Vẻ đẹp của cô chủ lại càng được tỏa sáng khi tôi bắt gặp khoảng khắc cô ấy đắm mình trong những suy tư vô bờ bến. Khi cô ấy dừng lại nghĩ suy, khi cô ấy lạc mình trong những dòng luẩn quẩn, tôi chẳng cần biết đó là gì – tôi chỉ biết đó là một cảnh tượng quyến rũ mà tôi khó lòng khước từ. Tôi tò mò nhưng tôi không cần hỏi trừ khi chuyện người đang suy nghĩ làm cô ấy thấy khó chịu.
Điều đó thú vị lắm. Với tư cách là một người chơi, tất nhiên là tôi muốn biết mọi thứ về cô chủ rồi. Suy nghĩ của cô ấy, cảm xúc của cô ấy, cô ấy muốn điều gì, cô ấy khát khao chuyện chi – những yếu tố bị lược bỏ đi chỉ vì cô ấy là đối thủ của nữ chính. Ôi, tôi muốn biết những chuyện đấy.
Nhưng mà vì cô ấy là nhân vật trong ‘game’ nên không biết hết mọi chuyện cũng ổn thôi. Khi thời điểm thích hợp đến, khi cô ấy đã tin tưởng tôi từ tận đáy lòng, cô ấy có thể tự mình kể cho tôi nghe.
Đó là phần thưởng tuyệt vời nhất trần thế này dẫu cho nó không bao giờ xảy ra đi nữa.
Mà, khoảnh khắc hiện tại được ở bên cô chủ cũng tuyệt vời lắm rồi. Đặc biệt là đôi lúc cô ấy chú ý tình yêu của tôi, khuôn mặt cô chủ nhăn lại theo cách đáng yêu nhất có thể, hồi còn là người chơi, tôi chẳng bao giờ được nhìn thấy điều đó.
Aaa, đúng vậy! Nhìn cận cảnh là tuyệt vời nhất!
(Rất gần, nhưng vẫn còn xa lắm.)
“Cô lại suy nghĩ vớ vẩn rồi có phải không?” – cô chủ rít lên. “Dừng ngay lại!”
“Em không ạ! Suy nghĩ của em cực kì bình thường với em mà!”
- tôi phản đối dù cho biết chắc chuyện này sẽ chọc giận cô ấy.
Cô chủ giẫm mạnh chân xuống sàn.
“BÌnh thường của cô là kỳ lạ với người khác đấy!” – cô chủ mắng, chỉ thẳng tay vào tôi. Đôi bàn tay của cô ấy cũng được chăm sóc rất kỹ lưỡng! Móng được mài dũa từng li từng tí, tuyệt đẹp! “Và cô còn đang nghĩ cái chuyện gì nữa thế hả? Sao cô lại nhìn xuống tay mình?!”
Chúa ơi, cô chủ đã quan sát kĩ đến thế thì không có lý do gì không cho cô ấy biết.
“Em đã suy nghĩ sẽ tuyệt vời như thế nào nếu em và người tay trong tay, khít hẳn lại với nhau. Cô chủ của em, liệu người có thể cho kẻ hầu này một ân huệ, cho em nắm tay người được không?” – tôi the thé. Sau đó là tiếng hét giật mình của cô chủ.
“Sao cô dám yêu cầu một chuyện thô tục như thế-!”
“Vâng ạ, em xứng đáng ăn vài cú tát vì thô tục như thế! Đúng vậy đấy, cô chủ! Làm ơn hãy dạy dỗ lại kẻ hầu này bằng một trận đòn từ đôi bàn tay xinh đẹp của người!”
“Cô bị cái gì thế hả?” – cô chủ hét to.
Ah. Ra là thế. Hóa ra cô chủ không phải là kiểu người thích bạo hành. Cô ấy quá dịu dàng để làm chuyện đấy.
“Thế thì người có thể nhẹ nhàng với em.” – tôi đáp trong khi siết chặt tay lại. “Một cái xoa nhẹ lên đầu thay vì cú tát vào má cũng rất tuyệt ạ, cô chủ muốn gì cũng được hết!”
Bản thân tôi thì thích được âu yếm hơn là ăn đòn, nói vậy thôi chứ chỉ cần là cô chủ làm thì…
“K-không có!”
Cô chủ phân trần với gương mặt đỏ ứng. Tông màu này là màu hợp nhất với cô chủ, màu của đam mê cháy bỏng và ngọn lửa rừng rực – đúng như tôi nghĩ, cô chủ là tuyệt vời nhất! “Ý của ta không phải thế! Tại sao lúc nào cô cũng thô thiển hết vậy hả?!” – thay vì chờ đợi câu trêu đùa tiếp theo của tôi thì cô ấy đột dưng thở dài một cách khó hiểu sau đó vẫy vẫy tay với tôi. “Đúng ra ta không nên quan tâm cô, ta nên biết điều này chứ!”
Tôi thở hắt ra và nó vang tựa tiếng còi.
Cô chủ hoàn toàn bị mấy trò đùa của tôi che mắt. Giờ đây cô ẩy chỉ lẩm bẩm với chính mình việc tôi kì quái như thế nào và xoa xoa thái dương của mình như thể tìm cách đối phó lại. Tôi đã làm cô ấy bị phân tâm và quên béng đi những chuyện cô chủ đang suy nghĩ khi nãy.
Cứ nghĩ đến chuyện tôi được cô chủ quan tâm đến thế làm tôi hạnh phúc quá. Và chuyện này cũng làm tôi thấy hơi tội lỗi vì dám trở nên ích kỷ và hạnh phúc vì một điều như thế.
“Em làm cho người vài món ngọt nhé. Sô cô la chẳng hạn?”
“Ta không tin tưởng cô.” – cô chủ phụng phịu và vẫy vẫy tay với tôi. “Gọi Lene đem nó lên đi.”
“Vâng ạ.”
Chuyện này tổn thương tôi một chút.
Nhưng… ổn thôi.
Thật đó, vẫn ổn.
***
Cô chủ lại trầm tư suy nghĩ tiếp. Cô ấy đáng yêu quá đi mất.
“… Cô lại nhìn chằm chằm ta nữa rồi.” – cô ấy lẩm bẩm trong khi thưởng thức một chiếc banh quy hảo hạng.
“Bởi vì người quá mức xinh đẹp nên đôi mắt em không cưỡng lại được.”
Cô ấy đỏ cả mặt lên vì ngượng sau đó gầm gừ lại với tôi… ôi, cô ấy thật đáng yêu làm sao. Cô ấy hoàn toàn đáp ứng đủ điều kiện của một nàng tiên. Đáng yêu, xinh đẹp và gợi cảm. Không có gì là lạ khi tôi say đắm cô ấy như thể cả. Tôi đã luôn và sẽ luôn yêu cô ấy dẫu cho tôi không biết gì về cô chủ cả.
Tôi vẫn chưa được biết hết mọi chuyện về cô chủ.
“Nếu cô muốn nói gì thì cứ nói đi!” – cô ấy gầm grừ. “Hay cô lại đang nghĩ mấy chuyện thô tục nữa đấy hả?!”
Tôi mở miệng ra chuẩn bị trêu cô ấy như thường lệ.
Đúng vậy ạ! Em lúc nào cũng thô tục như vậy hết á! Cô chủ ơi, người cần phải phạt em mới được! Em cần phải bị phạt!
Nhưng cuối cùng thì tôi lại không nói ra. Cô chủ chú ý chuyện này nên đứng phắt dậy và nhìn tôi chằm chằm. Tôi vui không sao tả xiết khi được cặp mắt xanh tựa pha lê đó nhìn về phía mình. Đồng thời tôi cũng không vui vì cô ấy trông có vẻ lo lắng.
“Hông ạ. Em hông định nói gì hết. Em xin lỗi cô chủ.”
Cô chủ nhíu chiếc mũi xinh xắn lại, đôi lông mày chau xuống và cặp mắt sắc bén hơi nhắm lại.
“Cô đang bận tâm chuyện gì đấy. Nếu thế thì…”
“Em sẽ không để nó làm ảnh hưởng tới việc phục vụ cô chủ đâu ạ. Người không cần lo lắng đâu.
“Nhưng mà-! Cô thừa nhận cô đang phân tâm kìa!”
Tôi đã nghĩ điều này rất lâu rồi…
Một người đáng yêu như cô chủ không hề đáng phải chịu cái danh phản diện chút nào cả. Cô ấy đáng ra không phải mang danh là kẻ thù luôn kia kìa. Một người như cô ấy xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc kia mà…
Chính vì thế, tôi không được gây rắc rối cho cô ấy. Trừ khi…
“Em chỉ không muốn người lo lắng thôi ạ.” Tôi ậm ờ cho qua chuyện. Cô chủ chớp chớp mắt nhìn tôi, tôi thấy chính mình qua cặp mắt long lanh xinh đẹp đấy của cô chủ. “Người muốn biết em nghĩ gì đúng không ạ? Tất cả những suy nghĩ trong đầu em đều là về người cả, điều làm em trăn trở là làm thế nào để khiến người hạnh phúc đây. Bởi vì em yêu người.”
“Em nói thật đấy ạ! Trong tâm trí em chỉ có hình bóng của người mà thôi! Chỉ có sự đáng yêu của người, xinh đẹp của người, và… ờ… sự gợi cảm của người!”
“Gah!” – cô ấy hét lên bực tức. “Cô có thể nào nghiêm túc dù chỉ một giây thôi đươc không hả?!”
Tất nhiên là không rồi ạ.
“Tình yêu của em dành cho người là nghiêm túc trong nghiêm túc luôn ạ!” – tôi chắc nịch tuyên bố. “Cô chủ à, em yêu người, em sùng kính người lắm! Và em sẽ luôn luôn yêu người, mãi luôn sùng bái người cho đến cuối cuộc đời.”
“Im lặng! Ta không muốn nghe cô nói gì thêm nữa, Rei Taylor!”
Úi chà, gọi đầy đủ họ tên luôn. Cô ấy đang tức giận lắm rồi đấy.
Nhưng mà tôi không nhịn cười được.
“Em sẽ sùng bái người nhiều thêm nữa, cô chủ yêu dấu!”
“Im mauuuuuuu!”
***
Nhớ lại hồi tôi còn viết tiểu thuyết thì, tất cả những điều tôi nghĩ chỉ là làm cách nào để cứu lấy cô chủ. Và trong đó có một ý tưởng đã trở thành hiện thực.
Trục xuất.
Đó là cách nhanh nhất để thay đổi số mệnh, và cũng là bước đêm hoàn hảo để cô chủ học được bản tính khiêm tốn. Vì tôi muốn thấy cuộc sống cô chủ ở nông thôn nên tôi đã nảy ra ý tưởng này. Nó rất vui và không có gì là sai cả. Nhưng, rốt cuộc đó cũng chỉ là hư cấu mà thôi. Nó không có thật.
Nếu có người dám xúc phạm cô chủ, tôi sẽ không đứng yên đâu. Tôi sẽ không tha thứ cho họ. Kể cả chúa có giáng trần và nói rằng ném cô chủ xuống vũng bùn tanh hôi là cách tốt nhất để dạy cho cô ấy một bài học, thì tôi sẽ chống lại chúa trời.
Thật buồn cười khi những gì bạn trải qua đang tận mắt xuấn hiện chỉ không còn là trên trang giấy nữa. Dẫu tôi biết trước chuyện sẽ xảy nhưng tôi vẫn lo lắng vô cùng.
Lỡ như tôi không thể giúp được cô ấy thì sao? Lỡ như tôi không thể cứu được cô ấy thì sao?
Tôi không hề nói dối khi nói cô những điều tôi nghĩ suy, những gì tôi lo lắng đều là về cô chủ. Lỡ như có chuyện xảy ra với cô ấy, tôi không mình sẽ làm ra việc gì nữa.
Cô chủ xứng đáng được hạnh phúc. Cô ấy không đáng phải bị trừng phạt với lí do là một bài học cho cô ấy. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì có thể để bảo vệ cô ấy, bởi vì tôi yêu cô ấy từ tận đáy lòng mình. Không phải là như một nhân vật mà là…
Rõ ràng rồi nhỉ? Tại sao tôi lại kể cho bạn điều này nhỉ? Tôi không nghĩ nó có nghĩa lí gì khi tôi đã kiềm chế nó rất lâu.
Chỉ là… tôi không muốn đánh mất người con gái mà tôi yêu. Làm ơn, đừng tước cô ấy khỏi tôi.
***
“Rei Taylor. Ta muốn đi dạo.”
“Oh! Ngày muốn em đi cùng ạ?’
“Cô cần ta phải nói thẳng ra à?” – cô ấy hét lên nhưng rồi sau đó lại hít một hơi thật sau. Cuối cùng, cô ấy đỏ ngượng mặt lên trong khi giải thích cho tôi. “Chỉ là… ta nghĩ đi ngắm cảnh một chút sẽ tốt cho tâm trạng mà thôi.”
Aah.
Tôi yêu cô ấy. Tôi thật sự quá yêu cô nàng này.
“Em sẽ theo người đi bất cứ đâu ạ. Dù cho có là vào địa ngục hoặc là đến lễ đường thành thân.”
“T-tại sao lại là hai cái đó hả?” – cô chủ thét lên. “Cô-!” nhưng rồi người lại hít một hơi thật sau vào. “Dù gì thì ta cũng không thể bỏ mặc cô được. Ta mong cô biết thân biết phận và phục vụ ta cho tốt vào.”
“Em hứa ạ! Em chắc chắn sẽ phục vụ người bằng cả tấm lòng!”
Tôi sẽ không bỏ mặc cô ấy đâu.
Có lẽ nếu tôi suy nghĩ đủ nghiêm túc thì có khi nó thành hiện thực chăng. Haha, chắc vậy rồi nhỉ.