Trans: MPID-04
Edit: Thewanderer.
____________________________
“Rồi sao? Vì tôi đã mất công đi theo anh đến tận đây rồi, nên anh sẽ nói cho tôi biết thông tin về Shoryu-kun chứ?”
Tôi được cái anh chàng trông có vẻ phóng đãng này đây dẫn tới một quán cà phê.
Tôi không phải kiểu người vội vàng hoàn thành những việc như thế này đâu, nhưng nếu nó có liên quan đến Shoryu-kun thì tôi sẽ ưu tiên đặt chuyện này lên hàng đầu.
“Thôi nào, đừng có hấp tấp thế chứ. Hãy ngồi xuống uống một tách cà phê đi nào, được chứ?”
Thế mà cái thằng đàn ông trông có vẻ lăng nhăng này lại dám thân thiện bảo tôi gọi đồ uống mới ghê chứ.
Cái vẻ mặt tự mãn đó thật quá là kinh tởm đi mà.
Mình có nên mở đầu bằng cách tặng cho thằng này một nhát dao không nhỉ?
“Em thích loại nào, Sarasa-chan? Anh sẽ đãi em.”
“... Cappuccino.”
“Phục vụ, cho chúng tôi hai tách cappuccino.”
Tôi cực kỳ không thích đi cà phê với ai khác ngoài Shoryu-kun đâu, nhưng để đổi lấy thông tin về cậu ấy thì chịu khó chút cũng đáng.
Tôi cũng không muốn Shoryu-kun nhìn thấy cảnh này và lầm tưởng tôi đang ngoại tình nữa. Cho nên bản thân cần phải rời đi càng sớm càng tốt, nhưng kiên nhẫn đi nào tôi ơi.
Ôi má ơi! Cái con phục vụ mau nhanh chân mà đến đây lẹ lẹ đi chứ, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy nhé.
“Rồi, để anh tự giới thiệu thêm lần nữa. Anh là Kurusu Reiya, lớn hơn em một tuổi. Rất vui khi được gặp em, Sarasa-chan.”
“Xin anh đừng có gọi thẳng tên của tôi ra được không? Chỉ có một người được phép gọi tôi như vậy thôi.”
“Haha, chắc hẳn em thích Kiryu-kun nhiều lắm nhỉ.”
Tôi tự hỏi thằng cha này có vấn đề gì không biết nữa?
Tôi đang cực kỳ nóng máu đến nỗi muốn lấy cái kim và khâu quách cái mõm của tên này lại vì cứ thốt ra những điều quá rõ ràng như thế.
Tôi biết rằng lũ đàn ông đều vô liêm sỉ, ngu ngốc, và không khác gì loài vượn khi luôn cho rằng phụ nữ chỉ như là một công cụ để thỏa mãn ham muốn tình dục của mình.
Những sinh vật dơ bẩn luôn quyến rũ phụ nữ để đáp ứng những dục vọng của mình và luôn cố gắng làm thân với họ mà trong lòng lại ẩn chứa những ý đồ đen tối.
“Nhưng vẫn có những người khác đẹp đôi với em hơn mà, đúng không? Chẳng hạn như anh đây.”
Thấy chưa, biết ngay mà.
Ý tôi là, chẳng phải thằng này quá tự kiêu rồi hay sao?
Tôi không biết tại sao tên này lại có thể nói ra những điều đáng hổ thẹn với khuôn mặt tỉnh bơ như thế, nhưng tôi nghĩ là cái sự mặt dày đó cũng khá là đáng để ngưỡng mộ đấy chứ.
Một người đàn ông phù hợp với tôi ư? Chỉ có duy nhất một người thôi, và đó chính là Shoryu-kun.
Tôi còn chẳng thèm đáp lại những lời vô nghĩa đó, vì câu trả lời đã quá hiển nhiên rồi.
“Hể? Em đang xấu hổ đấy ư? Dễ thương thật đó.”
Trời ơi! Tên này đúng là phiền phức quá đi à.
Mặc dù trong lòng đang thúc bản thân rằng hãy móc mắt của thằng ngu này ngay bây giờ đi, nhưng tôi vẫn chưa moi được chút thông tin nào từ tên này nên đành phải kiềm chế cảm xúc đó lại.
Tách cappuccino cuối cùng cũng được dọn lên, và tôi uống một ngụm để hạ hỏa.
“... Tôi ổn, bây giờ thì xin anh hãy vui lòng tiết lộ thông tin về Shoryu-kun cho tôi đi.”
“Anh sẽ nói cho em biết sớm thôi, đừng vội.”
Hắn ta húp một ngụm cà phê rồi tiếp tục.
“Trước tiên, chính cậu ấy đã nói với anh. Em biết cậu ấy bây giờ đang đi làm bán thời gian chứ?”
“...Tất nhiên.”
Tôi biết rất rõ.
Anh ấy đang tích góp tiền cho lễ cưới của hai chúng tôi.
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại đưa ra một câu hỏi như thế.
“Anh hiểu rồi. Vậy em có biết cậu ấy đang sống ở đâu không?”
“Tôi sẽ tìm ra sớm thôi.”
Tôi cần phải biết nơi anh ấy đang sinh sống và đi đến đó.
Tôi cũng sẽ phải chuyển hành lý của mình đến nơi anh ấy sống và hai chúng tôi lại được sống chung rồi.
Sau cùng thì chúng tôi đang hẹn hò mà.
“Em muốn biết địa chỉ nơi cậu ấy sống không?”
“Hửm? … Sao anh biết được?”
“Anh không biết tại sao, …nhưng chính miệng cậu ấy đã nói cho anh nghe…”
Tôi không nghe rõ đoạn sau cho lắm, nhưng không sao cả.
Anh ấy quá xấu hổ đến nỗi còn không nói cho người bạn gái này nơi sinh sống mới của mình, nhưng tại sao thứ rác rưởi này lại biết được?
Mối quan hệ giữa hai người họ tốt lắm à?
Nếu đúng là vậy, thì tôi sẽ rất ghen tị đấy.
“Cho tôi biết, mau!”
“Haha, rồi, rồi, giờ mình đi tới đó cùng nhau đi.”
Tôi không hề muốn đi theo cái người này, nhưng không thể từ chối anh ta.
Tôi phải xem qua nơi đó, gửi hành lý đến và chuẩn bị chu đáo mọi thứ để chào đón anh ấy.
Bằng một cách nào đó, tôi nén những nỗi lo lắng của mình vào trong lòng và rời khỏi quán cà phê với kẻ đáng ngờ này.
“Shoryu-kun sống ở đây sao?”
Chúng tôi đi đến trước một tòa nhà trong một khu dân cư được bao bọc bởi những căn hộ cao cấp.
Anh ấy có thể sống ở một nơi như này ư?
“Thôi nào, đừng có quá lo lắng. Cứ đi theo anh và em sẽ thấy ngay thôi.”
Tôi theo sau anh ta như được bảo.
Tôi đi vào trong thang máy, và rồi khi chúng tôi đến trước một căn phòng thì hắn ta mở cửa ra.
Lạ thật, sao tên này lại có chìa khóa phòng của Shoryu-kun nhỉ?
Ngay khi tôi vừa mới nhận ra, anh ta ôm tôi và đẩy tôi vào trong.
“Này! Anh làm cái gì thế hả?”
“Ờ thì một người con gái mạnh mẽ rất có sức hút, đúng không? Họ luôn làm cho anh muốn biến họ thành của riêng.”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sắc bén của một con chim săn mồi.
“Không thể nào, anh dám lừa tôi đấy à?”
“Đi lừa dối một người thật đúng là không phải. Anh biết chứ, nhưng anh đã nói câu nào về chuyện dẫn em đi xem nhà của Kiryu-kun đâu.”
“Mày đúng là một thằng hèn. Mày muốn gì?”
“Hahaha. Không cần nói thì anh cũng chắc rằng em cũng có một ý tưởng tuyệt vời về chuyện chúng mình định làm rồi đúng không?”
“...Thứ đồ hạ đẳng.”
Có vẻ như hắn ta cố ý tiếp cận tôi là bởi vì hắn muốn ép tôi phải làm tình với hắn.
Đến cuối thì mình chẳng có thể đặt niềm tin vào ai khác ngoài Shoryu-kun nữa rồi.
Một con khỉ đang ngập tràn trong ham muốn tình dục thật quá sức kinh tởm mà.
Chẹp, tôi đã bị lừa rồi.
“À, bên cạnh đó căn phòng này cách âm. Nên em có la hét to thế nào đi chăng nữa thì anh cũng mặc kệ, dù sao thì chẳng có ai đi đến đây đâu, hiểu không?”
Thứ cặn bã này ranh mãnh nhếch mép.
“... Ừ.”
“Bỏ cuộc đi, và để anh ‘chăm sóc’ cho em nào. Anh sẽ làm em đắm chìm trong sung sướng và hoàn toàn quên đi Shoryu-kun.”
“...!”
Thằng này vừa nói cái gì vậy?
NÓ ĐỊNH LÀM TÔI HOÀN TOÀN QUÊN ĐI SHORYU-KUN SAO?
Chỉ một lời đó thôi, mà giới hạn chịu đựng của tôi đã bị đẩy quá cực hạn.
“...”
“Hử? Em làm sao vậy? Sao tự nhiên ngoan ngoãn quá vậy? Cái thái độ vừa nãy đâu mất rồi?”
Trước khi thứ hạ đẳng này kịp dứt lời, tôi lấy ra một thứ từ trong túi, ném nó đi sượt qua má hắn và rồi lưỡi dao găm thẳng vào tường.
“...Hở?”
Có vẻ như tình huống đã thay đổi quá đột ngột nên tên cặn bã này có vẻ đang bị choáng, những giọt máu đỏ tươi đang chảy ra từ vết cắt trên má của hắn.
Và rồi, tôi rút ra một cái khác…
“Ê Ê… dao rọc… giấy…? S-Sao cô lại mang theo thứ này thế hả?”
“Ồ, anh không biết sao…? Dao là một vật tự vệ mà những thiếu nữ luôn mang theo bên mình. Nó như kiểu một nhu cầu thiết yếu cơ bản ấy.”
“Đây lần đầu tiên tôi nghe thấy điều đó đấy!”
“Làm như tao quan tâm ấy!”
Tôi giữ con dao bên trên má của thằng khốn này, ghé sát mặt hắn và lạnh lùng nói:
“Nói cho tao tất cả những gì mà mày biết, không thì tao sẽ xẻo tung cái thằng nhỏ của mày ra và đi rêu rao rằng chính mày đã hiếp tao.”
“Vâng, vâng, vâng! Tôi sẽ nói ngay mà! Cho tôi thở một chút đã! Làm ơn!”
Cái thái độ tự tin khi nãy đâu mất rồi?
Giờ thì hắn đang sợ vãi linh hồn và ngồi sụp xuống, giống hệt như một con ếch đang đứng trước mặt một con rắn vậy, khác hẳn thái độ tán tỉnh khi nãy.
Thật đúng là một tên đàn ông thảm hại. Chỉ như thế mà hắn ta đã đầu hàng rồi sao?
Tôi đã biết được rằng thằng khốn này chỉ làm theo lời của em gái hắn mà thôi.
Và đứa em gái đó chính là Mone Kurusu.
Một con người cực kỳ đáng ghét, luôn tự nhận mình là bạn thân nhất của Shoryu-kun, và luôn bám dính lấy cậu ấy.
“... Con điếm đó...”
Lòng căm ghét của tôi với ả đàn bà kia tăng lên gấp bội.
Tôi chắc chắn rằng con ả đang cố gắng chiếm lấy Shoryu-kun bằng cách hủy hoại tôi bằng cách này.
“Ê, này, tôi đã khai ra toàn bộ rồi! Tha cho tôi đi… được không?”
“...Tsk, tao không đổ lỗi cho mày. Vì đã thành thật khai báo nên lần này tao tha. Nhưng nếu mày hé nửa lời về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, THÌ TAO SẼ GIẾT MÀY.”
“Ưm…?”
Tên này gật đầu với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Ngứa mắt quá. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian chỉ vì thằng này rồi.
Tuy nhiên, tôi cũng đã gặt hái được rất nhiều thông tin.
Tôi sẽ không bao giờ tha cho con điếm đó, KHÔNG BAO GIỜ.
“Đi đón Shoryu-kun thôi.”
Việc trả thù ả phụ nữ ấy thì để sau, chuyện cần làm bây giờ là đi tìm Shoryu-kun trước đã.
Má, mình chẳng lấy được địa chỉ nhà của anh ấy từ tên khốn này rồi! Trước tiên mình phải tìm ra nơi anh ấy đang sống, chuyển đồ đạc đến đó và thay đổi địa chỉ thường trú của mình trước khi dọn tới sống chung cùng anh ây.
Ôi, mình phải làm nhiều việc rồi đây. Mình bận bịu quá đi à.
________________
*Note: tiến độ bất định, lên chương tùy hứng
Thành bại hay không, đều do các bạn.