Sau bữa ăn ồn ào, Rei-san và Fia-san nói gì đó như kiểu “Ta để phần còn lại cho tụi trẻ thôi”, như thể họ là vật đi kèm để sắp đặt cho chúng tôi hẹn hò vậy, và rồi, họ quay về phòng.
Tôi đã tắm xong, và bởi vẫn hơi sớm để ngủ, Sieg-san rủ tôi uống chút rượu.
[….Heehhh… Anh không biết trong nhà có chỗ như này đấy.]
[Vâng, bố em có một người bạn đã từng đóng vai Anh hung và quyết định ở lại thế giới này, nhìn mái hiên trong nhà ông ấy, bố thấy ưng ý và cũng làm một cái ở nhà.]
[Ra vậy, đúng là đây là một cái mái hiên.]
Đằng sau ngôi nhà Sieg-san cho tôi xem là một cái mái hiên kiểu Nhật, dù là dường như không có vườn bên ngài.
Dù thế, tôi không biết liệu mình nên nói là nó không hoàn toàn giống mái hiên ở thế giới cũ, nhưng cảm giác ở đây rất khác…. Sieg-san trải ra tấm vải rộng dùng để thư gian ra bên cạnh trước khi ngồi xuống.
Được thúc dục ngồi xuống, dù không có thứ gì trong vườn để tôi ngắm cả, nhưng bản thân thành phố Rigforeshia đã được trang hoàng bởi cây cối, mang lại cảm giác tao nhã.
[Anh uống được rượu trái cây chứ?]
[À, được.]
[Vậy thì, đây, Kaito-san.]
[….Cảm ơn.]
Ngồi xuống một góc của mái hiện và nhận lấy cốc rượu Sieg-san đưa, Sieg-san khẽ mỉm cười trước khi đổ rượu trái cây vào cốc của tôi.
Rượu màu nâu nhạt, nên tôi thoáng nghĩ là rượu mận, nhưng mùi hương thoảng trong không khí làm tôi nhớ đến một loại trái cây quen thuộc….
[Rượu này được làm từ Trái gợn sóng, gọi là Rivel.]
[Heehhh… Mùi khá là thơm nhỉ?]
Ra vậy, gợn sóng…. rượu táo ha, thế giới cũ họ gọi là gì ta? Calbados hay Calvados nhỉ? Tôi không thực sự nhớ là cái nào, nhưng đây là lần đầu tôi uống nên tôi khá mong chờ.
Sau khi Sieg-san rót cho tôi một cốc Rivel, tôi cũng rót lại vào cốc trên tay Sieg-san, khẽ cụng ly với nhau, chúng tôi nâng cốc.
Uống một ngụm, hương vị xưa cũ và thanh nhẹ của táo lan tỏa cùng vị rượu, vị chua thanh mát và vị ngọt tự nhiên quả thật rất ngon.
Vị đắng của bia cùng với vị của sake cũng ngon nữa, nhưng kiểu rượu thanh nhẹ như này cũng rất tuyệt.
Mà, có lẽ, nhìn ai đó ngồi trên tấm thảm dưới mái hiên với cốc rượu trái cây trên tay là một khung cảnh khá thú vị nhưng mà…. Dù tôi nói thế, tôi là đứa uống cà phê trên tatami ở ban công vào ngày đầu tới thế giới này mà.[Kaito-san, đây… trái cây khô đó.]
[Cảm ơn.]
Trong lúc tôi đang thưởng thức hương vị của Rivel, Sieg-san nhẹ nhàng lấy đĩa trái cây khô ra.
Tôi nghe nói sô-cô-la hay trái cây khô thường được dùng với rượu như đồ nhắm, dùng thử thì, tôi thấy tiếng giòn vui tai của trái cây cũng như vị ngọt nhẹ của chúng làm dịu đi vị của Rivel.
[Nói mới nhớ, Sieg-san,Tửu lượng em mạnh lắm à?]
[Em á? Hmmm, cũng ổn, em đoán vậy.]
[Nghe giống lời của ai đó nghiện rượu vậy.]
[Không, không, tửu lượng của em thực sự bình thường mà…. Trong ba chúng em, Lilia, Luna và em, Luna là người có tửu lượng tốt nhất. Ít nhất là, em chưa thấy cậu ấy say bao giờ.]
[Heehhh…]
Có vẻ Lunamaria-san có tửu lượng rất tốt. Đúng với hình tượng cô ấy nhỉ. Mặt khác, Lilia-san dường như uống khá yếu, mà có lẽ chỉ là ý kiến chủ quan của tôi thôi.
Lúc tôi nghĩ thế, như đọc được suy nghĩ của tôi, Sieg-san nở một nụ cười gượng gạo.
[Đúng như những gì Kaito-san tưởng tượng, Lili rất yếu với đồ có cồn. Cậu ấy là kiểu sẽ say vất vưởng chỉ với vài chén.]
[Ahaha, anh không có ý thô lỗ gì đâu, nhưng cô ấy đúng như anh nghĩ thật.]
[Nhân tiện thì, em không thích rượu(ale) hay bia, em thích rượu vang hoặc rượu trái cây hơn.]
[À rế? Thế giới này cũng có bia sao?]
Bất ngờ thay, tôi lại nghe thấy từ bia ở thế giới này. Tôi nhớ là đã thấy mayonnaise và sô-cô-la rồi, nên tôi đoán cũng không lạ gì nếu bia được truyền bá ha.
Trong thường hợp đó, có vẻ rượu sake Nhật cũng ở đâu đó thôi… Có lẽ là Neun-san có.
[Vâng, nó rất phổ biến ở Symphonia và Vương Quốc Hydra, nhưng nó không nổi lắm ở Đế Quốc Archlesia.]
[Không phổ biến ở Đế Quốc Archlesia sao? À, tại có nhiều người lùn sống ở đó nhỉ.]
[Chính xác là như vậy. Người lùn thích đồ uống có vị mạnh, nên họ dường như không thích bia lắm.]
[Ra vậy… Elf cũng không thích bia lắm nhỉ?]
[Không đâu, hầu hết Elf đều thích bia. Em chỉ đơn giản không phải là fan thôi… nhưng mà, xem đó. Nổi nhất vẫn là rượu vang.]
Tiếp tục tán ngẫu yên bình như thế, cụng ly và tận hưởng quãng thời gian thư giãn, tôi đột nhiên nhìn vào khuôn mặt Sieg-san, được chiếu sáng bởi ánh trương và ánh sáng nhợt nhạt của Ma Cụ Soi Sáng.
Tôi không thể nào rời ánh nhìn khỏi khuôn mặt ấy, khuôn mặt hơi đỏ, hơi say nhẹ bởi rượu, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của khuôn mặt đẹp đẽ gốc.
Và rồi, dường như để ý ánh nhìn của tôi sau một lúc, Sieg-san nghiêng đầu cười nhẹ.
[….Anh tò mò về tai em sao?]
[Ể? A- À, err, để xem. Anh đoán mình cũng tò mở bởi đó là đặc trưng của tộc Elf mà.]
Có vẻ em ấy nghĩ tôi đang nhìn vào tai chứ không phải khuôn mặt, và Sieg-san chỉ vào tai em ấy… đôi tai dài và mềm mại đặc trương của tộc Elf.
Tôi không thể nói là mình đang say đắm nhìn mặt cô ấy được, nên tôi đồng tình với điều Sieg-san nói.
[Anh tự hỏi nó có đau khi em nằm nghiêng hay gì đó kiểu vậy không…]
[À, ra vậy. Tuy thế thì, ổn thôi. Tai của tụi em mềm hơn Nhân tộc nhiều.]
[A- Anh hiểu…]
Nhìn Sieg-san khẹ chạm vào tai khi nói vậy, tôi bắt đầu thấy mình thực sự muốn sờ vào đó.
Tôi không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào…. Giống kiểu muốn chạm vào chân bé mèo hay muốn sờ ngực ai đó vựng, nhưng với tư cách là nhân tộc…. không, có lẽ đó chỉ là ham muốn của thằng đàn ông muốn chạm vào phần mềm mại mà mình không sở hữu.
….Đợi đã, mình đang nghĩ cái quái gì thế? Dù chúng tôi là người yêu, tôi không thể cứ vô ý tứ và hỏi xin em ấy cho chạm vào tai được….
[….Anh có muốn sờ thử không?]
[Gfuuhh!?]
[Kaito-san!?]
[…Khụ… Khụ…]
[A- Anh ổn chứ?]
Phát ngôn bất chợt hoàn toàn nhìn thấu ham muốn của tôi khiến rượu bất ngờ tràn vào khí quản, làm tôi bị sặc.
[X- Xin lỗi… Anh ổn rồi… Vậy là, ummm, errr, điều đó nghĩa là anh được chạm vào chúng?]
[Ể? Vâng…]
Tôi muốn chạm vào đôi tai dài và mềm mại đó, nhưng để chắc chắn tôi sẽ hỏi lại em ấy.
Bởi Sieg-san rất tốt bụng, có lẽ em ấy sẽ đồng ý vì quan tâm đến tôi dù thực sự không muốn vậy, nên tôi tăng sức mạnh của Thấu Cảm Thuật và thử hỏi lại Sieg-san lần nữa….
[E- Em sẽ không thích nếu đó là người khác… N- Nhưng nếu là Kaito-san… thì không sao đâu. D- Dù sao chúng ta cũng là một cặp mà.]
[!? !?]
Nghe Sieg-san đáp, tôi ngay lập tức cảm thấy hối hận vì tăng cường Thấu Cảm Thuật.
Tình cảm mạnh liệt của Sieg-san, cùng với cử chỉ bẽn lẽn cứ như một đòn búa giáng vào đầu tôi vậy.
D- Dễ thương quá đi… T- Tôi cảm thấy lý trí của mình vừa bất chợt nhận sát thương.
Nhận thấy nhịp tim tăng lên, tôi vô thức đưa tay về phía Sieg-san đang hơi che mặt.
[…V- Vậy thì, xin phép.]
[Ahh!? Đợi c—Hyaannn!?]
[!? X- Xin lỗi!? A- Anh chạm mạnh quá sao?]
Tôi nghĩ mình có thể chạm vào tai em ấy bởi đã có sự cho phép, nhưng giữa chừng, Sieg-san cố ngăn tôi lại, thế nhưng đã quá trễ và tay tôi đã chạm vào tai Sieg-san.
Đúng như Sieg-san nói, tai em ấy rất mềm và sờ rất sướng tay, cứ như tôi đang chạm vào kẹo dẻo vậy… ngay sau đó, Sieg-san hét lớn và tôi vội vàng bỏ tay ra.
[…K- Không phải đâu, errr… Tai của Elf chúng em thậm chí có thể đọc được tiếng gió… nên là, ummm, chúng rất nhạy cảm. Nên là, làm ơn… nhẹ nhàng thôi ạ.]
[Đ- Được rồi, Anh xin lỗi… V- Vậy thì, lại lần nữa nhé…]
[Vâng… Hnnn… Fuaahhh…]
[Mềm thật đấy….]
[V- Vậy sao….. Nhyyyuu… Auuu… Hyaahh…]
Có vẻ tai Elf rất nhạy cảm, nên tôi cần phải chạm nhẹ nhàng. Sau khi xin lỗi vì bất chợt chạm vào, tôi đưa tay tới tai Sieg-san lần nữa và khẹ chạm vào chúng.
Mịn màng và mềm mại, nhưng cũng rất đàn hồi, cứ như đang mơn trớn tay tôi vậy, sờ vào rất thoải mái… Cái này có thể nghiện mất.
Và có lẽ em thấy thực sự rất nhạy cảm, mỗi lần tay tôi di chuyển khi chạm vào tai, Sieg-san lại khẽ rên một tiếng quyến rũ.
Bằng cách nào đó, tim tôi đập rất nhanh!? Ể? Tôi chỉ đang chạm vào tai em ấy thôi phải không!? T- Tuy vậy, bởi hơi men, Sieg-san trông gợi cảm một cách kì lạ…. N- Nguy hiểm quá, cứ thì này thì….
[C- Cảm ơn em.]
[Haahhh…. V- Vâng.]
[Errr, ummm, không biết tại sao nhưng mà… Anh xin lỗi.]
[K- Không sao đâu ạ!?]
[…….]
[…….]
À rế? Tôi nghĩ chúng tôi sẽ nói chuyện lại bình thường sớm thôi, nhưng giờ tôi lại lo lắng đến nỗi không thể nhìn vào mặt Sieg-san!?
Sự tĩnh lặng khó xử bao trùm nơi đây, nơi mà Sieg-san và tôi chỉ im lặng nhìn nhau một lúc. Trước khi cả hai ngồi xuống hiên nhà.
Để giải tỏa bầu không khí khó xử, tôi lần nữa đưa cốc của mình lên miệng… ngồi gần nhau hơn lúc nãy…
Thưa bố, thưa mẹ---- Dường như khi trở thành người yêu của nhau, sẽ cảm thấy rất nhiều thứ thay đổi, như là những cử chỉ của Sieg-san đột nhiên khiến con hơi bối rối. Dù sao thì, đúng như Sieg-san nói, tai của Elf—Chúng rất mềm.
*****************************
Êm ả và vô tư, như một cặp trưởng thành, nhưng lại ngây thơ, cứ như hẹn hò với tình đầu…. Quả là sự kết hợp hài hòa.