Tôi và cô chủ dọn một phòng cho hai cô bé ở tạm. Nó khá là nhỏ và chắc có chút tù tùng nhất là đối hai đứa trẻ, nhưng chuyện này bọn tôi sẽ tính sau.
“Bình thường mấy đứa làm gì ở nhà thờ hử?”
Hai cô bé cho cô chủ một cái nhìn kỳ lạ, như thể chúng không hiểu được câu hỏi vậy.
“Mấy đứa có đọc sách hay chơi xếp hình đồ không?”
Cả hai cùng nhau lắc đầu.
“Mấy đứa không làm gì cả à?”
Lần này, cả hai lại gật đầu. Cô chủ thở dài đặt tay lên trán.
“Hồng Y Lilly nghĩ gì vậy chứ…”
“Lilly đã phải bận rộn nhiều việc kể từ cuộc cách mạng mà cô chủ.” – tôi đáp. Thực chất tất cả là tại Salas mà Lilly phải lo toang đủ chuyện.
“Em nói phải… Không phải lỗi của cô ấy.”
“May, Aleah, mấy đứa có muốn làm gì không?” – tôi quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt chúng, hỏi lại.
“Rei, em đang làm gì thế? Nãy ở nhà thờ em cũng làm thế.” – cô chủ tò mò hỏi tại sao tôi lại quỳ gối như thế.
“Trẻ con có thể cảm thấy bị đe dọa khi người lớn nhìn chúng từ trên xuống. Nếu em cúi mình ngang với bọn nhỏ, tụi nó sẽ cảm giác an toàn, gần gũi hơn.”
“Em phải nói với ta chuyện như thế sớm hơn chứ!” – cô nghe tôi nói cũng nhanh chóng quỳ ngay xuống. “Nào, thế mấy đứa có nghĩa ra gì chưa?”
Chúng lại gật đầu.
“Và đó là…?” – tôi hỏi chúng một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
“Làm…”
“… đá ma thuật.”
Tôi và cô chủ chết lặng.
“Mấy đứa không cần phải làm thế nữa đâu…” – cô chủ buồn bã nói.
“Mấy đứa muốn làm gì khác không? Hai đứa có đói không?”
Lần này thì chúng lắc đầu.
“Chúng em…”
“… chỉ biết làm thế thôi.”
Tôi và cô chủ không biết nên nói với chúng như thế nào. Chuyện này nghiêm trọng thật đấy.
“Được rồi. Thế hai đứa muốn chơi với tụi chị nhé? May, Aleah, hai đứa muốn ra ngoài chơi hay ở trong nhà nào?”
“Ngoài.”
“Bên ngoài…”
Tôi mừng là tôi đã hỏi chúng chứ không ép buộc chúng ở lì trong nhà. “Tốt lắm, vậy tụi mình chơi đuổi bắt nhé.”
“Bắt?”
“Đó là gì vậy ạ…?”
Tôi không thể nào tưởng tượng nổi cuộc sống của chúng trước đây, ở độ tuổi đấy mà chưa bao giờ nghe qua trò đuổi bắt ư…?
“Một người sẽ ‘bị’ và rượt đuổi những người kia. Nếu mấy đứa để người ‘bị’ đụng vào, thì mấy đứa sẽ ‘bị’ và phải đi đuổi những người còn lại. Mấy đứa hiểu chưa?”
Chúng nhẹ nhàng gật đầu.
Và thế là chúng tôi dẫn May và Aleah ra ngoài sân chơi.
“Chị sẽ ‘bị’ trước nhé.” – tôi nói thế nhưng hai đứa bé vẫn đứng yên một chỗ. Tôi ra hiệu cho chúng: “Nào, nào, hai đứa phải chạy đi chứ.”
Cô chủ đẩy nhẹ hai cô bé từ đằng sau nhưng chúng vẫn đi tà tà không chút sức sống nòa cả.
“Nè, chị bắt mấy đứa đấy!”
Tôi nói thế rồi cũng bắt đầu rượt theo tụi nhỏ - với một tốc độ chắc cũng ngang con rùa. Song, gương mặt tụi trẻ vẫn vô hồn không đổi, và trông chúng chả có tí hứng thú nào để chạy nhảy gì với tôi cả nên cô chủ phải đẩy chúng từ đằng sau.
“Chị bắt được em rồi nhé!” – tôi nói to rồi chụp lấy May.
Cô bé ngước nhìn tôi, nhưng otanf thân cô bé vẫn đứng yên tại chỗ.
“Giờ thì em phải đi rượt những người khác nhé, May. Nào, nào, Aleah, chạy đi chứ.”
May đứng yên trong một lúc nhưng rồi cuối cùng cô bé cũng bắt đầu đuổi theo cô chủ. Lúc đầu thì cô bé chỉ đi tà tà mà thôi nhưng khi cô chủ để May lại gần rồi bất ngờ chạy đi khiến May cũng bất giác tăng tốc đuổi theo.
“Tốt lắm May. Em giỏi lắm!”
“Giỏi…?”
“Đúng thế. Em là một cô gái ngoan đó, May.”
May có lẽ chưa bao giờ được khen trước đây. Cô bé mất rất lâu mới hiểu được lời nói của cô chủ và trên gương mặt cô bé có một ánh nhìn lạ lẫm.
“Giờ thì ta ‘bị’.” – cô chủ nói và bắt đầu rượt theo Aleah. Aleah đi rất chậm nên con bé dễ dàng bị bắt lại.
“Giờ thì tới lượt em rượt nhé Aleah.”
“Vâng…” – Aleah gật đầu và sau đó cũng bắt đầu rượt theo cô chủ.
Thành thật mà nói thì tôi có chút… ừm… cảm giác như… bị cho ra rìa…
“Oh, em bắt được ta rồi! Em chạy nhanh lắm đó, Aleah.”
Tôi không chắc Aleah có nhận ra là mình đang được khen hay không. Cô bé trưng ra vẻ mặt kì lạ khi nghe những lời của cô chủ.
“Chà, đáng lo thật đấy…” – với tình hình này thì chắc sẽ khó lắm đây.
Và vâng, chỉ vài phút sau thì tôi phải xin phép nuốt lại lời nói của mình.
“M-May, xin tì một chút…” – cô chủ thở hổn hển nói không ra hơi.
“Không.”
May bám dính lấy cô chủ - người vừa mới vấp ngã xuống trong khi Aleah tiếp cận và bắt được cô nàng.
“Chạy đi.”
“Chạy…”
Đột dưng luật chơi đuổi bắt của chúng tôi bị thay đổi. May và Aleah cùng ‘bị’ và nhiệm vụ của họ là rượt theo cô chủ. Đúng là chúng ta không nên xem thường con nít tí nào cả. Bọn chúng không hề biết mệt. Lúc đầu thì cô chủ vui vẻ cười cười nhưng được một lát thì cô nàng mệt bở hơi tai và toàn thân kiệt sức. Cô nàng cố gắng được tới giờ là nhờ những năm tháng rèn luyện khiêu vũ và kĩ năng tự vệ.
“Nào, nào, nghĩ chút nào mấy đứa.” – tôi gọi tụi nhỏ lại. Tôi vừa vào bếp và làm chút đồ ăn nhẹ khi bị-cho-ra-rìa-một-mình. Tôi cũng cầm theo một bình trà, kế hoạch của tôi là chinh phục chúng bằng đồ ngọt, cơ mà…
“Đuổi bắt…”
“Đuổi bắt nữa…”
Chà, tụi nhỏ mê trò đó rồi.
“Thế thì, ta sẽ đổi chỗ với Rei…”
“Không.”
“Tụi em muốn cái này cơ...”
Có vẻ như tụi nhỏ đã bắt đầu mở lòng mình với cô chủ.
Khó khăn lắm tôi mới giấu nổi vẻ ghen tị trên gương mặt mình.
“Aleah, em không được gọi người khác bằng ‘cái này, cái nọ’.” – cô chủ cúi người xuống theo cách tôi vừa chỉ cô ấy và từ tốn nói với Aleah.
“Tại sao?”
“Vì như thế là bất lịch sự.”
“Lịch sự?”
“Đúng vậy. Con người không nên bị đối xử như đồ vật đâu. Những kẻ làm thế điều là những tên tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ.”
Tôi khá chắc là tụi nhỏ không hiểu cô chủ nói gì đâu, nhưng Aleah vẫn gật đầu đáp lại cô nàng.
“Thế em nên gọi chị là gì?”
“Tụi em không biết tên chị.”
Ôi trời, phải rồi. Bọn tôi không hể nói cho chúng biết tên của mình. Bởi vì hoàn cảnh của chúng mà bọn tôi quên sạch chuyện xã giao thông thường.
“Ta là Claire, còn kia là Rei.”
“Làm bạn với nhau nhé.”
Tụi nhỏ gật đầu – chúng đã có phần dạng dĩnh hơn trước.
“Thế cùng chơi đuổi bắt tiếp nào.” – cô chủ mở lời.
“Hử? Cô chủ, người có ổn không ạ? Người trông mệt lắm.”
“Ta ổn… không, chỉ cần chút ma thuật trị liệu của em là ta sẽ ổn lại thôi.”
Tôi không hề nghĩ đến điều đấy. Tôi nhanh chóng dùng vài thủy ma pháp trị liệu lên người cô chủ.
“Claire, chị ổn không?”
“Chị vẫn chơi được chứ?”
“Tất nhiên! Lần này tới lượt ta đuổi hai đứa. Tốt nhất là hai em nên chạy ngay đi!”
Hai cô bé tức tốc chạy đi còn cô chủ thì đuổi theo họ.
“Họ trông vui quá nhỉ…” – tôi lầm bầm.
Đây chỉ là một trò chơi đơn giản mà thôi nhưng giờ đây tụi nhỏ mới trông như đang tận hưởng cuộc sống của mình. Dẫu cho biểu cảm trên gương mặt chúng vẫn vô hồn vô cảm, nhưng tôi có thểm bầu không khí xung quanh chúng đã tươi sáng hơn nhiều. Hẳn chúng đã bị cô chủ hớp hồn, tôi hiểu cảm giác đó mà.
Vì thế, tôi tạm cất đồ ăn sang một bên và để hai cô bé chơi đùa thỏa thích với cô chủ.
----------------------------
TL: Vì chính truyện nó bắt đầu hết tình thương mến thương với nhau rồi nên mình tối nay mình sẽ up nốt phần cuối của ngoại truyện về hai cô con gái nuôi này và một chương mới góc nhìn của Claire, chac vay. Nào hết phần ngọt để nghịch thì mình sẽ quay lại dịch tiếp chính truyện nhé bà con.