Việc đầu tiên mình phải làm là tìm ra chỗ ở hiện tại của Shoryu-kun.
Nhưng cái thằng khốn rác rưởi ấy lại không biết địa chỉ nơi ấy ở đâu cả. Đúng là đồ rác rưởi vô dụng.
Bây giờ điều hợp lý nhất mà tôi cần phải thực hiện chính là tra khảo tất cả những ai có thể biết được địa chỉ của anh ấy và theo dõi người đó.
“Giờ này chắc hẳn tiết học cũng sắp kết thúc rồi. Vừa đẹp.”
Nếu nhanh chân thì tôi có thể đến đó kịp lúc Shoryu-kun rời khỏi trường đại học.
Càng nhanh thì càng tốt.
Nghĩ vậy, tôi liền phóng thẳng đến trường.
Đến nơi, tôi liền ngó vào trong phòng học.
Vừa kịp lúc tôi trông thấy Shoryu-kun đang chuẩn bị rời đi.
Căn thời gian quá chuẩn đi mà, tôi biết rằng chúng tôi đã bị ràng buộc lại với nhau bởi sợi chỉ đỏ của số mệnh rồi.
Nhưng niềm hạnh phúc này đã sớm bị đập tan.
“Chết tiệt… Con nhỏ đó lại dám thân mật với Shoryu-kun nữa rồi…”
Con ả đó… Mone Kurusu đang dám đứng cười nói ở bên cạnh Shoryu-kun.
Khung cảnh ấy khiến cho tôi giận sôi máu.
Con ả đang nhìn vào Shoryu-kun với đôi mắt nịnh hót cực kì giả tạo.
Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho con nhỏ ấy khi dám đi quyến rũ Shoryu-kun của mình.
Thằng khốn khi nãy cũng nghe lời con nhỏ này.
Con đó đang cố chia tách tôi với Shoryu-kun, từ đó thế chỗ tôi làm bạn gái của anh ấy.
Không thể tha thứ cho nó, không thể tha thứ cho nó, tuyệt đối không thể tha thứ cho con đàn bà này!
“Có vẻ như mình phải ra tay trừ khử con ả này thôi… không thì Shoryu-kun sẽ bị mê hoặc mất.”
Thật kinh tởm, hết sức kinh tởm, quá sức kinh tởm!
Chỉ nghĩ đến đó thôi mà tôi đã buồn nôn rồi. A, đầu tôi đau quá.
Không được, tôi vẫn phải tìm cách thủ tiêu con nhỏ này.
Cách duy nhất để tôi có thể loại bỏ đi nỗi lo lắng của mình là giết nó đi.
“Nhưng làm sao để có thể…”
Con đàn bà đó có vẻ không muốn rời xa Shoryu-kun, và ngay cả khi tôi nói chuyện trực tiếp với cô ta, thì cô ta cũng sẽ chẳng đồng ý đâu.
Nhưng cũng không phải là không thể.
Tôi chỉ cần bám theo Shoryu-kun và trừ khử con điếm kia khi nó ở một mình mà thôi.
Nếu thành công, tôi vừa có thể tìm ra nơi ở cũng như chỗ làm của anh ấy, vừa có thể cho con nhỏ đó chầu diêm vương.
Đây giống như một mũi tên trúng hai con nhạn, thậm chí là ba.
“Kế hoạch đã được suy xét kỹ càng, đến lúc triển khai rồi…”
Tôi bám theo hai người họ.
Đồng thời vẫn giữ một khoảng cách khá an toàn để không bị mất dấu.
Nhờ vậy mà tôi có thể dễ dàng tìm ra nơi Shoryu-kun đang làm việc.
Một nhà hàng? Mình có thể nhìn thấy anh ấy trong bộ đồng phục rồi.
Vì đó là Shoryu-kun, nên chắc chắn anh ấy sẽ rất bảnh cho mà xem.
Ôi, chỉ hình dung mà mình đã quá phấn khích rồi.
“Hự, không, không,...”
Tôi mải mơ tưởng nhiều đến nỗi gần như đã quên béng cái mục đích ban đầu.
Nhanh đi ra đi nào, thứ đồ lẳng lơ kia!
“Hẹn gặp lại, Shoryu-kun.”
Tới rồi.
Mone Kurusu đang một mình đi ra từ quán bar.
Đây chắc chắn là một cơ hội ngon ăn.
Tôi tiếp cận cô ta, và cô ấy dường như đã nhận ra và chuyển ánh mắt về phía tôi như dự tính.
“Kurusu Mone, tôi muốn nói chuyện với cô. Được chứ?”
“Ashizawa Sarasa-san, phải không?”
“Ồ, thật bất ngờ khi cô biết đến tên tôi đấy. Cô trông có vẻ như chỉ hứng thú với mỗi Shoryu-kun của tôi thôi ấy.”
“Ờm, không sai. Nhưng tôi biết rõ tên người bạn gái cũ của cậu ấy đấy.”
Bạn gái cũ à.
Hiểu rồi, trong mắt cô ta, chúng tôi đã chia tay rồi.
Có vẻ như cô ấy đã hiểu lầm rồi.
“Và? Cô muốn nói cái gì với tôi đây?”
“Để tôi vào thẳng vấn đề luôn: cô sẽ chọn rời xa Shoryu-kun, hay cái chết?”
“... Ý cô là gì?”
“Tôi biết là cô đang có cảm tình với anh ấy. Và cô đang tán tỉnh anh ấy mà không chút xấu hổ nào cả. Anh ấy đã có tôi rồi, còn lâu cô mới đủ đẳng cấp để với tới anh ấy.”
Đúng vậy, anh ấy đã có tôi rồi.
Thế mà anh ấy lại dám đi tình tứ với con đàn bà này nữa chứ!
Tất cả đều do con chó cái này đang cố quyến rũ Shoryu-kun.
Anh ấy trước kia rất trung thành với tôi kia mà.
Shoryu-kun có cảm tình với độc mỗi mình tôi thôi. Lý do duy nhất làm anh ấy mất đi cái cảm giác đó chính là do con ả này.
Cho nên trước tiên tôi thử khuất phục con ranh này bằng lời nói, nhưng cô ta lại thay cái vẻ mặt thờ ơ thường ngày của mình thành một vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi nghĩ cô không thể nói như vậy được nữa rồi. Mà cô cũng không có quyền quyết định chuyện này.”
“Sao lại không?”
“Sao lại không nhỉ? Chúng tôi có thân thiết với nhau thì liên quan gì đến cô đâu?”
Cô ta vẫn đinh ninh rằng chúng tôi đã chia tay.
Ô, chết thật. Suy nghĩ đó có vẻ chẳng thể biến mấtđược đâu.
Ngược lại, trông cô ta vui vẻ như thể đang nở hoa trong lòng kia kìa.
“Thôi thì, nếu mày không chịu nghe lời thì tao sẽ có cách xử lý khác.”
Như mọi khi, con dao tôi đã dùng trước đó đang nằm trong chiếc cặp của mình.
Tôi có thể lôi nó ra để đe dọa, và nếu nó vẫn không chịu đồng ý, tôi sẽ bắt con ả phải chấp nhận.
Nhưng khi tôi cố thọc tay vào trong cặp thì ả ta cười thầm.
“... Có gì buồn cười sao?”
“Ồ, cô không biết sao? Cô quá dễ đoán đến nỗi tôi không thể nhịn cười được.”
“Mày nói thế là có ý gì?”
“Chắc chắn cô tới đây để thuyết phục tôi, nhưng khi phát hiện rằng không thể, cô lại định lôi con dao giấu ở trong cặp ra để đe dọa tôi chứ gì.”
“Sao mày lại biết được? Thằng khốn đó đã đi mách lẻo cho mày rồi sao?”
“Thằng khốn đó? Ồ, Reiya á hả? Anh ta thất bại rồi, đúng không? Tôi đã giao việc cho anh ta, nhưng cái thứ đó lại hết sức vô dụng đi mà.”
Dựa vào cái thái độ của cô ta, giờ tôi đã có thể khẳng định chắc chắn rằng tên khốn đó đã được phái đi bởi con đàn bà này.
Nhưng cô ta chưa hề nói một lời về chuyện thằng đó đã kể lại với mình cả.
Nhưng tại sao cô ta lại biết được sự tồn tại của con dao ở trong cặp của tôi được?
“Tò mò lắm hả? Cô có lẽ đang thắc mắc rằng tại sao tôi lại biết chuyện đó rồi.”
“...”
“Đơn giản là vì cả hai chúng ta đều có chung một suy nghĩ mà thôi.”
“...”
Với vẻ chế nhạo, cô ta cũng lấy từ trong túi ra một con dao được bọc trong một lớp vải.
Tôi đứng ngây người ra. Ai mà biết được con ả này lại hành động giống hệt tôi đâu cơ chứ?
“Chờ đã,... Mày vừa mới nói bản thân cũng đang nghĩ giống tao đấy à? Không thể nào, chẳng lẽ mày lại là…”
“Fufufu…,” Con ả ấy cười gian xảo và dần cởi bỏ lớp vải che của con dao ra.
“Ừ. Tôi cũng giống như cô mà thôi. Tôi luôn mang theo nó bên mình để loại bỏ cô bất cứ khi nào cô ngáng đường. Rốt cuộc thì cô đúng thật quá là chướng mắt và ghê tởm mà. Tôi đoán là cô chưa bao giờ thấy tôi làm những chuyện như này đâu nhỉ.”
“... Mày điên rồi.”
Tôi cũng lôi con dao từ trong cặp ra ngoài như cô ta.
Nếu ai đó thấy tôi ở nơi đây thì tôi chắc chắn bản thân sẽ ngay lập tức dây vào mớ rắc rối với cảnh sát mất thôi, nhưng tôi chẳng cần để tâm đến cái vấn đề nhỏ nhặt như thế nữa.
Mục đích vẫn không thay đổi: loại bỏ con ả này.
Cả hai lăm le con dao trên tay và nhìn đối phương với một ánh mắt sắc lẹm.
Trong mắt nhau, người kia chỉ là một tồn tại cần phải bị loại bỏ.
Tôi sẽ cho con này biến mất sớm nhất có thể và sống một cuộc đời hạnh phúc với Shoryu-kun thêm một lần nữa.
Nhưng ngay sau đó bỗng dưng có tiếng la.
“Ê, hai cô đang làm cái gì thế hả?”
Bầu không khí chứa đựng đầy sát khí giữa hai chúng tôi nhanh chóng tan biến.
Một người qua đường nhìn thấy cảnh tượng này và lớn giọng nói.
Á À, người này cũng muốn xen vào nữa à. Hay là cho cô ta chầu trời luôn nhỉ?
Khi tôi còn đang suy nghĩ, người phụ nữ này giơ chiếc điện thoại lên và nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi. Họ đang đến đấy, được chứ?”
“... Này, nhớ mặt tao đó.”
“Hừ…”
Chừng nào chưa trừ khử được con chó cái này, tôi không muốn bị bắt giữ mà chưa làm được cái gì ra hồn đâu.
Tôi không ở đây để gây lộn vớ vẩn, mà là để khiến cho Shoryu-kun trở về bên mình.
Tôi giết cô ta không phải để thỏa mãn thú vui của mình mà là để khiến cho Shoryu-kun quay về với tôi.
Tôi tặc lưỡi và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Chà, tôi vẫn còn nhiều cơ hội mà.
Tôi phải lên một kế hoạch, một kế hoạch chắc chắn sẽ thành công.
Dù sao thì người qua đường đó… tôi thấy cô ta hơi quen quen thì phải?