Trước khi vào truyện mình có một bài hát đã theo mình từ hồi cấp hai đến nay, trong lúc dịch truyện thì nó tự phát và mình cảm thấy nó khá hợp với chương này. À mà tựa đề cũng có liên quan đến hai cô nàng nhân vật chính của chúng ta đấy: 17- Youth Lagoon. Ôi ông ca sĩ hát bài này có cái chất gì xịn ghê hồn nhưng lại hơi chết... buồn thiệt.
----------------------------------------------------------------
Hôm nay là ngày hai mươi bốn tháng mười hai. Ở nước Nhật thế kỷ hai mươi mốt, hôm nay là lễ giáng sinh. Tuy nhưng đây là thế giới game, chả có cái ngày nào gọi là giáng sinh cả.
------- Đó là điều bạn nghĩ.
Thật ra có một sự kiện gọi là Thánh Dạ Hội.[note33636]
“Theo đạo giáo, hôm nay là ngày Linh Hồn Đức Chúa hạ phàm. Đây là một ngày nghỉ vô cùng quan trọng trong Tinh Linh Đạo.”
“Ra thế, em hiểu rồi.”
Không cần cô chủ nói tôi cũng biết cơ mà cái vẻ phấn khởi khi nói về nó của cô chủ đáng yêu khó cưỡng nên tôi ngoan ngoãn ngồi nghe cổ giảng bài. Có thể bạn cũng đoán ra được rồi, Thánh Dạ Hội tất nhiên là phiên bản nhái của Lễ Giáng Sinh đấy. Lạ một cái là bản thân Lễ Giáng Sinh xuất xứ từ Châu Âu, nhưng văn hóa Nhật Bản lại được phản ánh qua khía cạnh đấy.
“Thường thì người làm gì ạ?”
“Để ta xem. Quý tộc thì sẽ tổ chức mấy bữa tiệc xa hoa nhưng mà với thường dân thì – khụ, với người dân thì buổi lễ không có hào nhoáng thế.”
Cô chủ - có vẻ đã từng tổ chức mấy bữa tiệc xa hoa lộng lẫy đó hồi còn là quý tộc, tiếp tục phổ cập kiến thức cho tôi.
“Với người dân mặt bằng chung thì họ thường trang trí sơ căn phòng, bày trí một cây thông sau đó là tặng quà cho nhau giữa các thành viên trong gia đình, giữa bạn bè hoặc người yêu.”
“Úi, nghe hay đó cô chủ.”
Giống Nhật Bản quá đi mất.
Ở phương Tây thì Lễ Giáng Sinh không thật sự quá đặc biệt, đơn giản chỉ là dành thời gian bên gia đình mà thôi. Không khí Giáng Sinh ở Nhật Bản thì rất nhộn nhịp, ngang ngửa với dịp Năm Mới ở phương Tây luôn.
“Tụi mình sẽ tổ chức theo kiểu thường thôi nhỉ?”
“Nên vậy. Nếu làm tiệc tùng rồi mời khác khứa thì tốn kém lắm.”
“Vâng.”
Tổ chức một buổi tiệc thì phải tìm địa điểm, suy nghĩ thực đơn đãi khách rồi phải viết thiệp mời đồ tùm lum hết. Dù cho bọn tôi đã thoát kiếp nghèo nhưng với đồng lương giáo viên thì cái đó không khả thi cho lắm. Hơn nữa thì tôi muốn dành tiền cho cô chủ, May và Aleah hơn.
“Tuy nhưng, ta muốn một bữa tiệc riêng trong gia đình mình. Một bữa tiệc gia đình ấm cúng thôi.”
“Em đồng ý ạ!”
Dù không mời khách khứa gì lại thì tôi chắc chắn việc dành ngày Thánh Dạ Hội bên gia đình cũng đủ tuyệt vời rồi. Cùng người thân yêu của mình tạm biệt năm cũ… nó là một điều gì đó vô giá.
“Tụi mình sẽ làm mấy món ăn xa hoa tí nhé. Rei, em phụ trách việc này nhé?”
“Cứ để cho em ạ. Em sẽ dồn cả tâm huyết để nấu.”
Tôi vỗ ngực tự hào trước yêu cầu của cô chủ. Nấu ăn cho tiệc tùng hả. Tôi muốn bắt tay vào nấu ngay giờ luôn.
“Sau đó thì chúng ta sẽ chuẩn bị quà. Cho mỗi đứa tụi mình và cho bọn nhỏ.”
“Được đó ạ. Thế cuối tuần này tụi mình đi chợ nhé.”
Chúng tôi sẽ để May và Aleah ở lại trông nhà rồi đi một chuyến mua sắm hẹn hò cùng nhau. Nè không phải là bọn tôi có ý đồ đen tối gì đâu nhé, đó là để giữ bí mật chuyện quà mà thôi.
“Ta mong chờ nó lắm đây…”
“Em mong chờ nó lắm.”
Có một chút khác biệt về ngữ điệu giữa tôi với cô chủ.
◆◇◆◇◆
“Xoooong rồi!”
“Woow!”
“Tiệc!”
Vào hôm Thánh Dạ Hội, cô chủ, May và Aleah quay quần bên bàn ăn ở nhà chúng tôi. Hai tay đang mang găng tay của tôi từ từ đặt cái dĩa ăn với con gà nướng nóng hổi vừa ra lò ngay giữa bàn. Mấy món ăn khác đều đã được bày sẵn trên bàn.
Thực đơn hôm nay bao gồm:
+ Gà nướng thảo mộc.
+ Bò nướng.
+ Súp nồi hầm.
+ Salad rau củ.
+ Bánh kem.
Có tất cả năm món ăn.
Món gà nướng thảo mộc là do chính mẹ tôi ở thế giới này dạy cho nhưng đây là phiên bản xa xỉ hơn, có thêm muối, tiêu và nhiều loài thảo mộc.
Bò nướng là món bò tôi đầu tiên tôi nấu lại sau một khoảng thời gian dài. Súp nồi hầm thì là một loại súp được đun sôi trong nồi, sau đó cho nghiền nhỏ đậu xanh và rễ ngưu bàng, tiếp theo thì trộn sữa với hỗn hợp muối và tiêu lại với nhau.
Món salad thì đơn giản là một món ăn dinh dưỡng làm từ củ sen hấp chín, cà rốt, khoai tây, hành tây hấp chín. Chiếc bánh trung tâm thì được May và Aleah đích thân trang trí, trông có chút vụng về nhưng vẫn hấp dẫn lắm.
“Vậy, tụi mình nhập tiệc nhé?”
“Ăn thôi.”
“Ăn nào!”
“Dạ!”
Buổi tiệc bắt đầu.
May và Aleah đã rất cố gắng trang trí tường phòng với mấy món đồ trang trí linh tinh với giấy màu. Chúng tôi không có cây thông thật, thay vào đó là một cây thông nho nhỏ được làm từ giấy màu đặt ở trên bàn. Đó là hàng nhà làm cho Thánh Dạ Hội, tuy không mất nhiều tiền nhưng lại tốn rất nhiều thời gian và công sức.
“Thịt ngon quá mẹ ơi!”
“Món súp hầm cũng tuyệt cú mèo!”
Mấy món ăn có vẻ rất hợp khẩu vị mọi người. Mọi món trừ súp đều được sắp xếp trên đĩa lớn, mọi người sẽ đặt phần của mình vào đĩa nhỏ và lượng thức ăn đang giảm từ từ.
“Nó ngon thật đó Rei. Món Salad này rất hợp khẩu vị ta.”
“Cảm ơn người. Cô chủ hãy ăn nhiều vào nhé.”
“Ưm.”
Quan trọng nhất vẫn là việc cô chủ đang ăn. Tôi cũng cho một miếng bò nướng vào miệng. Sốt hành tây là đồ tự làm nhưng ăn vẫn khá ngon nha.
May và Aleah có lẽ đã nhịn ăn hồi chiều chừa bụng cho tối nay nên bọn nhỏ ăn rất hăng. Nhờ thế mà mấy món ăn tôi được xử lí rất nhanh gọn. Cả chiếc bánh kem nữa, chúng tôi không quan tâm sức khỏe nữa mà mỗi người sẽ được hai miếng bánh to.
Tôi mỉm cười thỏa mãn trong lúc cho những chén đĩa sạch bóng vào bồn rửa.
“Nào Rei, tí nữa rồi rửa bát sau. Tụi mình trao quà đã. Tụi nhỏ hết đời được rồi.”
“Dạ, Vâng. Để em đi lấy quà.”
Tôi vào phòng ngủ một lát rồi trở ra với mấy món quà được gói lại kĩ lưỡng.
“Giờ thì, May, Aleah, Thánh Dạ vui vẻ nhé.”
“Cảm ơn mẹ!”
“Cảm ơn mẹ nhiều!”
Món quà cho May và Aleah được tôi và cô chủ chọn. Phần quà đó chính là-.
“A, giày!”
“Đôi giày này dễ thương quá!”
Đấy là hai đôi giày khá xinh do công tỷ Frater tung ra thị trường. Được làm từ da bò rừng được ngâm nước cẩn thận, loại giày này chống thấm nước và dính bẩn. Vì được may dành cho trẻ em nên thiết kế của chúng rất đáng yêu.
“Nhẹ quá!”
“Đúng thật đó!”
Thường thì mấy loại da tốt thì lúc nào cũng khá nặng nhưng da bò rừng đã thấm được thì lại nhẹ hơn nhiều. Vì thế mà chúng rất phù hợp với trẻ em.
“Cảm ơn mẹ Claire, cảm ơn mẹ Rei ạ!”
“Cảm ơn hai mẹ nhiều ạ.”
Tụi nhỏ sà vào lòng chúng tôi. Cả tôi và cô chủ đều hạnh phúc âu yếm chúng trong vòng tay.
“Rei, cái này là cho em.”
Nói rồi, cô chủ trao cho tôi một gói quà. Quà tặng riêng cho mỗi người bọn tôi được giữ bí mật nên tôi cũng không biết bên trong là gì.
“Còn đây là cho cô chủ.”
Tôi cũng trao cho cô chủ một gói quà. Cả hai chúng tôi mở quà cùng một lúc.
“Đây là… một chiếc lược?”
“Vâng ạ. Chính xác hơn thì nó gọi là ‘kushi’ ạ.”
“Nó được làm tỉ mỉ lắm.”
Tôi tặng cô chủ một chiếc lược để chải tóc. Vì được làm bằng gỗ hoàng dương cho đích thân
chủ xưởng gỗ làm nên nó có hơi đắt một chút. Ý nghĩa của một chiếc lược làm từ gỗ hoàng dương thì có lẽ quá rõ ràng với một số người rồi nhỉ.[note33635]
“Quà của em là… một chiếc khăn choàng. Có lẽ nào là…?”
“Ừm, ta xin lỗi vì chất lượng nó không tốt cho lắm, nhưng đó là do ta đan.”
Cô chủ ngượng ngùng nói thế.
“Hông hề. Hoa văn nó rất đẹp đấy ạ, không hề thua kém gì với sản phẩm của hội thợ may cả.”
Hơn thế nữa, hoa văn argyle
không phải là chuyện người nghiệp dư có thể đan được.
“Em choàng thử nhé?”
“Ừm.”
“Thế thì… Wow, nó ấm thật đó.”
“Ta đan nó bằng lông thỏ tuyết.”
Thỏ tuyết là loài thuyết có mớ lông bồng bềnh và chúng không hề ngủ đông. Vì thế mà lông của chúng cách nhiệt rất tốt.
“Cảm ơn người cô chủ. Em sẽ trân trọng nó.”
“Cảm ơn vì chiếc lược nhé, Rei. Ta sẽ trân trọng nó.”
Chúng tôi cứ thế trao nhau một nụ hôn.
Tôi hạnh phúc quá.
“Nhìn kìa, tuyết rơi rồi.”
“Tuyết rơi thật kìa.”
Nghe May và Aleah nói thế tôi mới ngó ra ngoài cửa số. Từ trên trời, những sợi tuyết trắng xóa thả mình rơi xuống mặt dadtsd.
“Đây chính là Thánh Bạch Dạ[note33637]…”
“Nó giống Lễ Giáng Sinh trắng nhỉ?”
“Kurisu…?”
“Dạ hông có gì đâu ạ.”
Cả bốn người chúng tôi ngồi bên nhau ngắm tuyết một hồi lâu. Không ai nói gì, nhưng mọi người bọn tôi đều cảm nhận được tình cảm của nhau.
“Năm nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng mong em năm sau vẫn chăm sóc cho ta nhé, Rei.”
“Em mới phải là người nói điều đó chứ ạ.”
Chúng tôi lại trao nhau một nụ hôn và mỉm cười.
Đêm đó là một đêm nồng cháy theo một cách nào đó, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
---------------------------------------------------------------
TL: Chương giáng sinh vào mùa hè... Nhân tiện phải chi có nhiều chương như này thì hay phải biết. Mình cực thích cảnh bốn người quay quần bên nhau như thế này, ấm lòng dễ sợ.