“Nè… Em không thể chịu đựng được nữa rồi…”
Trong tối, tôi lờ mờ nghe được một giọng nói.
Một chất giọng thật ngọt ngào và quyến rũ đang thì thầm bên tai, như thể muốn làm tan chảy tấm lòng này vậy.
Mở mắt ra, tôi phát hiện một Kurusu-san không mảnh vải che thân đang ở trên người mình!
Hình ảnh bộ ngực đầy đặn và vòng eo săn chắc của cô ấy thật là quyến rũ và gợi tình.
…Cái gì đây?... Mơ? Hay là…
Phải rồi, đây chắc chắn là một giấc mơ.
Không đời nào Kurusu-san lại làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Hahaha, nếu đây là một giấc mộng, thì mình phải tỉnh dậy sớm thôi.
“Chỉ nhìn vào anh mà em đã ướt đẫm rồi ư…?” (Kurusu)
Rồi Kurusu chạm vào vùng kín của mình, và dùng những ngón tay thấm đặc dịch lỏng mân mê đôi môi của tôi.
Giấc mơ này lại quá chân thật đến lạ thường.
Không được, mình phải thức dậy sớm và đến trường.
Nhưng làm sao để mình có thể tỉnh dậy khỏi cái giấc mộng này đây?
“Fufu… Thật vui khi em nhìn thấy anh ‘năng động’ như vậy đấy. Cái của anh đang dần lớn lên nè… *Liếm* *Liếm*...”
Tôi có thể cảm thấy thằng nhỏ của mình đang chạm đến phần ‘con gái’ của Kurusu-san.
Kỳ lạ quá thể rồi!
Này, mộng tưởng-kun ơi? Ý thức của mình đã trở lại rồi, nên xin cậu hãy cho mình thoát khỏi cái giấc mơ này càng sớm càng tốt được không?
Ngay cả khi đây là thế giới trong mơ, cảm tưởng như cô ây đang làm tình với mình ở ngoài đời thật?
“Hư ~ ha,... em không ngừng được nữa rồi… Nó sẽ đâm sâu vào bên trong em sớm thôi…”
Này, này, thật đó hả? C-Chờ chút đã! Đùa không vui rồi à nha.
Không đời nào… khi nhận ra đây không còn là một giấc mơ, những giọt mồ hôi lạnh liên tục hình thành trên người tôi.
Kurusu-san, người đang ngây thơ không biết tôi đã tỉnh lại, cầm lấy thẳng nhỏ và từ từ nhét nó vào âm hộ của mình.
“Đừng có tiến xa đến thế chứ hả!”
Nghĩ rằng đó là một điều rất nguy hiểm, tôi bật dậy.
Tuy nhiên, tôi không hề thấy Kurusu-san, và căn phòng được chiếu sáng bởi vô vàn ánh nắng lọt qua khe cửa sổ.
“Ôi trời ạ… Đây thật sự là một giấc mơ ư?”
Tôi vội vàng nhảy khỏi giường và kiểm tra lại, nhưng không tìm ra điều gì bất thường cả. Phù, có vẻ khi đó tôi đang trong mơ rồi.
Tạ ơn trời, đó thật sự là một giấc mơ!
Nhưng giấc mơ đó kì lạ hết sức, đúng không nhỉ?
Cho dù bản thân có bức bối đến cỡ nào đi chăng nữa, không bao giờ tôi nghĩ đến chuyện Kurusu-san lại đi “tấn công” mình cả.
“Ồ, cậu dậy rồi à? Buổi sáng tốt lành, Kakeru-kun.”
“Ugh!...”
Sự hiện diện bất ngờ của con người “huyền thoại” này đã khiến tôi thốt ra một chất giọng có phần kỳ lạ.
Kurusu-san xuất hiện chiếc tạp dề dễ thương đi kèm với một chiếc quần khá nóng bỏng ở trên người trong khi đang giữ một chiếc muỗng ở trên tay.
Cô ấy có vẻ đang vào bếp nấu ăn.
Tôi cực kỳ hối hận về những thứ mình đã mơ, và quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ của mình.
“Ể? Có gì à? Sao cậu lại quay mặt đi vậy?”
Kurusu-san tò mò nhìn vào mặt tôi với vẻ mặt mệt mỏi hết sức.[note40702]
Bây giờ thì tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi.
Thật là điên rồ khi lại mơ rằng cô bạn thân nhất đi tấn công mình mà.
“...Không, có gì đâu.”
“Thật chứ? Ừm, được rồi. Đi rửa mặt đi.”
“Ừ.”
“Phòng tắm ở ngay đó.”
Tôi vội vàng trốn vào nhà tắm để ẩn đi sự xấu hổ của mình sớm nhất có thể.
Tôi vừa rửa mặt vừa xám hối.
-----------Góc nhìn thứ 3: toàn năng----------------
“Ưm… cái ngày anh thuộc về em sắp tới rồi.”
Kurusu-san thì thào thứ gì đó về cậu, nhưng cậu không hề quay hay hỏi lại do bản thân đã quá bối rối.
Và cậu cũng chẳng hề nhận ra dòng dịch lỏng màu trắng đục đang rỉ ra từ miệng dưới của cô ấy.
“A, chảy ra mất rồi. Phí quá đi. Nhưng em đã làm chuyện đó và lưu lại bằng rất nhiều phô ảnh rồi. Giờ thì, thưa ông xã, em đã sẵn sàng rồi. …Fufu.”
-----------------Góc nhìn thứ nhất: Main-------------
“Chào buổi sáng, Kiryu-kun. Em ngủ ngon chứ?”
“Ồ, buổi sáng tốt lành, Reiya-senpai. Em ngủ ngon lắm ạ.”
“Chào buổi sáng, Reiya.”
Tôi ăn sáng cùng với Kurusu-san, và trên đường đến trường đại học thì chúng tôi đụng mặt Reiya-senpai.
Anh ấy cũng có một nụ cười hút hồn như ngày nào.
Anh ấy đã bảo rằng bản thân sẽ làm vệ sĩ của tôi từ hôm nay, vì thế cả ba chúng tôi vừa đến trường, vừa nói chuyện trên trời dưới đất và thuận lợi đến đích mà không có điều gì quá to tát xảy ra.
“Được rồi, Kiryu-kun, hẹn gặp lại.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Không có gì, gặp lại em sau.”
Anh ấy vẫy tay rời đi với một nụ cười đầy tươi vui.
Những đứa con gái vây xung quanh anh ấy đang hô hào và la hét. Độ nổi tiếng của anh ấy làm tôi phải ghen tị.
“Đi nào, Kakeru-kun.”
“Ừ.”
Chúng tôi đi trên con đường hướng tới phòng học. Nhưng khi đến đây, bất ngờ thay, Sarasa-san không ở trong lớp học.
Tôi không biết cô ấy đang nghỉ ngơi hay làm gì đó mờ ám, nhưng bản thân không thể làm gì khác ngoài thở dài nhẹ nhõm. Đã rất lâu rồi cái cảm giác yên bình này mới đến với tôi.
Nhưng tôi không hề nhận ra rằng.
Sự yên bình này báo hiệu cho một cơn bão sắp ập tới.
==============================
POV: Sarasa.
“Em là Sarasa-chan đúng không…?
“...Anh là thằng quỷ nào vậy?”
Khi đang định đi gặp Shoryu-kun, một thằng đàn ông lạ mặt tiếp cận tôi.
Anh ta rõ ràng là một kẻ lừa tình.
Tôi cũng không thích lại người này. Họ thật phiền, và tôi chỉ muốn được nhìn mặt Shoryu-kun càng sớm càng tốt thôi.
“Hmm, em dễ thương quá mà.”
“Đó là tất cả những gì anh định nói ư? Vậy thì xin phép.”
Một gã đáng sợ.
Hắn chắc chắn lại là một thằng khốn mềm yếu đã bị vẻ bề ngoài này hút hồn nên mới tiếp cận tôi.
Mà tôi cũng không lấy gì mà tự hào, bản thân cũng quá nổi tiếng rồi.
Những lời tỏ tình từ lũ con trai chỉ để ý tới vẻ bề ngoài này khiến tôi phát nôn nên bản thân đã từ chối hết thảy.
Ngay từ đầu, tôi đã có Shoryu-kun rồi.
Tôi không có hứng thú với bất kỳ người con trai nào khác nữa rồi, không có dù chỉ một chút.
Nên tôi dự sẽ cho thằng này ăn bơ và cố gắng rời đi, nhưng thằng này lại nở một nụ cười sảng khoái và nói.
“Em biết không, anh là bạn của Shoryu Kiryu đấy. Em muốn biết cậu ấy đang dự định làm gì không?”
“... Anh nói cái gì?”
Phản ứng với lời nói của anh ta, người tôi bất giác dừng lại.
Thằng này thật sự là bạn của Shoryu-kun ư? Anh chàng phóng đãng này ư?
Không thể tin được bởi vì anh ta không phải gu của mình, mà tôi quan tâm đến chuyện khác cơ.
Shoryu-kun đang dự tính làm gì ư? Mình tất nhiên muốn biết rồi, nhưng…
“... Kệ anh, tôi sẽ tự tìm hiểu.”
Tôi cũng chẳng thiết sự giúp sức của người này, tôi có thể tự làm được.
Bởi vì cứ theo sát cậu ấy là được thôi.
Nhưng anh ta vẫn giữ một nụ cười đáng sợ trên môi và tiếp tục, “Rồi, rồi” như để xoa dịu tôi.
“Anh hiểu cảm giác của em, những cứ đi stalk cậu ấy như thế thì không ổn, hiểu không?”
“...”
Anh ta nói trúng phóc những gì tôi định làm và bản thân tôi chỉ biết im lặng khi anh ta đi guốc trong bụng mình.
Thằng cha này biết tình hình hiện giờ của mình.
Nhưng sự thật rằng anh ta dùng thông tin về Shoryu-kun để đổi lấy tình bạn thật đúng là mờ ám mà.
Tại sao thằng này lại làm vậy?
“Thôi được rồi, anh sẽ tiết lộ với em. Nhưng em cứ nhìn anh với ánh mắt như thế khiến anh khó chịu lắm.”
“... Đừng quấy rầy tôi.”
“Không không không, em đừng như thế chứ. Anh còn phải giữ thanh danh của mình nữa mà.”
“Không phải chuyện của tôi.”
“Anh chỉ muốn đưa bọn em đến gần với nhau hơn nữa thôi mà. Nếu em không muốn thì thôi…”
“...”
Sau đó anh ta nhìn thẳng mặt tôi một lần nữa.
Vẫn là một nụ cười đáng sợ ấy.
Tuy nhiên, người này hình như đang có ý định gắn kết tôi với Shoryu-kun lại với nhau.
Tôi không biết liệu mình đoán như vậy có đúng hay không, nhưng tôi sẽ làm bất cứ những gì miến bản thân có thể chạm tới trái tim của Shoryu-kun.
Ngay cả khi phải thỏa thuận với quỷ.
“... Được rồi, tôi sẽ nghe anh nói.”
“Giờ thì, đây là những gì anh định nói. Nhưng hãy đi dạo quanh một lát nào.”
Sau khi tránh khỏi cú ôm tự nhiên của anh ta, chúng tôi bắt đầu.
Tôi chỉ lợi dụng gã đàn ông đáng sợ này sau đó vứt bỏ hắn mà thôi.
Chờ em nhé, Shoryu-kun!
___________________________________________