Tran: MPID-04
Edit: thewanderer
___________________
Chết tiệt, mình sơ xuất quá.
Tôi chưa hề tính đến chuyện mình phải bỏ chạy cả!
Nếu mà tôi không bị làm phiền thì tôi đã có thể xử đẹp con điếm đó ngay tại đấy rồi.
“... Không, đáng lẽ mình nên cho cả con chó cái cùng với cái con đàn bà đã chen ngang kia xuống chầu diêm vương mới phải.”
Để giết được một người thì không mất quá một phút đâu.
Loáng một cái là đã xong rồi.
Việc trừ khử một hay hai người là không thành vấn đề đối với tôi.
Nhưng những suy nghĩ như thế cũng mau chóng tan biến.
“Không, không thể được. Cô ta cũng có một con dao nữa.”
Và con nhỏ đó lại nghĩ giống mình nữa mới đau chứ.
Nó đồng nghĩa với việc ả ta có lẽ đang lên kế hoạch để loại bỏ tôi ngay khi có cơ hội, vì bản thân ả không chấp nhận nổi chuyện tôi ở bên Shoryu-kun.
Chắc chắn đó là lý do tại sao ả ta lại mang theo một con dao bên trong túi của ả.
“Fufu, hài thật đấy.”
Thật bất ngờ khi tôi lại đang cố sát hại kiểu người giống như bản thân. Nó khiến cho tôi phải bật cười.
Được rồi, không sao cả. Tôi cũng chẳng thể làm được gì với cái tình huống đó nữa rồi mà.
Đúng là tôi không thể giết cô ta ngay lúc này, nhưng vẫn còn nhiều cơ hội khác trong tương lai mà.
Tôi chỉ cần loại bỏ cô ta theo một cách mà con ả đấy không thể tưởng tượng nổi mà thôi.
“Chẹp, con nhỏ đó đã chạy thoát mất rồi, giờ thì quay lại với mục đích ban đầu của mình thôi nào.”
Suýt tí nữa thì tôi quên mất mục đích chính của mình.
Trừ khử con đàn bà kia cũng là ý định của tôi, tất nhiên rồi, nhưng mục tiêu hàng đầu của mình bây giờ là được quay lại sống chung với Shoryu-kun.
Để đạt được mục đích đó thì tôi cần phải tìm ra chỗ ở của Shoryu-kun cái đã.
Vậy nên tôi phải bắt đầu làm việc thôi.
Đêm đã về khuya, tôi đang âm thầm để mắt tới quán bar nơi Shoryu-kun đang làm việc.
Tất nhiên là để theo dõi anh ấy rồi.
Nói thẳng ra thì tôi thấy rất khó chịu khi con nhỏ đó dám lọt vào tầm mắt của mình, nhưng tôi đâu còn thời gian để tâm tới nó.
“Ồ, anh ấy đang đi ra kìa!”
Sau khi hoàn tất phiên làm việc, anh ấy rời khỏi quán, nhưng tôi rất sốc khi nhìn thấy những gì đang diễn ra ở trước mắt.
“... CON ĐÀN BÀ NÀY LÀ THẾ Đ*O NÀO VẬY HẢ?”
Ở bên cạnh Shoryu-kun không chỉ có con chó cái đó, mà còn là bóng hình của một con đàn bà khác nữa.
Nhưng cô ấy khác tôi và Moe Kurusu.
(TL eng: Ý ko phải là Yan đấy)
Con đàn bà đó đang mắng Shoryu-kun, nhưng có vẻ như cô ta đang tận hưởng điều đó lắm.
“... HAHA!”
Tôi đột nhiên không nhịn nổi mà cười phá lên.
Vậy hóa ra anh ấy đang tận hưởng một dàn harem gồm hai người khi tôi đang đi vắng à.
Ồ, hiểu rồi.
Con phụ nữ này cũng đang quyến rũ Shoryu-kun, và anh ấy cũng đã bị mê hoặc rồi đúng chứ?
Shoryu-kun đáng thương của tôi ơi.
Vì quá cô đơn khi không có em bên cạnh nên anh đành tìm đến những con đàn bà khác chứ gì…
“Có vẻ như mình phải trừng phạt Shoryu-kun nặng hơn mới được.”
Tôi đi theo ba người họ, cố gắng để không bị phát hiện.
Mone Kurusu rời đi giữa chừng, nhưng lúc này con chó cái đó không phải vấn đề ở đây.
Tôi sẽ xử lý cô ta sau.
Shoryu-kun và con ả này đang cùng nhau hướng tới một căn hộ.
Ôi chúa ơi! Đừng nói là hai người họ đang sống chung đấy nhé?
“Anh ấy không thể làm vậy. Còn lâu tôi mới để chuyện đó xảy ra.”
Khi tôi đang nghĩ thư thế, con ả kia đi vào phòng của cô ta, còn Shoryu-kun thì đi sang phòng bên cạnh.
Ơn trời! Họ không sống cùng nhau.
Dù sao thì tôi cũng biết được nơi anh ấy đang sống rồi.
“Mình có nên chảo hỏi anh ấy ngay lúc này không ta?”
Tôi tiến đến trước cửa phòng của Shoryu-kun và nhấn chuông.
“Vâng? Ai đó ạ?”
Cảnh cửa hé mở ra, nhưng dây xích bảo vệ vẫn chưa được tháo, và Shoryu-kun ngó ra từ bên trong.
A, Shoryu-kun! Chàng trai mình yêu sâu đậm đang đứng ngay trước mặt mình.
Lòng tôi lâng lâng, nhưng lúc này mình cần bình tĩnh nói chuyện.
“Chào buổi tối, Shoryu-kun.”
“Ể? Thế méo nào?”
Ngay khi Shoryu-kun nhìn thấy tôi, anh ấy liền thở gấp, mặt anh ấy bắt đầu tái đi và anh ấy đóng sầm cửa lại.
Mồ… Anh không cần phải xấu hổ nữa đâu mà.
Dễ thương quá đi mất.
“Nè, anh có thể mở cửa được không? Đừng có tỏ ra ngại ngùng nữa mà? Hãy nghe lời em đi mà.”
Tôi gõ cửa, nhưng chẳng nhận được chút phản hồi nào.
Nhưng căn hộ này cũng khá là cũ kĩ nên chắc chắn anh ấy đã nghe thấy tôi rồi.
Nên tôi cần phải nói chuyện với anh và bảo anh mở cửa cho tôi.
“Em đã suy nghĩ lại về những gì mình mà đã làm cũng như cách cư xử tồi tệ của bản thân nữa. Em biết mình là một người phụ nữ tồi tệ, nhưng tất cả mọi việc em đã làm đều là vì những điều tốt đẹp nhất cho hai chúng ta mà. Em xin lỗi vì đã đi quá xa mà. Em xin lỗi mà. Vậy tại sao anh không quay về căn hộ nơi chúng ta đã từng sống đi, thay vì phải đi sống ở cái căn hộ tồi tàn này? Hãy quay về sống với em đi anh. Đi mà anh, em xin anh đó.”
Tôi tiếp tục gõ và xoay tay nắm cửa, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Anh ấy quả đúng là một người hay xấu hổ mà.
Không thể tin được là anh ấy đã khiến tôi năn nỉ đến mức đó rồi mà vẫn chẳng thèm trả lời dù chỉ một lần.
Tôi cũng chẳng biết nên phải làm gì nữa, chắc mình phải đặt nhiều cảm xúc vào lời nói hơn rồi.
“Em sẽ làm tất cả vì anh. Anh có thể đối xử với em thế nào cũng được, ngay cả khi anh muốn làm tình thì em vẫn sẽ chấp nhận. Thế nên xin anh mau mở cửa ra đi.”
Tôi đã nói đến thể rồi mà anh ấy chẳng thèm đáp lại.
Tôi cảm thấy có chút thất vọng vì sự ngại ngùng của anh ấy. Không còn cách nào khác, tôi đành tiếp tục.
“Nếu anh vẫn không chịu mở cửa, thì em sẽ GIẾT CON MONE KURUSU ĐÓ NGAY LẬP TỨC.”
Lập tức có một tiếng động phát ra từ bên trong.
Ồ, anh ấy cuối cùng cũng chịu đáp lại. Anh ấydễ thương quá đi mà.
Nhưng tôi có chút thất vọng. Ả ta thực sự quan trọng với anh đến vậy ư?
Đằng nào thì mình cũng phải cho con nhỏ đó biến mất mãi mãi mà thôi.
“NẾU EM GIẾT VÀ ĐEM ĐẦU CÔ TA ĐẾN ĐÂY, ANH SẼ MỞ CỬA CHỨ? NẾU ANH VẪN KHÔNG CHỊU, EM SẼ TIỄN CON HÀNG XÓM CỦA ANH ĐI GẶP ÔNG BÀ LUÔN.”
“Đừng làm thế!”
Shoryu-kun cuối cùng cũng hét lên vào mở cửa.
Nhưng vẫn còn đó cái dây xích bảo vệ nên cánh cửa chỉ hé ra một chút, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui khi anh ấy mở cửa như vậy.
“Cuối cùng anh cũng chịu nghe lời em. Anh ngại ngùng quá đó.”
“... Tôi không biết cô đang nói cái gì cả, mau đi chỗ khác đi. Hai chúng ta không quen biết gì hết.”
“Ồ, anh thấy vui khi làm vậy lắm à? Anh không thể trêu đùa bạn gái của mình như thế được. Em sẽ cảm thấy buồn lắm đó.”
“... Cô đang nói cái gì vậy?”
Ể? Em đang nói cái gì ư?
Đây không phải ngày cá tháng tư, và tôi cũng không muốn anh ấy làm nên một trò đùa tệ đến vậy.
“Thôi, được rồi. Sao anh không tháo dây xích ra đi? Đã rất lâu kể từ khi hai ta trao nhau một cái ôm rồi.”
“Không, cô… nghiêm túc đấy à? Cô đang muốn nói cái gì vậy? Sao tôi lại phải mở cửa? Cô bị điên rồi, đúng không?”
“Anh cứ như thế làm em thấy buồn phiền lắm đó. Thôi được, em đã hết lời rồi và anh vẫn không chịu mở cửa. Em về đây.”
“... Tôi xin cô đừng bao giờ quay trở lại đây.”
“Em sẽ quay lại đây, hiểu chứ? Và khi em đến, anh chắc chắn phải đón tiếp em đàng hoàng đó nha, nghe chưa?”
“Này, nghe tôi nói đã chứ.”
“Thôi, chúc anh ngủ ngon.”
Đó là tất cả những gì tôi phải nói, và rồi tôi rời đi.
“Này! Gượm đã!”
Tôi nghe thấy Shoryu-kun đang la lên đằng sau mình, nhưng tôi vẫn không có ý định nhìn lại đâu.
Tôi quyết định ngó lơ ảnh. Đó là sự đáp trả vì đã đối xử lạnh nhạt với tôi đó.
“Fufu, Baka.”
(TL eng: Baka = đồ ngốc)
Ước gì anh ấy có thế thật lòng hơn ngay từ ban đầu.
Giờ khi tôi đã tìm ra Shoryu-kun rồi, tiếp theo tôi cần phải làm một chiếc chìa khóa dự phòng để vào phòng của anh ấy, gửi đến đó hành lý của mình và chuẩn bị mọi thứ để chuyển vào sống chung.
Và chúng tôi sẽ trở nên hạnh phúc như đã từng trước đây.
Sau đó tôi phải trừ khử con ả đó trước khi quá muộn nữa chứ.
Ồ, công việc dần chất đống lên rồi! Nhưng tôi vẫn cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Chỉ mới nghĩ về việc được sống chung lại với anh như hồi trước thôi mà lòng tôi đã ngập tràn trong sung sướng rồi.
“Fufu… chuyện bắt đầu vui rồi đây.”
_______________________
Merry Christmas~
Btw sủi đây...