúng tôi đang gặp khủng hoảng nhưng dù có thế, chúng tôi muốn tự lực gánh sinh hơn. Nếu như ai đó như chị Lene chẳng hạn mà biết được chuyện này thì chắc chắn chị ấy sẽ gửi bộn tiền cho chúng tôi không một chút chần chừ.
“Em mong có vài việc làm tốt để làm nhưng tình hình hiện tại thì…”
“Ta sẽ không kén cá chọn canh đâu. Chúng ta cũng cần phải làm quen với cuộc sống bình dân chứ.”
“Bình dân ấy ạ?”
Tôi bật cười. Chúng tôi hiện chắc chắn sống đạm bạc hơn nhiều so với thời cô chủ còn là quý tộc, nhưng so với người dân bình thường thì chúng tôi cũng được gọi là “đời sống xa hoa, phú quý” rồi. Ở độ tuổi cỡ chúng tôi không thường dân nào có được cả căn nhà riêng thế này cả.
“Ta biết rồi, ta biết rồi mà. Em không cần phải nhìn ta như thế đâu. Em định nói là chúng ta phải tiết kiệm lại đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Rei, em toàn làm những bữa ăn ngon lành và cố gắng săn sóc ta, nhưng ta có thể sống giản dị hơn mà!”
“Nghe người nói thế em mừng lắm, nhưng mà…” – Đúng là chúng tôi đã chi tiêu hơi quá tay một chút nhưng tôi không muốn cô chủ phải lo lắng chuyện tiền nong như này tí nào cả. Tôi muốn cô ấy được tận hưởng hết mức có thể.
“Dù sao thì, chúng ta cũng phải tìm việc làm thôi. Người có ý kiến gì không ạ?”
Cô chủ nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời tôi.
“Ta đang muốn thử làm giáo viên.”
“Giáo viên ạ?”
“Ta không có định khoe khoang gì đâu nhé nhưng ta tự tin vào khả năng hướng dẫn của mình lắm đấy. Ta cũng biết cả những kiến thức cơ bản về giảng dạy luôn.”
“Em biết người tài giỏi nhường nào mà, cô chủ của em.”
“Ta cũng hiểu rõ ma thuật nữa, mà nó sắp sửa thành bộ môn quan trọng trong giảng dạy ở tương lai rồi.”
“Chắc chắn rồi ạ.”
Nghe cô ấy nói thế, tôi không thể nghĩ ra nghề nào khác phù hợp hơn giáo viên. Và tôi cũng bắt đầu tưởng tượng cảnh cô chủ đeo kính…
“Thật ra ta đã nhận được lời mời từ ngài Torrid.”
“Thế ạ?”
“Ưm. Ông ấy hỏi ta có thể ở lại làm học viện làm giảng viên không.”
Vậy là cô ấy đã có chuẩn bị từ trước.
“Vậy hãy làm thôi cô chủ! Người nên nhận lời mời ấy.”
“Hử? Thế còn em, em tính làm gì?”
“Em ấy ạ… ư…” – tôi nghĩ ngợi hồi lâu. “Có lẽ em sẽ làm mạo hiểm giả.”
“Mạo hiểm giả?!” – nụ cười của cô chủ tắt lịm ngay khi nghe câu trả lời của tôi. “Em không thể làm lính đánh thuê được!”
“Mạo hiểm gia cũng là nghề đáng quý trọng mà cô chủ.”
“Ta biết nhưng một người như em nên làm điều gì đó cống hiến nhiều hơn cho xã hội.”
“Vậy a? Nhưng ngoài ma thuật ra thì em không giỏi gì cả.”
“Em đang nói gì thế hả? Ta vẫn chưa quên việc em đánh bại ta trong kì kiểm tra ở học viên đâu.”
A, phải rồi, tôi đúng là đã đánh bại cô ấy. Cảm giác như đã qua nửa chặng đường đời rồi ấy, dù cho từ đó tới nay vẫn chưa tròn một năm.
“Thật ra em đã gian lận nhờ chuyện tiên tri mà em có kể cho người nghe.”
“Dù là thế thì em vẫn có sức học phi thường và khả năng ma thuật tài ba mà!”
“Em…”
“Hơn cả thế, em là bạn đời của ta. Em phải ở cạnh ta chứ.”
“Nếu người cứ quyến rũ em như thế thì em sẽ khó xử lắm đó.”
“Đừng chọc ghẹo ta nữa! Ư.” – cô chủ uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp. “Dù sao thì, ngài Torrid cũng có nói muốn mời em về dạy luôn.”
“Em, làm giáo viên ấy ạ?”
“Em không thích sao?”
“không phải thế, chỉ là…”
“Nói đi.”
“Thật sự thì nghề đó không hợp với em lắm.”
“Ăn xin thì không được đòi hỏi. Chúng ta phải cảm thấy may mắn vì nhận được lời mời như thế, em hãy ngừng phàn nàn đi nào.”
“Làm giáo viên có phải làm bài kiểm tra gì không ạ?”
“Em giỏi thế này thì người ta sẽ tuyển thẳng em mà thôi. Dù cho có vài khóa hóa luận cơ bản.”
“Nếu vậy thì em không từ chối được rồi nhỉ.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm giáo viên luôn, thật đó, tôi vẫn còn rất lo lắng về chuyện này nhưng như cô chủ đã nói, chúng tôi không thể bỏ qua lời đề nghị hời như thế này được.
“Cùng nhau cố gắng nhé cô chủ.”
Cô chủ nở một nụ cười nhẹ nhõm làm tôi muốn hôn cô ấy quá.
“Ta sẽ đi rót thêm cà phê.”
“Để em làm ch-“
“Để ta làm đi mà. Ngoài chuyện này ra ta chẳng làm được gì nữa cả.”
Cô chủ mang cốc cà phê của chúng tôi đến nhà bếp. Sau đó vài khắc tôi nghe thấy tiếng kêu của cô ấy phát ra. Ta phóng khỏi ghế ngồi và chạy như bay vào nhà bếp và thấy cô chủ đứng như trời trồng ở giữa gian phòng.
“Rei, nhìn kìa…” – cô chủ run run chỉ tay lên.
Trước mắt chúng tôi là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ. Chậu rửa, nồi chảo và các vật dụng bằng kim loại khác đều đã bị rỉ sét. Tôi nhấc chảo lên xem thử thì kiểu rỉ sét này không phải do tự nhiên, nó trông như một vết cắn vậy.
“Em biết chuyện này là sao rồi.”
“Là sao?”
“Quái vật rỉ sét.”
Một vài trò chơi đã chơi chữ cái tên của nó, họ gọi con quái vật mạnh nhất là “ông trùm rỉ sét” thay vì “trùm cuối”. Con quái vật này khiến cho vật dụng kim loại bị rỉ sét sau đó ăn chúng. Vì thế, không hề bất ngờ việc nó là kẻ thù không đội trời với các mạo hiểm gia.
“Nó ở trong nhà chúng ta ư?!”
“Vâng, em đoán vậy. Nó không làm hại người ta nên người đừng lo lắng nhé. Em sẽ để Ralaire lo chuyện này.”
“Em luôn bắt Ralaire ăn mấy thứ kì lạ… Cô bé không cần thêm thuộc tính nào nữa đâu.”
Theo như khả năng của các loại quái vật có hình dạng vô định thì slime hệ nước có thể hấp thụ được thuộc tính của những gì mà nó ăn. Ralaire là một bé slime rất sáng dạ - thông minh hơn cả lũ chó mèo, nên em ấy đã hấp thụ được kha khá thuộc tính rồi. Hehe, em ấy không chỉ đáng yêu thôi đâu đấy nhé!
“Em sẽ làm gì nếu Ralaire bắt đầu ăn chảo rán hả?”
“Em ấy được huấn luyện kĩ càng rồi mà, cô chủ đừng lo.”
“Vậy ư…”
Cô chủ nghi ngờ nhìn tôi.
“Thôi, giờ thì tụi mình dọn đống này thôi nào.” – tôi mở lời. “Chúng ta cũng phải đi mua đồ mới thay cho đám rỉ sét này nữa.”
“Em nói phải, thế bắt tay vào là-“
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang vọng từ bên ngoài truyền vào.