Tôi bị vướng vào cuộc triệu hồi anh hùng, nhưng dị giới vẫn bình yên

chương 200: cô ấy đã thổ lộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhẹ nhàng mở mắt, tôi thấy Sieg-san đang pha trà bằng ma cụ trông giống bếp nướng.

Khi tôi nâng cơ thể mình dậy và nhẹ nhàng rũ bỏ cơn buồn ngủ, Sieg-san để ý thấy tôi và mỉm cười.

[Chào buổi sáng, Kaito-san.]

[Chào buổi sáng…. Umm, tôi ngủ bao lâu rồi?]

[Khoảng 2 tiếng.]

[L- Lâu vậy à…. Đáng lẽ cô có thể gọi tôi sớm hơn mà.]

[Tại nhìn cậu ngủ dễ chịu quá nên…. À, đợi tôi một chút, tôi đang chuẩn bị trà….]

Hình như là, tôi đã ngủ nhiều hơn mình nghĩ, và dù tôi cảm thấy hơi áy náy khi để cô ấy chờ lâu đến vậy, tôi nhận trà từ Sieg-san.

Vị ấm của trà thấm vào cơ thể còn đang ngái ngủ của tôi và tôi thấy ý thức mình như từ từ tỉnh dậy.

[Kaito-san, ăn cái này với trà đi.]

[…..Cái gì vậy?]

[Cái này gọi là que trái cây. Một món ăn vặt phổ biến của tộc Elf.]

Sieg-san chuẩn bị một cái bánh ngọt dài mỏng cỡ lòng bàn tay tôi…. Trông giống như nem vậy.

Que trái cây à… Nói mới nhớ, không phải Alice đã nhắc đến nó khi cô ấy bảo muốn tôi mua qua lưu niệm cho sao? Ra vậy, ra là nó là đồ ngọt nổi tiếng ở Rigforeshia ha.

Khi tôi cầm một cái lên và ăn, có vẻ như có mứt bên trong vỏ bánh, và vị ngọt tự nhiên của trái cây kết hợp với lớp vỏ giòn nhẹ của bánh rất ngon.

Có vẻ không giống bánh mì mứt, hay đúng hơn, là bánh mì chút nào cả. mặc dù nó không cứng như bánh nướng. Phần mứt cũng chứa những miếng trái cây lớn, thay đổi theo lần cắn tạo nên một sản phẩm tuyệt vời.

[….Ngon thật đấy. Tôi thực sự thích cái này.]

[Mừng là hợp khẩu vị cậu.]

[Không biết tại sao, nó gợi nhớ tôi đến bánh quy mứt tôi mua khi lần đầu ra ngoài với Sieg-san.]

[Dù sao thì cửa hàng chúng ta mua bánh quy mứt cũng mua trái cây từ Rigforeshia mà.]

Trong khi tán ngẫu với Sieg-san, chúng tôi thưởng trà và que trái cây.

Bởi tôi đã ngủ 2 tiếng sau bữa trưa, có nghĩa là giờ là giờ trà, nên uống trà lúc này là hợp lí.

[Chỉ là, Kaito-san, cậu nói có chỗ không đúng đâu…. Lần đầu tôi theo hộ tống Kaito-san không phải hôm đó đâu.]

[Ể? Là vậy sao?]

[Vâng, trong trường hợp cậu không để ý thì…. Tôi đã luôn là vệ sĩ của cậu từ ngày đầu mà Kaito-san đến thế giới này rồi. Dù thế thì, tôi đã dừng nhiệm vụ của mình bởi giờ đã có Ảnh Vương rồi.

Ấn tượng của tôi về lần đầu gặp Sieg-san là khi chúng tôi đi mua sắm cùng nhau, nhưng thật ra là, chỉ là tôi không nhận ra Sieg-san đã luôn bảo vệ tôi từ chỗ tôi không thấy.

Ra vậy, ra đó là lí do tại sao khi tôi bị Eta và Theta tấn công, Sieg-san lại là người xuất hiện đầu tiên…..

[Tôi không nhận ra đấy. Vậy là tôi đã được Sieg-san chăm sóc rất lâu rồi ha.]

[….Dù tôi chỉ là một vệ sĩ vô dụng đã mất dấu Kaito-san ngay đầu tiên.]

[Không, chuyện đó… Err, một lần nữa, cảm ơn cô.]

[….Người phải cảm ơn là tôi mới đúng.]

[…..Ể?]

Cô ấy đã bảo vệ tôi suốt những ngày qua mà tôi không biết. Khi tôi cảm ơn cô ấy vì sự thật này, Sieg-san chậm rãi lắc đầu và nhìn tôi bằng đôi mắt xanh thẫm.

[Đầu tiên, tôi nghĩ Kaito-san là một người bình thường, kiểu như một người không đáng tin…. chỉ thuận theo dòng chảy, là một người ngơ ngác không có mục đích rõ ràng. Tôi nghĩ cậu chỉ như những người tôi có thể thấy ở bất cứ đâu.]

[Ahaha, tôi nghĩ là mình đúng vậy thật.]

[Không, tôi có ấn tượng như vậy bởi tôi nghĩ mắt mình

lúc đó như mù vậy. Cậu mạnh mẽ và tốt hơn tôi rất nhiều.]

[K- Không phải đâu, tôi không đến mức vậy đâu…]

Với tông giọng nhẹ nhàng, Sieg-san bắt đầu ca ngợi tôi, và tôi gãi đầu xấu hổ đáp lại, nhưng Sieg-san chỉ nhìn tôi với ảnh mắt kiên định.

Cảm xúc nằm trong đôi mắt đó… Tình cảm à? Tôn trọng sao? Dù sao đi nữa, thứ cảm xúc đó mang sự thiện chí và mạnh mẽ…

[…..Em luôn dõi theo anh, Kaito-san. Tới một thế giới lạ lẫm mà không chuẩn bị trước, bị bao quanh bởi nhiều người mạnh mẽ hơn mình, và cả đống người thì không mang thiện chí với bản thân…. Em không thể đong đếm được anh đã lo lắng thế nào, đã áp lực ra sao vào lúc đó.]

[….Tôi chỉ là may mắn được nhiều người giúp đỡ thôi….]

Đúng như Sieg-san nói, dù giờ tôi khá cứng rắn, lúc đến thế giới này tôi rất lo lắng.

Ở một thế giới nơi thường thức của tôi không hoạt động, và tôi không còn cách nào khác ngoài dựa vào người lạ…. Thực sự rất khó để không lo lắng.

Tuy vậy, tôi cũng may mắn…. được trao cho cơ hội gặp gỡ nhiều người. Do vậy, hiện tại tôi thực sự tận hưởng cuộc sống nơi đây.

[Em nghĩ sự may mắn có được những mối quan hệ cũng là một tài năng tuyệt vời. Nhưng hơn cả thế, em nghĩ bởi chính tính cách của anh đã khiến nhiều người quanh anh hơn.]

[….Sieg-san.]

[Anh là một người mạnh mẽ, thẳng thắn, là người mạnh mẽ và tốt bụng, nghĩ cho người khác hơn cả bản thân mình….

Anh cũng là người đã trao cho em dũng khí.]

[….Dũng khí?]

Một giọng điệu bình tĩnh, nhưng tôi chắc chắn mình có thể cảm nhận được sự kiên định trong đó…. Tôi nghĩ điều Sieg-san sắp nói có lẽ rất quan trong với bản thân cô.

Bởi mình cảm thấy vậy, tôi cũng nhìn thẳng vào Sieg-san trong khi trả lời cô ấy với biếu cảm nghiêm túc.

[Vâng…. Anh là sự hiện diện soi rọi em khi em kẹt trong tình huống muốn thay đổi nhưng lại sợ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn…. Và rồi, Kaito-san đã thay đổi cái mà em không làm được trong nhiều năm, một cách dễ dàng.]

[…….]

[Mối quan hệ của em với Lili, sự tội lỗi trong trái tim cô ấy, và cả giọng nói đã mất của em nữa… Kaito-san đã cho em rất nhiều phép màu. Điều em mong muốn, điều em đã mất…. anh nhặt lên từng mảnh một, và trao lại cho em.]

[….Tôi không thực sự có ý làm những điều lớn lao vậy đâu? Nếu mọi chuyện đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn với Sieg-san, không phải do tôi, mà chính bởi nỗ lực của Sieg-san.]

Lí do mà mối quan hệ giữa Lilia-san và Sieg-san được hàn gắn là bởi họ có cảm xúc kiên định với đối phương… Tôi nghĩ mình chỉ là một xúc tác nhỏ thôi.

Tội lỗi trong trái tim Lilia-san được giải quyết là bởi cô ấy đã tiến bước với một trái tim mạnh mẽ và một ý chí kiên cường.

Và lí do giọng nói Sieg-san trở lại là bởi Lilywood-san… Tất nhiên là, tôi có lẽ cũng đóng góp vào một chút, nhưng trên hết, chính sự nỗ lực của Sieg-san mới là yếu tố quan trọng nhất khiến họ đạt được điều đó.

Khi tôi trả lời cô ấy như vậy, Sieg-san nhẹ nhàng mỉm cười, cứ như cô ấy biết tôi sẽ nói thế vậy.

[Vâng, em nghĩ thể nào Kaito-san cũng nói thế mà. Anh dù sao cũng là một người dịu dàng mà, và em…]

[…..Sieg-san?]

[….Dù anh có cảm thấy như vậy, em cũng không biết diễn tả lòng biết ơn trong trái tim mình thế nào cho đủ, Kaito-san. Một lần nữa, cảm ơn anh rất nhiều.]

[À, k- không, k- không có gì đâu?]

Nói rồi, Sieg-san cúi sau đầu cảm ơn tôi, và sau khi cô ấy ngẩng mặt lên, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi lần nữa trước khi nói.

[....Kaito-san, với em anh như là mặt trời vậy. Sáng chói và to lớn, nhưng lại rất ấm áp và xoa dịu em… Đó là tại sao với một người tuyệt vời như anh….]

[…..S- Sieg-san?]

[….Em là một Elf yếu đối. Em đã không có đủ tự tin làm chuyện này trong một khoảng thời gian dài. Nhưng cuối cùng, em đã có đủ dũng khí để nói với anh những gì mình giữ trong lòng. Em muốn tiếp tục dõi theo anh suốt phần đời còn lại. Gần hơn trước….]

[…….]

Tôi tự hỏi tại sao? Trái tim tôi đập nhanh đến vậy. Mỗi từ ngữ cô ấy nói với giọng nói nghiêm túc vang vọng và rõ ràng bên tai tôi.

Dù tôi vẫn bối rồi nhưng tại sao, tôi lại không thể rời mắt khỏi Sieg-san được…. không, tôi không nghĩ mình nên rời mắt khỏi cô ấy.

Sieg-san im lặng một khắc, và rồi, lấp đầy mình với những suy nghĩ mạnh mẽ, cô ấy nói.]

[…..Kaito-san, em yêu anh. Như một người khác giới….]

[!?]

Nghe những lời đầy truyền cảm của cô ấy, suy nghĩ của tôi đông cứng hoàn toàn.

Thưa bố, thưa mẹ--- Con hoàn toàn không ngờ được điều này… một chút cũng không. Con biết rằng Sieg-san có thiện chí với mình. Tuy vậy, con chỉ cho rằng… đó là thứ gì đó gần giống như tình cảm. Nhưng có vẻ con đã nhầm, hôm nay, Sieg-san--- đã thổ lộ với con.

********************************

Thổ lộ đúng chương 200, cả chương xoay quanh lời thổ lộ cảu cô ấy, và gợi ra tình huống mà bạn hồi tưởng quá khứ trước khi thổ lộ…. Quả là sức mạnh nữ chính.

------------------------------------------------

Speedrun+1, Chất lương -1 (Maybe :v)

Truyện Chữ Hay