Dạo bước trong khu rừng tuyệt đẹp, tôi nheo mắt mình ánh sáng xuyên qua kẽ lá.
Tôi cảm thấy khá nặng nề do không ngủ được tối qua, nhưng nhìn cảnh đẹp thế này, tôi tự nhiên thấy tràn trề năng lượng.
Sieg-san đi trước tôi một đoạn, và thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn tôi với một nụ cười.
[Kaito-san, cậu ổn chứ?]
[Vâng, không khí ở đây tuyệt thật.]
Tội đang tản bộ trong khu rừng với Sieg-san, nói đơn giản là đi dạo trong rừng.
Đây là lần thứ hai tôi đến Rigforeshia, và Sieg-san đề nghị rằng cô ấy muốn cho tôi xem rừng quanh Rigforeshia mà tôi không thể thấy lúc Linh Thụ Hội.
Ngoài thành phố chính và Rừng Tinh Linh, tôi không biết nhiều về Rigforeshia, và vì tôi cũng muốn thấy nhiều về khu rừng hơn, tôi vui vẻ chấp nhận lời mời của cô ấy.
Nơi Sieg-san đưa tôi đến là khu rừng nơi cuộc thi săn bắn vào ngày đầu của Linh Thụ Hội, có vẻ như nơi đây là nơi sống của rất nhiều loài vật.
Bởi đây cũng là nơi tộc Elf săn bắn, đường đến đây từ thành phố Rigforeshia được bảo dưỡng khá tốt, nên cũng dễ đi lại hơn.
Cây cối trù phú và không thì thì trong lành, đúng là một cảnh tuyệt vời, và như cô ấy vừa giải thích, tôi cũng có thể thấy vài loài nhỏ đây đó.
Có nhiều động vật cũng có nghĩa là có nhiều quái vật trong khu vực này. Tôi không thể tự mình đến đây được, nhưng vì Sieg-san đi cũng… và tôi cũng có thể nói là nếu có gì xảy ra, Alice lúc nào cũng ở đâu đó quanh đấy, sẽ xuất hiện giúp tôi thôi.
Khi Sieg-san và tôi cũng băng qua khu rừng đầy sức sống, tôi cảm gicas cứ như đang đi bộ đường dài vậy.
Cứ một lúc, Sieg-san lại dừng lại và giải thích ngắn gọn cho tôi về động thực vật.
Tôi đoán là mình nên mong đợi bởi đây là dị giới, nên có rất nhiều loài động thực vật tôi chưa từng thấy ở thế giới cũ. Dù vậy, lời giải thích cẩn thận của Sieg-san rất dễ hiểu và thú vị.
[….Chúng ta không thấy nhiều quái vật nhỉ? À, không, đối với tôi mà nói, tôi rất mừng khi như vậy nhưng mà….]
[Bọn Gấu Đen đã bị tuyệt diệt bởi Tử Vương-sama trước đây. Và cũng vì ảnh hưởng bởi Kết Giới Thuật của Thiên Địa Vương-sama nữa, dường như số lượng quái vật đến thành phố đã ít hơn trước.]
Tôi không biết là mình nên nói có phải đúng như mong đợi từ Isis-san hay từ Lilywood-san nữa… nhưng có vẻ xung quanh Rigforeshia đã trở nên an toàn hơn rồi.
Tôi thắc mắc là liệu điều đó có làm giảm số lượng con mồi họ săn được không, nhưng có vẻ từ đầu tộc Elf đã không thích thịt lắm, vậy nên họ mừng là có nhiều nơi an toàn để hái lượm trái cây hơn.
Mà, dù sao đi nữa, nhờ ơn điều đó, tôi mừng là giờ mình có thể nhàn nhã tản bộ quanh đây.
Khi tôi tận hưởng cuộc đi bộ nhàn nhã với Sieg-san, thời gian trôi qua trước khi tôi kịp nhận ra, và mặt trờ dường như đã ở trên đinh rồi.
[….Tôi đoán là đã đến lúc ăn trưa rồi ha?]
[Vâng, bởi chúng ta sẽ đi vào rừng, tôi đã chuẩn bị bento rồi…. tôi mang là cậu thích chúng….]
[Cảm ơn cô. Đồ ăn Sieg-san làm lúc nào cũng ngon cả, nên tôi rất mong chờ đáy.]
[Fufufu, cậu nịnh bợ tôi cũng không được gì đâu đó.]
Khi tôi hỏi xem chúng tôi sẽ ăn gì cho bữa trưa, Sieg-san lấy ra một hộp bento với một nụ cười trên môi…. Thực sự đấy, tôi rất mong đợi chúng.
Tìm kiếm khu vực trông xung quanh, tôi sau đó trải một tấm vải lớn như một tấm tảm và ngồi xuống cùng Sieg-san.
Sau đó, Sieg-san đặt một ma cụ nhỏ lên tất cả các cạnh của tấm vải.
[Sieg-san? Đó là gì vậy?]
[À, đây là ma cũ thiệt lập một rào chắn yếu quanh chúng ta….
Sẽ rất rắc rối nếu quái vật tấn công khi chúng ta đang ăn.]
Ra vậy, ra đó là rào chắn quái vật ha? Chúng tôi chắc hẳn dễ bị thương hơn ki ăn, nên thật nhẹ nhõm khi có thứ như này.
Khi hoàn tất việc lắp đặt, Sieg-san lần nữa bày hộp bento ra trước mặt tôi.
[Tôi không giỏi như mẹ mình nhưng mà….]
[Không phải vậy. Đồ ăn của Sieg-san thưc sự rất ngon và tôi cũng thích nó nữa.]
[C- Cảm ơn cậu.]
Với một nụ cười e thẹn, Sieg-san bày hộp bento ngon mắt ra.
Hamburger bít tết cỡ nhỏ, salad trứng, và vài cái sandwich đơn giản…. Trông chúng đều ngon cả…. Đúng hơn là, tất cả món ăn ở đây đều là món ưa thích của tôi, nên dù có hơi xấu hổ, tôi thực sự phấn khích.
Nói thế nào nhỉ… Hộp bento có một sức hút lạ thường, và việc ở trong hộp lạ thay lại làm đồ ăn đẹp mắt hơn nhiều khi bày trên đĩa.
[Cảm ơn vì đồ ăn.]
[Vâng, cậu cứ tự nhiên thưởng thức.]
Ấn tượng bởi nụ cười dịu dàng của cô ấy, tôi lấy một cái sandwich và đưa lên miệng mình.
Giăm bông và rau diếp à? Cái này được nêm với hạt nêm và hơi cay để tạo vị mặn cho món ăn thêm ngon miệng.
Tiếp đó thì, tôi đưa lên miệng mình miếng salad trứng, được cắm sẵn với cái nĩa gỗ nhỏ, món này cũng được làm cẩn thận với hương vị nhẹ nhàng và mềm mại, hương vị tươi mát của rau củ làn ra khắp miệng tôi.
Đồ Sieg-san nấu thực sự có một hương vị nhẹ nhàng và rất ngon…. Đúng hơn, có vẻ như mỗi khi tôi ăn, tôi lại càng thích chúng hơn nữa.
[Tôi làm nhiều lắm, nên cậu cứ thong thả ăn… À, tôi cũng làm chút trà nữa. Của cậu đây.]
[Cảm ơn.]
Hmmm, tôi tự hỏi tại sao? Nói thế nào nhỉ… Dành thời gian như này tuyệt thật.
Ăn trưa với Sieg-san vẫn đang mỉm cười giữa khung cảnh tràn ngập sắc xanh này…. Bằng cách nào đó khiếm tôi cảm thấy rất ấm áp, đúng hơn, là khiến tôi bình tĩnh.
Cảm thấy thư giãn và hạnh phúc, chúng tôi tiếp tục bữa ăn và xử lý hộp bento khá lớn.
Ngay lúc bụng tôi đầy, Sieg-san nhẹ nhàng chuẩn bị tách trà nóng, cảm ơn cô ấy lần nữa, tôi đưa lên miệng mình.
[….Fuahhh.]
[Kaito-san?]
[Ahh, t- tôi xin lỗi.]
[…..Có phải đêm qua cậu không ngủ được phải không?]
[….Errr, tôi thực ra chỉ ngủ một chút thôi…]
Tôi không biết liệu có phải tôi thấy thư giãn sau bữa ăn ngon hay không, nhưng tôi vô tình ngáp một cái.
[….Kaito-san, sao cậu không chợp mắt một chút nhỉ?]
[Ể? Không , nhưng mà…]
[Cậu không phải ngại đâu, cứ ngủ một chút đi.]
Nói rồi, Sieg-san lấy ra một tấm vải lớn từ Túi Ma Thuật và cuộn lại, cô ấy tạo nó thành cái gối.
Đúng là căng da bụng thì chùng da mắt… nên lời đề nghị rằng tôi có thể ngủ rất hấp dẫn.
Hơn nữa, bởi Sieg-san cũng có liên quan, khá là khó để tôi từ chối.
[….Vậy thì, tôi sẽ ngủ một chút.]
[Vâng.]
Quyết định chấp nhận lời đề nghị cảu Sieg-san và ngủ một tẹo, tôi nằm xuống cái gối mà Sieg-san đã chuẩn bị.
Và rồi, Sieg-san lấy ra một cái chăn mỏng và nhẹ nhàng đắp lên tôi.
[…Err, vậy thì, chút nữa làm ơn đánh thức tôi dậy.]
[Tôi hiểu rồi.]
Nằm xuống làm tôi nhanh chóng thấy buồn ngủ, và khi tôi gọi Sieg-san với mí mặt ngày càng nặng, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng.
Và rồi, cô ấy từ từ lại gần tôi, và khi tôi thấy tóc mình được vuốt nhẹ, tôi nghe thấy giọng nói tuyệt đẹp của cô ấy.
[~ ~ ♪ ~ ~]
[….Một bài hát à?]
[Vâng, nó không có lời nhưng mà…. Bài này thường được dùng để hát ru. Nếu cậu khó chịu thì, tôi dừng lại nhé?
[Không, cứ tiếp tục nếu cô muốn.]
[Vâng…. ~ ~ ♪]
Giai điệu nhẹ nhàng, xinh đẹp vang vọng trong tai tôi một cách thoải mái và nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ.
Vậy ra Sieg-san…. cũng là một ca sĩ giỏi nữa. Cô ấy thực sự giống một người phụ nữ trưởng thành có thể làm mọi thứ, một người thực sự đáng yêu….
Nghĩ đến đó, ý thức của tôi chậm rãi rời đi…. Tôi nghĩ là mình đã nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy lẫn trong tiếng nhạc.
[….Kaito-san…. Trong lúc anh ngủ, em sẽ chuẩn bị tinh thần…. Khi anh tỉnh dậy… làm ơn hãy để em… thổ lộ cảm xúc của mình nhé.]
Trước khi có thể kịp hiểu những lời của cô ấy, đôi mắt tôi đóng hoàn toàn…. Và ý thức tôi chìm vào giấc ngủ.
Thưa bố, thưa mẹ-- Con đã đi dạo trong rừng với Sieg-san và đã được đãi một bữa trưa rất ngon. Và rồi, có lẽ là bởi con đã thức cả đêm, con nhanh chóng buồn ngủ và con quyết định chấp nhận lời đi nghĩ của một Sieg-san tốt bụng, và chợp mắt bên cạnh cô ấy. Nói thế nào nhỉ, cứ khi nào ở cùng Sieg-san, con cảm thấy rất thanh thản, nói đúng hơn--- Con cảm thấy bình yên.
****************************
Cái cảm giác ấm áp này thực sự cho thấy sự quyến rũ của Sieg. Được bao bọc trong hơi ấm của một người phụ nữ trưởng thành…. Khá là đáng yêu, nhỉ.
Kaito nên tự hủy đi.
Chương kế, Thổ lộ.
-------------------------------------------
Giờ mới sủi hẳn này. Chắc thế :v
Mà minh họa có đúng đoạn này không nhỉ....