Sau lời thổ lộ của Sieg-san, chúng tôi đã trở thành người yêu.
Tuy vậy, không có nghĩa là cách chúng tôi cư xử với nhau sẽ đột ngột thay đổi, khi chúng tôi uống trà cùng nhau và tiếp tục trò chuyện, chúng tôi tiếp tục đi bộ một lúc trong rừng.
Trước đó, Sieg-san đi trước trong khi tôi đi sau, nhưng giờ thì, chúng tôi đang đi cạnh nhau.
Có lẽ là bởi chúng tôi đã thân thiết hơn, mà tôi có thể ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng từ Sieg-san.
Là nước hoa à? Cúng đúng khi Sieg-san có một mùi hương mát mẻ, nhẹ nháng…. và bởi tôi bắt đầu nhìn nhận Sieg-san như một người phụ nữ, hương thơm từ em ấy làm tôi khá là bối rối.
Đi bộ một lúc, tay Sieg-san bất chợt chạm vào tay tôi và từ từ nắm lấy.
[….Ể?]
[N- Những thứ như này… là điều tối thiểu mà người yêu có thể làm…]
[V- Vâng!]
Đôi bàn tay mềm mại đến bất ngờ của em ấy… tôi không rõ có phải do thân nhiệt tôi cao hơn không, nhưng mà tay em ấy lạnh hơn tôi.
Bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay tôi trông thật đáng yêu, làm tôi cảm thấy Sieg-san là một người phụ nữ.
[…. Khá là tuyệt nhỉ? Đi dạo thế này…]
[….Em đang nói về việc nắm tay sao?]
[Cả chuyện đó nữa nhưng mà… việc em sánh bước cùng với anh như thế này… khiến em cảm thấy mình gần gũi hơn với anh, Kaito-san.]
[….Sieg-san.]
Nghe Sieg-san nói với một khuôn mặt hạnh phúc, tôi nắm chặt lấy tay em ấy hơn nữa.
Có vẻ như cảm xúc của tôi đã được truyền tải, Sieg-san cũng nắm lại tay tôi.
Sự căng thẳng gia tăng khiến thân nhiệt tôi tăng lên, không phải kiểu căng thẳng khiến cơ thể nóng bừng, niềm hạnh phúc khi được ở bên Sieg-san theo cách này cũng ngày càng tăng lên theo từng bước chân.
Với việc tôi ngủ và khoảng giữa của cuộc tản bộ và cả lời tỏ tình của Sieg-san, chúng tôi tiếp tục cuộc đi dạo muộn hơn dự kiến, và khi bầu trời chuyển đỏ, tôi khá bất ngờ khi đã hoàng hôn rồi.
Tôi muốn tận hưởng quãng thời gian đi dạo với Sieg-san hơn nữa nếu có thể…. Nhưng chúng tôi đươc bảo là nên về nhà bởi tầm nhìn trong rừng vào ban đêm sẽ bị hạn chế và tôi có thể bị ngã, nên tôi gật đầu đồng ý.
Lúc Sieg-san và tôi trở lại thành phố Rigforeshia, hai chúng tôi đều bối rối buông tay nhau ra, và khi chúng tôi gặp Rei-san với Fia-san ở nhà, có vẻ như họ đang chuẩn bị bữa tối.
Rei-san và Fia-san nhìn chúng tôi với một nụ cười và chào mừng chúng tôi trở lại. Là tôi tưởng tượng hay là họ đang rất hạnh phúc nhỉ?
Bởi còn một lúc nữa mới chuẩn bị xong bữa tối, tôi được bảo là đi tắm để sạch bụi bẩn.
Như thường lệ, Sieg-san tẩn Rei-san lúc bác ấy đề nghị Sieg-san và tôi tắm chung, và bởi Sieg-san bảo tôi tắm trước do là khách, họ để tôi tắm trước.
Bồn tắm nhà Rei-san và Fia-san giống với bồn tắm cây bách kiểu Nhật, với hương gỗ dễ chịu xoa dịu cơ thể mệt mỏi của tôi.
Cái bồn tắm rộng và sang trọng ở dinh thự Lilia-san cũng tốt, nhưng tắm trong cái có kích thước quen thuộc thế này cũng tuyệt không kém.
Sau khi tôi tắm xong, đến lượt Sieg-san tắm, và rồi, chúng tôi tập trung ở phòng ăn để ăn tối.
Fia-san đã bày sẵn những món ăn ngon mắt, được trang trí bởi một bong hoa lớn, nhìn kĩ thì, chúng được làm từ rau và thịt thái mỏng, như carpaccio vậy.
Tuy vậy, kích cỡ của món này rất lớn, có vẻ như rất nhiều loại rau củ và thịt được sử dụng, nên trông có vẻ sang trọng.
[….Quả là một món tuyệt vời.]
[Cái này, cháy thấy đấy… Được gọi là Hoa Rigforeshia… Một đặc sản của thành phố bọn bác.]
[…Wha…Wha…]
[Sieg-san?]
Fia-san bảo tôi rằng món này được gọi là Hoa Rigforeshia, và lúc tôi trầm trồ trước vẻ đẹp đó… Vì một số lí do, Sieg-san đỏ mặt như thế thấy thứ gì đó bắt ngờ lắm vậy.
Gọi tên em ấy, tôi nghiêng đầu trước phản ứng kì lạ đó, nhưng có vẻ em ấy quá bất ngờ để nghe thấy tôi, Sieg-san chỉ chuyển ánh nhìn tới Fia-san và lẩm bẩm.
[….T- Tại sao… T- Từ khi nào mà?]
[Ể? Từ lúc nào á, nó hỏi kìa…. Không phải rất thú vị sao, Rei?]
[Phải, Con nghĩ ta đẻ ra con bao lâu rồi? Ta biết hết từ lúc thấy mặt hai đứa khi về rồi.]
[ ~~ !?!?]
Đáp lại những từ ngữ của Sieg-san, Rei-san và Fia-san ngạc nhiên đáp lại.
[….Errr, có chuyện gì sao?]
[À, ta hiểu rồi! Miyama-kun không biết cái này nhỉ. Hoa Rigforeshia này là món thường được ăn vào dịp đặc biệt.]
[D- Dịp đặc biệt?]
[Đúng vậy, sự kiện chúc mừng cho Sieg và Miyama-kun.]
[Cái!?]
Tôi không rõ tình hình và hỏi, nhưng Fia-san và Rei-san chỉ nhìn tôi và mỉm cười đáp lại…. Ể? Đợi đã nào…. Có nghĩa là họ biết Sieg-san và tôi là một cặp rồi!?
K- Không phải nhanh quá sao…. Ý- Ý tôi là, mới chỉ được vài tiếng, cũng như chúng tôi cũng buông tay nhau ra trước khi vào thành phố… T- Tôi đoán là đúng như mong đợi từ nhị vị phụ huynh, họ biết ngay nếu Sieg-san thay đổi.
Sau khi bảo với tôi rằng họ biết tất, tôi có thể cảm thấy mặt mình chuyển đỏ… Trong khi vui Sieg-san hơi run và tai thì đỏ lừng.
[….Tại vì… món này…. Là món được ăn trong ‘‘Lễ cưới’’ !!!]
[Eeehhhhhh!?]
Nghe những lời Sieg-san nói với khuôn mặt đỏ bừng, tôi không kiềm được giọng mình.
Ể…. Lúc họ nói ‘‘Một buổi lễ nào đó’’… ý là đám cưới đó hả!? Không, không, không, dù có nhìn thế nào thì, không phải hơi nhanh quá rồi sao!? Tôi thực sự rất xấu hổ đây này…..
[Unnn? Quan trọng gì? Đằng nào hai đứa chả cưới nhau phải không?]
[Cái!? À, c- cái đó….]
[Hay là, Sieg-san nghĩ là có khả năng con sẽ chia tay với Miyama-kun?]
[Cái đó, ummm… k- không phải vậy…. nhưng mà….]
[[Vậy thì ổn thôi !]]
[….U- Uuugghh…]
Nghe hai người họ vừa cười vừa nói, Sieg-san đỏ mặt hơn nữa cứ như hơi nước bắt đầu bốc lên từ tai em ấy vậy, rồi em ấy ngồi xụp xuống, dùng hai tay che mặt lại.
Unnn. Ummm, tôi không nghĩ mình khác Sieg-san là bao… nhưng mà, tôi có thể hiểu tại sao Sieg-san xấu hổ như vậy.
Ý tôi là, nếu bố mẹ bạn vui mừng như vậy, bạn chắc hẳn rất xấu hổ rồi…. Unnn, do đó, bình tĩnh lại đi tôi ơi… Đừng nghĩ Sieg-san đỏ mặt rất dễ thương nữa….
Và rồi, sau khi Rei-san nhìn Sieg-san ngồi xuông, bác ấy quay qua nghiêm túc nhìn tôi.
[…..Miyama-kun.]
[Ể? À, vâng!]
[…Sieg là đứa con gái quý giá của ta. Ta biết nó sẽ ổn thôi nếu có cậu ở bên nhưng mà…. Làm ơn hãy làm nó hạnh phúc.]
[…Vâng. Umm, cháu vẫn còn thiếu kinh nghiện và không đáng tin nhưng… cháu sẽ cố hết sức mình, và không chỉ để Sieg-san hỗ trợ cháu. Cháu cũng muốn là gì đó cho Sieg-san nữa.]
[ ~~ !?!?]
Bị nhìn bởi ánh mắt nghiêm túc của người bố, tôi kiên định nhìn vòa mắt Rei-san và trả lời.
Là một thằng đàn ông… Đây là lúc tôi nói những thứ mạnh mẽ và đáng tin… Tôi mong rằng trong tương lai, tôi sẽ trở thành một người xứng đáng bên cạnh Sieg-san, trở thành người mà Rei-san và Fia-san có thể an tâm giao phó Sieg-san cho mình… Tôi sẽ cố hết sức.
[…Unn. Ta rất vui khi cháu trở thành một cặp với Sieg.]
[Tới đó thôi, đàn ông nói chuyện với nhau thế đủ rồi… Ăn thôi nào! Em rất tự tin vào món mình làm hôm nay đấy.]
Nghe tôi trả lời, Rei-san bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc trước đó và mỉm cười điềm đạm.
Và có lẽ, cảm thấy cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Fia-san vui vẻ kêu chúng tôi ngồi xuống bàn ăn.
Sieg-san vẫn với khuôn mặt đỏ ứng, đứng dậy và ngồi cạnh tôi.
[…Bỏ qua chuyện đó… Miyama-kun.]
[Ể? Vâng ạ?]
[… Ta có lẽ đã nhắc rồi, nhưng căn phòng đấy hoàn toàn cách âm. Thêm nữa, ‘ ‘cái ga giường thay thế’’ nằm trong cái tủ cạnh giường. Thêm nữa là, ta sẽ đảm bảo bồn tắm được điều chỉnh để hoạt động vào ban đêm, nên cháu cứ dùng thỏa thích--- Bfueeehhh!?]
[….Hay là bố… chết một lần đi nhé?]
Biểu cảm người bố của Rei-san trước đó đã biến mắt, trở lại thành khuôn mặt của một lão già biến thái, nghe bác ấy nói, Sieg-san thụt một phát vào giữa mặt Rei-san.
Theo đúng nghĩa đen, có một đường gân nổi trên khuôn mặt em ấy, và mắt em ấy đã hoàn toàn nhắm lại… có vẻ như đang tức giận hơn bao giờ hết.
[Đ- Đợi đã nào, Seig…. Sao con lại rút kiếm ra thế…. Đợi!? Đợi chút đã!? Wa--- Gyaaaaahhhhhh!?]
Và rồi, giữa đêm khuya ở Rigforeshia, tiếng hét Rei-san vang vọng.
Thưa bố, thưa mẹ-- Việc con và Sieg-san trở thành một cặp đã bị lộ trước Rei-san và Fia-san. Tuy vậy, tại sao Rei-san cứ nói những thứ không cần thiết… làm những điều không cần thiết—Dù bác ấy là một người bố tốt… Nếu không vì điều đó….
*************************
Sau Serious-senpai và Isis, em gái tôi cũng vẽ Kuro nữa.
Nữ chính siêu đáng yêu của bộ truyện! Như thường lệ, chúng được đăng trong phần Báo Cáo Hoạt Động.
Thêm nữa, sẽ có phiên bản Kuro đang cười sau.
Em gái tôi vẽ chúng trong một đêm…. Không phải ******** ha…..
Thêm nữa, có lẽ lúc này cô ấy đang đợi đến giờ hẹn với Kaito? Cô ấy đang ăn bông lan đường…. Thứ vũ khí gần như giết chết Kaito.
Phần tay áo dài quá tay trông cũng rất tuyệt.
Lời nhắn bên dưới là từ em gái tôi.
Cảm ơn các bạn rất nhiều về những phản hồi cũng như những lời hay ý đẹp. Vì tôi làm việc khá khép kín, khi tôi nhận được nhiều lời bình luận về công việc mà tôi hiếm khi được trải nghiệm, tôi rất ngạc nhiên, rất hạnh phúc vì sự giúp đỡ của các bạn. Thực ra thì, tôi chỉ mới biết về cuốn tiểu thuyết của anh mình gần đây, và tôi cũng chỉ mới bắt đầu đọc, nên tôi không thể theo kịp hết các chường được. Dù tôi vẽ những bức hình này như một thú vui, nhưng khi tôi thấy sự mong đợi và đánh giá, tôi thực sự ấn tượng với cuốn tiểu thuyết này! Tôi không thể đợi đến ngày mình thành fan của lão được (lol).
-imoutoEm gái tôi cũng vẽ phiên bản Kuro khác mà tôi nhờ.
Dù có cả Kaito ở trong nữa… Ý tôi là, không được rõ rằng lắm bởi chỉ là phác thảo, nhưng cái aura ikemen tỏa ra từ cậu ta…. Là hắn ta đó, anh cảnh sát ơi!
Tuy thế, ummm, khi tôi nhờ nhỏ vẽ hộ mình, tại sao tôi lại cảm thấy các bình luận bắt đầu nói xáu tôi nhỉ….--------------------------------------
Va lung tung ho sốt+ bong gân ngón cái. Thôi thì cố làm nốt chương cho các cậu vậy.