Những từ mà Sieg-san bất chợt nói ra… là lời thổ lộ về việc cô ấy thích tôi với tư cách một người khác giới. Thực sự thì, tôi như chết lặng và không nắm bắt được tình hình.
Tôi cảm thấy như mình nên nói gì đó, nhưng miệng tôi lại không thể cử động cứ như có thứ gì bắt chúng phải im lặng vậy, và tâm trí tôi vẫn chưa ổn định.
Sự nghiêm túc trong ánh mắt Sieg-san, vẻ quyết tâm trên khuôn mặt ấy không nhìn khỏi tôi… Tôi không thể không tin những từ ngữ nghiêm túc mà cô ấy vừa nói.
Nhìn tôi đông cứng không nói lên lời, mặt Sieg-san hơi chùng xuống trước khi cười gượng.
[….Em biết mà. Trước nay em đã biết rồi, Kaito-san không nhìn em như là mục tiêu để đặt tình cảm…. Nên em hiểu tại sao anh bối rối.]
[…..À, không đâu,errr.]
Đúng như Sieg-san nói, tôi chưa từng xem Sieg-san như là đối tượng yêu đương.
Không phải vì Sieg-san kém thu hút hay gì cả, chỉ là, với tôi, Sieg-san là…. sự hiện diện của cô ấy giống như người phụ nữ tôi ngưỡng mộ hơn.
Cô ấy là người tốt bụng, đáng tin cậy, trưởng thanh. Cô ấy cũng có địa vị cao, hoặc thứ gì đại loại thế, tôi đoán vậy? Tôi nghĩ đó là cách mình nhìn nhận cô ấy.
[….V- Vậy… chuyện đó bắt đầu từ khi nào vậy?]
Có thể hơi hèn nhát, nhưng những từ thoát ra khỏi miệng tôi… là câu hỏi để kéo dài cuộc trò chuyện.
Đáp lại tôi vẫn chưa hiểu gì cả, Sieg-san nở một nụ cười trấn an và nói.
[Mãi Linh Thụ Hội, em mới hoàn toàn nhận ra thứ cảm xúc này.]
[…..L- Lâu rồi nhỉ…]
[Vâng. Tuy vậy, em cũng đã mất rất nhiều thời gian mới tập hợp đủ dũng khí để bộc bạch cảm xúc của mình.]
[……….]
Tôi nên trả lời cô ấy thế nào đây? Tôi cũng không biết nữa…. Tôi không thể nghĩ ra được một lời đáp nào ổn cả.
Sieg-san thật tuyệt vời… cô ấy vẫn bình tĩnh mỉm cười trong tình huống như này, trong khi tôi chỉ…..
[…..Quả nhiên là phiền phức nhỉ?]
[….Ể?]
Nghe cô ấy nói với tông giọng nhẹ nhàng, tâm trí tôi, thứ nãy giờ đang bối rối và lo lắng, như được khai sáng lần nữa.
…..Tay Sieg-san… đang run sao?
[Em xin lỗi. Em biết anh sẽ bối rối nếu em đột nhiên nói những lời như vậy… nhưng em thực sự muốn thổ lộ cảm xúc này với anh.]
[….Sieg-san.]
[Anh không cần trả lời ngay đâu…. Em sẽ không dục anh đưa ra lời đáp. Tuy vậy, sẽ thật tốt nếu như anh nhớ điều đó…. dù chỉ là một phần nhỏ trong tâm trí anh.]
[………..]
Khuôn mặt Sieg-san, khi cô ấy nói những điều đó với một nụ cười, trông như sắp khóc vậy.
Và rồi, Sieg-san chuyển ánh nhìn khỏi tôi, và vươn tay ra cất những ma cụ mà đã đặt xung quanh trước đó.
[….Có vẻ đã đến lúc chúng ta quay lại rồi-- Ể?]
[….L- Làm ơn đợi đã.]
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Sieg-san.
Tôi không rõ một chút nào cả. Đầu tôi thì vẫn là một đống hổ lốn… nhưng tôi biết rõ mình không thể để chuyện này như vậy được.
[….Chỉ một chút thôi, xin hãy cho tôi một chút thời gian để nghĩ! Tôi sẽ đưa ra câu trả lời ngay bây giờ!!!]
[!? V- Vâng…]
Sieg-san đã thổ lộ cảm xúc của mình tới tôi, và dù Sieg-san biết rằng tôi không nhìn cô ấy theo cách đó, cô ấy vẫn lấy hết cam đảm để nói lên tấm lòng mình.
Tôi cũng đã tỏ tình với Kuro và Isis-san trước đó.
Với Kuro, tôi quá bận tâm với những gì đã xảy ra và tôi không có thời gian để nghĩ.
Dù vậy, với Isis-san thì, tôi đã biết cô ấy có tình cảm với mình từ trước…. Nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái gì từ lúc tỏ tình cho đến khi cô ấy hồi đáp.
Tôi chắc rằng Sieg-san còn lo lắng hơn cả tôi lúc đó nữa…. Tỏ tình dù cô ấy không biết cảm xúc của tôi, và thậm chí là không mong đợi lời hồi đáp, cần phải có bao nhiêu dũng khí mới làm được vậy chứ…?
Nếu tôi cứ xuôi theo lòng tốt của Sieg-san và giữ câu trả lời của mình lại…. Tôi chắc chắn sẽ lại kéo dài thời gian và trì hoãn nó.
Nếu điều đó xảy ra, Sieg-san sẽ phải giữ sự lo lắng đó mọi lúc…. Chính vì vậy, tôi biết mình phải trả lời, hoặc ít nhất, phải đảm bảo mình có những suy nghĩ như vậy trong đầu.
Đứng trước Sieg-san vừa quay lại phía tôi, tôi từ từ mở mắt và nói ra suy nghĩ của mình.
Mình cảm thấy như nào về Sieg-san? Mình muốn mối quan hệ nào với cô ấy trong tương lai?
Trước tiên thì, tôi phải dừng việc nhìn Sieg-san như một người phụ nữ trưởng thành mình kính trọng, hay là việc cô ấy ở một địa vị cao hơn…. Tôi phải nhìn Sieg-san như một người phụ nữ bình thường.
Về việc tôi thích cô ấy hay không…. rõ ràng là thích rồi. Kể cả giờ, tôi thưc sự hành phúc khi cô ấy thổ lộ với tôi rằng cô ấy thích tôi.
Lần đầu gặp Sieg-san, tôi có ấn tượng về cô ấy như là một người phụ nữ lạnh lùng với dáng người mảnh khành và khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng khi chúng tôi nói chuyện, tôi lại thấy cô ấy là người dịu dàng, hay chú ý đến từng chi tiết nhỉ, giỏi pha trà và nấu ăn, lại còn quan tâm đến gia đình.
Khi tôi vừa đến dinh thự của Lilia-san, nơi mà mọi người không có mấy thiện cảm với tôi, cô ấy là người đã trò chuyện với tôi mà không nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Và bởi tôi rất vui vì điều đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện rất nhiều.
Sau khi chúng tôi trở về từ Linh Thụ Hội, cô ấy thỉnh thoảng lại làm bữa ăn nhà làm cho tôi… Và dù cô áy chỉ có rất ít thời gian rảnh, cô ấy vẫn dạy tôi nấu ăn.
Lúc tôi bị Eta và Theta tấn công, cô ấy là người đầu tiên chạy tới và liều mạng cứu tôi.
Sau khi chúng tôi có Bell, dù tôi không có kinh nghiệm nuôi thú, cô ấy đã dạy tôi chăm sóc nhóc đấy theo nhiều cách, và cô ấy thường giúp tôi khi có thời gian rảnh.
Tôi hẳn là một thằng đần hỉ… Nhìn lại thì, tôi có thể thấy tình cảm của Sieg-san được thể hiện qua hành đồng của cô ấy, nhưng tôi lại không chú ý chút nào cả và chỉ lợi dụng lòng tốt của cô ấy.
Mình thật vô cảm nhỉ….
Từ từ mở mắt, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương đẹp đẽ đó, nhớ lại từng kỉ niệm tôi có với Sieg-san, nhưng từ mà tôi đã nói với cô ấy, và cả suy nghĩ của cô ấy nữa.
[….Sieg-san.]
[V- Vâng!?]
[Thành thực mà nói, tôi không thực sự hiểu lắm…. Sieg-san, cô nói đúng, tôi đã không biết tí gì về tình cảm của Sieg-san cho đến tận bây giờ, và dù tôi đang nghĩ về điều đó lúc này, tôi cũng không thể sắp xếp chúng với nhau hoàn toàn.]
[…. Em nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Như em mới nói, em không vội đâu--[Tuy nhiên]-- ]
Ngắt lời Sieg-san nói với ánh nhìn buồn bã, tôi nắm hai tay cô ấy trong tay rôi, và tiếp tục nói.
[Nếu cô hỏi tôi liệu tôi thích hay ghét Sieg-san, tôi sẽ không do dự mà trả lời. Tôi thích Sieg-san!]
[!?]
Đúng vậy, tôi không nghĩ ra một câu trả lời hay ho nào cả. Tôi cũng không nảy ra một lời đáp ngầu lòi.
Tuy vậy, ngay cả khi tôi bỏ hết những thứ mà tôi đã ích kỉ gắn vào cảm nhận của mình về Sieg-san, tôi vẫn cảm thấy là mình thích cô ấy.
[Tôi biết là rất ích kỉ nếu như mình nói thế này.]
[……]
[Tuy vậy… Kể từ lúc này, nếu tôi nhìn nhận và đối xử với Sieg-san như một người khác giớ… như một đối tượng để yêu… tôi chắc chắn mình sẽ thích cô hơn bây giờ, nhưng tôi tuyệt đối không ghét cô!]
[!? !?]
Đúng vậy, nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc, đó là điều chắc chắn.
Nếu tôi tiếp tục với Sieg-san kể từ giờ… tôi có lẽ sẽ thích cô ấy nhiều hơn. Và không thể nào tôi sẽ ghét cô ấy cả.
Tôi rất vui khi Sieg-san thổ lộ với mình, và tôi cũng muốn biết về cô ấy nhiều hơn nữa, tôi muốn thích cô ấy nhiều hơn nữa.
Điều đó nghĩa là… Tôi chỉ có một câu trả lời lúc này thôi.
[Đó là tại sao, errr. Đó là tại sao… kể từ giờ, với tư cách là người yêu… Anh muốn biết nhiều hơn về Sieg-san. Làm ơn để anh biết về em nhiều hơn nữa… Làm ơn để anh thích em nhiều hơn nữa.]
[….V- Vâng!]
Đó là câu trả lời mà tôi chọn… Tôi muốn trở thành một đôi với Sieg-san kể từ giờ, và tôi muốn biết nhiều hơn về em ấy, thấy thêm nhiều khía cạnh của em ấy.
Khi Sieg-san nghe câu trả lời của tôi, cô ấy gật đầu thật mạnh và rồi, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
[…..Ể? À- À rế? D- Dù em thấy rất hạnh phúc… tại sao lại….]
[…..Sieg-san.]
[Ahh….]
Khi Sieg-san lau những giọt nước mắt với một nụ cười hạnh phúc, tôi nhẹ nhàng ôm em ấy vào lòng.
[Ummm, có lẽ anh hơi thiếu nhạy cảm, không thông minh lắm và là người không đáng tin cậy nhưng mà… Anh rất mong được ở cùng em từ giờ.]
[….Vâng. Cả em nữa, dù nhút nhát và không đáng tin cậy nhưng… Em sẽ để anh chăm sóc từ giờ phút này.]
Tôi tiếp tục ông một Sieg-san đang khóc trong khi cảm thấy trái tim chúng tôi như chạm vào nhau… như thể bằng cách nào đó chúng tôi đã lại gần nhau thêm một bước nữa.
Thưa bố, thưa mẹ-- Sieg-san và con đã trở thành một cặp. Con thiếu nhạy cảm, ngốc nghếch, và con chỉ mới bắt đầu tiến bộ, nên con nghĩ mình phải cố hết sức từ lúc này. Nhưng giờ, chắc chắn là-- Con nghĩ mối quan hệ của bọn con đang ngày càn gần gũi hơn.
*****************************
Serious-senpai: [Họ đã thành một cặp… và họ sẽ ở Rigforeshia 4 ngày 3 đêm…. Giờ mới chỉ là ngày thứ hai thôi…. Tôi đoán giờ là lúc địa ngục bắt đầu nhỉ… bắt đầu một trận đòn roi….]
Serious-senpai: [Uweehh!? Ể? Đợi chút đã, ể? S- Sao tự nhiên lại đưa mị kẹo ngọt thế này? K- Không thể nào, trái tim tau mị chưa sẵn sàng mà….]
Serious-senpai: [Ahh, cảm… ơn.(Kyun)]Em gái tôi phát hiện ra tôi đang viết tiểu thuyết, vì thế để đáp lại, tôi đe d- e hèm- e hèm- nhờ nhỏ vẽ hộ tôi.
Sau khi tôi “nhờ” nhỏ vẽ, nhỏ đã “sẵn lòng” vẽ vài bức.
Dù tôi không ngờ là nhỏ lại chọn Serious-senpai.
Mà… Cô ấy trông cũng đáng yêu.Ngoài ra, bất ngờ là, em gái tôi còn vẽ cả Isis.
….Trông hơi… giống Nữ Thần Sắc Đẹp nhỉ…. Ể? Ý tôi là, đợi chút… Ể? Kaito, cậu được một người đẹp như này yêu á? Cái đếch gì vậy, sao không tự hủy đi?
----------------------------------------
Lúc này hình như chưa có xuất bản tiểu thuyết ánh sáng hoặc Isis chưa có minh họa.
Chắc vậy :v